TƯƠNG THANH BỊ GIAM BÊN TRONG ĐỊA LAO, mặt mày buồn so ngồi trên giường. Tô Mẫn phía bên cạnh thấy được, bèn nói, “Đừng rầu rĩ như thế chứ.”
Tương Thanh đắn đo một lúc lại bước đến bên cửa sổ nói với bà, “Nam Vương, chúng ta trốn khỏi đây đi? Nói những gì bà đã nói với tôi cho Thịnh Nhi biết, mọi người sẽ nghĩ cách ngăn không cho chiến tranh diễn ra.”
“Tuy võ công của ta không bằng ngươi.” Tô Mẫn thở dài, “Nhưng dù sao ta cũng là Nam Vương chứ không phải một nữ nhi bình thường…ta đã cố sức mở cánh cửa này ra nhiều tháng nay nhưng vẫn vô vọng.”
Tương Thanh không cam lòng mà ra sức đẩy cánh cửa nhưng vẫn không chút suy suyễn gì.
“Cửa này làm bằng gì?” Tương Thanh cau mày nhìn bốn vách tường, chợt thấy nó đều được làm bằng hắc diệu thạch trộn lẫn với sinh thiết (gang).
Cuối cùng, y cũng chỉ còn biết chản nản ngồi xuống uống một ngụm nước rồi thở dài.
“Đừng phí sức.” Tô Mẫn nói, “Man Vương đã vất vả xây dựng nơi này nên chẳng dễ dàng để cho ngươi phá sập đâu.”
Tương Thanh bắt đầu lo lắng….Theo như lời Tô Mẫn nói, mười vạn tướng sĩ ngoài kia đều là những người dân vô tội nhưng lại bị Viên Khả dùng độc khống chế để bỏ mạng chiến đấu. Họ không có lấy một chút ý thức nào cả. Hạ Lỗ Minh cũng đã từng bảo rằng sau khi uống thứ thuốc kia vào thì sức chiến đấu sẽ tăng lên gấp bội, còn Tô Mẫn thì lại nói những cảm tử quân kia sẽ chỉ dừng lại khi đã chết. Điều này có nghĩa là, mười vạn người, một người trong đó đã có sức lực bằng năm sáu người bình thường khác. Hay nói theo cách khác, một khi chiến tranh nổ ra, kết cục cuối cùng sẽ là hai bên đều tổn thất. Muốn tiêu diệt được mười vạn người này thì Thịnh Thanh phải tổn hao đến những bốn mươi năm mươi vạn quân.
Dùng sinh mạng của năm mươi vạn người đổi lấy thắng lợi. Dẫu rằng cuối cùng giành được chiến thắng thì có ý nghĩa gì chứ? Tất cả binh sĩ đó đều là con dân Thịnh Thanh, là thân huynh nghĩa đệ. Trong một khắc, Ngao Thịnh sẽ từ một minh quân thánh đức nghĩa nhân biến thành bạo quân hiếu chiến thị huyết.
Hơn nữa, sau khi quay về, Thịnh Thanh có thể xảy ra thiên tai bạo động, đại loạn đao binh. Tuy Tương Thanh không hiểu mấy về chính trị nhưng cũng từng một lần trải qua hưng suy khi triều đại đổi ngôi. Lịch sử xa xưa nào có gì khác nhau, đều là tai ương chiến tranh rồi hưng thịnh. Kiếp nạn này qua đi, việc y và Ngao Thịnh được tương phùng lần nữa đâu còn ý nghĩa gì. Không có thái bình thịnh thế, chỉ có muôn đời bất kham khổ hạnh. Hai người họ đã nhiều lần trải qua phân ly chiến loạn. Nếu phải một lần nữa cách biệt thì chi bằng cứ như thế mà cùng nhau chết đi để tránh tai kiếp, tránh họa tương thân, không khiến nhà nhà phải chịu lầm than.
Tô Mẫn nhìn Tương Thanh nhíu chặt mày lại với nhau như đang tự vấn tự trách thì lại thở dài than oán, “Có một số việc, không phải chỉ với sức một người là có thể khống chế được.”
Tương Thanh ngẩng đầu lên nhìn bà.
“Người sống chẳng thể theo ý mình, mệnh nào được nắm trong tay, oan khuất u uất là chuyện đương nhiên phải có.” Tô Mẫn nói đầy thê lương nuối tiếc.
