Thịnh Thế Phong Hoa

Quyển 1 - Chương 61: Hồng nhan họa thủy




Dược liệu để luyện chế trung nguyên đan cũng coi như trân quý, Bạch Phong Hoa lần trước ở Phúc Địa mượn gió bẻ măng được không ít dược liệu, những gì không mang đi được thì đành chịu. Mà dược liệu trân quý bị nàng tùy ý đặt ở một cái túi, hiện tại để lại phòng ngủ. Ai cũng không nghĩ được dược liệu trân quý như vậy lại có người tùy ý chất đống.

Trở lại phòng ngủ, Bạch Phong Hoa tìm kiếm trong túi dược liệu để luyện chế trung nguyên đan. Đem toàn bộ dược liệu đóng gói tốt, Bạch Phong Hoa thu gọn đám còn lại, chuyển con mắt nghĩ nghĩ, nên đến đâu luyện dược đây? Thiếu dược đỉnh a. Đến phòng đan dược? Mình không phải đệ tử luyện đan,lại đến mượn đan phòng cùng dược đỉnh, vậy sẽ bị người ta phát hiện mình có thể luyện đan!

Bạch Phong Hoa nghĩ nghĩ, cầm dược liệu đi tới chỗ Nam Cung Vân. Dược đỉnh của Nam Cung Vân tuy Bạch Phong Hoa không có nhìn kỹ, nhưng liếc mắt một cái, nhất định không phải vật phàm. Nghĩ đến đây, Bạch Phong Hoa không nói hai lời, thẳng đến phòng dược của Nam Cung Vân.

Vừa vào cửa, liền thấy Nam Cung Vân đang xắp xếp lại dược liệu bảo bối của hắn. “Sư huynh.” Bạch Phong Hoa đứng ở cửa cười tủm tỉm gọi.

“Di, sư muội, ngươi đến đây có việc gì thế?” Nam Cung Vân nhìn Bạch Phong Hoa, cũng nở nụ cười, đáy mắt lại hiện lên một tia giảo hoạt. Hắn biết, Bạch Phong Hoa tự mình đến cửa là có việc tìm hắn. Chính mình không thừa cơ xảo trá một chút thì sao được?

“Sư huynh a ~” Bạch Phong Hoa cười tủm tỉm tiếp tục nói.

“A? Chuyện gì?” Nam Cung Vân cười càng đắc ý, Bạch Phong Hoa thái độ tốt như vậy, khẳng định có việc cần nhờ vả.

“Ngươi có thể không cần cười gian trá như vậy được không?” Bạch Phong Hoa tươi cười biến mất, khinh thường nói “Ta là có việc tìm ngươi hỗ trợ, nhưng là ngươi cũng đừng nghĩ xảo trá ta. Phòng đan dược cho ta mượn dùng một chút, ta luyện chế ít dược.”

“Ta được gì?” Nam Cung Vân cũng là thần vô sỉ, trực tiếp hỏi.

“Ngươi không phải vẫn muốn mượn thiên tàm sao?” Bạch Phong Hoa thản nhiên nói.

“Sao, ngươi cho ta mượn ?” Nam Cung Vân mừng rỡ.

“Không cho mượn.” Bạch Phong Hoa lạnh lùng nói, Nam Cung Vân sắc mặt suy sụp, Bạch Phong Hoa tiếp tục nói “Ngươi không phải là muốn mấy thứ Tiểu Điệp bài tiết ra sao? Thứ nàng bài tiết ra đều là kịch độc, ta cho ngươi là được.”

“Thật sự?” Nam Cung Vân cao hứng chà xát hai tay.

“Cái gì? Bạch Phong Hoa, ngươi, ngươi muốn ta trước mặt mọi người làm chuyện bất nhã. Ta mặc kệ! Kẻ sĩ có thể giết chứ không thể chịu nhục!” Tiểu Điệp nghe có người gọi tên nàng, tỉnh giấc, lập tức lên tiếng kháng nghị.

Nam Cung Vân sắc mặt u sầu.

“Ngu ngốc, ngươi nghĩ gì mà xấu xa thế hả?” Bạch Phong Hoa hừ lạnh một tiếng, lấy ra bình sứ, đưa cho Nam Cung Vân “Cầm lấy, bên trong đều là đồ bài tiết của Tiểu Điệp. Tiện nghi cho ngươi, rất nhiều đó.”

“Bạch Phong Hoa, ngươi, ngươi khi nào thì thu thập đồ của ta, của ta…” Tiểu Điệp giật mình ồn ào, cái kia nhưng lại thế nào cũng nói không nên lời.

Bạch Phong Hoa không để ý đến Tiểu Điệp, nhìn Nam Cung Vân chuyển mặt, không khỏi rút trừu khóe miệng. Nam Cung Vân mặt hôm nay thật đúng giống tắc kè hoa, một hồi đắc ý một hồi u sầu một hồi tươi cười, không sai, có tư chất làm ảnh đế.

“Ha ha, hảo, sư muội, ngươi tùy tiện dùng, nhưng là nhớ kỹ đừng tùy tiện chạm vào những thứ khác, nếu không tự gánh lấy hậu quả.” Nam Cung Vân vẻ mặt say mê cầm bình sứ có phân của Tiểu Điệp yêu thích không buông tay, chuẩn bị đi nghiên cứu một chút.

