Thịnh Thế Phong Hoa

Quyển 2 - Chương 15: Đông Phương Lưu Phong mắt đào




Đoàn xe một đường thẳng tắp lên đường, thoạt nhìn chính là giống nhà giàu xuất môn.Bạch Phong Hoa tựa vào vách xe ngựa híp mắt ngủ bù, Tô Mộng Vân xem đau lòng không thôi, lấy cây quạt luôn luôn tại bên người nhẹ nhàng quạt gió vì Bạch Phong Hoa. Xe ngựa này thiết kế tuy rằng thông khí, nhưng vào ngày hè, thời tiết vẫn thực nóng bức.

Bên này, ngồi trong xe ngựa là Hoàng Phủ Trác cùng Hoàng Phủ Nhã, Hoàng Phủ Nhã xốc rèm cửa sổ lên gió thổi vẫn nóng, cả người đều mệt mỏi,”Đại ca, ngươi chẳng lẽ không nóng?” Hoàng Phủ Nhã quay đầu nhìn Hoàng Phủ Trác không có biểu tình gì, chỉ nhắm hai mắt tựa vào vách xe ngựa nghi ngờ hỏi.

“Tĩnh tâm tự nhiên thấy lạnh.” Hoàng Phủ Trác không có mở mắt, thản nhiên trả lời một câu.

“Ta cũng không phải ni cô, cái gì mà lòng yên tĩnh không yên tĩnh, không lĩnh ngộ đối với tuệ căn kia!” Hoàng Phủ Nhã tức giận đảo con ngươi.

Hoàng Phủ Trác trầm mặc, không nói gì, Hoàng Phủ Nhã thở dài, ghé vào cửa sổ nhìn xe ngựa phía trước lẩm bẩm: ”Cũng không biết Bạch công tử thế nào? Thời điểm lên xe ta nhìn thấy sắc mặt hắn không tốt lắm. Cũng đúng, một buổi tối đều luyện đan, khẳng định hao phí sức lực rất lớn…”

“Không cần cùng hắn quá thân cận.” Hoàng Phủ Trác cúi đầu thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lẽo truyền vào lỗ tai Hoàng Phủ Nhã.

“Vì sao?” Hoàng Phủ Nhã bất mãn nhìn Hoàng Phủ Trác, nhíu mày hỏi.

“Cũng không cần thích hắn.” Hoàng Phủ Trác không trả lời Hoàng Phủ Nhã, mà tiếp tục lạnh lùng phun ra một câu.

“Vì sao? Đại ca, ngươi vì sao nói thế?” Hoàng Phủ Nhã trừng mắt thật lớn, bất mãn nhìn Hoàng Phủ Trác truy hỏi đến cùng.

Hoàng Phủ Trác chậm rãi mở mắt ra, nhìn Hoàng Phủ Nhã thản nhiên nói: ”Ngươi là đại tiểu thư Hoàng Phủ gia ,hôn sự của ngươi cho rằng ngươi có thể chính mình lựa chọn sao?”

Hoàng Phủ Nhã đồng tử co rút, chằm chằm nhìn Hoàng Phủ Trác, chậm rãi, chậm rãi dùng răng nanh cắn môi của mình, trong mắt tràn đây không cam lòng cùng tức giận, cuối cùng một câu cũng không nói ra.

Hoàng Phủ Trác lại lần nữa nhắm mắt lại, nhưng trong lòng thở ra một hơi thật dài. Hôn sự nữ tử đại gia tộc luôn luôn không thể chính mình làm chủ, đặc biệt thân là nữ tử càng không thể làm chủ. Trong đại gia tộc, hôn sự nữ nhi gống như là lợi thế, giống như là giao dịch. Này hết thảy ai cũng không có cách ngăn cản, ai cũng không có cách nào thay đổi. Điều uy nhất chính mình ( Hoàng Phủ Trác ) có thể làm, chính là ngăn cản Nhã nhi thích người không phải là vị hôn phu tương lai của nàng. Bạch Phong Hoa không rõ lí lịch, bối cảnh cũng bí hiểm, tuyệt đối không phải người Hoàng Phủ gia có khả năng nắm giữ. Đối với thế lực không thể nắm giữ, gia gia tuyệt đối không thể tùy tiện quyết định cái gì.

