Thịnh Thế Tuyệt Sủng

Chương 3: Thử tài ma ma




Ninh Nhiên thong thả xoay người, nhìn quanh bốn phía, thân thể đầy vết thương, trầm trọng bước chân đi về phía bàn trang điểm, nâng tay lên, vô lực mở hộp trang sức ra, Ninh Nhiên chọn một cây trâm phượng màu sắc linh hoạt, lại sắc nhọn, thích hợp thay thế chủy thủ làm vật phòng thân.

Lập tức, mất rất nhiều khí lực để về lại giường, đã đổ mồ hôi đầm đìa, tay phải nắm chặt trâm, ngủ say.

Trong lúc ngủ mơ Ninh Nhiên không an ổn, phảng phất nhớ về hiện đại, lúc nàng bị viên đạn gim vào thân thể ngã xuống đất, nàng dùng hết khí lực cuối cùng đánh trúng ngực hắn, hoảng hốt, nàng thấy được hai mắt của hắn lóe ra tia cười? Đúng vậy, đó là một loại thoải mái, nàng có chết cũng không thấy hắn cười.

Trong mơ, nàng mơ hồ nhìn mẹ mình an toàn, cùng ba ba đoàn tụ, nắm tay nhau, lắc tay chờ đợi con gái bảo bối của họ trở về…

“Nhiên Nhi, mẹ chờ con trở về!”

“Nhiên Nhi, ba cùng mẹ chờ con về nhà a!”

Tiếng kêu tan nát cõi lòng của mẹ, ăn mòn linh hồn của nàng, nàng liều lĩnh, liều mạng chạy như điên về phía trước, gần, gần…

“Ba! Mẹ!” Miệng nỉ non gọi, nhưng, vô luận nàng chạy như thế nào, cuối cùng cùng gần bọn họ trong gang tấc, nhưng không cách nào tới gần, làm người ta hít thở không thông, đến khi biến mất, cha mẹ tái nhợt tiều tụy rốt cục hóa thành một luồng khói nhẹ.

Bóng đêm như nước, từng đợt gió lạnh làm lụa mỏng tung bay, toàn bộ tẩm cung không có đèn đuốc, yên lặng thần kỳ.

Một trận gió thổi qua, càng có vẻ thanh lãnh cô tịch.

Ninh Nhiên khóc tỉnh, nước mắt rơi như mưa, ướt cả gối, mà nàng, lại thủy chung nhắm chặt hai mắt, không muốn thanh tỉnh.

Cây trâm không biết khi nào đã đâm vào trong lòng bàn tay, nàng lại không có cảm giác đau đớn.

“Ba, mẹ, thực xin lỗi, con gái không thể báo hiếu! Xin tha thứ con gái bất hiếu!” Ninh Nhiên mở mắt mê mang, nhìn về phía cửa sổ.

Nàng cúi đầu bồi hồi, bản thân không hiểu xuyên không đến nơi đây, chiếm cứ thân thể này, trên trời đã cho nàng một mạng sống mới, như vậy, từ nay về sau, nàng là Lục Ngưng Nhiên, đường đường là hoàng hậu Vân Triều quốc.

Hiện đại, nàng thân bất do kỷ, gánh vác nhiều trách nhiệm cùng sứ mệnh, buồn cười là, cuối cùng chết trong tay người nhà, mà người ra tay với nàng, cư nhiên là đội trưởng của mình, nam nhân nàng thầm mến đã lâu. Một đời này, nàng nhất định phải vì bản thân sống lần nữa, muốn sống tự do, được tùy ý làm bậy!

“Ba, mẹ, hai người yên tâm, vô luận ở nơi nào, con đều là con gái đáng kiêu ngạo của hai người, con sẽ sống tốt.” Ninh Nhiên ngẩng đầu, nhìn trăng trên cao, lưu luyến đi qua, nghênh đón sự bắt đầu mới.

“Hoàng hậu nương nương!” Ngoài điện truyền đến tiếng của Hoa ma ma cẩn thận khẽ gọi.

“Chuyện gì?” Ninh Nhiên giấu tâm mình, lười nhác mở miệng.

“Lão nô thay thuốc cho ngài, bữa tối cũng đã chuẩn bị.” Ngoài điện Hoa ma ma cúi đầu không nhanh không chậm trả lời, “Nương nương, sắc trời đã tối, có thắp đèn hay không?”

“Ừ.” Chỉ nghe trong phòng như có như không lên tiếng trả lời.

Trong điện vừa mới ảm đạm không ánh sáng, giờ phút này lại có đèn đuốc huy hoàng, quang minh xán lạn.

