Cả Xích Hỏa Thành đều loạn cả lên, người của Đoạn Lang Minh tự lo cho mình còn chưa xong, căn bản không ai để ý đến lệnh truy nã Hỉ Ca nữa. Vì vậy, Hỉ Ca đi dạo lòng vòng trong thành mà không ai chú ý đến cô. Hỉ Ca trở về chuyến này, nguyên nhân chủ yếu là vì cô muốn bán kỹ năng thư. Món đồ này đối với cô vô dụng. Trơ mắt nhìn, người có khả năng mua cũng chỉ có bọn Cát Tường.
Ruột thịt còn sòng phẳng nữa là bạn bè. Ở điểm tính toán này, Hỉ Ca tuyệt đối sẽ không khoan nhượng. Hỉ Ca đem kỹ năng thư đặt lên bàn, Mặc Phi thiếu chút nữa trừng đến lòi con mắt.
“Cái này… cái này… là truyền thuyết Bảo hộ giả chi thuẫn sao?”
“Ngươi ra giá đi.” – Hỉ Ca biết Mặc Phi trong người chỉ có 5 kim tệ, cho nên lúc nói câu này, cô đưa mắt nhìn Cát Tường Như Ý.
Mặc Phi có cách tiêu tiền khiến người người phẫn nộ. Lúc trước, hắn vậy mà không biết tiệm tạp hóa của hệ thống có bán bánh mỳ, chỉ một đồng một ổ. Hắn ở sàn đấu giá dám bỏ ra 30 ngân để mua một ổ bánh mì, một lần liền mua 100 ổ. Từ lần đó trở về sau, trên người Mặc Phi không bao giờ có quá 5 kim. Mỗi lần nhớ tới chuyện này, Mặc Phi luôn nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa Thôn Nguyên Bảo, đúng là một tên cáo già, y như Cát Tường.
“Đồ tốt.” – Cát Tường và Tư Văn đồng thời mở miệng.
Ngay cả Thất Tử là người vốn không mấy hứng thú với đồ vật này nọ cũng nhịn không được đưa mắt qua nhìn. Phải nói, Mặc Phi đúng là gặp vận hên!
“Chị hai, cái này không phải là thứ bạo ra lúc chị giết Đoạn Lang chứ?” – Sở Tiếu Ca đọc thông tin của kỹ năng thư, rốt cuộc hiểu được, vì cái gì Đoạn Lang lại điên cuồng muốn mạng của Hỉ Ca. Đổi lại là cậu, nếu bị bạo thứ đồ tốt như này, phỏng chừng cậu đã tức giận đến tự sát.
“Ngươi muốn đổi cái gì?” – Cát Tường biết rõ giá trị của kỹ năng thư, cũng biết Hỉ Ca không cần tiền. Chính là hiện giờ trong tay hắn không có vật gì có giá trị ngang ngửa với nó.
“Chờ ta nghĩ ra sẽ nói cho ngươi.”
“Được.” – Cát Tưởng không khách khí.
“Bất quá, cũng nên định trước giá cả chứ nhỉ?!” – Hỉ Ca chống cằm, nháy mắt nhìn Cát Tường.
“Kiến quốc lệnh, thế nào?” – Cát Tường cười mị mị trả lời – “Tương lai, ta sẽ dựa vào giá cả của kiến quốc lệnh để trao đổi. Hoặc là ta có thể dùng một cái kiến quốc lệnh để trao đổi.”
Quả nhiên là đại gia, mở miệng liền nói tới kiến quốc lệnh. Nếu quả thật kiến quốc lệnh dễ tìm như vậy, thời kỳ beta cũng không phải chỉ một mình cô đi kiến quốc a! Tính ra, kiến quốc lệnh cao giá hơn kỹ năng thư rất nhiều. Cát Tường rốt cuộc là muốn làm gì đây? Hỉ Ca còn đang sững sờ. Thất Tử đã đem kỹ năng thư quăng vào tay Mặc Phi, phán chắc nịch.
“Thành giao.”
“Này, em còn chưa đồng ý đâu.”
“Em không chịu?”
“Hả… không phải.” – có tiền trước mắt mà không lấy chính là người ngu. Cho dù Hỉ Ca không cần tiền, nhưng không có nghĩa cô không thích có nhiều tiền nha. Tương lai, đòi Cát Tường đánh cho mình một cái kiến quốc lệnh sao? Hỉ Ca nghĩ nghĩ, cảm thấy chuyện trở thành nữ vương một lần nữa cũng không phải chuyện xấu.
Bất quá, đây là chuyện rất xa về sau~~~
“Hỉ Ca, chúng ta về Nam Uyên đại lục, ngươi có về cùng không?” – lấy xong đồ vật, Mặc Phi ngây ngô cười hỏi.
