Thịnh Thế Trà Hương

Chương 151: Phát ra tiếng




Tần Thiên nhớ tới hắn căn bản không rõ “Dây thanh” là cái gì, không nghĩ ngợi thêm, nàng cầm lấy tay hắn đặt lên dây thanh rung động trên cổ nàng.

Trang Tín Ngạn còn chưa kịp phản ứng, tay đã chạm vào làn da tinh tế mềm mại trên cổ nàng, chỉ thấy cảm giác trên đầu ngón tay tinh tế ôn nhuyễn. Trang Tín Ngạn ngây người, trong đầu trống rỗng, cảm quan toàn thân dường như đều tập trung vào nơi tiếp xúc ôn nhuyễn kia.

Dư quang khóe mắt dường như nhìn thấy miệng nàng hé ra lại ngậm vào, nàng đang nói gì đó? Nhưng hắn đã không thể tập trung tinh thần xem cho rõ.

Từ khi thành thân tới nay, trừ bỏ cầm tay, bọn họ cơ hồ chưa từng thân mật tiếp xúc. Hắn biết nàng không muốn, hắn cũng không muốn cưỡng ép nàng, nhưng cũng không có nghĩa là hắn không nghĩ đến. Nếu chưa từng nếm thử qua thì đành thôi, nhưng mà… Nhưng mà…

Hắn thường nhớ tới đêm đó ở sơn động, nhớ tới da thịt nàng trắng nõn mịn màng, nhớ tới thân thể mềm mại của nàng, nhớ tới lúc nàng lửa nóng dây dưa. Bất quá chỉ mới ôm lấy nàng, bất quá chỉ muốn đi một bước đầu tiên, đã có tư vị mê mị đến tận xương như vậy, nếu cùng nàng thực hiện theo xuân cung đồ kia, sẽ là dạng cảm giác gì đây?

Ý tưởng này, hắn không chỉ suy nghĩ một lần, có đôi khi nhìn nàng cười, hắn sẽ có ý niệm này trong đầu. Tiếp theo thân mình nóng lên, dưới bụng trướng căng, sự tra tấn này quả thực không cách nào hình dung, nhưng cũng đem lại cho hắn một cảm giác không thể miêu tả.

Hết thảy hắn đều cố gắng không biểu hiện ra ngoài, hắn nếu thật sự muốn che giấu cái gì, ai cũng vô pháp nhìn thấu.

Lúc đó, hắn đều đi giội nước lạnh, hắn đi đến phòng luyện công, hắn tìm biện pháp phân tán lực chú ý, áp chế hết thảy, đơn giản không muốn thương tổn nàng, chọc nàng mất hứng.

Nhưng hiện tại… Hiện tại…

Hiện tại bọn họ dựa vào gần như vậy, đây là lần đầu tiên từ sau khi thành thân, nàng tiếp cận hắn như vậy. Hắn biết nàng đang giúp hắn phát ra tiếng, hắn không nên nghĩ nhiều, nhưng khi trên người nàng phát ra mùi thơm đánh úp về phía hắn, hắn không thể khống chế mình tâm viên ý mã.

Ánh mắt hắn dừng trên cổ nàng, đường cong nơi cổ nàng rất đẹp, tinh tế, thon dài, làn da trắng noãn non mềm, như mỹ ngọc thượng đẳng. Hắn nhẹ nhàng mà giật giật ngón tay, muốn vuốt ve da thịt như tơ kia, nhưng lý trí lại nói cho hắn biết không thể lỗ mãng, hắn một bên khát vọng một bên khống chế, tay đã bị hai loại ý chí mâu thuẫn chi phối, bởi vì không thể phối hợp mà run nhè nhẹ, mặc kệ là ngón tay hay trong lòng bàn tay đều chảy ra mồ hôi.

Ánh mắt của hắn chậm rãi trượt xuống, nàng mặc trung y ngân bạch, mỏng manh, hai vạt áo hơi hé, lộ ra một khoảng trước ngực tuyết trắng, ẩn ẩn có thể thấy được xương quai xanh mảnh khảnh. Vải mềm mại như lụa mặc lên người nàng lộ đường cong vẻ thân thể, buộc vong quanh eo nàng, hắn biết vật liệu này mặc lên da thịt có bao nhiêu mỹ cảm…

Hắn thậm chí kìm lòng không được nghĩ đến bên trong có thể là cái yếm hồng thêu hoa như lần trước hay không?

