“Chị hai thân mến, có thể nói cho em vì cái gì người kia gọi chị là nữ vương bệ hạ không a~~” – Sở Tiếu Ca bắt ngay chỗ mấu chốt, lò tò đi theo Hỉ Ca truy vấn.
Hỉ Ca quay đầu cười mĩm, sau đó dùng pháp trượng gõ một cái thật ác lên đầu nó: – “Biết nhiều làm gì, coi chừng cái đầu em to vỡ ra bây giờ.”
Sau khi tiếp nhận nhiệm vụ, Hỉ Ca sẽ có một bảng thông tin chỉ ra vị trí của những người nhập cư lậu. Muốn tìm người để giết quá dễ dàng, bất quá có thể sẽ gặp trường hợp bị vây công, vậy liền thê thảm. Để bảo tồn mạng nhỏ, Hỉ Ca vẫn quyết định đi theo Thất Tử, ít nhất sẽ không hồ đồ rồi bị giết.
“Nhỏ mọn… Vậy mà lúc trước còn lợi dụng sự đồng tình của em, lừa của em cái mũ giáp trị giá 15 vạn, rất không nghĩa khí mà.” – em trai biểu tình ủy khuất, ngồi lỳ trên mặt đất.
“Tiểu bằng hữu, ngươi còn quá non (trẻ con, khờ dại)” – Hỉ Ca ngồi xuống trước mặt em trai, không chút khách khí đưa tay chọt chọt khuôn mặt nộn nộn tức giận của nó, cảm giác thật thích quá đi.
“A~~ chị thừa nhận chị chính là nữ vương Hỉ Ca?” – Sở Tiếu Ca ngẩng đầu, vẻ mặt gian trá. Quả nhiên! Cậu đã biết chị hai không đơn giản, chỉ không ngờ thân phận của chị lại khoa trương như vậy.
Nữ vương~~ haiz (thở dài) ~~ thật phù hợp với tính cách của chị hai.
Hỉ Ca nhún vai: – “Đi thôi. Hắn đang chờ chúng ta.”
“Chị hai, chị cùng thích khách áo trắng có quan hệ gì?” – Sở Tiếu Ca chạy theo, vẻ mặt chờ mong hỏi.
“…” – Thích khách áo trắng chính là Thất Tử. Lần trước nghe được đoạn đối thoại giữa Minh Độ Thiên và Thất Tử, cô đã biết điều đó. Nhưng Hỉ Ca nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra, vì sao Thất Tử lại làm như vậy (giết MĐT á)? Đơn thuần là hắn có cừu oán với Minh Độ Thiên? Hoặc dựa theo tính cách của Thất Tử mà nói, có thể đó chỉ là hành vi nhất thời muốn quậy hư kế hoạch của Minh Độ Thiên? Tóm lại, không thể dùng lối suy nghĩ của người bình thường để mà phán đoán về Thất Tử.
“Chị hai, chị nói đi, có phải anh ta thầm mến chị hay không?” – Em trai phát huy tinh thần bà tám (nhiều chuyện). Chị hai nhà cậu có hơi bạo lực chút, âm hiểm chút, thù dai chút, đặt giữa đám đông chính là loại động vật nguy hiểm. Nhưng trừ bỏ mấy khuyết điểm này ra, chị hai xem như không tồi. Đương nhiên, nếu cho cậu lựa chọn, cậu tuyệt đối không bao giờ chọn bạn gái có tính tình giống như chị hai. Cậu mặc dù mang họ Sở, nhưng so với hai “thê nô” (đàn ông sợ vợ) thích bị ngược đãi ở trong nhà kia, cậu quả thực có kanh hướng rất bình thường nha~
Hỉ Ca nghe xong, sửng sốt một chút… thầm mến sao… như thế nào có thể… cô trước kia căn bản không biết Thất Tử là ai mà.
