Sáng sớm hôm sau, Bạch Phong Hoa ngủ đến quên trời quên đất.Tịch Nhiêu ngủ trên nóc nhà, đợi Tịch Nhiêu tỉnh lại sau, hắn nhảy đến cửa gõ cửa.
“Chủ nhân rời giường rời giường a!” Tịch Nhiêu tận hết sức lực gõ cửa.
“Làm sao?” Bạch Phong Hoa mắt buồn ngủ mông lung mở cửa.
“Chủ nhân, nên đi ăn điểm tâm rồi đến cái gì luyện võ trường.” Tịch Nhiêu kích động nói.
“Không có hứng thú.” Bạch Phong Hoa xoay người lại đi vào trong phòng, chuẩn bị tiếp tục ngủ.Buồn cười, Bạch gia Tông gia thật sự cho là vì bọn họ tính cái gì vậy? Giúp mình đề cao thực lực? Chính mình cần bọn họ giúp sao?
“Không nên, chủ nhân, như vậy không thú vị.Chúng ta đi luyện võ trường thôi, đi thôi…” Tịch Nhiêu đuổi theo vào, ở trước giường Bạch Phong Hoa nhảy tới nhảy lui, chớp chớp mắt hy vọng nhìn Bạch Phong Hoa.
Bạch Phong Hoa bị giọng điệu Tịch Nhiêu làm cho cả người nổi da gà.
“Chủ nhân, được không, đi qua xem đi.” Tịch Nhiêu giọng điệu mềm yếu.
Bạch Phong Hoa run lẩy bẩy, không nói gì đưa tay ngăn cản Tịch Nhiêu tiếp tục nói chuyện, “Được rồi, ta đi ta đi.Cầu xin ngươi, không nên dùng cái loại giọng điệu này cùng ta nói chuyện.”
Bạch Phong Hoa mơ hồ mặc quần áo tử tế vào, đi phòng ăn sắp xếp ở tận trong cùng ăn điểm tâm, mới chậm chạp đi theo Tịch Nhiêu hướng luyện võ trường đi đến.Luyện võ trường Tịch Nhiêu đã sớm hỏi thăm tốt lắm.Ở căn tin ăn cơm, quả nhiên đều là bọn hạ nhân.Bọn họ dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái đánh giá Bạch Phong Hoa không ai dám tiếp cận, đều là đứng xa xa xì xào bàn tán.
Bạch Phong Hoa trầm mặc đi theo phía sau Tịch Nhiêu.Nàng nghĩ đến hai người, một là Mạc Thanh Tuyệt hai là Bạch Ngọc Phi.Hai người này không biết đi đâu, nay chính mình lại quấn vào cái chuyện thất quốc ty thí.Bạch Ngọc Phi mất tích lâu như vậy, Bạch gia cũng không có cách nào tìm ra.Rốt cuộc nên bắt đầu tìm từ đâu? Chờ mình rảnh rỗi để Tịch Nhiêu khiến cho tứ đại thần thú tỉnh lại, đi Dị Thú cốc nhìn xem, có lẽ sẽ có manh mối.Bạch Ngọc Phi mất tích nhất định cùng nhóm dị thú biến mất có quan hệ.
Về phần Thanh Tuyệt ..Bạch Phong Hoa ở trong lòng khẽ thở dài.Chàng giờ phút này ở nơi nào chứ? Mình phải như thế nào mới tìm được? Chính mình tìm thật khó khăn, Bạch gia Tông gia nàng sẽ không trông cậy vào.Tìm cái thế lực lớn hỗ trợ hẳn sẽ rất nhanh, tìm ai tốt đây? Bạch Phong Hoa đang suy tư, dần dần đi tới bên cạnh luyện võ trường.
“Bạch Phong Hoa, ngươi đến muộn.” Một giọng nói lạnh lùng rơi vào trong lỗ tai Bạch Phong Hoa, đem suy nghĩ Bạch Phong Hoa kéo lại.
Bạch Phong Hoa vừa ngẩng đầu, liền chống lại khuôn mặt tuấn tú của Bạch Thiên Kỳ, trên mặt đều là lạnh nhạt.Mà trung tâm luyện võ trường đứng là hai cái lão nhân, phía trước hai lão nhân là vài thiếu niên, chung quy luyện võ trường còn có mười mấy đứa nhỏ tuổi không lớn lắm.
“Sao, mắc mớ gì tới ngươi?” Bạch Phong Hoa không chút để ý hỏi ngược lại.
