Hỉ Ca không nghĩ đến chuyện nhận mặt người quen. Cùng hắn nhận mặt chẳng có gì hay ho hết. Thế là, Hỉ Ca không trực tiếp trả lời câu hỏi mà quơ quơ phương thuốc.
“Ngươi tính mua bao nhiêu?”
“Ba ngàn.”
“Đó là giá thời beta.” – Hỉ Ca ngã lưng xuống ghế, xoay xoay cán bút trong tay, nhếch môi cười.
“… ngươi muốn bao nhiêu?” – Cô Tửu trầm mặc. Giá tiền hắn đưa ra không hề thấp, so với giá thị trường hiện giờ, tuyệt đối cao. Cố tình cả 2 người đều biết giá trị của phương thuốc khi đến hậu kỳ.
“Bảy ngàn.” – Hỉ Ca vân đạm phong khinh trả lời (nói nhẹ như gió thoảng mây trôi, chẳng biết là nói như nào luôn T__T). Dù sao biến dị đan phương là hàng độc quyền, Cô Tửu không cần, cũng sẽ có người khác cần. Cô phóng giá cao như vậy, chẳng qua vì cô không thích hắn, lúc trước hắn vô duyên vô cớ giết cô 2 lần nha~
“Năm ngàn.”
Hỉ Ca giơ ngón tay lắc lắc: – “Ngươi chính là tài phú đứng đầu thời beta, đừng nói với ta, ngay cả 2 ngàn kim ngươi cũng không moi ra được chứ?!”
Có thể đem kỹ năng cuộc sống thăng đến thần cấp… đều là kẻ có tiền. Cô Tửu luyện đan dược có phần trăm thành công cao hơn tất cả giới dược sư, cho nên, hắn kiếm tiền dễ như bỡn.
Cô Tửu há miệng thở dốc, đăm chiêu trong chốc lát, sau đó liếc mắt hỏi một câu: – “Trên người ngươi còn biến dị đan dược loại khác đúng không?”
“Còn có 2 chủng.”
“Ta trả hai vạn năm kim, mua của ngươi ba chủng phương thuốc, thế nào?”
… Hỉ Ca đứng hình. Đây có thể gọi là là “thiên tài” toán học không?! Hỉ Ca nhìn Cô Tửu, sau đó gật đầu đồng ý. Cô nhanh chóng giao ra phương thuốc, lấy toàn bộ biến dị đan dược trong balô gửi qua để Cô Tửu tự mình viết đan phương. Cô còn có lòng tốt gửi luôn bút lông và mấy cuộn giấy cho hắn. Đây gọi là tiễn Phật tiễn tới tây phương.
Lúc đem tiền đặt vào cửa sổ giao dịch, Cô Tửu đột nhiên cảm thấy chuyện này có chỗ không đúng thì phải… ba chủng phương thuốc, một cái giá bảy ngàn, 3 cái làm sao đến hai vạn năm?
Nhưng giao dịch đã hoàn thành. Hỉ Ca cười thật xán lạn, không có một chút áy náy chuyện cô vừa bắt chẹt người khác.
“Chị hai, chị hai, mau, tới mau.”
Hỉ Ca vừa thu thập đồ đạc xong, chuẩn bị rời đi, Sở Tiếu Ca như một cơn lốc ào đến.
Đội ngũ có thể nhìn thấy vị trí của nhau, cho nên cô không thấy kỳ quái khi Sở Tiếu Ca có thể tìm được cô. Điều kỳ quái chính là cô chưa từng gặp qua Sở Tiếu Ca với biểu tình khẩn trương như vậy.
“Chuyện gì?” – Hỉ Ca đem cái tên đang thở dốc kia ôm trụ, giúp nó ổn định thân hình.
“Thất ca bị người ta vây.”
“Chuyện này có gì kỳ quái đâu?” – tình trạng đó đối với Thất Tử mà nói, không phải là chuyện lạ đi, làm sao lại khiến Sở Tiếu Ca thở không ra hơi thế này?
“Vấn đề là… bọn họ chính là bang chúng Mỹ Nhân.”
Mỹ Nhân Bang, ở thời kỳ beta không có thực lực cao, nhưng danh khí lại cực kỳ vang dội. Nghe đồn, bang chúng đều là mỹ nhân. Hỉ Ca từng duy nhất gặp qua bang chủ của Mỹ Nhân Bang mà thôi, một người tên gọi Hoa Mỹ Nhân.
“Thất Tử có cừu oán với các nàng đó hay sao?” – bị một đám mỹ nhân không thèm nói lý lẽ nhìn trúng, không cần nghĩ cũng biết Thất Tử có bao nhiêu bi kịch.
