Thịnh Thế Trường An Dạ

Chương 54




Lâm An được lão âm dương sư thu làm đệ tử.

Ta không sao hiểu được, con thỏ nhãi ranh chẳng phải yêu quái ư, sao mà uy phong dữ vậy nhỉ.

Nói thật ra thì, thời điểm nghe được cây thần Phù Tang chỉ là hư ảo, ta thực sự là không cất nên lời.

Không mảy may nghi ngờ lời nói của Trọng Hoa quân.

Ra khỏi đền thờ, ta cả đường bước theo sau con thỏ nhãi ranh.

“Còn có ai khác biết không.”

“Đó là âm dương sư có uy tín nhất ở Bình An kinh rồi.” Con thỏ nhãi ranh nói, “Ông ta cũng không biết, chỉ có thể hỏi bà ấy thôi.”

“Ai?”

“Đi theo ta.”

Ta chân xỏ guốc gỗ, xiêu xiêu vẹo vẹo theo sát sau lưng hắn.

Thứ này ta thực sự đi không quen. Ba bước hơi liêu xiêu, năm bước vẹo cả người.

Bất đắc dĩ, ta đành túm lấy tay áo con thỏ nhãi ranh, khoác lên cánh tay hắn.

“Đi lên núi.”

Con thỏ nhãi ranh chỉ chỉ phương xa.”Nhất định bà ấy biết.”

“Bà ấy là ai.”

“… Đi theo ta là được.”

“Ngươi nói đi, bà ấy là ai vậy…”

“Mẫu thân ta…”

Ta, “…”

Kể ra thì, ta nhớ là trước đây khi đạo sĩ Thừa Thiên quan tới, ta còn lấy một tờ phù chú dán lên trán hắn. Lão đạo sĩ kia cực kỳ lợi hại, có thể nhìn thấy long khí của ta, sao lúc đó lại không vạch trần con thỏ nhãi ranh là hồ ly chứ nhỉ.

Còn có khi ở Bột Hải, hình như hắn không hề sợ Lâm An.

Đến Nhật Bản nửa tháng, hắn tám hướng tung hoành, đại sư bốn phương đều quen biết hắn.

“Ta hỏi, rốt cuộc ngươi có thân phận gì hả.”

Ta túm chặt hắn, “Ngươi nói tiểu hỏa cầu muốn tu thành hình người, phải mất năm trăm năm, làm sao ngươi mới mười mấy tuổi thôi hả.”

Con thỏ nhãi ranh lườm ta một cái, không nói một lời mang ta đi gặp mẫu thân.

Ta có chút khẩn trương, ta còn chưa từng nhìn thấy hồ ly tinh mẹ đâu đấy.

Hắn mang ta lên núi, đi được phân nửa ta đã mệt rã rời.

Ngồi xuống nghỉ ngơi, nhìn Bình An kinh trải dài bốn phía dưới chân, giống hệt Trường An.

“Nhớ nhà rồi hả?”

Con thỏ nhãi ranh ngồi bên cạnh hỏi ta.

Bắp chân hắn vùi trong cỏ dại. Đầu hắn nhẹ nhàng tựa lên đầu vai ta, dựa vào một cách tự nhiên vô cùng.

Ta nhớ tới ngày tháng ba nọ, hắn còn ngồi dưới tàng cây hoa đào, bưng thanh tửu, trải chiếu hoa, khi ấy ta cũng từng hỏi hắn như vậy, “Nhớ nhà rồi hả?”

Con thỏ nhãi ranh nhẹ giọng nói, “Nhớ nhà cũng không sao. Đại nhân từng nói… Trường An có hoa đào, nơi này có hoa anh đào, hoa đào hoa anh đào, đều như nhau cả.”

Ta nói, “Là như nhau, gió thổi qua, đều rơi cánh hoa, đều rớt sâu róm.”

Con thỏ nhãi ranh hung hăng đập bốp lên vai ta, tức giận nói, “Ngươi người này sao lại như vậy.”

“Ha ha.” Ta xoa xoa tóc hắn, đột nhiên cứng đờ.

“Ngươi xoa đi.” Con thỏ nhãi ranh khép mắt nhìn xuống, “Thảo nào hoàng đệ của ngươi không cao nổi, ắt do từ nhỏ đến lớn toàn bị ngươi xoa đầu.”

Nhớ tới chuyện đêm kia, ta vẫn là xấu hổ thu tay về, “Đã nhiều năm như vậy… chỉ là thói quen thôi. Ta sẽ chú ý. Lần sau không xoa đầu các ngươi nữa.”

Con thỏ nhãi ranh nổi giận, “Bảo ngươi xoa thì ngươi cứ xoa! Ở đâu ra nhiều lời thừa như vậy!”