“Làm càn! Ngươi coi Bạch gia là nơi nào? Ngươi coi luyện võ trường là quán trà sao?” Một cái giọng nói quen thuộc cứ như vậy thô lỗ chui vào tai Bạch Phong Hoa.Tiếng nói này Bạch Phong Hoa không cần quay đầu cũng biết, là Bạch Anh Phi.
“Tốt, miệng thối.” Bạch Phong Hoa sắc mặt trầm xuống, trong lòng tức giận dâng lên.Này, Bạch Anh Phi năm lần bảy lượt nói năng xằng bậy, không biết chừng mực, nếu không cho hắn giáo huấn, thật đúng là coi mình là quả hồng mềm.
Ngay sau đó, Bạch Thiên Kỳ chỉ cảm thấy trước mặt mình thoáng qua một trận gió, Bạch Phong Hoa đã không còn thấy bóng dáng.
Oanh_____
Bạch Anh Phi đứng ở bên cạnh luyện võ trường cứ như vậy hoa lệ thân thể bay lên không trung, Bạch Phong Hoa tàn nhẫn một cước không lưu tình chút nào đá vào bụng hắn.Không đợi Bạch Anh Phi hạ xuống, Bạch Phong Hoa cao cao nhảy lên, nhảy đến trên mặt Bạch Anh Phi, hai chân trực tiếp đạp thẳng bụng hắn, thẳng tắp rơi xuống.
Ầm ầm rơi xuống đất, Bạch Anh Phi thân thể thật mạnh nện xuống đất, cũng nện ở trong lòng mọi người ở luyện võ trường!
Hai trưởng lão Bạch gia phụ trách dạy chằm chằm nhìn một màn này.Một màn này phát sinh quá nhanh, quá đột ngột.Ai cũng thật không ngờ Bạch Phong Hoa sẽ bỗng nhiên ra tay, hoàn toàn không coi bọn họ tồn tại, hơn nữa lại ra tay ‘ngoan’ như vậy.
Bạch Phong Hoa mặt lạnh, cả người tản ra một cỗ hơi thở lạnh lẽo đáng sợ, từ trên người Bạch Anh Phi tao nhã bước xuống.Nhưng không có ngẩng đầu nhìn bất kỳ kẻ nào chung quah, mà từ từ nâng chân lên, nhắm ngay thẳng bụng Bạch Anh Phi chuẩn bị hạ xuống.
Phanh_____!
Tiếng binh khí tiếp xúc nhau, vang vọng toàn bộ luyện võ trường.
Giờ khắc này, Bạch Thiên Kỳ động, hắn rút kiếm mà lên, trực tiếp đối Bạch Phong Hoa chém tới.
Bạch Phong Hoa mặt không chút thay đổi, rút kiếm nghênh đón.
Một màn này, mọi người ở luyện võ trường xem đều choáng váng.
Bạch Thiên Kỳ động thủ! Thiên tài Bạch Thiên Kỳ lần đầu tiên chủ động rút kiếm!
Mà đối phương thoải mái đỡ hắn một kiếm này!
“Thiên Kỳ ca, đánh chết hắn!”
“Thiên Kỳ ca, hảo hảo giáo huấn người kia a!”
“Thiên Kỳ ca, đánh đánh hắn! Cho hắn bài học, dám không coi ai ra gì!”
Nhóm thiếu niên vây quay chung quanh luyện võ trường đều rống lên, nắm chặt quyền vì Bạch Thiên Kỳ trợ uy đứng lên.
Vừa rồi hành động của Bạch Phong Hoa làm cho bọn họ trong lòng vừa sợ vừa giận.
Hai trưởng lão kia liếc nhau, đều thấy trong mắt đối phương kinh hãi.Nhưng mà bọn họ hành động nhất trí, đều không lên tiếng ngăn cản.Đứa bé Bạch Thiên Kỳ này, luôn luôn có chừng mực.Bọn họ căn bản không lo.Đã sớm nghe nói đứa nhỏ Bạch Hận Thủy đã trở về, bọn họ trong lòng vốn khó chịu.Mà vừa rồi hành động của hắn kia, lại vô pháp vô thiên, làm cho Bạch Thiên Kỳ giáo huấn một chút cũng tốt.
Nhưng mà Bạch Thiên Kỳ cùng Bạch Phong Hoa đánh nhau càng phát ra kịch liệt, mà sắc mặt hai trưởng lão cũng càng ngày càng kinh ngạc, con ngươi lại nổi lên phức tạp.
