Thịnh Thế Trà Hương

Chương 98: Ngọt ngào






<tbody></tbody>
Mọi người nâng đỡ lão bá vào phòng, Tần Thiên cũng đi theo. Nàng nhìn chung quanh, thấy trong nhà lão bá trang trí tuy rằng đơn giản, nhưng lộ ra phong độ của người trí thức, ví dụ như trên tường có treo tranh chữ, vài chỗ lại thấy mấy quyển sách, trên án thư có giấy, bút lông và nghiên mực.
Nhưng trừ mấy thứ đó ra, còn lại cũng không có gì khác lạ, trong phòng cũng chỉ có một người đã khá lớn tuổi hầu hạ.
Có lẽ là một người đọc sách nghèo, có lẽ bởi vì cả đời không thi được công danh, cho nên lúc về già hồi hương làm nghề nông. Xem ra chế độ khoa cử ở cổ đại cũng rất khó khăn, nhân vật trong tiểu thuyết chỉ cần khảo thí công danh nhất định sẽ trúngTrạng Nguyên, đơn giản giống như ăn cơm vậy, kỳ thật đề tên bảng vàng, chỉ được một vài người, mà số người thi rớt lại càng nhiều hơn gấp trăm ngàn lần a.
Đang nghĩ ngợi, Hải Phú và mấy nông phu đã nâng lão bá đến giường, một gã nông dân không cẩn thận đụng vào chân bị thương của lão bá, lão bá đau quá kêu một tiếng.
Tần Thiên thấy lão bá có vẻ rất đau, liền hỏi: “Lão bá, lão có muốn thỉnh đại phu không.”
“Ở thôn này không có đại phu, phải lên trấn trên mới có!” Một nông phu trả lời.
“Không cần…” Lão bá khoát tay: “Lão phu cũng biết một chút y lý, tuy rằng chưa đủ tư cách trở thành đại phu, nhưng trị một chút ngoại thương cũng đủ rồi!” Lại nói: “Hôm nay thật sự cảm tạ các vị nhiệt tâm, lão phu không có gì để báo đáp…” Nói xong bảo người của lão lấy ra một rổ trứng gà, đưa cho các nông phu. Các nông phu cũng không khách khí, mỗi người lấy hai quả, cười hì hì nói lời cảm tạ. Hải Phú cũng cầm hai quả trứng gà.
Tần Thiên thấy trong nhà lão bá căn bản không còn gì đáng giá, biết sống qua ngày cũng gian khổ, trước khi rời đi, liền cầm hai quả trứng Hải Phú đã lấy, lại đặt lên trên bàn nhà lão, sau đó mới đi về.
Ba người về nhà, chạy nhanh thay ra quần áo ướt sũng. Tần Thiên và Hải Phú hai người không có vấn đề gì, tuy rằng mắc mưa nhưng vẫn khỏe mạnh, không bị cảm lạnh. Nhưng Trang Tín Ngạn bởi vì lúc trước đã quá mức mệt mỏi, sau lại cởi ngoại bào ra dầm mưa một lúc, sau khi về nhà thì bị đau đầu, nhưng sợ Tần Thiên chê cười hắn thân thể yếu đuối, lại không lên tiếng, không nghĩ tới đến lúc tối muộn, thân người bị sốt cao.
Mới đầu Tần Thiên không chú ý, bởi vì thời điểm hai người đi ngủ Trang Tín Ngạn chưa có điều gì khác lạ. Nhưng buổi tối lúc Tần Thiên đi tiểu đêm thấy chăn của Trang Tín Ngạn rơi xuống, Tần Thiên vội nhặt lên, không cẩn thận chạm vào mặt hắn, giật mình, vội vàng sờ lên đầu hắn, đúng là toàn thân nóng hừng hực. Tần Thiên kinh hãi, vội vàng gọi Hải Phú.
Hải Phú cũng hoảng, “Nhất định là ban ngày mắc mưa bị nhiễm lạnh rồi! Người nóng như vậy, cũng không phải là chuyện nhỏ, ta đi tìm đại phu.”
