Thịnh Thế Kiều Y

Chương 5: Hỗn thế tiểu diêm vương




ALy nhảy xuống xe, một lát sau thì quay lại.

"Gia, thân xe làm từ gỗ lim đen, móng ngựa và bánh xe đều bọc vải bông, đi đường yên lặng không một tiếng động."

Nam tử dùng cây quạt khẽ gõ gõ lên đầu, đôi mắt phượng híp lại, "Phủ Tô Châu nhỏ bé này mà lại có một chiếc xe ngựa như thế này. A Ly à, cô nương vừa rồi lai lịch không vừa đâu."

Nghe công tử nói vậy, A Ly cũng cảm thấy có chút kỳ lạ. Từ đầu tới đuôi, hắn vẫn không thấy rõ dáng vẻ của cô nương kia, hơn nữa tên phu xe dường như còn là một kẻ luyện võ.

Nam tử khoan khoái tựa người vào đệm gấm, thở dài nói: "Người có thể sử dụng được chiếc xe ngựa này, phải là người đại phú đại quý. Danh môn vọng tộc ở phủ Tô Châu cũng chỉ có hơn mười nhà. Ngươi nói xem cô nương ban nãy xuất thân từ nhà nào?"

Không đợi A Ly trả lời, nam tử lại lẩm bẩm: "Nhất định là gia ở trong kinh quá lâu rồi, cũng nên đi gặp gỡ các cô nương Giang Nam thôi. Nghe nói các cô nương Giang Nam đều có dáng vẻ vô cùng thướt tha, tiếng nói vô cùng ngọt ngào... Cả trái tim và thân thể của gia đều hướng về đấy."

A Ly nghẹn họng, lặng lẽ trợn trắng mắt.

Ánh ban mai dần lên, Cố Thanh Hoàn kéo hai chân nặng như đeo chì, đi đến cửa sau Cố phủ.

Trần Bình đẩy cỏ dại bên ngoài ra, cung kính nói: "Tiểu thư, mau vào thôi."

"A Bình, không cần trả thù đâu, chúng ta không dây vào nổi kẻ này." Trước khi khom lưng xuống, Cố Thanh Hoàn ném lại một câu như vậy.

Thấy Trần Bình còn đang ngẩn người, Nguyệt nương liền đẩy một cái, nói nhỏ: "Cứ nghe tiểu thư sẽ không sai đâu. Đi nhanh lên, cẩn thận người khác trông thấy."

Trần Bình gật đầu, nhanh chóng nói: "Nói với tiểu thư, các huynh đệ luôn sẵn sàng bất cứ lúc nào."

Một bức tường, phân chia cảnh vật trong ngoài.

Cố Thanh Hoàn mới vừa đứng vững, một bóng người đã nhào đến.

"Tiểu thư, nô tì sốt ruột chết mất. Sao giờ tiểu thư mới trở về?" Người vừa chạy tới chính là nha hoàn thân cận của Cố Thanh Hoàn, tên gọi Xuân Nê.

Cố Thanh Hoàn khẽ nói: "Về phòng trước đã rồi nói!"

Cố Thanh Hoàn ngâm mình trong thùng gỗ, thoải mái thở ra một hơi.

Việc bắt mạch ban đêm khiến cô tiêu tốn quá nhiều tinh lực. Vì vậy chuyện đầu tiên Cố Thanh Hoàn làm sau khi trở về nhà đó là ngâm nước nóng tắm rửa, gột bỏ mệt nhọc toàn thân, sau đó sẽ ngủ một giấc thật ngon. Thế nhưng hôm nay, sợ là cô sẽ ngủ không nổi.

Nếu cô không nhìn nhầm thì người đàn ông mặc đồ đen vừa rồi chính là Thọ vương Triệu Cảnh Diễm, con trai nhỏ nhất của Hoàng đế.

Triệu Cảnh Diễm, tự Đình Lâm, con út của Bảo Khánh Đế, thân mẫu là Thục phi nương nương Tưởng thị.

Tưởng thị xuất thân dòng dõi thư hương, dung mạo tuyệt mỹ, được Bảo Khánh Đế vô cùng sủng ái. Thế nhưng hồng nhan bạc mệnh, vị này đã qua đời vì bệnh rất lâu rồi.

Bảo Khánh Đế đau xót không thôi. Ông mặc kệ sự phản đối của quần thần, dùng lễ nghi dành cho quý phi để long trọng an táng Tưởng thị, đồng thời phong Triệu Cảnh Diễm năm ấy mới ba tuổi làm Thọ vương, giao cho Hoàng hậu nuôi dưỡng.

