NGAO THỊNH TẬP HỢP MỌI NGƯỜI TRONG ĐẠI TRƯỚNG, chúng quan văn võ phân biệt ngồi ở hai bên. Ngao Thịnh ra hiệu cho tùy thị, ý bảo cho nô lệ kia tiến vào.
Không lâu sau đã nghe thấy có tiếng bước chân bên ngoài cửa trại.
Ở đây hầu hết đều là cao thủ, vừa nghe thấy tiếng bước chân thì liền nhíu mày…Sao lại cứ thấy nặng nề thế nào ấy, chẳng nhẽ tên nô lệ kia có một thân hình đồ sộ?
Song, kẻ được binh lính đưa vào lại không hề khổng lồ chút nào. Chẳng qua là hắn có một cơn thể cao lớn, dáng người cân đối cùng những cơ bắp rắn chắc trông vô cùng xốc vác. Y sam rách rưới cứ thế mà khoác tùy tiện lên trên cơ thể màu ngăm đen kia của hắn. Mọi người vừa nhìn thấy bộ dạng hắn như thế, không hẹn mà cùng nghĩ đến một loài vật hung hãn có làn da đen sẫm là báo săn hoặc hắc hổ gì đó.
Phía bên này, bạch hổ Ngao Ô lại ghé đầu lên chân Tương Thanh, lấy đầu mà cọ tới cọ lui trên chân y, lại còn phe phẩy cái đuôi dài quấn quanh chân của Tương Thanh nữa chứ. Ngao Thịnh thấy thế, liền trừng mắt lườm hổ một cái khiến nó sợ tới mức co người chạy trốn ra sau lưng Tương Thanh, và tiếp tục thú vui tao nhã ban nãy.
Điều khiến cho mọi người trong trướng ngạc nhiên chính là tay chân tên nô lệ kia mang đầy xiềng xích. Hai cái còng tay khóa chặt ở cổ tay hắn trông chẳng khác gì món trang sức thô kệch. Và thậm chí hắn còn phải cầm trên tay hai quả thiết cầu phải nặng ít nhất tầm bốn mươi cân…Như thế cũng khó trách là bởi vì sao tiếng bước chân của hắn lại nặng nề đến thế. Song, xem ra người này cũng là kẻ có khí lực to lớn, tay đã mang hai quả thiết cầu nặng nề thế mà vẫn có thể đi đứng dễ dàng tự nhiên…Mặt khác lại cho thấy đối phương đã phải mang trên người xiềng xích cùng thiết cầu trong một quãng thời gian rất dài.
Tương Thanh khẽ nhíu mày…loại xiềng xích này nhìn rất quen mắt, hình như trước kia y từng thấy ở đâu đó.
“Tham kiến Hoàng Thượng.” Tên nô lệ kia quỳ bái ở nơi cách soái án một quãng vừa đủ.
“Không cần đa lễ.” Ngao Thịnh nhìn hai quả thiết cầu trên tay hắn, “Tên ngươi là gì? Sao lại bị gông xiềng thế này?”
Nô lệ kia cười khổ, “Nô lệ vốn không có tên nhưng trước đây cha tôi từng gọi tôi là Tra Dạ (tuần đêm).”
Vương Trung Nghĩa suýt chút nữa đã phá ra cười vì ai mà lại tên là Trà Diệp(lá trà) cơ chứ.
(Cả hai từ Tra Dạ và Trà Diệp đều được phát âm là [Cháyè])
Tống Hiểu khó chịu lườm cho hắn một cái, thầm mắng —— Làm người ai làm thế hả? Bộ không thấy là người ta đã thê thảm lắm rồi sao?
Vương Trung Nghĩa biết mình sai nên đành bĩu môi mà rằng —— Ta đâu có ác ý gì – song vẫn cúi đầu chẳng dám cãi.
