Thịnh Thế Phong Hoa

Quyển 2 - Chương 22: Đông Phương Lưu Phong, chán ghét tên mị hoặc?




Hôm sau nghỉ ngơi hồi phục xong, lại chạy xe trở về Uy Xa thành. Lúc này đây, người đồng hành nhiều hơn một số người. Xe ngựa cho đoàn người Bạch Tử Mặc, Hoàng Phủ gia đã sớm phân phó chuẩn bị tốt. Hoàng Phủ Nhã chen chúc trên xe ngựa Bạch Phong Hoa cùng Tô Mông Vân, Hoàng Phủ gia không có bất luận kẻ nào phản đối, hiển nhiên giờ phút này, chuyện Bạch Phong Hoa là ‘đoạn tụ’ tất cả mọi người cho rằng không tạo thành uy hiếp gì đối với Hoàng Phủ Nhã.

Hoàng Phủ Nhã lên xe ngựa, vẫn nhìn Bạch Phong Hoa, một dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Đoàn người chậm rãi khởi hành, nhanh chóng rời khỏi trấn nhỏ.

Bạch Phong Hoa híp mắt tựa vào vách xe dưỡng thần.

“Cái kia, cái kia, Bạch công tử…” Rốt cuộc Hoàng Phủ Nhã mở miệng, giọng điệu thập phần cẩn thận.

“Ân? Hoàng Phủ tiểu thư có việc?” Bạch Phong Hoa mí mắt cũng không nâng một chút.

Tô Mộng Vân lấy ra một chùm nho đưa cho Bạch Phong Hoa, Bạch Phong Hoa tiếp nhận thích thú bắt đầu ăn, Tô Mộng Vân lại đưa cho Hoàng Phủ Nhã, Hoàng Phủ Nhã lại xua tay ý bảo không cần.

“Cái kia, Bạch công tử, ngươi không cần để ý đến ánh mắt người khác, tuy rằng những người đó.. Nhưng mà, nhưng ta tuyệt đối sẽ không khinh thường ngươi.” Hoàng Phủ Nhã biểu tình rất là vội vàng.

“Cái gì?” Bạch Phong Hoa nghi hoặc ăn nho nhìn thái độ sốt ruột của Hoàng Phủ Nhã trước mắt, không rõ nàng đang nói cái gì.

“Ta cảm thấy, thích một người không có sao, mặc kệ đối phương là người tốt hay người xấu, là nhân vật lớn hay nhỏ, mặc kệ có thân phân như thế nào ta cảm thấy đều không có sai.” Hoàng Phủ Nhã nắm tay thành quyền trịnh trọng nói.

Bạch Phong Hoa càng nghe càng hồ đồ, Hoàng Phủ Nhã nói những lời này là có ý tứ gì? Rốt cuộc muốn là gì? Tô Mộng Vân cũng nghe không hiểu ra sao, này Đại tiểu thư chạy tới ngồi cùng một xe ngựa với bọn họ, sau đó còn nói những lời như vậy, là có ý gì?

“Ngươi, rốt cuộc muốn nói cái gì?” Bạch Phong Hoa nhíu mày, nghi hoặc nhìn Hoàng Phủ Nhã.

“Ta nói, thích một người là không có sai.” Hoàng Phủ Nhã mặt đỏ bừng, tựa hồ lấy hết dũng khí nói ra.

“Ân, đúng vậy. Hoàng Phủ đại tiểu thư thích ai? Gia gia của ngươi phản đối hay sao?” Bạch Phong Hoa tiếp tục ăn nho, biểu tình càng nghi hoặc.

“Ngươi thích nam nhân không có sai, ‘đoạn tụ’ là cái gì, ta cảm thấy không có gì là sai.” Hoàng Phủ Nhã rốt cuộc lấy hết dũng khí đem lời trong lòng nói ra, rất nhanh bổ sung thêm, “Ta sẽ không khinh thường ngươi, tuyệt đối sẽ không.”

“Phốc___” Bạch Phong Hoa nho trong miệng hoa hoa lệ lệ phun ra, trực tiếp phun đến trên mặt Hoàng Phủ Nhã.

Tô Mộng Vân cũng há to mồm chằm chằm nhìn Hoàng Phủ Nhã.

Hoàng Phủ Nhã cẩn thận lau nho trên mặt, vội vàng nói: ”Bạch công tử, ta tuyệt đối không kỳ thị ngươi, ngươi không cần lo lắng.”

“A…” Bạch Phong Hoa ngây ngốc cầm nho trong tay, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hoàng Phủ Nhã, ”Ngươi, làm sao mà biết?”

“Chuyện tối ngày hôm qua, chúng ta cũng biết.” Hoàng Phủ Nhã nhỏ giọng nói.

"Chuyện tối ngày hôm qua?” Bạch Phong Hoa cảm thấy chính đầu óc mình có chút run run.

“Chính là, chính là ngươi tối qua cùng cái nam nhân kia ở trên nóc khách sạn..” Hoàng Phủ Nhã thanh âm càng ngày càng nhỏ.

Bạch Phong Hoa co rút khóe miệng, rốt cuộc cũng hiểu được chuyện gì xảy ra. Khó trách hôm nay sáng sớm những người đó dùng ánh mắt khác thường nhìn chính mình, nguyên lại có ngươi nhìn thấy nguyên tối qua hai người bọn họ ở trên nóc nhà.

