Thịnh Thế Trà Hương

Chương 136: Giải vây




Lâm Tổng đốc mở hộp trà ra, nhìn kỹ bên trong, sau đó giương mắt nhìn về phía Tần Thiên, hỏi: “Đây chính là lá trà các ngươi muốn dâng lên?”

Tần Thiên hai mắt nhìn chằm chằm hộp trà, trong miệng trả lời: “Vâng.”

Lâm Tổng đốc lại nhìn về phía lá trà, bỗng nhiên nhíu mày, “Tê” một tiếng, “Trên lá trà này có cái gì vậy?” Chỉ vào Tần Thiên lạnh lùng nói: “Điêu dân lớn mật, dám gian lận trên lá trà kính hiếu lên Hoàng Thượng!”

Một tiếng gầm này hấp dẫn sự chú ý của mọi người, Lưu công công vốn đang kiểm tra dụng cụ pha trà vội quay đầu đi về phía này. Trang Tín Ngạn cùng Phương Kiến Thụ cũng đều thay đổi sắc mặt.

“Dân phụ không rõ ý của Lâm Tổng đốc!” Tần Thiên trong lòng căng thẳng.

“Không rõ sao?” Lâm Tổng đốc cầm hộp trà đưa ra trước mặt Tần Thiên, âm thanh lạnh lùng nói: “Ngươi tự mình xem đi!”

Tần Thiên vươn tay ra, hai tay vừa chạm vào hộp trà, Lâm Tổng đốc lại bỗng nhiên buông tay, bất quá chuyện xảy ra chỉ trong nháy mắt, Tần Thiên căn bản không kịp phản ứng, hộp trà từ trên tay nàng rơi xuống, Trang Tín Ngạn cùng Phương Kiến Thụ vẫn phòng bị ở bên cạnh đồng thời tiến lên giúp đỡ, nhưng bởi vì động tác cùng một lúc, ngược lại lại đụng vào nhau.

“Cheng” một tiếng, hộp trà rơi xuống mặt đất, nhất thời vỡ thành nhiều mảnh nhỏ, Dọa sát nhân hương cũng rơi vãi trên đất, ẩn ẩn tản mát ra mùi thơm.

Ba người đều ngây dại.

Lâm Tổng đốc ánh mắt chợt lóe, khóe miệng nổi lên một chút mỉm cười không dễ phát hiện, nhưng lập tức lại giận tái mặt, chỉ vào Tần Thiên gầm lên: “Điêu phụ lớn mật, có phải ngươi thấp thỏm không yên, muốn hủy diệt vật chứng!” Tiếp theo cánh tay vung lên, lớn tiếng nói: “Người đâu, đem ba điêu dân lớn mật có ý đồ gây rối này bắt lấy, đem về thẩm tra xử lý!”

Lập tức liền có thị vệ lên tiếng trả lời tiến lên, chế trụ ba người Tần Thiên. Phương Kiến Thụ bất quá chỉ là một thư sinh, lập tức mặt trắng bệch, Trang Tín Ngạn miệng không thể nói, chỉ có thể tùy ý để thị vệ muốn làm gì thì làm.

Tần Thiên biết nếu để Lâm Tổng đốc tùy ý bắt lấy bọn họ, đừng nói là danh hiệu cống trà, nói không chừng ngay cả tánh mạng cũng khó bảo toàn, càng nghiêm trọng hơn, có lẽ sẽ liên lụy Trà Hành, liên lụy Đại phu nhân.

Bỗng nhiên hiểu được Trang Tín Ngạn lúc trước vì sao lại lo lắng như vậy, chuyện ở thời đại này phức tạp ngàn lần vạn lần so với trong tưởng tượng của nàng.  Mặc dù đã cố gắng cẩn thận, cũng vẫn bị tai bay vạ gió! Tại đây quyền lợi là tối thượng trong xã hội, một khi đã có quyền lợi, cũng sẽ có được chân lý!

Tần Thiên nhịn đau đớn nơi cánh tay hướng về vị thái giám đứng ở một bên nói: “Lưu công công, xin nghe dân phụ nói một lời.” Nàng biết cùng Lâm Tổng đốc nói nhiều cũng chỉ uổng phí, vị Lưu công công này có vẻ là một thái giám có địa vị, có lẽ nói chuyện với hắn còn có thể tìm được một tia hy vọng!

