Thịnh Thế Phong Hoa

Quyển 3 - Chương 5: Ai nha nha, rất tự do




Nhiều bảo vật vô giá như vậy, đừng nói mời một học giả có tiếng tăm viết một cái bảng hiệu, dù là mười cái hay trăm cái đều được a!

“Tiểu Thần, có đủ hay không?” Bạch Phong Hoa hướng Tiết Thần nhe răng cười, hỏi.

“Đủ, đủ, đủ! Oa!” Tiết Thần kinh ngạc không biết nói gì cho phải.Giống như, giống như có thể ăn một bữa ngon! Có thể mua rất nhiều bánh bao nhân thịt mình thích? Có thể ăn đủ sao?

“Phong Hoa, tại sao ngươi lại có nhiều bảo bối đến vậy? Là Nhu nhi bảo ngươi mang đến?” Tiết Trật Bạc nói có chút không thuận miệng, tuy Tiết gia là đại thế gia Nhạc Lâm quốc, danh vọng ở nơi nào.Mà tiền tài không tính là giàu có.Nhiều bảo vật vô giá như vậy hắn cũng lần đầu tiên nhìn thấy.

“Là từ một bằng hữu cho ta.Tiểu Thần, ngươi đi tìm người viết thư pháp tốt nhất kinh thành viết bảng hiệu cho Tiết gia.Dùng loại gỗ tốt nhất.” Bạch Phong Hoa phân phó, “Tịch Nhiêu, ngươi đi theo Tiểu Thần đi”.

“Đợi chút!” Tiết Chi Hạo biến sắc, bảng hiệu đúng là người Bạch gia hủy, nếu treo lên, người Bạch gia chắc chắn sẽ lại tìm tới cửa gây phiền toái.

“Cậu, ta biết ngươi đang lo lắng cái gì.” Khóe miệng Bạch Phong Hoa cong lên, mi gian tất cả đều là tự tin cùng cao ngạo, ”Ta biết ngươi lo lắng người Bạch gia sẽ lại tìm tới cửa, ta lại còn lo bọn họ không đến đấy.”

Bạch Phong Hoa dứt lời, mọi người đều sửng sốt.

“Tiểu Thần, ngươi chính là phải làm nhanh chút, bọn họ muốn bao nhiêu tiền ngươi cứ đưa.” Bạch Phong Hoa mắt hơi nheo lại, trong mắt bắn ra ánh sáng lạnh.Dịch Phong phái ta nhất định sẽ tính toán, mà Bạch gia thôi, nhất định phải đến.

“Phong Hoa?” Ngụy Vi khẩn trương.Dù sao Tiết gia hiện tại người ít, hơn nữa thực lực mạnh nhất Tiết Trật Bạc thận chịu trọng thương.

“Phong Hoa!” Tiết Trật Bạch mặt mày vẫn bình tĩnh khua tay nói, ”Mấy thứ này đều thu hồi, theo Phong Hoa an bài.”

Tịch Nhiêu cười tủm tỉm nhìn hết thảy, không nói gì.Hắn trong lòng cũng rất muốn xem BẠch Phong Hoa lo lắng rốt cuộc từ đâu tới đây? Thực lực Bạch Phong Hoa không tính là mạnh.Nàng chỉ ở cấp 6 cao nhất, Nhạc Lâm quốc trừ bỏ Bạch Ngọc Phi, cao nhất cũng ở cấp 9.Nàng đối mặt với Bạch gia cường đại, thật sự có biện pháp đối kháng?

Những bảo vật đó đều thu lại, Bạch Phong Hoa lấy ra không ít bạc, để Tiết Thần đầu tiên đi mời người viết tên bảng hiệu, hai là mua thức ăn trở về. Cầm bảo vật đi đổi, hiện tại Tiết gia mà nói quả thật có chút đàng hoàng.

Bạch Phong Hoa tựa vào cây cột ở hành lang, nhìn sân hoang tàn, trong lòng thổn thức không thôi.Tay vịn lan can khắc hoa văn cổ xưa có thể tưởng tượng đến phong cảnh năm đó của Tiết gia.

“Phong Hoa..” Một thanh âm vang lên sau lưng nàng.

Bạch Phong Hoa mỉm cười xoay người: ”Cậu, ta biết ngươi muốn nói cái gì.Đừng lo lắng, ta biết chính mình đang làm cái gì.”