Tương Thanh dõi mắt nhìn Tô Mẫn một lúc lại hỏi, “Nam vương?”
“Sao?” Tô Mẫn ngẩng đầu lên nhìn y.
“Tại sao bà không thành thân?” Tương Thanh hỏi, “Sao không tìm cho mình một nơi nương tựa?”
“A.” Tô Mẫn bỗng bật cười, “Nam nhân giống ngươi tuổi cách ta nhiều đến thế, ta có muốn tìm thì tìm cũng chẳng thấy.”
Tương Thanh khẽ đỏ mặt liếc nhìn Tô Mẫn.
Tô Mẫn lắc đầu, “Ta chỉ đùa thôi.”
Tương Thanh gật gật đầu, nhưng vẫn tò mò giương mắt lên nhìn bà.
“Bây giờ trông ngươi rất khác nhiều so với ấn tượng ban đầu.” Tô Mẫn bỗng hỏi ngược lại, “Ai đã khiến ngươi thay đổi? Ngao Thịnh?”
Tương Thanh không đáp, “Tôi trước kia là người thế nào?”
“Thì là chẳng đời nào hé răng nói lấy một câu.” Tô Mẫn khanh khách cười, “Có đôi khi ta không cảm thấy được sự tồn tại của ngươi. Khi nào có việc muốn nhờ thì mới sực nhớ ra là có ngươi trên đời.”
“Hiện tại tôi cũng không khá hơn trước là bao.” Tương Thanh lấy tay chống cằm, “Chỉ vì ở đây ít người, nếu mà đông đúc thì sẽ chẳng thấy tôi đâu cả.”
“Ngươi cố tình làm thế?” Tô Mẫn tò mò hỏi.
Tương Thanh phân vân, “Umm…Có lẽ vậy. Trước kia là vì sợ phiền, mãi rồi lại chẳng biết phải nên nói gì, sau đó đằng thì lại ngại lời mình nói sẽ làm người ta muộn phiền, đằng thì lo bản thân nhiều lời làm hỏng việc.”
Tô Mẫn gật gật đầu, lại hỏi, “Tỷ muội Kim Linh thế nào rồi?”
Tương Thanh do dự một chút mới đáp, “Tôi nói ra hy vọng là bà đừng giận…Khi giải phóng được miền Nam, các cô nương Nam Quốc đã được gả cho các binh sĩ.”
Tô Mẫn nghe xong nhưng vẫn chẳng tỏ ra chút gì là tức giận cả, chỉ cười đầy thấu hiểu, “Thế thì tốt lắm!”
Tương Thanh cẩn thận quan sát Tô Mẫn. Kỳ thật trông bà cũng không lớn tuổi lắm, trong số những nữ nhi Nam Quốc y từng gặp thì bà đúng là một đại mỹ nhân. Thế mà vì sao lại không chịu tìm người cưới gả? Lẽ nào là vì những gút mắc tình cảm với Ân Tịch Ly ngày trước?
Tô Mẫn nhác thấy Tương Thanh trầm ngâm nhìn mình, liền hỏi, “Ngươi đang cảm thấy rất khó hiểu?”
“Phải.” Tương Thanh gật đầu, “Cuối cùng, chẳng phải bà và Ân tướng đã trở thành huynh muội sao? Đã vậy sao bà không chịu thành thân? Trông bà không giống người u mê cố chấp?”
Tô Mẫn ngoái đầu nhìn ra màn đêm thăm thẳm bên ngoài song cửa một lúc lâu mới đạm mạc nói, “Chuyện đó và việc u mê cố chấp không liên quan gì tới nhau cả.”
“Hửm?” Tương Thanh khó hiểu.
“Có những người rất chi dứt khoát.” Tô Mẫn ngữ điệu vô cùng đạm nhiên, “Ta vẫn rất hâm mộ người như thế, một đoạn tình đã xong, liền sảng khoái rời đi, bắt đầu đoạn tình kế tiếp.”
“Umm.” Tương Thanh gật gật đầu, “Quả thật là có rất nhiều người một đời luyến ái chẳng di chẳng dời nhưng vẫn không nên quá chấp niệm.”
“Vậy…nếu có một ngày Ngao Thịnh không còn yêu ngươi nữa, ngươi có thể yêu người khác sao?” Tô Mẫn hỏi khó.
Tương Thanh trầm tư lắc đầu, “Không thể nào.”
