Văn án(1)
Dạ Mạch Trần cả người mặc gả y màu đỏ đứng ở đỉnh Huyết vực, gió đêm hơi lạnh nhẹ thổi mang theo một ít khí lạnh, đau đớn cùng không cam tâm nổi lên cuồn cuộn trong lòng. Tay nàng cầm Phá Thiên Đao, nhìn đôi cẩu nam nữ trước mặt, tim không khống chế được mà nhói lên.
Một người là người hôm nay nàng sẽ gả tương lai phu quân Long Sí Vân.
Một người, là cùng nàng lớn lên giống như thân sinh muội muội, Bạch Hoa Lê.
Lại cùng lúc ở ngày nàng xuất giá thiết kế dùng độc hại nàng!
A, thật buồn cười, hoàn toàn phản bội như thế!
Nàng nhìn Long Sí Vân hỏi “Vì sao?”
Long Sí Vân nhìn Mạch Trần, trong mắt hiện lên đau đớn, há miệng thở dốc nhưng không nói lên lời.
Mà ở bên cạnh hắnBạch Hoa Lê lại rất ngạo mạn thong thả đi lên, khinh bỉ liếc mắt nhìn Dạ Mạch Trần nhẹ nhàngnói “Tỷ tỷ, ngươi cũng đừng choáng váng! Sí Vân không cần ngươi! Còn vì sao ư?! Loại nữ nhân chỉ biết đánh giặc không có vị nữ nhân như ngươi Sí Vân sẽ không cần! Mà ta, Bạch Hoa Lê mới là người thích hợp đứng bên cạnh hắn, cùng hắn ngồi nhìn thiên hạ này!”
Đối mặt với sự châm chọc của Bạch Hoa Lê Dạ Mạch Trần không động đậy, hai tròng mắt gắt gao nhìn chằm chằm Long Sí Vân, chờ đợi hắn trả lời.
Lâu sau, Long Sí Vân mới hạ giọng nói “Mạch Trần, thực xin lỗi, người đời chỉ biết chiến thần Mạch Trần, lại không biết quốc quân SíVân! Thanh danh của ngươi trong thế gian đã cao hơn ta! Không trừ ngươi, lòng ta khó an!”
Dạ Mạch Trần nghe xong thì sửng sốt, chợt hiểu ra điên cuồng cười phá lên tựa như nghe được chuyện buồn cười nhất trên thê gian này.
Quyền lợi! Lại là quyền lợi! Thật không ngờ thứ buồn cười này lại là ngọn nguồn của sự phản bội! Là ai từng kéo tay nàng, cùng nàng đứng trên hoàng thành ngạo thị thiên hạ này.
"Mạch Trần, ngươi là người duy nhất có thể đứng bên cạnh ta cười xem thiên hạ."
"Mạch Trần chờ chúng ta chinh phục Long Ám đại lục này talập ngươi làm hậu cùng nhau ngồi nhìn thiên hạ."
"Mạch Trần, kiếp này có thê như ngươi là ta Long Sí Vân cả đời may mắn."
Thề non hẹn biển để đổi lấy hôm nay phản bội. Mà tất cả ngọn nguồn chỉ vì công cao hơn chủ...
Nàng làchiến trường la sát, huyết vũ tinh phong nhưng chỉ có nàng biết chính nàng có bao nhiêu ghét máu ấm áp cùng với ánh mắt thống hận của địch nhân.
Nhưng vì hắn , nàng buông tha cho tất cả, chấp kiếm chiến quần hùng vì hắnmà chinh phục thiên hạ.
Mà nay, nàng chinh phục địch nhân, chinh phục thiên hạ lại không thể chinh phục đượctrái tim của hắn.
Tất cả chỉ là một âm mưu, một âm mưu mà tự tay hắn cùng với muội muội nàng thêu dệt lên.
Đã như vậy thì cần gì phải chấp nhất. Nàng nhìn Long Sí Vân trong mắtlêntia quyết tuyệt. Chịu đựng trong cơ thể đang phát tác kịch độc vận dung trong cơ thể hàn lực đem bản mạng hàn thủy phát ra. Lạnh đến tận xương hàn băng theo tay nàng phun trào. Không ngờ Phá Thiên Đao trong tay nàng lại mang theo ma tính hung hăng đánh đến chỗ bọn họ.