“Lưu công công, Thịnh Thế Trà Hành của chúng ta chính là Trà Hành lớn nhất của bản thành, chúng ta đều là thương nhân, lần này Hoàng Thượng tiến đến Dương Thành, chúng ta đều muốn đem đồ tốt nhất dâng lên Hoàng Thượng, e sợ không được chu toàn còn chưa đủ, sao có thể đem hơn một ngàn mạng người của Thịnh Thế ra làm tiền đặt cược làm mấy việc đại nghịch bất đạo được chứ? Trong chuyện này nhất định đã có hiểu lầm!” Nàng cũng không nói Lâm Tổng đốc cố ý oan uổng bọn họ, lúc này cùng hắn đối nghịch tuyệt đối không có kết quả tốt!

“Điêu phụ lớn mật, còn dám nói xạo, có oan uổng ngươi hay không sau khi bản quan thẩm tra xử lí sẽ rõ ràng! Người đâu, lôi bọn họ xuống!” Lâm Tổng đốc không chút phân trần, mạnh mẽ vang dội, bên cạnh Lưu công công tuy rằng cũng thấy định tội một người như vậy có chút qua loa, nhưng hộ vệ Hoàng Thượng ở bản thành vốn do Tổng đốc đại nhân phụ trách, hắn chỉ là một hoạn quan cũng không tiện xen vào.

Thị vệ áp tải bọn họ ra ngoài, đang lúc ba người Tần Thiên lòng nóng như lửa đốt, bỗng nhiên nghe thấy thanh âm của Tống Tuần phủ: “Tổng đốc đại nhân, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?” Tiếp theo Tống Tuần phủ mang theo người tiến vào.

Tần Thiên nghe thấy thanh âm của hắn, vội vàng kêu lên: “Tuần phủ đại nhân, Tổng đốc đại nhân hiểu lầm chúng ta đối với Hoàng Thượng ý đồ gây rối, chúng ta là oan uổng a!”

Tống Tuần phủ đi qua, vươn tay ý bảo Tần Thiên an tâm một chút, sau đó hướng về Lâm Tổng đốc ôm quyền, nói: “Trà thương này là hạ quan mang vào, bởi vì trên tay bọn họ có loại trà ngon tuyệt thế vô song, hạ quan muốn đem trà này dâng lên Hoàng Thượng, không biết có chỗ nào không ổn?”

Thịnh Thế Trà Hành chính là một khối thịt béo bở, chỉ cần có cơ hội, ai cũng đều muốn cắn một ngụm. Lừa gạt sẽ mang đến hậu hoạn vô cùng, nhưng nếu Trang phủ rơi vào tay Nhị thiếu gia, thì có thể an ổn không lo việc này bị vỡ lở. Lâm Tổng đốc giờ đây sớm đã đem Thịnh Thế Trà Hành trở thành vật trong lòng bàn tay, muốn bằng mọi cách để Nhị thiếu gia Trang phủ vào lần tỷ thí này giành được địa vị gia chủ. Nhưng bởi vì nhất thời sơ suất, lại để Đại phòng đến gặp mặt Tống Tuần phủ! Hôm kia Tri phủ đại nhân đã trình Hoàng Thượng lá trà của Nhị phòng Trang phủ, Tri phủ đại nhân thừa dịp Hoàng Thượng vui vẻ, nói lên điển cố của lá trà này, khiến Hoàng Thượng càng thêm vui sướng, nghe nói Hoàng Thượng hai ngày nay luôn luôn uống loại trà này. Mắt thấy sẽ thắng, thế nào cũng phải ngăn cản lá trà của Đại phòng Trang phủ xuất hiện trước mặt Hoàng Thượng, vì vậy hắn đành phải tự thân xuất mã.

Hắn lôi kéo Lưu công công bên cạnh Hoàng Thượng, lấy cớ kiểm tra vu hãm bọn họ có ý đồ gây rối, vốn định tốc chiến tốc thắng, không nghĩ tới Tống Tuần phủ đã nhanh như gió trở lại.

Mục đích của hắn vốn cũng không muốn dồn mấy người Tần Thiên vào chỗ chết, chẳng qua chỉ muốn cản trở một khoảng thời gian, cho nên việc hắn vu hãm chưa được chuẩn bị kỹ càng, sự việc xảy ra cho tới bây giờ, cũng chỉ có thể thay đổi sách lược.

