Thịnh Thế Tuyệt Sủng

Chương 91: Ba năm




Lục Ngưng Nhiên lại một lần nữa cảm nhận đau đớn, nàng mở hai mắt mỏi mệt, hình ảnh đập vào tầm mắt làm nàng có sững sờ, đây là đâu?

Nàng hoạt động thân thể, mở đôi mắt tìm tòi xung quanh, nhìn quanh bốn phía, giường gỗ, trên người đắp cái chăn mỏng, màn lụa trắng. Trong phòng không bài trí nhiều, trong góc có dụng cụ rửa mặt, giữa phòng có một bàn gỗ, phòng ở đơn giản đến không thể đơn giản hơn, mùi thuốc nhàn nhạt từ bên ngoài bay vào, làm nàng càng thêm nghi hoặc đây là đâu?

Lục Ngưng Nhiên cả kinh, chẳng lẽ nàng lại xuyên không? Vội vàng cúi đầu, nhìn quần áo của mình, vẫn là quần áo cổ đại, nàng xuống giường, hít một hơi thật sâu, ra khỏi phòng, bên ngoài là một sân nhỏ, dùng gỗ làm hàng rào, bốn phía đều là núi, trong viện đều có dược vật đang phơi, thậm chí còn có côn trùng cùng thi thể động vật, Lục Ngưng Nhiên cảm thấy có chút ghê tởm, cũng càng cảm thấy kỳ quái, nơi này là đâu?

Lục Ngưng Nhiên nghi hoặc, nhấc chân, không tự chủ được muốn đi ra ngoài, bỗng nhiên nghe được thanh âm “Bùm bùm ba”, nàng xoay người, liền nhìn thấy một gian phòng ở cách đó không xa, bên cạnh có phòng bếp, nàng chậm rãi đi qua, nhìn vào phòng bếp, có đầy đủ vật dụng, còn có mùi thuốc nhàn nhạt.

Nhìn xuyên qua cửa sổ, nàng thấy hình ảnh càng làm cho nàng sợ ngây người. Áo trắng như tuyết, tóc mai rơi trên hai vai, trên đầu dùng trâm màu trắng búi tóc, làn da trắng nõn như tuyết, gương mặt thanh tú dưới ánh dương chiếu vào làm lộ ra sườn mặt hoàn mỹ, như người không màng đến thế sự, nhưng hiện tại hắn mang tạp dề, một tay cầm quạt, quạt từ từ vào lò lửa, một tay cầm đũa đảo thức ăn trong nồi, lại làm khí chất thanh lãnh của hắn càng khó hình dung. Lục Ngưng Nhiên không khỏi cảm thấy buồn cười, hắn làm nàng cảm thấy thân thiết, cũng cảm thấy xa lạ. Nàng lại một lần nữa tự hỏi, nơi này là đâu? Sao nàng lại ở chỗ này?

Nhìn y phục của nam tử trước mắt, chẳng lẽ nàng lại xuyên không một lần nữa sao? Đột nhiên nhớ tới bản thân từng quay về hiện đại, còn có vẻ mặt thống khổ của Quân Mặc Hàn, nàng đè lại trái tim đau đớn của nàng. Không! Chẳng lẽ vận mệnh trêu cợt nàng sao? Thân hình run lên, ngồi xổm xuống đất, nước mắt chảy xuống, tí tách rơi trên mặt đất, nàng phải làm sao bây giờ?

Tầm mắt bị một đôi màu trắng giày ngăn trở, Lục Ngưng Nhiên ngẩng đầu, từ từ nhìn lên, ánh mặt trời chiếu vào dung nhan hoàn mỹ của nam tử kia, cứ như cách nàng cả một thế hệ, chẳng lẽ hắn là thần tiên sao?

Nước mắt còn vương tại hai gò má, chưa kịp lau khô, “Ngươi là ai? Đây là đâu?”

Nam tử không nói gì, chậm rãi ngồi xuống, nhìn thẳng nàng, ẩn ẩn thở dài, vươn ngón tay thon dài, vì nàng lau khô nước mắt, cầm tay nàng, cảm nhận được thân thể nàng run run, ôm nàng vào phòng, sau đó lại vội vàng đi ra ngoài.