“Vậy, đại ca ngươi thì sao, nếu có một ngày ngươi thích một người, gia gia phụ thân không thích, đại ca khi đó như thế nào?” Hoàng Phủ Nhã đang cúi đầu mở miệng nói.

“Không có ngày đó.” Hoàng Phủ Trác không có mở mắt, thản nhiên bỏ lại câu này.

“Ha ha, đại ca, nói cũng không thể nói dứt khoát như vậy. Nếu thật sự có ngày đó, bản thân ta muốn xem đại ca làm như thế nào.” Hoàng Phủ Nhã hừ lạnh một tiếng, không để ý đến Hoàng Phủ Trác, mà ghé vào trên cửa sổ nhìn xe ngựa phía trước. Kỳ thật nàng rất muốn nói với đại ca lo lắng là dư thừa, nàng đối với Bạch Phong Hoa kỳ thật không có ý tứ phương diện kia. Nàng chỉ thuần khiết đem Bạch đại sư trở thành ca ca. Bởi vì cảm thấy cùng Bạch đại sư ở một chỗ nói chuyện không cần nghĩ nhiều, hết thảy đều là thoải mái tự tại.

Hoàng Phủ Trác trợn mắt, lại rất nhanh nhắm mắt lại. Thích người nào đó? Ha ha, vĩnh viễn sẽ không có ngày đó, vĩnh viễn sẽ không.

Đoàn xe cứ như vậy đi một ngày, bởi vì khẩn trương chạy đi, bỏ lỡ một thị trấn, ban đêm chỉ có thể ngủ ở bên ngoài. Xuống xe ngựa, mọi người thu thập xong, một đống lửa trại được đốt lên. Bởi vì ở trên xe ngựa ngủ không thoải mái, tinh thần Bạch Phong Hoa đến bây giờ cũng không tốt lắm.

***

Núi Cố Tư, dưới chân núi, Đông Phương Lưu Phong cười tủm tỉm ngồi thoải mái ở trên ghế, nhìn vùng trời trên núi kia thỉnh thoảng phát ra kỳ quang, trong con ngươi không có gợn sóng quá lớn.

“Thiếu gia, chúng ta không lên núi trước sao?” Quản gia Đông Phương Khởi ngẩng đầu nhìn bầu trời trên núi lo lắng hỏi, ”Nếu gia chủ biết ngài chậm trễ không lên núi, liền không xong.” Đông Phương Khởi lo lắng không phải là không có đạo lý. Đông Phương Lưu Phong là Đông Phương Nhị thiếu gia, có thể có vị trí ngày hôm nay, đều bởi vì Đại thiếu gia trước đây bệnh nặng mà không dậy nổi, mà Đông Phương Lưu Phong tư chất lại phi thương xuất sắc, cho nên Đông Phương gia mới quay đầu bồi dưỡng Nhị thiếu gia. Nhưng Đông Phương Lưu Phong lại tựa hồ cũng không cảm kích, thái độ đối với gia chủ luôn không tốt. Đông Phương gia chủ hạ mệnh lệnh, Đông Phương Lưu Phong thường xuyên bằng mặt mà không bằng lòng. Một câu hoàn toàn không đem gia chủ để vào mắt.Cho dù như thế, Đông Phương gia chủ lại một chút biện pháp cũng không có.

“Gấp cái gì? Lão nhân kia chỉ sợ chính mình cũng sẽ không khống chế được.” Đông Phương Lưu Phong lơ đễnh cười lạnh một tiếng, Nếu thật sự thần khí xuất thế, cái lão già kia sẽ để chính mình một mình đến sao?