“Cái kia, Bạch công tử, ngươi không cần để ý. Ta cảm thấy không có gì. Ngươi chính là vừa vặn thích một cái nam nhân mà thôi.” Hoàng Phủ Nhã nhìn thấy biểu tình của Phong Hoa, nghĩ đến Bạch Phong Hoa bị đả kích rất lớn, vội vàng khuyên giải an ủi.

Ngươi chính là vừa vặn thích một cái nam nhân mà thôi!

Bạch Phong Hoa sửng sốt, kinh ngạc nhìn Hoàng Phủ Nhã trước mắt. Như vậy lời kinh hãi thế tục cư nhiên là Đại tiếu thư Hoàng Phủ gia đứng đầu Bát đại thế gia nói ra sao.

“Bạch công tử, Bạch Công tử, ngươi, ngươi không sao chứ?” Hoàng Phủ Nhã nhìn Bạch Phong Hoa sửng sốt, lo lắng hỏi.

“Ta không sao, cám ơn ngươi.” Bạch Phong Hoa lấy lại tinh thần mỉm cười, “Hoàng Phủ tiểu thư thông tình đạt lý như vậy, về sau nhất định sẽ có một đoạn nhân duyên tốt.”

“Ta mới không cần đâu.” Hoàng Phủ Nhã nói tới đây, sắc mặt có chút ảm đạm. Nữ nhi sinh ở thế gia, là không có tư cách làm chủ hôn sự chính mình.

Bạch Phong Hoa không nói gì hỏi trời xanh, ‘đoạn tụ’! ‘Đoạn tụ’! Cái này thật là thích thú a, chính mình bị gán cho cái danh hiệu ‘đoạn tụ’, thật ý tứ vô cùng.

Đoàn người cứ như vậy thông hành không bị ngăn cản trở về Uy Xa thành, ở Hoàng Phủ gia an bài xong, đoàn người Bạch Tử Mặc đều ở liền nhau trong viện Bạch Phong Hoa, hết thảy ăn mặc chi phí đều thuộc hàng tốt nhất. Ở Hoàng Phủ gia đã được lễ ngộ cao nhất. Lần này Hoàng Phủ gia vốn chuẩn bị ở thời điểm thần khí xuất thế toàn lực thể hiện năng lực, kết quả không nghĩ tới thần khí xuất thế trực tiếp biến mất, sau đó nhận Bạch Tử Mặc làm chủ. May mà Bạch Tử Mặc là thân đệ đệ Bạch Phong Hoa, người bây giờ ở tại Hoàng Phủ gia, điều này khiến trong lòng Hoàng Phủ Thành hơi buông lỏng một chút.

***

Trong thư phòng Hoàng Phủ gia.

“Cha, lần này tay không mà quay trở về, thật khiến người ta thất vọng.” Hoàng Phủ Nguyên thở dài.

‘Ai nói tay không mà quay về?” Hoàng Phủ Thành cười ánh mắt đều híp lại thành một đường.

“Như thế nào không phải? Tuy rằng Bạch tử Mặc kia là đệ đệ Bạch Phong Hoa, cũng tạm thời tiến vào ở Hoàng Phủ gia chúng ta. Nhưng mà bọn họ không phải là người Hoàng Phủ, chúng ta Hoàng Phủ gia không ai có được thần khí.” Hoàng Phủ Nguyên không phục nói.

“Ngự nhi, ngươi nhưng nhớ rõ điển tích ghi lại gì về thần khí?” Hoàng Phủ Thành quay đầu nhìn về phía Hoàng Phủ Ngự cười hỏi.

“Nhớ rõ, uy lực vô cùng, chúng ta lần này cũng là mở mang kiến thức.” Hoàng Phủ Ngự gật đầu nói.

"Không phải cái này.” Hoàng Phủ Thành lắc đầu nhìn về phía Hoàng Phủ Trác, “Trác nhi, ngươi nói.”

“Điển tích ghi lại, thần khí vừa ra, thay đổi bất ngờ.” Hoàng Phủ Trác trả lời.

“Này, có vấn đề gì? Thần khí vừa ra, khằng định hỗn loạn, tất cả mọi người sẽ đều tranh đoạt a.” Hoàng Phủ Nguyên khó hiểu hỏi.

“Thứ nhất, thần khí xuất thế, ý nghĩa các thần khí khác cũng lục tục xuất hiện. Mà Bạch Tử Mặc có được thần khí hiện tại ở Hoàng Phủ gia chúng ta, nếu thần khí nối tiếp xuất thế, các ngươi nói, ai có được cơ hội lớn?” Hoàng Phủ Thành híp mắt, ánh mắt lộ ra ánh sáng lanh.

“Ta hiểu được, cha.” Hoàng Phủ Nguyên rốt cuộc giật này mình, “Thần khí liên tiếp xuất thế, ha ha, cha, chúng ta cơ hội rất lớn a.”

“Đúng vậy cha, ta như thé nào không nghĩ ra…” Hoàng Phủ Ngự cũng vui mừng nhướng mày.

Hoàng Phủ Trác nhìn mặt ba người hớn hở, trong mắt hiện lên chút trầm mặc, thâm trầm.

