Thịnh Thế Thanh Phong

Chương 83: Nam Man[1]




“CHUYỆN XẢY RA VÀO KHOẢNG MỘT THÁNG TRƯỚC.” Kim Linh kể lại tất cả những gì đã phát sinh, “Kỳ thật, trước đó cũng đã có những dấu hiệu manh nha rồi.”

“Dấu hiệu?” Ngao Thịnh khẽ nhíu mày.

“Phải.” Kim Linh gật gật đầu, nói, “Toàn vùng phía nam bình thường đều là những phiên vương cai trị phiên tộc, nhân mã có hạn, lợi hại nhất thì phải kể đến Xa Quỷ tộc nhưng đã sớm diệt vong, cho nên ở miền Nam, Nam quốc ta là nước lớn mạnh nhất.”

Ngao Thịnh gật đầu tán thành, “Quả đúng là vậy.”

“Nhưng độ khoảng nửa năm trước bắt đầu xảy ra một số việc lạ.” Kim Linh lại nói, “Thường xuyên có hắc y nhân xuất hiện ở biên cảnh Nam quốc, quấy phá dân chúng, lại còn thêm cả người của một vài tiểu phiên quốc nhân cơ hội mà cướp bóc tác loạn.”

“Hắc y nhân?” Ngao Thịnh liếc nhìn Tương Thanh, đoạn lại nhanh quay sang hỏi Kim Linh, “Ngoại trừ hắc y nhân ra còn có ai kỳ quặc nữa không?”

Kim Linh và Ngân Linh nhìn nhau rồi cùng lắc đầu, tỏ ý là chẳng có gì khác thường hơn.

“Nhưng có lẽ là….Nam vương biết được điều gì đó.” Ngân Linh đột ngột nói.

“Tô Mẫn?” Ngao Thịnh tò mò.

“Đúng vậy.” Kim Linh cũng gật gật đầu, nói thêm, “Trước đó, Nam vương đã đi tuần tra biên cảnh, sau khi trở về thì mặt luôn đầy tâm sự, như là có chuyện gì rối rắm lắm.”

“Sau nữa, Nam vương lại đột ngột truyền ngôi cho tỷ tỷ.” Ngân Linh tiếp lời, “Tiếp theo đó....khoảng một tháng trước, từ đâu lại xuất hiện một gã hắc y quái dị bắt cóc Nam vương, lại còn đả thương rất nhiều người. Hắn nói, nếu muốn cứu Nam vương thì phải đến Thịnh Thanh, bắt Thanh phu tử dùng làm vật trao đổi.”

Ngao Thịnh nhíu mày, tựa hồ có chút khó hiểu.

Tương Thanh lại càng khó tin hơn cả, nếu nói là đối phương lao sư động chúng bắt đi Nam vương để buộc Kim Linh làm phản hoặc là đi ám sát Ngao Thịnh thì còn có thể tin được nhưng đằng này lại muốn bắt y để làm gì?

Ngao Thịnh lòng đầy rối rắm, chuyện của Tề Soán Thiên ngày trước, hắn vốn nghĩ rằng kẻ đứng sau phá rối là Hạ Lỗ Minh. Đối với hành động đó, hắn có thể lý giải là bởi tên nhãi kia cứ nhớ Thanh mãi không quên được. Vì đoạt lại Tương Thanh, gã mới không từ thủ đoạn nào. Nhưng hiện tại đã chứng mình chuyện này hoàn toàn không can hệ gì tới Hạ Lỗ Minh cả…Ít nhất gã không phải là người chủ mưu bắt cóc. Song, tại sao đối phương lại muốn có Tương Thanh? – Ngao Thịnh biết, Tương Thanh quả thật rất dễ làm cho người ta yêu mến nhưng tuyệt không phải là bậc khuynh quốc khuynh thành hại nước hại dân khiến thiên hạ lầm than. Hắn và gã Hạ Lỗ Minh kia là vì một chữ duyên[2] nên mới mê mải đến chết đi sống lại như vậy……Chắc là sẽ không có ai khác cùng cảnh ngộ giống họ đâu, nhỉ?