“Tại sao?” Tô Mẫn hứng thú hỏi, “Hắn đã thay lòng đổi dạ. Là hắn có lỗi với ngươi.”
“Đúng vậy. Có thể quên hay không thì đương nhiên là có thể, và đương nhiên cũng sẽ tìm được một người khác để bắt đầu lại….Nhưng tôi nhất định sẽ thấy mệt mỏi.” Tương Thanh cười khổ, “Tình cảm vốn là chuyện rất phiền lụy, nhất là với kẻ chấp niệm như chúng ta. Bình sinh lãnh đạm chẳng màng tương tư, nhưng đến khi cơ duyên đến, gặp được đúng đối tượng thì lại sẽ dây dưa cả đời. Còn nếu bất hạnh, gặp phải kẻ bạc tình thì sẽ dễ dàng dứt áo ra đi. Song, suy cho cùng, cảm tình chân thật nhất đời này đều đã trút đi hết đúng một lần, nên chẳng cách nào yêu người khác được nữa.”
“Nói rất hay.” Tô Mẫn gật đầu, “Quả thật là rất đúng.”
“Nhưng bà thì khác.” Tương Thanh nói, “Ân tướng là người thông minh nên đương nhiên sẽ không khiến người khác yêu mình đến không thể kiềm chế được, cũng vì vậy mà năm đó ông mới cùng bà kết bái huynh muội.”
Tô Mẫn cười, “Phải, hắn rất thông minh…Hắn toàn làm những chuyện khiến người ta thấy chẳng có chút hy vọng nào, nhưng vẫn có những kẻ chẳng biết trời cao đất dày mà đâm đầu vào, và có một số thứ là chẳng cách nào từ bỏ được.”
Tương Thanh thở dài nhìn bà, than rằng, “Tôi chỉ thấy các người đã quá ư mơ hồ chấp nhất lại vô cùng rối loạn.”
“A…” Tô Mẫn gật đầu, “Khi đó chiến loạn không ngừng, trong triều lại phe phái đấu tranh liên miên, dân chúng lầm than, đương nhiên phải rối loạn, song loạn thế tạo anh hùng. Tuy có hơi thảm khốc nhưng cũng rất phấn khích.”
“Phải.” Tương Thanh cũng gật đầu, “Sinh trong cùng thời đại, quả thật có rất nhiều kì hùng, nhưng cũng đã có người sớm mất đi. Như Tề Diệc, như Tề hoàng hậu và nhiều người khác nữa….đều đã một đi không trở lại.”
“Những người đã mãi mãi ra đi may mắn hơn kẻ vẫn còn ở lại.” Tô Mẫn buồn bã nói.
Tương Thanh nhìn bà một lúc mới mở lời, “Nam vương.”
Tô Mẫn nâng mắt lên nhìn y.
“Sau khi thoát ra ngoài, và chiến loạn kết thúc, Nam Quốc và Thịnh Thanh trở thành thân thích được không? Tôi sẽ tìm bà mai làm mối cho bà?” Tương Thanh e dè hỏi.
Tô Mẫn bị y chọc cho bật cười, “Lại nói gì linh tinh thế hả? Muốn lấy bà già ta ra làm trò cười à?”
“Bà không già chút nào cả.” Tương Thanh vặn lại, “Nhìn bà tuổi tác phỏng chừng bằng Tứ Nương, Tứ Nương đã là mẹ của ba đứa trẻ rồi.”
Tô Mẫn vẫn im lặng, Tương Thanh lại nói tiếp, “Nghe nói, khi đó Tứ Nương chỉ vừa mười sáu đã bị nam nhân lừa, đau buồn lên non tự vẫn nhưng lại được cao thủ cứu giúp. Sau tỷ ấy học được võ công, nhưng lại chán ghét tất cả nam nhân trong thiên hạ. Nhưng rồi chẳng biết thế nào, Lô đại ca thích tỷ ấy, nhất quyết theo đuổi, đến cuối cùng cũng đã lấy được người về nhà. Hiện tại họ rất hạnh phúc bên nhau.”
Tô Mẫn gật gật đầu, “Phải…Trên đời này chắc chắn có người tốt hơn Ân Tịch Ly gấp bội.”
“Bà không thể nhắm mắt đưa chân được.” Tương Thanh thật thà nói, “Không nên nghĩ rằng trên đời này có bao nhiêu người tốt hơn Ân Tịch Ly mà là có bao nhiêu người đối với bà tốt hơn là Ân Tịch Ly. Trong số những người đó, bà hãy chọn ra một người thích hợp nhất.”