“Xuyt! Thiếu gia cẩn thận tai vách mạch rừng!” Đông Phương Khởi sốt ruột nhìn xung quanh, lời này nếu để người khác nghe thấy, truyền đến lỗ tai gia chủ, gia chủ chắc chắn sẽ càng tức giận.

“Ngươi sợ cái gì? Đông Phương gia chẳng lẽ còn có thể sinh ra một người thông minh như ta sao?” Đông Phương Lưu Phong ha ha cười rộ lên, híp mắt nhìn trên núi, “Không nóng vội a, ta đang đợi người cùng nhau lên núi.”

“Đám người? Thiếu gia, người rốt cuộc đang đợi ai? Núi Cố Tư thuộc quyền sở hữu của chúng ta, chúng ta có thể tới nơi này nhanh nhất. Vì sao không lợi dụng ưu thế này? Đến lúc đó, người gia tộc khác đến đây, bảo vật...” Đông Phương Khởi sốt ruột cái trán đều toát ra mồ hôi. Phải biết rằng, kỳ quang trên núi cũng không phải bảo vật bình thường a, rất có thể là thần khí trong truyền thuyết. Nhưng thiếu gia cũng không hoảng không vội ngồi ở chỗ này quan sát, như thế nào mới phải đây?

“Hiện tại đi lên bảo vật có thể xuất thế sao?” Đông Phương Lưu Phong khinh thường phun ra một câu, tiếp theo lười biếng nằm ở trên ghế, híp mắt tiếp tục nói. ”Ta đói bụng”

Đông Phương Khởi khẽ nhíu mày, trong mắt hiện lên lo lắng, lại lập tức lại giãn mày ra. Thiếu gia là đứa nhỏ do tiểu thiếp sinh có thể tiêu sái một bước đi tới nay, cũng không phải ngẫu nhiên. Nếu thiếu gia quyết định như vậy, vậy chính mình nghe theo đi. Thời điểm chính mình lo lắng, thiếu gia lại có thể xoay chuyển Càn Khôn. Đông Phương Khởi nghĩ đến đây, xoay người đi chuẩn bị thức ăn cho Đông Phương Lưu Phong.

***

Một lúc sau Thất đại gia tộc đều chạy tới bên này, núi Cố Tư dị tượng ( khác thường ), làm cho tất cả mọi người rục rịch, cơ hồ người trong các gia tộc đều cho rằng hiện tượng khác thường lúc này đây chính là thần khí truyền thuyết xuất thế.

Nhà Nam Cung Vân cũng toàn lực chạy tới. Nam Cung Kỳ lại hưng phấn không thôi, nếu nói lần này bảo vật thần khí xuất thế, vậy nhất định phải tìm cướp về tay. Chỉ cần thần khí tới tay, cặp mắt tất cả mọi người đối với mình sẽ khác xưa, mà nhà Nam Cung có thể vượt qua nhà Hoàng Phủ, trở thành đại thế gia thứ nhất, đến lúc đó phải khiến con tiện nhân Mộ Dung Âm Sinh kia đẹp mặt. Nghĩ đến đây, Nam Cung Kỳ hưng phấn không thôi, lại tăng cường bước chân chạy.

Đông Phương Lưu Phong canh giữ tất cả các con đường lên núi, làm ra một chuyện khiến người ta nghẹn họng trân trối. Những người nghe tin tới nơi này cũng không chỉ có người của Bát đại gia tộc, còn có một ít thế lực nhỏ, mà so với Bạch Phong Hoa bọn Mạc Thanh Tuyệt tới trước, hiển nhiên cũng bị lẫn vào bên trong hàng ngũ này. Đông Phương Lưu Phong phái toàn bộ binh lính võ trang trấn thủ con đường lên núi, chính mình đặt một cái bàn ở giữa đường: Thu tiền.