Xét trên phương diện khác, Tương Thanh càng lúc càng thêm nguy hiểm. Nếu đối phương muốn bắt y là vì lòng mê luyến thì hẳn sẽ không làm gì thương tổn Tương Thanh. Nhưng nếu không phải, thì lời giải thích chỉ có một là dùng Tương Thanh để đối phó Ngao Thịnh…..thế thì Tương Thanh càng khổ trăm bề. Nói đi nói lại, thân phận cùng mục đích thật sự của kẻ chủ mưu kia vẫn chưa rõ ràng.

“Ngoại trừ những điều đã kể thì còn có manh mối nào khác không?” Ngao Thịnh hỏi.

Kim Linh cùng Ngân Linh đều lắc đầu, thành thật trả lời, “Hoàn toàn không.”

Ngao Thịnh cau chặt mày, “Việc này cần phải suy xét cẩn thận. Chiều nay, trẫm và Thanh phải đi thẩm án, hai nàng cứ về trước nghỉ ngơi, nghĩ xem có manh mối gì nữa không. Chốc nữa, trẫm sẽ bảo Đặng Tử Minh, Tế Tán cùng Tống Hiểu đến gặp hai nàng để thương nghị thêm…..Điều quan trọng là phải biết được tên hắc y kia đến từ đâu, có quan hệ gì với những phiên tộc ở miền Nam hay không. Không giấu gì hai nàng, ngay từ đầu trẫm đã có ý định xua quân bình định toàn miền nam….Song, điều kiện tiên quyết vẫn là các người thuận ý quy thuận hay nghịch tâm làm phản…Nếu quy thuận, trẫm sẽ không dụng quân mà là chiêu hàng, ngược lại, trẫm sẽ thẳng tay đàn áp.”

“Hoàng Thượng, người có điều không biết.” Kim Linh lắc đầu, nói, “Phiên quốc phía nam tuyệt sẽ không chịu hàng đâu. Người vẫn chưa thật sự thấy qua các thổ vương (vua bản địa) sống thế nào. Ở các phiên quốc, tuy người dân không nhiều nhưng thổ vương luôn dùng quân đội võ trang trấn áp họ khiến cho mọi người chỉ có thể làm nô lệ mà chịu kiếp lầm than. Nếu người muốn các phiên vương quy hàng, bọn họ nhất định sẽ bằng mặt mà không bằng lòng. Nhưng, nếu bắt họ giao binh quyền, họ sẽ làm phản. Một khi quân đội không còn thì họ còn làm thổ vương để sống những ngày xa hoa trụy lạc thế nào được?”

“Đúng vậy đấy!” Ngân Linh căm giận nói, “Nam quốc của bọn ta hàng năm không biết đã thu nhận bao nhiêu nữ nhân trốn từ các phiên quốc khác đến. Bọn thổ vương đó vốn chẳng phải là người mà. Nghe đâu, hầm phân của chúng cũng có vàng ròng nữa đấy. Trong khi đó những nô lệ lại chỉ có thể ngủ một canh giờ mỗi ngày, cơm chẳng đủ no, lại còn thường xuyên bị đám thổ vương đó đẩy vào chuồng sư tử để làm trò tiêu khiển nữa.”

Những gì Ngân Linh nói không khỏi khiến cho Ngao Thịnh và Tương Thanh đều phải nhíu mày. Ngao Thịnh như không tin được mà thì thào, “Thật vậy ư?”

“Đương nhiên!” Ngân Linh phẫn hận đáp, “Tỷ như vào năm trước ở Phủ Quốc, khi tên hoàng đế già đó chết đã mang ba nghìn người sống ra làm vật hiến tế lại còn chôn theo hằng hà sa số vàng bạc châu báu nữa! Thê lương chẳng kể sao cho xiết!”