Tần Thiên nghĩ nghĩ ngăn trở hắn: “Hiện tại là nửa đêm, cách trấn trên xa như vậy, chỉ sợ có đi cũng sẽ bị chậm trễ. Ta đi tìm lão bá ban ngày, hắn biết một ít y thuật, trong nhà cũng có ít dược, chỉ là cảm mạo nhất định không làm khó được hắn.”
Nói xong liền bảo Hải Phú chăm sóc Trang Tín Ngạn, còn nàng chạy ra ngoài tìm lão bá.
Gõ cửa thật lâu mới thấy có người ra mở cửa. Người đó thấy là nàng, cũng không trách cứ, đem nàng dẫn đi gặp lão bá. Tần Thiên nói rõ ý tứ, lão bá nghe xong vội vàng sai người kia cầm chút dược giao cho nàng: “Đây là dược bình thường bị cảm lạnh phong hàn ta vẫn dùng, rất thích hợp để công tử nhà ngươi uống, mà vốn công tử nhà ngươi cũng vì ta mà sinh bệnh, là lão phu đã phiền hà…”
“Lão bá làm sao lại nói vậy, ai mà không sinh bệnh? Ai lại không có lúc cần sự hỗ trợ?” Tần Thiên nói.
Lão nhân vẻ mặt tươi cười, “Tiểu cô nương tuổi không lớn, tính tình lại rất lanh lẹ, hiếm có hiếm có.”
Tần Thiên cảm tạ lão bá rồi trở về liền bắt đầu sắc thuốc, lại bảo Hải Phú dùng khăn lạnh giúp Trang Tín Ngạn lau người để hạ bớt nhiệt độ, đợi cho thuốc được sắc xong, lại cùng Hải Phú giúp hắn uống, làm xong các việc cũng đã qua một canh giờ.
Tần Thiên thấy Hải Phú mặt lộ vẻ mệt mỏi, lại thấy nơi này không còn việc gì, liền bảo: “Ngươi đi về ngủ trước đi.”
Hải Phú cũng không chối từ, chỉ nói: “Có chuyện gì lại gọi ta.” Sau đó đi ra ngoài.
Hải Phú đi rồi, Tần Thiên ngồi ở một bên cũng mệt nhọc vô cùng, nhưng Trang Tín Ngạn vẫn chưa hạ sốt, nên cũng không dám đi ngủ. Nàng thỉnh thoảng lại đứng dậy sờ trán hắn, nghĩ nghĩ, lại dùng khăn lạnh đắp lên trán cho hắn. Thấy hắn đôi môi khô nứt, nhớ tới bệnh nhân khi sốt cần phải uống nhiều nước, lại đi rót một chén nước.
Hắn nằm nên rất khó uống nước, Tần Thiên định nâng hắn ngồi lên, nhưng vừa xốc chăn ra, lại phát hiện hắn thân trên trần trụi, lúc này mới nhớ tới, nhất định là do Hải Phú lau toàn thân cho hắn sau đó cũng chưa mặc quần áo vào!
Nay hắn phát sốt hỗn loạn, gọi cũng không tỉnh, mặc quần áo thật sự không tiện. Tần Thiên cũng không quản được nhiều như vậy, hai tay ôm nách hắn dùng sức kéo lên trên, nhưng thân mình hắn thật sự rất nặng, một chút cũng không nhúc nhích, bản thân nàng ngược lại té ngã trên người hắn, nàng ghé vào khuôn ngực lõa lồ của hắn, nghe thấy hắn nhẹ nhàng mà “Ân” một tiếng, trên mặt như bị thiêu cháy, luống cuống tay chân bò lên.
Nàng vụng trộm liếc mắt nhìn hắn một cái, thấy hắn hai mắt nhắm nghiền cũng không tỉnh lại, lúc này mới thoáng an tâm.
Màu da hắn nhìn có chút không khỏe mạnh, có lẽ là vì hàng năm không hay xuất môn nên hơi trắng bệch, tóc dài đen nhánh tán loạn bốn phía, lông mi dày rậm khẽ rung động, bờ vai của hắn rộng lớn, cơ ngực phát triển, trên người bởi vì uống dược nóng nên đổ một chút mồ hôi, làn da bởi vì phát sốt mà hơi hơi ửng sắc hồng, trước ngực lõa lồ hai điểm lén lút đứng thẳng, cũng bởi vì mồ hôi này, cũng bởi vì sắc hồng này, lúc này vẻ ngoài của hắn không biết có bao nhiêu mê người…
Tần Thiên nhìn nhìn, liền cảm thấy giật mình, vội vàng kéo chăn che thân hắn, dở khóc dở cười, rối tinh rối mù.
