Thịnh Thế Vinh Sủng

Chương 122-2




Mới đi đến Ngự Hoa Viên liền nghe thấy tiếng cười khanh khách vui sướng truyền tới,một nữ nhi xinh đẹp đang vụng về đào đất trong hoa viên, A Nguyên thấy tiểu cônương mặt đầy bùn như con mèo con này hóa ra lại là Cửu Công chúa thì hơi kinh ngạc một chút, lúc sau liền thấy Trần Tần đang đuổi theo phía nàng, tuy có chút mệt nhưng tâm trạng quả khác trước. Thấy vậy, A Nguyên cảm nhận được niềm hạnh phúc trong ánh mắt của Trần Tần, chỉ đứng xa xa nhìn Cửu Công chúa xoay vòng nhào vào lồng ngực Trần Tần vỗ tay cười rộ lên mà nở nụ cười.

Trần Tần đang lau mồ hôi cho Cửu Công chúa nhìn thấy A Nguyên thì cũng cười đáp lại, dẫn Cửu Công chúa đang tò mò nhìn A Nguyên tiến lại gần, nói: “Vậy mà lại gặp được Công chúa ở đây.”

“Hôm nay đi thỉnh an Hoàng bá phụ.” A Nguyên nói tới đây liền thấy đôi bàn tay nhỏnắm một đóa hoa đưa đến trước mặt mình, hơi ngẩn ra, rồi thấy Cửu Công chúa nhe răng cười với mình, tuy không có ưu nhã mị hoặc như trước đây nhưng đôi mắt to tràn ngập trong sáng, dường như còn mỹ lệ hơn nhiều lần. Thấy A Nguyên nhìn mình, Cửu Công chúa nghiêm túc kêu lên: “Mẫu thân thích, tặng!”

“Ý của con bé là cảm thấy ta thích Công chúa nên nó cũng thích, bởi vậy mới tặng bông hoa mình thích nhất cho Công chúa.” Trần Tần sờ sờ đầu nhỏ của Cửu Công chúa, thấy nàng ra sức gật đầu liền không nhịn được mà cười rộ lên.

“Ta đổi với Cửu Hoàng muội.” A Nguyên không có ác cảm với Cửu Công chúa này, lấy ra một viên đá quý Ba Tư tiến cống từ trong rương, đặt lên trên tay Cửu Công chúa rồi mới cài hoa kia lên đầu.

“Quá quý giá rồi.” Cửu Công chúa không rõ đá này quý như thế nào, chỉ trao đôi với A Nguyên, còn Trần Tần lại biết đây là đá quý Ba Tư tốt nhất ở chỗ Hoàng thượng, bởi vậy có chút bất an song lại bị A Nguyên ngăn cản, nàng cười nói: “Để Hoàng muội chơi chính là phúc của nó rồi.” Thấy Cửu Công chúa cười với mình như trăm hoa nở rộ, Công chúa điện hạ bị chói mắt cảm thất ghen tị một chút, lại cười ha hả nói hai câu với mẹ con Trần Tần, mơ hồ nói về gợi ý của mình với Hoàng thượng về việc sau này Trần Bình làm phò mã, được Trần Tần cảm tạ, xong mới không nhanh không chậm rời đi.

Vừa mới hồi cung, A Nguyên liền thoắt vào tẩm cung của mình, một mình lén lút lôi ramột tấm gương lớn, nhìn mỹ nhân mặt mày tinh xảo bên trong, Công chúa điện hạ nghiêm túc hỏi: “Gương thần ơi gương thần, nói cho bản Công chúa biết, ở trong cung Hoàng tổ mẫu, ai là Công chúa đẹp nhất?” Nhìn thấy gương mặt Công chúa điện hạ kiên định không đổi hiện ở trong gương, nhóc con chẳng cảm thấy việc trong cung Thái hậu chỉ có mình nàng là Công chúa có gì sai sai cả, chỉ vuốt khuôn mặt mỹ lệ của mình mà cười dương dương đắc ý.

“Ta biết ta là mỹ nhân mà.” Công chúa điện hạ ngắm ngang ngắm dọc, thực bất đắc dĩ nhìn mặt mỹ nhân trong gương kia, rất có ý vị độc cô cầu bại mà nói: “Mỗi lần nhìn gương, ta đều cảm thấy sầu lo thật sâu.”

Sầu lo cái gì? Sầu lo rằng ngắm nhiều đại mỹ nữ như vậy, về sau sẽ cảm thấy thế gian này ai lớn lên trông cũng quá giống nhau!

Ngũ công chúa dựa vào cửa nhìn muội muội ngớ ngẩn bên trong, cảm thấy dưới bầu trời này không thể tìm ra được một người vô sỉ hơn thế, nhịn rồi lại nhịn, bước vào liền thấy con nhóc hoang mang rối loạn thu dọn, nàng chỉ giả như không nhìn thấy, giang hai tay nói: “Mỗi người một nữa!” Khí thế thổ phỉ này dọa A Nguyên ngây người, nhìn Hoàng tỷ này không biết bao lâu rồi mới đong đầu nước mắt chia bảo bối Hoàng thượng ban cho Hoàng tỷ bá đạo, rồi nhìn gương mặt cười tủm tỉm của Ngũ Công chúa, ghé vào bên vai nàng hỏi: “Tâm trạng Hoàng tỷ không tồi sao?”

