NGAO THỊNH cẩn thận đặt Tương Thanh lên giường ngọc ở sau bình phong, sau mới bước ra chính điện, an tọa trên long ỷ nhưng hai mắt vẫn chuyên chú ngắm nhìn gương mặt đang say ngủ kia của Tương Thanh...Môi Tương Thanh sưng vù, hơi hồng, có lẽ tối qua hắn đã hơi quá sức rồi. Mái tóc đen dài rối bời, hơn một nửa xõa ra trên giường, mơ hồ vẫn có thể trông thấy những vết hôn hồng nhạt loang lổ trên cổ y. Ngao Thịnh hắng giọng ho khan một cái, vội trấn tĩnh lại. Cảm giác điên đảo đến mất hồn đêm qua hoàn toàn khiến hắn như trầm mê vậy. Đúng là khó trách sao tự xưa lại có nhiều hôn quân đến thế. Nếu một ngày nào đó, trước lúc lâm triều, Tương Thanh giữ tay hắn bảo hãy ở lại thì chắc mười mươi rằng hắn sẽ quên béng đi mất đường vào chính điện ra sao...Tiếc là, Tương Thanh không phải người có thể làm được việc ấy.
Ngao Thịnh một tay chống cằm, mặt đầy say mê ngắm nhìn người đang nằm trên ngọc đài là Tương Thanh.
Chúng thần dưới long đài đều nhíu mày cau mặt khó hiểu nhìn thánh chủ.
Vương Trung Nghĩa đạp nhẹ Tống Hiểu đang đứng phía trước một cái, thấp giọng nói, “Ai, sao ta thấy trên mặt Hoàng Thượng viết rành rành hai chữ đắc ý vậy!?”
Tống Hiểu quay đầu lại hung hăng trừng mắt liếc gã một cái.
“Hoàng Thượng.” Quý Tư nhỏ gọi vì ông nhớ rõ rằng Văn Đạt đã truyền lời hôm nay thượng triều phải nói chuyện nhỏ nhẹ, lại không được tung hô vạn tuế.
Ngao Thịnh ngẩn người nhìn Tương Thanh nên không nghe thấy Quý Tư gọi.
Vương Trung Nghĩa bồn chồn đứng nhìn, thầm trách sao Quý Tư lại nhỏ giọng hơn cả tiếng muỗi kêu như thế chứ, ai mà nghe cho được?! Nghĩ vậy, gã hiền hăng hái gọi giúp. Song Vương Trung Nghĩa lại quên mất mình vốn thiên phú dị bẩm, nhỏ tiếng đối với hắn lại là cực kì cao giọng với người khác.
Một tiếng “Hoàng thượng” của Vương Trung Nghĩa khiến tai Ngao Thịnh ong ong cả lên mà giật mình. Hắn lo lắng ngoảnh đầu lại thì thấy Tương Thanh chau mày cau có, lòng chợt kinh hãi không thôi...Vốn, hắn chắc mẩm rằng Tương Thanh sẽ không nửa đường tỉnh giấc nên mới cả gan mà vác cả người lẫn chăn đi. Nếu không may y mà tỉnh giấc thấy mình nằm trong chính điện thì thể nào cũng nổi cơn tam bành lên.
Văn võ bá quan chỉ cảm giác thấy thân ảnh Ngao Thịnh lướt qua rồi vụt biến mất...
Quần thần khó hiểu châu đầu nhìn nhau — Hoàng Thượng, người đi đâu vậy? Triều vẫn còn chưa thượng, sao người lại vội không tung không tích rồi?
Ngao Thịnh vọt vào sau bình phong, vươn tay xoa nhẹ hai má Tương Thanh.
Tương Thanh bị Ngao Thịnh đàn áp suốt một đêm, hơn nữa còn vừa được ngâm nước ấm, cả người như rệu rã đi. Mắt hé mở nhìn thấy bóng dáng mông mông lung lung của Ngao Thịnh mà đau đầu nghĩ – Lẽ nào còn chưa xong nữa? Ta mệt mỏi lắm rồi! – đoạn lại kéo chăn quá đầu, bao gọn hết cả thân mình, ý nói – Ta không làm nữa! Muốn ngủ!
Ngao Thịnh nhịn không hé miệng cười, chỉnh lại góc chăn cho Tương Thanh, đâu vào đấy rồi mới quay về ngồi vào long ỷ, ho khan một tiếng, trợn mắt lườm Vương Trung Nghĩa. Nghĩa ta thấy mình lại gây họa, đành cúi đầu, trề môi không thèm nói thêm tiếng nào nữa.
