Thịnh Thế Thanh Phong

Chương 10: Hàng phục




Tương Thanh và Ngao Thịnh từng đến thái tử điện, từng vào lãnh cung, nhưng chưa bao giờ thật sự cùng nhau dạo bước điện kim loan. Ngao Thịnh dẫn y trực tiếp từ hậu cung đến thẳng chính điện, bước lên đài rồng. Hai bên long án dựng hai khối bình phong thật lớn, phía trên họa thanh sơn bích thủy, đông mai vấn tuyết. Ở phía sau lại bày sẵn một chiếc giường ngọc, chẳng rõ Ngao Thịnh chuẩn bị thứ này để làm gì? Tương Thanh khó xử nhưng lại bắt gặp ánh mắt mong đợi của Ngao Thịnh, cũng chỉ biết thở dài ngồi lên giường.

Văn Đạt mang thức ăn đến, cẩn thận dâng lên cho Tương Thanh. Bên trong là một vài món điểm tâm tinh xảo, rất hợp khẩu vị của y, còn cả một ấm trà thơm, một chén ngọc lưu ly. Chuẩn bị mọi thứ hoàn tất, Văn Đạt bước ra trước bình phong, tri hô: “Thượng triều.”

Chẳng mấy chốc, văn võ bá quan tiến vào, chỉnh tề xếp thành hai hàng, hành lễ giữa kim loan điện, hô hào vạn tuế. Ngao Thịnh ngồi trên long án cao cao tại thượng, tựa lưng vào long ỷ, tay chống cằm, mắt lại lơ đễnh nhìn về phía bình phong… nhìn Tương Thanh uống trà.

Các đại thần cũng không để tâm, bởi lẽ mỗi ngày lâm triều hoàng thượng của bọn họ đều bày ra tư thế ấy. Văn Đạt tinh tế ra hiệu, Ngao Thịnh khoát tay: “Bình thân.”

Mọi người đứng dậy, cúi đầu phân sang hai bên.

Ngao Thịnh thu hồi tầm mắt, quét nhanh qua những gương mặt quen thuộc, thản nhiên hỏi: “Các khanh hẳn đều đã biết việc Dã Lũng Kì bị chúng ta bắt giữ?”

Quần thần liếc mắt nhìn nhau, vốn đã nghe phong thanh nhưng vẫn đinh ninh đó là lời đồn, hóa ra lại còn thật hơn cả thật. Vương Hi cũng quá giỏi đi, ra trận mới vài ngày mà đã lập công, bắt sống tên kia về.

Ngao Thịnh ngắm Tương Thanh, y vừa ăn điểm tâm vừa nhìn ra trước điện, quan sát phản ứng của các vị bá quan. Nhìn thấy y, Ngao Thịnh cứ như bị trì độn đi. Những năm gần đây, Tương Thanh dường như đã đổi khác, trước kia y rất cố chấp, nhưng bây giờ có vẻ đã linh hoạt hơn rất nhiều… Nghĩ nghĩ, lại cười lắc đầu, đại khái có thể do bản thân đã nhung nhớ quá nhiều rồi. Con người thanh tú kia vốn luôn ghim sâu trong kí ức, không cách nào xua đi được…. Nhưng cái người lại kiên quyết dứt tình ra đi, chẳng buồn quay đầu lại ấy, mỗi khi nhớ đến, vẫn khiến hắn thấy đau lòng.

“Hoàng thượng.” Đại thần thấy Ngao Thịnh lơ đễnh, bèn nhỏ giọng tâu: “Nghe nói hiện tại Dã Lũng quốc đang bị Hổ tộc vây khốn, chống đỡ không được bao lâu, nói cách khác, Dã Lũng Kì đã hết giá trị với chúng ta.”

Ngao Thịnh đảo mắt nhìn người đang nói, là một quan văn, chấp chưởng lễ bộ. Ngao Thịnh gật gật đầu, buông một lời nhẹ tênh: “Ngu ngốc, bãi chức, đuổi ra ngoài.”