Trong đầu không khỏi hiện ra bộ dáng nàng mặc yếm hồng, trên yếm hồng thêu hoa mơ hồ có hai điểm cao vút trước ngực nàng, xung quanh ẩn hiện nửa vòng tròn, giống như hai đóa hoa trắng noãn, khiến người ta thần hồn điên đảo…

Nghĩ đến đây, hạ phúc như chạm phải lửa nóng, càng thiêu càng mãnh liệt, rất nhanh lan tràn khắp toàn thân, làm cho hắn bỗng nhiên xúc động muốn ôm lấy nàng. Hắn kinh hãi, vội vàng khắc chế chính mình, đồng thời nhanh chóng rút tay về.

Bên này, Tần Thiên toàn tâm toàn ý đắm chìm vào việc dạy học nói cho hắn. Bởi vì Trang Tín Ngạn cũng không luống cuống, nên nàng cũng không cảm giác thấy hắn có gì không ổn. Hơn nữa cho tới nay, bọn họ tuy rằng ở chung một phòng, Trang Tín Ngạn lại lấy lễ đối đãi, chưa bao giờ làm ra hành vi quá đáng, nàng cũng không biết tiếp xúc như vậy thì có vấn đề gì.

Nàng đem tay hắn đặt lên dây thanh, nói với hắn: “Tín Ngạn, ngươi có cảm giác được hay không, có cảm giác được sự chấn động không? Đây chính là dây thanh, ngươi thử dùng chỗ này để phát ra âm thanh…”

Nói một lần, lại phát giác hắn đang ngốc lăng, không phản ứng lại, liền nói lại lần nữa. Nhưng hắn vẫn không có chút phản ứng, chỉ chằm chằm thẳng tắp nhìn tay đang đặt trên cổ nàng, trên mặt chậm rãi ửng hồng.

Thấy như vậy, Tần Thiên bỗng nhiên hiểu được.

Nga, hóa ra là thẹn thùng …

Nhưng điều này thì có gì liên quan? Lại không có gì quá mức…

Tuy rằng biết hắn thực ngây thơ, nhưng có cần ngây thơ đến như vậy không? Vậy về sau động phòng hắn phải làm sao bây giờ? Nơi này nữ tử khẳng định sẽ không chủ động, hắn cái dạng này khẳng định cũng là ngượng ngùng, chẳng lẽ đêm động phòng hoa chúc hai người cứ ngồi đó đôi mắt to trừng đôi mắt nhỏ?

Nghĩ đến tình cảnh đó, Tần Thiên liền cảm thấy buồn cười, nhưng không biết vì sao, lại cười không ra, trong lòng ngược lại có cảm giác không thoải mái…

Đang miên man suy nghĩ, Trang Tín Ngạn bỗng nhiên rút tay về.

Tần Thiên nóng nảy, cứ như vậy, khi nào thì mới có thể  học được cách phát ra tiếng a. Nàng lại đi kéo tay hắn.

Nhưng Trang Tín Ngạn lúc này đang trong thời điểm mẫn cảm, làm sao còn dám chạm vào nàng, vội vàng bỏ nàng ra.

“Tín Ngạn, không có vấn đề gì, tuy nói nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng kiểu tiếp xúc này ta không thèm để ý.” Tần Thiên nói với hắn, trong lòng lại dở cười dở mếu.

Tình thế này là gì đây a? Nàng đây là đang cầu hắn “Chạm vào” nàng? Hắn giống như con cừu nhỏ ngây thơ hoàn toàn không biết gì cả, nàng chính là một đại sắc lang đang hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt…

Đây là chuyện gì đây a…

Nhưng vấn đề là, nàng đã nói như vậy, hắn còn xấu xấu hổ hổ cúi đầu xuống khiến Tần Thiên quả thực muốn tìm khối đậu hủ mà đập đầu tự tử.

Nếu không phải nàng đã hạ quyết tâm làm tốt chuyện này, nàng thật sự sẽ mặc kệ hắn.

