Thịnh Thế Trà Hương

Chương 166: Tới gần






<tbody></tbody>
Đêm đó, Tần Thiên cùng ngũ đại Trà Hành thương nghị thảo luận đến khi trăng lên giữa trời mới kết thúc.
Trên đường trở về, Lâm Vĩnh nói với Tạ Đình Quân: “Không nghĩ tới công tử tỉ mỉ thiết kế bố cục lại bị tiểu nha đầu kia dễ dàng phá giải. Không biết điều này đối với kế hoạch của công tử có ảnh hưởng gì không?”
Dưới ánh trăng, Tạ Đình Quân trên đường dài giục ngựa chạy chầm chậm, bên đường trên lầu của Yên Hoa Xuân, một dãy đèn lồng treo trên cao lộ ra hồng quang ái muội. Có nữ tử ở trên lầu hướng về phía hắn trêu đùa, tiếng cười như chuông bạc, từng đợt hương thơm son phấn đánh úp lại.
Tạ Đình Quân ngẩng đầu hướng về mấy nữ tử nùng trang diễm mạt mỉm cười, chờ đến khi càng nhiều ánh mắt lời lẽ nóng bỏng đáp lại, hắn lập tức lại cảm thấy đần độn vô vị, quay đầu đi, không thèm liếc mắt nhìn một cái nữa.
“Tuy rằng Trang Tín Xuyên mất địa vị đương gia của Thịnh Thế, nhưng Lâm Tổng đốc và Hồ Tri phủ lại không muốn buông tha cho khối thịt béo này, ý muốn ở Dương Thành nuôi dưỡng một thế lực có thể so sánh với Thịnh Thế. Nếu thực sự bị bọn họ thực hiện được, bọn họ có thể có lợi ích lớn từ sinh ý lá trà, đối với Ngũ hoàng tử mà nói lại như hổ thêm cánh. Tam gia nếu đem chuyện này giao cho ta làm, chính là tín nhiệm ta, ta tất nhiên nên vì hắn mà làm thỏa đáng!”
“Cho nên công tử cố ý gọi người nói với chưởng quẩy của Âu Dương lão bản kế sách nhìn có vẻ như cao minh kỳ thật lại phiêu lưu này. Bọn họ liên minh, lại đem việc này tiết lộ cho Tri phủ đại nhân biết, đem cơ hội này đưa cho nhóm của hắn. Tiếp theo công tử truyền ra phong thanh muốn tiến vào sinh ý lá trà, có thể mượn sức của ngũ đại Trà Hành, nhân cơ hội tạo thành áp lực cho Thịnh Thế. Như vậy có thể làm cho Thịnh Thế thỏa hiệp, đồng ý để công tử nhập bọn. Đến lúc đó công tử có thể liên hợp với Thịnh Thế nhằm vào sơ hở của liên minh mà đả kích mạnh mẽ, nếu kế hoạch chu đáo với tài cán của mình, công tử mang về tài phú cực lớn, càng thêm được Tam gia coi trọng, còn có thể khiến Hồ Lâm hai người chịu không nổi, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện! Nhưng không nghĩ tới nha đầu kia lại lợi hại như thế, liếc mắt một cái đã phát hiện ra sơ hở của liên minh này. Nay, còn dụ dỗ ngũ đại Trà Hành đối với nàng vui lòng phục tùng, áp lực nếu không còn tồn tại, bọn họ sao còn đồng ý để công tử nhập bọn?” Lâm Vĩnh nhìn Tạ Đình Quân thần sắc thoải mái ở bên cạnh, cảm thấy khó hiểu: “Vì sao công tử không hề lo lắng?”
Tạ Đình Quân nhìn bóng đêm nặng nề ở phía trước, trong đầu hiện ra đôi mắt thông minh của Tần Thiên, đáp phi sở vấn cảm thán một câu: “Tổ tiên của Trang phủ thật sự có linh thiêng, không biết từ nơi nào tìm được một nha đầu như vậy. Nếu không, chỉ bằng Đại thiếu gia tàn tật, Nhị thiếu gia ngu xuẩn kia, còn không thất bại thảm hại?”
Gió đêm thổi bay tóc dài của hắn, khiến trường bào của hắn bay phất phới, hắn ngẩng đầu nhìn lên trăng sáng trên trời cao, vẻ mặt kiệt ngạo.