“Sao cơ… Hoàng thượng?” Vị quan lễ bộ kia khó hiểu nhìn trái phải hai bên, câu thứ hai còn chưa thốt ra, quân lính đã vào lôi đi.

Chúng thần đưa mắt nhìn nhau, nói thật, bọn họ vừa thấy Ngao Thịnh ngồi cười vu vơ, biểu tình cũng rất khoan khoái, hẳn tâm tình đang rất tốt, như thế nào đùng một cái còn khó chịu hơn cả ngày thường? Nói tới cũng phải nói lui, đại thần có mặt đều là cựu thần, nhưng tất cả đều không tài nào hiểu nổi vị hoàng đế trẻ tuổi này đang nghĩ gì trong đầu. Ngao Thịnh quả thực thâm sâu khó lường, hỉ nộ vô thường, ngay cả tiên hoàng cũng phải kém hắn ba phần, nụ cười còn đọng trên khóe môi, chớp mắt, đã có thể thản nhiên lôi người ta ra chém đầu.

“Thế nào?” Ngao Thịnh đổi tay chống cằm, tìm một góc độ khác ngắm Tương Thanh, đồng thời giương mắt hỏi quần thần: “Mấy mươi người các khanh, chẳng lẽ không có lấy một người biết nhìn xa trông rộng?”

Chúng thần đều do dự, nếu mở miệng ra mà nói đúng tâm tư hoàng thượng thì đúng là trời ban thưởng lớn, nhưng nếu nói sai, khó lòng giữ được ô sa, cân đi nhắc lại, mọi người quyết định tốt nhất là nên ngậm miệng vào.

Ngao Thịnh thở dài lắc đầu, cười nhạt: “Có phải các khanh đang nghĩ đếu nói đúng lòng trẫm thì liền thăng quan tiến chức, còn nói sai thì mất đi ô sa?”

Hơn một nửa thần tử đều kinh hãi thở dài, chợt nghe Ngao Thịnh cười lạnh: “Trẫm cũng từng là thần tử, tâm tư các khanh thế nào, sao trẫm có thể không hiểu… Bất quá, các khanh đã sai rồi.”

Quần thần hai mặt nhìn nhau.

“Khiến trẫm vui cũng chỉ vô dụng.” Ngao Thịnh nhìn Tương Thanh, ý vị thâm sâu nói: “Người có thể dùng một vài lời nói thôi đã làm trẫm vui chỉ có duy nhất một, về phần các khanh, tốt hơn hết hãy lo mà dành chút tâm tư nghĩ cho bách tính thiên hạ, đừng nói những lời thiển cận nông cạn, làm trò cười cho người khác.”

Quần thần cúi đầu không nói, đều cảm thấy xấu hổ vô cùng, hoàng thượng nhà họ thật sự…càng ngày càng lợi hại. Điều mấu chốt là, đôi khi hắn khiến người khác nghĩ hắn thật hồ đồ, lúc thì lại thanh tỉnh làm người người sợ hãi. Chức quan ở Thịnh Thanh đế quốc này, không dễ gì mà đảm đương nỗi.

“Hoàng thượng, thần có chuyện bẩm tấu.” Một nam tử vận quan phục ngũ phẩm đứng cuối hàng quan văn chợt bước ra hành lễ.

Ngao Thịnh giương mắt nhìn, hỏi Văn Đạt bên cạnh: “Ai vậy? Sao trẫm chưa từng thấy qua?”

“Muôn tâu bệ hạ, mấy ngày trước Văn Uyên Các đại học sĩ không phải đã bị người ra lệnh chém rồi sao? Vị này là thám hoa của kì thi hương, tên là Trâu Viễn, hiện tại là quan ngũ phẩm Văn Uyên Các, vốn chỉ những quan tứ phẩm trở lên mới được vào triều, nhưng tân đại học sĩ vẫn chưa ai đảm nhiệm nên y được chọn tạm thay.” Văn Đạt nhỏ giọng giải thích.

Ngao Thịnh sau khi nghe xong gật gật đầu: “Khanh nói đi.”