“Chị hai, mặc dù em thấy anh ta không đẹp trai bằng Minh Độ Thiên, bất quá…” – Em trai vừa nói đến đây liền nhìn thấy một người đang tựa vào thân cây ở phía trước, trên mặt là nụ cười xán lạn, không tự giác rùn mình một cái. – “Em cảm thấy… cảm thấy… anh ta là một người rất nguy hiểm!!!”
Nụ cười kia thật làm cho người ta sợ hãi a!
Hỉ Ca nhìn lướt qua 2 thi thể dưới chân Thất Tử. Trong tình huống này mà hắn còn cười thành cái bộ dáng này, thật sự quá dọa người. Khó trách em trai sẽ phát run. Hỉ Ca vì thường xuyên nhìn thấy nụ cười “mao cốt tủng nhiên” (cười lạnh tóc gáy) của Thất Tử nên lực thừa nhận của cô mạnh hơn rất nhiều.
“Tiếu Khuynh Thành, em trai của ta.” – Hỉ Ca tiến tới, hất đầu giới thiệu với Thất Tử một chút.
“Ngươi hảo. (Xin chào!)” – Thất Tử hướng Sở Tiếu Ca cười một cái. Hàm răng trắng bóng kia không hiểu làm sao khiến cho Sở Tiếu Ca bất giác lùi một bước, trốn phía sau Hỉ Ca.
“Ngươi… ngươi hảo.” – ánh mắt người này sao khủng bố như vậy a~ Sở Tiếu Ca run rẩy trong lòng.
“Hỉ Ca, sao không giới thiệu ta cho em trai ngươi biết?” – nhìn thấy phản ứng của Sở Tiếu Ca, Thất Tử cười càng sung sướng.
“Cần thiết sao? Ngươi quá nổi danh còn gì.” – Hỉ Ca liếc mắt bĩu môi – “Ngươi giết bao nhiêu người nhập cư trái phép rồi?”
Hai thi thể trên mặt đất đã biến mất, xem ra họ trở về thành sống lại. Sở Tiếu Ca giờ mới phát hiện, cả 2 thi thể đều là nữ nhân… trời ạ, ngay cả con gái mà cũng không buông tha nữa… Điều này đối với loại nam nhân luôn thương hương tiếc ngọc như Sở Tiếu Ca mà nói, là chuyện không bao giờ xảy ra. Nhưng giết người là Thất Tử… từ trước cho tới nay, Thất Tử giết ai đều không cần biết người đó là nam hay nữ, bởi vì trong mắt hắn, tất cả đều là con mồi.
“Khoảng một chục người. Gần đây người nhập cư rất nhiều… thực làm cho người ta vui vẻ mà.” – chủy thủ trong tay Thất Tử lóe ra ánh sáng bạc, phiêu một vòng thật đẹp trên không trung, Sở Tiếu Ca nhìn hoa cả mắt.
“A~ hết giờ rồi, ta phải thoát trò chơi. Ngày mai lại đi làm nhiệm vụ vậy.” – nghe tiếng cảnh cáo của hệ thống, Hỉ Ca không thể làm gì khác hơn, nửa đường rút lui.
Hỉ Ca quăng ra một cái lều màu hồng phấn, sau đó tiến vào bên trong rồi biến mất. Thất Tử quay sang nhìn Sở Tiếu Ca.
“Cái kia… em cũng hạ tuyến đi ăn cơm đây.” – không có mặt Hỉ Ca ở đây, Sở Tiếu Ca không có dũng khí đứng cùng một chỗ với Thất Tử, vội tìm cớ chạy.
“Ừ… à… ta đây cũng nên đi ăn cơm nhỉ?” – sau khi Sở Tiếu Ca biến mất, Thất Tử sờ cằm trầm tư – “Bữa tối à… không bằng đi chỗ khác ăn thôi…”
Hỉ Ca vừa mở mắt liền thấy bà nội đang đứng ngoài cửa phòng: – “Hỉ Hỉ, mau ra ăn cơm.”