"Ma tập đóng băng"
Thâm lam hàn lực cùng màu đen ma lực đan vào nhau vẽ nên một cái xinh đẹp đồ án lại mang theo một lực lượng không thể bỏ qua đánh cho Long Sí Vân không kịp trở tay. Trong lúc đánh nhau nàng cầm kiếm ở bên hôngđỡ lấy công kích đồng thời từng bước lùi lại phía sau.
Dạ Mạch Trần thấy nhất kích thực hiện được liền chạy về phía xa thoát khỏi hiện trường.
Cho dù chết cũngthể chết trước mặt bọn họ vì đây là kiêu ngạo của nàng.
Bạch Hoa Lê thấy thế lập tức chuẩn bị đuổi theo hướng Dạ Mạch Trần chạy đi thi bị Long Sí Vân ngăn lại.
"Đừng đuổi theo! Nàngtrúng thí cốt độc sống được bao lâu nữa."
Bạc Hoa Lê liếc mắt nhìn Long Sí Vân vẻ mặt ghen tỵ , "Theo ta thì ngươi không muốn tận mắt nhìn đến con tiện nhân Dạ Mạch Trần kia chết thì đúng hơn."
"Ngươi!" Long Sí Vân nghe xong không khỏi đau đớn một chút trừng mắt liếc nhìn Bạch Hoa Lê nhưng không có gì để phản bác đành tức giận vung tay áo bỏ .
Bạch Hoa Lê nhìn Long Sí Vân rờimuốn đuổi theo nhưng lại ngại cho mặt mũi nên không có đuổi theo chỉ có thể đứng dậm chân, cắn môi dưới ghen ghét nhìn theo phương Dạ Mạch Trần rờihung hăng nói một câu:
"Mặc kệ thế nào thì về sau Long Sí Vân cũng đều là người của ta."
Dạ Mạch Trần người trúng kịch độc nghiêng ngả lảo đảo đi đến rừng rậm. Thí cốt độc chậm rãi bắt đầu phát tác, lan rộng dọc theo kinh mạch đi đến đan điền làm cho khuôn mặt của Dạ Mạch Trần trở nên tái nhợt.
Dạ Mạch Trần tự giễu kéo kéo khóe miệng. Một khắc (tương đương với khoảng thời gian là 15 phút) trước nàng nghĩ đến nàng là nữ nhân hạnh phúc nhất thiên hạ. Không nghĩ rằng khi nàng uống ly rượu giao bôi cũng là lúc xác định hôn lễkết thúc trong bi kịch.
Tất cả nùng tình mật ý chỉ làhồi chê cười. Hắn thế nhưng hận nàng đến mức cho vào trong rượu của nàng loại độc mạnh nhất của Long Hồn hoàng triều.
Thí cốt độc không ngừng lan rộng, suy nghĩ của Dạ Mạch Trần có chút hỗn loạn. Hơi nâng trong tay Phá Thiên đao lên miệng lẩm nhẩm đọc khẩu quyết. Nhất thời Phá Thiên đao biến thành một hắc y nam tử.
Hắc y nam tử nhìn Dạ Mạch Trần, một đôi kiệt ngạo bất tuân (¹) con ngươi tràn đầy lo lắng nghiến răng nghiến lợi nói:
"Ngươi!! Cái tên trứng thối này! Vì sao phải phong ấn ta??!
Ngoài miệng tuy không chút khách khí nhưng cánh tay cũng rất ôn nhu ôm lấy Dạ Mạch Trần cho nàng tựa vào gốc cây đại thụ.
Dạ Mạch Trần kéo kéo khóe miệng liếc nhìn hắc y nam tử ra vẻ thoải mái nói:
"Ta sợ không phong ấn lại thì người nào đó sẽ chạy ra quấy rối mà làm lộ ra chân thân" Chiến Phá Thiên nghe Dạ Mạch Trần nói xong thì trong lòng có chút chua sót. Hắn biết, nàng làm như vậy là vì hắn. Nàng sợ khi nàng bị hại hắn sẽ xuất hiện ra chân thân làm cho người khác biết được than phận sinh mệnh yêuđao của hắn mà đem đến họa sát thân.
Bở vì, đêm đó, khi Dạ Mạch Trần uống xong ly rượu kia nàng đãbiết nàngsẽ không sống được qua đêm nay.