Ngao Thịnh cũng đầy phẫn nộ, “Thật đúng là hoang đường....Coi mạng người như cỏ rác, trên đời còn có vương pháp nữa sao?”

“Ở Phiên quốc, ngoại trừ người trong hoàng thất thì chẳng ai biết chữ cả.” Kim Linh chỉ bình tĩnh nói, “Dân chúng làm sao biết cái gì là vương pháp.”

Ngao Thịnh nhíu mày, lâu thật lâu sau mới lên tiếng, “Hai nàng cứ yên tâm, trẫm nhất định sẽ diệt sạch đám phiên vương đó, giải thoát cho tất cả nô lệ, để họ cũng được hưởng cuộc sống thái bình như con dân Thịnh Thanh.”

Kim Linh và Ngân Linh liếc nhìn nhau – ban đầu họ luôn nghĩ, Ngao Thịnh là vua của Thịnh Thanh, tuyệt nhiên không đời nào để mắt đến nô lệ cơ khổ ở Nam Man, điều duy nhất mà hắn muốn là sự quy hàng của các phiên vương, ấy vậy mà thật không ngờ, hắn nguyện ý xuất quân để giải phóng cho chúng nô.

Kim Linh cảm phục nói, “Hoàng Thượng, nếu người thật sự muốn giải thoát cho những nô lệ phiên quốc đó, thì Nam quốc nguyện ý cống hiến sức lực!”

Ngao Thịnh gật gật đầu, “Đương nhiên là trẫm phải bắt tay hợp tác với Nam quốc rồi.”

Sau đó, Kim Linh cùng Ngân Linh lên tiếng cáo từ, trước khi rời khỏi, Kim Linh đột nhiên nhớ ra mà nói với Ngao Thịnh, “Ách, Hoàng Thượng...... Người đã chạm qua bồn thanh liên kia chưa?”

Ngao Thịnh chợt ngẩn ra rồi lại vươn tay lau đi điểm đỏ trên đầu ngón tay.

Hai tỷ muội ngơ ngác nhìn nhau – Hóa ra ngay từ đầu, Ngao Thịnh đã sớm phát hiện ra rồi…Lần này hai nàng thua đến trắng tay.

Đợi đến khi hai tỷ muội kia đã đi khỏi, Ngao Thịnh mới quay lại lo lắng nhìn Tương Thanh, đôi mày y nhíu chặt, tựa hồ đang có chuyện phiền lòng, “Làm sao vậy, Thanh?”

Tương Thanh ngoảnh sang nhìn Ngao Thịnh, thản nhiên nói, “Ta biết cuộc sống của thổ vương là thế nào.”

“Sao?” Ngao Thịnh khó hiểu hỏi, “Tại sao ngươi lại biết?”

Tương Thanh cúi đầu không đáp.

Ngao Thịnh nhíu mày, đứng lên đi đến bên cạnh y, “Thanh? Sao lại không trả lời ta?”

Tương Thanh chợt nghẹn ngào, “Ở miền nam, sát gần biên giới hay toàn vùng phía bắc thì chuyện buôn bán nô lệ là chuyện hết sức bình thường. Ngày xưa, bang chủ và Mộc Lăng cũng từng là nô lệ, người từng nuôi nấng ta…cũng là một nô lệ. Ta chưa tròn ba tuổi thì ông ấy đã bị bệnh mà chết. Ta không biết tên ông ấy là gì. Ông ấy nói, cha mẹ ta cũng là nô lệ. Hai người họ vì có tình ý với nhau nên mới bị đuổi giết. Ta được sinh ra trong lúc họ trốn chạy. Mẹ ta vì sinh khó mà qua đời còn cha ta thì giao ta cho một nô lệ đã may mắn đào thoát được rồi đi đâu mất biệt.”