"Bạch Ngọc Phi không thấy, nhưng Bạch gia cũng có không ít người tài mới.Nhưng thật ra cha ngươi bọn họ một chi kia, đã ..." Tiết Chi Hạo giọng thấp đi xuống.

"Gia gia? Ta chính muốn hỏi một chút, cậu, gia gia của ta bọn họ thế nào?" Bạch Phong Hoa không nói ra người cha thân sinh của mình không phải Bạch Hận Thủy, mà là Bạch Ngọc Phi.Bí mật này, vẫn trước chưa nên nói ra thì tốt hơn. Xem ra, mọi người hiện tại đều biết được Bạch Ngọc Phi không phải bế quan, mà là mất tích.

"Tuy rằng chuyện cha ngươi cùng mẹ ngươi không công khai, nhưng gia gia ngươi bọn họ một chi kia, bị Bạch gia chèn ép.Hiện tại đã bị trục xuất đến một trấn nhỏ ngoài thành.Cuộc sống cũng thực gian khổ." Tiết Chi Hạo khẽ thở dài.

"Ngày mai ta đi vấn an họ." Bạch Phong Hoa trong lòng có chút khó chịu. Sự kiện năm đó, không ngờ ảnh hưởng tới nhiều người như vậy.Hơn nữa, những người này đều không oán không hối hận dùng chính phương pháp của mình bảo hộ người họ thương yêu nhất.

Bạch gia gia chủ cùng chủ mẫu. . . . . .

Bạch Phong Hoa ánh mắt dần dần nghiêm túc, gia gia cùng nãi nãi chân chính của chính mình kia, rốt cuộc là người như thế nào. . . . . . Đối mẫu thân hạ độc, chèn ép Tiết gia.Thật đúng là nhân vật có thù tất báo.Tuy rằng cùng chính mình có quan hệ huyết thống, nhưng Bạch Phong Hoa lại đối bọn họ một tia hảo cảm cũng không có.

Rất nhanh, Tiết Thần cùng Tịch Nhiêu đã trở lại.Tiết Thần cùng Tịch Nhiêu hai tay đều đầy đồ vật này nọ, Tiết thần trong miệng còn ngậm một cái bánh bao thịt, biểu tình thỏa mãn cực kỳ.Xem một màn này, Bạch Phong Hoa lộ nụ cười tươi, mà Tiết Chi Hạo trong lòng cũng tê rần.Tiết gia, là danh môn Nhạc Lâm quốc, đảm nhận chức quan văn trong triều đình, trên thông thiên văn dưới rành địa lý.Đối kinh thương cùng võ học cũng không quá mức tinh thông, cho nên Tiết gia mặc dù là danh môn, cũng không giàu có.Mà từ sau khi bị Bạch gia chèn ép, Tiết gia lại rất nhanh suy bại đi xuống, những thế gia danh môn khác cũng xa lánh bọn họ.Làm cho càng ngày càng túng quẫn, đều không có làm cho Tiết Thần thư thái được ăn qua một bữa cơm ngon.Hiện tại nhìn đến Tiết Thần ăn bánh bao như vậy vui vẻ, trong lòng Tiết Chi Hạo chua chát vô cùng.

"Cha, ngươi xem, ta mua thiệt nhiều đồ ăn ngon, còn mua bánh bao thịt mình nhất, hôm nay có thể ăn thỏa mái rồi!" Tiết Thần giơ cao đồ trong tay, cao hứng hô.

"Ừ, ừ, ăn đi." Tiết Chi Hạo cũng không phát hiện giọng của chính mình có chút nghẹn ngào.

Tiết Thần gật gật đầu, cùng Tịch Nhiêu mang theo đồ này nọ đi phòng bếp .

"Cậu. . . ." Tiết Chi Hạo bên tai bỗng nhiên truyền đến giọng của Bạch Phong Hoa, tiếng rất nhẹ, cũng rất kiên định, "Ta về sau, nhất định sẽ không khiến cho các ngươi chịu khổ."

Tiết Chi Hạo quay đầu, chằm chằm nhìn Bạch Phong Hoa, nhìn thấy ánh mắt kiên định.Trên mặt lộ ra nụ cười tươi.

"Mợ đâu? Như thế nào vẫn không thấy được nàng?" Bạch Phong Hoa hỏi.