“Ai, Tường nhi đứa bé kia cũng thật là, cái gì cũng đều không quan tâm, cả ngày chỉ quan tâm thứ kia.” Hoàng Phủ Nguyên thờ dài.

“Kệ đứa nhỏ thôi, hắn nghĩ kinh thương liền kinh thương, như vậy cũng không sai, về sau chuyện này giao cho Tưởng nhi xử lý.” Hoàng Phủ Thành cười nói.

Hoàng Phủ Trác khẽ nhíu mày, chuyện này tại sao lại dời đến trên người Hoàng Phủ Tường rồi.

“Đúng rồi, Trác nhi, nghe nói Bạch đại sư tạo một vỏ kiếm sao?” Hoàng Phủ Thành hỏi.

“Dạ, gia gia.” Hoàng Phủ Trác trả lời.

”Ngày mai ngươi dẫn hắn đi lấy, nếu phát hiện chỗ không hài lòng có thể gọi người trực tiếp sửa chữa ngay tại chỗ” Hoàng Phủ Thành phân phó.

“Dạ, gia gia.” Hoàng Phủ Trác thanh âm không chút gợn sóng.

Mà giờ khắc này ở trong viện Bạch Phong Hoa, mọi người tề tụ.

“Tử Mặc nhất là ngươi, không được tự tiên xuất môn.” Bạch Phong Hoa nhíu mày nhìn Bạch Tử Mặc hi hi ha ha nghiêm túc nói.

“Đã biết, tỷ ta không phải là đứa ngốc. Nhà Nam Cung hiện tại chỉ sợ đang suy nghĩ tìm cách trả thù ta.” Bạch Tử Mặc nghe lời Bạch Phong Hoa nói, sắc mặt nghiêm túc, đáp ứng xuống.

"Biết là tốt rồi.” Bạch Phong Hoa khẽ bật hơi.

"Hiện tại sẽ chờ thần khí khác xuất thế, sau đó nhà Hoàng Phủ trước tiên sẽ đưa tin tức tới.” An Thiểu Minh nhe răng nói: “ Cây đại thụ này thật không tồi, cái gì cho chúng ta cũng đều là tốt nhất ”

Ngay sau đó, bên ngoài liền có người bẩm báo. Nguyên lai ngày mai Hoàng phủ gia mời Bạch Phong Hoa đến cửa hàng thử vỏ kiếm. Bạch Phong Hoa lập tức đáp ứng, phất tay cho người nọ lui ra.

Ngay khi hạ nhân kia rời đi, trong phòng náo nhiệt hẳn lên. Trường Không kiếm bên hông Bạch Phong Hoa trực tiếp bay ra, ở trên không trung bay lượn, tựa hồ cao hứng vì chính mình sắp có quần áo mới. Ngay sau đó, Cửu Thiên cung trên người Nam Cung Vân cũng trực tiếp bay đến, lắc lư đi tới, nhắm ngay thân Trường Không kiếm. Trường Không kiếm như nổi giận, ở giữa không trung đứng thẳng lên, trực tiếp bổ về phía Cửu Thiên cung. Cửu Thiên cung không chút nào yếu thế, tức thì đứng lên nghênh đón.

Hai thanh thần khí ở trong phòng đánh nhau túi bụi.

Bạch Phong Hoa đầu đầy hắc tuyến, nhìn thấy một màn kịch câm này, hoàn toàn không nói gì. Tiếp theo nàng mới phát hiện, Phá Thiên kiếm bên hông Bạch Tử Mặc chuôi kiếm cũng đang nổi lên. Nhìn trong gian phòng, tựa hồ như đang nhìn đến món ngon. Mà cây trâm cài trên đầu Mạc Thanh Tuyệt cũng đứng lên nhìn một màn này. Thân trâm đầu tiên là xanh biếc, sau đó lại dần dần trở thành màu đỏ. Xem ra hắn phi thường cũng muốn đá một cước, phi thường cũng muốn đi lên đánh một trận. Chỉ là vì ngại “ uy quyền” của chủ nhân, vẫn ngoan ngoãn nằm ở chỗ cũ.

Ầm ĩ thật lâu mọi người mới giải tán, trở về chính phòng mình đi nghỉ ngơi.

Hôm sau, sáng sớm Hoàng Phủ Trác Hoàng Phủ Nhã đã tìm Bạch Phong Hoa. Mà Bạch Phong Hoa cùng với hai đôi mắt thâm quầng cùng họ xuất môn. Hoàng Phủ Nhã nhìn thấy bộ dáng mệt mỏi của Bạch Phong hoa muốn nói lại thôi. Mới từ Cố Tư sơn trở về còn không có nghỉ ngơi tốt, buổi tối sẽ không phải vì làm chuyện kia lợi hại như vậy nha. Tuy rằng người đó của Bạch công tử thoạt nhìn thật tuấn mĩ, như thế nào cũng không yêu quý thân thể Bạch công tử. Nàng nào đâu biết, là do Trường Không kiếm hưng phấn cả đêm vì ngày mai có quần áo mới. Cho nên hắn cứ đứng ở trên đầu bay tới bay lui, khiến cho bạch Phong Hoa cơ bản một đêm đều không có chợp mắt được.

Bạch Phong Hoa ngáp mấy cái liền, cùng Hoàng Phủ Trác, Hoàng Phủ Nhã lên xe ngựa.