Bạch Thiên Kỳ, là đệ tử tiềm lực nhất Bạch gia hiện nay.Hắn tuy rằng so không bằng Cuồng Long Bạch Ngọc Phi, nhưng hắn thiên tư tuyệt đối có thể coi là mấy trăm năm khó gặp.Hắn mặc dù mới mười chín tuổi, nhưng thực lực đã vượt xa chúng bạn, có thể so sánh với chư vị trưởng lão rồi.Thời gian sau, tiền đồ nhưng không giới hạn a.
Có điều, chính là một cái thiên tài thực lực cường hãn như vậy, cư nhiên cùng Bạch Phong Hoa vừa mới tiến vào đại môn Bạch gia đánh thành ngang tay!
Hai người vung kiếm ở giữa không trung giao nhau, Bạch Thiên Kỳ sắc mặt trịnh trọng vô cùng.Bạch Phong Hoa cũng là vẻ mặt hờ hững.Nhưng trong lòng có chút cảm thán, nếu không phải Tịch Nhiêu giúp mình rất nhanh tăng lên thực lực, sợ hôm nay mình thật đúng không phải đối thủ Bạch Thiên Kỳ.
Tịch Nhiêu ngồi xổm bên cạnh luyện võ trường, ngửa đầu nhìn Bạch Phong Hoa cùng Bạch Thiên Kỳ đánh nhau, cười nheo mắt lại.A nha nha, chủ nhân tính tình vẫn thực nóng nẩy a.Người ta nói ra tay liền ra tay, nàng ngay cả nói cũng không nói liền ra tay. Tịch Nhiêu quay đầu nhìn Bạch Anh Phi nằm trên mặt đất, cười càng càng sung sướng! Người kia, về sao có thể nhận chút giáo huấn hay không? Có thể còn tìm đánh không? Ừ, tò mò a tò mò a.
Chung quanh luyện võ trường người vây xem kêu gào lợi hại, đều vì Bạch Thiên Kỳ mà hò hét cố lên.Bạch Phong Hoa khóe miệng gợi lên độ cong ác liệt, một kiếm đón nhận công kích của Bạch Thiên Kỳ sau, lưu loát phản thủ vung lên.Chiến khí khổng lồ họa xuất một đường cong, ầm ầm đánh úp về phía mọi người chung quanh đang quát to.
Ai cũng thật không ngờ Bạch Phong Hoa làm chuyện như vậy!
Rầm ________
Cuồng bạo khí chớp mắt thổi quét tại mọi người đang trợ giúp, bụi đất cuồn cuộn đem mọi người bao phủ.Bạch Phong Hoa một kiếm này nguyên bản không tính tập kích mấy người này, mà đánh úp xuống đất dưới chân bọn họ, nhưng tất cả mọi người không phòng bị bất ngờ bị tập kích tất cả người chật vật đến cực điểm, kêu sợ hãi hướng phía sau lui.Tịch Nhiêu ngồi ở một bên, liều mạng cười, nước mắt đều bay tứ tung, chủ nhân quả nhiên không làm cho hắn thất vọng …
Ban Ngày Kỳ hạ xuống, vững vàng đứng trên mặt đất, nắm bảo kiếm nhìn vẻ mặt Bạch Phong Hoa trêu tức, mặt trầm như nước, không nói được lời nào.
Bạch Phong Hoa mỉm cười, phất phất kiếm trong tay.Nàng còn chưa phát huy sức mạnh Trường Không kiếm a, chỉ là nàng dùng chiến khí thông thường thôi.Không nghĩ sớm như vậy bại lộ thần khí Trường Không kiếm tồn tại.
“Bạch Phong Hoa! Ngươi lớn mật!” Rốt cuộc, hai trưởng lão hồi phục tinh thần lại, lửa giận ngút trời hướng bên này lại đây, căm tức Bạch Phong Hoa, “Ngươi thật to gan, ngày đầu tiên nháo loạn! Cấm túc! Cầm túc! Ngươi lập tức đi hối lỗi cho ta!”Nhóm đệ tử mặt xám như tro, trong lòng cuối cùng thoải mái vì trưởng lão ra mặt phạt người.
“Dựa vào cái gì?” Bạch Phong Hoa cầm kiếm đút vào trong vỏ, nghiêng đầu tự nhiên nói một câu như vậy.
Trường lão kia tức giận sắc mặt đỏ bừng.Chống đối, Bạch Phong Hoa này không ngờ ở trước mặt mọi người chống đối trưởng lão! Phản!
