Thịnh Thế Trường An Dạ

Chương 44




“Không!”

Ta giãy giụa, “Dạ! Không đâu! Ta không gặp hắn!”

Dạ dừng lại, ta liều mạng lau đi nước mắt trên mặt, xoa hai bên gò má sưng vù, vẫn lắc đầu, “Ta không muốn gặp hắn, ta, trông ta thế này.”

“Ai. Ai thèm quan tâm trông ngươi thế nào!” Dạ vẻ mặt *** đãng nói, “Chỉ cần tấc đất cắm dùi1 dưới thắt lưng ngươi dùng ngon là được rồi ~!”

Vì vậy mặc kệ ta phản kháng, Dạ cường hành ôm ta đi Tử Thần điện.



“Trưởng hoàng tử điện hạ!”

Bởi vì thị vệ và cung tỳ không trông thấy Dạ, thế nên việc ta đột nhiên xuất hiện tại cửa điện Tử Thần, lại làm bọn họ sợ hãi không nhẹ hà.

Ta bưng hai má, quay đầu hỏi, “Hoàng thượng đâu.”

“Hoàng thượng bệnh nặng, đang tĩnh dưỡng ở điện Cam Lộ.”

Đầu ta dường như bị một cú trời giáng, nói có phần loạng choạng, “Hắn, bị bệnh, còn chưa khỏi ư.”

“Trưởng hoàng tử điện hạ thứ tội, nô tài không rõ lắm, chỉ là nghe thái y ở Thượng Dược Cục nói, hoàng thượng… e rằng…”

Không đợi gã nói xong, ta đã chạy ra ngoài.

Dạ phất phơ theo sát sau lưng. Cảnh tượng này giống như chơi thả diều.

Ta chạy một mạch đến điện Cam Lộ, nhìn đại môn đóng chặt, đầu ngón tay run đến nỗi đẩy cửa mãi không xong.

Ta đã làm cái gì vậy. Biết rõ hắn sợ độ cao kinh khủng, còn hết lần này tới lần khác treo hắn lên cây.

Dạ lắc đầu, thò móng vuốt tới, thay ta mở cửa.

Cánh cửa chầm chậm mở ra trước mắt.

Đã có một khắc, ta thậm chí sợ đến độ muốn nhắm tịt mắt, ta sợ thấy dáng dấp tiều tụy của hắn. Ta đã để vuột mất hoàng đệ, ta không muốn chuyện như vậy phát sinh lần nữa. Lúc gặp lại, đâu ngờ cũng là lúc biệt ly.

Cửa mở.

Ngự Vương quả nhiên ở bên trong, đang ngồi sau bàn phê duyệt tấu chương, quan vàng đai ngọc, áo gấm long bào, bên người còn có hai cung tỳ đứng hầu, một người khéo léo bóc vỏ nho, một người đối diện tiếp lấy trái nho đỏ ửng, dâng đến bên miệng Ngự Vương.

Ta đứng đần trước cửa đại khái mất một khắc, sau đó liền xoay người lui ra ngoài, khép cửa lại.

“Đứng lại!”

Ngay thời điểm cánh cửa khép chỉ còn một khe nhỏ, Ngự Vương ném tấu chương trong tay xuống, hai cung tỳ xinh đẹp bên người lập tức sợ tới mức quỳ rạp xuống đất.

Vì vậy ta lại cúi đầu đi vào.

Đứng tại vị trí cách bàn hắn ba bước.

Ngự Vương đuổi cung tỳ đi, cứ thế dựa vào long ỷ lẳng lặng nhìn ta.

Ta liếc mắt trông ra ngoài cửa, quả nhiên Dạ chẳng thấy tăm hơi ~

“Mặt của ngươi bị sao vậy?”

“Không sao cả.”

“Vì sao không ngẩng đầu nhìn trẫm.”

“Thần nghe nói bệ hạ thân thể không khỏe, sợ làm kinh động bệ hạ.”

“Trẫm không bảo Thượng Dược Cục bắn tiếng rằng trẫm bị bệnh, ngươi sẽ vào cung gặp trẫm sao?”

“Bệ hạ, thần chỉ định quay về điện Cam Lộ một chuyến, không biết bệ hạ ngài ở đây.”

“…” Hô hấp của Ngự Vương có phần nặng nề, giận rồi đấy.

Ta cúi đầu ngắm mu bàn chân.

Ngự Vương cầm lấy bút, nói thản nhiên như không, “Vậy ngươi cút đi.”

“Thần xin cáo lui.”

Ta lùi về phía sau, lùi về phía sau.

Lùi về phía sau…

Lùi đến bên cửa.

Lùi ra ngoài cửa.

Đột nhiên nghe thấy tiếng Ngự Vương ném bút.

Cúi đầu thấy đôi ủng rồng tinh mỹ của hắn đang tiến nhanh về phía ta.

Rầm.

Cổ tay bị hắn nắm lại, ta đã vắt một chân ra ngoài cửa, nhất thời dừng khựng.

“Quý Thanh Hòa, trẫm đã đưa cho ngươi chìa khóa, ngươi còn luyến tiếc không đành tháo xích sao?”

