Thịnh Thế Sủng Phi

Chương 26




Edit: hoacodat 

Lý Cư ngồi trong thiên lao âm u không thấy ánh mặt trời, ngửi mục nát thối rửa, cả người đã ngây ngốc, y bị nhốt vào đây mấy ngày, thì có mấy ngày chưa được ăn cơm. 

Phàm là người bị nhốt vào trong thiên lao đều không thể có ngày ra ngoài, lại thêm mấy ngày nay vì Đức Vũ Hoàng đế lên ngôi đưa rất nhiều người từng ủng hộ Khang vương vào trong thiên lao, dường như có thể nói là..., thiên lao năm nay, trên đất lưu máu có thể hội lại thành sông hộ thành, những bọn nha dịch trông coi đã không quan tâm người này rốt cuộc là ai, trước kia có thân phận gì, vì thiên lao là nơi có đi không về, bọn họ chỉ phân biệt có tiền hay không có tiền, đưa tiền thì ngày ngày có thể tốt hơn chút, ít nhất là đưa cơm đúng hạn, không trả tiền thì ngay cả một suất cơm cũng không có. 

Ôn thị phu nhân Lý Cư chỉ lo nghĩ biện pháp kiếm tiền cho Lý Cư được thông qua, lại quên thiên lao bên này cũng cần được chiếu ứng. 

Lý Cư là người toàn thân cơ bắp, đạo lý nào đã nghĩ đúng thì không thay đổi, y cũng có kiêu ngạo của y, cho dù là Hoàng đế cũng không thể khiến y thay đổi chủ ý. 

Hỗn loạn mấy ngày nay, giống như là địa ngục, không có ánh mặt trời, không có thức ăn, không có ai nói chuyện với nhau, y cảm thấy nơi này còn tang tóc hơn cả địa ngục, nhất định chính là sống không bằng chết, chết chỉ là một sự giải thoát, bây giờ thì sao? Chỉ có thể khổ sở chịu đựng. 

Nhưng ngươi hỏi Lý Cư có hối hận không? 

Y không hối hận. 

Nếu như cho y thêm một cơ hội nữa y cũng sẽ nói như vậy, Hoàng đế là người tài năng trác tuyệt, y cũng tin Hoàng đế thân chinh ắt không thất bại, nhưng vấn đề bây giờ là thật sự không phải là thời cơ thích hợp, vừa mới đổi chủ, loạn trong giặc ngoài một đống, là thời điểm cũng cần Hoàng đế đích thân xử lý vì sao có thể buông tha Kinh thành xuất chinh chứ? 

Không ai dám khuyên, vậy y đi! Y đã thề sẽ làm một thuần thần, chỉ cần y không thẹn với lòng, không thẹn với trời là được. 

Cho nên biết rõ kết cục là thế này, y vẫn phải đi nói, lời nói ra cũng rất thẳng thắn, nhưng y cảm thấy..., dù uyển chuyển thế nào, chẳng lẽ có thể phủ nhận sự thật Hoàng đế đoạt vị chính đệ đệ của mình sao? Y cảm thấy mình không có lỗi gì cả, mỗi một câu chỉ là những lời tâm huyết của mình mà thôi. 

Nhưng nếu như nói ngay cả có một chút tiếc nuối nào hay không tất nhiên cũng không phải không có, trong lòng y vẫn có nghĩ đến nương tử của mình, mẫu thân lớn tuổi, nghĩ mình thế là không thể hiếu thuận mẫu thân, chăm sóc vợ con, trong lòng cũng đau đớn một trận. 

Lúc Lý Cư vào thiên lao thì đã biết, mình đã không có hi vọng rồi. 

Thiên lao Đại Chu triều, chỉ giam những quan chức tội ác tày trời, còn có trọng quan, người đi vào không có ai đi ra, dĩ nhiên cũng không phải không có ngoại lệ, đó là Vũ Định Hầu đời thứ nhất đã cùng Khai quốc Thái tổ cùng nhau chinh chiến lập công lao hãn mã đã được thả ra ngoài. 