Lục Ngưng Nhiên ngồi bên bàn, ánh mắt có chút dại ra, ngưng khóc, nhìn hắn bưng mấy đĩa thức ăn cùng hai chén cơm đi đến, cơm nước đơn giản, làm Lục Ngưng Nhiên cảm thấy đói bụng, bụng kêu thành tiếng làm nàng có chút ngượng ngùng. Đồ ăn bày biện ở trên bàn, Lục Ngưng Nhiên nhìn đồ ăn trước mắt, “Ăn đi.” Chỉ nghe hắn nói hai chữ đơn giản, nàng cầm lấy bát đũa, ăn vội.

Nam tử vẫn cứ lạnh nhạt như cũ, chậm rãi ăn.

Sau khi ăn no, Lục Ngưng Nhiên buông bát đũa, nam tử nhìn Lục Ngưng Nhiên, đứng dậy, thu dọn bát đũa. Lục Ngưng Nhiên cảm thấy ngượng ngùng, liền vội vàng giành trước hắn một bước, “Để ta dọn.” Nói xong liền thu dọn bát đũa, vọt vào phòng bếp, rửa bát.

Nàng đột nhiên cảm giác sống như vậy thật tốt, đây không phải là cuộc sống nàng muốn sao? Đơn giản, bình thường, không có phân tranh, chỉ có an nhàn, nghĩ đến việc ông trời an bày để nàng tới đây, như vậy nàng sẽ an tâm sống.

Lục Ngưng Nhiên vừa muốn đi ra phòng bếp, liền nhìn thấy nam tử bưng thuốc đưa cho nàng, “Uống đi.”

“Ừ.” Lục Ngưng Nhiên cầm bát thuốc, ngửa đầu uống hết, nội tâm kêu rên: Đắng quá đi! Nhưng nghĩ hắn sẽ không hại bản thân, không chút do dự uống hết, lập tức cầm chén thuốc rửa sạch.

Xoay người, nam tử đã đi vào trong viện, xem xét những thứ phơi trong sân, theo Lục Ngưng Nhiên thấy, chỉ có vài loại thuốc nàng biết, nàng từ từ đến bên cạnh nam tử, ngước mắt nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi, “Có thể nói cho ta biết đây là đâu không? Vì sao ta lại ở chỗ này? Ngươi là ai?”

Nam tử tiếp tục làm việc của mình, nâng tay, cầm ngọc bội quăng cho Lục Ngưng Nhiên, “Đây không phải là ngươi nhờ người khác đem đến sao?”, dứt lời, lại đi về phía trước vài bước, nhìn dược thảo nơi khác.

“Ngươi…” Lục Ngưng Nhiên kinh ngạc không thôi, “Là ngươi đã cứu ta?” Quan sát ngọc bội, trong lòng nàng có hi vọng, “Như vậy, ngươi biết Mặc Trúc? Đây là Mặc Trúc cho ta.”

“Ừm, biết.” Nam tử tiếp tục xem dược thảo, đáp.

“Như vậy, nơi này vẫn là Vân Triêu quốc?” Lục Ngưng Nhiên tiến lên một bước, cách hắn gần một chút, hai mắt sáng lên.

“Nơi này là phía bắc của Vân Triêu quốc, Thanh Phong sơn.” Nam tử nói.

“Vậy ngươi là?” Lục Ngưng Nhiên thiếu chút nữa hoan hô nhảy nhót. Trời ạ, nàng vẫn ở Vân Triêu quốc, nàng không có xuyên không, nàng không có chết, nếu vậy thì Mặc Hàn đâu? Hắn nhất định biết nàng còn sống, nghĩ đến đây, nàng càng hưng phấn không thôi. Nhưng nhìn nam tử trước mắt, trầm mặc ít lời, tính cách lãnh đạm, hắn là người nào? Sao lại biết Mặc Trúc?