“Hoàng Thượng.” Tề Tán bước ra khỏi hàng, tấu trình, “Đã áp giải Liêu Mân và Trần công công đến, người có muốn khảo cung chúng bây giờ không?”
Ngao Thịnh nhíu mày hỏi, “Hôm qua, khanh đã thẩm tra chúng chưa?”
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, thần đã xét hỏi.” Tề Tán đáp, “Song bọn chúng lại chẳng hé răng lấy nửa lời, bảo là muốn được gặp người.”
Ngao Thịnh lạnh lùng cười, “Giải chúng lên đây!”
Thị vệ lập tức áp giải hai trọng phạm đều bị gông xiềng kia lên. Mắt thấy Trần công công như đã già nua đi so với ngày hôm qua, Ngao Thịnh khó hiểu hỏi, “Tại sao trông lão như là hết sức sống vậy?”
Tề Tán nhỏ tiếng đáp, “Khởi bẩm Hoàng Thượng, Tần Vọng Thiên đã phế toàn bộ võ công của lão ta. Tánh mạng của lão phần lớn được duy trì dựa vào nội lực, một khi bị phế đi thì sẽ chẳng khác gì người chết, nhưng nếu không lại lo lão sẽ đả thương người khác. Vì vậy, chỉ giữ lại một thành công lực để bảo mệnh lão.”
“Ta hiểu rồi.” Ngao Thịnh gật gù, cảm khái mà rằng, “Đại ca suy nghĩ thật chu đáo.”
Chúng thần giật mình ngưỡng đầu lên nhìn, không hẹn mà cùng nghĩ – Trước nay vốn cứ nghĩ chỉ mỗi mình Tương Thanh là sóng vai được với thiên tử nhưng nay lại có thêm một Tần Vọng Thiên. Giữa hai người phải là giao tình cao nặng lắm thì Hoàng Thượng mới gọi y một tiếng Đại ca như thế...Vị đại quan gia này phải ra sức mà nịnh bợ thôi! Lại còn tuyệt đối không được đắc tội!
“Liêu Mân.” Ngao Thịnh nheo mắt, lạnh lùng nhìn Liêu Mân, “Tại sao ngươi lại làm thế? Nếu ngươi không quật mồ trộm thi thì hẳn là đã an ổn làm Nguyệt vương.”
“A ha ha...... Ngao Thịnh.” Liêu Mân chậm rãi mở miệng.
“To gan!” Đặng Tử Minh đứng gần đấy, nhíu mày quát, “Tên của Hoàng thượng nào có thể tùy tiện cho ngươi gọi?!”
Ngao Thịnh phẩy tay với Đặng Tử Minh, tỏ ý, không sao cả, đoạn lại quay sang hỏi Liêu Mân, “Ngươi là nam sủng của tiên hoàng?”
Liêu Mân giương mắt nhìn Ngao Thịnh, ảm đạm cười, “Phải.”
“Tại sao ngươi lại trộm di thể?” Ngao Thịnh nghiêm giọng hỏi, “Và thật hư chuyện tiên hoàng có thể sống lại?”
Ngao Thịnh vừa dứt lời, quần thần đều kinh hãi — Tiên hoàng sống lại?!
Vương Trung Nghĩa nhỏ giọng hỏi Tống Hiểu, “Có nhầm không đó? Sao tiên hoàng sống lại được? Chết bao năm rồi. Còn mỗi bộ xương trắng thì sống thế nào?”
Tống Hiểu thở dài nhìn gã — Lão Vương à, sớm muội gì ngươi cũng bị cái miệng mình hại chết thôi!
“Ha hả ha hả......” Liêu Mân chợt nảo nùng cười, “Ngao Thịnh a Ngao Thịnh...Tại sao ngươi lại chẳng giống phụ hoàng của mình một chút nào cả?”
Ngao Thịnh khẽ nhíu mày, “Trẫm sẽ xem đó là một lời khen.”
Quần thần bó tay cúi đầu không nói.