Thế lực nhỏ đưa tiền cho hắn rồi đi vào, đoàn người Mạc Thanh Tuyệt cũng là đóng ít tiền cho hắn, thuận lợi lên núi. Đoàn người Mạc Thanh Tuyệt chọn thời điểm khi bóng đêm buông xuống mới lên núi. Đội ngũ bọn họ như vậy, thực dễ khiến người ta chú ý, cho nên chọn lên núi vào buổi tối. Thời điểm Đông Phương Lưu Phong lấy tiền của bọn họ ngược lại đã nhìn bọn họ vài lần, nhưng cũng không có nói gì. Chỉ thu chút tiền tức thì để người lên núi.

Ở trong mắt Đông Phương Lưu Phong xem ra, vài người này thoạt nhìn không phải người phàm, nhưng càng nhiều người càng náo nhiệt không phải sao? Cường giả càng nhiều, mới có thể càng náo nhiệt. Bất quá, vài người này, hình như không đơn giản a...

***

Trên đường đi lên núi, Bạch Tử Mặc vuốt cằm cười hắc hắc nói: "Đông Phương thiếu gia này thật đúng là kẻ dở hơi, nếu đổi là người khác, chỉ sợ phái lực lượng hùng hậu canh gác, không cho người khác lên núi cướp đoạt bảo vật, hắn lại ngược lại, rõ ràng ở trong này lấy tiền thả người cho đi lên."

"Người này, không đơn giản." Vân Dương bỗng nhiên trầm giọng nối tiếp lời Bạch Tử Mặc nói.

"Đúng là thế, cách làm của hắn nhìn như vớ vẩn, kỳ thực là có đạo lý của hắn. Thần khí chính là tự mình lựa chọn chủ nhân, cho dù hắn phái trọng binh canh gác không cho người đi lên, đến lúc đó hắn tất nhiên sẽ cùng Thất đại gia tộc phát sinh xung đột động thủ, sau cùng dẫn tới trở mặt. Đổi lại mà nói, cho dù miễn cưỡng ngăn cản người khác lên núi, nhưng thần khí tự mình lựa chọn chủ nhân, không có lựa chọn người của bọn họ, vẫn sẽ tự động chạy trốn ra ngoài chọn chủ." Bạch Tử Mặc thu hồi nụ cười, trầm giọng phân tích.

"Cho nên rõ ràng bề ngoài bán cho người một cái nhân tình ra, còn thuận tiện thu được không ít bạc." An Thiếu Minh buồn bực nói tiếp.

Vân Dương hơi hơi nhíu mày, ánh mắt nhìn Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh hiện lên một tia kinh ngạc. Nguyên bản vốn tưởng rằng đây là hai cái thiếu niên đệ tử quý tộc đi theo Bạch Phong Hoa chạy lung tung, không nghĩ tới hai người này cũng là người có trình độ, phân tích đạo lý cũng rất rõ ràng.

Mạc Thanh Tuyệt tán thương nhìn hai người, hai người này lại trưởng thành không ít.

"Hắc hắc, dù sao rất nhanh là có thể nhìn thấy tỷ tỷ." Bạch Tử Mặc hưng phấn vung nắm tay, có chút kích động nói.

Nam Cung Vân vừa nghe đến lời nói của Bạch Tử Mặc, khóe miệng lộ ra một tia cười nhàn nhạt. Đúng vậy, rất nhanh có thể nhìn thấy Phong Hoa.

Vân Dương lại trầm mặc xuống, hắn khẽ thở ra, nhìn về phía trên núi trầm giọng nói: "Người nhà Nam Cung nhất định sẽ đến, nhà Mộ Dung không biết sẽ là người nào đến."

Nam Cung Vân ánh mắt lạnh lùng, quay mặt qua một bên. Hắn làm sao lại không biết Vân Dương muốn nói cái gì. Nhưng mà, cái vị gọi là hôn thê gì kia, cùng với hắn một chút quan hệ đều không có. Trong trí nhớ của mình không có tồn tại người này!

Vân Dương nhìn thấy thái độ này của hắn, trong lòng chỉ khe khẽ thở dài.

"Lần này không biết có đúng là thần khí hay không a." An Thiếu Minh ngẩng đầu nhìn mảnh kỳ quang giữa không trung trên núi kia nghi ngờ hỏi.

