“Anh... anh Lôi Hành Liệt, sao anh lại nhìn em như vậy?” Bị Lôi Hành Liệt nhìn chằm chằm, Thịnh Hàm có chút không tự nhiên, tựa hồ như kể từ lần đầu gặp mặt, đây là lần đầu tiên cậu nhìn cô lâu như vậy, nhớ đến lần đầu gặp cậu ở hẻm nhỏ, cậu cũng chỉ nhìn cô có ba mươi giây, sau đó trong lớp học cậu thậm chí còn nhìn cô không đến ba mươi giây, hiện tại cậu nhìn cô vượt qua một phút khiến cô nàng lén lút đưa tay sờ mặt, chẳng lẽ mặt cô lại dính gì sao?
Có phải lúc nãy buồn bực khó chịu, ngồi ở dưới gốc cây chơi với Sunny nên bị Sunny liếm mặt, nước miếng còn dính trên mặt không?
Chắc là không đâu, cô thay đồ rửa mặt rồi mới ra ngoài mà?
“Không có việc gì.” Cậu nghe vậy liền nhanh chóng thu hồi ánh mắt, sau đó tiếp tục với quả đào trên tay, tựa hồ như người vừa nhìn cô không phải là cậu vậy.
Thịnh Hàm nhìn về phía Hà mẫu, phát hiện bà vẫn chưa cho lựa xong rau củ quả, cho nên cô bèn thu hồi tầm mắt, chuyển lên trên người Lôi Hành Liệt.
Anh trai này nói chuyện thật sự quá tiết kiệm lời nói, cô muốn bắt chuyện cũng không biết nên nói cái gì.
Ánh mắt Thịnh Hàm dò xét nhìn quả đào trên tay Lôi Hành Lôi, lại nhìn quả đào mà anh bỏ vào giỏ, quả nào quả nấy mặc dù không phải đặc biệt đẹp mắt, bất quá trái cây trong siêu thị đều được chọn lựa kĩ lưỡng, cho dù không phải đặc biệt đẹp mắt nhưng tóm lại cũng là dễ nhìn, hơn nữa đào trong giỏ cậu quả nào quả nấy đều to tròn, trông có vẻ như cũng không tệ lắm.
“Anh làm gì vậy?” Thấy cậu đưa quả đào lên mũi ngửi, cô nhịn không được mà mở miệng.
Lần đầu tiên thấy người mua trái cây mà ngửi như vậy, chẳng lẽ ngửi quả đào thì biết được nó ngon hay dở sao?
“Ta có thể đánh giá được chất lượng và mùi vị quả đào qua đó mùi hương. Nếu mùi thơm nhẹ vừa chín tới thì nên mua.”
“Woa, anh Lôi Hành Liệt, hóa ra anh còn biết điều này sao?”
“Thói quen.” Bởi vì Hứa Diệc đặc biệt thích ăn đào, lúc Thái Dung không rảnh sẽ để cậu đi mua, cậu vẫn nhớ lần đầu tiên cậu mua đào về bị chửi thậm tệ, bởi vì cậu không biết lựa, sau này cậu mua nhiều lần, từ từ mà hình thành kĩ năng đó.
“Anh giỏi thật đó.” Không hổ danh là người có thành tích xuất sắc nhất trường, ngay cả việc ngửi đào để phân biệt chín hay sống cũng biết nữa.
“Ân.” Lôi Hành Liệt cũng không có khách khí nhận lấy lời khen.
“Cái đó... anh Lôi Hành Liệt, em hỏi anh một câu này có được không?” Thịnh Hàm một bên giơ tay múa chân, dù sao cô cũng chỉ là một đứa trẻ, đứng hoài một chỗ sẽ sinh nhàm chán, cho nên liền vận động một chút, bất quá cô cũng không có quậy phá việc buôn bán của người khác, chỉ đi qua đi lại trước mặt cậu.
