Thịnh Thế Kiều Y

Chương 7: Hoa nở là hưng thịnh




Tổ phụ lệnh cho mẫu thân hóa trang thành một người hầu, cùng ông tới Thịnh gia khám bệnh.

Trong số mười bốn người con trai của Thịnh gia, mẫu thân ưng ý phụ thân nhất, bởi vậy hai người đã kết thành đôi.

Sau khi kết hôn, vợ chồng luôn yêu thương, tôn trọng lẫn nhau.

Hai năm sau, cô ra đời, trở thành người nhà họ Tiền, là viên ngọc quý trong tay hai gia đình. Phụ thân nói, cô là kỳ tích mà ông trời ban cho nên mới đặt tên là Tiền Tử Kỳ.

Về sau, lại có thêm một em trai là Tiền Tử Dị…

Sau đó, một trận hỏa hoạn đã thiêu rụi cả Tiền gia…

Một tháng sau, cả Thịnh gia bị tịch thu tài sản và xử chém…

Những giọt lệ Cố Thanh Hoàn kìm nén nơi khóe mắt lâu nay cuối cùng cũng rơi xuống. Cô bé cắn chặt răng, đau đớn lại ùa về.

Thanh Hoàn quen người đàn ông trước mặt. Hồi nhỏ, cô từng trông thấy người đó từ phía xa xa. Lúc đó cô mới năm tuổi, còn được phụ thân bế trong lòng.

Còn hắn ta thì quỳ trước mặt Thịnh tổ phụ cùng với đại bá. Bởi vì hắn ta là con riêng được đại bá nuôi dưỡng bên ngoài, mẹ đẻ là một quả phụ. Đại bá phụ muốn hắn ta nhận tổ quy tông.

Đến sau cùng thì tổ phụ cũng không nhận đứa cháu này, nghe nói nguyên nhân là do người quả phụ kia. Vì chuyện này mà đại bá phụ làm náo loạn một phen, thiếu chút nữa bị tước quyền thừa kế. Không biết tại sao mà từ đầu đến cuối, tổ phụ vẫn không chịu nhường bước, đại bá phụ chỉ còn cách đưa đứa bé trở về bên người quả phụ kia.

Từ đó về sau, Cố Thanh Hoàn không còn gặp hắn ta ở Thịnh gia nữa.

Hôm đó, cô bé cắt y phục của hắn ta ra để làm sạch vết thương. Khi nhìn thấy ngọc bội khắc hình hoa cúc trước ngực y, Cố Thanh Hoàn liền cảm thấy như bị sét đánh.

Hoa nở chính là hưng thịnh.

Tổ tiên của Thịnh gia từng nói, chiến trường chính là nơi thảm khốc nhất của nhân gian. Đao thương không có mắt, sinh tử do mệnh trời. Con trai của Thịnh gia có thể chiến đấu tới giọt máu cuối cùng, nhưng không được để dù một mẩu xương cốt lưu lạc tha hương.

Đó là nguyên nhân mà mỗi một người con trai của Thịnh gia đều có một miếng ngọc bội được điêu khắc từ bạch ngọc. Thế hệ của phụ thân khắc hình trúc trên đó, còn thế hệ sau thì đều khắc hình hoa cúc.

Vì vậy, Cố Thanh Hoàn mới dốc toàn bộ sức lực đoạt lại người thanh niên này từ tay Diêm Vương. Bởi vì hắn ta mang huyết mạch của Thịnh gia, là anh em bên nhà nội của cô bé.

Chiếc ô bằng giấy dầu che khuất hơn nửa người cô gái nhỏ, nhưng Thịnh Phương nhạy cảm nhận ra sự bi ai của cô. Hắn ta chau mày, khuôn mặt sắc sảo trở nên dịu dàng hơn nhiều.

Cố Thanh Hoàn hít một hơi thật sâu. Cô bé đè nén toàn bộ tâm tình, nâng chiếc dù lên, nói với khuôn mặt vô cảm:

"Về phòng nằm xuống, ta sẽ thay băng cho ngươi."

Cô nương này đã đè nén được sự bi thương chỉ trong nháy mắt. Thịnh Phương lẳng lặng đưa ngón tay cái lên quẹt miệng, đi vào phòng cùng cô.

Hắn ta nằm xuống, cởi y phục ra, để lộ thân thể cường tráng.

Cố Thanh Hoàn giúp hắn ta làm sạch vết thương một cách thuần thục. Trong mắt cô bé không một gợn sóng, như thể đây chỉ là một trong số rất nhiều bệnh nhân của mình. Chỉ có Cố Thanh Hoàn mới biết, cô đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều trong mỗi một động tác.