Tiểu Điệp nhìn một màn, trong lòng gió lạnh tràn về. Đó là phân nha, là phân của mình nha…

Bạch Phong Hoa cũng không nói nhiều, lập tức đi vào trong gian phòng, đi tới cửa quay đầu vừa định nói không cho phép Nam Cung Vân tiến vào, lại thấy Nam Cung Vân đã hết sức chăm chú nghiên cứu phân của Tiểu Điệp. Bạch Phong Hoa nhún vai, như vậy Nam Cung Vân cũng không thời gian và tâm tình xem bên này. Mà phòng của Nam Cung Vân không có bất luận kẻ nào dám vào, bao gồm sư phụ-nhị trưởng lão.

Bạch Phong Hoa vào bên trong phòng, nhìn chung quanh, tương đối giống những phòng thuốc nàng gặp qua, có phần hỗn độn hơn một chút, trung tâm bày dược đỉnh màu xanh, phía dưới không có củi lửa, cũng không có tro tàn. Bạch Phong Hoa hiểu được, Nam Cung Vân luyện dược chắc cũng không phải là sử dụng hỏa diễm bình thường.

Không suy nghĩ nhiều, Bạch Phong Hoa nắm chặt thời gian gọi Tiểu Mộc trong cơ thể tỉnh dậy, triệu hồi nó ra ngoài.

“Tiểu Mộc, ta muốn luyện chế trung nguyên đan, phiền toái ngươi rồi.” Bạch Phong Hoa trầm giọng nói với Tiểu Mộc vừa tỉnh giấc.

“Chút lòng thành.” Tiểu Mộc dứt lời liền chui xuống dưới dược đỉnh, bắt đầu làm dược đỉnh nóng lên.

Bạch Phong Hoa vẻ mặt ngưng trọng bắt đầu luyện đan. Tuy dược liệu trân quý mang ra không ít, nhưng rồi sẽ có một ngày phải dùng hết, nên muốn cẩn thận sử dụng.

Mãi cho đến khuya, Bạch Phong Hoa rốt cục mỏi mệt xoa xoa mồ hôi trên đầu, hoàn thành luyện đan. Đem trung nguyên đan đều thu tốt, Bạch Phong Hoa nhìn bên cạnh một đống dược tra, thật là đau lòng. Luyện chế ba lượt, thất bại một lần. Thành công hai lần tổng cộng đạt được mười ba viên trung nguyên đan. Đã là thành tích phi thường.

”Ngươi vất vả rồi, Tiểu Mộc.” Bạch Phong Hoa mỉm cười thật cẩn thận đem đan dược thu lại, cảm tạ Tiểu Mộc.

“Cảm tạ cái gì a.” Tiểu Mộc vặn vẹo thân mình hì hì cười.

“Tối mai ta sẽ giới thiệu vài bằng hữu cho ngươi.” Bạch Phong Hoa nhìn Tiểu Mộc trong lòng bỗng nhiên áy náy, dẫn Tiểu Mộc ra ngoài, nói là giới thiệu bằng hữu cho hắn, nhưng vẫn bắt hắn yên lặng trong cơ thể mình.

“Thật vậy chăng?” Tiểu Mộc cao hứng kêu, oanh một tiếng ngọn lửa cũng lớn hơn.

“Thật sự, thật sự. Bất quá, Tiểu Mộc, ngươi nếu không tỉnh táo lại, phòng ở sẽ bị đốt.” Bạch Phong Hoa nhìn Tiểu Mộc kích động trong lòng càng áy náy.

Tiểu Mộc hồi thần, ngượng ngùng cười cười, biến nhỏ lại chạy vào trong cơ thể Bạch Phong Hoa.

Bạch Phong Hoa quét tước sạch, đem dược tra vứt đi, thế này mới xoay người ra cửa, ra cửa liền thấy Nam Cung Vân vẫn đang cẩn thận nghiên cứu phân của Tiểu Điệp béo phệ. Bạch Phong Hoa co rút khóe miệng, lập tức rời đi, mà Nam Cung Vân cũng không có để ý, vẫn hết sức chăm chú nghiên cứu.

Đêm khuya, gió lạnh đến xương, Bạch Phong Hoa đi ở hành lang thật dài, trong lòng suy nghĩ ngàn vạn điều. Mỗi người Bạch gia đối với nàng mà nói đều phi thường quan trọng, Bạch lão gia tử, phụ thân, đại ca, mẫu thân, Tử Mặc, Tiểu Thúy… Những người này ở lòng của nàng đều phi thường trọng yếu, tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào thương tổn bọn họ. Mà hiện tại lại có người khiến mình phải để ý, An Thiếu Minh, Phó Vũ Ninh, Diệp Hàn, cây mắc cỡ, những người này, một kẻ nàng cũng không bỏ xuống được. Nhưng Bạch Phong Hoa lại hiểu sâu sắc, những người này mình không có khả năng lúc nào cũng ở bên họ, bảo vệ họ. Nàng muốn tăng cường thực lực của họ, để họ tự bảo vệ mình.

Hôm sau, Bạch Phong Hoa lại lăn lộn một ngày, dùng xong cơm chiều về tới phòng mình, không bao lâu tiếng đập cửa liền vang lên.

“Tỷ, chúng ta đến đây.” Bạch Tử Mặc ráo dác ở cửa nhỏ giọng gọi.

