Thịnh Thế Vinh Sủng

Chương 125-1




Vậy mà có người dám đánh con ông sao?!

Túc vương giận dữ, mặc kệ chuyện đánh khuê nữ, chỉ nhíu mày nhìn Phượng Ngọc, hỏi: “Ai đánh?!”

“A?” Phượng Ngọc hồn du thiên ngoại, nửa ngày mới về lại mặt đất, nửa ngày nữa mới thấy vẻ mặt tức giận của Túc vương, vội vàng cung kính nói: “Tham kiến phụ thân.”hắn cúi đầu xuống, A Nguyên cũng thấy vết quầng thâm lớn trên mắt hắn, tức khắc kinh ngạc che kín miệng, chỉ chỉ ào mắt hắn.

“Ai làm?!” Thấy Phượng Ngọc hoàn hồn đưa nhanh tay lên che mắt, Túc Vương liền lạnh giọng hỏi.

“không, không cẩn thận đâm vào tảng đá…đâm… đâm.” Phượng Ngọc nhìn lảng qua chỗ khác, vội vàng cười xum xoe nói.

A Nguyên quả thực phải thở dài.

nói dối cũng không biết, ca ca này quá không có tiền đồ, chỉ là nhìn Phượng Ngọc cũng không tức giận, còn che giấu cho người đánh hắn, A Nguyên liền biết trong chuyện này hẳn có nguyên cớ gì đó, vội vàng lôi kéo Túc vương cười nói: “Nếu Tam ca bị đụng thì bảo huynh ấy đi thoa dược nhanh thôi, bằng không Phụ vương đau lòng, phải không ạ?” Quả nhiên Phượng Ngọc gật đầu liên tục, gật xong chạy như gặp trộm, A Nguyên cười xấu xa.

Túc Vương như suy tư gì mà nhìn nhi tử này, im lặng một lúc liền gọi gã sai vặt bên người Phượng Ngọc lại đây.

Gã sai vặt kia bị dọa sắp khóc, rốt cuộc Phượng Ngọc có thân phận Quốc công, lại vào lúc ra ngoài cùng hắn mà bị thương, không bị Túc vương đuổi đi đã là chuyện may mắn, lúc này được Túc vương hỏi đến bèn không dám có nửa lời gian dối.

Biết được người cho Phượng Ngọc một bên mắt thâm lại là một cô nương, Túc vương và A Nguyên bất đắc dĩ. Gã sai vặt kia vẫn còn đang khóc lóc nói: “Tam gia, Tam giakhông cho chúng nô tài trị tội cô nương kia, để cô nương kia đi rồi ạ.” nói xong còn tảmột chút về ánh mắt si ngốc nhìn cô nương hung tàn kia của Quốc công gia, và dáng vẻ thất hồn lạc phách, quả là cực kỳ bi kịch.

“cô nương kia là người nào?” A Nguyên nghe xong khóe miệng cũng hơi run rẩy.

Được lắm, lần trước vẫn còn là một đóa hoa run rẩy, lúc này liếc mắt một cái đã thăng cấp sang hoa bá vương, thẩm mỹ của Tam ca thực cực đoan.

“Nhìn không phải là cô nương nhà bình thường…” gã sai vặt kia nghĩ nghĩ rồi vội vàngnói: “không biết bao nhiêu nô tài nha đầu đi theo trước sau, mênh mông, tiểu nhân nghe thấy có người gọi cô nương này là Quận quân.” Thấy Túc Vương nhướng mày,hắn vội vàng tiếp tục nói: “Tam gia là bị ngộ thương, tựa hồ vị cô nương kia thay tỷ muội bất bình, lại truy đánh kẻ phụ lòng, người nọ trốn mất, cô nương này khôngdừng tay liền đánh phải mặtTam gia, sau đó cũng đã nhận lỗi với Tam gia, nhìn có vẻkhông phải người kiêu căng.” Dứt lời thấy hai chủ nhân một lớn một nhỏ trước mặt có vài phần suy tư, không dám mở miệng nữa.

“Trở về hầu hạ Tam gia các ngươi chó tốt, lại có lần tới, Bổn vương cho các ngươi cút hết!” Túc Vương uy hiếp một chút, thấy gã sai vặt này vâng dạ rồi khóc lóc chạy đi, lúc này mới có chút nghi hoặc mà thấp giọng nói: “Quận quân? Trong kinh nào có quý nữ vương phủ nào không biết Tam ca con đâu?”