“Mỗi ngày, ta đều quan sát ngươi nhưng lại chẳng thấy ngươi và tiên hoàng giống nhau chỗ nào cả. Nếu như ngươi giống với người thì ta sẽ nguyện lòng ở bên cạnh ngươi, tiếc là cả hai lại hoàn toàn khác nhau...Ta rất nhớ tiên hoàng, nhớ đến điên lên được, nên chỉ còn cách làm cho người sống lại.” Liêu Mân đau khổ trầm mặc một lúc lại nói tiếp, “Song...hai người vẫn còn một điểm rất giống. Đều là những kẻ vì tình mà mù quáng. Tiên hoàng không ngừng tìm kiếm thế thân của người kia, còn ngươi lại cô đơn đau khổ chờ đợi...Ha ha.”
Ngao Thịnh lắc lắc đầu, “Xem ra, ngươi đối tiên hoàng là thật lòng.”
“Làm gì có thứ gọi là thật lòng.” Liêu Mân lạnh lùng cười, “Nam sủng bọn ta leo lên giường của ai thì cũng có kết cục như nhau. Tiên hoàng chưa bao giờ tiếc thương ta, mỗi lần đều khiến ta trọng thương, lại còn không ngừng kêu tên Ân Tịch Ly.”
Chúng thần đều nhíu mày nghĩ – Liêu Mân đúng là đồ không biết liêm sỉ, ban ngày ban mặt là lại nói chuyện ân ái chốn the phòng giữa bàn dân thiên hạ...Quả là nam sủng có khác. Ngay cả tiên hoàng cũng vậy, hoang dâm vô độ.
Ngao Thịnh quét mắt liếc nhìn quần thần, đột ngột hỏi, “Chúng ái khanh, ở nhà có bao nhiêu thê thiếp nhỉ?”
Mọi người bất ngờ bị hỏi như thế liền ngây ra, cúi đầu nhìn nhau, không biết phải đáp sao cho phải. Ngao Thịnh lại cười bảo, “Thế thì ta hỏi câu khác vậy...ai trong chúng ái khanh là chưa thành thân?”
Nhóm người Tống Hiểu, Đặng Tử Minh cùng một vài người nhỏ tuổi hơn giơ tay lên.
Ngao Thịnh gật gật đầu nói tiếp, “Vậy nghĩa là những người còn lại đều đã có gia đình phải không? Ai trong nhà chỉ có một hiền thê, không tiểu thiếp không ca cơ thì giơ tay lên cho trẫm?”
Sau một lúc, quần thần đều đỏ tai cúi đầu, duy mỗi Quý Tư là giơ cao tay.
Ngao Thịnh cong môi cười, ”Quý tướng, sao khanh lại không lập thêm mấy phòng (ý chỉ việc cưới vợ lẽ)? Lẽ nào khanh ngại mình lo không xuể? Nghe đâu, lúc còn trẻ khanh là tài tử danh chấn một phương. Sao lại không có nữ nhân nào để ý tới?”
“Hắc hắc.” Quý Tư phe phẩy đầu, cười mà rằng, “Chuyện này...Hoàng thượng, yêu một người thôi cũng đã phiền phức lắm rồi, nếu mà thêm ai đó khác nữa thì chắc là chết mất.”
“Ha ha.” Ngao Thịnh khoái chí cười, vui vẻ mà rằng, “Quý tướng nói chí phải! Quả nhiên là nam nhân nghĩa nặng tình thâm!”
Quý Tư mặt mày phơn phớt đỏ, xấu hổ cúi đầu, chừng này tuổi rồi mà còn được nghe người ta nói vậy ở chốn đông người nữa.
“Trẫm lại hỏi một câu khác, nếu thê thiếp của các khanh bất trung, ra ngoài tìm nam nhân khác...Các khanh sẽ xử trí thế nào?” Ngao Thịnh nhướng mày hỏi.
“Hoàng Thượng, nếu có chuyện đó thì không phải chỉ đơn gian là thôi ả mà còn phải đem ả cùng tình lang trầm lồng heo[1] !” Quần thần đều đáp.
Ngao Thịnh nghe xong chỉ ảm đạm cười hỏi, “Tại sao?”
Quần thần khó hiểu, “Hoàng Thượng...... Từ xưa đều là như thế.”
“Từ xưa đều là như thế?” Ngao Thịnh thở dài, “Vì sao nam nhân có thể thay lòng còn nữ nhân thì không? Nam nhân có quyền tam thê tứ thiếp còn nữ nhân thì không được có tình lang? Nam nhân đầy nhà thê thiếp thì bình thường còn nữ nhân có tình lang lại bị mắng là lăng loàn? Tại sao chứ? Lẽ nào nữ nhân lại thấp kém hơn nam nhân?”