“Chậc, ngươi như vậy giống cái gì.” Bạch Phong Hoa mở cửa thấy bộ dáng Bạch Tử Mặc, tức giận trách cứ, sau đó tránh ra, để Bạch Tử Mặc cùng mọi người phía sau tiến vào.

“Bạch tỷ tỷ, Tử Mặc nói có chuyện tốt, chuyện tốt gì đó?” An Thiếu Minh vừa tiến vào đã chăm chú nhìn Bạch Phong Hoa. Hắn biết Bạch Phong Hoa không phải đơn giản như vậy.

“Tiến vào, đóng cửa.” Bạch Phong Hoa xoay người đi vào trong, ngồi xuống trước bàn.

Bạch Tử Mặc đóng cửa lại, khóa cửa, thế mới ngoái mông chạy vội tới.

“Tỷ…” Bạch Tử Mặc trông mong nhìn Bạch Phong Hoa. Hắn không có lý do không tin tưởng Bạch Phong Hoa, cho dù trung nguyên đan khó có, nhưng chỉ cần Bạch Phong Hoa nói sẽ cho hắn, tất nhiên không có giả.

“Nha, mỗi người một viên, nếu mười ngày sau ai không có đạt tới thất cấp chiến khí, về sau sẽ không được nói chuyện với ta.” Bạch Phong Hoa lấy ra bình sứ, đổ ra trung nguyên đan, cho mỗi người một viên.

Bạch Tử Mặc vội vàng cầm đan dược, hắc hắc cười ngốc nói “Tỷ yên tâm, cam đoan mười ngày sau ta sẽ đột phá đến thất cấp.”

Diệp Hàn vừa mừng vừa sợ thật cẩn thận cầm đan dược. Mà An Thiếu Minh, Phó Vũ Ninh cùng cây mắc cỡ còn lại là mở to hai mắt nhìn, nhìn trong tay đan dược không thể tin, trân quý đan dược đang cầm trong tay, Bạch Phong Hoa lại giống như phát đường phèn, phát cho bọn hắn một người một cục.

“Tốt lắm, khép lại miệng đi.” Bạch Tử Mặc cười hì hì đánh đỉnh đầu An Thiếu Minh, bắt An Thiếu Minh ngậm miệng.

“Đau quá, cắn đầu lưỡi rồi, ngươi ngu ngốc!” An Thiếu Minh đau oa oa kêu to.

“Lão đại, này, là làm sao có?” Phó Vũ Ninh kinh ngạc cũng cười toe tóe.

Cây mắc cỡ còn lại là nhìn đan dược trong tay, con ngươi lấp lánh, tựa hồ hạ quyết định cái gì.

“Không cần phải biết làm sao có, chúng ta không lãng phí đan dược cùng khổ tâm của tỷ là tốt rồi.” Bạch Tử Mặc tiếp, trong nháy mắt có chút nghiêm túc nói.

Mọi người biểu tình đều trịnh trọng, thật mạnh gật đầu. Bọn họ tin tưởng Bạch Phong Hoa, không cần gì lý do.

“Đột phá đến thất cấp sau đó đi báo thù, một người đánh không lại các ngươi đều lên, xảy ra chuyện ta đến phụ trách. Hung hăng đánh cho ta.” Bạch Phong Hoa đáy mắt hiện lên một tia tàn khốc, cứ nghĩ đến tên kia định một cước đạp lên đầu Tử Mặc, trong lòng lại lửa giận rừng rực.

“Hắc hắc, hiểu được.” Bạch Tử Mặc híp mắt cười, mặt hơn hớn như hoa.

“Báo thù? Báo cái gì thù?” An Thiếu Minh cùng Phó Vũ Ninh còn có cây mắc cỡ đều sửng sốt, khó hiểu hỏi.

“Đều trở về đi, để Tử Mặc kể cho các ngươi. Về sau bị khi dễ đừng tới tìm ta khóc, khi dễ người có thể tới tìm ta khoe. Đều cút đi.” Bạch Phong Hoa vẫy tay có chút mỏi mệt nói.

“Vâng.” Lần này, mọi người nhưng thật ra trả lời thực vang.

Kế tiếp Bạch Phong Hoa gọi ra Tiểu Mộc, đem mọi người giới thiệu, mọi người kinh ngạc không thôi, nhưng rất nhanh khôi phục, cùng Tiểu Mộc tiếp đón. Tiểu Mộc kích động không gì so sánh nổi, lần đầu tiên cùng nhiều người như vậy nói chuyện. Không cần Bạch Phong Hoa dặn dò, mọi người cũng biết chuyện này là bí mật, tuyệt đối không thể nói.

“Tỷ, ngươi nghỉ ngơi, chúng ta đi trước.”Sau khi hàn huyên cùng Tiểu Mộc, Bạch Tử Mặc cùng mọi người chúc Bạch Phong Hoa ngủ ngon liền lui ra ngoài, vui rạo rực về phong mình. Tiểu Mộc cũng cảm thấy mỹ mãn lùi về cơ thể Bạch Phong Hoa.

Bạch Phong Hoa nhấp miệng trà, đứng dậy, chuẩn bị đi đóng cửa nghỉ ngơi. Nhưng, vừa đi đến cửa, cửa lại bị oanh mở, Bạch Phong Hoa thiếu chút nữa tránh không kịp suýt bị người trước mắt đánh ngã. Nhìn chăm chú một chút, là Nam Cung Vân.

