Thịnh Thế Tuyệt Sủng

Chương 15: Liệt hỏa đốt cháy (1)




Edit: Sunny Út

Beta: Sally

“Đại hỏa, nhị hỏa, cắn bọn họ, cắn mạnh vào!” Một thân hồng nhạt cung trang Bình Nhi, hai tay chống nạnh, ngửa đầu, nhảy lên, rất hăng say.

Lục Ngưng Nhiên nghe tiếng của nàng, bị thanh âm thét chói tai của nàng hấp dẫn, cái này, càng làm cho Lục Ngưng Nhiên kinh hỉ không thôi. Chỉ thấy hơn mười con thằn lằn lửa thân thể trở nên đỏ bừng, đánh về phía tử sĩ, mỗi khi cắn, tử sĩ liền cau mày, trong nháy mắt, một đoàn thằn lằn bò qua người bọn họ, nhưng, vẫn vây quanh Bình Nhi bốn phía, bảo hộ nàng.

Mà tử sĩ bị thằn lằn lửa cắn đều đột nhiên ngã xuống đất, thống khổ kêu rên, tứ chi vô lực, không thể động đậy.

“Tam hỏa, ngũ hỏa tốt lắm, đêm nay cho các ngươi ăn nhiều hơn.” Bình Nhi nhìn một đám tử sĩ ngã xuống, hưng phấn không thôi, hai mắt tỏa ánh sáng, hoa chân múa tay vui sướng chỉ huy bảo bối nàng mới làm quen.

“Đó là lễ vật Lam Phi đưa cho ngươi?” Thanh âm ôn nhuận của nam tử truyền đến, đánh gãy sự hưng trí của Lục Ngưng Nhiên.

“Bảo bối trăm năm khó gặp.” Lục Ngưng Nhiên hai mắt nhìn một đoàn lửa, tán thưởng, xem ra, thằn lằn lửa đã cùng Bình Nhi có tình cảm thâm hậu, ông bạn già, các ngươi quả nhiên nhiệt tình như lửa.

“Tỷ tỷ, ngươi bị thương sao?” Không biết khi nào, Nghi Phi được Lâm thống lĩnh hộ vệ, vội vàng đi đến bên cạnh Lục Ngưng Nhiên, nhìn máu trên tay nàng, lo lắng không thôi.

“Vết thương nhỏ mà thôi, không ngại.” Lục Ngưng Nhiên chuyển mâu, mỉm cười nói.

“Vậy muội muội liền yên tâm.” Khuôn mặt Nghi Phi vừa mới căng thẳng giờ phút này rốt cục thả lỏng, khi thấy Quân Mặc Hàn, hơi hơi tiến lên một bước, đoan trang cúi đầu, “Nô tì tham kiến hoàng thượng.”

“Bình thân.” Quân Mặc Hàn vẫn giữ nụ cười ôn nhuận như nước, thanh âm bình thản nhàn nhạt vang lên.

“Tạ hoàng thượng.” Nghi Phi cũng lạnh nhạt đáp, chậm rãi đứng dậy, lui về bên cạnh Lục Ngưng Nhiên.

“Muội muội, ngươi thấy có gì đặc biệt không?” Lục Ngưng Nhiên đem tầm mắt dời về phía Bình Nhi, ý bảo Nghi Phi.

“Đó là gì?” Nghi Phi kinh ngạc hỏi.

“Thằn lằn lửa.” Lục Ngưng Nhiên tiện đà mở miệng hỏi, “Ngươi nhìn biến hóa đi.”

“Này, tử sĩ cư nhiên…” Nghi Phi lập tức hiểu rõ, hiển nhiên không thể tin trừng lớn hai mắt, nếu không tận mắt nhìn thấy, thực tại làm cho người ta khó có thể tưởng tượng.

“Hoa ma ma, bao lâu nữa sẽ hừng đông?” Lục Ngưng Nhiên nhíu mày, trầm giọng hỏi.

“Hồi nương nương, một canh giờ nữa.” Hoa ma ma luôn tính thời gian, nhanh, nhanh, nhìn cảnh tượng trước mắt, làm nàng không khỏi nhớ lại chuyện cũ, năm đó tràng cung biến kia, cũng như thế, máu chảy đầm đìa, khóe mắt nàng, nhìn Quân Mặc Hàn uy nghiêm đứng đó, cười như gió xuân, lại mang theo nồng đậm xa cách, người có lo lắng hay không a? Không khỏi đau lòng, hoàng thượng, biết khi nào lão nô mới an tâm với người đây?

Lục Ngưng Nhiên không nhìn Quân Mặc Hàn, âm thầm đánh giá, vừa nãy hắn đối với Nghi Phi thái độ lạnh nhạt, đúng ra là lạnh lùng, nhưng, vì sao đối với mình, lại không giống họ chứ? Đôi mắt hắn có sự lo lắng nhưng tuyệt đối không phải vì nàng, như vậy, đến cùng là vì ai? Hắn lo sợ cái gì chứ?

Quay đầu lại nhìn đôi mắt ôn nhu của hắn, bên trong xen lẫn nhiều sự phức tạp, tìm tòi nghiên cứu, thống khổ, không tha, lo lắng, còn có yêu say đắm…

“Lâm thống lĩnh, còn một canh giờ nữa thì trời sáng, ngươi tức khắc sai người dẫn đám tử sĩ tới đám cháy, giữ lại một đội nhân mã, nghe Hoa ma ma sai phái.” Lục Ngưng Nhiên lướt qua ánh mắt của Quân Mặc Hàn, nhìn về phía Lâm Tiêu đang đợi lệnh ở một bên.