“Thai này của biểu tẩu đều được đoán là con trai.” Ngũ Công chúa liền cười nói với A Nguyên, “Sau này đứa bé này mới là hy vọng của phủ Đinh Quốc công.” Nàng có lợi hại đi nữa sau này cũng sẽ chia nhà ra ngoài, chỉ có Khánh Chấn mới là dòng chính của phủ Định Quốc công. Thấy A Nguyên gật đầu, nàng liền thở dài: “Ngươi đừng cảm thấy ta ngày ngày nhọc lòng với nhà ngoại là ăn no rửng mỡ, phải biết rằng nữ nhân chúng ta nếu không có gia tộc thì chính là vô căn lục bình*, dù lợi hại cũng có ích gì đâu?” Thấy A Nguyên tiếp tục gật đầu, nàng liền thấp giọng nói: “Ta chỉ mong phủ Định Quốc Công, không suy tàn thời điểm ta còn tồn tại là đủ.”

Vô căn lục bình: Lục bình là một loại thủy sinh sống ở ao hồ. Căn là nguồn cuội. Ý câu này là lục bình không có nguồn cuội cứ lênh đênh vô định theo dòng nước, nước chạy về đâu nó theo đó.

“Lời này thật là… ” A Nguyên liền cười nói: “Đólà phủ Quốc công, sao nói suy tàn là suy tàn được.”

“đã coi là gì đâu.” Ngũ Công chúa thấy chung quanh không có ai, lúc này mới ghé vào bên tai A Nguyên, nhỏ giọng: “Cũng không biết là phủ nào, nghe nói không còn người có tiền đồ, dần dần nghèo đi, đến bảo bối ngự tứ cũng phải lấy ra dùng, bằng khôngtoàn gia đều không sống nổi.”

“Vậy thì nhanh gây dựng tiền đồ, còn sống mơ mơ màng màng, hắn không thất bại thìai suy tàn chứ?” A Nguyên liền nhíu mày nói: “ 

“Vậy chạy nhanh tiền đồ lên, còn sống mơ mơ màng màng, hắn bất bại lạc ai suy tàn đâu?” A Nguyên liền nhíu mày nói: “Oán trời trách đất, không bằng tự mình cố gắng tự lập, dựa vào cầm đồ di trạch của lão tổ tông, sống cũng là lãng phí đồ ăn.”

“Trong kinh hơn phân nửa đều là như thế.” Ngũ Công chúa rũ mắt nói, “Mấy thế hệ quyền quý, có nhà phát triển không ngừng, có nhà suy tàn lụn bại, thật sự khiến người ta thổn thức.” nói xong liền có chút rối rắm mà nói với A Nguyên: “Phụ hoàng nói với ta là khai phủ trước đại hôn, trong năm nay luôn.” Thấy A Nguyên lộ vẻ trêu chọc, nàng đỏ mặt cười nói: “Ngươi cùng lắm là sang năm cũng sẽ xuất cung đi, đến lúc đó chúng ta còn ở chung được sao? Lại còn làm vẻ này, ta thật tổn thương.” Dứt lời lại thấp giọng: “Ta chỉ cảm thấy từ đây mẫu phi phải cô đơn rồi.”

“Chỉ cần Hoàng tỷ nguyện ý thì tiến cung nhiều hơn tiến cung là được.” A Nguyên khuyên nhủ.

Hôm nay cũng không phải ngày làm bạn, Ngũ Công chúa chỉ cười cười rồi tỏ vẻ hung hăng “đoạt” rất nhiều bảo bối của A Nguyên, xong xuôi mới đắc ý rời đi.

Quả nhiên mấy tháng sau, Ngũ Công chúa gả thấp cho con thứ phủ Định Quốc công, khai phủ Phúc Thọ Công chúa.

Ngày nàng xuất giá, A Nguyên liền thấy trong cung đều là sắc đỏ hỉ sự đã mắt kéo dài tới tận cửa thành, Ngũ Công chúa vạn dặm hồng trang, toàn bộ kinh thành chong đèn suốt đêm, đội ngũ đoàn xe mênh mông đi theo người tỷ tỷ này của nàng rời đi chốn hậu cung nàng đã sinh sống mười mấy nă. Đỡ Thái hậu đứng ở đại điện, nhìn Ngũ công chúa vừa bước vừa quay đầu lại đã biến mất trong tầm mắt, A Nguyên lại cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, nàng liền thấy Đức phi nén nước mắt tiễnNgũ Công chúa rời đi, sau đó nước mắt liền rơi xuống, thật sự đau lòng.

rất là thương tâm.

Tâm tình như vậy không ai có thể an ủi đủ, A Nguyên chỉ cúi đầu coi như không nhìn thấy.

Đây là cái thê lương của nữ nhân trong cung. không có đế sủng, con cái cũng đều rờiđi, còn lại thâm cung lạnh lẽo không thể chịu nổi.

