Thịnh Thế Khói Lửa

Chương 36: Ám sát thất bại




“Nói như vậy, cừu nhân của ngươi không phải tầm thường à. Vậy ta càng muốn gặp.” – Vẻ mặt mong chờ của Lôi Thương khiến Hỉ Ca nghẹn họng. Cô như thế nào luôn đụng tới mấy kẻ quái nhân khoái tìm phiền phức vào người ni? Cũng may Lôi Thương xem như biết thu liễm (kìm chế), ít nhất hắn sẽ không chủ động đi công kích người ta. Nếu gặp phải một tên có tính cách (biến thái) giống như Thất Tử, cô còn không phải sẽ khóc ròng sao?

Kỳ lạ là dọc đường đi không thấy ai ra tay tấn công cả, Hỉ Ca quay đầu xem quang cảnh hoang vu ở xung quanh. Thiên Điều trấn đều là cảnh quang này, không có một cọng cỏ chứ đừng nói là cây cối, phỏng chừng nếu có người muốn theo dõi cũng sẽ không dám đến quá gần. Hỉ Ca thấy chuyện này có chút buồn cười. Giết người là giết người thôi, nhào tới đánh một trận là được rồi, không hiểu sao còn bày vẻ theo dõi phiền toái như vậy, nhìn giống như đang chơi trò đặc vụ trinh thám a.

Hải Câu hiện ra trước mắt, Hỉ Ca cùng Lôi Thương đều xuống ngựa. Lôi Thương lấy trong balô ra một cái tị thủy cầu (hem biết là cái gì, hình như là mũ lặn) đưa cho Hỉ Ca. Hỉ Ca cầm tị thủy cầu màu xanh biếc, kỳ quái liếc hắn một cái: – “Ở Tây Vực Sa Hải cũng cần dùng đến tị thủy cầu sao?”.

Đại lục kia toàn bộ đều là sa mạc, phỏng chừng ngay cả nước cũng đều không có đi, thế thì cần gì đến tị thủy cầu? Hỉ Ca vốn không có hảo cảm với đại lục bên kia, cho nên cũng không rõ lắm về bản đồ của Tây Vực Sa Hải. Lôi Thương trầm mặc chốc lát, sau đó hếch mũi, thập phần đắc ý trả lời

“Giữa sa mạc cũng có ốc đảo nha. Chẳng phải giữa đất bằng của các ngươi cũng mọc lên sa mạc đây sao?”

Hỉ Ca im lặng, cô mới không cùng tiểu hài tử phân tranh kiến thức địa lý!

Sau khi lặn xuống Hải Câu, Hỉ Ca liền trông thấy Ô Tặc Vương. Đại khái nó to gấp 30 lần cô. Thật là khổng lồ. Chỉ liếc nhìn một cái cũng đủ khiến người ta kinh hãi, càng đừng nói đến chuyện đi qua đánh nó. Hỉ Ca cực kỳ thắc mắc, không biết lúc trước Thất Tử làm thế nào giết chết nó? Cũng là cắt cổ sao? Có điều, cổ của nó là chỗ nào nha?!

“Có phải nó trông rất khủng bố không?” – Lôi Thương nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ của Hỉ Ca, thanh âm có vài phần đắc ý.

“Ta là đang suy nghĩ sinh vật biển có phải hay không sau khi bị giết cũng sẽ bạo ra triệu hoán thạch? Sở hữu một con Ô Tặc Vương tọa kỵ, đi trên đường nhất định rất phong cách…” – Hỉ Ca cao thấp đánh giá con quái vật khổng lồ kia, trong đầu xuất hiện tình cảnh mình cưỡi trên đầu nó, cực kỳ oai phong xuất hiện trong Nam Uyên Thành. Nhất định là một cú oanh động!

“Nếu bạo ra triệu hoán thạch, ta nhất định tặng cho ngươi.”