Lời này kêu mười phần hùng hổ, kinh hãi chim rừng.

Ta ngơ ngác, hắn hô xong mới ý thức được bất thường, lập tức đỏ mặt.

“Ái chà chà. Đứa nhỏ này, đi Trường An một chuyến, sao lại biến thành như vậy chứ.”

Một giọng phụ nữ đột nhiên vang lên trong núi.

Con thỏ nhãi ranh bật dậy ngay tức khắc. Líu la líu lô, tuôn một tràng điểu ngữ.

Ta cũng đứng dậy theo, nhìn tứ phía chung quanh, không có bóng dáng người nọ, tám chín phần mười là mẹ của con thỏ nhãi ranh.

Me hắn lại nói tiếng Hán, hơn nữa nhả chữ rất rõ ràng, “Cây thần Phù Tang ở trên núi Tang Lập ngoại thành phía đông Bình An kinh, bởi vì có kết giới, chưa từng có ai tới gần nơi đó được.”

m thanh dường như truyền đến từ không trung, hoặc là phát ra từ mặt đất.

Ta không biết nên thế nào cho phải, đành lẳng lặng lắng tai nghe.

Con thỏ nhãi ranh lại líu lô một hồi, sau đó thì im lặng.

Giọng nữ đột nhiên lại vang lên, “Quý đại nhân. Đa tạ ngài đã chiếu cố đứa nhỏ này.”

Ta vội xua tay, cũng không biết bà ấy có thấy được hay không, “Đâu có gì đâu có gì.”

“Đại nhân năm nay…”

“Ta hai mươi bảy rồi.”

“Ái chà chà, con trai à, sao con có thể gọi đại nhân là ca ca chứ, rõ ràng có thể làm thúc thúc con rồi.”

Ta nháy mắt trầm mặc.

Con thỏ nhãi ranh hừ lạnh một tiếng, lôi ta toan xuống núi.

Ta hỏi, “Không cần lên nữa sao?”

“Đã biết vị trí của cây thần Phù Tang rồi.” Con thỏ nhãi ranh suy nghĩ một chút, nhìn ta nói, “Quý thúc thúc.”

Khoảnh khắc đó, ta chỉ muốn phang ngay cho cái tát.

“Quý thúc thúc, đường núi không dễ đi, Dạ lại không biết đã bay đi đằng nào, xuống núi nghỉ ngơi trước đi. Ngoại thành cách không xa. Ngày mai đi bộ là được. Được chứ. Quý thúc thúc.”

Ta túm cổ áo hắn, nghiến răng nghiến lợi nói, “Ngươi câm miệng cho ta.”

“Mẫu thân nói đúng, ngươi cũng có thể làm thúc thúc ta rồi.” Con thỏ nhãi ranh cong mắt cười, “Dù sao ngươi cũng chỉ coi ta như em trai, kỳ thực ngươi có thể coi ta như cháu trai đấy.”

Ta thề, hắn nói thêm câu nữa, ta sẽ vác hắn lên, ném xuống dưới chân núi.

“Mẫu thân ngươi —— “

“Bà là sơn thần thủ hộ Bình An kinh.”

Ta cả kinh ngừng bước, “Cho nên ngươi mới lợi hại như vậy hả? Mẫu thân ngươi là thần tiên mà.”

Con thỏ nhãi ranh quay mặt đi, giữ chặt tay ta.”Đừng để ngã lộn cổ đấy.”

Ta cầm tay hắn, cảm thấy đầu ngón tay hắn rất lạnh. Còn có hơi run rẩy.

“Ta cũng đi!” Dạ bắt đầu thét lên the thé “Mang ta đi mang ta đi mang ta đi mang ta đi!!!!”

“Không được.” Con thỏ nhãi ranh như đinh đóng cột, “Cây thần Phù Tang, quỷ hồn không thể tiếp cận.”

“Các ngươi nhẫn tâm vứt ta lại chỗ này sao!? Há!???”

“Ngươi đi tìm Lâm An đi, sau này nó sẽ không quay về Trường An đâu, tháng ngày ngươi ăn hiếp nó cũng chẳng còn bao lâu nữa, mau mau tranh thủ thời gian đi.”

Dạ thét chói tai, “Ta ứ!!”

Ta nói, “Dạ, đừng làm loạn nữa, nghe lời nào.”

Con thỏ nhãi ranh nói, “Đúng rồi, Dạ, ngươi phải nghe lời Quý thúc thúc.”

Ta trầm mặc.

Dạ bạo phát.