“Dạ, cháu ra ngay.” – vừa chơi game xong liền có cơm canh nóng hổi chờ đợi, nhân sinh như vậy mới là hạnh phúc a. Hỉ Ca nhảy phóc xuống giường, tùy tiện lấy một cọng thun, lung tung cột tóc lên. Dù sao cô đang ở nhà, chỉ có ông nội và bà nội, thoải mái tùy tính làm sao cũng được.
“Nha đầu, cha cháu vừa gọi điện đến, nó đã khuyên được mẹ cháu rồi, cháu có thể về nhà.” – Sở ông nội sau khi nhanh tay cướp đi miếng thịt bò trong bát của Hỉ Ca, cười gian xảo nói. Hừ, dám giành ăn với lão tử, cho dù là cháu gái thân mến cũng không có cửa đâu.
“Ừm… tạm thời cháu không muốn về.” – hai đôi đũa ở giữa không trung đấu đá với nhau, bà nội hừ lạnh một tiếng liền đình chỉ. Sở ông nội rất không cam lòng rút lui, nhường chân gà nướng cho Hỉ Ca.
Mặc dù mỗi lần ăn cơm đều phải cùng ông nội đấu qua đấu lại, nhưng thức ăn của bà nội nấu vẫn là ngon nhất. Lại có thể ăn uống thả cửa. Quan Tả rất chú ý đến khẩu vị của Hỉ Ca, ngày thường, thức ăn trên bàn cơ bản toàn là các món ăn Hỉ Ca thích, nhưng càng như vậy, Hỉ Ca lại càng không thoải mái. Nếu không phải vì một lời nói của cô, chỉ sợ người như Quan Tả tuyệt đối sẽ không tự mình xuống bếp đâu. Hỉ Ca tự biết không thể đáp trả lại bất cứ điều gì, cho nên, tốt nhất không cần nợ anh ta quá nhiều ân tình.
“Như thế nào, không muốn nhìn thấy tiểu tử Quan gia sao?” – Sở ông nội vẻ mặt hưng trí bừng bừng. Mặc dù Quan gia cũng là gia tộc lớn. Nhưng mấy chuyện như là thông gia liên hôn gì gì đó sẽ không bao giờ phát sinh. Sở gia không cần nương nhờ thực lực của bất cứ gia tộc nào để đi lên.
Trước thời của Sở ông nội, Sở gia chỉ là một võ thuật thế gia mà thôi. Nhưng cơ nghiệp của Sở gia hiện tại, đều do mỗi thế hệ nam nhân Sở gia một tay gầy dựng, chưa bao giờ cần sự giúp đỡ của ai khác. Đây chính là niềm kiêu ngạo của nam nhân Sở gia.
“Cháu thấy mẹ có điểm quái đản. Cháu không nhớ rõ anh ấy, không nên có tình cảm gì mới đúng.” – Hỉ Ca cắn chân gà, vị ngọt dịu lan tràn trong khoang miệng làm cô thỏa mãn đến cười híp cả mắt. Dĩ nhiên, sự thỏa mãn này còn thêm một phần nguyên nhân là do cô giành được từ trong tay ông nội nữa.
“Gì? Tiểu tử kia mà nghe cháu nói vậy đảm bảo thương tâm muốn chết. Hồi xưa, chính cháu đã chạy theo người ta nói cái gì muốn làm cô dâu của nó. Bây giờ nó trở lại, cháu đều quên sạch sẽ.” – Sở ông nội gấp một cọng rau, nhíu mày, ngon thì có ngon nhưng không phải thịt, cảm giác giống như lão hổ ăn cỏ, thật khó chịu.