Buồn ngủ quá a, đồ chết tiệt! Bạch Phong Hoa tựa đầu vào vách xe ngựa ngủ. Hoàng Phủ Nhã nhìn thấy một màn này, trong lòng rất là đau. Cái nam nhân giống như tiên kia thật xấu mà, cư nhiên đem Bạch công tử tra tấn thành như vậy. Nếu Bạch Phong Hoa cùng Mạc Thanh Tuyệt mà biết ý tưởng Hoàng Phủ Nhã giờ phút này, phỏng chừng có thể phun ra một ngụm máu đậy

Xe ngựa chậm rãi hướng cửa hàng chạy đến, Bạch Phong Hoa tiếp tục ngủ. Hai huynh đệ Hoàng phủ trầm mặc không tiếng động.

Xe ngựa một đường đi vững chắc, thời điểm đến nơi thì bỗng nhiên dừng lại. Do buồn ngủ nên Bạch Phong Hoa theo quán tính ngã người ra phía trước, sau đó lại ngã về phía sau. Cái ót đập mạnh vào vách xe, Bạch Phong Hoa bị đụng đến đầu óc quay cuồng, cả người có chút ngơ ngác. Bạch Phong Hoa vuốt đầu, mắt mê man hỏi: “Làm sao vậy?” Hoàng Phủ Trác nhìn thấy dáng vẻ của Bạch Phong Hoa, khóe miệng không khỏi nhếch lên một độ cong không dễ phát hiện .

“Sao lại thế này? ” Hoàng Phủ Nhã vươn cái đầu ra ngoài cửa sổ xe phẫn nộ quát.

“Đại tiểu thư, ta, ta hình như đụng vào người.” Xa phu âm thanh có chút run rẩy nói. Bởi vì hắn nhìn đến cái bóng dáng nhỏ xinh bị hắn đụng bay thật xa. Tại sao có thể như vậy? Xe ngựa chạy tốc độ rất chậm a. Như thế nào lại đụng cái đứa nhỏ kia bay ra ngoài nằm trên mặt đất đến nỗi không động đậy được?

“Cái gì? ” Hoàng Phủ Nhã nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía trước, quả nhiên nhìn thấy một cái bóng dáng nho nhỏ đang nằm bất động ở phía trước xe ngựa cách đó không xa. Tựa hồ, là một đứa bé mấy tuổi .

Hoàng Phủ Nhã lui đầu vào trong nói: “Ta đi xuống nhìn xem.” Dứt lời Hoàng Phủ Nhã nhảy xuống , lập tức hướng đứa nhỏ nằm trên mặt đất đi đến.

“Quân giết người, con của ta a, ngươi như thế nào số khổ như vậy a?” Ngay tại lúc Hoàng Phủ Nhã đi đến bên người đứa nhỏ, thì một bóng dáng bất ngờ lao ra, lớn tiếng khóc: “Đứa nhỏ đáng thương a, ngươi hôm nay như thế nào số khổ vậy a?”

Hoàng Phủ Nhã nhíu mày nhìn thấy trước mắt là một nam nhân trung niên mập mạp, khóc lóc kêu rên, bất quá khóe mắt một giọt nước mắt đều không có. Tiếng khóc rất lớn, rất nhanh người dân chung quanh tức thì vây lại, hơn nữa có xu hướng càng ngày càng nhiều.

“Để ta xem đứa nhỏ.” Hoàng Phủ Nhã vội vàng ngồi xổm xuống đích thân muốn xem đứa nhỏ.

Kết quả nam tử mập mạp kia lại ôm đứa nhỏ vào trong ngực, tiếp tục kêu thảm: “Hài tử của ta, số ta thật khổ a ….”

“Buông đứa nhỏ ra!” Bỗng nhiên một thanh âm tức giận từ phía sau truyền đến. Giờ phút này chung quanh đã vây không ít người, vừa nghe âm thanh răn dạy đều sửng sốt. Theo âm thanh nhìn lại, lại nhìn thấy một thiếu niên gầy yếu từ trên xe ngựa đi xuống .

“Ngươi muốn đem đứa nhỏ này ghìm chết? Ngươi xem ra hắn còn thở, nên nghĩ muốn ghìm chết để lừa bịp tống tiền đi!” Bạch Phong Hoa đau đớn vuốt cái ót, trong lòng dâng lên một cỗ hừng hực lửa giận.

Người xung quanh ồ lên, sự tình chính là như vậy? Không ít người dùng ánh mắt sắt bén như lưỡi dao bắn về phía nam tử trung niên mập mạp kia. Nam tử trung niên vội vàng buông lỏng đứa nhỏ trong lòng ngực ra.

“Ngươi nói bậy bạ gì đó! Đây là con ruột của ta!” Nam tử trung niên mập nghe Bạch Phong Hoa nói những lời này giống như bị nói trúng tim đen, kêu to lên, tiếp theo giật mình nói: “Ta biết ngươi sẽ không chịu phụ trách, không chịu bồi thường cho nên nói này nói nọ! Ngươi độc ác a, cư nhiên vu cáo hãm hại ta! Ta như thế nào có thể hại đứa nhỏ chính mình!”

Trong lúc nhất thời, mọi người đều nổi lên nghị luận, ánh mắt mọi người đều dừng trên người Bạch Phong Hoa.