Giờ phút này Nam Cung Vân không còn một bộ dáng vân đạm phong khinh, hắn nhìn Bạch Phong Hoa con ngươi cũng không có ẩn ẩn ngạo mạn. Từ cao đến thấp đều là nghi hoặc, càng nhiều là kinh ngạc, không thể tin, lại có chút suy sụp.

“Sư huynh, ngươi làm cái gì? Trễ như vậy xâm nhập phòng ta, ta ngày mai cáo ngươi phi lễ a.” Bạch Phong Hoa không nháy mắt liền bịa chuyện nói.

“Bạch Phong Hoa!” Nam Cung Vân thanh âm có chút run run, khuôn măt tuấn mỹ lúc này tràn đầy phức tạp.

“Sư huynh, mời ngươi đi ra ngoài.” Bạch Phong Hoa đã ẩn ẩn đoán được là chuyện gì, nhưng trên mặt như trước bất động thanh sắc làm bộ không kiên nhẫn thỉnh hắn đi ra ngoài “Phân Tiểu Điệp ta đã cho ngươi, không có việc gì đừng phiền ta.”

“Bạch Phong Hoa, ngươi năm nay mười sáu tuổi đúng không?” Nam Cung Vân con ngươi lóe ra không hiểu, thanh âm run run càng ngày càng lợi hại.

“Đúng, đúng vậy. Làm sao, sư huynh muốn biết sinh nhật ta, muốn tặng ta quà sinh nhật sao?” Bạch Phong Hoa tiếp tục bịa chuyện.

“Bạch Phong Hoa!” Bỗng nhiên, Nam Cung Vân kích động vươn tay cầm bả vai Bạch Phong Hoa “Ngươi, rốt cuộc còn có bí mật gi cất giấu?”

“Ngươi đang nói cái gì?” Bạch Phong Hoa đảo cặp mắt trắng dã.

“Mười sáu tuổi, cao cấp luyện dược sư, dù sơ phẩm! Nhưng ngươi lại chỉ có mười sáu tuổi! Tám năm sau, ngươi đột phá đến trung phẩm cao cấp luyện dược sư sao?” Nam Cung Vân tay run run, con ngươi có không cam lòng cùng thất bại. Vốn tưởng Bạch Phong Hoa chính là thiên tài chiến khí thôi, hắn không để vào mắt. Nhưng khi hắn nghiên cứu xong phân của Tiểu Điệp, trở lại phòng luyện đan, ngửi được dư lưu vị thuốc, liền chấn động toàn thân. Hương vị đan dược, hắn tuyệt đối sẽ không ngửi sai. Dược liệu không kém! Bạch Phong Hoa mượn phòng luyện đan của hắn dùng luyện chế trung nguyên đan!

“Sư huynh, ngươi năm nay hai mươi tư tuổi, ngươi là trung phẩm cao cấp luyện dược sư, ta năm nay mười sáu tuổi, sơ phẩm cao cấp luyện dược sư. Ngươi nghĩ qua tám năm, ta hai mươi tư có thể đạt tới ngươi trình độ là đi?” Bạch Phong Hoa xoa bả vai, giãy bàn tay Nam Cung Vân, xoay người ngồi trở lại bàn, cười hì hì nói “Sư huynh có phải cảm thấy thực thất bại? Cảm thấy ngươi thực cao ngạo, kết quả là không đáng tiền.” Bạch Phong Hoa nghĩ đến ánh mắt Nam Cung Vân nhìn mình luôn có chán ghét cùng khinh miệt, miệng liền không thiện lương.

“Bạch Phong Hoa, ngươi dùng thời gian bao lâu để đạt tới cao cấp luyện dược sư?” Nam Cung Vân tựa hồ hơi chút bình tĩnh, trầm giọng hỏi.

“Hơi lâu.” Bạch Phong Hoa nhíu mày tựa trầm tư nói tới đây, Nam Cung Vân rốt cục trong lòng có cân bằng, nhưng Bạch Phong Hoa một câu đưa hắn nháy mắt đánh tới đáy cốc “Ước chừng dùng hơn ba tháng, luyện dược đến muốn ói ra.”

Nam Cung Vân sắc mặt có chút tái nhợt “Ba tháng? Chính là ba tháng?”

“Sư huynh, không cần phải chờ tám năm, ta nhất định siêu việt hơn ngươi, ngươi tin không?” Bạch Phong Hoa ngang đầu, cười tủm tỉm nói.

Nam Cung Vân lẳng lặng nhìn Bạch Phong Hoa, rốt cục cười khổ “Miệng của ngươi, thật đúng là độc.”

“Đa tạ khích lệ.” Bạch Phong Hoa cười nhẹ.

Nam Cung Vân trầm mặc, một lúc lâu sau không nói thêm gì nữa, rốt cục chậm rãi xoay người chuẩn bị rời đi. Nhìn bộ dáng này của Nam Cung Vân, Bạch Phong Hoa trong lòng bỗng nhiên có chút khổ sở. Kỳ thật, sư huynh, giống như cũng không phải người xấu, chỉ là có chút tâm cao khí ngạo.