“Ông nội làm ơn đi, lúc đó cháu mới vài tuổi thôi. Hơn nữa, nếu nói như vậy, không phải cháu sẽ có rất nhiều chồng sao?!” – năm đó Sở mụ mụ giáo huấn Hỉ Ca là, hễ thấy ca ca xinh đẹp liền xáp lại, đóng ấn ký lên người người ta ngay. Hỉ Ca đến bây giờ cũng không thể nhớ đã nói với bao nhiêu ca ca xinh đẹp rằng cô muốn làm tân nương của họ. Nghĩ đến tuổi trẻ khờ khạo bị lão mẹ lừa gạt, Hỉ Ca nhịn không được bi thương trong lòng. Cuộc đời này của cô, chuyện bi thảm nhất chính là có một mẫu thân giống như Sở mụ mụ.
“Tiểu tử này không tồi.” – có thể làm cho Sở ông nội tán dương, phải nói Quan Tả cũng đủ vĩ đại. Sở ông nội trước giờ con mắt luôn mọc trên đỉnh đầu, tiêu chuẩn đánh giá luôn cao ngất ngưỡng. Thật ra, nếu không phải hợp nhãn với Sở ông nội, Quan Tả sợ là đã không thể trụ ở nhà của Hỉ Ca rồi. Đổi lại là nam nhân khác, không chừng đã bị Sở ông nội đánh gãy 2 chân.
“Ừm” – Hỉ Ca cúi đầu và cơm trắng, tâm tình thoáng chốc rơi tận đáy. Xem ra Quan Tả quả thật có sức quyến rũ. Giống như hiện tại, cho dù trong lòng cô cảm thấy không thoải mái nhưng làm sao cũng không thể chán ghét anh ta được.
“Tốt hay không tốt thì sao. Nếu Hỉ Hỉ không thích, ông nói nhảm để làm gì. Còn có, ông dám nhổ đồ ăn nữa xem, tôi liền bắt ông ăn cỏ.” – Sở bà nội dùng một tay đánh vào sau ót của Sở ông nội, làm ông nuốt xuống lời sắp nói.
Nhìn ánh mắt của vợ, Sở ông nội nhu thuận cúi đầu. Trời đất bao la, vợ là lớn nhất. Đây là giáo huấn do Sở ông nội tự đặt ra.
Ăn cơm xong, Hỉ Ca chiếm luôn cái ghế dựa của ông nội ở ngoài lan can, tay trái cầm quả đào, tay phải cầm ly trà long tĩnh vừa cướp từ tay ông nội, thong thả vừa uống trà vừa ngắm trăng.
“Trà ngon.”
Hỉ Ca vừa định cầm ly trà lên làm thêm một hớp… ớ… đây hình như không phải cái chén… giống như là ngón tay?
Hỉ Ca quay đầu liền thấy vẻ mặt tươi cười của A Thất. Hắn ngồi ngay bên cạnh, trong tay đang cầm ly trà của cô. Còn tay cô… thì đang nắm ngón trỏ của hắn. Nói không phải khen, ngón tay của hắn quả thật rất đẹp, thon dài cân xứng, nhìn qua giống như bàn tay của nghệ thuật gia.
“Ngươi làm sao lại ở đây?” – Hỉ Ca không muốn truy cứu vì sao hắn có thể im hơi lặng tiếng cầm ly trà của cô. Hỉ Ca chỉ thắc mắc, hắn chạy tới đây để làm gì?
“Ta chưa ăn cơm tối…” – A Thất đáng thương tố khổ, đôi mắt dưới ánh trăng lóe ra hào quang, nhãn tình nhu hòa trong suốt làm cho người ta cảm thấy như đang nhìn thấy một cái đầm sâu không đấy. Là hạng người thế nào mới có nhãn tình như vậy a?
“Đừng nói là ngươi đi 2 giờ đường núi chỉ vì muốn đến Sở gia ăn chực cơm chứ?” – đối với người có thân phận quỷ dị như A Thất, có lẽ chuyện này cũng thực bình thường.
A Thất không ngừng gật đầu: – “Đúng vậy”
Nụ cười xán lạn hòa cùng ánh sáng tỏa ra từ 7 viên kim cương đính trên lỗ tai càng khiến nhãn tình trong mắt A Thất thâm sâu hơn.