Lôi Thương nói xong thì tay phải đã xuất hiện một cây pháp trượng màu bạc, dài khoảng nửa thước, trên đầu pháp trượng là một khối lôi thạch màu tím. Thế nhưng là một cái tử phẩm vũ khí. Quả nhiên là kẻ có tiền. Hỉ Ca âm thầm thở dài. Thật là hâm mộ cùng ghen tỵ a. Cô sẽ không có phúc phần cầm đến tử phẩm vũ khí đi. Cô cùng cây ngô đồng chi kia không biết đến bao giờ mới tu thành chính quả đây.

Sau khi làm xong nhiệm vụ thứ 2 của “Thất Lạc Quyền Trượng”, Hỉ Ca tiếp cái nhiệm vụ thứ ba càng biến thái hơn. Hệ thống yêu cầu cô đi tìm hắc bảo thạch. Hắc bảo thạch chính là bạo ra từ boss Hắc ám hệ 40 cấp, xác suất bạo dẫn là 1/1000. Hỉ Ca vốn căn bản không ôm hy vọng gì nữa.

Trước kia liếc mắt qua bản danh sách đấu giá, bảo thạch này nọ toàn là giao dịch mấy vạn kim tệ trở lên. Này không có biện pháp. Phải biết rằng, mấy loại bảo thạch có thể khảm vào vũ khí đều có thể gia tặng thuộc tính này nọ. Chẳng khác nào ở thế giới thật, trong thế giới trò chơi, bảo thạch cũng là hàng xa xí phẩm.

“Pháp trượng của ngươi là thêm trí (tuệ) hả?” – Nhìn vũ khí trên tay Hỉ Ca, Lôi Thương nghẹn nửa ngày mới ói ra một câu. Hỉ Ca trừng mắt liếc hắn một cái, không hỏi còn đỡ, hỏi ra càng làm cô thêm tủi thân.

“Ta dẫn quái, ngươi đánh.”

“Ngươi xác định có thể giữ vững điểm cừu hận?” – Lôi Thương rất tự tin vào lực công kích của bản thân, đưa ánh mắt không quá tín nhiệm nhìn Hỉ Ca.

“Nếu ngươi có thể hấp dẫn điểm cừu hận từ tay ta, về sau ta liền theo sau mông ngươi lăn lộn giang hồ.” – Hỉ Ca mím môi, tinh thần nữ cường bừng bừng trổi dậy.

Từ lúc bắt đầu công kích, Lôi Thương nhìn con Ô Tặc Vương kia một lòng một dạ chạy sau đuôi Hỉ Ca, hắn rốt cục bị đả kích trầm trọng. Ban đầu hắn còn lo bản thân sẽ hấp dẫn cừu hận cho nên khống chế một chút, không có đánh toàn lực. Nhưng về sau hắn phát hiện, cho dù hắn đánh toàn lực, Ô Tặc Vương cũng không thèm liếc hắn một cái.

Nói như thế nào hắn và Ô Tặc Vương cũng là khác giới nha (con Ô Tặc Vương là nữ O__O), vậy mà nó cứ nhìn chằm chằm Hỉ Ca, thiệt làm cho hắn thương tâm mà! Kết quả, Lôi Thương kích động bừng bừng quyết định dùng chiêu lôi liên là kỹ năng có lực công kích mạnh nhất của hắn, hơn nữa còn tạo ra một cái bạo kích. Vốn tưởng lần này sẽ đem lực hấp dẫn kéo qua, đáng tiếc, vẫn y như trước, Ô Tặc Vương chỉ cho hắn xem cái ót của nó.

Hỉ Ca thật cẩn thận dùng băng đống thuật để khống chế tốc độ Ô Tặc Vương, một bên thừa dịp cool down mà quăng ra hai cái băng trùy. Mặc dù thuộc tính của Ô Tặc Vương là thủy, lực công kích của Hỉ Ca giảm tác dụng một chút (vì là đồng loại? băng = thủy?!) nhưng vẫn cao hơn Lôi Thương rất nhiều. Xem hắn đỏ mắt muốn đem cừu hận kéo qua, Hỉ Ca chỉ có thể nhìn hắn bằng một ánh mắt cảm thông.