“Này , sư huynh, ta quên nói cho ngươi. Ta có thể rất nhanh trở thành cao cấp luyện dược sư, thật ra, là dưới tác động của những điều kiện giống như thần thoại. Tại ba tháng đó, có vô số trân quý dược liệu tùy ta phá hư, luyện dược sư của ta, là phá sản đi ra, cùng ngươi tích lũy tháng ngày hoàn toàn bất đồng.” Bạch Phong Hoa hướng về phía Nam Cung Vân rất nhanh nói những lời này.

Nam Cung Vân cước bộ ngừng lại.

“Ta nắm giữ còn chưa thuần thục, bởi vì ta là cứng rắn thất bại mà lên tới cấp bậc này, thời điểm đó ta luyện chế dược, ba lượt liền thất bại một lần.” Bạch Phong Hoa nhìn Nam Cung Vân bóng dáng, đúng là vẫn còn không đành lòng, nói ra sự tình. Quả thật là như thế, nếu hàng năm tích lũy luyện dược trở thành cao cấp luyện dược sư, quyết sẽ không giống Bạch Phong Hoa còn có chút nắm giữ không tốt.

Nam Cung Vân vẫn là không hề động.

Bạch Phong Hoa nhẹ nhàng thở dài “Ta đều nói, kỳ thật sư huynh ngươi vẫn là luyện dược thiên tài. Ngươi là dựa vào chính mình sờ soạng từng bước một, ta là phá sản đi ra.”

Nam Cung Vân rốt cục chậm rãi xoay người, Bạch Phong Hoa trong lòng có chút áy náy, nghiệp chướng a, tên này tâm cao khí ngạo như vậy, chẳng lẽ lại bị mình đả kích không gượng dậy nổi.

Khi Nam Cung Vân quay đầu, Bạch Phong Hoa hóa đá.

Khuôn mặt tuấn tú của Nam Cung Vân đã cười đến biến hình, tươi cười muốn bao nhiêu đáng khinh có bấy nhiêu đáng khinh, ánh mắt cười loan thành đường thẳng, miệng trương lớn đến cực hạn, mở miệng thanh âm đều thay đổi “Thật vậy chăng ~ sư muội a, ngươi vừa rồi nói đều là thật sự, thật sự ~ ta vẫn là thiên tài độc nhất vô nhị?”

Bạch Phong Hoa co rút mặt tới cứng ngắc “Ngượng ngùng, ta vừa rồi cái gì cũng chưa nói qua. Đi ra ngoài, ta muốn nghỉ ngơi.”

“Sư muội, ngươi tàn phá nơi nào vậy? Làm sao có thể có nhiều dược liệu như vậy? Hơn nữa nhất định có rất nhiều phối phương có phải không? Có rất nhiều độc dược phối phương, đúng không?” Nam Cung Vân mặt ửng đỏ, hưng phấn lại kích động nói.

Bạch Phong Hoa không nhìn trực tiếp đẩy hắn ra ngoài, sau đó phịch một tiếng đóng cửa lại.

Cái gì lòng tự trọng bị nhục, cái gì bị thương, đều là mây bay… Thần vô sỉ còn phải cúng bái…

Sáng sớm hôm sau, Bạch Phong Hoa đã bị người gọi dậy, muốn nàng lập tức đi gặp Chu Tước thánh giả. Ở đại điện thấy Chu Tước thánh giả một thân hoa phục, nàng như trước ra vẻ dễ gần mỉm cười.

“Gặp qua thánh giả đại nhân.” Bạch Phong Hoa hơi hơi hành lễ.

“Phong Hoa, hôm nay gọi ngươi đến là cho ngươi nhiệm vụ. Đại trưởng lão luôn bắt bẻ ngươi không tư lịch, không công lao. Cho nên hôm nay ta nghĩ phái ngươi đi làm nhiệm vụ. Ta cam đoan nhiệm vụ này ngươi sẽ thích.” Chu Tước thánh giả cười khanh khách nói, khẩu khí tất cả đều là tự tin.

“Thánh giả đại nhân thỉnh phân phó.” Bạch Phong Hoa không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.

“Đông Mộc quốc mỗi năm một lần tế thiên, hàng năm chúng ta đều phái người đi tham gia. Còn có, tham gia xong áp giải cống phẩm trở về. Lúc này, ta hết lòng đề cử ngươi.” Chu Tước thánh giả cười nói ra.

Bạch Phong Hoa nhãn tình sáng lên. Chu Tước thánh giả nói đúng, nàng quả thật thích nhiệm vụ này! Rời nhà mấy ngày nay, nàng rất nhớ người nhà, nàng còn muốn đem trung nguyên đan tự mình đưa về. Cho đại ca dùng, trong nhà không ai tọa trấn là không được.

“Đa tạ thánh giả đại nhân, thuộc hạ nhất định hoàn thành nhiệm vụ. Cám ơn thánh giả đại nhân.” Bạch Phong Hoa kích động nhanh hành lễ, mặc kệ đối phương là xuất phát từ mục đích gì, tóm lại nàng phi thường thích cùng vừa lòng nhiệm vụ này.

“Tốt lắm, Phong Hoa, ta tin tưởng ngươi sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Bất quá…” Chu Tước thánh giả dừng một chút nói “Vì tránh cho người khác có ý kiến, ngươi không thể mang đệ tử Đông Mộc khác theo, đặc biệt đệ đệ ngươi-Bạch Tử Mặc.”