Ngao Thịnh chau mày, vội nắm lấy tay Tương Thanh, “Sao trước đây ngươi không nói cho ta biết. Ta hoàn toàn chẳng hay là ngươi lại phải chịu nhiều đau khổ như vậy.”

“Ta không có gì để gọi là khổ cả.” Tương Thanh bình tĩnh nói, “Ta thấy ta rất may mắn, khi ta chỉ là một đứa bé thì được bang chủ và Mộc Lăng thu nhận, có Hắc Vân Bảo là nhà, chuyện đói khổ ngày bé ta cũng không nhớ gì nhiều. Nhưng, ta đã tận mắt nhìn thấy những nô lệ ở Nam man kia, họ mới thật sự đau khổ.”

Ngao Thịnh nghe xong khó hiểu hỏi, “Hắc Vân Bảo thực lực hùng hậu như thế, vì sao không thay trời hành đạo ra tay tiêu diệt đám phiên vương ấy. Hơn nữa với năng lực của Tư Đồ thì dù có đánh chiếm toàn miền Nam cũng không thành vấn đề chứ đừng nói là một Thục Trung?”

Tương Thanh lắc đầu, ngồi xuống ghế, rót cho Ngao Thịnh và bản thân một tách trà, vừa nhấp môi vừa nói, “Thịnh Nhi, vì ngươi không biết đó thôi, đừng thấy Nam quốc nước nhỏ người thưa, kỳ thật không dễ đối phó chút nào.”

Ngao Thịnh ngồi vào bàn, bưng tách trà Tương Thanh rót cho hắn, thư thả thưởng thức. Vì một tiếng gọi “Thịnh Nhi” vô cùng êm tai ấy mà Ngao Thịnh cảm thấy thứ trà xanh đắng chát này chợt trở nên ngọt ngào.

“Mấu chốt ở chỗ, nơi đó rừng rậm nhiều, địa thế lại cực kì hung hiểm.” Tương Thanh thở dài, “Nam nhân thì am hiểu dị thuật kì chiêu, giỏi tác quai tác quái...... Hơn nữa, trong rừng có vô số độc trùng và dã thú, người lạ bước vào chẳng biết được đâu là bẫy chông, đâu gài ám khí...... Bao nhiêu nhân mã tùy ý xông vào đều không có đường trở ra.”

Ngao Thịnh nghe xong nhíu mày, “Thế thì đúng là khó lòng đánh chiếm được.”

“Đúng vậy.” Tương Thanh ngẫm nghĩ, lại nói, “Phải có người dẫn đường thông thạo địa hình, còn cả địa đồ chi tiết, chiến thuật tỉ mỉ….Tóm lại là cần phải suy tính thật kĩ càng.”

“Umm......” Ngao Thịnh nhìn Tương Thanh, “Vậy ngươi có thấy việc ta muốn bình định miền Nam là hết sức lỗ mãng?”

Tương Thanh lắc đầu, nói, “Cũng không hẳn..... Ngươi là một hoàng đế tốt, một hoàng đế biết lo nghĩ đến nỗi cơ cực của con dân trăm họ. Hơn nữa, lũ phiên vương đó làm mưa làm gió đã lâu, cũng phải nên cho chúng nếm chút đau khổ….Mặt khác, chúng ta cũng có ưu thế mà.”

“Ưu thế gì?” Ngao Thịnh hứng thú hỏi.

Tương Thanh chăm chăm nhìn hắn, nhỏ giọng nói, “Điều đó thì ngươi hẳn phải là người biết rõ nhất chứ, sao lại còn cố tình hỏi ta?”