“Nữ tử như vậy, không nên lãng phí ở bên cạnh một phế nhân, nàng đáng giá với một nam nhân tốt!” (tự cao tự đại, tưởng bở ><)
Hắn quay đầu, “Thúc” một tiếng, trong tay roi ngựa chỉ hướng Lâm Vĩnh, “Ngươi cứ chờ xem, Thịnh Thế nhất định sẽ đồng ý để Tạ gia nhập bọn, bởi vì ta nhìn ra được, nha đầu kia cũng là một nữ tử có dã tâm!” Hắn cười to hai tiếng, hào khí tận trời: “Cũng chỉ có nữ tử như vậy, mới xứng trở thành thê tử của Tạ Đình Quân ta!”
Tiếng cười hùng hậu mạnh mẽ quanh quẩn trong đêm đen yên tĩnh, dường như khiến bóng đêm chấn động. Sự tự tin cường đại này giống như có thể thổi quét hết thảy, làm cho Lâm Vĩnh kinh ngạc e ngại.
Bất quá Lâm Vĩnh không hề nghi ngờ chủ tử, chủ tử tuy rằng nhìn như cuồng vọng, nhưng không hề chủ quan, phàm việc hắn muốn làm, tất cả đều được hắn tính kế chặt chẽ, sẽ nắm chắc phần thắng. Vì vậy cho tới nay, hắn cũng chưa từng thấy chủ tử thất bại!
Nay, chủ tử nếu nói, Đại thiếu phu nhân của Trang phủ sẽ trở thành thê tử của hắn, vậy hắn tuyệt đối tin tưởng, trong tương lai không bao lâu, Đại thiếu phu nhân Trang phủ sẽ trở thành Nhị thiếu phu nhân của Tạ gia!
Đây là chuyện không thể nghi ngờ!
***
Nửa tháng sau, các trà thương từ khắp nơi đến Dương Thành bắt đầu đăng ký mua trà thu. Bọn họ tiến vào Dương Thành thì biết được một tin tức. Ở nơi phồn hoa nhất trong Dương Thành đang có một hoạt động gọi là “Hội triển lãm trà thu ở Dương Thành”. Nơi đó tụ tập lục đại Trà Hành ở Dương Thành bao gồm cả Thịnh Thế trong đó, cùng với hơn mười tiểu Trà Hành ở các thôn trấn lân cận Dương Thành. Lúc trước, bọn họ phải phí nhiều thời gian và tinh lực bôn tẩu để chọn lựa, nhưng hôm nay chỉ cần tụ tập một chỗ là có thể xem xét đối chiếu giống trà ở các Trà Hành, vì vậy rất tiện lợi với các khách thương. Đối với hoạt động này, khách thương khen không dứt miệng.
Ở đây, vô luận ngươi là đại Trà Hành hay là tiểu Trà Hành, chỉ cần tuân thủ quy tắc, cơ hội đều giống nhau, chỉ xem ngươi có bản lĩnh buôn bán hay không thôi. Trong hội triển lãm nhộn nhịp, các Trà Hành đều dùng hết mọi chiêu thức mời chào khách nhân. Cạnh tranh vô cùng kịch liệt, nhưng chính vì như thế, ngược lại điều động tính tích cực của mọi người, mọi người đều rất nhiệt tâm với việc buôn bán.
Tần Thiên phái người đem chuyện này lấy tốc độ nhanh nhất truyền ra ngoài, hơn nữa khách thương trong lúc đó khẩu nhĩ tương truyền, kết quả trà thương đến Dương Thành càng ngày càng nhiều, thậm chí không hề thiếu các Trà Hành ở châu huyện phụ cận cũng phái người tới liên lạc yêu cầu gia nhập hội triển lãm, đối với họ, Tần Thiên đều đáp ứng, bất quá điều kiện tiên quyết là, các Trà Hành đến tham gia triển lãm vô luận lớn nhỏ đều phải nghiêm khắc tuân thủ quy tắc, một khi phát hiện có người phá hỏng việc cạnh tranh, thì Trà Hành kia vĩnh viễn không được gia nhập hội triển lãm lần nữa.