Có điều Lý Cư vẫn chưa có ý nghĩ mình có thể so sánh với nhân vật như thế, cho nên sớm đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi. 

Y chỉ có thể âm thầm cầu nguyện mẫu thân già yếu và thê tử có thể chịu được bi thương, thay y chống đỡ cái nhà này. 

Nhưng thật sự có thể yên tâm sao? 

Mẫu thân vì lúc trẻ đã vất vả, trên người rất nhiều bệnh, đau xương khớp, đau bả vai, lúc trời mưa, tuyết rơi, gió lạnh cả người đều đau nhức..., có y ở bên chăm sóc, lão thái thái sẽ vui mừng nói có thể nhìn thấy nhi tử chính là được uống thuốc, tốt hơn bất kỳ chuyện gì khác, edit by diendanlequydon.com..., về phần thê tử Ôn thị, chỉ là một phụ nhân biết cai quản việc nhà, duy nhất có thể có chút thể diện chính là Đại nhi tử được đi học Quốc Tử Giám. 

Nhưng bản thân có tội danh như vậy, nhi tử còn có thể đến Quốc Tử Giám học nữa sao? Nó mới chỉ mười hai tuổi, mặc dù thông minh sớm, nhưng tính tình nóng nảy non nớt quá mức. 

Bỗng Lý Cư đỏ mắt lên, y nắm quả đấm thật chặt, mặc dù y không thẹn với lòng, nhưng đối với cái nhà này trả thật sự quá ít. 

Đang vào lúc Lý Cư suy nghĩ bay xa, bất chợt lại nghe được âm thanh cửa được đẩy ra, lòng Lý Cư chấn động, không nhịn được nghĩ, có phải đã đến lúc bị chém đầu rồi không? 

Lính coi ngục này lại nở nụ cười nói: “Lý đại nhân, Bệ hạ đã khai ân rồi.” Sau đó khom người mời một thái giám cạnh mình đi vào. 

Thái giám này đứng trước mặt Lý Cư nói, “Còn không mau quỳ xuống lĩnh chỉ?” 

Lý Cư như đang mơ mờ mịt quỳ xuống, y cũng muốn trấn định, nhưng đầu lại ong ong lay động, nhớ tới lời lính cai ngục này nói, khai ân? Đây là ý gì? Chẳng lẽ đã được tha tội sao? 

Chờ thái giám đọc xong thánh chỉ, Lý Cư mới có thể khẳng định đây là sự thật, y được thả ra! 

Vui sướng trong lòng Lý Cư lan tràn ra ngoài, thật không thể kiềm chế nổi, y run rẩy nhận lấy thánh chỉ, liếm liếm đôi môi khô nứt, thật lòng quỳ tạ, “Tạ chủ long ân!” 

Thái giám cười ha ha nói, “Tất nhiên phải tạ thiên ân với Bệ hạ, có điều ngươi cũng đừng quên tạ một người khác.” Bây giờ đừng nói đến cả hậu cung, ngay cả mọi người trong Kinh thành đều biết Huyên phi nương nương khuyên được Hoàng đế. 

Trong mấy tháng này đám triều thần đầy khó hiểu với tính tình Hoàng đế, một người thật đúng là nói một không hai, kết quả lại bị một vị phi tử chốn hậu cung khuyên được. 

Sau đó mọi người mới biết vị phi tử này còn từng là Chiêu nghi của Khang vương, hơn nữa quan trọng chính là, bên cạnh Bệ hạ thế nhưng không có nữ nhân nào khác, chỉ một mình nàng! 

Lại có nhiều người bắt đầu bịa ra những câu chuyện ly kỳ hơn, nói là Hoàng đế nhìn Khang vương không vừa mắt là bởi vì Khang vương thích nữ tử của Hoàng đế, chính là vị Huyên phi nương nương bị lộng tiến vào trong cung chiếm đoạt này. 