Trâu Viễn chỉ là vào triều thay, nên vốn không có tư cách tấu trình, lúc này lại đánh liều một phen, nhưng không ngờ Ngao Thịnh lại đồng ý, trong lòng có chút kích động, sớm nghe người ta nói Ngao Thịnh làm hoàng đế không giống những vị vua khác, hôm nay gặp mặt, quả nhiên khí độ phi phàm.

Quần thần cũng không dám nói gì, phải biết rằng, thứ Ngao Thịnh ghét nhất là những lễ nghi phiền phức. Có một lần thậm chí chuyện hành lễ phải hô vạn tuế hắn cũng muốn miễn, sau được tám vị đại thần can ngăn hết lời Ngao Thịnh mới từ bỏ. Bất quá Ngao Thịnh vẫn không thích người khác quỳ trước mặt hắn, nhất là võ tướng. Với hắn mà nói quân nhân quan trọng nhất là cốt khí, cứ hễ mỗi chút là quỳ thì còn đâu khí độ nữa.

“Hoàng thượng, Dã Lũng Kì không thể giết, mà phải phong hắn làm quan, khiến hắn làm chủ Dã Lũng quốc, đồng thời phái binh giúp hắn thu phục giặc ngoài, đánh bại Hổ tộc. Thậm chí, tìm cơ hội trợ hắn đoạt luôn cả vương vị hổ tộc, phong hắn làm Hổ vương, cho hắn chiếm một phần biên ngoại.”

Quần thần lại quay ra nhìn nhau, không ít người đều cảm thấy vị quan này khó mà giữ được ô sa, phỏng chừng còn mất đầu như chơi… Thật đúng là bụng làm mà dạ phải chịu, duy chỉ có mấy cựu thần cùng tả hữu thừa tướng vuốt râu, âm thầm gật đầu.

Ngao Thịnh nhìn Tương Thanh, chỉ thấy y cúi đầu, khóe miệng khẽ cong, tựa hồ vừa lòng, nhìn thế hắn cũng không tự giác mà ngoác miệng cười theo, gật đầu nói: “Cho trẫm biết lý do.”

Trâu Viễn vốn cũng đang đánh cuộc với chính mình, đem suy nghĩ trong lòng nói thẳng ra, không chút nào che dấu, muốn nhìn xem bậc đế vương kia đến tột cùng là dạng quốc quân gì. Nếu thật là thánh quân, thì từ nay về sau Trâu Viễn thề tận lòng dốc sức phò trợ, nếu không phải… thì sớm về quê làm ruộng vẫn hơn. Ngao Thịnh thật đã không làm Trâu Viễn thất vọng, nghĩ mà sướng vui, liền cất cao giọng nói: “Nếu giết Dã Lũng Kì, Hổ tộc sẽ chiếm lĩnh Dã Lũng quốc. Dã Lũng quốc luôn đối địch với chúng ta, làm thế chỉ khiến thế lực Hổ tộc thêm lớn. Nếu chúng ta thu nạp được Dã Lũng quốc, giúp Dã Lũng Kì cứu dân chúng, Dã Lũng Kì về sau sẽ không cách nào tạo phản. Tây bắc phần đông là ngoại tộc, đều dũng mãnh thiện chiến, Dã Lũng Kì có thể trở thành tấm lá chắn, bảo vệ biên ngoại Thịnh Thanh. Mặt khác, mục đích thu phục Hổ tộc cũng không khác gì mấy, Hổ tộc và Dã Lũng quốc thực lực tương đương, hai bên lại luôn đối địch không ngừng, tạo thành thế giằng co ngoài đại mạc, không nguy hại đến Thịnh Thanh chúng ta.”

Trâu Viễn nói xong, tự tin tràn đầy chờ Ngao Thịnh khen ngợi.