Trong đầu A Nguyên không tự chủ được mà xuất hiện gương mặt củaBình Thành Quận quân.

“Tam ca có ý gì đây?” A Nguyên vốn có chút tò mò, nghiêm túc quan sát Phượng Ngọc mấy ngày, thấy hắn đã nhiều ngày thường xuyên chạy ra ngoài, nghe nói là ngày ngày đến chỗ hắn bị đánh lần nọ, hiển nhiên là muốn tình cờ gặp gỡ gì đó, liền có vài phần hiểu biết đối với tâm tư của Phượng Ngọc, nghĩ nghĩ, liền không đề cập tới tâm tư của ca ca này, chỉ nói với Túc vương phi lần trước Bình Thành Quận quân mở tiệc chiêu đãi nàng, lần tiệc đáp lễ này muốn thỉnh vài nữ nhi quan hệ tốt tới phủ Túc vương gặp mặt.

Ngày mở tiệc, người khác còn chưa tới, Ngũ Công chúa từ lúc gả chồng liền thực tự tạiđã tới rồi, vừa xuống xe liền ôm lấy bả vai A Nguyên thần thần bí bí đẩy vào trong phòng, thấy nàng như vậy, A Nguyên chỉ cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ, cũng điên theo nàng, trốn ở trong buồng thì thầm to nhỏ, nghe được Ngũ Công chúa cười hì hì nói: “Hôm nay Thẩm gia chưa chắc tới được, ngươi đừng thất vọng quá.”

“Vì sao vậy?” Về sau A Nguyên và Thẩm Trân sẽ thành chị dâu em chồng, bởi vậy muốn thân cận hơn so với người khác một chút, nghe vậy liền tò mò hỏi.

“A Loan có thau, hiện giờ Thẩm phủ đều vây quanh tẩu ấy, nào có thời gian đi đâu?” Ngũ Công chúa thấy A Nguyên vui vẻ kinh ngạc, liền cười hì hì nói tiếp: “Đêm qua mới khám ra hỉ mạch nên ngươi không biết, bởi vậy ta nói với Dì là đi làm chim vui báo tin, cũng nói với ngươi về việc Thẩm gia vắng mặt.”

“Đây chính là chuyện tốt a.” A Nguyên tâm nói Thẩm Thác hẳn mừng đến điên rồi, miệng nói: “Hôm khác ta tự mình đi thăm A Loan một cái.”

“Giờ đừng đi vội.” Ngũ Công chúa chần chờ một chút, liền thấp giọng nói với A Nguyên: “A Loan hàng năm ở biên quan, lang bạc khắp nơi, hôm qua ta tuyên thái y, thái y nói ba tháng đầu phải tĩnh dưỡng trên giường, không được làm việc nặng.” Thấy A Nguyên có chút lo lắng, nàng liền cười nói: “Cũng không có việc gì lớn, nếu ngươi lo quá thì đưa qua nhiều dược liệu đồ bổ cất giấu từ trước đi, đợi khi thai ổn ngươi lại đinháo tẩu ấy.

“Đó là cần thiết.” A Nguyên nhớ kỹ, quả nhiên một lát liền có Thẩm Trân tự tay viết thư tới nhận tội, sau đó lại có nhóm Bình Thành Quận quân đến, liền cùng Ngũ công chúa đi ra ngoài đón.

Đại khái là nữ nhân hung tàn đều có mùi hương riêng, Ngũ Công chúa và Bình Thành Quận quân vừa nhìn thấy nhau đã nhất kiến như cố*, trao đổi triết lý tâm đắc các loại làm A Nguyên ở bên yên lặng mà lau mồ hồi, thuận tiện để ý tỷ muội Tưởng Thư Lan và Tưởng Thư Ninh, thấy khí sắc Tưởng Thư Lan rất tốt, biết được cuộc sống của nàngkhông tồi, liền cười hỏi: “Ở chỗ Quận chúa có cái gì không được tự nhiên không?” Trước đây ở chỗ Cung Thuận Quận chúa chỉ coi như là khi rảnh thì qua, hiện giờ Tưởng Thư Lan ở lại đó, nói chung là có khác biệt.