Tóm lại bên ngoài lời đồn đãi rất nhiều. 

Nhưng có thể khẳng định chắc chắn, Hoàng đế rất trân ái (trân trọng và yêu quý) vị nương nương này, trân ái đến mức có thể thay đổi chủ ý thả Lý Cư ra. 

Thái giám chính là muốn tâng bốc vị nương nương này, cố ý nói tin tức này cho Lý Cư nghe. 

Cởi bỏ xiềng xích trên tay, thay y phục mới, xa xa nhìn thấy ánh hoàng hôn, lúc y nhìn thấy người nhà của mình đều đứng chờ trước cửa, made by diendanlequydon.com, sống mũi Lý Cư cũng cay xè, nghẹn ngào cất tiếng. 

Ôn thị lau nước mắt, “Lão gia.” 

Tiểu nữ nhi Lý Cư dẫn đầu chạy tới, gọi, “Phụ thân, phụ thân!” 

Người nhà tụ tập đông đủ, vốn đây là chuyện bình thường, nhưng bây giờ lại cảm thấy... rất trân quý khó tìm, thiếu chút nữa, bọn họ đã âm dương xa cách. 

Về đến nhà, sau khi Lý Cư biết rõ chuyện này, thật lâu sau mới lên tiếng, “Ta cảm thấy Bệ hạ quá kiên cường quả quyết...” Ôn thị búi tóc cho Lý Cư, ở trong ngục chỉ ngây người mấy ngày, trên đầu đã toàn là rận, nàng vất vả lắm mới gội sạch xong, đang tìm kiếm xem có còn hay không... Lúc này nghe được lời nói của Lý Cư cũng sững sờ, trong lòng suy nghĩ, Bệ hạ kiên cường quá mức? Chẳng lẽ chàng không phải thế? Chỉ cần cảm thấy chuyện làm đúng, mười bò cũng không ngăn nổi, bướng bỉnh đến chết! 

Lại nói ngày trước không phải chàng nói so với Khang vương không quả quyết, Bệ hạ sát phạt quả quyết mới thích hợp vị trí hơn à? 

Lý Cư vốn không biết ý nghĩ trong lòng Ôn thị, chẳng qua cảm thấy sau khi gội đầu xong cả người thoải mái hẳn, y tựa đầu lên ghế dựa, nhắm mắt lại nói, “Nhưng bên cạnh Bệ hạ có một nữ tử như vậy, cũng xem như may mắn cho Đại Chu ta.” 

Mặc dù Lý Cư chưa từng nhìn thấy vị Huyên phi nương nương này, nhưng trong lòng cảm thấy nàng một nữ tử kỳ tài rồi, thông minh như vậy, tùy cơ ứng biến như vậy, cũng chẳng trách hiện đang độc sủng hậu cung, mà sau này, chỉ sợ sẽ càng giỏi hơn. 

Trong lòng Lý Cư dần an ổn, bất kể đối với Hoàng đế hay Chu Thanh Nhược đều tràn đầy cảm kích cùng tin tưởng, y nghĩ sau ngày chỉ có thể liều chết báo đáp ơn này. 

*** 

Lúc này Chu Thanh Nhược nghe Linh NGọc nói chuyện bát quái về nàng, “Bọn họ đều nói như nghe thấy thật vậy, nói nương nương mới tám tuổi đã đánh đàn rất hay, chắc chắn kinh ngạc bốn phương.” 

Chu Thanh Nhược đang ngồi trên giường gỗ kháng gạch làm áo bào cho Hoàng đế, Hoàng đế không thích nữ nhân làm y phục cho mình, về phần để nam nhân làm mới cảm thấy thích hợp, nhưng thật ra trong lòng lại rất thích nàng làm hơn, vì nàng thấy Hoàng đế vẫn mang vớ rách nàng đã làm cho, chính là không nỡ vứt bỏ. 