“Không có gì, dựa vào cái gì! Ngươi xem ngươi làm cái gì?” Trưởng lão lớn tiếng trách cứ, chỉ tay vào Bạch Anh Phi hôn mê bất tỉnh cùng đệ tử Bạch gia chật vật không chịu nổi.
“Ta xem đến, đều là xứng đáng a, đúng vậy thôi!” Bạch Phong Hoa ha ha cười, khinh thường bĩu môi, mày hết sức lông bông chọc mọi người phẫn nộ, “Là bọn hắn vô dung được không?”
Bạch Thiên Kỳ lẳng lặng đứng nơi đó nhìn Bạch Phong Hoa, con ngươi chỗ sâu nhất hiện lên một tia phức tạp.
“Bạch Phong Hoa, ngươi tiến vào đại môn Bạch gia, phải tuân theo tổ huấn Bạch gia!” Trưởng lão tức giận giọng nói đều run lên, quá càn rỡ, thật sự là quá càn rỡ.
“Tổ huấn?” Bạch Phong Hoa nhíu mày nhìn trưởng lão, tiếp theo ngửa đầu cười ha hả, cười xong sắc bén nhìn hướng trưởng lão, “Tổ huấn là vật gì? Ta tiến vào Bạch gia nguyên nhân là cái gì các ngươi so với ta rõ hơn.Không nên nói cho ta cái gì tổ huấn! Ta sẽ tham gia tỷ thí, nhưng các ngươi nhớ kỹ cho ta, không nên coi ta là đứa ngốc!”
Bạch Phong Hoa nói xong, thoải mái xoay người, liếc Tịch Nhiêu, ngoắc ngoắc tay, Tịch Nhiêu vui vẻ chạy theo.
Ở phía sau Bạch Phong Hoa, hai trưởng lão tức giận một câu cũng không nói lên lời.
‘A, đúng rồi, ta còn chưa nói xong.Khi ta là đứa ngốc, hậu quả ..” Bạch Phong Hoa nói tới chỗ này, lộ ra nụ cười sáng lạn, gằn từng tiếng một, “Hậu quả thực nghiêm trọng …”
Nói xong câu này, Bạch Phong Hoa liền xoay người đi, Tịch Nhiêu cười tủm tỉm ở phía sau rời đi.
Mà thời điểm hai vị trưởng lão kia tưởng mở miệng ngăn cản, lại chú ý đến động tác của một người, người nọ đưa tay ngăn bọn họ lại.Sắc mặt bọn họ do dự, nhưng vẫn dừng động tác.
Bạch Phong Hoa sau khi rời đi, luyện võ trường lại bắt đầu huấn luyện.Bạch Phong Hoa còn lại cùng Tịch Nhiêu nghênh ngang ra khỏi Bạch phủ, trên đường đi dạo.
Không có bất luận kẻ nào ngản cản Bạch Phong Hoa.
Ở luyện võ trường, có người xuất hiện nơi đó.
“Chủ mẫu, vì sao để tiểu tử kia rời đi? Hắn quá càn rỡ, không tôn trọng bề trên!” Trưởng lão khó hiểu đứng ở bên lão phụ uy nghiêm.
Lão phụ này không phải ai khác, chính là chủ mẫu Bạch gia … Bùi Thi Vũ.Bà đứng nơi đó, không giận mà uy.Hai mắt có thần, mày có một cỗ khí thế bức người sắc bén.Mà theo mặt nàng nhìn ra, thời điểm tuổi trẻ khẳng định là một đại mỹ nhân.
“Aiiii…” Chủ mẫu khẽ thở dài, nhìn luyện võ trường mở miệng, ánh mắt phức tạp không thôi.
“Chủ mẫu?” Bên cạnh, trưởng lão khó hiểu đối thái độ của chủ mẫu.
“Các ngươi, có cảm thấy hắn phong thái giống người kia?” Chủ mẫu ánh mắt thẫn thờ mà có chút đau thương.”Đáng tiếc a đáng tiếc a, lại là nhi tử Bạch Hận Thủy.”
Hai vị trưởng lão nháy mắt hiểu được người kia trong miệng chủ mẫu là ai.Là Bạch Ngọc Phi! Hai vị trưởng lão liếc nhau, ở trong mắt nhau nhìn thấy được kinh ngạc cùng giật mình.Đúng rồi, người có thể làm cho bọn họ tức giận nổi trận lôi đình còn có một người, thì phải là Bạch Ngọc Phi.Bạch Ngọc Phi trên mặt thường xuyên mang theo tươi cười không kiềm chế được, cũng là thường xuyên trước mặt mọi người làm cho bọn họ nhóm trưởng bối khó xử.Càn rỡ đến cực điểm, kiêu ngạo đến cực điểm.Nhưng hắn có tư cách kia, có thực lực kia! Mà nay, Bạch Phong Hoa cũng là như vậy!