“Đó là chuyện đương nhiên!” Một vài thần tử bất bình nói, “Nữ nhi thì có tài cán gì?!”
Ngao Thịnh nhếch mép cười, “Thế các khanh không do nữ nhân sinh ra chắc?!”
“Ách......” Những người vừa phản bác kia nhất thời sượng trâng, cúi đầu im lặng.
“Trẫm có thể tự tin nói rằng...Trong số tất cả các khanh, chỉ có mỗi Quý tướng mới là thật lòng thật dạ.” Ngao Thịnh lớn tiếng nói, “Văn Đạt.”
“Có nô tài!” Văn Đạt vội đáp.
“Ban cho Quý phu nhân một xe tơ lụa cùng năm trăm lượng bạc, tặng cho bà kim biển Thiên hạ đệ nhất phu nhân. Cứ bảo là trẫm thưởng cho việc bà đã tìm được một phu quân hết lòng hết dạ vì mình.”
“Nô tài tuân chỉ.” Văn Đạt cúi người lĩnh mệnh.
“Thần xin thay nội thị (xưng vợ với ý khiêm nhường) tạ chủ long ân.” Quý Tư vội vã hành lễ.
Quần thần chỉ còn biết xấu hổ cúi thấp đầu. Ngao Thịnh đanh mặt nhìn chúng bá quan, “Nam nhân chính là như thế. Nếu cứ đa tình trái ôm phải níu hết người này tới tới kia thì chẳng thể nào cùng một ai đó nắm tay đến đầu bạc răng long.”
Quần thần nhất nhất tán đồng, “Hoàng Thượng thánh minh.”
Ngao Thịnh lắc đầu cười khổ – Chuyện này có gì để được khen là thánh minh!
Liền xoay đầu nhìn người đang ngủ vùi trong chăn là Tương Thanh.
Đoạn, Ngao Thịnh lại quay người nhìn Liêu Mân đang quỳ dưới điện, thấy trong mắt gã ánh lên niềm say mê nhạt nhòa, “Vừa nãy trông trẫm rất giống tiên hoàng?”
“Rất giống.” Liêu Mân gật gật đầu, mặt đầy hoài niệm, “Quả đúng là vậy...nếu là tiên hoàng thì người cũng sẽ nói như thế.”
Ngao Thịnh thở dài, “Liêu Mân, sau khi ngươi chết, trẫm đặc ân cho ngươi được chôn cùng tiên hoàng.”
Liêu Mân trợn to mắt nhìn, lúc đầu là không tin nổi, sau lại vui mừng như điên như dại, “Thật ư? Thật vậy ư?”
Ngao Thịnh gật gật đầu.
“Được, chỉ cần ta được bồi táng cùng với tiên hoàng thì chuyện gì ta cũng nói.” Liêm Mân vui quá hóa loạn đáp.
Ngao Thịnh uể oải cười nói, “Không phải vì muốn moi tin gì từ ngươi mà trẫm làm thế...Tiên hoàng lãng phí thời gian cả đời, đến cuối cùng vẫn có một người tâm tâm niệm niệm. Mong rằng kiếp sau hai người sẽ có một cái kết tốt đẹp hơn.”
Liêu Mân ngây người ra, sau một lúc lâu mới cảm động cúi đầu, “Phải...kiếp sau hẳn sẽ có một khởi đầu khác tốt đẹp hơn.”
“Hoàng...... Hoàng Thượng thánh minh.” Quý Tư không biết vì sao lại xao động đến nổi chảy nước mắt ra. Ngao Thịnh chỉ lắc đầu mà cười. Diệp Vô Quy lại nhanh nhẹn đưa cho ông một chiếc khăn.
“Lão ta nói biết cách để tiên hoàng sống lại, bằng cách dùng yêu thuật của Nam Man.” Liêu Mân nói, “Không ai biết về thân phận thật sự của ta ngoại trừ lão. Lão vừa nhìn một cái là đã biết ta không phải Quan Khế mà là Liêu Mân.” Thẳng tay chỉ mặt Trần công công, “Lão bảo nếu muốn tiên hoàng sống lại thì phải đi trộm thi hài...và còn phải bắt Tương Thanh đi.”