"Nàng. . . . . . Nàng ốm đau nằm ở giường đã lâu rồi." Tiết Chi Hạo giọng điệu trầm trọng, đều do hắn làm trượng phu vô năng… Vì Tiết Trật Bạc xem bệnh, bán của cải đáng giá trong nhà lấy tiền.Hắn làm thơ, bức hoạ cuộn tròn, bởi vì quan hệ Bạch gia, không người nào dám mua.Chức quan sớm đã bị bãi miễn, cũng là ‘phúc’ của Bạch gia tạo nên. Cho nên, sau khi mẫu thân Tiết thần bị bệnh, hắn thậm chí không có tiền đi thỉnh đại phu đến xem bệnh.

"Sao không nói sớm, ta đi bắt mạch cho nàng." Bạch Phong Hoa nhìn sắc mặt Tiết Chi Hạo liền biết những năm gần đây bọn họ trôi qua không dễ, trong lòng lại đau lòng cùng tức giận.Bạch gia gia chủ cùng chủ mẫu, cư nhiên đem Tiết gia bức bách tới tình trạng này!

Mẫu thân Tiết Thần, là một người cực kỳ ôn nhu.Cũng xuất thân từ dòng dõi thư hương, một nữ tử yếu đuối một chút chiến khí cũng không có. Nàng lễ phép mà ôn nhu tiếp đón Bạch Phong Hoa.Tiết Chi Hạo cùng nàng tình cảm sâu đậm, đối nàng chưa từng giấu diếm.Nàng biết chuyện tình của Tiết Nhu nhi.Xem quá mạch, Bạch Phong Hoa hiểu được đây là do làm lụng vất vả.Một cái Đại tiểu thư nhu nhược chưa từng làm việc nặng, cuối cùng phải làm hết việc của hạ nhân, giặt quần áo, nấu cơm, quét tước vệ sinh, hầu hạ trượng phu, nữ nhân hàng ngày sống như vậy.Nàng sao chống đỡ được?

"Điều dưỡng một thời gian ngắn là tốt rồi.Bồi bổ dinh dưỡng, ta kê đơn cho ăn lót dạ một phương thuốc là tốt rồi." Bạch Phong Hoa nói xong, lại cau mày nói, "Cậu, hiện tại có thể đi tìm vài thị nữ đến đây?"

Tiết Chi Hạo trên mặt lộ ra biểu tình khó xử, có chút xấu hổ lắc lắc đầu: "Tiền ra cao tới đâu cũng sẽ không có người đến."

"Lại là Bạch gia?!" Bạch Phong Hoa đã muốn phẫn nộ rồi.Ngay cả hạ nhân cũng không dám đến Tiết gia,Bạch gia rốt cuộc làm đến dạng nào? Được, tốt lắm! Một khi đã khinh người quá đáng như vậy, không nên trách mình không khách khí!

Bảng hiệu Tiết gia, sau cơm trưa sẽ đưa đến đây, mà người Bạch gia động tác cũng rất nhanh.

Buổi chiều, người Bạch gia đã tới cửa.Bạch Anh Phi cùng hai người Bạch gia khác, hùng hổ đi tới cửa lớn Tiết gia.

Tiết Thần đến nói cho Bạch Phong Hoa đang uống trà, Bạch Phong Hoa vẻ mặt bình tĩnh đặt ly trà xuống, khẽ cười ra tiếng, trong con ngươi toàn bộ là ánh sáng lạnh: "Đến đây là tốt rồi, ta còn sợ bọn họ không đến chứ!"

Khi Bạch Phong Hoa cùng Tịch Nhiêu đuổi tới cửa, Tiết Thần cùng đám người Bạch Anh Phi đang giằng co.Bạch Phong Hoa liếc mắt một cái nhìn ba người Bạch gia đứng ở cửa, trước mặt chính là Bạch Anh Phi đã gặp qua, hai người phía sau cũng cùng tuổi với hắn không sai biệt lắm, thoạt nhìn khoảng mười tám mười chín tuổi.Mi gian ngạo mạn cùng tàn nhẫn cùng tuổi bọn họ không phù hợp.

"Bọn họ muốn hủy bảng hiệu của chúng ta!" Tiết thần nghiến răng nghiến lợi nói.