Tô Mẫn khẽ nhíu mày, “Nói dễ hơn làm. Ta biết tìm đâu người thích ta thật lòng đây?”
“Thì hỏi!” Tương Thanh nghiêm chỉnh đáp, “Phàm là nữ nhi lợi hại như Nam Vương sẽ được rất nhiều người yêu mến nhưng họ lại im lặng chẳng dám tỏ bày. Nếu bà không cho họ cơ hội thì sao mà dám bày tỏ chứ? Với lại, nếu hỏi rồi mà người đó vẫn không dám nói thì cứ tẩn cho một trận để hả giận.”
“Những lời này nghe sao mà giống xuất phát ra từ miệng Mộc Lăng quá vậy.” Tô Mẫn cười nói.
“Mộc Lăng thì phải tàn nhẫn hơn cơ.” Tương Thanh đáp, “Không có gì sai khi làm cho mình và người mình thích được hạnh phúc…Ít nhất thì tôi nghĩ vậy. Con người có thể sống tùy hứng một chút vừa là chuyện ngu ngốc vừa là điều may mắn. Còn như Ân Tịch Ly và Ngao Thịnh, họ chẳng cách nào sống đúng như ý mình muốn, bởi vì còn có quá nhiều ràng buộc và trách nhiệm. Nhưng mà bà thì khác.”
Tô Mẫn gật gù, “Phải….Nhưng chuyện quan trọng là, chúng ta có cách nào để thoát ra ngoài không đã.”
“Yên tâm.” Tương Thanh khoát tay, “Bang chủ nhất định sẽ tìm tới đây!”
“Tư Đồ sẽ đến đây?” Tô Mẫn hỏi, “Hắn có thể tìm tới đây?”
Tương Thanh gật gật đầu, “Phải…Tôi tin chắc rằng bang chủ sẽ tìm được chúng ta. Còn Mộc Lăng thì bào chế ra giải dược cứu chữa cho những tướng sĩ kia. Thịnh Nhi sẽ đánh thắng trận này. Chúng ta sẽ sum họp bên nhau. Man Vương và cha tôi sẽ trùng phùng, dù có là nơi nào đi nữa. Cuối cùng của cuối cùng, chiến loạn đều chấm dứt, Thịnh Thanh hưởng thái bình thịnh thế, đến cả trăm năm sau bách tính muôn dân luôn được an bình.”
“Thật lạc quan!” Tô Mẫn cười khẽ.
“Đúng vậy.” Tương Thanh nhún vai, “Trước đã chiến loạn trăm năm, sau nhất định sẽ an bình ít nhất một trăm năm nữa.”
Tô Mẫn gật đầu, “Chỉ mong là lời cậu ứng nghiệm.”
“Chắn chắn là vậy mà.” Tương Thanh mỉm cười nhìn Tô Mẫn, “Chúng ta đã hẹn rồi đấy. Đợi đến khi thoát ra ngoài, tôi sẽ bảo Thịnh Nhi tìm người mai mối tính chuyện hôn sự. Bà thấy Đặng Tử Minh thế nào? Có phải quá nhỏ không?”
“Này, đừng thay người ta quyết định lung tung chứ.” Tô Mẫn dở khóc dở cười vờ oán trách.
“À, trong triều đình còn có nhiều người cùng tuổi với bà nhưng vẫn chưa thành gia đấy….Nếu không nữa thì cứ luận võ kén rể vậy. Ai mà thắng bà thì cưới bà.” Tương Thanh huyên thuyên nói
Tô Mẫn chỉ còn biết bó tay lắc đầu, song, tâm tình uẩn ức nhiều tháng nay bỗng tươi sáng hơn rất nhiều.
Lúc này, đêm cũng một dày đặc hơn, Tư Đồ cùng Viên Liệt đã đến được phía ngoài Vân thành.
Cả hai đều là một thân hắc y, vừa hay trông như chìm khuất trong màn đêm đen dày.
Tư Đồ nhìn thấy thủ vệ đứng canh giữ phía ngoài cửa thành. Ở sa mạc này bất lợi ở chỗ chẳng có nơi nào để ẩn nấp cả. Nên cả hai liền trực tiếp thi triển khinh công bay lên trên đỉnh thành.
