Thịnh Thế Trà Hương

Chương 233: Tra rõ




Vừa dứt lời, một bóng dáng yểu điệu nhanh chóng vọt vào, chắn phía trước Trang Tín Ngạn, chính là Tần Thiên.

Nàng ngang ngẩng đầu lên, vươn tay đem quyền của Tạ Đình Quân gần trong gang tấc dùng sức đẩy ra, lại giúp đỡ Trang Tín Ngạn lui hai bước. Nàng đầu tiên là nhìn vết thương trên mặt Trang Tín Ngạn, thấy hắn không chỉ hai má sưng đỏ, ngay cả khóe miệng cũng bị rách, máu tươi từ khóe miệng tràn ra, bộ dáng thê thảm này, làm cho nàng đau lòng không thôi, nàng vội vàng lấy khăn tay ra lau cho hắn, lại không cẩn thận chạm vào làm hắn đau, hắn tê một tiếng, gương mặt tuấn tú nhíu chặt.

“Có phải rất đau hay không?” Tần Thiên trên mặt tràn đầy thân thiết, bộ dáng kia như hận không thể vì hắn chịu đau vậy. Thấy nàng lo lắng như thế, Trang Tín Ngạn lập tức giãn mày, mỉm cười, lắc đầu, ý bảo không đau, để nàng không cần lo lắng.

Cách đó không xa Tạ Uyển Quân đem một màn này tinh tường xem ở trong mắt, toàn bộ lồng ngực giống như bị cái gì đè nén, khó chịu cơ hồ làm cho  nàng không thể thở nổi. Nàng tức giận xoay người, nức nở trên vai của mẫu thân.

Lúc này, Tần Thiên quay đầu, chỉ vào Tạ Đình Quân, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn lạnh lùng: “Tạ Đình Quân, ngươi là kẻ dã man! Có chuyện gì sao không thể nói năng cho tử tế?”

Thấy nàng một lòng đều đặt trên người Trang Tín Ngạn, Tạ Đình Quân giận dữ cười: “Đúng vậy, ta chính là kẻ dã man! Trang công tử nói ra lời vô liêm sỉ như vậy, ta có thể giữ lại cái mạng này cho hắn đã là may lắm rồi!”

“Ngươi…” Tần Thiên giận dữ, vốn định nói gì đó, Trang Tín Ngạn lại kéo tay nàng, Tần Thiên quay đầu nhìn hắn một cái, thấy hắn vẻ mặt không đồng ý, nhớ tới mục đích hắn đến ngày hôm nay, cũng biết chắc là cùng Tạ gia nảy sinh xung đột, Tần Thiên hít sâu một hơi, lúc này mới áp chế phẫn nộ trong lòng.

“Tạ công tử, ngươi sai lầm rồi, phu quân ta vì Tạ tiểu thư thật tâm suy nghĩ mới nói ra những lời này.” Nói xong, Tần Thiên hướng về phía Tạ Uyển Quân, Tạ Uyển Quân nhận thấy được, lập tức ngẩng đầu, nàng oán hận nhìn chằm chằm Tần Thiên, cắn chặt khớp hàm, giống như con nhím đang xù lông.

Thấy nàng ta khẩn trương như thế, Tần Thiên bật cười: “Tạ tiểu thư, ngươi không cần khẩn trương, ta không có ác ý.”

Tạ Uyển Quân chỉ lạnh lùng nhìn nàng, nước mắt vẫn như cũ đảo quanh trong hốc mắt.

Tần Thiên nghiêm mặt nói: “Tạ tiểu thư, còn nhớ rõ ta trước kia đã nói gì với ngươi không? Như vậy hiện tại ngươi đã rõ ràng chưa?”

Thời điểm trở lại Tạ gia, Tần Thiên đã nói qua với nàng ta về Tín Ngạn, giữa hai người thật sự không thể có kẻ thứ ba, nhưng lúc ấy Tạ Uyển Quân vẫn chưa đem lời của nàng để ở trong lòng, còn tưởng rằng nàng đang đe dọa. Hiện tại mới biết được, đây là chuyện thiên chân vạn xác, đối phương tình nguyện giáng xuống Địa ngục cũng không muốn cưới nàng, nàng còn có gì mà không rõ nữa chứ? Ở trong lòng hắn, Tần Thiên là ánh trăng, thái dương, mây trắng trên trời cao, mà nàng chỉ là một vũng bùn. Chuyện này thực làm cho nàng vừa thương tâm, lại vừa phẫn nộ.