Khi Bạch Anh Phi nhìn đến Bạch Phong Hoa cùng Tịch Nhiêu xuất hiện, trong lòng căng thẳng.Lần trước bị người đội mũ đánh bay, hắn biết thực lực của đối phương rất khủng bố.Không nghĩ tới hai người này cư nhiên ở Tiết gia.Khó trách Tiết gia không có sợ hãi.Có điểm phiền toái a, Bạch Anh Phi sắc mặt âm trầm.

"Ai nha nha, ta nói là ai đây?" Bạch Phong Hoa tựa vào cạnh cửa, trêu tức nhìn ba người Bạch Anh Phi, "Đây không phải thiếu niên anh hùng phi qua tường vừa rồi sao? Nhanh như vậy liền bay trở về?"

"Ngươi! Thật đáng giận!" Bạch Anh Phi tức giận tay nắm thành quyền, có chút cố kỵ nhìn Tịch Nhiêu vẫn đứng im lặng ở bên Bạch Phong Hoa.

"Anh Phi, chúng ta hủy bảng hiệu của bọn họ đi, xem bọn hắn kiêu ngạo thế nào!" Hai thiếu niên phía sau cũng là người Bạch gia, là đệ tử cùng thế hệ với Bạch Anh Phi.

"Tới thử xem." Bạch Phong Hoa mỉm cười, híp mắt nhìn ba người, trong mắt bắn ra ánh sáng lạnh, Bạch Anh Phi xem trong lòng run lên.

"Ngươi tính cái gì vậy, cũng dám ở trong này phát ngôn bừa bãi!" Bạch Dương ở phía sau lưng Bạch Anh Phi tức giận, Tiết gia này vẫn mang theo cái đuôi làm người, hôm nay cư nhiên dám làm càn, chính là ỷ vào người này sao? Người này là ai, loại ánh mắt này xem bọn hắn, thật sự là khó chịu.

"Hừ, hôm nay tạm thời buông tha các ngươi, chúng ta đi." Bạch Anh Phi xoay người rời đi, hai người kia khó hiểu.

"Anh Phi, ngươi sợ cái gì a?"

"Anh Phi, sao lại buông tha cho bọn họ?"

"Cái người mang mũ che kia hôm nay đả thương ta.Chúng ta không phải đối thủ." Bạch Anh Phi nói thật nhỏ, hắn nhưng thật ra thông minh, biết hôm nay ở trong này chiếm không được chỗ tốt, thối lui.

"Cái gì, người kia chính là người đả thương của ngươi?" Bạch Dương kinh ngạc nhìn về phía Tịch Nhiêu bên người Bạch Phong Hoa.Thực lực Bạch Anh Phi trong đồng lứa bọn họ đứng số một số hai, ngay cả Bạch Anh Phi cũng không phải đối thủ, vậy bọn họ lại càng không phải đối thủ.

"Đi về trước.Hôm nay nếu có thể hủy bảng hiệu liền hoàn hảo, nếu hủy không được, rơi vào trong lổ tai chủ mẫu liền không xong." Thời điểm Bạch Anh Phi nói đến chủ mẫu, trong mắt xẹt qua một tia ý sợ hãi.Bạch gia chủ mẫu sẵng giọng cương quyết, thủ đoạn độc ác, mỗi người đều biết, nàng đối đãi người Bạch gia thực nghiêm khắc, phạm sai lầm là nghiêm trị không tha.Huống hồ hiện tại Đại Lưu quốc bên kia gây sự, nếu bọn họ lại gây rối, chủ mẫu chắc chắn sẽ không bỏ qua bọn họ.

Bạch Dương cùng Bạch Hạp gật gật đầu, bọn họ luôn luôn nghe theo lời Bạch Anh Phi.Cũng biết đạo lý "Hảo hán không chịu thiệt trước mắt", nếu đánh không lại, bị người dọa thật tốt a.

Ba người muốn rời đi, Tiết Thần xoa thắt lưng đứng ở cửa lớn tiếng cười nhạo: "Ai nha nha, Bạch Anh Phi, ngươi muốn mang theo cái đuôi xám xịt chạy sao?"

"Ngươi! Ngươi chờ cho ta!" Bạch Anh Phi bỏ lại câu nói rồi chạy trốn.

Tiết Thần cười ha ha, trong lòng lần đầu tiên thống khoái như vậy.Bạch Anh Phi cứ như vậy rời đi, thật sự là dọa người chết a.