"Phải" Mạc Thanh Tuyệt chậm rãi nhả ra một chữ như vậy.

"A! Vậy phải cướp được!" Bạch Tử Mặc không chút nào nghi ngờ lời nói của Mạc Thanh Tuyệt nói, vừa nghe Mạc Thanh Tuyệt khẳng định là thần khí lập tức nắm tay vung quyền nói như vậy.

Vân Dương hơi bĩu môi, thần khí, há lại nói cướp là có thể cướp được? Đến lúc đó tất cả lực lượng trung tâm của Bát đại gia tộc đều đến, lại đến phiên tiểu tử Bạch Tử Mặc chỉ có cửu cấp chiến khí đòi chen chân? Đây không phải là đến chọc cười sao? Vân Dương trong lòng tuy nghĩ vậy, nhưng cũng biết những lời này không thích hợp nói ra, chính là đáy lòng khinh thường mà thôi.

***

Phía sau, đoàn người Bạch Phong Hoa, cũng chỉ đến chậm hơn một ngày so với đám Mạc Thanh Tuyệt đi vào chân núi mà thôi. Khi Hoàng Phủ Thành đến chân núi nhìn thấy tình thế thì lại sửng sốt, không rõ Đông Phương Lưu Phong này đang làm cái quỷ gì. Ở trong lòng hắn nhìn xem, Đông Phương gia tất nhiên sẽ gây khó khăn cho những người khác đến nơi này. Dù sao nơi này cũng thuộc địa bàn Đông Phương gia.

"Ôi, Hoàng Phủ gia chủ, lão nhân gia ngài bảo đao chưa già a, là người đầu tiên đến nơi đây." Đông Phương Lưu Phong mỉm cười đứng lên nghênh đón, lời này nghe như khách khí, kì thực chanh chua. Ẩn giấu ý tứ rõ ràng, Hoàng Phủ Thành lớn tuổi như vậy, vì thần khí, thật đúng là đi đứng nhanh nhẹn a.

"Đâu có, đâu có. Đông Phương thiếu gia quá khen." Hoàng Phủ Thành trên mặt cũng đang cười, nhưng trong lòng lại trầm xuống. Đông Phương Lưu Phong, vẫn là cái dạng này.Ở Đông Phương gia hắn không đem Đông Phương gia chủ cùng một đám trưởng bối để vào trong mắt, hiện tại thái độ vô lễ như vậy đối với hắn cũng tuyệt không có kỳ quái.

"Ha ha, cũng sớm biết Hoàng Phủ gia chủ ngài khẳng định đến trước tiên, này không, vãn bối trước tiên ở trong này nghênh đón ngài." Đông Phương Lưu Phong cười tủm tỉm tiếp tục nói, càng làm cho trong lòng Hoàng Phủ Thành đề phòng hơn. Đông Phương Lưu Phong này tuyệt đối không đơn giản, chỉ là một đứa nhỏ của tiểu thiếp có thể được địa vị hôm nay, cũng không trùng hợp đi. Tuy rằng Đông Phương Lưu Phong cũng không có lộ ra tài năng gì, nhưng Hoàng Phủ Thành hiểu được, Đông Phương Lưu Phong là một lang sói đem móng vuốt của chính mình che giấu vô cùng tốt!

"Thật là làm phiền Đông Phương thiếu gia lo lắng, không biết tư thế Đông Phương thiếu gia như vậy, ý là muốn cái gì a?" Hoàng Phủ Thành ngẩng đầu cười tủm tỉm quan sát binh lính võ trang phía trước hỏi,

"Ha ha, thu chút tiền đường mà thôi, ta sợ có người quỵt nợ a." Đông Phương Lưu Phong cười cười phủi phủi cái bàn bên cạnh mình nói, "Muốn đi lên giao tiền là có thể đi lên. Hoàng Phủ gia chủ là người thứ nhất tới, giành được nhiều phần thắng hơn, hãy thu ngài tám chiết được rồi, tổng cộng chính là bốn vạn lượng bạc trắng." Đông Phương Lưu Phong nhíu mày nói đúng lý hợp tình.