Nhìn Lôi Hành Liệt lựa chọn, mỗi quả đào anh đều lựa chọn cẩn thận, giống như đây là một công việc rất quan trọng, cô thích những người cố gắng làm việc như vậy, cho dù công việc đó có trọng yếu hay không, chỉ cần tận tâm tận lực hoàn thành thì cũng sẽ có ý nghĩa, đối với một người tận tâm trong công việc, thứ họ nhận được không phải thành quả của công việc mà là quá trình hoàn thành công việc đó.
“Ừ?”
“Em nghe nói anh đang ở nhà cậu mợ của mình, có đúng không?” Bạn bè thì phải quan tâm nhau, mặc dù cô biết rõ tư liệu của cậu sớm muộn cũng sẽ đưa đến trước mặt cô nhưng cô tuyệt đối sẽ không xem, cô sẽ tự tìm hiểu bạn bè của mình bằng năng lực của bản thân, không cần người khác trợ giúp.
“Nghe ai nói?” Chuyện này ở trong trường cũng không còn là bí mật, Thịnh Hàm biết được cũng là bình thường, chính là cậu muốn biết ai đem chuyện này nói cho cô, vẫn là cô tự mình chủ động tìm kiếm thông tin?
“Ách, A Ly nói.” A Ly chính là bạn thân của cô, cậu đã từng nghe cô nhắc đến, chỉ là chưa có gặp mặt mà thôi.
“Ừm.”
“Anh sống ở đó có tốt không?” Thịnh Hàm ngập ngừng, cô xem không ít bộ phim có nội dung tương tự với hoàn cảnh của cậu, cảm thấy thật tội cho những đứa con chồng trước, ăn nhờ ở đậu nhà người khác, nói dễ hơn làm, dù sao cũng không phải nhà của mình, cho dù làm đúng hay sai cũng vẫn sẽ bị mắng. Hơn nữa lần đầu tiên gặp cậu, cậu đã cho cô một ấn tượng, cuộc sống mà cậu trải qua không hề tốt đẹp, quần áo cậu không được sạch sẽ, trên người cậu lại có vết thương, rõ ràng là lớn tuổi hơn cô nhưng thân hình cậu gầy yếu nhỏ nhắn, khi đứng bên cạnh cậu trông cậu còn ôm yếu hơn một cô gái là cô.
Thịnh Hàm có thể ngây thơ không hiểu chuyện nhưng cô không phải ngu ngốc, cô có mắt quan sát, so với người khác nội tâm của cô còn nhạy cảm hơn rất nhiều, đối với sự thay đổi của một người cô có thể cảm nhận được, Lôi Hành Liệt lần đầu gặp cô như một con sói nhỏ bị vứt bỏ, mặc dù cả người đầy vết thương nhưng ánh mắt cậu vẫn tràn đầy tính xâm lược, móng vuốt cho dù bị bẻ gãy cũng có thể tùy lúc bổ nhào để hạ gục con mồi, cậu bé này không phải dạng người hiền lành gì, không giống như dáng vẻ yếu ớt cậu bày ra, vừa nhìn thì cô đã biết. Thế nhưng lần thứ hai gặp lại ở lớp học, cậu rõ ràng thay đổi rất nhiều, cậu yên tĩnh trầm mặc, như một đứa trẻ ngoan, cũng giống như hiện tại, cậu trông giống như những đứa trẻ bằng tuổi khác, thân hình nhu nhược, nhìn vào liền biết khi đánh nhau sẽ không có sức chống trả, thế nhưng Thịnh Hàm lại không cảm thấy vậy, bởi vì trên người cậu mang đến cho cô hơi thở của sự nguy hiểm.
Lôi Hành Liệt, tâm tư kín đáo lại âm trầm, là người rất biết nhẫn nhịn, nếu không phải đụng đến điểm mấu chốt của cậu, cậu nhất định sẽ làm một con thỏ nhỏ để mặc mọi người khi dễ, không ai có thể nhìn ra đây là một con sói đội lốt cừu.