Sau khi nói xong, Liêu Mân không còn gì khai báo nữa, liền dứt khoát xoay người theo môn quan bước ra ngoài. Thủ lĩnh phụ trách hành hình cho gã thay một chiếc áo bào dài màu trắng. Liêu Mân tay nâng uống cạn chung rượu độc, ôm theo vật năm xưa tiên hoàng ban tặng mà hạnh phúc chết đi. Thị vệ mang xác Liêu Mân đến nơi chôn cất Viên Lạc, khai táng mộ phần lên, đặt xác Liêu Mân vào cùng rồi lấp đất lại...Hai người ở bên kia thế giới có nhau bầu bạn, ngàn đời an giấc lành.
Giải quyết xong chuyện Liêu Mân, Ngao Thịnh lại ngoảnh sang nhìn Trần công công, cười gằn, “Trần công công, đừng nói là ngươi cũng mê luyến tiên hoàng? Cái huyệt mồ nho nhỏ đó không đủ chỗ cho ngươi đâu!”
“Lão nô không có gì để nói, muốn giết cứ giết!” Trần công công cắn răng nói.
“Vậy à.” Ngao Thịnh một tay xoa cằm, hỏi, “Tại sao ngươi lại có thể sống đến tận bây giờ?”
Trần công công cười lạnh, “Đã nói là lão nô mệnh lớn!”
“Trẫm nhớ, khi đó tuổi tác của ngươi cũng không nhỏ nhoi gì...Ngươi cũng là kẻ không đơn giản, từng một thời là đệ nhất cao thủ đại nội, võ công hơn người...Nhưng lại không lợi hại như bây giờ. Mấy năm nay, hẳn là đã gặp được chuyện tốt lành gì đó, nhỉ?” Ngao Thịnh nhếch mép cười, “Năm đó...Làm cách nào ngươi lại thoát chết?”
“Hừ.” Lão công công cao giọng cười, “Ngao Thịnh! Ngươi đừng vui mừng quá sớm! Lần này Nam chinh, ngươi sẽ một đi không trở lại! Ta sẽ chống mắt lên coi ngươi khốn đốn đến thế nào! Ha ha ha...”
Trần công công đắc ý cười vang. Vương Trung Nghĩa ngứa mắt nhìn, tức quá bèn nhấc chân đá cho lão một cước, “Lão hoạn quan khốn kiếp kia, mắc gì miệng ngươi chỉ khạc ra được phân chó thế này? Ngươi đúng là có mắt không tròng, chẳng biết ai nên theo ai nên bỏ! Ông trời tự có mắt nhìn! Chẳng đến phiên ngươi định đoạt!”
Ngao Thịnh vốn vì những lời của Trần công công mà thấy khó chịu nhưng khi vừa nghe Vương Trung Nghĩa nói thì liền thấy lòng thoải mái hơn...Ngày trước vì chuyện của Tiểu Hoàng, Viên Lạc đã không ngại tay nhúng chàm, đến cuối cùng chỉ rước lấy thất bại. Đúng là mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Trời cao luôn thấu ai mới là người xứng đáng, không đến lược phàm nhân tuyên định. Nhưng, có một điều chắc chắn, lần này thành hay bại, là do chính Ngao Thịnh hắn quyết định.
“Tề Tán.” Ngao Thịnh đột ngột nói, “Lần này khanh làm rất tốt, ắt có trọng thưởng. Khanh và Tống Hiểu, Vương Trung Nghĩa sẽ cùng trẫm xua quân Nam hạ.”
“Tạ chủ long ân.” Trong mắt Tề Tán dâng đầy niềm vui, không khỏi thán phục Ngao Thịnh phân xử công bằng. Dù biết là y có lòng hoài niệm Tương Thanh nhưng vẫn không vì ân oán cá nhân mà chèn ép người hiền...Song, Tề Tán hoàn toàn không biết rằng Sói Thịnh đã được đền bù xứng đáng, nên lúc này tâm tình mới sảng khoái phơi phới như thế.
“Người đâu, giải Trần công công ra ngoài, trảm!” Ngao Thịnh hạ lệnh.
Thị vệ nhanh tiến lên, áp chế Trần công công lôi ra ngoài.
“Lần này, trẫm sẽ tự mang quân viễn chinh!” Ngao Thịnh tự tin nói, “Cánh tả tiên phong là Tống Hiểu, hữu tiên phong là Vương Trung Nghĩa.”
“Hả?” Vương Trung Nghĩa sửng sốt.
Ngao Thịnh cười nói, “Thế nào, phong chức cho khanh và Tống Hiểu ngang nhau, không thích à?”