“Mộc Vân Thanh.” Thanh âm nam tử đạm bạc.

“Ngươi chính là y tiên Mộc Vân Thanh, như vậy, bệnh của Mặc Trúc là do ngươi chữa trị?” Lục Ngưng Nhiên hai mắt sáng ngời, không nghĩ tới cơ duyên xảo hợp như thế, nếu như không phải nhờ Mặc Trúc, nàng bây giờ đã sớm về Tây thiên. Nghĩ lại, đối với nam tử trước mặt càng cảm kích không thôi.

“Ừ.” Lại là giọng nói đơn giản.

“Khi nào ta có thể xuống núi?” Lục Ngưng Nhiên nhìn về phía Mộc Vân Thanh, nội tâm kích động không thôi, nàng hiện tại giống như ở bên cạnh Mặc Hàn, muốn chạy về ôm hắn.

“Sau khi độc trong người tiêu sạch.” Ngữ khí lãnh đạm như cũ.

“Vậy mất bao lâu?” Lục Ngưng Nhiên nhẫn nại hỏi.

“Ba năm.”

“Cái gì? Ba năm?” Lục Ngưng Nhiên sợ hãi kêu ra tiếng, “Sao lại lâu như vậy?” Nàng thật không ngờ, bản thân lại ở đây ba năm, này cũng quá lâu đi, vậy Mặc Hàn nên làm cái gì bây giờ? Ba năm sau nàng mới được nhìn thấy Mặc Hàn, nghĩ đến đây, nàng càng không thể lý giải, đây là loại độc quái quỷ gì mà phải giải đến ba năm.

“Ngươi trúng độc Vô Cận Hữu, chỉ có một viên trên thế gian, độc tính thẩm thấu vào tứ chi và lục phủ ngũ tạng của ngươi, cần nước suối của núi Thanh Phong, còn có dược vật chỉ có ở đây phối hợp lại để quét sạch, mà thời gian phải là ba năm.” Mộc Vân Thanh nhìn Lục Ngưng Nhiên trước mặt hắn, không khỏi có chút ai thán. Lúc trước hắn cùng Mặc Trúc đánh đố, ngược lại gặp phải phiền toái như vậy, lời hắn nói hôm nay so với một năm qua còn nhiều hơn.

“Trong ba năm ta không thể xuống núi?” Lục Ngưng Nhiên ủ rũ nói, “Vậy hoàng thượng biết không?”

“Hắn đồng ý.” Mộc Vân Thanh nhìn Lục Ngưng Nhiên, nhìn biểu cảm kỳ quái của nàng, hoàn toàn không cảm thấy nàng giống người mà Mặc Trúc nói. Hắn thậm chí hoài nghi bản thân có phải cứu nhầm người hay không. Lắc đầu, không để ý nàng, lưng đeo sọt, “Ta vào trong núi hái thuốc, ngươi ở đây không được đi đâu, lò dược trên bếp, sau hai canh giờ nữa, ngươi uống đi.” Nói xong, còn chưa chờ Lục Ngưng Nhiên mở miệng, liền đi ra ngoài. Nghĩ phải ở cùng nàng ba năm, hắn càng lắc đầu thở dài.

Lục Ngưng Nhiên chưa từng gặp nam nhân như vậy. Dựa theo hành động của hắn thì Lục Ngưng Nhiên cảm nhận hắn ghét bỏ nàng. Nàng không khỏi cả kinh, chẳng lẽ nàng nói nhiều lắm sao?

Cảm thấy không thú vị, nghĩ còn phải ở cùng hắn ba năm, như vậy để họ hiểu về nhau một chút cũng tốt, bằng không ba năm này nàng phải chống chọi như thế đây. Nếu Mặc Hàn ở đây thì tốt rồi, nàng khẳng định sẽ ở luôn trong này, sống cuộc sống hạnh phúc.