Nhất kiến như cố: Vừa gặp đã như bạn bè lâu năm.

“Tứ thúc cho ta rất nhiều bạc, cậu mợ trong phủ cậu mợ cũng đều yêu quý ta, ta sống thực tốt.” Hơn nhiều lúc ở nhà, Tưởng Thư Lan giấu không nói ra.

A Nguyên cười.

hiện giờ tước vị Quận quân của Tưởng Thư Lan đã được ban xuống, coi như hiện giờ nàng lọt vào mắt Hoàng thượng thì ai cũng sẽ đều không khắt khe. Nghe nói hiện giở phủ Phần Dương hầu đang thu xếp hỉ sự, A Nguyên thấy Tưởng Thư Lan cúi đầu đỏ mặt, thật sự không dám liên hệ cô nương này với người từng bạt tai thứ nữ trong nhà kia với nhau, chỉ nắm tay nàng nhẹ nhàng nói: “Tỷ muội chúng ta thân thiết, đây đều là duyên phận. Sau này nếu biểu tỷ không được thoải mái liền tới nói với ta, ngàn vạn lần đừng chịu đựng.” Thấy Tưởng Thư Lan gật đầu, nàng liền lại cười nói: “Nếu nhà họ Vương biết lễ, ngày sau chúng ta cũng tự nhiên bằng lòng tương báo.”

Vì sao phủ Phần Dương hầu phủ coi trọng Tưởng Thư Lan? Chỉ bởi vì sau lưng nàng liên kết với tôn thất, sau này Vương Mân xuất sĩ cần mượn sức tôn thất.

“không có các tỷ muội, chỉ sợ hiện giờ ta vẫn đang sống đau buồn bi thương.” Vương Mân nói với nàng, thông phòng bên người là tổ mẫu phía trên làm chủ ban cho, hắnchưa từng chạm vào một đầu ngón tay, hiện giờ đều đã cho bạc thả ra ngoài, bên người sạch sẽ. Tưởng Thư Lan lại hiểu rõ, nếu không mấy tỷ muội và tổ mẫu của nàng ra mặt, để người ta biết được nàng là cái người không được việc, thì có lẽ nàng cũng chỉ có thể ấm ức chịu đựng mấy nha đầu mà trưởng bối ban cho đó, thậm chí còn phải kính cẩn.

“Về sau, phải sống thật tốt.” A Nguyên lại không hề nhiều lời, chỉ cười rộ lên cùng Tưởng Thư Lan.

nói trong chốc lát, A Nguyên liền nhìn Bình Thành Quận quân, thấy nàng thần thái tỏa sáng, một thân khí chất lỗi lạc, xác thật không giống nữ nhi khuê phòng tầm thường, đến khóe mắt đuôi lông mày cũng lợi hại, nàng nghĩ nghĩ liền tò mò hỏi: “Gần nhất ở bên ngoài biểu tỷ gặp chuyện gì sao?”

“Chuyện này muội cũng biết sao?” Bình Thành Quận quân ồ lên một tiếng.

không biết? không chừng chính là ngài đánh ca ca xúi quẩy nhà ta, khóe mắt A Nguyên run rẩy, miệng lại vẫn hỏi: “thật sao?”

Nàng thật muốn hỏi một chút, ngài có còn nhớ rõ tên xui xẻo bị đánh ở lầu hai tửu lâu mấy ngày trước không?

“Xác thật có đánh một tên tiện nhân.” Bình Thành Quận quân dừng một chút, có chút mơ hồ mà nói: “Trước đây ta đi theo Phụ thân ra ngoài nhậm chức có một người bạn thân đã gả tới kinh thành, hôm kia ta đi thăm nàng ấy vậy mà lại gầy trơ xương, nhìn như sắp chết vậy.”

“Chẳng lẽ là nhà chồng với khắt khe nàng?”