“Cha mẹ ruột của đứa nhỏ? Ngươi xác định?” Bạch Phong Hoa ánh mắt sáng quắc, lạnh lùng nhìn nam tử trung niên mập mạp kia, cười lạnh nói,“Ngươi xem ngươi đang mặc cái gì, tơ lụa đắt tiền, còn đứa nhỏ kia mặc là cái gì?”

Ánh mắt mọi người toàn bộ đều bắn lên người của đứa nhỏ, quả nhiên, quần áo trên người đứa nhỏ là loại vải thô thấp kém, trên chân mang một đôi giày rơm. Trái lại nam tử trung niên mập mạp này ăn mặc lòe loạt, làn da trắng nõn, trên đầu chính là dùng dây cột tóc bạch ngọc quý giá, đục lỗ, bên hông rõ ràng còn phát ra ánh sáng một khối ngọc bối .

“Ngươi, ngươi ngươi nói bậy, ta là phụ thân sinh ra đứa nhỏ!” Nam tử trung niên mập mạp rốt cuộc hoảng loạn.

Hoàng Phủ Nhã trong lòng cả kinh, ánh mắt nhìn Bạch Phong Hoa cũng khác. Nàng vừa rồi như thế nào lại không chú ý tới điểm này.

Bạch Phong Hoa chậm rãi tiêu sái tới gần nam tử trung niên mập mạp kia, dọa nam tử mập mạp kêu to lên:”Ngươi không cần lại đây, ngươi muốn làm gì?”

“Ta là luyện dược sư, đương nhiên là xem bệnh cho hài tử ngươi.” Bạch Phong Hoa tựa tiếu phi tiếu nói, cao giọng nói ba chữ ‘hài tử ngươi’.

“Luyện dược sư!”

“Luyện dược sư!”

“A, đây là Hoàng phủ đại tiểu thư, như vậy thiếu niên này …. ”

“Trời ạ, là Bạch đại sư!”

Chung quanh rốt cục có người nhận ra thân phận Hoàng Phủ Nhã, lại nghe được Bạch Phong Hoa nói như vậy, đều đoán ra được thân phận của Bạch Phong Hoa, trong nháy mắt, chung quanh ồn ào hẳn lên.

Nam tử trung niên mập mạp nghe thấy lời nghị luận thì mặt xám như tro tàn, cúi đầu nhìn đứa nhỏ trong lòng ngực, đứa nhỏ sắc mặt tái nhợt, trong lòng phẫn hận không thôi. Vốn muốn lợi dụng tên phế vật này để kiếm lời lần cuối, không nghĩ tới đem hắn đẩy ra, cư nhiên gặp phải xe ngựa người Hoàng Phủ gia. Vì sao hôm nay xe ngựa bọn họ đi lại không có dấu hiệu gia tộc, làm hại hắn không có nhận ra! Thật đáng giận! Nhất thời, hắn hận không thể lập tức bóp chết đứa nhỏ trong lòng, cứ mặc kệ đứa nhỏ trong ngực chỉ còn một hơi thở mỏng manh.

"Đưa đứa nhỏ cho ta.” Bạch Phong Hoa đến gần tên nam tử mập mạp mỉm cười nói, thanh âm tựa hồ có chút mê hoặc.

Nam tử mập mạp ngẩn ra, trên tay buông lỏng, đưa đứa nhỏ trong lòng hướng tới Bạch Phong Hoa.

Bạch Phong Hoa nhìn đứa nhỏ gầy yếu trong lòng khẽ nhíu mày, khuôn mặt đứa nhỏ tái nhợt như tờ giấy, mỏng manh giống như lông chim. Giống như chỉ cần dùng một tí sức là có thể bóp nát. Nhìn qua bất quá chỉ cỡ sáu bảy tuổi, nhưng trưởng thành sẽ khuynh quốc khuynh thành. Chính là, bên phải mặt lại có ba vết sẹo như con giun dữ tợn nhìn thật ghê người.

Bạch Phong Hoa vươn ngón trỏ nhẹ nhàng đặt lên cổ tiểu nam hài, hơi hơi nhíu mi, lấy ra một cái bình sứ đổ ra một viên đan dược cho hắn uống xuống. Mọi người chung quanh đều ngừng thở khi nhìn thấy một màn này, vừa rồi đứa nhỏ gầy yếu bị đánh bay không ít người đều thấy được. Khi đứa nhỏ bị đánh ngã về sau, liền ở nơi đó không có động tĩnh.

"Ngô. . . . . ." Một thanh âm mỏng manh trong miệng tiểu nam hài phát ra.

"Xôn xao ——"

"Bạch đại sư!"

"Thật là lợi hại!"

Chung quanh lại một lần nữa tiếng nghị luận vang lên, luyện dược sư, đây là luyện dược sư!

Tên nam tử mập mạp kia nhìn thấy một màn này, trong lòng dâng lên một cảm giác xấu, nghĩ muốn lặng lẽ rời đi, nhưng thân hình vừa mới hoạt động một chút, giọng Bạch Phong Hoa lạnh như băng ở sau lưng hắn vang lên: "Muốn đi lắm sao? Kẻ trộm mộ!”

Kẻ trộm mộ?