Nghĩ đến đây, Chiến Phá Thiên nghiến răng nghiến lợi hận không thể ăn sống nuối tươi nhìn Dạ Mạch Trần.
Đứa ngốc này, xem thường thực lực sinh mệnh yêu đaocủa hắn như vậy sao???
Tuy rằng thực đau lòng Dạ Mạch Trần nhưng miệng nóira lờicũng rất đáng đánh đòn: "Lần sau được làm như vậy nữa!! Nếu còn làm như vậy nữa thì ta sẽ không để yên cho ngươi."
Dạ Mạch Trần nằm trong lòng Chiến Phá Thiên khẽ cười, hào quang bắn ra bốn phía tựa như ánh trăng ở trên cao.
Cố gắng vươn lênbàn tay ngón tay chậm rãi di chuyển từ miệng lên trên dừng lại ở hai tròng mắt tràn đầy đau lòng củahắn.
Nhìn Chiến Phá Thiên trái tim lạnh lẽo của Dạ Mạch Trần vì bị Long Sí Vân cùng Bạch Hoa Lê phản bội cũng trở nên ấm áp.
Tuy hôm nay nàng bị người nàng yêu nhất phản bội làm nàng đau thấu tim gan (nguyên văn là đau triệt nội tâm) nhưng nàng vẫn chưa mất hết tất cả. Vì, lúc này, bên cạch nàng còn cóngười bạn tốttừng cùng nàng tiến lên chiến trường kề vai chiến đấu. Dù cho, hắn chỉ là một cây đao của nàng.
"Tốt"
Thanh âm mang theo một chút mệt nhọc dường như đã dùng hết toàn bộ sức lực của nàng. Nhưng trong lòng nàng lại bổ sung thêm một câu 'Nếu bọn họ còn có về sau'
"Mạch Trần, ngươi chờ!! Nhất định phải chịu đựng được đến nơi lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Nơi đó có ngàn năm ngọc thạch còn có cả thuốc tiên. Nhất định sẽ giải được độc cho ngươi." Chiến Phá Thiên ôm lấy Dạ Mạch Trần, lời nói mang theo một chút áp đặt, kiên định.
Dạ Mạch Trần kéo kéo khóe miệng hữu khí vô lực nói: "Tại sao ta lại không biết?? Tiểu tử thối, ngươi thế nhưng lại tàng tư này nọ mà không cho ta biết! Quả thực là muốn đánh."
"Đương nhiên!" Chiến Phá Thiên ôm lấy Dạ Mạch Trần chạy đi. Cố gắng mỉm cười giả vờ thoải mái nói: "Không giấu làm sao được. Lỡ bị kẻ cường đạo như ngươi biếtchẳng phải ta sẽ bị cướp sạch toàn bộ sao??"
Bên tai tiếng gió ngày càng lớn Dạ Mạch Trần có chút mơ hồ nghe xong lời Chiến Phá Thiên thì mơ hồ đáp lại: "Tiểu tử thối, đợi đến chỗ đó ta nhất định sẽ cướp sạch toàn bộ, một chút cũng không để lại cho ngươi"
Lờinói càng ngày càng nhỏ, Chiến Phá Thiên nghe được giọng nói vô lực của Dạ Mạch Trần, cố nén cảm giác bất an trong lòng tăng nhanh bộ pháp dưới chân. Đâu chỉ là mấy thứ kia, chỉ cần nàng sống tốt ngay cả hắn cũng nguyện ý cho nàng cướp.
Dạ Mạch Trần nhìn gương mặt anh tuấn của Chiến Phá Thiên, mở miệng muốn nói nhưng không thể nóithành lời. Trước mặt hiện lên hình ảnh Long Sí Vân ôn nhu mỉm cười, còn có màn sánh vai ở bên nhau trước kia.
Từng ôn nhu bây giờ đau đớn. Gặp lại Long Sí Vân. Từng qua lại và cả trái timsớm tan vỡbay theo gió. Suy nghĩ của Dạ Mạch Trần dần mơ hồ, dường như chút khí lực cuối cùng đã dùng hết. Vĩnh viễn nhắm lại cặp mắt sáng ngời,dòng máu ấm áp theo khóe miệng chảy xuống làm cho bộ y phục màu đen của Chiến Phá Thiên bị nhuộm đỏvùng.