Lâm Tổng đốc tâm niệm thay đổi thật nhanh, chỉ vào lá trà nói: “Ta thấy lá trà này hình dạng kỳ lạ, mặt trên còn có một tầng lông mao màu trắng, muốn hỏi bọn họ cho rõ ràng, không nghĩ tới bọn họ lại mượn cơ hội đánh vỡ hộp trà, ý đồ hủy diệt lá trà, làm như vậy không phải chột dạ thì là cái gì?”

Tống Tuần phủ không chút hoang mang cười nói: “Tổng đốc đại nhân có điều không biết, đây chính là đặc điểm của lá trà này, cũng không phải do ai động tay động chân lên nó. Hơn nữa cho dù muốn hủy diệt chứng cớ, chỉ đánh vỡ hộp trà cũng chưa đủ, ta nghĩ chỉ là nhất thời sơ sẩy thôi, đều là hiểu lầm, hiểu lầm rồi.”

Lâm Tổng đốc nói năng vốn hơi gượng ép, lúc này bị Tống Tuần phủ phản bác lại như vậy cũng không biết nói gì hơn.

Tống Tuần phủ lại nói: “Hạ quan đang muốn hướng Hoàng Thượng báo cáo việc này, nếu đã như thế, hạ quan sẽ dẫn người đi luôn!”

Lâm Tổng đốc vung tay áo, tà ánh mắt nhìn hắn, cười lạnh nói: “Tống Tuần phủ, ngươi hướng Hoàng Thượng dâng trà vì sao không thương nghị trước với bản quan, ngươi có để bản quan vào mắt hay không. Bản quan thân phụ trọng trách, tất nhiên không thể qua loa nửa điểm, ngươi hiện tại cứng rắn muốn đưa người đi cũng được, có điều vạn nhất xảy ra chuyện gì, một mình ngươi có thể chịu trách nhiệm được không?”

Tống Tuần phủ nhất thời nghẹn lời, bởi vì Lâm Tổng đốc vừa mới lôi ra khuyết điểm của hắn, hắn muốn chiếm công, chưa từng nghĩ tới phải báo cáo Lâm Tổng đốc, vạn nhất để cho hắn biết được, chẳng phải sẽ bị hắn cướp đi công lao? Hơn nữa loại chuyện này cũng thực tầm thường, hắn chỉ là một Tổng đốc làm sao quản được nhiều việc vặt như vậy. Nhưng không nghĩ tới hiện tại lại trở thành nhược điểm để cho hắn ta nắm! Trang Tần thị bị chấn kinh, vạn nhất trong lúc biểu diễn có gì sơ xuất, chỉ sợ Lâm Tổng đốc sẽ càng gây khó dễ.

Tống Tuần phủ trong lòng buồn bực vô cùng, nhưng hắn cũng không lộ ra nên Tổng đốc đại nhân cũng chưa rõ. Bất tri bất giác trong lòng đã có ý lùi bước.

Hắn nhìn thoáng qua Lưu công công, Lưu công công lại mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, ôm phất trần đứng yên ở một bên, như hạ quyết tâm không tham gia vào việc này.

Tống Tuần phủ bất đắc dĩ, ám ám thở dài một hơi.

Thấy Tống Tuần phủ chậm chạp không lên tiếng, Lâm Tổng đốc nở nụ cười ba tiếng, hắn đắm mình ở quan trường nhiều năm như vậy, sao không rõ mọi can hệ trong đó?

Tần Thiên nhìn sắc mặt hai người, lại nhìn lá trà, trong lòng hiểu được, lúc này đây so chiêu bọn họ đã thua, thua trước quyền lực. Nàng nhìn thoáng qua Trang Tín Ngạn, đã thấy hắn cũng là vẻ mặt trầm trọng. Cảm giác được ánh mắt nàng, Trang Tín Ngạn nhìn về phía nàng, nhẹ nhàng lắc đầu, trong ánh mắt tràn đầy thần sắc an ủi, như là đang nói: “Không có vấn đề gì.”

Nhưng Tần Thiên cũng rất khổ sở.

Ngay thời điểm ba người có chút nản lòng thoái ý, ngoài cửa truyền đến một thanh âm quen thuộc: “Nếu phải chịu trách nhiệm không bằng để lão phu phụ trách!”