“Hiểu được, thánh giả đại nhân lo lắng thật sự là chu đáo.” Bạch Phong Hoa con ngươi tràn ngập cảm kích. Bởi vì một khi mang theo đệ tử Đông Mộc khác hoặc Bạch Tử Mặc, sẽ bị người ta nói thành ‘nhân cơ hội về nhà thăm người thân’. Tin tưởng Chu Tước thánh giả cho nàng nhiệm vụ này áp lực cũng không nhỏ.

“Đi thôi, Phong Hoa, hảo hảo chuẩn bị, tùy thời đều có thể xuất phát.” Chu Tước thánh giả cười nói, nhìn Bạch Phong Hoa con ngươi có cảm kích, hiệu quả đạt tới, nàng tự nhiên phi thường vừa lòng.

Bạch Phong Hoa thi lễ, vui vẻ đi thu thập hành lý, chuẩn bị đi tham gia nghi thức tế thiên Đông Mộc. Đông Mộc hàng năm đều ở thời điểm vào đông cử hành nghi lễ tế thiên, khẩn cầu năm sau mưa thuận gió hoà, mùa thu hoạch bội thu. Dân dĩ thực vi thiên (dân coi lương thực như trời), như vậy nghi thức ở Đông Mộc là phi thường long trọng, hoàng đế nhất định tự tham dự.

Bạch Phong Hoa xuất hành, có xe ngựa, còn có trang bị một hàng thị vệ thực lực không kém. Bạch Phong Hoa nhìn phái đoàn Na Lạp Phong, nhíu mày, trực tiếp ngồi trên xe ngựa xa hoa vì nàng chuyên môn chuẩn bị, liền nghênh ngang ra khỏi thành.

Ra khỏi thành hơn mười dặm, Bạch Phong Hoa liền từ trong xe ngựa tìm hiểu điểm đến, hướng thị vệ bên cạnh cưỡi ngựa đi theo vẫy vẫy tay.

“Trời tru sứ giả có gì phân phó?” Thị vệ cung kính chắp tay hỏi.

“Ngươi tới ngồi xe ngựa, để ngựa cho ta, ta đi trước, các ngươi đến sau. Đến nơi, trực tiếp đi phủ thừa tướng tại kinh thành Đông Mộc tìm ta.” Bạch Phong Hoa cười tủm tỉm nói.

“Không thể a, đại nhân, ngươi như vậy làm cho tiểu nhân rất khó xử a.” Thị vệ vừa nghe, mặt lộ vẻ khó xử liên tục xua tay.

“Ngươi là muốn ta dùng bạo lực khiến ngươi phối hợp, hay là ngươi tự mình phối hợp?” Bạch Phong Hoa mặt lạnh trầm giọng nói.

Ngay sau đó, Bạch Phong Hoa cưỡi ngựa chạy vội mà đi, thị vệ rơi lệ đầy mặt ngồi trong xe ngựa nhận ánh mắt đồng tình của các thị vệ khác.

Bạch Phong Hoa sử dụng con ngựa dưới thân chạy nhanh, nàng đã chờ không kịp, nghĩ trở lại ngôi nhà ấm áp, muốn gặp người thân. Bạch Phong Hoa sau khi rời xa thị vệ, lấy ra mặt nạ đeo vào tiếp tục chạy.

Bạch Phong Hoa cách rất xa đội ngũ hộ tống, một mình về kinh thành Đông Mộc trước ba ngày, khi nàng nhìn thấy cửa thành ngay trước mắt, trong lòng một trận kích động. Xoay người xuống ngựa, Bạch Phong Hoa nắm ngựa vào thành. Nàng cao hứng phấn chấn nhìn ven đường bán gì đó, tính toán tặng gì cho người nhà.

Nhưng mà mới vừa ở cửa hàng dừng lại, lại nghe được người nhỏ giọng nghị luận.

“Chậc chậc, thật không nghĩ tới Khưu lão không cho Hoàng Thượng mặt mũi a.”

“Cũng không phải, nghe nói Thừa tướng đại nhân bị đả thương.”

“Còn có, Bạch thiếu phu nhân, nghe nói, tưởng mở miệng cầu tình thì bị Khưu lão đánh một cái tát đâu, giống như bị đánh hộc máu.”

“Không phải đâu? Như vậy ngoan độc! Đối nữ nhân cũng ra tay!”

“Không có biện pháp a, người ta nắm tay cứng. Đông Mộc này, ai chọc được?”

“Bất quá Khâu lão như thế nào liền nhằm vào Thừa tướng gia đâu? Nghe nói còn chờ Bạch Phong Hoa một hồi, sẽ đem Bạch Phong Hoa đánh quỳ xuống đất cầu xin tha thứ a.”

“Hồng nhan họa thủy a, hồng nhan họa thủy, đây đều là bởi vì phu nhân mới cướicủa Khưu lão. Tiêu Tình Tình xinh đẹp a.”