“Tất cả nô lệ đều phải mang xiềng xích.” Tra Dạ nói, “Hàng ngày, khi nào làm việc thì được cởi bỏ, đến khi nghỉ ngơi thì phải đeo trở lại. Làm thế, một là để các nô lệ có thể làm việc, hai là không cách nào đào tẩu được vì hành động rất bất tiện.”
Ngao Thịnh nhíu mày hỏi, “Tất cả nô lệ đều bị như thế ư?”
Tra Dạ gật đầu.
Ngao Thịnh xoay mặt nói với Văn Đạt, “Mang ghế ra cho hắn ngồi.”
Văn Đạt tuân mệnh, kéo ghế ra cho Tra Dạ ngồi xuống, thuận tiện còn quan sát sợi xích trên tay hắn. Hai quả thiết cầu nối với chiếc còng trên tay, độ dài vừa hay chấm đất. Thấy vậy, Văn Đạt không khỏi thở dài mà thầm mắng bọn chủ nô như lang như sói kia, tàn nhẫn đến như thế, đoạn y lại nói, “Ngươi có thể để hai quả thiết cầu này lên trên chiếc ghế kia.”
Tra Dạ đột nhiên khó xử chẳng biết phải làm sao rồi đưa mắt nhìn mọi người. Ngao Thịnh lại cười bảo, “Cứ ngồi đi.”
“Thật ra thì tôi cũng đã quen rồi.” Tra Dạ thật thà nói, “Hai quả cầu này cũng không nặng đâu với lại tôi cũng khỏe lắm.”
Tần Vọng Thiên lắc đầu, “Ngồi đi. Ngươi không phiền nhưng bọn ta lại nhìn không đành.”
Mọi người cũng đều gật đầu, lúc này Tra Dạ mới cẩn thận ngồi xuống. Tương Thanh hỏi hắn, “Không thoải mái à? Cứ tự nhiên đừng câu nệ gì cả.”
“Không phải vậy.” Tra Dạ lắc đầu, “Nô lệ chúng tôi khi đến thưa chuyện cũng không được phép ngồi.”
Tất cả mọi người nhíu mày. Đúng là không tận mắt thấy thì không thể nào tin được. Dù là khi còn ở trong triều, đã từng nghe Kim Linh và Ngân Linh kể về nỗi cơ cực của nô lệ nhưng đến khi tai nghe mắt thấy thì mới biết được sự thật còn tàn khốc hơn cả những gì đã tưởng tượng.
Ngao Thịnh hỏi Tra Dạ, “Nghe nói là ngươi muốn giúp trẫm nội ứng ngoại hợp?”
“Phải.” Tra Dạ gật gật đầu, “Các nô lệ đều nghe tới việc binh mã Thịnh Thanh đã đánh đến đây, lại còn tiêu diệt được Manh Bộ, giải phóng cho nô lệ nơi đó…cũng vì vậy mà chúng tôi cũng muốn được tự do như những người kia.”
Ngao Thịnh lại nói, “Trẫm mang quân Nam chinh cũng chỉ là vì muốn giải cứu cho tất cả nô lệ. Theo như trẫm được biết, hầu như Nam Man đều dựa vào lực lượng của Mãng Bộ. Ngươi lại từ nơi đó trốn ra, vậy thì liệu ngươi có biết Mãng Bộ đang chuẩn bị hành động thế nào không?”
“Tôi cũng chỉ biết một ít.” Tra Dạ gật đầu nói, “Bọn chúng đang vô cùng sợ hãi khi biết tin Hoàng thượng người mang thiên binh đến. Nhưng kể từ ngày người cho quân chặt cây đốt rừng thì liền trở nên coi thường, nói người thật là ngu ngốc và còn bảo là không cần phải trốn tránh, cứ ngang nhiên đối đầu cũng sẽ thắng được người.”