Sợ nàng lại luẩn quẩn trong lòng làm chuyện điên rồ, Tần Thiên thử khuyên giải an ủi nàng: “Tạ tiểu thư, kỳ thật ngươi đã có rất nhiều thứ, ngươi cha mẹ thương ngươi, ca ca trân trọng ngươi, còn có mỹ mạo như hoa, xuất thân phú quý…”

Nghe vậy, Tạ Uyển Quân nhìn Trang Tín Ngạn phía sau liếc mắt một cái, thấy ánh mắt hắn chỉ nhìn chăm chú vào Tần Thiên, nửa phần cũng không hề nhìn mình, không khỏi trong lòng đau xót: “Nhưng mà có ích lợi gì?”

Tần Thiên bật cười: “Tạ tiểu thư, trên đời này không phải chỉ có mình Trang Tín Ngạn, ngươi không cần bịt lấy hai mắt của mình!”

Tạ Uyển Quân cúi đầu lau nước mắt.

Tần Thiên thở dài, tiếp tục nói: “Tạ tiểu thư, chúng ta đối với ngươi cảm kích là thật tâm thật lòng. Chúng ta hy vọng ngươi về sau có thể sống tốt, có thể hạnh phúc, thật sự hy vọng ngươi về sau mặc kệ trước khi quyết định làm gì, hãy nghĩ đến người nhà luôn yêu thương ngươi, nghĩ đến bọn họ sẽ khổ sở cỡ nào. Nếu ngươi xảy ra chuyện gì, không sai, trong thời gian ngắn, chúng ta sẽ áy náy, sẽ thương tâm. Nhưng một thời gian dài trôi qua, ta và Tín Ngạn vẫn có thể sống vui vẻ, nhưng cha mẹ ngươi người nhà ngươi cả đời sẽ vì ngươi thương tâm, kết quả là, ngươi thương tổn không phải chúng ta, mà là cha mẹ ngươi.”

Nghe đến đó, Tạ phu nhân cầm tay nữ nhi, nhịn không được lau nước mắt đã rơm rớm. Lúc trước Trang Tín Ngạn nói ra lời tuyệt tình như vậy, bà thật sự sợ nữ nhi sẽ chịu không nổi.

Nhìn mẫu thân mấy ngày này vì mình mà bạc đầu, Tạ Uyển Quân trong lòng dâng lên áy náy, ôm mẫu thân khóc òa.

Hai mẹ con ôm nhau khóc một lúc, sau đó, Tạ phu nhân buông nữ nhi ra, bà lau khô nước mắt, ngẩng đầu nhìn Tần Thiên và Trang Tín Ngạn, âm thanh lạnh lùng nói: “Việc này dừng ở đây, Tạ gia chúng ta tuy rằng không phải là nhà quyền quý, nhưng rất coi trọng thể diện. Tất nhiên sẽ không ép buộc các ngươi! Về sau chuyện nữ nhi nhà ta cùng các ngươi hoàn toàn không chút liên quan, cũng không cần các ngươi phải kết thân kết nghĩa gì cả! Các ngươi đi đi…”

“Nương…” Tạ Đình Quân hiển nhiên đối với kết quả này không hài lòng, có ý đồ ngăn cản.

“Được rồi!” Tạ phu nhân nhịn không được phát hỏa: “Người ta đã nói đến mức này, chẳng lẽ Tạ gia còn cố ép buộc bọn họ hay sao?”

Tạ Đình Quân ngậm miệng, sắc mặt khó coi vô cùng.

Hắn không khỏi nhìn về phía tay trái của mình, hắn còn nhớ rõ cảm giác đau đớn thấu xương lúc bị sói hoang cắn đứt đầu ngón tay, một phen lo lắng mưu kế, hắn hy sinh ba ngón tay, cùng với thanh danh của muội muội, chẳng lẽ chỉ để chứng kiến tình cảm phu thê bọn họ nùng tình kiên trinh?