“Ty chức tuân mệnh!” Lâm Tiêu lĩnh mệnh, hướng về phía chém giết.

“Hoa ma ma, ngươi nhanh phái người chuẩn bị bao trắng, đợi giải quyết xong tử sĩ, ngươi sai người đem tướng sĩ, cung nữ, thái giám đã bỏ mình cho vào bao trắng, đem đi hỏa táng.” Lục Ngưng Nhiên chuyển tầm mắt, nhìn về phía Hoa ma ma, “Bọn họ đã trúng thi độc, nếu như không kịp thời xử lý thi thể, sợ là lại sẽ biến thành một tử sĩ khác, hoặc là sẽ có ôn dịch.” Ngừng một chút, lại nói, “Vì tránh chuyện như vậy, chỉ có thể đưa thi thể của họ hoả táng.”

“Vâng, nương nương, lão nô tức khắc đi làm.” Hoa ma ma cúi đầu đáp, xoay người, rời đi.

“Muội muội, làm phiền ngươi đợi Cảnh Nghi cung khôi phục lại yên bình, đem ngọc lộ hoàn cho người bị thương ăn vào, rồi phái người đi mời thái y tới.” Nắm chặt tay Nghi Phi, “Nơi này liền giao cho ngươi quản lý.”

“Tỷ tỷ yên tâm, muội muội hết sức làm ổn thỏa.” Nghi Phi gật đầu cười nói, hai người nhìn nhau cười.

“Bình Nhi!” Nhìn thân ảnh hồng nhạt đang kêu gào, Lục Ngưng Nhiên không khỏi mỉm cười.

Phía chân trời màu xám, cũng chuẩn bị hừng lên tia sáng, làm nổi bật dung nhan tuyệt mỹ, như ngân hà tiên tử, siêu nhiên thoát tục.

“Nương nương, có gì phân phó?” Bình Nhi nghe nàng kêu to, chuyển tầm mắt, một mặt xán lạn tươi cười khoan khoái đi đến trước mặt Lục Ngưng Nhiên, rơi mồ hôi, khi nhìn về phía cánh tay Lục Ngưng Nhiên, tươi cười nháy mắt cứng đờ, vẻ mặt cầu xin, “Nương nương, ngài thế nào lại bị thương, đều do nô tì không tốt, không bảo vệ tốt nương nương, xin nương nương trách phạt Bình Nhi.”

“Xem ra ngươi cùng chúng nó ở chung rất tốt.” Lục Ngưng Nhiên ý cười càng sâu, đánh gãy Bình Nhi đang khóc kêu.

“Ách…” Tiếng khóc ngừng, tiếng cười nhẹ nhàng vang lên, “Chúng nó đều là bảo bối a, nô tì hiện tại rất thích chúng nó.” Đơn thuần như Bình Nhi, tâm tình biến hóa cực nhanh, giơ lên khuôn mặt mang theo nước mắt tươi cười trả lời.

“Bản cung có việc cần mượn bảo bối của ngươi.” Khóe mắt Lục Ngưng Nhiên nhìn về phía thằn lằn lửa vẫn đang hăng say chiến đấu.

“Nương nương cứ việc phân phó.” Bình Nhi hai mắt sáng ngời, vỗ bộ ngực, tự hào trả lời.

“Đợi bản cung dẫn tử sĩ đến đám lửa, nếu như trời chưa kịp sáng mà vẫn còn tử sĩ đến, ngươi phải cho bảo bối này cắn chết họ ở Cảnh Nghi cung, không được cho bọn họ ra ngoài, hiểu không?” Hiện nay nhất định phải đem tất cả các khả năng mà tính, phòng bị tốt, bằng không, hậu hoạn vô cùng.

“Nô tì tuân mệnh.” Bình Nhi nghịch ngợm cúi đầu, lui xuống.

“Nương nương, ty chức đã phân phó xong.” Lâm Tiêu vội vàng tới, hồi bẩm.

“Ừ, tốt lắm.” Lục Ngưng Nhiên cười yếu ớt đáp, “Ra lệnh cho bọn họ đi theo bản cung.”

“Nương nương, này… Vẫn là ty chức dẫn dắt bọn họ đi a.” Khóe mắt Lâm Tiêu, nhìn về phía hoàng thượng không nói gì, trả lời.

“Mục tiêu của họ là bản cung, tử sĩ nhận lệnh cũng là giết chết bản cung, cho nên, chỉ có bản cung mới có thể dẫn bọn họ rời đi.” Lục Ngưng Nhiên trầm giọng trả lời.

“Trẫm tùy ngươi quyết định.” Bên tai truyền đến thanh âm vững vàng của hoàng thượng, không nói nữa, lúc lơ đãng, đã cầm bàn tay lạnh lẽo của nàng, dẫn đầu bước ra Cảnh Nghi cung.

Quả nhiên, khi hai thân ảnh màu vàng lướt qua tử sĩ, các tử sĩ bị ngăn trở tản ra lục quang, giương nanh múa vuốt xoay người, hướng Lục Ngưng Nhiên đánh tới.