Bạch Phong Hoa nghe đến đó rốt cuộc kiềm chế không được, gắt gao cắn môi, cắn đến xuất huyết, tay xiết chặt run nhè nhẹ. Đã xảy ra chuyện, vẫn là đã xảy ra chuyện! Vì sao gia gia không báo cho nàng? Nếu nàng không trở về, chuyện này chẳng lẽ vẫn gạt nàng? Bạch Phong Hoa lao ra cửa hàng, xoay người lên ngựa, ra roi thúc ngựa, trực tiếp hướng Thừa tướng phủ phóng. Câu kế tiếp nàng không còn tâm tình nghe, nàng giờ phút này chỉ có một ý niệm trong đầu, chính là lập tức về nhà!

Mấy người kia còn thảo luận, hoàn toàn không biết vừa rồi Bạch Phong Hoa đều đã nghe xong.

“Chậc chậc, danh kỹ a, đổi thành ta cưới nàng, ta cũng nguyện ý vì nàng làm bất cứ chuyện gì a.” Thanh âm đáng khinh.

“Phi, ngươi không nhìn xem ngươi có tư cách gì, liền ngươi, lấy nước tiểu soi mặt mình đi.”

“Bất quá, Bạch Phong Hoa đã tiến thánh điện, hơn nữa là đồ đệ của nhị trưởng lão a, còn là‘trời tru sứ giả’, Khưu lão hẳn là biết a, vì sao còn dám đi chọc Bạch gia?” Thanh âm nghi hoặc không thôi.

“Ngu ngốc, Khưu lão tự nhiên là có điểm dựa vào, ngươi cho là Bạch Phong Hoa có hậu trường, hắn cũng có…”

Điên cuồng thúc ngựa chạy, Bạch Phong Hoa nhanh như điện đi tới cửa Bạch phủ. Nàng tùy tay quăng dây cương, liền cà nhắc kích động phóng lên tường cao. Trực tiếp hướng phòng ngủ Tiết Nhu Nhi.

Vừa đi tới cửa, chợt nghe Tiết Nhu Nhi kịch liệt ho khan cùng Bạch Hận Thiên lo lắng.”Nhu nhi, ngươi cảm giác thế nào?” Bạch Hận Thiên khẩu khí vô cùng lo lắng vạn phần.

“Hận Thiên, ta không sao, nhớ kỹ, không thể nói cho Phong Hoa. Đừng gọi con về, rất nguy hiểm, con hiện tại không phải đối thủ của hắn.” Tiết Nhu Nhi thanh âm thực suy yếu, khẩu khí cũng rất kiên quyết.

“Ta biết, yên tâm. Ta cùng cha đều có chừng mực.” Bạch Hận Thiên an ủi.

“Thỉnh Hoàng Thượng ngăn trở thêm ít ngày nữa…” Tiết Nhu Nhi thanh âm càng thêm hư nhược.

“Yên tâm, sẽ như vậy, ngươi hảo hảo nghỉ ngơi là được.” Bạch Hận Thiên thanh âm nhẹ nhàng.

Bạch Phong Hoa cắn môi, trong mắt đã có chút chát. Người nhà rốt cuộc vì nàng chịu bao nhiêu áp lực? Gia gia đâu? Gia gia cũng bị đả thương? Bạch Phong Hoa không có lập tức đi vào, mà xoay người lặng yên không một tiếng động hướng phòng Bạch lão gia tử đi.

Quả nhiên, rất xa liền nghe Bạch lão gia tử kia kịch liệt ho khan, hiển nhiên là bị nội thương không nhẹ. Ở trên đường nghe tới đều là thật sự! Tiêu Tình Tình! Khâu Duy!

Bạch Phong Hoa ánh mắt càng ngày càng lạnh, như sông băng ngàn năm bừng tỉnh không có một tia độ ấm. Dám thương tổn tới người nhà Bạch gia ta, ta tất trả lại mười lần!

Bạch Phong Hoa xoay người rời đi, không có xuất hiện trước mặt người nhà. Nguyên nhân chỉ có một, không muốn người nhà phải lo lắng. Chuyện này, chính nàng đi giải quyết! Nàng hiện tại muốn đi tìm người, trước đây là Nam Hoa Vương, nay là đương kim Hoàng Thượng! Nàng muốn hiểu biết ngọn nguồn.

Đối với Bạch Phong Hoa mà nói, hoàng cung thủ vệ sâm nghiêm ở trước mặt nàng giống như trò đùa. Nàng không phí khí lực liền trực tiếp tiến vào chỗ sâu trong hoàng cung, từ một nơi bí mật gần đó nghe được cung nữ cùng thái giám nói chuyện, biết Hoàng Thượng đang ở ngự thư phòng nghị sự. Bạch Phong Hoa lặng yên không một tiếng động hướng ngự thư phòng đi.

Ngự thư phòng, Hoàng Thượng mới vừa cùng chúng thần thương nghị chuyện làm cho hắn đau đầu, cuối cùng lại vẫn là không có kết quả. Hai bên hắn đều đắc tội không nổi, một bên là tiến vào thánh điện đảm nhiệm chức vị quan trọng Bạch Phong Hoa, một bên là Đông Mộc có cửu cấp chiến khí Khâu Duy, hơn nữa Khâu Duy sau lưng tựa hồ còn có thề lực khổng lồ. Tình huống như vậy, các đại thần tự nhiên là đả khởi đến Thái Cực, thậm chí có người nói việc này không phải Hoàng Thượng nói có thể nhúng tay, đề nghị Hoàng Thượng trầm mặc. Đề nghị này được rất nhiều người tán thành.