Những lời này của Bạch Phong Hoa khiến mọi người đều chấn động, bao gồm Hoàng Phủ Trác ở trong xe ngựa cũng nhíu mi. Những lời này của Bạch Phong Hoa chắc như đinh đóng cột, vì sao khẳng định đối phương là kẻ trộm mộ? Ở cái thế giới này, kẻ trộm mộ bị mọi người phỉ nhổ nhất. Người chết đi, những tên trộm mộ lại đi quấy nhiễu giấc ngủ linh thiêng của họ, tội đáng chết vạn lần.

Tên nam tử mập mạp nghe Bạch Phong Hoa nói, hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ xuống.

"Ngươi, ngươi không cần ngậm máu phun người!" Nam tử mập mạp run run, hắn cảm giác được vô số ánh mắt giống như dao bắn về phía hắn, kẻ trộm mộ, theo luật nếu bị bắt, sẽ bị xử tử, hơn nữa là lăng trì xử tử!

"Đứa nhỏ này, ở ngực biến thành màu đen, màu đen kéo dài. . . . . ." Bạch Phong Hoa trực tiếp vạch áo đứa nhỏ trong lòng ngực ra, lộ ra làn da màu đen vô cùng quỷ dị. Cùng làn da màu đen của Bạch Phong Hoa không đồng dạng, làn da màu đen của hắn nhìn thật ghê người, quỷ dị tỏa sáng. "Đây là thường xuyên hít ngọc khí của người chết nên mới thành như vậy?" Bạch Phong Hoa cười lạnh.

"Cái gì, ngươi nói cái gì? Ta nghe không hiểu." Tên nam tử mập mạp nuốt nuốt nước miếng, đồ ngọc này nọ, chỉ có bọn họ trong ngành mới biết. Người bình thường không gặp chuyện này thì sẽ không biết, thoạt nhìn tên thiếu niên ốm yếu này tại sao lại biết?

"Trộm mộ thường là trộm ngọc, bởi vì cùng thi thể đặt cùng nhau, đã muốn dính khí người chết, ngọc lúc đó sẽ có khí của người chết. Nếu đem ngọc khôi phục lại độ sáng bóng thì sẽ bán được giá cao. Nếu đem ngọc để trong lòng ngực, để cho hơi thở của người sống đến hấp thu khí của người chết, sẽ khiến cho ngọc trở nên sáng bóng như ban đầu." Bạch Phong Hoa không nhanh không chậm từ từ nói ra.

"Lá gan của ngươi thật lớn a!" Hoàng Phủ Nhã trong lòng thật hoảng hốt, tiếp theo gầm lên, không cần nghĩ cũng biết phương pháp đó đối với cơ thể có bao nhiêu thương tổn. Mà cái đứa nhỏ kia đã muốn đen thành như vậy, không biết đã hấp thu bao nhiêu khí người chết. Người chung quanh nghe được lời nói của Bạch Phong Hoa, tất cả đều hít khí lạnh, nhìn đứa nhỏ trong lòng nàng tràn ngập ánh mắt đồng tình, mà ánh mắt nhìn về phía tên nam tử mập mạp kia hận không thể đưa hắn thiên đao vạn quả!

"Ta, ta không có, Hoàng Phủ Đại tiểu thư, ta không có a. . . . . ." Tên nam nhân mập mạp kia hai chân đã muốn run rẩy, trong lòng hắn khiếp sợ lại sợ hãi. Như thế nào cũng thật không nghĩ đến cư nhiên lại có thể bị nhìn ra manh mối.

"Thực rõ ràng, đứa nhỏ này hấp thu khí người chết đã muốn tới cực hạn rồi, cho nên ngươi mới muốn chuẩn bị bỏ qua hắn. Ngươi bỏ hắn ở phía trước, muốn lợi dụng hắn để kiếm thêm chút lời. Chúng ta đụng ngã hắn, lừa bịp tống tiền, là ngươi đem hắn đầy tới hướng xe ngựa của chúng ta đi?" Bạch Phong Hoa thanh âm lạnh như băng tựa như ngàn cân mạnh mẽ nện vào trong trái tim mỗi người.

"Giết hắn!"

"Giết tên súc sinh này!"

"Súc sinh!"

Thanh âm chửi bậy nhất thời liên tiếp vang lên, Bạch Phong Hoa ôm đứa nhỏ trong lòng đứa còn chưa có tỉnh hoàn toàn, hướng Hoàng Phủ Nhã nói: "Kêu binh lính đến bắt giữ trước đi. Một hồi để cho mọi việc rối loạn hơn sẽ không tốt lắm." Hoàng Phủ Nhã gật gật đầu, lập tức gọi người đi làm, mà Bạch Phong Hoa ôm đứa nhỏ trực tiếp lên xe ngựa.

Hoàng Phủ Trác không có xuống xe ngựa, nhưng sự tình trải qua hắn toàn bộ đều nghe được rành mạch. Đương nhìn thấy Bạch Phong Hoa ôm đứa nhỏ đi lên, ngay tại thời điểm đó, ở chỗ sâu nhất trong con ngươi lại hiện lên một tia sáng không hiểu.

Bạch Phong Hoa lại thật cẩn thận đưa một viên đan dược cho đứa nhỏ gầy yếu trong lòng uống xuống.