“Bệ hạ, xiềng xích bị Tử Vi bỏ thêm tiên pháp, có chìa khóa không mở được.”

Ta đang định rút nốt chân kia ra, thế nhưng cổ tay bị kéo căng, tự nhiên lại bị Ngự Vương lôi vào trong điện.

“Lúc trước là ai đòi chia tay? Hả?”

Ngự Vương xiết chặt cổ tay, ta đau đến nhíu mày. “Là thần.”

“Trẫm không muốn hỏi ngươi vì sao, ngươi đã muốn rời đi, thì cút xa một chút cho trẫm.”

Hai mắt ta tức thì ẩm ướt. Liền cúi đầu thấp đến không thể thấp hơn. “Được, ngài buông thần ra, thần lập tức rời khỏi cung Đại Minh, rời khỏi Trường An.”

Nhưng Ngự Vương lại càng xiết chặt hơn, “Ngươi cút hẳn khỏi Đại Đường đi, cút đến Nhật Bản đến Cao Ly, nói chung đừng để trẫm trông thấy ngươi nữa.”

“Được.”

Ta gắng sức giãy ra khỏi tay hắn, nói có phần không khống chế được, “Được, được, thần đi ngay đây, ngài buông…”

Rầm!

Ngự Vương thốt nhiên kéo mạnh một cái, ta bị hắn kéo hẳn vào giữa điện, bị đẩy ngã xuống bàn, tấu chương tung tóe đầy đất, thắt lưng ta bị va đau nhói, đau đến mức ta phải há miệng thở dốc. Thế nhưng vừa há miệng, môi đã bị hắn cúi đầu phủ kín.

Trong nháy mắt thời gian tựa hồ đều ngừng lại.

Ta muốn ôm lưng hắn, nhưng tay lại vướng dây xích, bèn choàng tay qua đầu, ôm lên cổ hắn.

Nụ hôn dài làm ta ngạt thở.

Ngự Vương ngẩng đầu, vuốt khuôn mặt đẫm nước mắt của ta, thở phì phò nói, “Khắp thiên hạ chỉ có Quý Thanh Hòa ngươi lợi hại nhất, điều giáo trẫm ngay cả đầu heo cũng hôn xuống được.”

Ta mắt lệ mơ hồ nhìn chòng chọc nóc điện, nhìn cái đèn treo rực rỡ đủ màu tinh xảo tuyệt luân, còn dát vàng nạm ngọc trên đầu Ngự Vương.

Giọng khàn nói không thành tiếng, ở trước mặt Ngự Vương, bởi vì hắn, ta chỉ toàn làm trò cười cho thiên hạ.

“Sao ngươi không đẩy trẫm ra? Sao không giãy giụa? Ngươi biết trước đây mỗi khi lôi ngươi lên giường, ngươi có bộ dáng thế nào không? Hả?” Ngự Vương chạm tay lên bờ môi ướt át của ta, ta biết mặt ta nhoèn nhoẹt lệ, vừa đỏ vừa sưng, quả thực không còn ra dạng người nữa rồi.

Ta có chút run run nói, “Vậy chúng ta… giống như trước đây… có được hay không?”

Ngự Vương nhìn ta, giữa đôi chân mày nhăn thành một đám.

Ta không dám nói, chúng ta hòa hảo nhé.

Chí ít, “Chí ít giống như trước đây…”

“Giống như trước đây?” Ngự Vương giật bỏ đai lưng ta, “Ngươi còn mong bị trẫm xích ở điện Tử Thần, sau đó cả đời đều không xuống giường được?”

Ngón tay Ngự Vương đã luồn vào trong vạt áo ta, dán sát bên tai ta thở dốc, “Ngươi cho rằng cuộc sống như vậy tốt lắm? Ngươi cho rằng trẫm đau lòng thả ngươi đi, ngươi ngược lại không thoải mái? Ngươi tưởng chơi trò lạt mềm buộc chặt? Ngươi mười năm trước treo trẫm lên cây, mười năm sau còn rập khuôn trò cũ. Ngươi thực sự cho rằng trẫm là một quân cờ ngọc không tâm không trí, chơi chán thì quẳng vào trong lửa hay sao?”

“Quân cờ khi ấy là… là ngươi quẳng chứ…”

Chưa nói xong, lại bị hắn hôn.

Tách ra quá lâu, quả thực ta cũng suýt thì quên, là ai mang ta tới đây, còn đáp ứng ta cái gì ấy nhỉ.

Ta giãy giụa quay đầu nhìn cửa, Dạ thế nhưng chưa đi, chỉ đứng ở nơi đó, chống cằm, lẳng lặng nhìn ta và Ngự Vương. Sau khi bắt gặp ánh mắt của ta liền nhoẻn cười yêu nghiệt, ta nhất thời mộng luôn.

Hình như hắn có nói, hắn sẽ giúp ta đè ai ai ai ấy nhỉ.

… Nếu Quý Thanh Hòa ta còn tiếp tục tin tưởng lời nói xằng2 của Dạ thì ta chính là heo.