Ngay tại thời điểm bọn Bạch Anh Phi xoay người rời đi, bên tai lại truyền đến giọng nói lạnh như băng của Bạch Phong Hoa: "Ta khi nào thì nói qua cho các ngươi đi?"

Ba người Bạch Anh Phi phút chốc xoay người, trừng to mắt nhìn Bạch Phong Hoa.

"Đầu năm nay có chuyện khôi hài như vậy? Tìm đến cửa người ta gây sự, đánh không lại người ta, một câu ai nha ta bề bộn nhiều việc lần sau lại đến đã muốn đi? Ngươi nghĩ người ta ngu ngốc hay chính ngươi ngu ngốc?" Bạch Phong Hoa giọng mỉa mai nói xong, người đã lắc mình ngăn ở trước mặt ba người.Tịch Nhiêu lắc mình một cái, cũng đứng ở phía sau Bạch Phong Hoa.

"Ngươi muốn làm gì?" Bạch Anh Phi sắc mặt trầm xuống, đề phòng nhìn Bạch phong Hoa.

"Đánh ngươi." Bạch Phong Hoa cười tủm tỉm nói xong câu này, Bạch Anh Phi trước mắt đã là nắm tay phóng đại! Bạch Anh Phi trong lòng cả kinh, vội vàng trốn ra sau, lại phát hiện bản thân không động đậy được, cứng rắn nhận xuống một quyền này.Trong nháy mắt, đôi mắt bị biến đen hiện ra.

"Chậc chậc, cứng quá." Bạch Phong Hoa lắc lắc tay, bất mãn nói, "Xem ra vật lộn không thích hợp với ta a."

"Chủ nhân, có cần ta cống hiến sức lực?" Tịch Nhiêu cười tủm tỉm hỏi, giọng nói mềm mại đáng yêu này khiến Bạch Dương cùng Bạch Hạp nghe đều sửng sốt.

"Đem bọn họ đánh thành đầu heo." Bạch Phong Hoa lộ ra cái tươi cười sáng lạn, nàng biết vừa rồi Bạch Anh Phi không có né tránh tất nhiên là Tịch Nhiêu làm.

"Tốt, chủ nhân." Tịch Nhiêu híp mắt cười, đã muốn ra tay.Bạch Phong Hoa nhún vai đi trở về bên người Tiết Thần, cùng Tiết Thần đang nghẹn họng trố mắt cùng nhau xem.Nhìn Tịch Nhiêu ra tay càng ngày càng ngoan, đánh đập ba người kia thẳng ngao ngao gào khóc, Tiết Thần cao hứng vỗ tay.Đã quá, đã quá! Trong lòng thật thích a, người Bạch gia cũng có hôm nay, ha ha.Bạch Phong Hoa tuy rằng mặt mang mỉm cười nhìn hết thảy, nhưng trong lòng có chút phiền muộn.

Ba người này, tuy không phải đối thủ của nàng, nhưng nàng tất nhiên làm không được giống Tịch Nhiêu đánh đập đối phương không hề có lực chống đỡ.Quá yếu, chính mình vẫn quá yếu.Phải mạnh lên! Tiết gia, mình nhất định sẽ làm Tiết gia lại đi vào lịch sử.

Tịch Nhiêu đánh xong về sau, phủi phủi bụi bậm trên người, trong lòng thở dài, đánh người thật đúng là cái kỹ thuật sống.Không giết những người này, thật sự làm khó xử chính mình a.

"Cút đi, mau cút đi, các ngươi ngu xuẩn, ngu ngốc, lợn thối!" Hôm nay, Tiết Thần thống khoái đến cực điểm, nhìn đến những người đó bình thường khi dễ nàng thật đáng giận, nàng liền một bụng hỏa.Hôm nay rốt cục cũng có thể xả hận.

Bạch Phong Hoa lại không nói được một lời, xoay người vào cửa.Tiết Thần xoa thắt lưng cười nhạo ba người đang thống khổ rên rỉ.

Tịch Nhiêu đi theo sau Bạch Phong Hoa, nhìn bóng dáng Bạch Phong Hoa, như có điều suy nghĩ.

Bạch Phong Hoa nhẹ nhàng nâng đầu nhìn về phía trời cao, chuyện phiền phức còn tại phía sau, chính mình phải mạnh mới có thể giải quyết phiền toái đó được!