Mọi người theo quán tính lại xoay đầu nhìn Ân Tịch Ly một cái, thế nhưng y chỉ bình thản rung chân, tự tại nhâm nhi trà. Tất cả đồng lòng nghĩ – Đúng là hồ ly!
“Bọn chúng định sẽ dùng cách gì để thắng trẫm?” Ngao Thịnh hỏi.
“Đêm nay chúng sẽ cho quân tập kích.” Tra Dạ nói.
Ngao Thịnh cười gằn —— Quả nhiên là đợi không nổi.
“Chúng phái ai đến tập kích?” Tương Thanh lại hỏi.
“Nô lệ.” Tra Dạ đáp, “Mỗi lần chúng đánh trận đều không muốn bản thân thương vong nên đều lấy nô lệ ra chịu chết thay.”
“Các ngươi cứ như thế mà cam tâm để chúng khống chế ư?” Mộc Lăng nhịn không được hỏi, “sao không chịu tạo phản?”
“Mỗi lần ra lệnh cho nô lệ làm việc gì thì chúng lại hạ cổ lên trên người chúng tôi. Nếu chúng tôi tạo phản thì sẽ chết rất thê thảm.” Tra Dạ vừa nói vừa vạch tay áo lên cho mọi người xem. Mộc Lăng bước lại để trông cho rõ hơn thì liền chau mày khi nhìn thấy trên cánh tay của Tra Dạ đầy những vết cắn, đó chính là dấu vết cổ trùng xâm nhập cơ thể còn lưu lại.
“Ngươi trúng cổ?” Ngao Thịnh hỏi, “Nghĩa là đêm nay ngươi cũng có mặt trong đội tập kích?”
“Đúng vậy.” Tra Dạ gật đầu, “Cổ trùng này sẽ từ từ chạy ra khắp người. Sáng mai nếu không lấy nó ra thì nó sẽ ăn sạch lục phủ ngũ tạng. Tôi sẽ chết vô cùng thê thảm.”
Mọi người nhíu mày, hạ kế này quá ư tàn nhẫn.
“Những nô lệ kia cũng bị như vậy sao?” Ngao Thịnh hỏi.
“Phải.” Tra Dạ gật đầu.
“Các ngươi đến đây quy hàng, giúp trẫm nội ứng ngoại hợp như thế thì có khác gì tự đâm đầu vào chỗ chết?” Ngao Thịnh cau mày.
Tra Dạ suy nghĩ một lúc mới đáp, “Nếu đại quân của Hoàng thượng có thể tiêu diệt Mãng Bộ trước khi trời sáng, rồi buộc Mãng Vương trao cho chúng tôi thuốc giải thì chúng tôi sẽ có cơ hội sống sót. Còn nếu không thì cũng chẳng sao cả. Chỉ cần Hoàng thượng có thể tiêu diệt được Mãng Bộ, giải cứu những nô lệ khác thì chúng tôi dù chết cũng yên lòng.”
“Nói hay lắm.” Vương Trung Nghĩa vỗ tay khen, “Rất đáng mặt nam nhân!”
Tống Hiểu đạp gã một cước —— Gào cái gì mà gào, ít nói nhảm đi!
Vương Trung Nghĩa bất mãn trừng lại —— Tống Hiểu, đừng có quên là chức của ông cao bằng ngươi đấy nhé!
Tống Hiểu cười gượng mà gãi gãi đầu, chuyện ngứa chân đá Vương Trung Nghĩa đã trở thành thói quen rồi.
“Mộc Mộc.” Tần Vọng Thiên vội hỏi Mộc Thần y đang suy tư vừa vuốt cầm vừa xem xét cổ tay của Tra Dạ, “Có thể trị được không?”
“Được.” Mộc Lăng nhíu mày, “Đây là phệ tâm cổ.”
Tra Dạ bỗng trợn mắt lên nhìn Mộc Lăng mà hỏi, “Ngài cũng biết phệ tâm cổ ư?”