Ngao Thịnh vẫn tựa vào long ỷ, ngẩn người nhìn Tương Thanh. Tương Thanh nghe Trâu Viễn trình bày xong, cảm thấy rất vừa lòng, nhưng đợi mãi không thấy Ngao Thịnh lên tiếng, quay mặt nhìn, chỉ thấy Ngao Thịnh đang ngắm mình trân trối, Tương Thanh có chút không tự nhiên, đoán chắc rằng Ngao Thịnh cũng không nghe thấy Trâu Viễn vừa nói gì.

Trâu Viễn nói xong, ngẩng đầu lên chờ đợi. Ngao Thịnh nửa ngày sau mới xoay mặt lại buông một tiếng “Ờ” gọn lõm.

Trâu Viễn có cảm giác như vừa bị tạt nguyên một gáo nước lạnh vào mặt. Một quan viên đứng gần khoát tay, ý bảo hắn nói xong rồi thì mau về hàng mà đứng.

Trâu Viễn buồn bã quay về chỗ, cúi đầu không biết phản ứng đạm mạc vừa rồi của Ngao Thịnh là có ý gì.

Lúc này, Ngao Thịnh lại phân phó Văn Đạt, “Gọi Dã Lũng Kì vào.”

Văn Đạt truyền chỉ, Dã Lũng Kì sải chân bước vào, hắn đi vào kim loan điện cũng không quỳ xuống, khiến quan viên có mặt đều nhíu mày.

Ngao Thịnh cũng không để ý, giương mắt nhìn hắn ta, không nhiều lời, cầm chiếu thư ném xuống cho hắn.

Dã Lũng Kì chau mày, đưa tay tiếp được, khó hiểu nghe Ngao Thịnh nói, “Ngươi cầm chiếu thư đi, bảo Vương Hi giúp ngươi đánh giặc.”

Dã Lũng Kì sắc mặt đen lại, cầm chiếu thư xoay người định đi lại nghe Ngao Thịnh cười nói: “Ngươi cũng đừng mang lòng tiểu nhân, trẫm giúp ngươi không phải mong ngươi mang ân mà báo, làm lá chắn phía tây bắc, khắc chế Hổ tộc.”

Dã Lũng Kì sửng sốt, văn võ bá quan sững sờ, xoay mặt nhìn Ngao Thịnh đăm đăm, Tương Thanh cũng ngẩng đầu nhìn hắn.

Ngao Thịnh nhìn sắc mặt Dã Lũng Kì, ánh mắt sắc bén hẳn lên: “Trẫm ghét nhất là những kẻ giở trò sau lưng người khác, tối khinh thường kẻ thừa nước đục thả câu cũng như phản tín… Ngươi là anh hùng, Hổ tộc thừa dịp ngươi không có mặt giở trò quỷ, rất không trượng nghĩa, trẫm giúp ngươi dẹp yên chúng cũng chỉ là thấy tiện nên làm mà thôi. Ngươi không cần phải để trong lòng, chờ ngươi trở về Dã Lũng Quốc chấn chỉnh nhân mã, vẫn có thể mang quân sang phản chiến, ngươi chẳng có gì đáng khiến trẫm sợ.”

Mặt Dã Lũng Kì tái đi, nghiến răng keng két, hắn tuy là mãng phu, nhưng không ngốc, Ngao Thịnh đang dùng nhu chế cương, miệng thì nói thế nhưng ý nghĩa chân chính muốn hắn hiểu chính là —— Dã Lũng Kì ngươi nếu là anh hùng, cũng đừng tri ân mà không báo, làm ra những chuyện bội bạc, nếu như vậy, người trong thiên hạ sẽ cười vào mặt ngươi, bất quá ngươi cho dù có phản tín cũng không sao, Ngao Thịnh ta xem ngươi như là cái rắm!

Dã Lũng Kì đứng chôn chân tại chỗ, rất lâu sau mới hít sâu một hơi, trong lòng thầm than: Ngao Thịnh ngươi lợi hại! Ngươi so với Tương Thanh nói đến còn lợi hại hơn vạn lần. Dã Lũng Kì cũng là một tên quái nhân, tuy rất không cam lòng, lại bị chọc cho tức chết nhưng vẫn rất thán phục, liền nâng tay thi lễ trước Ngao Thịnh: “Đa tạ Hoàng Thượng.” đoạn, sải bước đi ra kim loan điện.