Thịnh Phương nhìn khuôn mặt cô từ đầu đến cuối. Hắn ta không hề phát ra bất kỳ âm thanh nào nhưng mồ hôi trên cơ thể càng lúc càng đổ nhiều hơn, chẳng mấy chốc đã thấm ướt cả tấm ga giường.

"Đau thì kêu lên, chịu đựng làm gì?"

Cố Thanh Hoàn không nhịn được nữa, cố ý dùng lực nhiều hơn.

"Không sao… hự!"

Cố Thanh Hoàn cười, gọi thẳng tên đối phương:

"Thịnh Phương, ba ngày này, ngươi chỉ có thể nằm trên giường. Nếu như còn để ta phát hiện ngươi tự ý xuống giường thì xin mời ngươi trả tiền phí khám bệnh cho ta."

"Tại… tại sao?"

"Bởi vì, Kim thần y ta không cho phép ai cố ý phá hoại danh tiếng của mình."

"Phí khám bao nhiêu?"

"Ít nhất một nghìn lượng vàng. Chỉ riêng đêm hôm trước, ta đã dùng hết ba cây sâm hai trăm năm tuổi rồi."

Thịnh Phương nghe xong bèn tỏ ra hơi lúng túng. Bản thân hắn ta hiện chẳng có đồng nào, kiếm đâu ra cả nghìn lượng vàng.

"Khi nào ta có thể khỏi hẳn?"

"Nếu không có gì ngoài ý muốn thì có lẽ tầm một tháng, còn không thì nửa năm. Cái này còn phụ thuộc vào việc ngươi có chịu hợp tác hay không."

Thịnh Phương nghe được ít nhất cần một tháng thì sắc mặt lập tức thay đổi.

Cố Thanh Hoàn trừng mắt, nói ra một câu ý vị sâu xa:

"Rừng xanh còn đó, sợ gì không có củi đun!"

Thịnh Phương nhìn bóng dáng gầy gò của cô, đôi mắt ánh lên sự hoài nghi.

Cố Thanh Hoàn đi ra khỏi phòng, cơn mưa đã dần nhỏ lại.

Trần Bình bước tới đón, hỏi lại:

"Tiểu thư, có cần cử người canh chừng không?"

"Không cần!"

Cố Thanh Hoàn phất tay:

"Cử một nha hoàn cẩn thận, chu đáo tới chăm sóc cho người đó."

Trần Bình có hơi ngạc nhiên. Tiểu thư chữa bệnh cho người ta, từ trước tới nay không hề cố ý chăm sóc ai một cách đặc biệt cả.

"Lẽ nào tiểu thư đã nhìn trúng bản lĩnh của người này?"

Cố Thanh Hoàn cười một cách yếu ớt:

"Thứ ta nhìn trúng đâu chỉ có vậy. Truyền tin cho Phúc bá, kêu ông ấy xong việc ở Bắc Nam Lệ thì quay về phủ Tô Châu, ta còn việc cần bàn bạc.

"Vâng, tiểu thư!"

"Đã xác định được kẻ tên A Ly có phải người đã cướp xe ngựa của chúng ta hôm đó hay không chưa?"

Trần Bình nói:

"Đúng là kẻ đó. Nửa tháng trước, kẻ này đã tới xếp hàng ở Khánh Phong Đường."

"Tốt lắm!"

Cố Thanh Hoàn trầm ngâm một hồi lâu rồi mới nói ra hai chữ.

Khí trời sau cơn mưa càng thêm ngột ngạt.

"Tiểu thư, kẻ đó đúng là người của Thịnh gia sao?"

Nguyệt nương tỏ ra kinh ngạc.

Cố Thanh Hoàn gật đầu:

"Hoàn toàn chính xác."

"Vậy tiểu thư có định để lộ thân phận thật của mình không?"

Cố Thành Hoàn nghĩ một lúc:

"Không cần!"

"Tại sao vậy? Có hắn ta giúp đỡ, chúng ta…"

"Nguyệt nương!"

Trong đôi mắt Cố Thanh Hoàn ánh lên sự ảm đạm:

"Con người nhất định sẽ thay đổi. Từ nhỏ hắn ta đã không sống ở Thịnh gia, ta cần thăm dò được suy nghĩ của hắn ta trước rồi mới có thể đưa ra quyết định. Có nhiều khi, sự tín nhiệm chính là con dao hai lưỡi, ta không thể không cẩn thận."