Có điều ba năm này Mặc Hàn nên làm như thế nào? Lục Ngưng Nhiên ngồi trên tảng đá ngoài sân, nhìn bầu trời phương xa, chim chóc bay lượn tự do trên không trung, bầu trời trong suốt, thật sự là tự do a! Nàng hít sâu một hơi, thật thoải mái, không có gì phiền chán, chỉ có tâm bình khí hòa. Nàng chợt nghĩ ra, đúng rồi, nàng biết nên liên hệ với Mặc Hàn như thế nào rồi, dùng bồ câu đưa tin, nghĩ đến đây, nàng cần phải nuôi bồ câu mới đúng.

Đảo mắt đã qua ba tháng, trong cung quạnh quẽ, Quân Mặc Hàn từ khi trở lại kinh đô đã hơn hai tháng, mỗi ngày trừ bỏ phê duyệt tấu chương, thì đi đến Cảnh Nghi cung, nhìn vật nhớ người.

Quân Mặc Hàn tuyên bố với bên ngoài, hoàng hậu đã chết, vì hoàng hậu làm lễ tang. Chuyện Lục Ngưng Nhiên còn sống trừ Bạch Phi Dương, Lam Vũ, Nghi Phi còn có Hiên Viên Tuyết, không ai biết cả.

Toàn bộ Vân Triêu quốc biết hoàng hậu chết vì trúng độc, người người khen ngợi anh thư, trừng trị tham quan, cùng hoàng thượng chiến đấu hăng hái, vì dân chúng, không tiếc hy sinh bản thân.

Quý Như Phong thật không ngờ lúc từ biệt nơi biên quan lại là vĩnh biệt. Lúc hắn nghe được tin Lục Ngưng Nhiên đã chết, hắn sợ ngây người. Không! Không có khả năng, nàng sao có thể chết?

Hắn không thể thừa nhận tin tức Lục Ngưng Nhiên đã chết, sau khi Quân Mặc Hàn trở về một tháng liền rời kinh đô, không ai biết hắn đi đâu.

Mặc Trúc biết Lục Ngưng Nhiên không chết, hắn không thấy tia bi thương trong mắt Quân Mặc Hàn, hơn nữa hắn cũng biết Mộc Vân Thanh nhất định sẽ cứu nàng.

“Hoàng huynh, hoàng tẩu còn sống đúng không?” Đây là câu hỏi Mặc Trúc hỏi Quân Mặc Hàn sau khi trở về ngày thứ hai.

“Nàng được cứu, ba năm sau nàng sẽ trở về, ta muốn ở đây chờ nàng.” Quân Mặc Hàn nhìn trăng tròn ngoài cửa, cười nói.

“Được, chúng ta cùng chờ nàng trở lại.” Mặc Trúc khẽ cười, nhìn về phương bắc. Hắn biết Lục Ngưng Nhiên ở đâu, nhưng hiện tại hắn không thể rời đi, bởi vì hoàng huynh cần hắn. Chỉ cần hắn ở đây thì Quân Mặc Hàn cùng Lục Ngưng Nhiên mới được ở gần nhau.

Ba tháng trôi qua rất nhanh, Lục Ngưng Nhiên ở đây rất thoải mái, nàng nuôi mười con bồ câu, mỗi ngày huấn luyện chúng nó, để chúng nó mau chóng truyền tin cho nàng.

Mỗi ngày tỉnh lại, nàng sẽ đi một vòng quanh núi, nghĩ đến lúc sống cùng Quân Mặc Hàn, tự do hít thở, nàng thật sự rất vui vẻ.

Một ngày ba bữa đều do nàng lo liệu, mỗi ngày nàng đều làm thức ăn, có trân bảo trong núi, làm nàng mỗi ngày làm nhiều đồ ăn ngon, mỗi ngày huấn luyện bồ câu, làm trợ thủ của Mộc Vân Thanh, học tập y thuật. Tuy rằng Mộc Vân Thanh ít lời, mỗi ngày nói không đến hai mươi chữ, nhưng nàng vẫn cảm thấy vui vẻ.

Cuộc sống đơn giản mà phong phú, Quân Mặc Hàn trở thành người nàng vướng bận nhất.