“Xem ra, trình tự tỷ thí lần này lại khiến ta lo lắng!” Chủ mẫu trong mắt hiện lên một tia vui sướng không dễ dàng phát giác, lúc này đi, có lẽ sự tình sẽ có bước ngoặt chuyển biến tốt.
“Thiên Kỳ.” Chủ mẫu quay đầu nhìn Bạch Thiên Kỳ đang thất thần đứng cách đó không xa lên tiếng.
“Dạ, chủ mẫu.” Bạch Thiên Kỳ đã đi tới đáp.
“Nhìn chằm chằm Bạch Phong Hoa, đừng để người trong tộc đi trêu chọc hắn.Ta không hy vọng thấy có người bị thương.” Chủ mẫu trầm giọng phân phó.Không phải sợ Bạch Phong Hoa bị thương ảnh hưởng đến tỷ thí.Mà là sợ người trong tộc đi tìm Bạch Phong Hoa gây chuyện, bị Bạch Phong Hoa đánh.Bạch Phong Hoa này, không phải người dễ trêu chọc a.
Bên này, Bạch Phong Hoa mang theo Tịch Nhiêu trên đường lắc lư.Bạch Phong Hoa tùy ý ở quán nhỏ mua đồ ăn, bất nhã vừa đi vừa ăn nhìn ngó hai bên.Đây là nơi phụ mẫu bọn họ sinh trưởng? “Tịch Nhiêu, có muốn ăn không?” Bạch Phong Hoa thuận tay đưa đồ ăn đưa đến phía sau.Tịch Nhiêu lặng đi một chút vẫn nhận lấy, mấy thứ này hắn chưa bao giờ ăn qua.Hắn nắm đồ ăn vặt trong tay, nhìn hồi lâu, rốt cục thật cẩn thận bỏ vào trong miệng.Ừ, hương vị cũng không tệ lắm.
“Tịch Nhiêu …” Bạch Phong Hoa bỗng nhiên quay đầu, Tịch Nhiêu đang ăn nhìn đến Bạch Phong Hoa quay đầu, phụt một tiếng thiếu chút nữa mắc nghẹn.
“Có chuyện gì?” Tịch Nhiêu nhai nhai một chút rồi nuốt xuống miệng, đập ngực khó khăn nói.
Bạch Phong Hoa lại không có nói chuyện, mà đứng tại chỗ chợt nhớ tới gì đó, chạy hướng Tiết gia, “Di, chủ nhân, chạy đi đâu?” Tịch Nhiêu đuổi sát ở phía sau.
Bạch Phong Hoa thẳng đến Tiết gia, nàng vừa nghĩ đến họa sĩ vẽ bức tranh Thanh Tuyệt, sau đó tìm người.Nhưng nghĩ tới, Tiết gia là dòng dõi thi hương, cậu hẳn sẽ vẽ tranh đi? Mang theo bức họa Thanh Tuyệt tìm người hẳn là thuận tiện hơn.Tiết gia tuy thay đổi bảng hiệu, nhưng bên trong như trước lạnh vô cùng, vẫn là vài người Tiết Thần bọn họ.Sau gõ cửa là Tiết Thần ra mở cửa, nhìn đến Bạch Phong Hoa Tiết Thần rất cao hứng.
“Tiết Thần, cha ngươi đâu?” Bạch Phong Hoa thăm dò hướng bên trong xem.
“Cha đang quét rác.” Tiết Thần nhún vai trả lời, “Ta phủi bụi.”
“Vẫn không tìm được người đến?” Bạch Phong Hoa nhíu mày, nhà lớn như vậy, cậu bọn họ muốn xử lý tự nhiên là thực cố hết sức.
“Tiết Thần bũi môi: ”Ai dám đến a?”
Bạch Phong Hoa nghĩ nghĩ, không nói được một lời xoay người rời đi.
“A? Ca, ca đi đâu vậy a?” Tiết Thần đuổi theo ở phía sau.
“Ngươii đi về trước.” Bạch Phong Hoa trầm giọng nói, “Trở về chờ, nghe lời.”
Tiết Thần chớp chớp mắt to nhìn Bạch Phong Hoa, cuối cùng ngoan ngoãn gật đầu đi trở về.
Mà Bạch Phong Hoa, còn lại theo đường cũ hướng Bạch phủ mà đi.