Cô vừa dứt lời thì Xuân Nê đã xách hộp cơm vào.

"Sao đi cả buổi giờ mới tới?"

Nguyệt nương nhìn thời gian.

Xuân Nê tỏ vẻ hậm hực:

"Đừng nhắc nữa. Thọ vương tới phủ, đang đãi yến tiệc phía trước, nhà bếp bận muốn chết, làm gì có thời gian làm cho chúng ta. Nô tì phải dúi bạc mới xong đấy."

Thọ vương tới phủ rồi? Xem ra người của Cố phủ đều cậy quyền giống nhau.

Cố Thanh Hoàn mỉm cười một cách kỳ lạ.

Xuân Nê đặt từng món ăn lên chiếc bàn nhỏ, nói:

"Các cô nương trong phủ nghe tin này đều đợi để được chào hỏi Thọ vương. Theo nô tì thấy, tên Thọ vương đó đúng là một quả trứng, chỉ cần là ruồi bọ thì đều muốn lao tới châm cho một phát."

"Vậy còn phải xem quả trứng đó thơm hay thối nữa."

Cố Thanh Hoàn xoa bóp huyệt thái dương, cười nói:

"Nói với Trần Bình, sức khỏe của thần y ta đã ổn rồi, tối nay sẽ chữa bệnh từ thiện trở lại."

Phòng khách của Cố phủ rất rộng rãi, sáng sủa. Bốn phía được bày tám chậu băng mát mẻ khiến tâm trí người ta khoan khoái, dễ chịu.

Triệu Cảnh Diễm mặc bộ đồ trắng, cầm quạt trong tay, trông anh tuấn vượt mức bình thường.

"Vương gia đại giá quang lâm, thật là vinh dự cho Cố phủ."

Cố lão gia chắp hai tay, vẻ mặt đầy cung kính.

Triệu Cảnh Diễm liếc nhìn ông một cái, nói với giọng bằng mặt nhưng không bằng lòng:

"Đâu có, đâu có!"

"Vương gia tới phủ Tô Châu, không biết Cố phủ có thể giúp gì được cho Vương gia không?"

Đôi mắt Cố lão gia lóe sáng.

Triệu Cảnh Diễm xếp quạt lại:

"Ngài nói khách sáo quá rồi!"

Mấy vị lão gia của Cố phủ thấy thái độ của vị vương gia này đầy ngạo mạn, lời nói thì qua quýt có lệ, trong lòng có phần cảm thấy khó hiểu.

Cố lão gia chợt ngộ ra, nói to một câu:

"Người đâu, mời Quận chúa tới đây!"

Lời còn chưa dứt, chỉ nghe thấy một nha hoàn bên ngoài hô lên:

"Quận chúa tới!"

Mọi người trong phòng nhất thời nín thở, chuyển hướng nhìn.

Triệu Cảnh Diễm vẫn không mảy may xê dịch, lại mở quạt ra phe phẩy hai cái, như thể chê bai bầu không khí không được thoải mái trong phòng khách.

Một lát sau, một nha hoàn dìu một mỹ nhân bước vào từ cửa chính.

"Bát đệ tới rồi, mau để hoàng tỷ nhìn một cái nào!"



Hoàng tỷ?

Triệu Cảnh Diễm hơi chau mày.

A Ly đứng sau thấy gia chau mày bèn liếc qua Quận chúa rồi nhanh chóng cúi mặt xuống.

Tề vương, cha đẻ của Quận chúa là anh trai cùng cha khác mẹ của hoàng đế. Quận chúa mặc dù là chị họ của gia, nhưng ba tuổi gia đã được phong làm vương, thân phận đôi bên chênh lệch không nhỏ.

Huống hồ, mẹ đẻ của Tề vương lại còn là một cung nữ thấp hèn, nên hai chữ hoàng tỷ thật sự có chút không hợp quy củ.

Câu nói của Nhị nãi nãi khiến cho người khác sợ chết khiếp. Người của Cố phủ đồng loạt run lên, đồng loạt nhìn về phía Thọ vương.

Đôi mắt Triệu Diễm Cảnh ánh lên sự vui thích, hắn khom người, kêu lên:

"Đường tỷ!"

Chỉ khác một chữ, nhưng cũng có thể thấy thái độ khác biệt quá nhiều.

Quận chúa hơi khựng lại, rồi bước tới kéo cánh tay của Triệu Cảnh Diễm, nói một cách thân thiện:

"Bát đệ tới phủ Tô Châu cũng không báo ta một tiếng, để ta cử người nghênh đón từ xa."