“Nhanh như vậy đã muốn về? Boss vực sâu đã đánh xong rồi sao?” – Hỉ Ca kinh ngạc. Theo lý thuyết thì hoạt động đánh boss này còn 2 ngày nữa mới chấm dứt.
“Không có. Nhưng chúng ta ở đây chẳng ích lợi gì. Minh Độ Thiên có Sói Xám Ăn Cừu giúp đỡ, còn bị Đoạn Lang Minh dòm ngó một bên, muốn cướp quái cũng khó. Chúng ta thương lượng rồi, quyết định đi về trước.”
Mặc dù nghe Cát Tường nói như vậy, nhưng Hỉ Ca mới không tin bọn họ buông tha cho nhiệm vụ đoàn đội boss này, vật phẩm bạo ra từ boss toàn là đồ quý hiếm. Người bản địa không thể đánh boss bản địa, nhưng Thứ không phải chỉ có thành viên ở Nam Uyên đại lục. Đám boss ở Nam Uyên chắc chắn nằm trong tay họ rồi, dù sao Khổ Độ vắng mặt, còn ai dám tranh với họ nữa. Long Tộc sao? Ngay cả Hỉ Ca còn không đem đám Long Tộc để vào mắt nữa là bọn Cát Tường.
Kỳ thật, Hỉ Ca vẫn đắn đo không biết có nên trở về Nam Uyên hay không. Ngốc một chỗ hoài cũng chán. Suy nghĩ một lát, Hỉ Ca liền buông tha: – “Mọi người về trước đi. Ta muốn đi Tây Vực Sa Hải một chuyến.”
Mấy hôm trước, Cuồng Vũ gửi tin nhắn cho Hỉ Ca, báo rằng đội ngũ của họ đã chạy đến Tây Vực, quyết định tổ đoàn huyết tẩy sa mạc di tích, hỏi Hỉ Ca có muốn tham gia hay không.
Sau hoạt động đoàn đội boss, hệ thống sẽ tiến hành đổi mới lần thứ 2. Lúc này hệ thống sẽ có những bản đồ giới hạn ngoạn gia cấp 40 trở lên mới có thể mở ra. Một trong số đó là bản đồ sa mạc di tích ở Tây Vực. Bên trong bản đồ này có rất nhiều thứ tốt, quái cũng là loại quý hiếm. Quái quý hiếm chính là loại sau khi bị giết sẽ không sinh ra con mới. Loại quái này rất khó đánh nhưng đồ vật bạo ra có thể khiến cho người ta chảy nước miếng. Tiến vào bản đồ sa mạc mỗi lần chỉ có thể đi 10 người. Vật phẩm phân chia trong tổ đội dựa vào công sức của mỗi người khi chiến đấu. Chỉ cần đội ngũ đủ mạnh mẽ, thu hoạch tuyệt đối là hậu hĩnh.
Cát Tường nghe Hỉ Ca nói như vậy, theo bản năng quay đầu nhìn Thất Tử, phát hiện lão đại không tỏ vẻ gì, mới nhún vai miễn ý kiến. Di tích bản đồ nơi nào chẳng có, không riêng gì Tây Vực. Vốn hắn muốn lôi Hỉ Ca vào đội ngũ đi khai hoang di tích biển sâu ở Nam Uyên. Đáng tiếc, Hỉ Ca đã có mối. Haiz… còn tưởng kế tiếp có thể nhìn thấy vẻ mặt “có vợ” của lão đại a. Cát Tường và Tư Văn nhìn nhau, sau đó thở dài. Sở Tiếu Ca không hiểu vì sao hai người lại có biểu tình như vậy, nhưng vì hùa theo đại bộ phận, cậu cũng thở dài.
Tốc độ của bọn Cát Tường phải nói là rất nhanh, trước sau chưa tới 2 giờ, toàn bộ thành viên của Thứ đã truyền tống về Nam Uyên đại lục. Đến lúc rời đi, biểu tình của Thất Tử vẫn bình thường. Chẳng qua, Hỉ Ca cảm thấy nụ cười của hắn rất là quỷ dị, khiến người ta lạnh run.