Lại qua ba tháng sau, bồ câu Lục Ngưng Nhiên huấn luyện cuối cùng có thể yên tâm mà bay ra ngoài, nàng đem nỗi nhớ Quân Mặc Hàn gửi gắm vào bồ câu, hi vọng có thể truyền đến tay Quân Mặc Hàn.

Trong nửa năm, Lục Ngưng Nhiên biết rất nhiều dược liệu, nàng còn thông qua mỗi đặc tính của dược liệu, tự nghiên cứu ra nhiều dược thiện (món ăn có vị thuốc), mà Mộc Vân Thanh tuy rằng vẫn ít lời, nhưng đối với Lục Ngưng Nhiên mà nói, hắn đối với nàng rất tốt. Tựa như hiện tại, mỗi lần hắn lên núi hái thuốc, đều nói cho nàng, “Trước bữa tối ta sẽ trở về.”

Lục Ngưng Nhiên chuẩn bị lương khô cùng nước cho hắn, nàng đến bây giờ đều nghĩ, Mộc Vân Thanh làm sao có thể ở trong núi trong một thời gian dài như vậy? Tuy rằng cùng chim thú làm bạn, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ cảm giác được cô đơn, bởi vì không người ai nói chuyện cùng hắn nên đã dưỡng thành tính tình quái gở như bây giờ.

Bồ câu thả đi đã một tháng, Lục Ngưng Nhiên vẫn không nhận được hồi lâm, nàng mỗi ngày đều đứng trong viện, nhìn về kinh đô, đợi bồ câu bay trở về, nhưng lại luôn làm nàng thất vọng.

Bây giờ, tâm tình của nàng thay đổi giống như thời tiết. Buổi sáng rõ ràng trời đẹp, nhưng hiện tại tiếng sấm rền từng trận, cuồng phong gào thét, phảng phất như muốn cắn nuốt cả thế gian này.

Lục Ngưng Nhiên cả kinh nhìn trời, một lát nữa sẽ có mưa to, mà Mộc Vân Thanh còn ở trong núi, chẳng phải sẽ bị kẹt lại trong núi sao?

Nàng sốt ruột bước tới lui trong viện, chỉ chốc lát trời đã đổ mưa to, nước mưa rơi trên người Lục Ngưng Nhiên, thật sự rất đau. Lục Ngưng Nhiên vào phòng, mặc áo tơi (áo này làm từ lá khô, có khả năng chống thấm tốt), cầm thêm một cái áo tơi, mở ô đi vào trong núi.

Mưa như trút nước như không có ý dừng lại, trời mưa càng lớn, đường núi khó đi, Lục Ngưng Nhiên nghiêng ngả chao đảo xuyên qua rừng cây, tìm kiếm Mộc Vân Thanh.

Trời đã tối, mưa vẫn còn to, Lục Ngưng Nhiên căn bản nhìn không rõ phương hướng, chỉ có thể dựa vào trực giác của bản thân đi về phía trước, trên người đã dính nhiều nước bùn, ô đã bị rách, Lục Ngưng Nhiên dứt khoát vứt bỏ, tiếp tục đi về phía trước, la lớn, “Mộc Vân Thanh, ngươi ở đâu?“

Lục Ngưng Nhiên cảm giác bản thân càng chạy càng xa, hiện tại không biết đang ở đâu, rất khó tìm đường về, nhưng nghĩ Mộc Vân Thanh còn ở trong, mưa lớn như vậy, đường núi khó đi, khẳng định xảy ra nguy hiểm. Hiện tại chỉ có thể tìm được hắn rồi tính tiếp, liền tiếp tục đi về phía trước.

“A!” Lục Ngưng Nhiên híp hai mắt bước tới một bước, đột nhiên bị trợt, té lăn trên đất, nhưng không có cảm giác đau đớn. Lục Ngưng Nhiên đề cao cảnh giác, cấp tốc đứng lên, ngồi một bên, nhìn thấy trên đất có một người nằm, nàng lại cẩn thận nhìn, là Mộc Vân Thanh, cảm thấy vui vẻ, cuối cùng tìm được hắn, nhưng sao hắn lại ở đây? Lục Ngưng Nhiên nâng Mộc Vân Thanh dậy, phát hiện hắn đã hôn mê bất tỉnh, “Mộc Vân Thanh.” Lục Ngưng Nhiên hét lớn. Chỉ nghe Mộc Vân Thanh thì thào, nhưng nghe không rõ hắn đang nói gì.

