Thịnh Thế Trà Hương

Chương 131: Một đôi bích nhân






<tbody></tbody>
Tống Tuần phủ kinh ngạc nhìn Tần Thiên trước mặt.
Mặc kệ là cự phú thương cổ, văn nhân võ quan, chỉ cần địa vị thấp hơn hắn, đều e ngại uy thế của hắn, ở trước mặt hắn đều vô cùng kính sợ, khi nói chuyện động tác rất khó mà thoải mái.
Nhưng phụ nhân bình thường trước mặt này, ban đầu lúc đối mặt với hắn cũng có chút nao núng, nhưng không bao lâu sau đã có thể trấn định tự nhiên, đối đáp trôi chảy, càng hiếm có hơn là, cả người không có một chút vẻ tục tằng của thương nhân, hào phóng khéo léo, đoan trang nhàn tĩnh, khiến hắn không thể không giật mình.
Khởi điểm Tống tuần phủ bị phong thái của Trang Tín Ngạn chấn kinh, vì vậy không hề chú ý đến phụ nhân bình thường ở bên cạnh hắn, hiện tại hắn không khỏi cẩn thận đánh giá Tần Thiên trước mặt.
Thấy nàng ăn mặc thanh lịch, mi thanh mục tú, thanh tú trong sáng, dĩnh ngộ hiểu biết, mặc dù không phải diễm lệ bức người, nhưng lại có chỗ động lòng người.
Tống Tuần phủ ha ha nở nụ cười hai tiếng, “Trang thiếu phu nhân lời này đã gợi lên hứng thú của bản quan, như thế bản quan sẽ thưởng thức trà ngon tuyệt thế vô song của Trang thiếu phu nhân!”
Tần Thiên chỉnh đốn trang phục thi lễ, cười nói: “Đa tạ Đại nhân.”
Nói xong xoay người hướng về phía sau ngoắc gọi Hải Phú đang nín thở đứng một bên. Hải Phú vội vàng đi qua, đưa giỏ trúc vẫn cầm trong tay giao cho Tần Thiên.
Tần Thiên tiếp nhận giỏ trúc, nhìn quanh trái phải, sau đó chỉ vào án thư bằng gỗ lim cười nói với Tống Tuần phủ: “Tuần phủ đại nhân, có thể cho dân phụ mượn án thư trong sảnh dùng một lúc hay không?” Khẩu khí kia giống như coi Tống Tuần phủ là người quen của nàng vậy, một bên Hải Phú âm thầm líu lưỡi.
Tống Tuần phủ nao nao, vô cùng kinh ngạc lại có chút buồn cười. Hắn vốn xuất thân từ trong quân ngũ, tính cách hào sảng, không phải kẻ văn nhân cổ hủ. Ngôn ngữ của Tần Thiên trong lúc đó lộ ra lanh lẹ, rất hợp với khẩu vị của hắn.
Tống Tuần phủ mỉm cười, “Trang thiếu phu nhân xin cứ tự nhiên.”
Tần Thiên được cho phép, tất nhiên không chút khách khí, nói cho cùng, nàng cũng không phải người của thời đại này, không chịu sự giáo dục mưa dầm thấm đất từ nhỏ về quan niệm tôn ti cấp bậc, tuy rằng bình thường luôn nhắc nhở chính mình, nhưng bình thường trong lúc tự nhiên, tư thái quan niệm của người hiện đại ngang hàng sẽ toát ra, cho nên so với người ở đây, thiếu đi một phần nhát gan, lại nhiều hơn một phần tiêu sái.
Nàng xoay người gọi Hải Phú bê án thư lại đây. Hải Phú cúi đầu xoay người, ở trước mặt Tống Tuần phủ đầu cũng không dám ngẩng lên, thời điểm di động án thư kia, hai tay hai chân đều có chút phát run, lúc buông xuống ở vị trí Tần Thiên chỉ định, không khỏi đổ một thân mồ hôi lạnh.
Ngẩng đầu đã thấy Tần Thiên vẫn như cũ thong dong tự nhiên, oanh yến nói cười, nếu không phải Hải Phú biết không lâu lúc trước Tần Thiên chỉ là một nha hoàn bán mình, nhất định sẽ nghĩ rằng nàng là tiểu thư của một phú gia, toàn thân khí phái…
Hải Phú dần dần hiểu biết vì sao Đại phu nhân lại để một nha hoàn trở thành Đại thiếu phu nhân, trở thành đương gia của Trang phủ.