Triệu Cảnh Diễm ba tuổi được phong vương, đúng là chuyện trước nay chưa từng có. Hắn lại ỷ vào sự thiên vị của Hoàng đế, không học Tứ Thư Ngũ Kinh, cũng không học cầm kỳ thi họa, là một kẻ ỷ mạnh hiếp yếu, kiêu ngạo ngang tàng, lại còn tham dâm háo sắc có tiếng ở kinh thành. Cũng vì vậy, hắn bị người đời đặt cho danh hiệu: Hỗn thế tiểu Diêm Vương.

Kiếp trước, lúc Thanh Hoàn năm tuổi, có lần theo tổ phụ tiến cung, từng gặp Triệu Cảnh Diễm một lần. Lúc đó, hắn vẫn còn là một đứa trẻ ba tuổi môi hồng răng trắng, mà Thục phi nương nương chỉ mới vừa bị bệnh, còn đang độc sủng lục cung.

Chớp mắt một cái đã bốn năm trôi qua, bản thân mình từ Tiền Tử Kỳ biến thành Cố Thanh Hoàn, mà nhãi con này cũng đã lớn lên, biến thành một tên yêu nghiệt mê hoặc hàng ngàn, hàng vạn con gái nhà lành.

Chỉ có điều, một vương gia vô học, bất tài thế này, thời tiết đang vô cùng nóng bức mà còn chạy về phía nam, thật sự chỉ là để du sơn ngoạn thủy, trêu hoa ghẹo nguyệt thôi sao?

Cố Thanh Hoàn thoáng hoài nghi. Xem ra mạng lưới tin tức mình xây dựng mấy năm nay, chỉ giới hạn ở Nam Trực Lệ*, vẫn chưa đủ nhanh nhạy rồi.

(*) Nam Trực Lệ: gọi ngắn gọn là Nam Trực, chỉ khu vực quanh Nam Kinh (Thượng Hải, Giang Tô và An Huy hiện nay) và được đổi tên thành Giang Nam vào thời nhà Thanh. "Trực Lệ" là một khu vực hành chính nằm dưới quyền kiểm soát trực tiếp của triều đình, được thành lập lần đầu vào thời nhà Minh.

Xuân Nê tiến đến, cắt đứt dòng suy tư của Cố Thanh Hoàn.

"Chuyện gì vậy?"

"Tiểu thư, có tin tức truyền tới, đêm qua lão gia gọi Nhị gia đến."

"Nghe ngóng được gì rồi?"

"Nói là muốn cho Nhị gia nạp thêm tiểu thiếp, sinh một nhi tử để nối dõi tông đường."

Cố Thanh Hoàn cười nhạt.

Hoa Dương Quận chúa vào Cố phủ năm năm mà vẫn chưa mang thai, bên gối chỉ có một con gái, đã vậy còn là con với chồng trước. Cô bé đó họ Ngô, tên Nhạn Linh, cùng tuổi với Cố Thanh Hoàn. Người Cố phủ thường gọi Linh tiểu thư.

Hai vị di nương* của phụ thân cũng chỉ có mỗi người một đứa con gái.

(*) Di nương: tiểu thiếp của cha.

Người xưa nói, có ba tội được gọi là bất hiếu, trong đó không có con nối dõi là tội nặng nhất. Phụ thân ngoài ba mươi tuổi, vậy mà cả một đứa con trai cũng không có, đứa con gái duy nhất của chính thất thì lại là một kẻ ngốc, chẳng trách lão gia lại nóng ruột.

"Quận chúa nói thế nào?"

Xuân Nê nói nhỏ: "Hôm qua Quận chúa không cho Nhị gia vào phòng, Nhị gia không đến chỗ hai vị di nương mà nghỉ tạm trong thư phòng một đêm."

Cố Thanh Hoàn suy tính một hồi, thản nhiên nói: "Lão gia đã chọn được người chưa?"

Xuân Nê gật đầu nói: "Đúng như tiểu thư suy đoán, chính là thứ nữ của những nhà kia. Lão gia chỉ chờ Quận chúa gật đầu, rồi sẽ chọn một người trong số đó."

Cố Thanh Hoàn rũ mắt xuống, nói khẽ: "Quận chúa tính tình cao ngạo, mưa nắng thất thường. Người được Quận chúa chọn hẳn phải là tướng mạo bình thường, tính cách nhu nhược, dễ bị ức hiếp... Xem ra chắc chắn là Bát tiểu thư của Trương gia."

"Tiểu thư chắc chắn chứ?"

"Chờ đấy mà xem."

Xuân Nê gật đầu lia lịa. Cô bé và Trần Bình giống nhau, đều là người chịu ân huệ của tiểu thư. Điểm khác biệt là, trong nhà Trần Bình còn có mẹ già, mà phụ mẫu của cô bé thì đều mất cả rồi.