“Ừ.” Mộc Lăng xua tay, “Đây cũng đâu phải là cổ độc gì ghê gớm lắm đâu. Đội của ngươi có bao nhiêu người?”
“Có hết thảy là mười người tập kích tối nay.” Tra Dạ trả lời.
“Mười người?” Ngao Thịnh ngạc nhiên hỏi, “Mãng Vương đã ra kế sách gì cho các ngươi sao? Nếu không sao lại tự tin để mười người đến tập kích bốn mươi vạn đại quân?”
“Hạ độc.” Tra Dạ thẳng thắn, “Mãng Vương rất am hiểu về độc dược. Trước kia, mỗi khi đánh trận hắn đều bảo chúng tôi hạ độc.”
“Hạ độc quả thật là một chiêu rất hay.” Ân Tịch Ly gật gù.
Ngao Thịnh lại hỏi, “Sau khi hạ độc xong các ngươi có quay về bẩm báo lại không?”
“Không cần.” Tra Dạ hồi đáp, “Lần này chúng tôi dùng khói độc để làm các người mất sức chiến đấu, sau đó thì phóng tín hiệu để báo tin cho đội quân mai phục sẵn của Mãng Vương, hắn sẽ dẫn quân xông vào đây.”
“Ra thế…” Ngao Thịnh gật đầu, “Có thể coi như là một kế hay.”
“Ngươi có biết hắn cho các ngươi dùng loại khói độc gì không?” Mộc Lăng hỏi.
“À…là một loại khói nếu mà trúng phải thì sẽ bị mù tạm thời.” Tra Dạ đáp.
Mọi người đổ dồn ánh nhìn về phía Mộc Lăng, chỉ thấy hắn vuốt cằm ngưỡng mặt suy nghĩ, lúc sâu mới nói, “Khói độc thì có rất nhiều loại…Nếu mà là loại khiến người ta mù tạm thời….Thật ra thì cũng có cách để vô hiệu hóa loại khói này. Ừ, tóm lại là ta có cách trị được nó.”
Mọi người nghe thế thì cũng yên tâm hơn. Ân Tịch Ly cười bảo, “Đây có thể coi như là cơ hội ngàn năm một thuở… Không bằng như vậy đi, chúng ta sẽ dụ chúng tự chui đầu vào rọ. Những nô lệ này cứ y theo kế sách mà vào đây phóng khí độc. Bọn ta sẽ giúp các ngươi giải trừ cổ độc. Sau đó các ngươi phóng tín hiệu báo tin dẫn quân Mãng Vương tiến vào để bọn ta một lưới bắt gọn hết chúng.”
Tra Dạ sửng sốt ngẩng đầu nhìn mọi người, “Các người có thể giúp chúng tôi giải cổ độc?”
Cả bọn quay ra nhìn Mộc Lăng, Mộc Lăng vẫy tay nói, “Đưa tay ra đây ta coi.”
Tra Dạ không tin nổi mà vươn tay, mọi người chỉ thấy Mộc Lăng lấy cái tráp nuôi cổ vương ra.
Ngao Thịnh ngoảnh sang hỏi Tương Thanh, “Có phải cái tráp đó to hơn trước kia không?”
Tương Thanh mờ mịt lắc đầu. Tần Vọng Thiên đứng cạnh nhỏ giọng đáp thay, “Nó béo hơn trước. Dạo này ăn nhiều lắm!”
Quả nhiên, sau khi Mộc Lăng mở nắm tráp ra, liền thấy ngay một con sâu bụng nhiều ngấn, béo tròn trắng tốt phì phà phì phò ngủ.
“Cục cưng.” Mộc Lăng chọc chọc vào bụng sâu, “Dậy ăn điểm tâm nè cưng!”
Cổ vương bị chọt bụng một lát mới chịu giật mình, co co nơi bị chọt một lúc lâu rồi mới ngóc đầu lên nhìn Mộc Lăng một cái.