Từ từ, đứa nhỏ trong lòng mở mắt, hai cái lông mi dài tựa như cái bàn chải nhỏ, sắc mặt như trước tái nhợt, chính là hô hấp vững vàng hơn rất nhiều. Thân thể hắn nguyên bản cũng rất suy yếu, vừa rồi bị xe ngựa húc trúng đẩy ra xa, nhưng tốc độ xe ngựa cũng không nhanh, cho nên mới không có chịu thương tổn gì. Nằm ở nơi đó không nhúc nhích, bởi vì hắn rất đói bụng.

Đây là ánh mắt gì?!

Vô dục, vô cầu, vô hỉ, vô nộ, vô bi, vô hoan. . . . . .

Ánh mắt trong suốt thật đáng sợ, cái gì cũng đều không có, lại tựa hồ cái gì đều có.

"Quay trở về đi." Bạch Phong Hoa ngẩng đầu đối với Hoàng Phủ Trác nói, "Vỏ kiếm phái người đưa cho ta là được."

Hoàng Phủ Trác gật đầu, ánh mắt lướt qua nhìn tiểu nam hài trong lòng Bạch Phong Hoa, không lên tiếng.

Cứ như vậy, Bạch Phong Hoa mang theo đứa nhỏ, trực tiếp trở về tiểu viện của mình.

Mọi người nghe chuyện đều xúm lại đây.

"Tiểu đệ đệ, ngươi tên gì?" Bạch Tử Mặc lộ ra dáng vẻ rất hòa thuận tươi cười, tủm tỉm hỏi. Nhưng nội tâm lại run rẩy, tiểu tử vô liêm sỉ này! Cư nhiên, cư nhiên còn ngồi ở trên đùi tỷ tỷ mình! Tiểu nam hài này từ lúc được Bạch Phong hoa cứu về, liền dính Bạch Phong Hoa không buông. Cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm, chỉ vươn tay gắt gao lôi kéo quần áo Bạch Phong Hoa, tựa vào ngực nàng bất động. Trở lại trong viện cũng không chịu rời bên người Bạch Phong Hoa. Ai hắn cũng không để ý tới, tựa như hiện tại khi Bạch Tử Mặc hỏi hắn, hắn cũng một câu không trả lời. Ai hỏi hắn tên là gì, hắn cũng không nói.

Đáng giận! Bộ dáng giống như đứa nhỏ này mới là đệ đệ ruột của tỷ tỷ! Bạch tử mặc trong lòng hận nghiến răng, chính mình mới là thân đệ đệ được không?

"Bạch tỷ tỷ, người ta cũng muốn ôm!" An Thiếu Minh mân mê miệng, làm nũng nói.

"Ôm cái đầu ngươi, có ôm cũng không tới phiên ngươi!" Bạch Tử Mặc kéo lấy An Thiếu Minh bắt đầu trận cãi vã. Tức chết rồi, thật là, cái tên tiểu quỷ kia cư nhiên liền như vậy chiếm lấy tỷ tỷ.

"Đến, mau tới ăn cháo." Tô mộng vân từ bên ngoài bưng một chén cháo thơm ngào ngạt tiến đến. Bạch Phong Hoa khi ở trên xe ngựa chợt nghe thấy bụng tiểu nam hài kêu vang trời, trở về lập tức phân phó Tô Mộng Vân nấu cháo.

Tô Mộng Vân vui mừng bưng chén cháo đi đến trước mặt nói: "Đến, tiểu đệ đệ, ăn cháo trước đi."

Tiểu nam hài mặt không chút thay đổi, không nói được một lời, chính là tay gắt gao cầm lấy góc áo Bạch Phong Hoa .

Bạch Phong Hoa mỉm cười, tiếp nhận tô cháo trong tay Tô Mộng Vân đi tới bên cạnh bàn, nhẹ nhàng nói: "Ăn cháo trước được không? Ngươi đã thời gian dài không có ăn cơm, không thể ăn nhiều lắm, trước ăn cháo."

Tiểu nam hài ngẩng đầu lên nhìn Bạch Phong Hoa, một câu cũng không nói.

"Nghe lời, trước ăn cháo, phải nhanh hảo hảo đứng lên mới được." Bạch Phong Hoa nhìn thấy ánh mắt trong suốt của tiểu nam hài kia, trong lòng tê rần. Đứa nhỏ này, rốt cuộc đã chịu bao nhiêu khổ đây?

Rốt cục tiểu nam hài xoay người nhìn trên bàn có chén cháo, nhưng không có ở trên người Bạch Phong Hoa xuống. Mà trực tiếp vươn tay ở trong chén cháo loãng múc uống.

Mọi người xem một màn này đều trợn mắt há hốc mồm, đứa nhỏ này làm cái gì? Không thấy được có thìa sao?

Bạch Phong Hoa trong lòng thật đau xót, nàng lập tức hiểu được nguyên nhân. Đứa nhỏ do không có được cuộc sống như người bình thường, nam nhân kia hoàn toàn đem hắn dưỡng như loài súc sinh. Cái gì đều không có cho hắn, tựa như ăn cơm đều trực tiếp lấy tay! Bởi vì ăn cháo mà không có dùng thìa, nên tay tiểu nam hài đều là cháo, trên bàn, quần áo của Bạch Phong Hoa đều dính không ít. Tất cả mọi người xem đến mắt choáng váng, đứa nhỏ này, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

“Cũng không thể cứ dùng tay để uống nha. Nếu không toàn bộ sẽ bị văng ra." Bạch Phong Hoa trong lòng chua xót, cầm lấy thìa múc một muỗng, nhẹ giọng nói.