Bởi vì hội triển lãm này rất mới mẻ và tiện lợi, mà các khách thương có càng nhiều lựa chọn, tất nhiên được các khách thương ưu ái, chẳng những hấp dẫn càng nhiều khách thương đến, lại càng kích thích các khách thương đặt hàng. Hội triển lãm trà thu sau khi kết thúc, Tần Thiên tính toán giản lược, trà thu lần này ở Dương Thành bán ra so với năm trước tốt hơn rất nhiều, Thịnh Thế cũng không bởi vì cho người khác cơ hội mà có tổn thất, ngược lại bởi vì sự cạnh tranh xen lẫn hợp tác này mà càng bán được nhiều trà, càng đạt được nhiều lợi ích.
Ngũ đại Trà Hành cũng bởi vậy buôn bán có lời không ít. Năm vị lão bản thầm nghĩ, so với lao sư động chúng thực hiện liên minh gì đó cũng được nhiều lợi ích hơn, nghĩ tới bọn họ thiếu chút nữa lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng, đều lén lút lau một phen mồ hôi lạnh. Vì vậy đối với Tần Thiên cảm kích càng sâu sắc.
Thế sự là như thế, mọi người luôn cảm kích ủng hộ người mang lại lợi ích cho bọn họ, oán hận người tổn hại đến lợi ích của bọn họ.
Sau khi mùa trà thu kết thúc, lão bản của các Trà Hành nhận được ưu việt của hội triển lãm trà đều tỏ vẻ năm sau vẫn muốn tiếp tục phương thức đặt hàng này, đồng thời đưa ra đề nghị muốn thành lập một hội trà thương, mà hội trưởng của hội trà thương, mọi người nhất trí đề cử Tần Thiên, không chấp nhận một ai khác.
Đợt đặt hàng trà thu oanh oanh liệt liệt sau khi kết thúc, thời tiết càng ngày càng lạnh, rất nhanh đã đến mùa thu.
Buổi sáng hôm nay, Tần Thiên và Trang Tín Ngạn vừa bước xuống xe ngựa tiến vào đại môn của Trà Hành, Từ chưởng quỹ, Lý chưởng quầy liền mang theo công nhân đi ra tiếp đón, ở đại môn sắp thành hàng hai bên, nhìn thấy Tần Thiên và Trang Tín Ngạn bước xuống, đều cúi đầu, trăm miệng một lời hô: “Đại thiếu gia sớm, Đại thiếu phu nhân sớm.”
Mỗi người đều là thần sắc cung kính, tình cảnh so với lúc Đại phu nhân đích thân tới cũng không thua kém bao nhiêu.
“Mọi người cũng sớm. Rất nhanh đã sắp tiết Trung thu, mọi người cố gắng công tác, tranh thủ tiết Trung thu đều có thể lĩnh hồng bao về nhà!” Tần Thiên cười nói với mọi người.
Trong khoảng thời gian này, Tần Thiên đã trưng cầu ý kiến của Đại phu nhân, bắt đầu thi hành việc thưởng cho nhân công. Nếu công trạng của Thịnh Thế đạt tới một mức nhất định sẽ phân cho mọi người tiền lãi tương đối. Như vậy cũng xúc tiến tính tích cực cùng với sự phối hợp của mọi người, bởi vì mỗi một người làm việc đều quan hệ đến công trạng của Thịnh Thế.
Cũng bởi vì như thế, Tần Thiên mới có thể giành được tôn trọng và ủng hộ thật tình của mọi người. Hiện tại, không còn ai bởi vì xuất thân và độ tuổi của nàng mà coi thường nàng.
Lúc này, Phạm Thiên mặc trường bào màu xám đi lên tiếp đón.
“Đại thiếu phu nhân, Tạ công tử đã đến, đang ở thiên thính hầu.”
Phạm Thiên là bằng hữu của Tần Thiên từ lúc đầu nàng làm việc ở đại sảnh. Tần Thiên rất thích sự trung hậu cùng nghĩa khí của hắn. Sau khi nàng trở thành đương gia, bên người cần một trợ thủ, nhưng nha hoàn bên người Thu Lan và Thanh Liễu đều phải giúp đỡ quản lý hậu viện, việc buôn bán cũng không hiểu biết. Trong một cơ hội ngẫu nhiên, Tần Thiên phát hiện Phạm Thiên có tiến bộ đáng mừng, chẳng những có thể hào phóng khéo léo cùng khách nhân trao đổi, quen thuộc nghiệp vụ Trà Hành, hơn nữa thật sự đem lời nàng nói qua ghi tạc trong lòng, hiện tại chỉ cần hắn gặp qua khách nhân, hắn đều có thể chuẩn xác không gọi nhầm tên của bọn họ. Vì thế, liền đề bạt vị bằng hữu nghèo khó này trở thành trợ thủ của nàng.