Hoàng Thượng phiền chán cho lui đi một đám đại thần, chính mình suy sụp ngồi xuống, mạnh mẽ một quyền nện ở trên bàn. Đã thề thay người kia thủ hộ người nhà của nàng, chẳng lẽ mình ngay cả điểm ấy đều làm không được sao?

“Đáng giận, chẳng lẽ trẫm ngay cả điểm ấy cũng không tài cán vì nàng làm được sao?” Hoàng Thượng nhíu mày thống khổ nói.

“An Thiếu Hiên…” Bạch Phong Hoa thanh âm nhẹ nhàng vang lên.

Hoàng Thượng sửng sốt, nghĩ đến mình xuất hiện ảo giác.

Nhưng ngay sau đó, một cô gái nhu nhược đứng ở trước mặt hắn, gương mặt xa lạ, nhưng đôi mắt quen thuộc như vậy.

“Bạch Phong Hoa!” Hoàng Thượng thốt ra “Là ngươi sao? Là ngươi đi?”

“Là ta, ta đeo mặt nạ mà thôi. Ta muốn biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện cái gì?” Bạch Phong Hoa chậm rãi tiêu sái tới gần Hoàng Thượng, trầm giọng nói “Chuyện ngươi nên làm vì nàng, hiện tại có thể làm được, chính là đem sự tình từ đầu tới cuối nói cho ta biết, cái khác ta đến giải quyết. Không cần nói dư thừa.” Bạch Phong Hoa xem Hoàng Thượng mặt lộ vẻ khó xử, tựa hồ tưởng khuyên giải an ủi.

Hoàng Thượng giật mình, lập tức cúi đầu có chút suy sụp nói “Được rồi, đều nói cho ngươi.”

Nguyên lai, Khâu Duy sau khi trở về, Tiêu Tình Tình phái người cùng hắn bàn bạc, không tới vài ngày, Khâu Duy liền cưới Tiêu Tình Tình làm phu nhân thứ tư của hắn. Sau khi thành thân ba ngày, Khâu Duy liền tới cửa tìm Bạch gia phiền toái. Vọng ngôn muốn thu Bạch Phong Hoa làm đệ tử, Bạch lão gia tử quả quyết cự tuyệt, Khâu Duy đả thương Bạch lão gia tử, muốn Bạch gia lập tức đem Bạch Phong Hoa triệu hồi. Tiết Nhu Nhi cầu tình bị Khâu Duy một cái tát đánh ngã xuống đất.

Đã nhiều ngày không hề động tĩnh, là vì Bạch Phong Hoa nghe về nghi thức tham gia của Đông Mộc. Cho nên Khâu Duy đang đợi Bạch Phong Hoa trở về.

“Hết thảy, đều là Tiêu Tình Tình xúi giục.” Hoàng Thượng nói ra những lời này biểu tình có chút phức tạp.

“Ngươi không cần tự trách. Chuyện này cùng ngươi không quan hệ.” Bạch Phong Hoa nhìn Hoàng Thượng tự trách, tự nhiên hiểu được hắn suy nghĩ cái gì. Hắn cho rằng Tiêu Tình Tình bởi vì yêu say đắm hắn mà nhiều lần nhằm vào Bạch Phong Hoa, mới tạo ra kết quả này.

Hoàng Thượng chậm rãi ngẩng đầu, con ngươi có một tia thâm trầm cùng áy náy.

“Được người thích, người không sai. Ngươi chưa bao giờ đáp lại người, chuyện này cùng ngươi không liên quan.” Bạch Phong Hoa thản nhiên nói “Hoàng Thượng, cám ơn ngươi, vẫn duy-hộ (duy trì-bảo hộ) người nhà ta.”

Hoàng Thượng có chút thống khổ nhíu mi “Nhưng là ta cái gì đều không có làm được.”

“Này cho ngươi, hy vọng ngươi có thể tăng lên bát cấp chiến khí. Nếu ngươi có thể đột phá ba ngày sau, Đông Mộc quốc mạnh nhất chính là ngươi, Hoàng Thượng.” Bạch Phong Hoa mỉm cười, đưa cho Hoàng Thượng một viên đan dược, ý vị thâm trường nói. Bạch Phong Hoa đáy mắt đã dần dần dâng lên bạo ngược, càng ngày càng thâm. Nàng phẫn nộ, đã không thể ức chế.

Hoàng Thượng tiếp nhận đan dược vừa thấy, sắc mặt nháy mắt đại biến. Trung nguyên đan!

“Hôm nay ngươi coi như không có gặp qua ta, còn lại ta tự mình giải quyết. Ba ngày sau gặp.” Ngay sau đó Bạch Phong Hoa đã biến mất không thấy, chỉ có dư âm ở lại bên tai hắn.

Ba ngày sau, nếu mình đột phá đến bát cấp, sẽ trở thành người mạnh nhất Đông Mộc? Có ý tứ gì? Chẳng lẽ? Hoàng Thượng trong lòng đột nhiên cả kinh, chẳng lẽ, Bạch Phong Hoa loại bỏ Khâu Duy? Hơn nữa trong vòng ba ngày? Sẽ sao? Có thể sao? Khâu Duy là cường giả cửu cấp chiến khí, mà Bạch Phong Hoa chỉ có bát cấp chiến khí a!