Thấy hắn luôn cúi đầu, không thấy mình nói, Tần Thiên cũng càng dứt khoát. Nàng vươn người qua, đem đầu lên đối mặt với nàng.

“Ngươi trước đừng gấp gáp, thấy rõ lời nói của ta không…” Nhưng những lời nói tiếp đó lại dừng lại bởi vì sắc mặt của hắn.

Hắn lúc này đỏ bừng cả mặt, nàng chưa bao giờ thấy hắn mặt đỏ quá mức như vậy, như máu khắp toàn thân đều xông lên đầu, khiến da thịt chậm rãi nhuộm đỏ ửng.

Giống như phía chân trời ánh nắng chiều hoa mỹ, yêu dị diễm lệ.

Hắn nhìn nàng, ánh đèn chiếu lên mặt hắn lúc sáng lúc tối, đôi mắt kia thâm thúy như muốn cắn nuốt hết thảy.

Tần Thiên giật mình, trong lúc nhất thời quên mất mình phải nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.

Nhưng ánh mắt chuyên chú của nàng lại khiến hắn càng thêm khó không chế. Trang Tín Ngạn không thở nổi đẩy nàng ra, đứng lên, xoay người bước đi.

Tần Thiên thấy hắn phải đi, trong lòng có chút sốt ruột, hắn thẹn thùng như vậy, cứ thế sẽ kéo dài bao lâu nữa đây?

Trong lúc này, Tần Thiên chợt nhớ tới một sự kiện. Nàng nhớ rõ kiếp trước thấy qua bởi vì bị kích thích mà trẻ con phát ra tiếng, cù vào chỗ nhột, trẻ con bị kích thích, sẽ ha ha cười.

Biện pháp này có lẽ có thể thử xem, chỉ cần khiến hắn cười ra tiếng, hắn tất nhiên nên sẽ biết nên phát ra tiếng như thế nào, nếu không với tính tình thẹn thùng như vậy, cứ dùng dằng như vậy, còn không biết có thể học nói nữa hay không.

Mắt thấy Trang Tín Ngạn muốn đi ra phòng ngoài. Tần Thiên bỗng nhiên xông tới, dùng lực kéo hẳn trở về, một hơi đẩy hắn ngã xuống đệm chăn dưới đất.

Trang Tín Ngạn tuy rằng thân cao thể tráng, nhưng Tần Thiên bỗng nhiên phát lực tập kích, hắn căn bản không kịp phòng bị. Đổi lại là người khác, hắn khẳng định sẽ chống trả, nhưng hắn không muốn làm Tần Thiên bị thương, vì thế không hề phản kháng. Bởi vậy, liền bị Tần Thiên dễ dàng đẩy ngã.

Hắn còn chưa phục hồi tinh thần, đã thấy Tần Thiên lại gần, hai tay luồn xuống nách và bên sườn của hắn cù một chút, chưa từng có người nào làm như vậy với mình, Trang Tín Ngạn đến lúc này mới biết, hắn hóa ra lại sợ cù như vậy.

Trang Tín Ngạn chịu không nổi, thân mình càng không ngừng vặn vẹo, hắn giãy dụa, trốn tránh, nhưng dù thế nào cũng đều tránh không khỏi hai tay của Tần Thiên, thân mình giống như bị rút xương cốt, trở nên mềm nhũn.

Hắn nhịn không được cười, cả khuôn mặt đều nhăn nhó, hắn chưa bao giờ cười lớn như vậy, cười không ngừng thở không nổi, cười đến toàn thân run rẩy.

Nhưng dù là như thế, vẫn như cũ không có nửa điểm thanh âm.

Tần Thiên nóng nảy, hướng tới hắn kêu to, “Tín Ngạn, cười đi, cười ra tiếng đi” trên tay càng thêm dùng sức.

Lúc này đây, không chỉ dưới nách, bên sườn, còn có quanh gáy, ngực, hắn nếu xoay người sang chỗ khác liền cù phía sau lưng hắn, phàm là chỗ nào có thể chạm vào, Tần Thiên đều không buông tha. Chỉ chốc lát, toàn thân nàng cũng đổ mồ hôi.