Lục Ngưng Nhiên kéo hắn lên, cõng hắn trên lưng, nàng nhớ lại lúc nãy mới đi qua một sơn động. Mưa cứ trút xuống đến nửa đêm, khi Lục Ngưng Nhiên mang Mộc Vân Thanh vào sơn động, ngoài động vẫn còn những hạt mưa bay lất phất.

Đem Mộc Vân Thanh đặt trên đống cỏ khô trong sơn động, Lục Ngưng Nhiên như trút được gánh nặng, ánh trăng chiếu vào sợi tóc dính trên người nàng, Lục Ngưng Nhiên cởi áo tơi, lấy đá lửa. Lục Ngưng Nhiên thở dài một hơi, may mà có chuẩn bị trước, cố ý bọc kín đá lửa, không bị nước mưa làm ướt.

Nàng đốt đống lửa, sơn động ẩm ướt nháy mắt có độ ấm, ấm áp không ít. Lục Ngưng Nhiên đi đến bên người Mộc Vân Thanh, nhìn hắn hôn mê bất tỉnh như cũ, cởi ngoại bào ẩm ướt của hắn, để ở một bên mới phát hiện chỗ mắt cá chân của hắn có hai dấu răng màu đen, xem ra là bị rắn cắn, cũng may hắn kịp thời hút độc, bằng không hiện tại Lục Ngưng Nhiên chỉ có thể nhìn thấy thi thể.

Lục Ngưng Nhiên nhìn thấy máu độc còn chảy, xem ra còn chưa hút sạch. Lục Ngưng Nhiên cúi đầu, hút xà độc, trong mơ hồ, cảm giác được thân thể Mộc Vân Thanh giật mình, Lục Ngưng Nhiên xé góc áo, vì hắn băng bó hảo, nhìn sắc mặt hắn tái nhợt, cả người phát run, hắn nói mê, “Lạnh, thật lạnh.”

Không biết hắn bị dính mưa bao lâu, hiện tại xem ra là bị cảm, hong khô ngoại bào để hắn mặc vào, nhìn cả người hắn run run, cuộn mình lại, trong miệng càng không ngừng nỉ non, “Lạnh, thật lạnh.” Lục Ngưng Nhiên thở dài, nằm bên cạnh hắn, chậm rãi tới gần hắn, Mộc Vân Thanh cảm nhận được hơi ấm của Lục Ngưng Nhiên truyền đến, dùng sức ôm nàng.

Mộc Vân Thanh phát sốt, Lục Ngưng Nhiên luôn bên cạnh hắn chăm sóc, đến khi hắn ngủ, Lục Ngưng Nhiên cảm thấy an tâm, nặng nề ngủ.

Ngoài động có thanh âm tí tách của giọt mưa, Mộc Vân Thanh mở hai mắt mỏi mệt, cúi đầu, nhìn Lục Ngưng Nhiên trong lòng, khuôn mặt trắng nõn nhiễm lên tia đỏ ửng, vẻ mặt khiếp sợ, tại sao có thể như vậy? Nàng sao lại ở đây? Nhưng, vì sao bản thân lại không muốn buông nàng ra? Nhìn nàng rúc vào lòng hắn, ngủ ngon như thế, khóe miệng Mộc Vân Thanh hiện lên ý cười, lẳng lặng nhìn nàng.

Hắn nhớ ngày hôm qua đi vào trong núi, trời liền bắt đầu đổ mưa, hắn nghĩ nàng ở một mình ở nhà, lo lắng, lập tức, đi nhanh trở về, nhưng hắn lại bị độc xà cắn, tuy rằng kịp hút máu, nhưng vẫn hôn mê bất tỉnh.