Tiểu nam hài quay đầu nhìn nhìn Bạch Phong Hoa, lại nhìn cái thìa nửa ngày không hề động.

Ở một bên, Mạc Thanh Tuyệt lẳng lặng nhìn một màn trước mắt không nói gì, mà Nam Cung Vân ánh mắt lại dừng trên vết sẹo bá đạo khiến người ta kinh hãi, vết sẹo kia, tựa hồ do móng tay người tạo thành, vết sẹo sâu, lấy đi không ít da thịt, cho nên khi trưởng thành vết sẹo mới không thể khép lại. Vân Dương không có xuất hiện, thứ nhất việc này không hứng thú, hai là hắn có chuyện cần phải làm, còn có một điều hắn cũng biết đại đa số mọi người ở đây không ai muốn thấy hắn, cho nên hắn sẽ không ở tại đây để bản thân mất mặt.

"Uy, ngươi tên là gì a?" Bạch Tử Mặc cái mũi phun đầy lãnh khí, khó chịu tiếp tục hỏi.

Trả lời hắn chính là tiếng két két ăn cháo. Bạch Tử Mặc phát điên, nhìn thấy đứa nhỏ dính lấy tỷ tỷ của mình, lại hoàn toàn không có cách nào.

"Tốt lắm, không có chuyện gì, các ngươi có việc cứ đi làm." Bạch Phong Hoa tiếp nhận khăn mặt từ Tô Mộng Vân, cẩn thận lau bàn tay dính cháo của tiểu nam hài. Nam hài cũng không nhúc nhích, tùy ý Bạch Phong Hoa vì hắn lau bàn tay dính cháo.

"Có việc a, tỷ chân trước vừa đi, có thiệp mời đưa tới." Bạch Tử Mặc nhún vai bĩu môi nói.

"Thiệp mời?" Bạch Phong Hoa nghi hoặc giương mắt nhìn Bạch Tử Mặc, "Thiệp mời gì?"

"Là cái tên đáng ghét đưa tới." Bạch Tử Mặc hừ lạnh một tiếng. Người kia lớn lên xinh đẹp, hơn nữa thực lực cường hãn, chính yếu nữ nhân rất là thích hắn, cho nên chán ghét! Là cái tên đáng ghét!

"Cái tên đáng ghét?" Bạch Phong Hoa càng nghi hoặc, tiếp nhận thiệp mời đưa tới, mở ra vừa thấy có chút sửng sốt.

"Là Đông Phương Lưu Phong." Mạc Thanh Tuyệt trầm giọng nói.

Thiệp mời là Đông Phương Lưu Phong gửi đến, cư nhiên mời bọn họ đến Đông Phương gia làm khách. Bạch Phong Hoa tiếp tục nhìn xuống, nhìn đến đoạn cuối cùng sắc mặt lại thay đổi. Bởi vì ở hàng cuối cùng chỗ kí tên có một hàng chữ nhỏ. Lưu Quang Tuyết Liên, ta có, tặng ngươi. Chỉ ngắn ngủn một câu lại khiến Bạch Phong Hoa tâm thần chấn động. Lưu Quang Tuyết Liên! Đông Phương Lưu Phong, nam tử có đôi mắt hoa đào, nam nhân vô cùng tà mị kia, cư nhiên biết chính mình đang tìm Lưu Quang Tuyết Liên. Hơn nữa hắn nói chính mình có Lưu Quang Tuyết Liên? Trưởng tôn gia không phải đã sớm tìm ra Lưu Quang Tuyết Liên ở Thượng Quan gia sao? Đông Phương gia làm sao có thể có?

"Các ngươi thấy thế nào?" Bạch Phong Hoa khép lại thiệp mời, thản nhiên hỏi.

"Có mùi vị âm mưu." Bạch Tử Mặc vuốt cằm của chính mình trầm giọng nói.

"Có mùi vị cạm bẫy."An Thiểu Minh cũng vuốt cằm của chính mình trầm giọng nói. Hai người động tác nhất trí, biểu tình nhất trí, thực đủ biểu cảm.

“Đông Phương Lưu Phong người này..." Nam Cung Vân ánh mắt hơi nheo lại, lạnh lùng phun ra nửa câu. Chỉ nửa câu, tất cả mọi người đều ngầm hiểu, Đông Phương Lưu Phong, xảo trá giống hồ ly, lại hung tàn như loài sói. Dưới khuôn mặt xinh đẹp, ẩn giấu thị huyết lạnh như băng. Chuyện ở Cố Tư sơn, biểu hiện của Đông Phương Lưu Phong khiến người ta phi thường khắc sâu.

Bạch Phong Hoa nhíu mi, nàng làm sao không biết là có vấn đề. Nhưng Đông Phương Lưu Phong rốt cuộc có chủ ý gì, hắn rốt cuộc muốn làm cái gì? Hẳn thật sự có Lưu Quang Tuyết Liên chính mình cần?

Hiện tại nên thận trọng một chút, đi hay không đi?