Sau khi đặt án thư cách không xa trước mặt Tống Tuần phủ, Tần Thiên đem giỏ trúc để xuống, dưới ánh mắt tò mò của Tống Tuần phủ tò lấy ra tiểu lô, than, ấm tử sa, nước suối của Động Đình sơn đựng trong ống trúc, cùng với trà thơm Dọa sát nhân hương, và một bộ trà cụ tinh xảo ‘Hỉ Thước đăng chi’ bằng bạc.
Tần Thiên trước kêu Hải Phú lấy nước để nàng rửa tay, sau đó dùng vải bông trắng tinh lau khô. Nước thấm qua mười ngón tay sáng trong giống như bạch ngọc. Tiếp theo, nàng lại dùng một giá gỗ đem than thượng đẳng để vào tiểu lô, châm lửa, lại đổ nước suối trong ống trúc vào ấm tử sa.
Nàng cúi mục liễm mi, động tác thong thả mà tao nhã, giống như mây bay nước chảy lưu loát sinh động, khiến cho người ta thưởng tâm duyệt mục.
Nàng một bên làm việc, một bên dùng thanh âm mềm nhẹ thong thả, giống như nước suối róc rách chảy vô cùng dễ nghe nói: “Đại nhân, nước để pha trà này được lấy từ nước suối của Động Đình sơn, hơn nữa được lấy vào thời điểm sáng sớm mặt trời mọc, là lúc nước mát lạnh nhất.”
“Không nghĩ tới chỉ là nước pha trà mà cũng cần phải chú ý như vậy.”
Tần Thiên ngẩng đầu mỉm cười, dịu dàng nhàn tĩnh, “Đại nhân, phẩm trà ngon vốn là một loại nhã sự, nếu đã là nhã sự, chúng ta không ngại làm đến tận cùng. Đại nhân lúc này có cảm thấy lòng yên tĩnh nhàn nhã, cả người thư sướng hay không?”
Nghe nàng nói như vậy, Tống Tuần phủ quả thực cảm thấy có một cảm giác thật nhàn nhã.
Trang Tín Ngạn ở bên cạnh lẳng lặng nhìn, khóe miệng lộ ra mỉm cười vừa lòng.
Ánh mắt mẫu thân quả nhiên rất đúng. Tần Thiên tuy rằng có trí tuệ, khắc khổ cố gắng, nhưng luận về khả năng, nàng vẫn chưa bằng Lưu Đại chưởng quỹ, luận về hiểu biết sự vụ Trà Hành, nàng còn chưa bì kịp với các quản sự, luận về nắm chắc đưa ra các quyết sách, nàng cũng không hơn được mình, nhưng nàng có một sở trường, khiến ai cũng không thể hơn nàng!
Đó chính là dù cho nàng bị bức bách trong bất cứ tình huống nào, mặc kệ là Nhị phòng kiêu ngạo ương ngạnh, dòng họ tâm tư khó lường, hay trường hợp hiện tại đủ để khiến dân thường hoảng loạn, nàng đều có thể trấn định tự nhiên, thản nhiên tự đắc, ở tuổi nàng mà nói, thật sự khiến người ta không khỏi thấy kỳ quái!
Hắn nhìn nàng động tác tao nhã như mây trôi nước chảy, nhìn nàng khuôn mặt tươi cười thản nhiên, trong lòng như mặt hồ đang yên tĩnh bị dao động thành từng vòng tròn nhỏ…
Thừa dịp nước đang được đun sôi, Tần Thiên đem lá trà Dọa sát nhân hương trình Tống Tuần phủ xem, chậm rãi nói: “Đại nhân, đây chính là trà ngon độc nhất vô nhị mà ta đã nói —— Dọa sát nhân hương. Nó có danh xưng “Nhất nộn nhân 3 thứ”, thứ nhất đó là lá trà xanh non, trong khoảng thời gian từ xuân phân tới thanh minh ngắt lấy, là lúc lá trà còn mơn mởn, Đại nhân có biết để sao chế một cân trà này cần tới bao nhiêu búp trà non hay không (1kg Trung quốc bằng khoảng 500g)?”
Tần Thiên xảo diệu tung ra một vấn đề, khiến cho Tống Tuần phủ hứng thú, Tống Tuần phủ đang muốn nghe, khẩn cấp hỏi: “Bao nhiêu?”
“Cần tới 7 vạn búp trà non! Nếu muốn làm tinh xảo, còn có thể đến 9 vạn búp!”