Mộc Lăng bế bé sâu ra, vừa lúc ra dấu cho Tra Dạ chìa tay ra.
Tra Dạ có chút sợ hãi nhìn sâu béo. Trông nó đáng sợ vô cùng.
“Không có gì đâu, chìa tay ra đi.” Mộc Lăng dỗ dành.
Tra Dạ lo lắng đưa tay ra. Cổ vương béo ngọ nguậy đầu, há mồm ra cắn một cái vào tay hắn…Chốc lát sau, Tra Dạ liền cảm thấy như có vật gì đó đang di chuyển từ trong người mình lên trên chỗ vừa bị cắn.
“Đừng nhúc nhích.” Mộc Lăng nói, “Lát nữa sẽ hết đau thôi.”
Tra Dạ gật đầu, cắn răng chịu đựng, không bao lâu, mọi người liền nhìn thấy cổ vương co rụt thân béo lại…miệng nó thì đang ngậm một con cổ trùng đỏ au….oạch một cái, trùng kia đã bị cổ vương nuốt vào bụng một cách ngon lành. Tiếp sau đó là một chuỗi động tác không ngừng lặp lại, cắn cắn, hút hút, rút ra một con trùng đỏ, nuốt cái ực.
Mọi người nhíu mày, mỗi lần nhìn thấy cổ vương ăn cái gì đó thì lại có cảm giác không còn muốn ăn cơm nữa.
Cổ vương sau khi đã đánh chén no nê liền cong đuôi lại, ngoảnh đầu nhìn Mộc Lăng, Mộc ta nhíu mày hỏi, “Hết rồi hả?”
Cổ vương vẫy vẫy cái đuôi.
Mộc Lăng lại bỏ cổ vương vào trong tráp rồi cất vào ngực áo, sau đó nói với Tra Dạ, “Đã giải xong cổ độc!”
Tra Dạ mắt nhìn cổ trùng bị nuốt tươi mà nói đầy kích động, “Nói vậy thì những nô lệ còn lại cũng sẽ được cứu theo cách này?”
Ngao Thịnh gật đầu nói, “Ngươi trở về bảo mọi người chuẩn bị đi. Tối nay, lẻn vào doanh trại của trẫm, y theo kế hoạch đã định mà làm!”
“Được ạ!” Tra Dạ vội vàng đứng bật dậy, hoan hỉ xoay người bỏ chạy, quên không cáo biệt với nhóm người của Ngao Thịnh. Tương Thanh thấy vậy liền nghĩ đến việc Tra Dạ tuổi đời không lớn, có lẽ sinh ra từ trong nhóm nô lệ, chưa có dịp tiếp xúc với nhiều người nên bản tính có phần thật thà ngay thẳng.
Sau khi đưa Tra Dạ ra đến tận cổng doanh, Mộc Lăng liền kéo Tần Vọng Thiên đi chuẩn bị một số vật dụng để đối phó khói độc.
Tiểu Hoàng hỏi Ân Tịch Ly, “Cha à, kế chặt cây đốt rừng thật rất công hiệu.”
“Ừ.” Ân Tịch Ly gật gật đầu, “Song, kế đó cũng chỉ hữu dụng với Mãng Bộ thôi. Lần này, sau khi đã dùng cách nội ứng ngoại hợp giải quyết được Mãng Bộ xong, thì hai tộc còn lại chắn chắn sẽ càng cẩn thận chẳng khác gì rùa co rút trong mai vậy.”
“Hơn nữa chúng ta không thể tuyên dương chuyện các nô lệ nội ứng ngoại hợp.” Tương Thanh nói, “Nếu không, các bộ tộc còn lại sẽ đối xứ với nô lệ càng khắc nghiệt hơn.”
Ân Tịch Ly xoay sang nhìn Tương Thanh mà cười, “Phu tử…quả nhiên là người nhân hậu.”