Dã Lũng Kì đi khỏi, Ngao Thịnh cúi mắt nhìn quần thần: “Trẫm xử lý như vậy, các khanh có vừa lòng?”

Quần thần đồng thời cúi đầu hô vang: “Hoàng Thượng thánh minh!”

Mọi người đều cúi đầu chúc phụng, duy độc Trâu Viễn ở cuối hàng vẫn đứng thẳng người, ngơ ngác mở to hai mắt nhìn Ngao Thịnh. Ngao Thịnh cũng như vô ý nhìn về phía Trâu Viễn. Một cái liếc mắt, Trâu Viễn sợ tới mức ra một thân mồ hôi, mặt đỏ bừng không biết nói gì cho phải, cảm thấy bản thân đã làm trò cười trước mặt văn võ bá quan. Giữa cung vàng điện ngọc này, có rất nhiều cựu thần, lại còn tả hữu thừa tướng vẫn chưa mở miệng, khi nào thì đã đến lượt hắn. Mọi người lâm triều đã lâu, thừa biết hoàng thượng tự khắc có biệp pháp cho nên mới im hơi lặng tiếng. Trâu Viễn hắn đúng là có mắt như mù mà.

Đang lúc hối hận, lại nghe Ngao Thịnh nói: “Tứ phẩm Văn Uyên Các đại học sĩ sẽ do Trâu Viễn đảm nhiệm.”

Trâu Viễn cúi đầu nghe mà giật mình, Ngao Thịnh lại cười khẽ: “Bất quá vẫn còn thiếu kinh nghiệm, nên trau dồi học hỏi với các vị cựu thần.”

“Vi thần tuân chỉ, đa tạ Hoàng Thượng ân điển.” Trâu Viễn cúi người thi lễ thật sâu.

Ngao Thịnh khoát tay ngăn lại, Văn Đạt hô to: “Bãi triều!”

Ngao Thịnh đứng lên, đi tới sau bình phong, nắm tay Tương Thanh bước ra ngoài.

Ra khỏi kim loan điện, Tương Thanh chau mày khó hiểu: “Sao lại làm khó người ta? Trâu Viễn nói không hề sai.”

Ngao Thịnh cười cười, cầm tay Tương Thanh lên, hôn một cái, rồi lại nhăn nhó nhìn y thu tay về, đoạn cười nói: “Nhân tài cũng như than củi, không phải do trời sinh, là cưỡng cầu mà thành.”

Tương Thanh ngạc nhiên nâng mắt nhìn Ngao Thịnh đang bước đến gần, cúi đầu thì thầm vào tai mình: “Ta đã trưởng thành, cũng mạnh mẽ hơn rất nhiều, đủ khả năng trở thành nam nhân của ngươi.”

Hai má Tương Thanh ửng đỏ, bất mãn liếc hắn một cái.

Lúc này, Văn Đạt vội vã chạy tới, hành lễ với cả hai, “Thanh phu tử, Dã Lũng Kì nói muốn ngài giao giải dược, bằng không sẽ chết trên đường.”

Tương Thanh thoáng bất ngờ, nháy mắt nhớ ra rồi vội vàng đưa thuốc giải cho Văn Đạt, “Thuốc này dùng để phục hồi nội lực, sau một canh giờ nội lực có thể khôi phục, về phần thứ độc kia….uhm, nói với hắn, đó chỉ là thuốc bổ thận kiện tì…không có gì đáng lo cả.”

Văn Đạt gật đầu lui xuống, Ngao Thịnh tò mò nhìn Tương Thanh, “Thuốc độc?”

Tương Thanh có chút xấu hổ, giải thích, ” Mộc Lăng dạy…”

“Ha ha ha…” Ngao Thịnh tựa hồ rất vui: “Ngươi vì ta mà làm thế, ta rất vui…Thanh, hãy ở lại giúp ta.”