Kiều Ly nói Lôi Hành Liệt chỉ vừa mới nhập học vào học kì mới, chứng tỏ mấy năm nay cậu không có học tập tại trường này, bất quá Hoa Nam là trường tiểu học nổi tiếng nhất S thị, người muốn vào học nhiều vô số kể, mặc dù là trường dành cho phú nhị đại nhưng nhà trường cũng đặc biệt quan tâm đến những người có thành tích xuất sắc, cô không tin dựa vào thành tích của Lôi Hành Liệt vậy mà lại không được mời vào học, cho nên cô suy đoán cậu đến từ thành phố khác, chỉ vừa mới chuyển đến đây sống không lâu.
Vừa chuyển nhà lại phải chuyển trường, hơn nữa Kiều Ly nói thân nhân cậu đã qua đời cho nên mới ở nhờ nhà cậu mợ, mà cậu mợ của cậu đã có một đứa con trai kiêu ngạo như khổng tước là Hứa Diệc chắc chắn đối xử với cậu sẽ không tốt, cho dù là dòng họ nhưng cũng không phải cùng chung huyết thống, nhìn cách Hứa Diệc ăn mặc rồi nhìn lại cậu, không ai nghĩ rằng hai người lại sống trong một nhà, Thịnh Hàm chưa từng sống ở nhờ nhà người khác nhưng cô biết cô sống rất khổ.
Sống dưới mái hiên người khác, làm chuyện gì cũng phải nể mặt chủ nhà, đây là Kiều Ly dạy cô, ngôi trường này Thịnh gia cũng có đầu tư, bởi vì như vậy cho nên mấy bạn học trong lớp mới muốn cùng cô kết bạn, cô không biết đó là ý muốn của cha mẹ họ hay là chính họ bất quá trong lòng cô rõ ràng, nếu cô không mang thân phận công chúa của Thịnh gia chỉ sợ những người đó đều sẽ không ăn nói khép nép với cô như vậy.
“Sao đột nhiên lại hỏi vậy?”
“Em... tại em xem rất nhiều phim tương tự như vậy, giống như cô bé lọ lem, cô ấy sống cùng mụ dì ghẻ cùng hai người chị, suốt ngày đều bị bắt phải làm việc, rất đáng thương.”
“A, nếu không làm sẽ không có cơm ăn.” Cậu âm dương quái kí mở miệng, cậu cũng rất đồng tình với ý kiến này, trên đời này không ai sinh ra đã có cuộc sống tốt đẹp vậy cả, cũng không ai sinh ra đã ngồi mát ăn bát vàng, cho dù có thì đó cũng là lao động mà cha mẹ họ vất vả làm ra, không phải tự nhiên mà có.
“Ân, đúng vậy.” Thịnh Hàm vội phụ họa: “Nhiều lúc còn bị đánh đập, bỏ đói nữa cơ, thật tội nghiệp.”
Lôi Hành Liệt nhìn chằm chằm cô, tuổi còn nhỏ mà đã xem bạo lực như vậy rồi sao? Gia đình cô quản cô thế nào vậy?
“Anh không phải cô bé lọ lem.” Cậu cũng sẽ không giống cô bé lọ lem, cô bé lọ lem ngồi đợi bà tiên xuất hiện cứu giúp còn cậu thì không, bởi vì cậu biết trên đời này sẽ không tồn tại thần tiên, cho dù có thì thần tiên cũn chỉ giúp những người tốt bụng, cậu là đứa con của quỷ dữ, thần tiên tất nhiên sẽ không giúp đỡ cậu, cậu chỉ có thể trông cậy vào chính mình.
“Em biết, anh là con trai sao lại có thể là cô bé được.” Nói đến đây Lôi Hành Liệt đột nhiên có dự cảm xấu.
“Anh là cậu bé lọ lem.”
Lôi • cậu bé • Hành • lọ lem • Liệt: “...” Cậu không muốn nói chuyện với cô nữa!
“Tôi không phải là cậu bé lọ lem.”
“Vì sao?”