Vừa nghĩ như vậy, Tạ Đình Quân tựa như nuốt phải hoàng liên, trong lòng khổ sở nói không nên lời.

Tần Thiên cùng Hải Phú giúp đỡ Trang Tín Ngạn ra khỏi Tạ gia, vừa lên xe ngựa, Tần Thiên liền tiến vào ôm ấp của Trang Tín Ngạn, gắt gao ôm thắt lưng hắn, nàng ngẩng đầu, hôn vài cái lên một bên mặt không bị thương của hắn, làm nũng nói: “Tín Ngạn, chàng vừa rồi thật sự là suất đến ngây người a! Ta yêu chàng chết mất! Chàng là phu quân tốt nhất trên thế giới, là nam nhân tốt nhất trên thế giới, ta thật sự rất hạnh phúc!”

Vừa rồi lúc ở đại sảnh, Tần Thiên đã xem những lời Trang Tín Ngạn viết xuống, nhìn thấy lời nói thâm tình chân thành của hắn, nàng sao có thể không cảm động, lúc này hận không thể đem mọi từ ngữ hình dung tốt đẹp nhất trên thế giới chồng chất lên người hắn vậy.

Thấy nàng vui vẻ, bộ dáng ngây thơ đáng yêu như con mèo nhỏ, Trang Tín Ngạn trong lòng nóng lên, ôm nàng vào lòng, thiếu chút nữa không khắc chế được bản thân, sau đó thời điểm hôn môi không cẩn thận chạm đến miệng vết thương, đau đến mức mặt nhăn méo mó.

“Ai nha, đau không vậy? Thật đáng thương nga, ta giúp chàng xoa xoa, giúp chàng thổi thổi nha.”

Trong xe ngựa không ngừng truyền ra thanh âm mềm mại ngọt ngấy ỉ ôi của Tần Thiên, khiến Hải Phú lái xe bên ngoài từng đợt phát run, thiếu chút nữa làm rơi cả roi ngựa.

Hắn ngẩng đầu, nhìn trời, lúc này mưa phùn rả rích vừa tạnh, trời xanh không một gợn mây, ánh mặt trời từ trong đám mây chiếu xuống khắp ngõ ngách thế gian.

“Mưa gió cuối cùng đã chấm dứt a!” Hải Phú cười cười, vung roi, vui vẻ điều khiển xe ngựa bôn chạy trên đường.

***

Thanh Âm viện.

Tần Thiên đem sự tình từ đầu đến cuối kể lại với Đại phu nhân, sau đó cùng Trang Tín Ngạn cúi đầu thật cẩn thận nhìn sắc mặt của Đại phu nhân, sợ bà tức giận.

Chỉ thấy bà mím môi trầm mặc một lúc lâu, khiến Tần Thiên và Trang Tín Ngạn tâm trở nên gấp gáp.

Đang lúc hai người âm thầm lo lắng, Đại phu nhân bỗng nhiên thở dài một hơi, nói: “Như vậy cũng tốt, nói thực ra, nếu để nàng vào cửa, ta cũng không biết nên đối đãi với nàng thế nào? Ta không đành lòng bắt buộc các con, nhưng vạn nhất nàng sống không vui vẻ, trong lòng ta cũng sẽ không thoải mái, cũng tốt, nói thẳng ra là tốt rồi, chỉ cần nàng có thể sống cho tốt, chúng ta coi như đã tỏ rõ tâm tình, có điều đối với Tạ gia, Trang phủ chúng ta luôn nợ một phần đại nhân tình, sau này các con nên nhớ kỹ trong lòng.”

Thấy bà không tức giận, Tần Thiên và Trang Tín Ngạn vẫn đang lo lắng cuối cùng mới buông lỏng, làm sao còn có thể phản đối lời của bà, liên thanh vâng dạ.

“Nhưng mà, nương, có chuyện con muốn cùng người thương lượng!” Tần Thiên nói.

“Chuyện gì?”

“Con muốn đích thân tra rõ chuyện bị người hãm hại lần này, con chưa từng muốn hại một ai, nhưng cũng tuyệt đối không cho phép có người hại mình! Người này, dù thế nào con cũng phải tìm ra mà trừng trị thỏa đáng!”

Tần Thiên ngang ngẩng đầu lên, hai mắt lòe lòe tỏa sáng!