Lúc này Trang Tín Ngạn có lẽ là vì rất khát nước, liếm liếm môi, Tần Thiên nhìn thấy, nghĩ nghĩ, đành nâng lên đầu của hắn, để hắn tựa lên vai của nàng, sau đó dùng muỗng nhỏ từng thìa đưa vào miệng cho hắn uống nước.
Trong lúc đó, Trang Tín Ngạn tỉnh lại một lần, hắn mở to mắt, nhìn khuôn mặt Tần Thiên gần trong gang tấc, sườn mặt nàng xinh đẹp tuyệt trần, lông mi rủ xuống, nàng khi cho hắn uống nước thật sự rất cẩn thẩn, vẻ mặt chuyên chú, mỗi khi nàng nhìn về phía hắn, hắn liền nhắm mắt lại, chờ nàng dời ánh mắt đi lại mở mắt ra, cứ như vậy lén lút nhìn nàng một lúc, thẳng đến lúc hắn không thể duy trì mới nặng nề ngủ, trong lòng lại thấy vô cùng an lành.
Cho hắn uống nước xong, Tần Thiên cũng vô cùng mệt mỏi, thật sự nhịn không được, ghé vào bên giường hắn ngủ, một lát sau, lại tự nhiên tỉnh lại, tiếp tục cho hắn uống nước, như thế lặp lại vài lần, Trang Tín Ngạn mới hạ sốt.
Sáng sớm ánh mặt trời lộ ra cửa sổ chiếu xạ lên mặt của Trang Tín Ngạn.
Ánh mặt trời buổi sáng ấm áp thanh thoát, lập tức gọi Trang Tín Ngạn trong lúc ngủ mơ dậy. Hắn mở to mắt, cái thứ nhất cảm giác là… tay bị tê a…
Hắn nhíu mày, quay đầu nhìn lại, lúc này mới hiểu được tay mình vì sao bị tê như vậy, hóa ra Tần Thiên không biết khi nào thì ôm cánh tay hắn đang ngủ. Hắn biết nàng nếu thanh tỉnh nhất định sẽ không tiếp cận mình, chắc vì ngủ say mới như vậy.
Tuy rằng tay bị tê rất khó chịu, nhưng hắn vẫn không nỡ đánh thức nàng, nàng khó mà thân cận hắn như vậy, cho dù khiến tay hắn bị tê nhức, hắn cũng nguyện ý.
Hắn nhớ tới nàng tối hôm qua thức trắng đêm không ngừng chăm sóc mình, hắn tuy rằng hôn mê, nhưng vẫn còn có cảm giác, một người thật tình quan tâm mình như vậy sao không có cảm giác được chứ? Tần Thiên quan tâm hắn so với thân phận một nha hoàn đều chân thành tha thiết, đều dụng tâm, trừ bỏ nương cùng Nguyệt di, Hải Phú cũng chỉ có nàng quan tâm hắn nhất mà thôi.
Một ý nghĩ này, khiến tâm hắn trở nên bủn rủn, ngọt ngào giống như được ăn đường mật, cảm giác này thật tốt, khiến cả người hắn dường như nhẹ hẫng có thể bay lên vậy, nếu nàng cả đời ở bên cạnh hắn, có phải cả đời hắn sẽ có cảm giác này hay không?
Hắn vươn tay sờ hai má phấn nộn của nàng, cảm xúc mềm mại, mịn màng, hắn không nhịn được cười rộ lên, bỗng nhiên cảm thấy thực sự rất vui vẻ.
Cả đời nàng sẽ ở lại bên cạnh hắn, trở thành người quan trọng nhất của hắn, bọn họ sẽ sống với nhau đến cuối đời…
Trang Tín Ngạn càng nghĩ càng vui vẻ, tâm càng trở nên ngọt ngào.
Hắn nhìn thấy mí mắt nàng giật giật có vẻ như sắp tỉnh dậy, vội vàng tựa đầu quay vào bên trong, hắn biết hiện tại bộ dạng hắn rất luống cuống, hắn cũng không muốn để nàng nhìn thấy.