Hoa ma ma cúi đầu cung kính đi tới, có hai cung nữ đi theo sau, xoay người quỳ trên mặt đất.

“Nương nương, lão nô thay thuốc cho ngài.” Hoa ma ma thủy chung cúi đầu, cẩn thận xin chỉ thị.

“Ừ.” Như cũ bình thản đáp nhẹ.

Hai cung nữ bên cạnh cúi đầu, xoay người, bước chân nhẹ nhàng đi đến trước giường, động tác cực nhẹ nhàng vén màn lên.

Hoa ma ma cầm kim sang dược, quỳ gối dưới giường, cẩn thận bôi lên phượng thể.

“Hoa ma ma, bản cung chấp chưởng hậu cung nhiều năm, phần lớn bận về việc hậu cung, Cảnh Nghi cung này có thể như thế đâu vào đấy, ngay ngắn có tự, cũng nhờ Hoa ma ma dốc lòng quản lý a, ngươi nói xem, bản cung nên ban thưởng cho ngươi cái gì?” Thanh âm nhu nhược của nữ tử dần dần truyền đến, lại thẩm thấu tầng tầng hàn ý.

“Nương nương, vì nương nương phân ưu, vốn là bổn phận của nô tài, nương nương không cần ban thưởng, lão nô thật sự không dám nhận.” Hoa ma ma không nhanh không chậm một bên bôi thuốc, một bên trầm ổn trả lời.

“Nga, Hoa ma ma không hổ là lão ma ma trong cung, làm việc tự nhiên có chừng mực.” Nữ tử nằm trên giường tùy ý xoay người, tay trái nâng lên, khẽ xoa mặt, “Như thế, Cảnh Nghi cung được quản lí nghiêm ngặt, theo lý thuyết, Hoa ma ma hẳn là thời khắc canh giữ bên cạnh bản cung, vì sao, bản cung hôm nay gặp nạn, cũng không thấy Hoa ma ma?”

“Là lão nô hộ chủ bất lực, mong nương nương trách phạt, lão nô cam nguyện bị phạt.” Hoa ma ma gặp biến không sợ hãi, sau khi bôi thuốc cho hoàng hậu, lui về sau một bước, dập đầu, đợi xử lí.

“Thân là chưởng sự ma ma của Cảnh Nghi cung, hộ chủ bất lực, đương nhiên nên phạt.” Lục Ngưng Nhiên nằm trên giường vẫn như cũ duy trì tư thế lười nhác, áo bào vung lên, sẳng giọng, “Đường đường Cảnh Nghi cung, lại để những người đó làm bậy, Hoa ma ma, ngươi cũng biết hậu quả?”

“Lão nô tự biết tội, đáng chết vạn lần.” Hoa ma ma chưa từng giải thích nhiều lời, đối với bà mà nói, sống trong thâm cung, hậu cung chi tranh chưa bao giờ dừng lại, mà bà đi đến giờ này ngày này, trải qua biết bao gian khổ? Đối với vị hoàng hậu này, bà tất nhiên là chán ghét, người này lòng dạ hẹp hòi, cung nữ trong tay nàng chết oan vô số, bản thân cũng bất quá chỉ là sớm muộn thôi.

Có kết quả như hôm nay, kia cũng là nhiều năm tích lũy, hết sức căng thẳng. Mà bà, ngay cả có quyền thế, cũng chỉ có thể mở một mắt nhắm một mắt. Hiện thời, hoàng hậu chưa chết, bản thân cũng sớm đoán được sẽ có kết cục như thế, không khỏi có loại giải thoát.

“Bản cung mệt rồi, bữa tối miễn đi, tội của ngươi, bản cung ngày mai lại định đoạt.” Lục Ngưng Nhiên cũng chỉ là nhợt nhạt thử, vị Hoa ma ma này xử sự trầm ổn, bị nàng bức bách, bà ta cũng không trốn tránh, đủ thấy bà am hiểu sâu hậu cung chi đạo, vừa vặn đúng ý với nàng.

“Lão nô cáo lui!” Hoa ma ma vốn là chuẩn bị xong xuôi, lại chưa từng dự đoán được hoàng hậu cư nhiên không xử bà tội chết, bà nhất thời có chút kinh ngạc, dựa theo tính cách trước đây, hôm nay, bản thân chắc chắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Ngước mắt, nhìn lại nữ tử đang nằm trên giường, là hoàng hậu nương nương a! Nhưng, trực giác sâu sắc nhắc nhở bà, hoàng hậu khác xa với trước đây, đến cùng là thay đổi cái gì? Cúi đầu, mang theo nhàn nhạt nghi hoặc, lui ra ngoài.