Cô bé đi theo tiểu thư mấy năm nay nên biết rõ bản lĩnh của tiểu thư, những chuyện tiểu thư từng đoán trước nay chưa sai bao giờ.

"Tiểu thư, nếu như là Bát tiểu thư của Trương gia thì chúng ta nên làm gì?"

Mười ngón tay thon dài như bạch ngọc vẫy nhẹ, từng giọt nước theo đó mà bắn ra.

"Ít ngày trước có bệnh nhân nói cho ta biết, nội viện của Trương phủ có nhiều thứ nữ như vậy, nhưng chỉ độc Bát tiểu thư được phu nhân giữ ở bên người, có thể thấy được người này che giấu vô cùng giỏi. Người như vậy rất thích hợp để lấy nhu thắng cương, cứ để cho cô ta và Quận chúa đấu với nhau đi, chúng ta chỉ cần ngồi nhìn là được."

Cô vừa mới dứt lời, Nguyệt nương đã vội vã đi đến: "Tiểu thư, tiệm thuốc truyền tin đến, tối nay có tổng cộng ba mươi hai người xem bệnh. Trong đó có một người, tên là A Ly."

A Ly?

Có phải là người tối qua không, nếu như phải... Sắc mặt Cố Thanh Hoàn khẽ biến. Cô trầm ngâm một lát rồi nói: "Đến nói với tiệm thuốc, hôm qua mất xe ngựa, trong lòng ta không thoải mái, tạm dừng chữa bệnh từ thiện ba ngày."

"Tiểu thư?"

Nguyệt nương kinh ngạc. Từ sau khi tiểu thư bắt đầu chữa bệnh từ thiện buổi tối vào hai năm trước, ba trăm sáu mươi lăm ngày, chưa từng nghỉ ngơi một ngày nào.

"Nguyệt nương, người đàn ông tối qua chính là Thọ vương!"

Tiếng nói mềm nhẹ rơi vào trong tai Nguyệt nương, lại tựa như tiếng sấm vang.

Ở phủ Tô Châu này, có một con phố được xây dựng ngay ven sông Bình Giang. Con phố ấy đầy rẫy các thanh lâu, kỹ viện, mà trong đó, nổi danh nhất chính là Vạn Hoa Lâu

Màn đêm buông xuống, đèn hoa đăng vừa sáng, những chiếc đèn lồng lớn màu đỏ của Vạn Hoa Lâu cũng đã được treo trên cao. Tiếng sáo vang vọng khắp nơi, yến yến oanh oanh vô cùng náo nhiệt.

Bên trong nhã gian ở lầu hai, một người con gái Giang Nam mặc váy dài nâng tay áo che mặt, tựa như bươm bướm rực rỡ, yêu kiều quấn quýt lấy người đàn ông ngồi bên cạnh.

Con gái Giang Nam đúng là rất đẹp, ngực sữa, chân ngọc, giọng nói nũng nịu, như bắt lấy lòng người.

A Ly mặc y phục màu xanh, rũ mắt đứng im ở trong phòng.

Triệu Cảnh Diễm không đổi tư thế, lười biếng nói: "Thế nào?"

"Gia, Khánh Phong Đường truyền tin đến, Kim đại phu cảm thấy không thoải mái, tạm dừng chữa bệnh từ thiện ba ngày."

Khuôn mặt yêu nghiệt kia lập tức có hơi thay đổi, chân mày Triệu Cảnh Diễm khẽ nhíu lại. Hắn một hơi uống cạn rượu trong ly, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Thật không đúng dịp!"

Cô gái đang ngồi trong lòng hắn khẽ chu đôi môi đỏ mọng, nũng nịu, hờn dỗi nói: "Gia muốn đi xem Kim đại phu, nhất định là có chỗ không thoải mái. Để Thanh nhi xoa bóp cho gia nha."

Triệu Cảnh Diễm cúi đầu cười, nói: "Cả người gia đều khó chịu."

"Gia thật xấu!" Đôi bàn tay trắng nõn trắng nà của cô gái đánh khẽ một cái, mắt hạnh long lanh liếc qua.

A Ly không nhìn nổi nữa, nghiêm mặt nói: "Gia, chờ hay không chờ?"

"Bảo bối, nàng nói gia có nên chờ Kim đại phu kia hay không đây?" Triệu Cảnh Diễm bóp mạnh một cái lên bầu ngực cao ngất kia.

Cô gái dán chặt vào gáy của hắn, miệng thỏ thẻ lời hay: "Gia, cái khác thì Thanh nhi không dám vọng ngôn, nhưng Kim đại phu này, đáng để chờ đợi."

"Ồ, nói nghe xem nào?"