Vẫn chú ý Dạ Mạch trái tim của Trần Chiến Phá Thiên đều thu lại hai tay ôm Dạ Mạch Trần không khỏi chặt hơn vài phần. Dưới chân bộ pháp càng ngày càng nhanh, tốc độcphải vượt qua khả năng chịu đựng của hắn. Cho dùsớm nhận ra nhưngvẫn không thể tin chuyện Dạ Mạch Trần đã mất là sự thật. Trong lòng không ngừng thôi miên ma tuý chính mình 'Không có chết! Tuyệt đối không có chết'
"Mạch Trần, ngươi chờ, ta nhất định sẽ cứu ngươi."
Lời nói run run giống như muốn khóc. Thời gian trôi qua rất nhanh, không biết đi được bao lâu khi bầu trời dần lộ ra Chiến Phá Thiên mới đến chân vách núi đen.
Hắn nhìn lên vách núi đen trước mặt, dựa vào tuyệt hảo nhãn lực(²) của sinh mệnhđao ánh mắt dừng lại ở một cái sơn động không thu hút trên vách núi đen. Đây là nơi lần đầu tiên hắn gặp nàng.
Nhanh chóng bay về phía sơn động. Bên trong sơn động rất lớn được chia làm rất nhiều đường. Chiến Phá Thiên quen thuộcđến một cái sơn động khác. Chỉ một lát liềnđến bên một chiếc giường lớn làm bằng ngàn năm hàn ngọc. Hắn ôn nhunhàng đặt Dạ Mạch Trần lêngiuờng rồi nhanh chóng đi đến bức tường đá trước mặt thuần thục mở cơ quan. Cơ quan mở làm lộ ra một cái ngăn đựng thuốc và rất nhiều các bình ngọc. Chiến Phá Thiên vội vàng cầm một bình ngọc đi đến bên cạch Dạ Mạch Trần nâng nàng dậy.
"Mạch Trần, dược đậy. Mau ăn đi"
Nhưng ngườivĩnh viễn ngủ say làm sao có thể gọi dậy được nữa. Chiến Phá Thiên nhìn thấy vậy trái tim không khỏi hốt hoảng. Ngón tay run run đặt dưới mũi của Dạ Mạch Trần như muốn xác định điều gì đó. Sự thật Dạ Mạch Trần không còn hô hấp đã đả kích trái tim Chiến Phá Thiên một cách trầm trọng.
"Mạch Trần! Mạch Trần!"
Hắn ôm lấy Dạ Mạch Trần điên cuồng hét lên như muốn phát tiết trong lòng đau đớn cùng bi thương.Hắn giống như đứa nhỏ bị mất đi bảo bối trân quý nhất, chân tay luống cuống không biết làm thế nào. Chuyện cũ cũng tái hiện ra trước mặt chiếm lấy toàn bộ trí óc hắn.
"Nàng mặc một thân hồng y nhìn thanh đao tinh xảo trong tay mình ghét bỏ nhíu nhíu mày: "Không phải chứ?? Đừng nói với ta thanh đao bé xíu này là thanh sinh mệnh yêu đao trong truyền thuyết Phá Thiên đao nhé. Như vậy cũng quá nhỏ đi. Còn không to bằng cái trâm càiđầu của ta đâu."
"Thì ra còn có thể biến hóa lớn nhỏ. Không sai! Không sai. Như vậy từ nay ngươi liền theo ta lăn lộn. Cái gì?? Không được?? Đừng có mà không biết tốt xấu thế chứ. Được lão nương coi trọng là phúc khí của ngươi!" Tay Dạ Mạch Trần chống ở eo , ngẩng đầu nhìn thanh đao đang bay giữa không trung, bá đạo vung tay .