“Tôi không có sống cùng mụ dì ghẻ.” Mặc dù cách cư xử của Thái Dung đối với cậu có phần giống với mụ dì ghẻ nhưng xét về bối phận thì không phải.
Thịnh Hàm cái hiểu cái không gật đầu: “Nhưng mà anh sống ở nhà cậu mợ của mình, không phải nhà của mình chắc cũng không được đối xử tốt lắm.” Đặc biệt là con khổng tước kiêu ngạo Hứa Diệc kia, ở trường còn tỏ thái độ như vậy, đến lúc về nhà có người chống lưng cũng không biết còn oai phong cỡ nào, chắc Lôi Hành Liệt cũng ăn thiệt thòi không ít từ cậu ta.
“Đối xử tốt hay không tốt cũng không sao, có cơm ăn là được.” Nếu là trước năm tuổi, cậu nhất định sẽ không cần lo nhiều như vậy, bởi vì đã có Hứa Tịnh Văn lo hết, cậu chỉ cần ngồi đó đợi người hầu hạ, nhưng hiện tại cậu chỉ cần có cơm lót dạ để có thể sống qua ngày, sống đến ngày cậu có thể bước lên đỉnh cao, khiến những người khi dễ cậu phải trả giá cho hành động trong quá khứ mà họ đã làm với cậu, với mẹ cậu, đặc biệt là người đàn ông gọi Lôi Khiếu Thiên, cả đời này cậu cũng không bao giờ quên!
“Cơm ăn?” Thịnh Hàm ngẩn ra, lúc này mới nhớ đến mỗi lần gặp cậu cậu đều than đói, có phải cậu ở Hứa gia bị bỏ đói suốt hay không?
“Anh Lôi Hành Liệt, hay là để em nuôi anh nhé?”
Lôi Hành Liệt ngẩn ra: “!!!”
“Em tuy không có nhiều tiền lắm thế nhưng tiền tiêu vặt của em vẫn là có, em có thể nuôi anh.” Mặc dù dù có là tiểu công chúa của Thịnh gia, sống trong lâu đài hoa lệ nhưng Thịnh Hàm chưa bao giờ chạm đến tiền, bởi vì chỉ cần là thứ cô muốn thì sẽ có người mang đến trước mặt cô, bất quá khi cha mẹ Thịnh đi xa nhà, sợ ở nhà cô muốn mua gì nên đã cho cô tiền, chính là Thịnh Hàm luôn để số tiền đó trong ống heo, chưa bao giờ cần dùng đến, hiện tại nhìn cậu đáng thương như vậy, ngay cả ăn cũng không no thì làm sao có sức để học tập? Tuổi của cậu là tuổi ăn tuổi lớn, nhìn cậu lớn tuổi hơn cô nhưng gầy gò ốm yếu như vậy khiến cô không nỡ nhìn thẳng.
“Cho nên để em nuôi anh nhé?” Thịnh Hàm ngẩng đầu, ánh mắt to tròn lấp lánh nhìn cậu, nhìn vào đôi mắt đó bất kì ai cũng sẽ không thể mở miệng chối từ được.
“Vì sao lại muốn nuôi tôi?” Là bởi vì cô cảm thấy cậu đáng nên thương hại cậu sao? Hay là bởi vì trong nhà nhiều tiền quá không có chuyện gì làm nên đem tiền đó đi nuôi cậu, xem như làm từ thiện?
“Anh là bạn của em.” Bởi vì cô cảm thấy, cậu xứng đáng có một cuộc sống tốt hơn, chứ không phải giống như bây giờ.
Sự thật chứng minh, cậu đánh giá cao cô rồi.
Một cô nàng ngốc nghếch ngây thơ như cô, làm chuyện gì đó sao lại có thể suy nghĩ phức tạp như vậy được?
Cho nên cô đang phát huy tác dụng của câu “bạn bè là để lợi dụng” sao?
[Phần tiếp theo xin liên hệ wattpad@phiyennhuocthien để biết thêm chi tiết]