Bình Thành Quận quân liền cười khổ một tiếng, thở dài nói: “Bạn thân này của ta, lúc trước cũng là một cô nương tốt hiểu biết chữ nghĩa, cực kỳ hiền lương. Lúc trước nhà chồng nàng ấy dòng dõi không cao, phu quân còn muốn đọc sách khoa cử, tiền bạc trong nhà không nhiều lắm, đều nhờ nàng cầm của hồi môn của mình lo lắng trong ngoài, khó khăn phu quân lên được cao hơn thì lại chịu khổ đi nơi khác để hắn làmmột tiểu quan không mấy quan trọng, lao tâm lao lực đến bây giờ cũng chỉ có một nữ nhi dưới gối…” thấy mọi người đều lộ vẻ tôn kính, Bình Thành Quận quân cắn chặt răng, hiển nhiên là phẫn nộ tới cực điểm, oán hận mà nói: “Nàng một lòng vì tiện nhân kia, còn nói với ta chỉ cần phu thê đồng tâm, chẳng sợ chịu khổ, nàng trong lòng cũng nguyện ý.”

“Chẳng lẽ là muốn nạp thiếp?” A Nguyên nghe nói nữ nhân này chỉ có một nữ nhi, liền nhạy bén hỏi.

“Thời điểm chưa phát đạt, tiện nhân này nói thật dễ nghe, cái gì mà có nàng là đủ rồi, khuê nữ cũng là huyết mạch,” Bình Thành Quận quân lạnh lùng mà nói: “Ai tưởng tượng được sau khi hắn phát đạt, làm một chức quan không nhỏ, vậy màđã quên trước đây, nạp một thiếp rồi lại một thiếp, cái này cũng chưa tính, cầm bạc trong nhà ra ngoài nuôi ngoại thất, còn sinh nhi tử, hiện giờ ngoại thất kia còn ôm nhi tử vào cửa nhà nàng ấy, nói cái gì mà ngồi ăn cùng!”

Nghĩ đến bạn tốt của mình ôm mình khóc đến cơ hồ muốn tắt thở, Bình Thành Quận quân liền hận đến nghiến răng nghiến lợi, nới với A Nguyên: “hiện giờ nhà mẹ đẻ nàng còn ở nơi khác, ngoài tầm tay, tiện nhân kia chính vì biết rõ điều này mới dám như thế, ta vạn vạn không thể bỏ mặc, hôm trướcnghe nói hắn vậy mà còn dẫn ngoại thất kia rêu rao khắp nơi, ta liền đuổi qua xử lý hắn.”

“Người như vậy, vô tình vô nghĩa, thật khiến người lạnh lòng.” Tưởng Thư Lan xưa nay mềm lòng, liền thấp giọng nói: “Chẳng lẽ hắn đã quên, trước đây khốn khổ, ngoài thê tử hắn ra còn có ai nguyện ý sống cuộc sống cực khổ với hắn sao?

“Thời điểm phong lưu sảng khoái thì hắn còn nhớ cái gì đây?” Bình Thành Quận quân liền cười lạnh nói: “Để ta nói, người như vậy, chỉ đánh chết mới tính là xong!”

“Hà tất.” A Nguyên lại cười hì hì, chậm rãi nói: “Cái thứ như vậy, vô tình với vợ cả cùng chung hoạn nạn thì ai còn dám tin tưởng hắn nữa? Nếu biểu tỷ có biện pháp khiến hắnkhông làm được quan to, bị ngoại thất vứt bỏ, mới là đâm dao vào lòng hắn, phảikhông?” Nếu là mệnh quan triều đình, Bình Thành Quận quân nhiều nhất chỉ đấm mộttrận, nào có thể giết người đâu? không bằng tìm lối tắt.

“Ý kiến này không tồi.” Bình Thành Quận quân chính là nữ tôn thất, muốn nhúng tay vào điều động quan lại một ít cũng không phải là vấn đề, nghe vậy vỗ tay cười nói: “Cũng nên để hắn nếm thử mùi vị.”

Mới nói được tới đây lại nghe thấy bên ngoài có tiếng người chạy tới, mọi người tò mò nhìn ra liền thấy một thiếu niên cẩm y vui mừng chạy nhanh tới đây, ánh mắt dừng lại ở gương mặt tò mò của Bình Thành Quận quân, hai mắt của thiếu niên lại phiêu du, khụ một tiếng, lỗ tai đỏ bừng rồi chỉ vào mình, nói với Bình Thành Quận quân: “À, ờ, nàng…. nàng còn nhớ mấy ngày trước, ta bị nàng đánh một quyền ở trên lầu hai tửu lâu không?”

A Nguyên đang nhấp thử nước đường hoa hồng vương phủ mới nghiên cứu ra, nghe được câu “khuê oán” như vậy, liền phun ra toàn bộ.