Tương Thanh cúi đầu không đáp. Ngao Thịnh lại vỗ vỗ lưng y, “Yên tâm, căn bản đám chủ nô này không có sức chiến đấu. Bọn chúng hầu hết đều dựa vào sức lực của các nô lệ. Nếu như bức hại hết họ thì có khác gì là tự phế bỏ tay chân mình….Ta thật không dám tin rằng cuộc sống của những nô lệ đó lại thê thảm đến thế…Nếu sớm giải cứu cho họ hơn thì tốt rồi.”
“Hiện tại cũng không muộn mà.” Ân Tịch Ly cười nói, “À…”
“Sao vậy?” Viên Liệt biết Ân Tịch Ly vẫn còn chủ ý gì nên liền hỏi.
“Chỉ là ta nghĩ…” Ân Tịch Ly cười bảo, “Nói không chừng, lần này chúng ta còn có thể dẫn dụ thêm một kẻ vung tiền như rác nữa để thuận tay diệt gọn một lần!”
Tương Thanh sửng sốt hỏi, “Biện pháp gì cơ”
Chẳng kịp đợi Ân Tịch Ly giải thích thì Ngao Thịnh đã thay lời, “Có phải Ân tướng muốn nói rằng, sau khi chúng ta tiêu diệt được quân công phá đêm nay của Mãng Bộ xong rồi thì đừng vội xuất binh chiếm lĩnh Mãng Bộ mà để cho nhóm người của Tra Dạ đi thông báo với các bộ tộc khác, nói là Mãng Vương đã hạ địch thành công nhưng nhân lực lại không đủ, muốn họ trợ giúp? Cứ như thế, chúng ta sẽ đợi chúng tụ hợp lại với nhau rồi tiêu diệt luôn một thể.”
“Ha ha.” Ân Tịch Ly khó lòng mà vỗ tay tán thưởng, “Thật đúng là không ngờ mà. Không hổ là học trò của Tước Vĩ tiên sinh. Xem chừng Hoàng thượng còn nhìn xa trông rộng hơn cả ta rồi.”
Tất cả mọi người đều gật đầu tán đồng, cảm thấy được cách này rất vi diệu. Binh lính Mãng Bộ nhìn chung chẳng có thế mạnh, chủ nô thì lại không được lòng người. Một khi đã châm ngòi thì sẽ có ít nhất là hơn một nửa số nô lệ hưởng ứng phong trào phản chiến. Hiện tại, điều đáng lo không phải là kẻ địch đưa quân tấn công mà là chúng thấy khó liền co rút như rùa. Chúng càng phản kháng mãnh liệt thì cơ hội thắng của quân ta càng lớn.
Đúng lúc này, Tề Tán lại từ ngoài đi vào. Ngao Thịnh thấy y mặt mày hớn hở liền hỏi, “Tề Tán, phải chăng khanh có tin tốt lành?”
Tề Tán cười, gật đầu nói, “Hoàng Thượng anh minh, thần có không những một mà là hai tin vui cho mọi người!”
“Mau nói mọi người cùng nghe.” Ngao Thịnh hưng trí bừng bừng.
“Tất cả nô lệ Manh Bộ được chúng ta giải cứu đều đã quay trở lại. Họ đã lấy số bạc chúng ta cho mà mua vũ khí, nói là muốn giúp quân ta đánh bại kẻ địch. Ở cõi này, chẳng ai thông thuộc địa phận hơn họ cả vì vậy họ sẽ giúp ta mở đường để tránh trúng bẫy rập của bọn chủ nô.”
Tương Thanh liếc nhìn Ngao Thịnh một cái rồi nói, “Đây quả thật là đề xuất rất hay!”
“Tin còn lại là gì?” Ngao Thịnh hỏi.
“Thần đã hỏi thăm một nô lệ trong số đó, biết được chút tin tức của Viên Khả.”
“Thật sao?” Ngao Thịnh vui vẻ nói.