“Quý thúc thúc!? A? A ha ha ha ha ————”

Ta nói, “Con thỏ nhãi ranh, nếu tính theo tuổi, ngươi nên gọi Dạ tổ tông…”

Tiếng cười của Dạ chợt im bặt. Đồng thời trong nháy mắt giương móng vuốt, khua khoắng trước mặt con thỏ nhãi ranh nói, “Ngươi dám gọi thử xem —— thử xem ——”

Con thỏ nhãi ranh quay đầu đi chỗ khác. Nâng chung trà lên nhấp một ngụm. “Cứ quyết định như thế. Đại nhân, cây thần Phù Tang có phượng hoàng lửa thủ hộ, phỏng chừng Phượng hoàng châu mà Trọng Hoa quân nói đến là của con Hỏa phượng kia.”

Ta nói, “Hỏi xin nó, nó sẽ cho sao?”

Con thỏ nhãi ranh nói, “Dùng thứ khác trao đổi.”

Ta hỏi, “Dùng thứ gì?”

Hắn nói, “Không rõ, đi mới biết được, đêm nay nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Ta nằm xuống, Dạ bay ra ngoài sân.

Con thỏ nhãi ranh hóa thành con cáo nhỏ, chui vào ổ chăn của ta.

Ta ôm nó vào lòng, nhắm mắt lại, đang mơ màng, đột nhiên vùng mở mắt.

“Này này. Cây thần Phù Tang cao bao nhiêu? Làm thế nào lên đến ngọn hả?”

Con thỏ nhãi ranh vẫy đuôi, cuộn tròn một nắm, “Leo lên thôi.”

“Leo ——!?”

Ta kinh hồn chưa định ngủ một đêm. Ngày hôm sau cáo biệt Dạ, cùng con thỏ nhãi ranh đi tới ngoại thành phía đông.

Xông vào kết giới.

Đứng dưới tàng cây thần Phù Tang. Ngửa mặt nhìn lên tán lá khổng lồ che khuất bầu trời.

Ta hỏi con thỏ nhãi ranh, “Leo thật sao? Ta căn bản nhìn không thấy ngọn.”

Quay đầu nhìn lại, vật nhỏ đã biến thành cáo nhỏ, xoát xoát mấy cái đã chạy vèo lên cây.

Ta khẽ nhếch mép, “Ngươi còn biết leo cây cơ đấy.”

“Quý thúc thúc, đừng lãng phí thời gian nữa.” Tiểu bạch hồ ngoắc ngoắc đuôi, “Mau lên.”

Cũng may cây Phù Tang cành lá um tùm.

Ta dựa vào khinh công bay lên trên. Phỏng chừng qua mấy canh giờ, ta rốt cục ngồi phệt trên nhánh cây, không động đậy nổi.

Con thỏ nhãi ranh dừng lại, biến trở về hình người, ngồi đối diện ta, lắc đầu, “Giờ mới là khởi đầu của khởi đầu thôi.” (aka còn xa khướt)

Ta nói, “Sớm biết vậy đã mang theo lương khô rồi.” Cúi đầu nhìn xuống dưới, sắp không thấy rõ mặt đất đâu. Xa xa Bình An kinh cũng biến thành khoảnh vuông nho nhỏ.

Con thỏ nhãi ranh vỗ vỗ bên hông, “Ta mang nước rồi.”

Ta thở dài, “Cứ thế này ba ngày ba đêm cũng không thể lên đến ngọn được đâu.”

Con thỏ nhãi ranh nói, “Có lẽ chúng ta nên dẫn Hỏa phượng xuống đây.”

Ta kinh ngạc, “Dẫn thế nào?”

Con thỏ nhãi ranh nói, “Đây là tổ của nó.”

“Vậy thì sao?”

Con thỏ nhãi ranh nháy mắt một cách giảo hoạt, đưa túi nước qua, “Ta đã nghĩ ra biện pháp rồi. Đại nhân, uống chút nước đi.”

Ta nhận lấy uống nửa bình, lại bắt đầu leo, sau một canh giờ, chung quy lại ngừng lại, sắc trời đã dần muộn, hoàn toàn không thấy mặt đất ở đâu.

“Đại nhân sao lại ngừng?”

Ta nói, “Ta muốn…”

Con thỏ nhãi ranh nhìn ta cười mờ ám.

Ta đột nhiên hiểu ra.

“A… Đồ thỏ nhãi ranh, ngươi được lắm đấy, thủ đoạn thiếu đạo đức như thế mà cũng nghĩ ra được. Vậy ta không khách khí!”

Ta đứng dậy, vịn nhánh cây, tháo đai lưng, hào sảng vung một dòng nước tiểu.

Vừa buộc lại dây lưng, đỉnh đầu lập tức truyền đến tiếng rống giận dữ của Hỏa phượng.