Đoàn người Hoàng Phủ Thành toàn bộ sửng sốt, hoàn toán há hốc mồm. Đây là tình trạng gì? Chẳng lẽ người phía trước bọn họ phái ra cũng là trả tiền sau đó thoải mái lên núi?

"Phốc ~" Bạch Phong Hoa lại nhịn không được thấp giọng bật cười, Đông Phương Lưu Phong này, thật đúng là rất thú vị. Trừ bỏ cảm thấy thú vị, Bạch Phong Hoa cũng lập tức nghĩ tới những suy đoán trước kia của Bạch Tử Mặc. Không khỏi bắt đầu cẩn thận quan sát Đông Phương Lưu Phong người này, người có thể làm ra quyết định như vậy, chậc chậc, không đơn giản. Bạch Phong Hoa đã được lĩnh giáo "Phong thái" của Nam Cung Kì rồi, trong các thế lực vị trí thứ hai nhà Nam Cung gia nếu về sau do Nam Cung Kì thừa kế, mà Đông Phương gia nếu là do vị Đông Phương Lưu Phong trước mắt này thừa kế... Bạch Phong Hoa trong lòng giờ phút này khẳng định, nếu đúng như thế, về sau Đông Phương gia vô cùng có khả năng thay thế được nhà Nam Cung trở thành đại gia tộc đứng thứ hai. Không dám chắc chắn trở thành gia tộc đứng thứ nhất, là bởi vì Hoàng Phủ Trác cũng không phải là nhân vật đơn giản.

"Ha ha, Bạch đại sư cũng tới." Đông Phương Lưu Phong liếc mắt một cái liền thấy được Bạch Phong Hoa, hiện tại nhìn thấy ánh mắt Bạch Phong Hoa đang nhìn hắn tìm tòi nghiên cứu, hắn lập tức lên tiếng chào hỏi.

"Ha ha, Đông Phương thiếu gia, lại gặp mặt." Bạch Phong Hoa cười nhẹ.

"Bạch đại sư cũng cho rằng trên núi bảo vật xuất thế là thần khí sao?" Đông Phương Lưu Phong cười cười nhìn Bạch Phong Hoa dí dỏm hỏi, một đôi mắt hoa đào đánh giá Bạch Phong Hoa, dường như muốn nhìn thấu Bạch Phong Hoa.

"Chẳng phải thế? Ha ha, xem ra Đông Phương thiếu gia đã chắc chắn trên núi sắp xuất thế là thần khí?" Ánh mắt Bạch Phong Hoa không hề nhượng bộ chút nào, cũng nhìn chằm chằm Đông Phương Lưu Phong.

"Ha ha, một khi đã như vậy.ta sẽ không làm các vị chậm trễ lên núi, Hoàng Phủ gia chủ, nếu như không mang nhiều ngân phiếu như vậy, trước tiên có thể cho các vị thiếu." Đông Phương Lưu Phong né tránh mà không đáp lại lời nói của Bạch Phong Hoa, đem ánh mắt nhìn theo Bạch Phong Hoa thu trở về, cười híp mắt nói với Hoàng Phủ Thành.

Hoàng Phủ Thành mí mắt một chút cũng không nâng lên, vẫy tay ý bảo Hoàng Phủ Ngự tiến lên trả tiền. Hoàng Phủ Ngự từ trong ngực lấy ra một chồng ngân phiếu đưa cho Đông Phương Lưu Phong, Đông Phương Lưu Phong cười nhẹ tiếp nhận, vẫy tay nói: "Chư vị, thỉnh đi."

Cứ như vậy, đoàn người Hoàng Phủ Thành thuận lợi lên núi, Đông Phương Lưu Phong đứng ở dưới chân núi, cười tủm tỉm nhìn theo bóng lưng đoàn người biến mất ở trong tầm mắt.