Tin tức Thứ rời khỏi Xích Hỏa Thành rất nhanh liền truyền ra ngoài. Đoạn Lang nghe xong thiếu chút nữa hộc máu. Hắn ngay cả cơ hội báo thù cũng không có!! Không phải hắn chưa nghĩ tới chuyện đuổi tới Nam Uyên, nhưng đó là căn cứ địa của người ta a. Hắn đã đắc tội với Minh Độ Thiên, nay lại đắc tội với Thứ, nếu đi Nam Uyên đại lục, không phải là tìm chết sao. Đến cuối cùng, Đoạn Lang vẫn không nghĩ ra rốt cuộc hắn đã làm gì khiến cho cả 2 thế lực đều nhắm vào mình. Hắn chỉ biết Hỉ Ca quen Niếp Lãng, lại không biết mối quan hệ giữa Hỉ Ca và Thứ, càng không biết tình bằng hữu giữa Niếp Lãng và Minh Độ Thiên. Cho nên, cứ như vậy, Đoạn Lang bất tri bất giác trở thành kẻ thù của hai thế lực lớn của Nam Uyên đại lục.
Sau khi bọn Cát Tường rời đi, Hỉ Ca không bước chân ra khỏi thành. Cô vẫn còn là tội phạm bị truy nã, không lý lại chui đầu ra cho người ta nã pháo nha. Thế là, trong mấy ngày đó, ở Xích Hỏa Thành mỗi ngày đều diễn ra một màn kịch quái đản: một nữ thuật sĩ sáng sớm liền từ trong khách điếm chạy đến sàn đấu giá, phía sau là nguyên một đoàn người theo đuôi. Ban đầu, những người kia còn lấm la lấm lét ẩn núp này nọ, về sau liền quang minh chính đại đi theo thành đoàn luôn.
Đợi cho Hỉ Ca từ sàn đấu giá đi đến tiệm thợ rèn, phía sau vẫn là một cái đuôi dài. Những người này không nghĩ tới chuyện giết người ở trong thành, nhưng bởi vì giá tiền treo thưởng rất cao, cho nên ai cũng nổi lòng tham. Có điều hiện giờ Hỉ Ca đã tẩy trắng tên, nếu giết cô ở trong thành, chẳng những không bạo ra thứ gì, còn sẽ bị thủ vệ tróc nã. NPC thủ vệ không phải là du đãng bình thường, cấp bậc của họ hiện giờ là “vẫy một cái giây sát nguyên đám siêu cấp đại boss”. Thế nên, mê tiền thì mê tiền, không một ai dám ra tay thử.
Hỉ Ca cứ tảng lờ, xem như không nhìn thấy mấy người đi ở phía sau. Rãnh rỗi, cô liền đi mua sắm, chạy tới sàn đấu giá ngồi đồng canh me, ngẫu nhiên còn mua được những tài liệu quý với giá rẻ mạt. Cho dù chính cô không dùng tới cũng có thể bán sang tay để kiếm tiền nha. Phần lớn thời gian, cô trốn trong phòng rèn đúc để luyện độ thuần thục kỹ năng. Tốn gần một vạn kim tệ để mua quặng thạch khan hiếm nhưng thành phẩm làm ra, nếu đem bán, có thể sinh lời gấp mấy chục lần.
Lúc rời đi, Sở Tiếu Ca đã thu gom toàn bộ vũ khí trong ba lô của Hỉ Ca, sau đó dựa theo lời dặn dò của cô, đem đến cửa hàng vũ khí, trưng hàng, định giá. Giờ thì Hỉ Ca chỉ cần ngồi đợi tiền chảy vào túi. Hỉ Ca cũng nghĩ tới chuyện mở thêm một cửa hàng vũ khí ở đại lục khác, nhưng cô có một mình, nếu mở nhiều cửa hàng, chỉ sợ cung không đủ cầu. Thôi thì làm ăn nhỏ, kiếm chút tiền tàm tạm sống qua ngày vậy.
Hỉ Ca lang thang trong thành hết ba ngày, Cô Tửu rốt cuộc xuất quan. Bề ngoài hắn vẫn bình thường, chỉ không biết đầu óc bị chạm mạch chỗ nào đó, vừa xuất hiện liền ném cho Hỉ Ca nguyên một đống dược phẩm, lèn đầy cái ba lô của cô.
“Đây là hối lộ sao?”
“Về sau ta đi theo ngươi.”
Nghe qua thì thấy hắn nói chuyện rất sảng khoái, nhưng Hỉ Ca cảm thấy hắn có chỗ nào đó không đúng lắm.
“Ngươi làm sao vậy?”
“Ta cảm thấy… cuộc sống chẳng còn ý nghĩa gì nữa.” – Cô Tửu ngồi trên mặt đất vẽ vòng tròn.
“Cho nên?”
“Ngươi thu lưu ta đi… một tháng tùy tiện cấp mấy ngàn tệ cũng được. Ta trở thành chuyên chế dược sư cho ngươi.” – Cô Tửu đáng thương nhìn Hỉ Ca thăm dò ý tứ.