Mùi son phấn nồng đậm đập vào mặt. Triệu Cảnh Diễm lấy quạt che mũi, nhún vai nói:

"Hà tất phải phiền toái như vậy."

"Chúng ta là tỷ đệ, cả năm mới gặp một lần, có phiền phức gì đâu. Bát đệ, đây là tỷ phu của đệ, nhị gia, đây là bát đệ."

Nhị nãi nãi đẩy người từ phía sau ra.

Cố Tùng Đào vội vàng tiến lên phía trước, chắp tay hành lễ, xưng hô cung kính:

"Tham kiến vương gia!"

Triệu Cảnh Diễm liếc mắt đánh giá, cười nói:

"Đều là người một nhà, không cần đa lễ!"

Vẻ mặt Quận chúa lại thêm vài phần vui vẻ, bà ta cười bảo:

"Tỷ phu của đệ là người thật thà, sau này mong bát đệ chiếu cố nhiều hơn."

Triệu Cảnh Diễm cười ha ha:

"Không dám, không dám!"

Cố lão gia thấy hai bên hàn huyên cũng tạm ổn bèn lên tiếng:

"Vương gia, tiệc rượu đã được chuẩn bị tại nhà thủy tạ, mời ngài dời bước qua đó. Xin cho phép lão già này được mời Vương gia dùng bữa cơm tẩy trần."

"Phạch" một tiếng, Triệu Cảnh Diễm xếp quạt lại, giọng điệu chế nhạo không cao không thấp vang lên:

"Cùng đi cả đi, để bản vương làm quen với mọi người luôn thể!"

Cố lão gia thầm vui mừng, vội vàng nói:

"Xin mời Vương gia!"

Thủy tạ của Cố phủ được xây dựng gần hồ Nguyệt Nha, treo đủ loại đèn lồng rực rỡ. Ánh đèn rọi trong nước, nước phản chiếu trong ánh đèn, phong cảnh có thể nói là tuyệt đẹp.

Đêm nay khách quý tới nhà, các phòng đều kéo nhau tới cả, xếp thành bảy tám bàn vô cùng náo nhiệt.

Triệu Cảnh Diễm giống như trăng sáng giữa các vì sao. Hắn ngồi ở bàn chính, bên trái là Cố lão gia, bên phải là Nhị gia. Hai mẹ con Quận chúa cũng ngồi cùng bàn tiếp khách. Còn có hai nô tỳ xinh đẹp đứng phía sau, không khí vô cùng vui vẻ.

Cố gia của phủ Tô Châu, lập nghiệp bằng việc buôn bán tơ lụa. Con cháu sau này học hành làm quan. Mặc dù quan không lớn, nhưng được truyền mấy đời nên cũng được coi là danh gia vọng tộc ở Giang Nam. Truyền đến đời của Cố lão gia thì nhân số đông đúc, con cháu đầy đàn.

Cố lão gia vốn tên là Cố Nghiễn Khải, có bốn người anh em, đều sống trong phủ.

Ông cưới vợ là Nguỵ Thị, sinh được hai người con trai.

Đại gia Cố Tùng Hàm của Cố gia, đỗ bảng nhãn năm Bảo Khánh thứ hai mươi. Khi đảm nhận đến chức Binh bộ thị lang thì cưới Chu Thị, có được hai trai, hai gái, vợ con cùng theo về kinh nhậm chức.

Chỉ còn lại nhị tiểu thư, vì mẹ đẻ sớm bệnh mà chết, nên từ nhỏ đã được phu nhân Nguỵ thị nuôi dưỡng.

Nhị gia Cố Tùng Đào của Cố gia, đỗ tiến sĩ năm Bảo Khánh thứ ba mươi, một vợ hai thiếp, bao gồm cả vợ trước Tiền Thị. Sinh được bốn nữ, không có con trai trưởng.

Sau khi Quận chúa được gả tới đây, Cố lão gia đã từ quan, truyền lại chức Lâm Sát Sử ngành dệt cho con trai. Mặc dù cấp bậc không cao, nhưng lại có khoản đút lót khá hậu hĩnh.

Ngày hôm nay, lão đại làm quan tại kinh thành, cho nên chỉ có chi của lão Nhị là cười cười nói nói. Những chi khác trong tộc cũng không chịu yếu thế, liên tục tới nâng ly cạn chén, bàn của Thọ vương luôn vô cùng náo nhiệt.

Các vị tiểu thư trong phủ vây quanh bàn tròn, nhẹ giọng nói chuyện với nhau, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn Thọ vương đầy thẹn thùng.