“Ân, ngươi trước gọi người đến chiêu đãi, ta cùng Đại thiếu gia sẽ qua sau.”
Phạm Thiên lĩnh mệnh rời đi.
Tần Thiên quay đầu nhìn Trang Tín Ngạn liếc mắt một cái, nhẹ giọng nói: “Chàng không phải mới vừa nói đau đầu, chúng ta về nội viện nghỉ ngơi một chút.”
Trang Tín Ngạn mỉm cười, trong ánh mắt ôn nhu vô tận.
Chờ hai người cùng nhau đi vào, phía sau bọn tiểu nhị đều cười hớ hớ nói: “Nhìn thấy không, Đại thiếu phu nhân và Đại thiếu gia của chúng ta thực ân ái a, xem ra không bao lâu, Trang phủ chúng ta sẽ có tiểu thiếu gia!”
Bên cạnh một người cười nói: “Đức Quý, việc của chủ tử ngươi cũng dám nói?”
Đức Quý cười nói: “Sợ cái gì, Đại thiếu phu nhân không phải người hẹp hòi như vậy. Hơn nữa ta nói gì không đúng sao, chẳng lẽ bọn họ ân ái là giả sao. Mọi người đều nhìn thấy rõ mà!”
Bọn tiểu nhị còn lại cũng cười rộ lên. Như là vì bọn họ hòa thuận mà cảm thấy thật sự cao hứng.
Bên này, Trang Tín Ngạn cùng Tần Thiên tiến vào nội viện. Vừa lúc bọn họ mới bước vào phòng, Tần Thiên không cẩn thận vấp chân, dưới chân vừa trợt, thân mình mất cân bằng. Ngay thời điểm nàng sắp ngã sấp xuống, Trang Tín Ngạn bên cạnh nhanh tay lẹ mắt ôm thắt lưng của nàng, đỡ nàng vững vàng.
Bởi vì lực kéo này, Tần Thiên nhào vào trong lòng hắn, toàn bộ thân mình đều dán lên ngực hắn.
Một hơi thở nam tính quen thuộc đập vào mặt, trong sự bối rối, Tần Thiên ngẩng đầu lên, lại chạm phải đôi con ngươi sáng trong như lưu ly, lúc này, trong ánh mắt hắn nhu tình tràn đầy như muốn đem nàng vùi lấp.
Hai tay của nàng đặt tại trên ngực hắn, sau khi hắn trở về, nàng đã thật lâu chưa từng tiếp xúc thân mật với hắn như thế, hiện tại mới phát hiện, bất tri bất giác, hắn đã trở nên cường tráng hơn, ngực hơi hơi nở ra, rắn chắc mà căng cứng, chẳng lẽ là cơ ngực… Trong đầu bỗng nhiên hiện ra lúc hắn cởi áo, lộ ra cơ ngực rắn chắc, sau khi phản ứng lại Tần Thiên thoáng chốc đỏ mặt.
Ông trời, nàng đang suy nghĩ cái gì a… Tần Thiên xấu hổ nhắm mắt, cắn chặt môi dưới.
Trang Tín Ngạn thấy vẻ mặt nàng như vậy, lập tức hiểu lầm ý của nàng, nhớ tới nàng từng nói qua, đừng lặp lại lần nữa, Trang Tín Ngạn khẩn trương lập tức đẩy nàng ra.
Về phương diện tình cảm có thể nói hắn rất trong sáng, đối với việc kết giao với nữ hài tử, còn rất ngây ngô, hơn nữa hắn không trọn vẹn càng khiến hắn trở nên ngây thơ trong phương diện này, cho nên, hắn hoàn toàn không thể hiểu biết tâm tư của nữ tử, nghĩ nếu nàng nói không muốn, đó là thật sự không muốn.
Tần Thiên bị hắn đẩy ra lui hai bước, đột nhiên thoát ly khỏi ôm ấp nóng rực kia, làm cho nàng cả người lạnh lẽo.
Bỗng nhiên trong lúc đó, nàng có cảm giác mất mát.