Ngao Thịnh bật cười, “Ngươi cứ nói cho ta nghe đi, ta muốn nghe ngươi nói cơ~”

Tương Thanh chiều lòng gật gật đầu, “Này nhé, đầu tiên chúng ta có nhân mã đầy thực lực...Thêm nữa, lần này có sự hỗ trợ của Nam quốc, họ ít nhiều cũng thông thuộc địa hình... Ngoài ra, Mộc Lăng ở đây, có thể giúp ta trị độc nên không phải sợ xà trùng quấy nhiễu...Mặt khác, hiện tại Thịnh Thanh có thể được coi như là có nhân tài đông đúc. Ta cảm thấy chúng ta có thể tiêu diệt được đám phiên vương và bình định miền Nam. Bọn phiên vương đó tàn bạo bất nhân, không hợp lòng người, sớm hay muộn cũng sẽ bị diệt trừ.”

“Phải.” Ngao Thịnh nhẹ vuốt ve cổ tay Tương Thanh, cười nói, “Rất hợp ý ta.”

Tương Thanh rút tay về, lườm Ngao Thịnh một cái.

Ngao Thịnh chỉ cười nói tiếp, “Một khi đã như vậy, chúng ta sẽ chờ đến khi chiều buông, quần thần tụ hội rồi cùng nhau bàn bạc kỹ hơn.”

“Umm......” Tương Thanh gật gật đầu nhưng lại thoáng chút do dự.

“Sao vậy?” Ngao Thịnh hỏi, “Còn có băn khoăn gì nữa sao?”

“Lần trước...... Hạ Lỗ Minh......” Tương Thanh vừa mới nhắc tới Hạ Lỗ Minh thì Ngao Thịnh đã ụ mặt ra, nên đành nói, “Ta nói chuyện nghiêm túc đấy, ngươi hờn dỗi cái gì!”

Ngao Thịnh khẽ cắn môi —— ta có thể không hờn dỗi được sao!

“Không phải hắn đã bảo chúng ta phải cẩn thận đề phòng Quan Khế rồi sao?” Tương Thanh nói.

Ngao Thịnh ngẩn ra một lúc rồi lại gật gù, “Thiếu chút nữa là quên mất! Gần đây ta có cho ảnh vệ theo dõi Quan Khế, nhưng không có gì bất thường cả.”

Tương Thanh đắn đo nói, “Ta chỉ là lo lắng nếu ngươi dẫn quân đi rồi, Quan Khế ở lại hoàng cung…liệu có gây ra chuyện gì nhiễu loạn không….Đến lúc đó, chúng ta phải trước lo đánh kẻ thù, sau vất vả dẹp nội loạn….Thế thì càng khó khăn hơn.”

“Như vậy….” Ngao Thịnh suy tư, “Thanh, ý của ngươi là, trước tiên phải giải quyết tên Quan Khế này?”

“Phải.” Tương Thanh xoa cằm, “Ít nhất phải bảo đảm hắn không có cách nào tác loạn.”

Ngao Thịnh nhướng mày trầm tư, một chốc, mặt lại vẽ ra nụ cười giảo hoạt.

“Ngươi...... nghĩ ra cách gì rồi?” Tương Thanh khó hiểu hỏi, lòng vẫn không khỏi lo lắng, mỗi khi hắn lộ ra vẻ mặt này thì đại đa số đều là kế sách đầy hạ lưu.

“Chúng ta có thể thử hắn một lần.” Ngao Thịnh cười mát, “Khiến hắn phải lâm vào cảnh dẫn xà xuất động.”

“Dẫn xà xuất động?” Tương Thanh khó hiểu hỏi lại.

“Đến phủ nha thẩm án trước đi, tối đến nói sau. Mai này rồi xử Quan Khế cũng không muộn mà.” Hết lời liền đứng bật dậy kéo Tương Thanh một đường thẳng đến phủ nha.

Đại phủ nha Lạc Đô nằm cách hoàng cung không xa. Ngao Thịnh cùng Tương Thanh mặc một thân thường phục chạy thẳng đến nơi, khi vừa vào cửa thì lại trông thấy bên ngoài đã tụ tập rất đông dân chúng. Ngao Thịnh khó hiểu nhìn Tương Thanh rồi lại hỏi một lão bá đứng gần đấy, “Lão bá, ở đây xảy ra chuyện gì thế?”