Nhưng mà Đức phi vốn là người biết đại cục làm trọng, sang ngày hôm sau Ngũ Công chúa và Ngũ Phò mã hồi cung tạ ơn, bà lại là Đức phi nương nương đoan trang dễ gần.

Ngũ Công chúa ngược lại dung sắc càng thêm kiều diễm, một thân váy áo lửa đỏ thậtlà diễm lệ áp quần phương, A Nguyên nhìn dáng vẻ thần hồn điên đảo của tiểu biểu đệ bên người nàng ấy, ngơ ngác để Ngũ Công chúa nắm tay cùng dập đầu trước Thái hậu, Hoàng thượng, Hoàng hậu, được ban thưởng liền nâng cho Ngũ Công chúa xem trước, thấy hắn vẫn ngốc như vậy, A Nguyên liền cười xấu xa. 

Sau khi đám tiểu bối đều ra ngoài, Ngũ Công chúa liền thấy A Nguyên đã mài đao soàn soạt, tức khắc nổi giận, chọc vào trán nàng uy hiếp: “Ngươi dám bắt nạt ai hôm nay ta liền xử ngươi!”

“Hoàng tỷ thấy sắc quên nghĩa rồi!” A Nguyên tức giận bất bình, thấy tiểu biểu đệ kia cũng cảnh giác nhìn mình, hiển nhiên chịu khổ nhiều, trong lòng vị Ngũ tỷ phu này mình chính là người xấu rồi. Thở dài một tiếng, Công chúa điện hạ ngâm nga: “Ta vốn đem lòng hướng trăng sáng, nề hà trăng sáng chiếu mương ngòi!”

“Ai là mương máng, ai là mương máng!” “Minh nguyệt” tức khắc nổi giận, nhào lên cho A Nguyên vài cái véo, thấy nàng kêu lên oai oái mới đắc ý mà nói: “Sau này nghe lời cho tốt mới có trái ngon mà ăn.”

A Nguyên che lại cánh tay đau, nhe răng trợn mắt, tiễn hai tên vợ chồng son hậnkhông thể ngày ngày dính bên nhau đi rồi, quay đầu lại liền xuất cung khóc lóc kể lể với A Dung, chỉ đóng cửa khóc lóc ỉ ôi trước ánh mắt chăm chú của A Dung, tố cáo: “Ngũ Hoàng tỷ tàn nhẫn độc ác, nhéo hết cả người, đau chết mất.” nói xong, thấy ánh mắt đau lòng của A Dung, được hắn vuốt đầu tóc mình, đến yêu cầu có chút được mộttấc lại muốn tiến một thước cũng đều đồng ý, thì nức nở nói: “Vẫn là A Dung yêu quý ta.”

nói xong, lại tả cánh tay thê thảm một chút.

“Ta nhìn xem.” Nhóc connhà mìnhchịu khổ bị véo, tuy rằng phạt đúng tội, có điềuA Dung vẫn đau lòng muốn chết, xoay người lấy dược thoa tới, nhẹ nhàng nói: “Ta thoa cho muội.”

“không được.” Mắt thấy vậy mà muốn kéo tay áo mình lên, nhóc con đột nhiên ngừng khóc, cười gượng nói: “Nam nữ thụ thụ bất thân.”

A Dung nhìn nàng bất đắc dĩ.

Hai người thường xuyên thụ thụ bất thân đấy, thấy A Nguyên trốn tránh, hắn chỉ lo lắng đứa bé này là sợ mình đau lòng, cũng không để ý tới luân thường, nắm tay A Nguyên xốcống tay áo lên.

Cánh tay tuyết trắng vô cùng sạch sẽ, một nốt ruồi cũng không có.

Hai người đều trầm mặc.

Trước vẻ trầm mặc có chút nguy hiểm của thanh niên, nhóc con xoay người định trốn lại bị một bàn tay thon dài giữ chặt cổ tay lại, run run rẩy rẩy quay đầu lại, liền thấy gương mặt tú mĩ của thanh niên này có chút nguy hiểm, nghe thấy hắn nhẹ giọng hỏi: “Muốn ăn rất nhiều bánh hoa quế?! Muốn ta gọi điện hạ là ‘ Công chúa nương nương xinh đẹp như hoa ’?! Muốn ta nộp tài sản lên lập tức?!” Đây là yêu cầu bỏ muối vào trong biển vừa rồi nhóc con ỷ vào có người đau lòng nên đã đưa ra.

“Nếu ta nói……” Công chúa điện hạ run lẩy bẩy trước ánh mắt thâm trầm của mỹ thanh niên, cười gượng nói: “Những vết máu bầm đó đột nhiên biến mất rồi.” Nàng mở to đôi mắt long lanh lóng lánh tràn ngập chờ mong nhìn mỹ thanh niên đang mỉm cười, thử hỏi: “Dung Nhi tin chứ?”

Thanh niên hơi hơi mỉm cười, lộ ra hàm răng như tuyết, ôn hòa mà nói: “Muội đoán xem!”