Tống Tuần phủ mặt lộ vẻ kinh ngạc: “Cần nhiều như vậy sao?”
“Có thể thấy được nó rất trân quý!”
“Vậy còn mấy đặc điểm kia?” Tống Tuần phủ lại hưng trí bừng bừng hỏi.
Tần Thiên êm tai mà nói: “Các đặc điểm còn lại đó là sắc, hương, vị. Trà nông ở địa phương đó miêu tả lá trà này như sau: đồng ti điều, hình xoắn ốc, cả người mao, mùi vị hoa quả, cảm giác thanh tân mới mẻ! Đại nhân nhìn xem, có phải đúng như vậy không?”
Tống Tuần phủ tò mò nhìn lại, thấy lá trà điều tác tinh tế, cuốn khúc thành loa, lông mao toàn thân, sắc trắng ẩn hiện, hương khí nồng đậm, quả nhiên là “Đồng ti điều, hình xoắn ốc, cả người mao”, thầm thấy thú vị, không khỏi cười ha ha.
Thấy Tống Tuần phủ đối với lá trà đã cực kỳ hứng thú, Tần Thiên rất vừa lòng, mỉm cười đi trở về án thư. Thấy nước đã được đun sôi, dùng nước sôi đổ vào ấm, khiến ấm trà có nhiệt khí, hương trà tỏa ra thơm ngát. Sau khi nước nguội lại đổ đi, giữ lại lá trà, nước trà đợt đầu phải đổ đi, đợi đến nước trà thứ hai, lúc này mới rót ra chén, bưng bằng hai tay, cẩn thận cung kính trình lên Tống Tuần phủ.
“Ngồi chước lạnh lùng thủy, xem tiên sắt sắt trần. Hết cách trì nhất mãnh, ký cùng yêu trà nhân.” (Sorry mọi người, về thơ thì mình chịu không edit được T_T có bạn nào biết thì chỉ mình với nhé^^)
Tần Thiên ngẩng đầu, nhìn Tống Tuần phủ mỉm cười, chậm rãi đọc lên câu thơ kiếp trước mà ai cũng quen thuộc yêu thích.
Tống Tuần phủ cả người chấn động, cảm thấy trong hương trà nồng đậm, một mùi hương thanh linh đập vào mũi, phảng phất non sông tươi đẹp, khiến cả thể xác và tinh thần đều thư sướng.
Trong sự hốt hoảng, Tống Tuần phủ tiếp nhận trà, mở nắp chén, thấy màu sắc nước trà xanh biếc trong suốt, lá trà xanh nhạt sáng ngời. Hương trà sâu kín, nhẹ nhàng mà không tiêu tan, trong đó lại có mùi hương hoa quả thản nhiên, rất kỳ lạ, khiến người ta vui vẻ thoải mái.
Tống Tuần phủ nhẹ nhấp một ngụm, chỉ cảm thấy tư vị tiên thuần ngọt ngào, mãn giáp sinh hương, có sự thanh nhã khó có thể nói nên lời. Sống từ trước đến nay đã thử qua không ít trà, trà này mới thật sự là hàng đầu! Sợ hãi than thầm trong lòng, ý nghĩ cũng nhanh chóng chuyển động, trà ngon như vậy, dâng lên Hoàng Thượng đường xa mệt nhọc, nhất định có thể giành được long tâm!
Nhớ tới bởi vậy có thể được Hoàng Thượng ngợi khen, ở trước mặt chúng quan được yêu thích, không khỏi cảm thấy kích động.
Hắn buông chung trà trong lên, đứng lên. Khi hắn đứng lên, Trang Tín Ngạn cũng vội vàng đứng dậy, Tần Thiên cũng cung kính đứng bên cạnh.
Tống Tuần phủ quay đầu nhìn hai người, một kẻ đất thiêng nảy sinh hiền tài, một kẻ linh khí bức người, phong thái tuy khác nhau, nhưng khi đứng cạnh nhau đều không hề che lấp quang mang của đối phương. Trong lòng không khỏi tán thưởng một câu, thật sự là một đôi bích nhân!
Sắc mặt lại bỗng nhiên trở nên nghiêm túc.
Hắn đầu tiên nhìn Trang Tín Ngạn liếc mắt một cái, sau đó nói với Tần Thiên: “Trang Tần thị, hôm nay các ngươi cầu kiến bản quan hẳn không phải đơn giản chỉ thỉnh bản quan uống trà như vậy chứ!”