Trang Tín Ngạn điên cuồng mà vặn vẹo, cười đến nước mắt đều rơi xuống, đúng lúc này, Tần Thiên nghe được một thanh âm rất nhỏ, nàng trong lòng run lên, nhất thời mừng như điên, tay càng không dám lơi lỏng. Tiếp theo, càng nhiều thanh âm từ trong miệng hắn thốt ra, đầu tiên là đứt quãng ừ a rên rỉ, sau đó đó là thanh âm “A a”, đến cuối cùng, là tiếng cười to “Ha ha ”liên tục không ngừng.

Lúc ban đầu tiếng kêu như tiếng vải vóc bị xé rách, nhưng dần dần, thanh âm bắt đầu trở nên trong vắt, đến cuối cùng, lại trở nên trầm thấp, giống như tiếng đàn róc rách êm tai.

Tần Thiên trong lòng bỗng nhiên có loại cảm động khó có thể áp chế.

“Tín Ngạn, ngươi muốn phát ra âm thanh sẽ là như thế này, ngươi ghi nhớ loại cảm giác này được không?”

Tần Thiên hưng phấn nói với hắn, đã thấy hắn đang nhìn nàng, dùng sức thở phì phò, hai mắt rơm rớm, mị hoặc đến cực điểm, da thịt trắng trong như ngọc bị kích thích mà trở nên đỏ ửng, nổi bật trên nền tóc đen dài, trên áo trắng như tuyết của hắn, cái đẹp của hắn đã không giống với người thường, mà thật sự giống như yêu ma vậy…

Trong nháy mắt, Tần Thiên như bị nhiếp hồn phách, trong đầu trống rỗng.

Giây tiếp theo, lại thấy một trận thiên toàn địa chuyển, chờ nàng phục hồi tinh thần đã bị hắn đặt ở dưới thân.

Nàng kinh sợ, mở to hai mắt nhìn hắn, mặt hắn đỏ bừng, có chút âm u, không nhìn rõ vẻ mặt hắn thế nào, nhưng đôi mắt kia, sâu thẳm giống như khôn cùng ám dạ, khiến nàng như bị hút vào không gian vô biên vô hạn.

Tóc dài của hắn rơi xuống, một lọn tóc chạm nhẹ vào mặt nàng, vào cổ nàng, cảm giác ngưa ngứa dường như truyền đến tận đáy lòng, khiến toàn bộ cơ thể nàng đều trở nên mềm yếu.

Nàng thấy đầu của hắn càng ngày càng thấp, lòng của nàng nhảy cũng càng lúc càng nhanh, ánh mắt của nàng không nhịn được dừng trên môi hắn, đây vẫn là lần đầu tiên nàng cẩn thận ngắm nghía bờ môi của hắn, hình dáng rõ ràng, đường cong môi dưới đầy đặn, khóe miệng rất sâu, cho nên bình thường sẽ khiến người khác có cảm giacs trong trẻo nhưng lạnh lùng. Nhưng hiện tại, lại làm cho nàng cảm thấy…

Gợi cảm, không sai, chính là gợi cảm.

Gợi cảm đến mức làm cho nàng miệng khô lưỡi khô.

Nàng bỗng nhiên cảm thấy yết hầu nuốt nhanh, môi khô, nàng kìm lòng không được nhấp hé miệng môi.

Ở sâu trong đáy lòng bỗng nhiên vang lên cảnh báo, có một thanh âm đang không ngừng nhắc nhở nàng: đẩy hắn ra, đẩy hắn ra.

Nàng đưa tay đặt lên ngực hắn, nhưng tay nàng mềm nhũn, không chút khí lực, khí lực không biết chạy đi nơi nào, chống cự này, càng giống như một sự nghênh đón đầy ái muội.

Sau đó, nàng cảm giác được thân mình áp xuống, đem tay nàng áp chế, hai mắt hắn chặt chẽ nhìn thẳng nàng, đôi mắt yêu mị nhiếp trụ hồn vía nàng.

Đầu của hắn cũng áp xuống, bờ môi của hắn dán sát vào môi của nàng.

Trong nháy mắt, Tần Thiên như bị điện giật, toàn thân run rẩy, lại cũng vô pháp nhúc nhích…

Tim, chợt ngừng đập rồi lại nhảy nhót.