***
“Tống bá bá, lão xem ta mang gì đến đây a!” Tần Thiên bưng một bát tô cười hì hì đi vào phòng của lão bá. Trải qua vài lần tiếp xúc, Tần Thiên đã biết lão bá họ Tống, người bên cạnh lão họ Chu.
Tống lão tạm thời chưa thể xuống giường, nhưng nghe thấy thanh âm Tần Thiên thì lập tức cười nói, “Tần Thiên, ngươi mang cái gì đến a!” Từ sau ngày Tần Thiên giúp đỡ đưa lão trở về, nàng đều qua đưa thức ăn gì đó cho lão.
Tần Thiên bưng bát tô đi đến bên giường, hai mắt hấp háy, cười hì hì, bộ dáng tinh linh đáng yêu: “Lão đoán đi!”
Tống lão rất là vui vẻ, “Thơm như vậy, nhất định là thức ăn rồi!”
“Lão đoán đúng rồi!” Tần Thiên cười đem bát tô đặt lên đầu giường, mở nắp ra cho lão xem, “Là canh xương thơm ngào ngạt đây!”
“Canh xương?” Tống lão nhìn thoáng qua.
Lúc này Chu bá cũng cầm bát đũa đi tới. Tần Thiên tiếp nhận, một bên múc canh cho Tống lão bá, một bên cười nói: “Có câu ăn gì bổ nấy, Tống bá bá bị thương xương cốt, đương nhiên nên uống canh xương để bồi bổ rồi!”
Chờ Tống lão bá tiếp nhận, nàng lại múc một chén đưa cho Chu bá.
Chu bá khuôn mặt trắng trẻo, thân hình cao lớn, cười rộ lên ánh mắt mị mị, bộ dáng rất vui vẻ.
“Sao thế này, ta cũng có a!”
Tần Thiên cười: “Có, đều có, ai cũng có phần!”
Chu bá cười uống một ngụm, lập tức khen: “Rất thơm, so với ta làm còn ngon hơn nhiều!”
Tần Thiên cười cười, nhớ lại, ngày đó sau khi Trang Tín Ngạn khỏi bệnh, nàng hướng Tống lão bá nói lời cảm tạ, đúng lúc thấy bọn họ đang dùng cơm trưa, đồ ăn trên bàn, các món trông vô cùng thê thảm, rất khó ăn. Tần Thiên biết nhất định do gia cảnh nhà bọn họ không dư dả, dù sao Trang phủ cũng có tiền, về phương diện thức ăn Trang Tín Ngạn vốn không quản thúc nàng, vì thế nàng mỗi ngày nấu cơm đều làm một phần đưa tới cho bọn họ, cũng chỉ là nhấc tay chi lao mà thôi.
Bên kia Tống lão bá cũng uống xong, mặt mày hớn hở, liên tục gật đầu.
“Tống lão bá, sao không thấy người nhà của lão, còn có nương tử của lão đâu?” Tần Thiên tò mò hỏi, mỗi lần đến đều chỉ thấy hai người.
“Bá bá ngươi cả đời này không có phúc khí như vậy, vốn có một nữ nhi, sau bị bệnh mà mất rồi.” Tống lão bá nhớ tới chuyện cũ, sắc mặt ảm đạm.
“Tống lão bá, người đừng quá thương tâm, Tống tỷ tỷ có thể trở thành nữ nhi của người nhất định rất hạnh phúc.” Tần Thiên an ủi, trải qua vài lần tiếp xúc, Tần Thiên phát hiện Tống lão bá là một lão nhân rất cơ trí lại rất tình cảm.
Tống lão bá lắc đầu, “Ta trước kia quá bận rộn, cũng không có thời gian chăm sóc nó, thời điểm muốn chiếu cố, thì nó lại bị bệnh, không được bao lâu thì đi.” Mấy câu ngắn ngủn nhưng lại nói hết cõi lòng chua xót của lão bá.
Hắn vốn cũng không thích ở trước mặt người khác biểu lộ cảm xúc, nhưng nha đầu này đem lại cho người ta một cảm giác ấm áp, kìm lòng không được mà tín nhiệm và tin cậy nàng, khiến người ta không nhịn được sẽ nói ra cảm xúc chân thực.