“À… ừm…” – Sở Tiếu Ca lén nhìn Hỉ Ca, thấy chị hai không có biểu tình kỳ lạ nào mới gãi gãi đầu nói tiếp – “Thủ lĩnh của các cô vừa nhìn thấy Thất ca liền khóc bù lu bù loa… Sau đó, Thất ca… liền… đi qua ôm cô ta. Em cảm thấy…” – lại liếc mắt lần nữa, Sở Tiếu Ca nhìn thấy nụ cười trên mặt chị hai xán lạn thêm vài phần, nuốt nước miếng, nói tiếp – “Thất ca hình như cùng cô ta…”
Hỉ Ca vỗ vai Sở Tiếu Ca : – “Chuyện riêng tư của người ta, em không cần quan tâm.”
Sở Tiếu Ca ngó chằm chằm Hỉ Ca vài giây, sau đó cúi đầu. Trong lòng cậu tự hỏi, tình hình này có thể tính là biển lặng trước bão táp không? Chị hai hận nhất là đàn ông phong lưu, ngay cả papa mà cô còn có thể xuống tay độc ác, đừng nói là Thất Tử. Mặc dù hiện tại hai người bọn họ chưa có định rõ quan hệ nhưng ai cũng có thể nhìn ra giữa họ có gì gì a. Giờ thì tốt rồi, ở đâu rơi xuống một người con gái. Nhớ đến cảnh tượng cô ta ở trong lòng Thất ca khóc đến hoa rơi nước chảy, Sở Tiếu Ca liền hậm hực. Hai người đang nói chuyện, đột nhiên Thất Tử giải tán đội ngũ. Hỉ Ca nhăn trán, nhíu mày nhưng không có phản ứng gì.
“Chị hai, hiện giờ chị muốn đi đâu?” – đội ngũ cũng giải tán, cái này có lấy nước sông Hoàng Hà cũng tẩy không sạch tội danh nha. Sở Tiếu Ca trong lòng kêu gào, Thất ca à Thất ca, anh nhanh nhanh chạy lại giải thích với chị hai đi a~~
“Trở về Nam Uyên Thành giao nhiệm vụ, sau đó khai trương cửa hàng.”
“Các ngươi về Nam Uyên Thành, có thể dẫn ta theo không?” – đang đứng ở một bên, Cô Tửu chen miệng nói vào một câu. Hắn không phải người của Nam Uyên đại lục, cho nên không có bản đồ khu vực. Nếu muốn đi đâu, hắn phải tự mò mẫm tìm đường. một cái đại lục có diện tích rất rộng nha~
“Được thôi.” – Hỉ Ca gật đầu đồng ý. Cô không rõ lực công kích của Cô Tửu thế nào, nhưng hắn rất nổi danh trong thời beta, hẳn là không quá kém. Trên đường đi, thuận tiện dùng hắn làm lá chắn cũng tốt. Làm một cái thuật sĩ èo uột, đem dược sư ra làm lá chắn, đối với Hỉ Ca mà nói, chẳng có gì là không đúng cả.
Thấy Hỉ Ca không có ý định đi tìm Thất Tử, Sở Tiếu Ca âm thầm thở dài. Thất ca, anh tự cầu phúc đi. Mặc dù hắn rất thích Thất Tử nhưng cậu vẫn sợ chị hai hơn nha.
Sau khi tổ đội, Hỉ Ca ngạc nhiên khi thấy Cô Tửu vậy mà đã lên 41 cấp. Ở Nam Uyên đại lục, 40 cấp ngoạn gia cũng mới có 10 người mà thôi. Cô từng nghe nói, Cô Tửu là độc hành đại hiệp, chuyên hoạt động một mình, chưa từng cùng người khác tổ đội đánh quái, không biết hắn làm sao thăng cấp nhanh như vậy?
“Ngươi gọi Hỉ Ca?” – nhìn tính danh trong kênh đội ngũ, Cô Tửu kinh ngạc nhìn Hỉ Ca.
“Phải.”
“Thực trùng hợp, trước kia ta cũng biết một người gọi là Hỉ Ca… cô ta đẹp hơn ngươi… nhưng tâm địa giống ngươi, thực hắc (đen, xấu bụng).” – lời của Cô Tửu mém chút làm Hỉ Ca sặc nước miếng.
Cô Tửu sau khi suy nghĩ nửa ngày mới phát hiện ra sự nghễnh ngãng của bản thân, cho không người ta 4 ngàn kim tệ. Mà nữ nhân này lại không hề thành thực, rất tự giác, rất vui vẻ ôm tiền của hắn. Bụng đúng là xấu!!!!
“Là bất hạnh của ngươi.” – Hỉ Ca “khích lệ” hắn một câu.