Hai người lặng lẽ đánh ngất hai tên thủ vệ, làm chủ được tình hình, bắt đầu quan sát động tĩnh bên dưới.
“Cũng chỉ như những quân doanh bình thường khác.” Tư Đồ có chút mất hứng, “Ta còn tưởng Man Vương làm loạn nhiều năm như vậy thì phải kiến tạo ra một hoàng cung nguy nga lộng lẫy chứ.”
Viên Liệt lắc lắc đầu, “Khởi binh tạo phản phỏng chừng chỉ là ước muốn thứ hai của Man Vương mà thôi.”
“Vậy thì ông ta muốn gì nhất nào?” Tư Đồ khó hiểu hỏi.
Viên Liệt không đáp, chỉ nói sang chuyện chính yếu, “Ta đi tìm Man Vương, ngươi đi tìm Tương Thanh.”
Đoạn ông liền tiến vào bên trong thành, thoáng chốc đã không còn thấy thân ảnh đâu.
Tư Đồ đứng ở trên đầu thành, một tay chống hông mà nghĩ, “Ông già này đúng là khó ở chung mà, chả biết cha vợ xinh đẹp thích ông ta ở điểm nào nữa.”
Rồi chợt nhớ ra trước khi đến đây Tiểu Hoàng có cho hắn ba cẩm nang.
Tiểu Hoàng có dặn, khi nếu lên được trên thành rồi mà bên dưới lại trống trơn người lại còn chẳng có chút manh mối nào của Tương Thanh thì mở cẩm nang thứ nhất ra xem.
Tư Đồ nhìn trái rồi lại nhìn phải, thấy tình hình đúng chốc những gì bảo bối nhà mình tiên liệu nên bèn mở cẩm nang ra xem.
Tờ giấy bên trong cẩm nang viết, “Tìm người hỏi!”
“A…” Tư Đồ suýt chút nữa thì đã bật cười ra tiếng, trong đầu lại liên tưởng tới bộ dáng của bảo bối lúc nói những lời này, rồi vô lực mà lắc đầu. Hắn vội nhảy xuống bên dưới, nhìn quanh, vừa định tóm tên nào đó đến hỏi thăm chút đỉnh thì lại phát hiện ra vấn đề hết sức nghiêm trọng, đó là – chả thấy ma nào hết!
Chuyện này đúng là quái gở thật. Tư Đồ đã nhiều lần qua lại trong quân doanh của Ngao Thịnh, đều thấy thủ vệ canh phòng rất chi nghiêm ngặt, cứ cách một đoạn thời gian thì lại có binh lính tuần tra. Nhưng còn Vân thành này lại chẳng có lấy một người. Lẽ nào Man Vương tự tin vào đội binh của mình đến mức yên tâm rằng không bị người nào phá vỡ được.
Tư Đồ lại đứng chờ một chốc nữa, vì nghĩ rằng….có lẽ tên lính gác vì buồn quá nên đi tìm chỗ giải quyết rồi?
Cơ mà, đợi mốc meo luôn nhưng vẫn chẳng thấy tên nào mò tới cả.
Tư Đồ nhíu mày gãi gãi đầu, nhớ tới Tiểu Hoàng có nói rằng, chiêu thứ nhất không thành thì xem tiếp chiêu thứ hai.
Hắn lấy cẩm nang tiếp theo ra xem, bên trong viết – Tìm người quen hỏi.
Tư Đồ sửng sốt, người quen?
Hắn nhíu đến xoắn đôi mày lại, cố nặn óc nghĩ ra, chỗ này thì có ai được gọi là người quen.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui chợt nghĩ ra có từng quen biết Hạ Lỗ Minh. Khổ nổi, người này đang ở đâu thì đúng là hắn không biết thiệt.
Tư Đồ vừa đi vừa suy nghĩ, Hạ Lỗ Minh hẳn là không ở bên trong quân doanh, tên đó coi như cũng có chút địa vị nên chắc là phải ở phòng xá gì đó.
Vì thế, Tư Đồ liền lẳng lặng đi vào trong khu phòng ốc, tìm từng gian một. Cuối cùng, hắn cũng nhìn thấy được ngọn đèn lẻ loi hắt hiu sáng, trông có sinh khí hơn những nơi còn lại. Lúc đầu, Tư Đồ còn nghĩ, lẽ nào binh lính của Man Vương chẳng phải là người sống mà là một đám quỷ binh, nếu không sao lại chẳng thấy thắp đèn?