Vị lão bá kia quay đầu lại nhìn Ngao Thịnh và Tương Thanh, chép môi nói, “Ai nha, đứng trước cửa huyện nha thế này thì còn có thể làm gì được nữa? Đương nhiên là chờ coi xử án rồi!”

Ngao Thịnh quay lại nhìn Tương Thanh rồi lại giương mắt ngó một hàng dài người đứng xếp hàng, “Nhiều người như vậy…tất cả đều chờ coi xử án?”

“Cũng không phải là tất cả.” Lão bá lắc đầu, nói, “Một trong số họ nửa năm trước có báo án nhưng nha môn cứ cà cưa dưa ngỗng mãi…Lúc thì bảo là phải theo trật tự gõ trống chờ thăng đường, chúng tôi đã bấm bụng làm theo nhưng đến khi đánh trống báo oan xong rồi thì lại đổi ý nói là đã đổi huyện thái gia rồi. Cuối cùng, hôm nay lại có người dán cáo thị, nói là xử lại án cũ, dựa theo thời gian báo án ngày xưa mà đến tường trình….Chúng tôi mới báo án hồi tháng trước nên bây giờ mới đến đây đợi.”

Tương Thanh cùng Ngao Thịnh nghe xong, gật gật đầu, xoay người đi vào theo lối cửa hông.

Tương Thanh có chút buồn bực nói, “Sao lại có nhiều án tử như thế?”

Ngao Thịnh chỉ biết mỗi lắc đầu, “Mặc Tây Nhung đúng là lão hồ đồ mà…Aiii, nhưng cũng chẳng thể trách ông ta được, dẫu gì tuổi cũng đã ngoài tám mươi rồi, lực bất tòng tâm cũng phải, nói không chừng là do lũ thuộc hạ đã qua mặt ông ta.”

Tương Thanh gật gù cho phải.

Hai người đi đến lối cửa bên hông, vừa gõ cửa thì người mà Diệp Vô Quy an bài đến đón đã xuất hiện. Chúng nha sai đều được thông báo là hôm nay Ngao Thịnh sẽ tới nên rất nhanh đã dẫn hắn và Tương Thanh vào nội đường. Vừa vào bên trong, tiếng người như vỡ òa ra.

Ngao Thịnh cùng Tương Thanh đi đến lối tắt nối đại đường với thiên điện. Bên trong, Mộc Lăng và Tước Vĩ đã ngồi sẵn đấy từ lúc nào, vừa ăn điểm tâm vừa đảo mắt ngó quanh, chốc chốc lại che miệng cười khúc kha khúc khích. Cái dáng ngồi đó chả có gì giống như đang thẩm án cả, mà cứ như là coi hát tuồng vậy.

Nhìn thấy hai huynh đệ này, Tương Thanh và Ngao Thịnh chợt cảm thấy có chút đau đầu – Vì cớ làm sao mà họ lại có mặt ở chốn này?

“Tiểu Thanh.” Mộc Lăng vẫy tay chào Tương Thanh. Ngao Thịnh vội dắt tay Thanh của hắn đi đến gần. Tương Thanh hỏi, “Mộc Lăng, sao huynh cũng đến đây?”

Mộc Lăng cười thích chí, “Ta nghe tên ngốc Vương Trung Nghĩa bảo là hôm nay mọi người sẽ thăng đường xử án, ta với huynh ấy cũng đang rỗi nên mới đến góp vui ấy mà!”

Tương Thanh cùng Ngao Thịnh gật gật đầu, hỏi, “Thế Vương Trung Nghĩa đâu rồi?”

“Thẩm án chứ đâu!” Tước Vĩ đáp, “Ai nha, vui lắm đó nha!”

Ngao Thịnh và Tương Thanh khóe miệng đồng thời giật giật – Vương Trung Nghĩa đích thân xử án? Việc này còn ức chế hơn cả án oan nữa nha......