Tề Tán gật đầu, “Nô lệ đó nói, khi họ vận chuyển vàng bạc băng qua đại mạc, đã từng đi qua nơi trú thân của Viên Khả. Người đó còn nói là hiện tại Viên Khả đang ở trong tùng lâm phía bên kia.”
“Hay lắm!” Ngao Thịnh mừng rỡ vỗ tay một cái nhưng chợt dừng lại, mặt mày có chút đăm chiêu. Lúc sau, hắn lại cười khổ, “Umm…chúng ta có thể bắt trọn ổ của những bộ tộc này.”
Mọi người đưa mắt nhìn hắn, Ngao Thịnh lại đứng lên, nắm tay người đang mặt đầy khó hiểu là Tương Thanh, đoạn lại nói với cả bọn, “Tóm lại, đi bước tính một bước, đêm nay cứ làm theo những gì đã định. Chúng ta sẽ tranh thủ trong vòng vài ngày, đánh hạ được Nam Man, bắt sống Viên Khả!” dứt lời liền kéo Tương Thanh đi mất.
Mọi người đứng ở trong trướng ngơ ngác nhìn nhau. Vương Trung Nghĩa hỏi Tống Hiểu, “Ai, Hoàng Thượng hình như có gì đó lo âu thì phải?”
Tống Hiểu nhún nhún vai, cười nói, “Không rõ nữa nhưng chắc là người đang lo lắng chuyện gì đó.” Nói xong, liền cùng Vương Trung Nghĩa đến tìm Mộc Lăng, hỏi hắn cần chuẩn bị những gì cho đêm nay.
Ân Tịch Ly cũng chỉ cười, đứng dậy định rời đi nhưng Tiểu Hoàng lại cản bước, “Cha à, cha có biết Hoàng Thượng đang có chủ ý gì không?”
Ân Tịch Ly cười nói, “Con đừng hỏi. Ta thật sự không dám tin…Ai, cho nên mới nói, trường giang sóng sau xô sóng trước. Ta biết là trên đời chẳng có người mạnh nhất. Núi này cao sẽ còn núi khác cao hơn.” Nói xong, lại đủng đa đủng đỉnh bước ra ngoài.
Ngao Thịnh kéo Tương Thanh quay về lều của mình, nhân tiện bảo Trâu Viễn lấy địa đồ trải sẵn ra bàn. Ngao Thịnh cẩn thận lấy bút viết viết vẽ vẻ gì lên đấy. Tương Thanh đứng ở một bên im lặng dõi mắt nhìn.
Sau một lúc, Ngao Thịnh mới buông bút mà nhìn Tương Thanh, “Thanh, thấy thế nào?”
Tương Thanh thở dài, “Thịnh Nhi…ta hoàn toàn không hiểu ngươi đang muốn làm gì.”
Ngao Thịnh giật mình ngây ra nhìn, Tương Thanh lại xoa xoa vành tai hắn mà rằng, “Ngươi đó, càng ngày càng thông minh, xem chứng Ân Tướng cũng kém ngươi một phần rồi.”
Ngao Thịnh bị Tương Thanh véo tai một lúc, liền nhân đó mà kéo y sát rạt vào trong lòng hắn, “Thanh, đã nói là trong quân doanh không được chọc ghẹo ta sao, nếu không thì coi chừng ta nhịn không được làm liều đó.”
Tương Thanh cười bảo, “Ta chỉ là đang trấn an cảm xúc giúp ngươi mà thôi. Trông ngươi rất là kích động đó.” Đoạn lại vân vê tai hắn.
Ngao Thịnh hít sâu một hơi, dí mặt đến gần hôn lên khóe môi Tương Thanh một cái, “Lần sau, khi mà muốn giúp ta trấn an cảm xúc thì nhớ dùng miệng chớ đừng dùng tay…”chưa hết lời đã vội hôn lấy y.