Tư Đồ nhanh lẻn vào bên trong tiểu viện sáng đèn nọ, quả nhiên liền thấy Hạ Lỗ Minh đang ngồi trên ghế đá đặt giữa sân, đang bất an lau thanh đao, xem chừng đang rất chi phiền muộn.
Tư Đồ nhíu mày, vọt đến sau lưng gã…
Tuy võ công của Hạ Lỗ Minh không bằng Tư Đồ, nhưng khi hắn vừa tiến đến sau lưng thì gã liền phát hiện ngay. Dẫu đã có đề phòng nhưng vẫn cứ muộn hơn một bước. Một bàn tay đã đặt lên trên vai Hạ Lỗ Minh, bên tai lại là giọng nói lạnh lùng, “Đừng nhúc nhích, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.”
Hạ lỗ Minh vừa nghe ngữ điệu như thế liền nhận ra vị khách này chính là Tư Đồ, chẳng đợi hắn hỏi đã nhanh đáp, “Thanh bị Man Vương nhốt lại rồi. Ta không biết y bị giam ở đâu, cũng đã tìm khắp nơi nhưng vẫn chẳng thấy đâu.”
Tư Đồ nhíu mày, thầm lo lắng…Vẫn không được? Phải làm sao bây giờ?
Nghĩ vậy, hắn liền xem luôn cẩm nang cuối cùng, gỏn gọn viết rằng – Tìm nơi vẫn chưa đi tìm.
Tư Đồ khóe miệng giật giật, hỏi Hạ Lỗ Minh, “Còn nơi nào là ngươi vẫn chưa đi tìm?”
“Còn sài phòng, hậu viện và biệt viện của Man Vương” Hạ Lỗ Minh nhanh thu đao lại, “Ta sẽ đến biệt viện Man Vương tìm.”
Tư Đồ bất ngờ hỏi, “Ngươi muốn đi cứu Tương Thanh?”
“Đương nhiên.” Hạ Lỗ Minh dứt khoát đáp, “Man Vương ấy vậy mà mang Tương Thanh đi giấu. Nếu sớm biết y sẽ bị giam giữ như thế ta đã không đưa y đến đây rồi.”
Tư Đồ nhíu mày suy nghĩ – Tiểu Hoàng có còn nhét tờ giấy nhắc nhở nào cho hắn nữa không ta, đoạn lại lục hết cả người, chợt thấy có một mảnh giấy nho nhỏ, đề rằng – Có thể tin được Hạ Lỗ Minh.
Tư Đồ thở dài, thu chiêu lại, “Không cần đến chỗ Man Vương tìm đâu. Vậy đi, ta đến sài phòng còn ngươi thì đi hậu viện.”
Hạ Lỗ Minh giương mắt đánh giá hắn một lúc lại hỏi, “Viên Liệt đã đến chỗ của Man Vương?”
Tư Đồ sửng sốt, thầm khen tên này không ngốc, khiến hắn phải nhìn với cặp mắt khác xưa. Đoạn, hắn chẳng chút dối gạt gì mà gật đầu xác nhận.
Hạ Lỗ Minh yên tâm đôi chút, “Vậy được rồi, ta đi hậu viện, ngươi đến sài phòng.” Vừa dứt lời đã chẳng còn thấy thân ảnh đâu.
Tư Đồ nghĩ nghĩ, lại sờ sờ người, phát hiện vẫn còn một mảnh giấy nữa, bật cười mà mở ra đọc – Không được rề rà, phải tìm nhanh lên.
......
Ngao Thịnh đứng ở đầu cầu Song Hồng, dõi mắt nhìn ra Vân thành phía xa.
“Yên tâm đi.” Tần Vọng Thiên bỗng xuất hiện ở phía sau lưng hắn, vỗ vai động viên, “Tư Đồ và Viên Liệt nhất định sẽ mang tin tốt về mà.”
Ngao Thịnh cười đáp, “Ta đột nhiên rất hy vọng hai người họ có thể trực tiếp tóm cổ Man Vương, ngăn cho chiến tranh không nổ ra, sau đó đưa Thanh quay về.”
“Làm gì có chuyện dễ ăn như thế chứ. Man Vương đã dám ứng chiến, thì đương nhiên là ông ta đã có chuẩn bị.” Tần Vọng Thiên thở dài thườn thượt.
Ngao Thịnh cũng chẳng nén được tiếng thở dài, “Đúng vậy…”