Trước khi rời đi Lâm Thành, Hỉ Ca còn đặc biệt chạy đến tiệm tạp hóa, mua một đống bánh quế hoa, đặc sản của Lâm Thành, thực phẩm dùng để bổ sung thể lực, còn có 20 bình hoa nhưỡng. Mỗi thành thị có đặc sản khác nhau, Hỉ Ca không phải hám ăn nhưng làm người ai lại không thích mỹ vị a~ Chờ đến lúc cô bước ra khỏi tiệm tạp hóa, Sở Tiếu Ca cùng Cô Tửu hai mặt nhìn nhau thở dài… nữ nhân~
Ngoài cổng thành, chiến trường đã được thu dọn sạch sẽ. Ai chết thì đi diêm vương điện. Ai còn sống cũng chạy đi làm nhiệm vụ. Người của Hắc Ám Huyễn Tộc không thấy đâu. Cho nên lúc bọn Hỉ Ca đi ra ngoài, Cô Tửu không bị ai công kích. Giết một người nhập cư lậu sẽ bạo ra một cái huy chương. Ngoạn gia muốn kiếm tiền đầy ra đó. Kỳ thật, nếu không phải Hỉ Ca biết Cô Tửu có thực lực đặc thù (dùng độc), cô cũng sẽ không nhịn được mà muốn xử đẹp hắn. Bất quá, vì một cái huy chương và vài chục điểm tôn kính mà đắc tội với độc y, đó là hành động không được thông minh cho lắm.
Bọn Hỉ Ca trực tiếp hướng Nam Uyên Thành mà đi. Đường trở về cũng chính là đường lúc đến. Điều khác biệt là thành viên tổ đội đã thay đổi. Tâm tình của con người cũng thay đổi.
Lúc bước vào khu vực quái 40 cấp Hải Long Vương, Hỉ Ca nhìn thấy phía trước xuất hiện một đội ngũ nữ ngoạn gia. Cô không quen bọn họ. Theo ánh mắt nhìn lại, hình như bọn họ muốn tìm Cô Tửu.
“Ngươi biết các cô ấy? – Hỉ Ca quay đầu thản nhiên cười hỏi Cô Tửu.
Cô Tửu vô lực hừ lạnh: – “Là người của Mỹ Nhân Bang, muốn mua phương thuốc của ta.”
Trong thời beta, chưa từng có nam nhân nào không nể mặt mũi của Mỹ Nhân Bang. Cô Tửu là ngoại lệ, kết quả liền bị các cô nương này quấn lấy. Cô Tửu chịu không nổi sự phiền nhiễu, đành lén chạy qua Nam Uyên đại lục. Không nghĩ tới, các cô cũng đuổi theo qua đây.
“Này, người chúng ta muốn là hắn, không liên quan đến 2 người các ngươi. Nếu không muốn chết thì đi nhanh đi.” – Nữ thủ lĩnh, một kiếm khách mặc bộ khôi giáp màu đỏ, chỉ tay vào Hỉ Ca nói như ra lệnh.
Sở Tiếu Ca bĩu môi. Chị hai ghét nhất là bị người ta “chỉ tay” này nọ. Nếu nói năng đàng hoàng, có lẽ Hỉ Ca sẽ không nhúng tay. Dù sao Mỹ Nhân Bang lẫn Cô Tửu đều không phải người quen. Không ngờ đám nữ nhân này lại phách lối quá đáng. Đây có phải là lãnh địa của họ đâu! Hơn nữa, chỉ là trò chơi mà thôi, mọi người đều muốn vui vẻ, hống hách làm quái gì?!
“Chúng ta ở phía trước chờ.” – Hỉ Ca cười cười nhìn Cô Tửu, sau đó kéo tay Sở Tiếu Ca bỏ đi.
Biểu hiện của Hỉ Ca làm Sở Tiếu Ca sửng sốt. Chị hai đổi tính từ khi nào thế?
“Được.” – Cô Tửu không để ý đến thái độ của Hỉ Ca. Họ là bèo nước gặp nhau. Hỉ Ca chỉ đồng ý dẫn hắn đi Nam Uyên Thành. Hắn không mong đợi vào lúc này Hỉ Ca có thể ra tay trợ giúp.
“Hừ, người ở Nam Uyên đại lục đúng là kém cỏi.” – lúc Hỉ Ca đi ngang qua, một nữ thuật sĩ mặc trường bào màu đen thấp giọng nói một câu. Âm thanh không lớn, nhưng lại dùng kênh công cộng, cho nên Hỉ Ca nghe được rõ ràng. Mấy cô kia lớn tiếng cười nhạo, liếc mắt nhìn Hỉ Ca vẻ xem thường.
Sở Tiếu Ca nghe được câu nói kia, liền muốn xù lông, Hỉ Ca chính là cười cười mà thôi.
Sau khi vượt qua bọn họ chừng hơn 10 mét, Hỉ Ca buông tay Sở Tiếu Ca, lục tìm một chút trong balô, sau đó nghiêng đầu nhìn Sở Tiếu Ca đang ngốc lăng ở bên cạnh. Lúc này Sở Tiếu Ca mới phản ứng lại. Chị hai vĩ đại làm sao có thể để người ta chế nhạo mà không trả thù a. Cậu xuất ra chủy thủ, trực tiếp ẩn thân, hướng tới nữ thuật sĩ vừa phát ngôn kia, đâm một đao. Một đao này không thể giết cô ta ngay lập tức. Sở Tiếu Ca định bổ thêm một đao nhưng một cái băng trùy từ đằng sau đã đâm xuyên qua người cô ta. Trên đầu cô ta xuất hiện một con số đỏ chót -5064, sau đó tại chỗ ngã xuống chết luôn.