"Gia gia, Đông Phương Lưu Phong này trong đầu đang nghĩ cái gì a?" Hoàng Phủ Nhã ba bước cũng chạy làm hai bước tiến lên, đi đến bên người Hoàng Phủ Thành nhíu mày khinh thường nói, "Hắn chẳng lẽ không chút nào để ý trên núi này có thần khí xuất thế? Còn ở tại đó thu tiền đường. Giống cái bọn cường đạo không cấp bậc."

"Ha ha, Nhã Nhi, ngươi a, còn phải học hỏi nhiều đó." Hoàng Phủ Thành nở nụ cười, "Đông Phương Lưu Phong không phải là không có cấp bậc, mà là quá thông minh."

"Thông minh? Hắn làm sao thông minh?" Hoàng Phủ Nhã mày nhíu lại càng chặt hơn, khó hiểu hỏi.

"Trác nhi, ngươi về sau phải cẩn thận người này." Hoàng Phủ Thành quay đầu trầm giọng đối với Hoàng Phủ Trác nói.

"Dạ, gia gia, đã biết." Hoàng Phủ Trác nghiêm túc gật đầu đồng ý.

Hoàng Phủ Nhã nhíu mày còn muốn nói gì đó, Bạch Phong Hoa hướng Hoàng Phủ Nhã nhẹ nhàng lắc đầu, Hoàng Phủ Nhã ngẩn ra, cuối cùng cúi đầu, rồi đến gần Bạch Phong Hoa không nói gì. Một màn này rơi vào trong mắt Hoàng Phủ Trác, Hoàng Phủ Trác hơi nhíu mi, cuối cùng là lựa chọn trầm mặc.

Bạch Phong Hoa ngẩng đầu hướng lên trên núi nhìn giữa không trung tia kỳ quang lóe sáng, khóe miệng hơi hơi giơ lên, suy nghĩ về thời điểm Trường Không kiếm xuất thế. Ngày đó giống như rõ mồn một ngay trước mắt, hết thảy giống như cùng Mạc Thanh Tuyệt trước kia. Hiện tại bọn họ chắc đã ở trên nơi ấy trên núi chứ? Tâm tình Bạch Phong Hoa vào giờ khắc này dâng lên vô cùng tốt.

Thần khí sắp xuất thế, Hoàng Phủ Thành lão hồ ly dẫn đầu tới nơi này, chẳng lẽ sẽ ngoan ngoan chờ người gia tộc khác lục tục đi lên, sau đó cạnh tranh công bằng đoạt thần khí sao? Bạch Phong Hoa trong lòng sinh ra nghi vấn. Tại phiến đại lúc này cũng không thể so với phiến đại lục trước kia, các quốc gia đai lục kia có Thánh điện khắc chế. Mà đại lục này không có, là do Bát đại gia tộc làm theo ý mình, mỗi người đều như hổ rình mồi. Bất quá không từ thủ đoạn chiếm lấy thứ mình muốn.

Quả nhiên, sau khi chọn được chỗ cắm trại, Hoàng Phủ Thành lập tức cùng Hoàng Phủ Ngự, Hoàng Phủ Nguyên tiến vào lều trại thương nghị gì đó. Bạch Phong Hoa nhìn lều trại của bọn người Hoàng Phủ Thành khẽ nhíu mày, trong mắt thoáng qua chút đăm chiêu.

Bạch Phong Hoa quay đầu nhìn về phía rừng cây phía sau, lúc này, bọn Mạc Thanh Tuyệt đang làm cái gì?

****

Ở dưới chân núi, Đông Phương Lưu Phong lại lười nhắc ngồi ở trên ghế, tiếp tục đợi nhóm người tiếp theo đến. Ngày hôm sau Hoàng Phủ gia tộc đến, thì người của Thượng Quan gia cùng con cháu tộc nhân cũng tới.

"A, Thượng Quan đại tiểu thư ~" Đông Phương Lưu Phong nhìn Thượng Quan Oánh Nhi phong tình vạn chủng từ xe ngựa xuống, cũng đứng dậy, mắt hoa đào cười híp lại thành một đường nghênh đón.