Ai có thể nghĩ được Hoàng đế Bệ hạ mặc long bào hoa lệ khí thế oai hùng, uy nghiêm đỉnh đỉnh, nhưng vớ mang bị thủng một lỗ, nằm trong đôi giày không? 

Lúc ấy Chu Thanh Nhược thật..., lòng vừa cảm động cũng cảm thấy chua xót, sau đó nàng càng nỗ lực làm y phục cho Hoàng đế, mặc dù hình thức đơn giản, chỉ miễn cưỡng mặc lên người, nhưng mỗi lần nhìn thấy nụ cười toát từ trong tâm Hoàng đế, Chu Thanh Nhược đều cảm thấy rất rất đáng giá, ngọt ngào giống như ăn đường vậy. 

“Nương nương, ngài có nghe nô tỳ nói không?” Linh Ngọc thấy Chu Thanh Nhược đang may áo, đột nhiên lộ ra nụ cười ngọt ngào, dường như vốn chẳng nghe được lời của nàng, không nhịn được hỏi. 

Chu Thanh Nhược hồi hồn, để xuống tất cả vải vóc, nói có chút bất đắc dĩ, “Tám tuổi đánh đàn danh chấn bốn phương? Vậy có nói lúc ta đánh đàn bách điểu đến chơi, bươm bướm bay lượn trên người ta không?” 

Linh Ngọc gật đầu cái rụp, “Đúng. Chính là vậy, nương nương, sao người biết?” 

Chu Thanh Nhược không nhịn được cười nói, “Còn gì nữa không? Chỉ có những này?” 

Linh Ngọc nói xong cũng nhớ tới những lời bàn tán kia cũng đều trong các điển cố đánh đàn thổi tiêu có thể đưa tới bươm bướm, bách điểu, cũng không nhịn được cười, thì ra nương nương đang nhạo báng, tâm tình cũng dần buông lỏng, cười nói: “Tất nhiên là còn, nương nương dung mạo khuynh quốc khuynh thành, Bệ hạ vừa thấy đã yêu, chỉ tiếc nương nương cũng bị Khang vương coi trọng, cứ như vậy tình huynh đệ cũng vì nương nương mà có ngăn cách, về phần chuyện sau này tất cả đều là vì nương nương...” 

Chu Thanh Nhược không nhịn nổi nữa ôm bụng cười ngặt nghẽo, “Ta đây có khả năng bao lớn? Khi ấy ta được mấy tuổi? Đây là ai nói?” 

Linh Ngọc cũng cười, “Cũng không biết ai tung tin như vậy.” 

“Tóm lại, nương nương chính là người yêu trong lòng Bệ hạ, nhưng lại bị Khang vương âm thầm hãm hại, đoạt nhân sở ái, lúc này mới ép Bệ hạ hưng trí, bỏ chạy đến Mạc Bắc, cuối cùng vì rửa sạch sỉ nhục trước kia, ăn rất nhiều khổ, rốt cuộc năm năm sau cũng trở về, đoạt lại đế vị cùng nương nương.” Linh Ngọc nói xong sau đó còn cảm thấy chuyện này cũng khá đáng tin, hỏi, “Nương nương, trước kia ngài và Bệ hạ thật chưa từng gặp nhau? Không có định riêng cả đời trước sao?” 

Chu Thanh Nhược cười đến không chịu nổi nữa, lòng cảm thấy trí tưởng tượng người cổ đại năng lực bát quái cũng chẳng kém hơn gì người hiện đại. 

“Vì sao vui vẻ như vậy?” 

Chu Thanh Nhược ngẩng đầu lên, thấy Hoàng đế cùng một đám người vây quanh đang đi vào, ánh chiều tà chiếu lên Hoàng bào chói lóa bốn phương, sắc mặt y như ngọc, thân như tùng, mang theo một phong thái riêng, làm người nhìn thấy đều sinh lòng yêu thích.