"Thế nàotheo ta rất tốt chứ? Vừa rồi ở trên chiến trường rất suất khí đúng không! Cái gì? Làm ô nhục thân phận của ngươi?! Tiểu tử thối, đây là ta đang chế tạo thanh danh cho ngươi biết chưa!? Hơn nữa, đem ngươi biến lớn như vậy thì chỉ cần vung tay một chút cũng có thể đè chết người, giảm bớt được thời gian đánh nhau, ưu việt nhiều như thế ngươi còn dám ghét bỏ. Còn dám ghét bỏ lão nương liền diệt ngươi"
"Ai nha, không sai, không sai. Cuối cùng cũng biến thành hình người rồi. Thật tốt quá, về sau ta cần cõng ngươi suốt ngày nữa. Này này, đừng dùng ánh mắt đấy để nhìn ta. Chẵng lẽ ngươi không biết là ngươi rất nặng hay sao??" Dạ Mạch Trần nhìn bộ dáng biến thành người của Chiến Phá Thiên, trong mắt chứa nhộn nhạo ý cười nhưng lời nói ra cũng rất đáng đánh đòn
"Phá Thiên! Không được chém sính lễ của ta! Đây là đồ Sí Vân chuẩn bị không thể làm hỏng. Này này, tiểu tử thối, ngươi là muốn tìm đánh. Xem lão nương làm thế nào để diệt ngươi." Dạ Mạch Trần nhìn Chiến Phá Thiên, bộ dáng hận không thể ăn sống nuốt tươi hắn. Đây là lân đầu tiên Dạ Mạch Trần chân chính nổi giận với hắn. Mà, nguyên nhân cũng là vì Long Sí Vân.
Hắn yêu nàng nhưng nàng không thương hắn. Lúc nhìn nàng sắp gả cho ngúời khác trong lòng hắn lập tức trở nên vắng vẻ tựa như mất đi thứ gì đó quan trọng nhất đời .
Từ khi nào thì hắn đã yêu nàng đến khắc cốt ghi tâm (nguyên văn là khắc sâu vào trong cốt tủy) không thề xóa bỏ. Đến nỗi, chỉ cần đứng bên cạnh nàng, nhìn nàng thôi thế giới cũng trở nên tốt đẹp.
Hắn không muốn nàng lập gia đình, nhìn nàng trở thành tân nương của người khác. Đặc biệt là Long Sí Vân!! Hắn (Chiến Phá Thiên) hận hắn (Long Sí Vân) không biết quý trọng nàng. Vì thế tục quyền lợi mà hạ độc hại chết Dạ Mạch Trần.
Nghĩ, hắn cười thê lương ôn nhu ôm Dạ Mạch Trần cẩn thận, tỉ mỉ đặt nàng lên giường ngọc. Trong mắt hiên lên quyết liệt, ôn nhu liếc nhìn Dạ Mạch Trần, thần sắc trang nghiêm :
"Lấy ngô chi tâm, cho nàng trọng sinh, thiên địa thệ ước, chuyển thế chi hồn, sinh sôi làm bạn, không rời không khí. Khế!"(*)
Tiếng nói vừa dứt khếu ước liền có hiệu lực, dưới chân Dạ Mạch Trần cùng Chiến Phá Thiên dâng lên cái quỷ dị trận pháp đem hai người liên kết lại với nhau. Cùnglúc, Chiến Phá Thiên cũng biến thành thanh sắc bén vô cùng bảo đao nằm ở bên cạnh Dạ Mạch Trần. Đồng thời, bảo đao cũng biến nhỏ lại. Nhìn vào không ai có thể nhận ra đây là một thanh sinh mệnh yêu đao.
Dạ Mạch Trần, khế ướcthành, kiếp sau chúng ta vẫn có thể kề vai chiến đấu như trước.
Chú thích
(¹) Kiệt ngạo bất tuân - Kiệt ngao bất tuần
Kiệt: hung hăng; ngao: ngưa chưa được thuần hóa, sánh với kiêu căng ngạo mạn: tính tình hung hăng cường bạo,biết phục tùng.
Trong đó:
(Kiệt) nghĩa là vua Kiệt, nghĩa bổ sung là "kiệt" trong "kiệt xuất"
(Ngao) nghĩa là con ngựa bất kham của vua Kiệt, ví người tài giỏi quật cường như mãnh mã (ngựa khó thuần là ngựa tốt) có tính tự lập, tự cườngai có thể sai khiến, kiềm hãm được.
(²) Tuyệt hảo nhãn lực:
Tuyệt hảo: có nghĩa là rất tốt; nhãn lực: có nghĩa là ánh mắt/tầm mắt
Nghĩa câu này trong truyện là có tầm nhìn rất tốt
(*) theo nguyên văn.