Nghe thấy thanh âm này, Tần Thiên lập tức nhìn ra cửa, đã thấy một lão bá tầm hơn sáu mươi tuổi tướng mạo võ vàng từ bên ngoài thi thi nhiên nhiên đi vào.

Nhìn thấy lão bá này, Tần Thiên cùng Trang Tín Ngạn đều giật mình, bởi vì bọn họ tuyệt đối không thể ngờ có thể gặp hắn ở chỗ này.

Trong sự khiếp sợ, Tần Thiên thốt ra: “Tống bá bá!”

Không sai, chính là lão bá mà Tần Thiên cùng Trang Tín Ngạn đã quen biết ở chân núi Động Đình sơn —— Tống lão bá.

Nhưng chuyện khiến Tần Thiên càng giật mình còn ở phía sau, nàng thấy Tống Tuần phủ hướng về Tống lão bá cung kính thi lễ, gọi một tiếng, “Nhị biểu thúc.” Mà Lâm Tổng đốc vốn kiêu ngạo cũng thu liễm lại, biết vâng lời gọi một tiếng: “Tống Thái phó.” Lưu công công vẫn đứng yên lặng ở một bên cũng vẩy phất trần đi lên, cười nói: “Thái Phó đại nhân không ở bên cạnh Hoàng Thượng mà lại đến nơi đây làm gì, Hoàng Thượng không thấy Đại nhân, nói không chừng lại đang phái người tìm kiếm.”

Tống Thái phó? Đó là Thái phó của Thái tử Tống Bùi Thanh danh chấn thiên hạ?

Tần Thiên chỉ cảm thấy trong đầu như có ổ bom bỗng nhiên bùng nổ, ầm vang một tiếng, bên tai ong ong va đập.

Nàng trợn to mắt nhìn Tống lão bá, quả thực không thể tin nổi.

Tống lão bá đầu tiên nhìn Tần Thiên cùng Trang Tín Ngạn liếc mắt một cái, thần sắc của hai người khiến hắn cảm thấy rất thú vị, hắn cười nhẹ, xoay người nhìn Lâm Tổng đốc nói: “Lão hủ đã không còn là Thái Phó từ lâu rồi … Thiết nghĩ Tổng đốc đại nhân đừng xưng hô như vậy nữa.” Sau đó lại chỉ vào ba người Tần Thiên nói: “Lão hủ hiện tại muốn đưa ba người này đi, cần chịu trách nhiệm gì lão hủ sẽ một mình gánh vác, Tổng đốc đại nhân còn có nghi vấn gì không?”

Tống lão bá vẻ mặt ôn hòa, nhưng trong thanh âm lại lộ ra vẻ uy nghiêm.

Lâm Tổng đốc cúi đầu liên thanh nói: “Nếu Tống lão bá nói như thế, hạ quan cũng không còn có ý kiến.”

Nói như vậy ai còn dám có ý kiến, Tống Thái phó khi còn tại triều, Hoàng Thượng mỗi khi có đại sự, người đầu tiên muốn thương lượng luôn luôn là Tống Thái phó, có đôi khi một câu của Tống Thái phó có thể định Càn Khôn, Tống Thái phó mặc dù đã thoái ẩn lâu như vậy, nhưng Hoàng Thượng mỗi khi có nghi nan đều nhắc tới: “Nếu Thái phó còn ở nơi này…” Hoàng Thượng khi giận giữ, chỉ cần có người nhắc đến Tống Thái phó, Hoàng Thượng sẽ tỉnh táo lại, nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, nếu Thái Phó còn ở nơi này, sẽ trách cứ tính tình của trẫm…”

Hai người thâm tình thắm thiết cả triều đều biết.

Lần này Hoàng Thượng bỗng nhiên quyết định đến Dương Thành, đến Dương Thành ngày đầu tiên đã sai người đi tìm Tống Thái phó, khiến người ta không thể không sinh nghi, mục đích của Hoàng Thượng trong việc này có lẽ có liên quan đến Tống Thái phó.

Mà Tống Thái phó từ khi đến đây, Hoàng Thượng trừ bỏ chính sự, cơ hồ đều ở cùng một chỗ với Tống Thái phó, hai người cầm đuốc đàm luận thâu đêm, ngủ cùng giường, thánh quyến ân sủng khiến cho mỗi người đều ghen tị.

Mắt thấy Tống Thái phó có thể sẽ trở lại triều chính, ai lại dám vào lúc này đắc tội hắn?