"Y thuật của người này có thể nói là, cải tử hồi sinh. Người ở phủ Tô Châu này đều nói, y thuật của Kim đại phu còn giỏi hơn gấp trăm lần so với lão thái y của Thái Y Viện."

"Lợi hại như vậy sao?"

"Hơn nữa, Kim đại phu này xem bệnh cho đơn thuốc trước giờ không lấy tiền. Chỉ cần bệnh nhân bốc thuốc ở Khánh Phong Đường và thay đại phu làm một việc là được."

"Ồ, có cả chuyện này cơ à."


Trong mắt Triệu Cảnh Diễm lóe lên một tia sáng, hắn cười vô lại: "Giả sử đại phu muốn bệnh nhân giết người phóng hỏa..."

"Gia!"

Cô gái nửa như vô tình nửa như cố ý dùng bầu ngực của mình, cọ xát vào thân thể người đàn ông, đồng thời sẵng giọng: "Kim đại phu hành y tế thế, vô cùng mềm lòng. Những chuyện cần họ làm, chẳng qua cũng chỉ là cho tên ăn mày một chén cháo, kể lại những chuyện đáng cười chê của các đại gia tộc thôi, làm sao lại làm chuyện thương thiên hại lý được. Người nghèo ở phủ Tô Châu này, không biết bao nhiêu người đã chịu ân huệ của Kim đại phu đó."

Trong mắt Triệu Cảnh Diễm dậy sóng, "tình cảm nồng nàn" mà nhìn cô gái trong lòng, nhếch miệng nói: "Nghe lời bảo bối vậy, gia đợi!"

A Ly nghe xong cũng yên lặng gật đầu, thân hình lại không nhúc nhích.

"Còn có chuyện gì nữa?" Triệu Cảnh Diễm mất kiên nhẫn nói. Thật là không có mắt mà, không biết gia có chuyện muốn làm sao.

A Ly nhìn cô gái kia một chút, ho khan một tiếng rồi giấu giếm nói: "Gia, phía bên Hoa Dương Quận chúa... Đến lúc Hoàng thượng hỏi..."

Triệu Cảnh Diễm hiểu ý, chân mày khẽ nhíu lại. Hắn ra vẻ suy nghĩ cực khổ, nghĩ nửa ngày mới thở dài nói: "Thôi vậy, tuy là gia và Quận chúa không phải người cùng chí hướng, thế nhưng nghìn dặm xa xôi đến đây, cũng không thể không đến chào hỏi một phen."

Trong một viện tử rộng rãi ở Cố phủ, Quận chúa Hoa Dương nằm nghiêng trên ghế quý phi, đôi mắt đẹp khép hờ. Hai tỳ nữ bên người một cầm quạt, một cầm mỹ nhân chùy*.

*Mỹ nhân chùy: đồ đấm lưng.

Đàm ma ma vén bức rèm che, tiến vào phòng: "Quận chúa, Thọ vương đến phủ Tô Châu rồi, mới vừa nãy đã đưa bái thiếp cho lão gia."

"Diêm Vương sống sao lại đến đây rồi? Đang nghỉ chân ở nơi nào?"

Hoa Dương Quận chúa vui vẻ, đứng phắt dậy rồi phất phất tay. Đám tỳ nữ yên lặng lui ra.

Đàm ma ma kề sát đến, nói nhỏ: "Ở Vạn Hoa Lâu!"

"Hồ đồ!"

Quận chúa Hoa Dương lạnh lùng nói: "Người đâu, quét dọn viện tốt nhất của Cố phủ. Đàm ma ma, bảo quản gia tự mình đi mời người đến phủ."

"Vâng, Quận chúa."

Quận chúa Hoa Dương cười lạnh nói: "Không phải là lão bất tử kia muốn nạp thiếp cho Nhị gia sao. Ta cũng muốn nhìn xem thử, huynh đệ của ta tới rồi, ai dám làm càn trước mặt bản Quận chúa!"

Gương mặt Đàm ma ma đầy vui vẻ, chuẩn bị đi ra ngoài.

"Chờ đã!"

"Quận chúa còn gì phân phó?"

"Nhị gia đâu?"

Bước chân Đàm ma ma hơi chững lại, bà ta cẩn thận nhìn sắc mặt Quận chúa, nói: "Nhị gia đi Xuân Hoa Viện rồi."

Lại là Xuân Hoa Viện!

Quận chúa nặng nề phất tay áo, một âm thanh giòn giã vang lên, chén trà sứ Thanh Hoa thượng hạng theo đó mà vỡ nát.

"Đúng là coi bản Quận chúa đây như bùn đất, muốn nhào nặn sao thì nhào nặn à? Người đâu, gọi Lục tiểu thư đến. Đã lâu bản Quận chúa không gặp đứa trẻ này, cũng nên hỏi thăm nó một phen rồi."