“Thích chứ!” Vương Trung Nghĩa sảng khoái đáp, “Thích muốn chết luôn là đằng khác.”
“Tề Tán là giáo úy toàn quân, Trâu Viễn là chủ bộ toàn quân, chánh tiên phong là Tần Vọng Thiên, Ân Tịch Ly và Viên Liệt là quân sư.”
Quần thần nhất tề quỳ xuống, tung hô, “Nguyện ngô hoàng kỳ khai đắc thắng(vừa gióng cờ đã thắng) mã đáo thành công.”
Ngao Thịnh lại nói tiếp, “Quý Tư, Đặng Tử Minh, Diệp Vô Quy, Uông Càn Khôn, trong thời gian trẫm vắng mặt, các khanh sẽ tạm thời thay trẫm quản lý triều đình. Có việc gì trọng đại thì hãy cùng nhau bàn bạc giải quyết. Trông nom triều đình thật tốt giúp trẫm. Còn nếu có điều gì thị phi, liền phái ảnh vệ đến thông báo với trẫm một tiếng.”
“Chúng thần, tuân chỉ!” Bốn người đồng thanh đáp.
“Tốt!” Ngao Thịnh đứng lên, vung tay nói, “Ba ngày sau, điểm pháo xuất binh!” Dứt lời liền xoay người bước xuống long ỷ, đi vào bình phong, bế Tương Thanh vẫn còn đang ngủ mê quay về tẩm cung.
Đến trưa, Tương Thanh vẫn chưa tỉnh lại. Mộc Lăng hay chuyện qua lời kể của Tần Vọng Thiên, biết rằng Vọng Vọng nhà hắn đã tiếp tay đưa dược cao cho Ngao Thịnh. Và hẳn là đêm qua đã xuôi chèo mát mái rồi.
Mộc Lăng tức giận đến giậm chân nhăn mặt mà mắng, “Dược cao đó ta cố tình chuẩn bị để Tương Thanh đối phó với Ngao Thịnh. Tần Vọng Thiên, sao ngươi có thể ăn cây táo rào cây sung như thế hả?”
Tần Vọng Thiên dở khóc dở cười. Mộc Lăng vội chạy một mạch đến tẩm cung Ngao Thịnh, đưa cho hắn một hộp thuốc mỡ cùng một số dược hoàn, bảo là, thuốc mỡ thì bôi ngoài da, dược hoàn là để uống, nếu không lần đầu rất dễ hành sốt.
Ngao Thịnh đỏ mặt nhận lấy, Mộc Lăng lưu manh nghĩ – Vậy cũng tốt, nếu Tiểu Thanh mà đè được Ngao Thịnh thì không phải Hắc Vân Bảo chỉ có mình hắn nằm dưới sao!?
Tương Thanh mơ mơ màng màng tỉnh lại, thấy Ngao Thịnh đang bôi thuốc cho mình...Nháy mắt, mặt mũi lại đỏ bừng, lườm Ngao Thịnh. Thịnh ta oan ức nói, “Thanh, đừng nhìn ta như vậy mà, không khéo ta lại kiềm lòng không đặng nữa.”
Tương Thanh xấu hổ kéo chăm trùm quá đầu.
Sau khi bôi thuốc xong, Ngao Thịnh cấm tuyệt chuyện Tương Thanh rời giường, buộc y phải ở trong phòng mà tịnh dưỡng cho thật tốt. Những ngày liên tiếp, Ngao Thịnh đều liều mạng đút Tương Thanh uống thuốc, nếu nói mà y không chịu nghe thì liền chuyển bài, quay sang dụ dỗ, lời ngon tiếng ngọt đến mức Tương Thanh nổi cả da gà da vịt lên.
Bên cạnh đó, Ngao Thịnh cũng có một niềm vui be bé khác, đó là Tương Thanh không trở mặt ghét hắn mà còn đỏ mặt bảo, “Lần sau không được làm lâu như vậy nữa!”
Sói Thịnh vui đến mức muốn dựng cả đuôi lên, liên tục tru tréo trong dạ – Lần sau! Thanh nói là lần sau!
–
Chính ngọ của ngày thứ ba tính từ hôm động phòng, Ngao Thịnh cùng Tương Thanh ngồi trên mã giá to lớn đón nghe tiếng pháo nổ đùng đoàng, dẫn theo bốn mươi vạn đại quân, tự tin xuôi dòng đến Nam cương.