“Đại nhân minh giám! Lần này đến cầu kiến đại nhân đó là muốn mời đại nhân đem trà ngon độc nhất vô nhị này trình lên Hoàng Thượng.” Nàng nhìn Tống Tuần phủ chậm rãi nói: “Đợi đến lúc thuyên danh động thiên hạ, nhiều thế hệ truyền lưu, thế nhân chắc chắn sẽ nhớ rõ công lao Đại nhân tiến cử!” Thấy đối phương nói trắng ra, Tần Thiên cũng nghiêm túc.
Tống Tuần phủ vuốt ve chòm râu, trầm giọng nói: “Mời bản quan tiến cử thì có thể, bất quá bản quan có một điều kiện.”
Thấy sự tình có hi vọng, Tần Thiên mừng rỡ, vội vàng hỏi: “Điều kiện gì?”
Tống Tuần phủ tay chỉ thẳng vào Tần Thiên, túc ngôn nói: “Bản quan muốn đề cử ngươi ở trước mặt Hoàng Thượng pha trà, tựa như vừa rồi vậy! Trang Tần thị, ngươi có đảm lượng này không!”
Trà này mặc dù ngon, nhưng thiên hạ trà ngon cũng không thiếu, nếu muốn khiến Hoàng Thượng khắc sâu ấn tượng, long tâm đại duyệt, thế nào cũng phải sử dụng thêm một ít đường ngang ngõ tắt! Tần Thiên vừa rồi pha trà thủ pháp đặc biệt lịch sự tao nhã, nhất định có thể làm cho Hoàng Thượng vui vẻ!
Tần Thiên nghe vậy ngẩn ngơ.
Biểu diễn trước mặt Hoàng Thượng? Đó chính là thiên hạ chí tôn, vạn nhất xảy ra sai lầm, làm không tốt sẽ đã đánh mất cái mạng nhỏ…
Tần Thiên trên lưng lập tức chảy ra mồ hôi lạnh.
Bên cạnh Trang Tín Ngạn thấy rõ lời Tống Tuần phủ, lập tức muốn phản đối, tuy rằng việc của Trà Hành rất trọng yếu, nhưng so sánh với an nguy của Tần Thiên cũng không thể quan trọng bằng! Trang Tín Ngạn lôi kéo tay Tần Thiên, Tần Thiên quay đầu nhìn lại, thấy hắn kiên định lắc đầu, trong mắt thần sắc lo lắng rõ ràng, rõ ràng đến mức khiến nàng có chút cảm động.
Tống Tuần phủ nhìn thấy, hừ lạnh một tiếng nói: “Nếu không có đảm lượng, việc này cũng từ bỏ thôi! Các ngươi trở về đi!”
Trở về? Vậy không phải sẽ thành công cốc? Tần Thiên nhấp hé miệng môi, ánh mắt lóe ra không chừng, Tống Tuần phủ sau khi phân tích đã chọn người tốt nhất. Các quan viên khác đều bị Hồ Tri phủ cùng Tổng đốc đại nhân kinh sợ, duy chỉ có Tống Tuần phủ quan giai so với Tổng đốc đại nhân tương đương, Tổng đốc đại nhân không có khả năng vì việc nhỏ này mà tùy ý ra lệnh với hắn! Nếu Tống Tuần phủ không giúp bọn họ, bọn họ sẽ thua! Mất địa vị đương gia, mất Trà Hành, Đại phu nhân mất hi vọng, hơn hết dũng khí của nàng cũng sẽ mất!
Tần Thiên nhanh chóng phân tích, lão hoàng đế có vẻ là một hoàng đế tốt, hẳn không phải kẻ thô bạo luôn chém giết; nếu mình luyện tập thêm, tỷ lệ phạm sai lầm sẽ nhỏ hơn; trà này lại vốn rất ngon…
Thấy thế nào khả năng thắng cũng khá lớn. Thành công thường đi cùng với phiêu lưu, chẳng lẽ bởi vì không dám gánh vác phiêu lưu mà trì trệ lui bước sao? Vậy cả đời này đều vô duyên với sự thành công rồi!
Nghĩ vậy, Tần Thiên bỗng nhiên nắm chặt hai tay thành quyền, ngẩng đầu nhìn hướng Tống Tuần phủ, trảm đinh tiệt thiết nói: “Đại nhân, dân phụ nguyện ý nghe theo phân phó của Đại nhân!”