Đang lúc ta phẫn nộ, Ngự Vương lại nhổm dậy, buông ta ra, sửa sang quần áo một chút, bình tĩnh nói, “Được rồi, trẫm còn phải phê duyệt tấu chương, ngươi về trước đi. Nếu trẫm cần ngươi tới, thì sẽ phái xe ngựa đón ngươi vào cung.”

Ta cứng đờ không biết bao lâu mới trở được mình, chậm rãi đứng dậy, eo đau khủng khiếp. Vừa đi một bước, lại không dám cử động thêm.

“Sao hả?”

“Không… Thần không sao…”

Ta cắn răng, quay người cất bước.

Thân thể thình lình bay lên không.

Ngự Vương bỗng nhiên bế ta lên.

“Trẫm tiễn ngươi.”

“Thần, thần không dám.”

“Nếu Thanh Hòa đã một lần nữa trở về làm nam sủng của trẫm, thì trẫm cũng phải làm hết trách nhiệm.”

Tuy rằng kết cục này là do ta tự chọn, nhưng mà hắn nói như vậy, ta quả thực hết sức thương tâm. Thế nhưng vừa nhấc đầu, phát hiện trong mắt hắn tràn ngập ý cười, không biết làm sao, lại thấy khổ sở không chịu nổi.

Mặc kệ nó.

Ta ôm sát cổ Ngự Vương. Dù gì cũng phải chết. Không muốn sống không bằng chết, vậy hãy cứ mơ màng mà sống thôi.

“Tạ ơn hoàng thượng quan tâm…”

Sau một khắc, quả nhiên ta lại bị quăng xuống đất.

Ngự Vương phủi phủi ống tay áo, chán ghét nói, “Hay là ngươi tự trở về đi. Đêm mai tiến cung… Trẫm chờ ngươi.”

Đại môn đóng lại, ta không bò dậy nổi, bầu trời đã tối đen mịt mù. Dạ trôi tới, cười híp mắt cõng ta lên lưng.

“Đại nhân… Thật là đáng tiếc. Không được nằm trên.”

“Trong bụng ngươi chỉ vẻn vẹn có chút kiến thức ấy thôi à?”

Ta nằm bò trên vai Dạ, Dạ bay lên.

Ta nói, “Được kẻ nằm dưới cõng, thật cụt hết cả hứng.”

“Đại nhân cũng nằm bên dưới đấy thôi. Việc gì phải ra vẻ.”

… Đêm mai tiến cung… Trẫm chờ ngươi…

Trong đầu những lời này liên tục vang vọng.

Ta ngay cả khóe miệng cũng nhếch lên không khống chế được, cười ha hả quàng tay ôm chặt cổ Dạ, áp má lên, lành lạnh.

“Ta không đời nào tin ngươi nữa, Dạ, ngươi là đồ đại bịp.”

“Ah ha ha. Tâm tình đại nhân tựa hồ rất tốt ha… Hơn nữa, nếu ta không nói, ngươi có thể ra ngoài sao. Rúc đầu trong Ngoại Ti Tỉnh đến mức sắp biến thành hòn vọng phu3 rồi, đại nhân, kỳ thực ngươi cũng chỉ có chút kiến thức ấy thôi.”

“Tóm lại, ngươi có nói gì ta cũng không tin nữa!”

Ta cọ cọ Dạ, “Ngươi chính là đồ đại bịp…”

Bởi vì bầu trời tối om, Dạ trôi rất chậm. Bay cũng không cao. Cũng không sợ bị ai trông thấy.

“Chính xác ~ ta chính là tên bịp bợm ~” Dạ cười gian nói, “Đại nhân bị ta bịp một lần lại một lần… Ta vừa nói giúp ngươi đè Ngự Vương ~ đại nhân đã choáng mất phương hướng rồi…”

“Im miệng.” Ta nhịn không được nhếch khóe môi.

“Ta nói gì ~ đại nhân cũng không tin sao…”

“Không tin nữa!”

Dạ mỉm cười, “Ta nói, ta sắp biến mất thì sao?”

……………………………………………………….

1. Nguyên bản là 一亩三分地 (nhất mẫu tam phân địa – miếng đất 1,3 mẫu), nghĩa đen là chỉ đơn vị đất rất nhỏ; nghĩa bóng chỉ địa bàn, phạm vi thế lực cá nhân, hoặc chủ nghĩa cá nhân, vị kỷ. Thành ngữ “tấc đất cắm dùi” không tương xứng lắm, nhưng mình cứ hiểu là mảnh đất tối thiểu để có thể canh tác đi (mà cái phương pháp canh tác truyền thống này thật là giàu hình tượng… khửa khửa khửa *cười mờ ám*).

2. Nguyên văn là “quỷ thuyết”, nghĩa đen là lời của ma quỷ, – yep, em Dạ nhà ta chủng tộc quỷ, ẻm nói không gọi là quỷ thuyết thì là gì =)), nghĩa bóng là nói xằng nói bậy.

3. Nguyên văn là biến thành tảng đá, nhưng với tình trạng của bạn thì tảng đá này ắt mang hình hòn vọng phu roài ~.