Khoảng 5 phút sau, mấy cái phao phao của Ô Tặc Vương phun ra cũng hơn 4-5 lượt rồi. Màu đỏ phao phao là giúp thêm huyết. Màu lam là thêm pháp lực. Màu vàng là thêm nhanh nhẹn. Mỗi lần Hỉ Ca đều hướng phao phao màu vàng bay qua, còn Lôi Thương thì luôn hướng đến phao phao màu lam. Hắn thắc mắc, vì cái gì không thấy Hỉ Ca bổ sung pháp lực?! Đương nhiên, Hỉ Ca sẽ không nói cho hắn biết, tinh thần lực cơ bản của cô là 15 điểm, bằng không hắn sẽ hội bi phẫn mà chết.

Cho dù lực công kích của hai người đều không tồi, nhưng muốn trong vòng 5 phút tiêu diệt một con boss cao hơn 5 cấp là điều bất khả thi. Chính vì vậy, hai người gặp phải Ô Tặc Vương biến thân.

Sau khi biến thân, boss này liền khó đối phó hơn hẳn. Làm cho Hỉ Ca đau đầu là hai cái kỹ năng băng tiễn và quấn quanh của nó. Quấn quanh kỹ năng là dùng để đối phó với cận chiến chức nghiệp. Trong khi băng tiễn kỹ năng chính là dùng để đối phó với viễn trình chức nghiệp, kiểu như Hỉ Ca cùng Lôi Thương.

Một cái băng tiễn đâm phập vào vai Hỉ Ca. Mặc dù không đau, nhưng hình ảnh hiện lên rất là máu me ghê rợn, nguyên một cái động máu nở ra trên vai, đồng thời Hỉ Ca phát hiện huyết lượng của mình nhanh chóng rớt xuống một nửa. Thân thể của cô quả thực yếu đuối a.

Xoay người cho mình một cái huyết tế, trong ánh mắt kinh ngạc của Lôi Thương, huyết lượng của Hỉ Ca một lần nữa hồi đầy. Lôi Thương nhìn chằm chằm Hỉ Ca, đến nỗi quên cả chuyện đánh boss. Vừa nãy không thấy cô uống hồng dược a, như thế nào máu liền hồi đầy?

May mắn là băng tiễn của Ô Tặc Vương không phải lúc nào cũng phóng được. Nó cũng cần cool down, đại khái khoảng 30 giây. Hơn nữa một lần chỉ có thể phóng một cây băng tiễn. Hỉ Ca rất là xui xẻo, trong 3 lượt, cô đã dính chưởng một lần.

Ngay tại lượt phóng băng tiễn thứ tư, những kẻ theo dõi cuối cùng cũng hành động. Bọn họ không phải đến đoạt quái, mà là giết người.

Bắc Yến Phi không biết vì lý do gì Hỉ Ca chạy đi đánh Ô Tặc Vương. Cô ta nghĩ Hỉ Ca và Lôi Thương là bằng hữu, cho nên cũng đem Lôi Thương vào danh sách cừu nhân. Kết quả, cô ta cùng một kiếm khách, một thuật sĩ phân biệt đối phó Hỉ Ca và Lôi Thương. Do thói quen nên cô ta đứng ở phía sau thực hiện chức vụ vú nuôi (dược sư thêm huyết), hoàn toàn quên mất mình cũng là viễn trình chức nghiệp, tự thân có kỹ năng công kích.

Đây là nguyên nhân Hỉ Ca không thích chức nghiệp dược sư. Quá yên phận, lại bởi vì biết thêm huyết, cuối cùng quên mất bản thân hội có thể công kích người khác. Lúc chịu ủy khuất, muốn tự báo thù cũng không biết làm sao, cứ phải tìm người hỗ trợ. Nếu đổi lại là cô, muốn giết ai cũng quả quyết không tìm một đám tay chân đến dọa người như này. Đương nhiên, Hỉ Ca không phải Bắc Yến Phi. Bởi vì Bắc Yến Phi hoàn toàn không biết loại hành vi này là dọa người.

“Này, ta thích đám cừu nhân của ngươi nha.” – Bị một cái lôi hệ thuật sĩ đánh lén, Lôi Thương ngược lại hướng Hỉ Ca vui vẻ cười ha ha.

Hỉ Ca trông thấy Ngũ Tần Đạo hướng Lôi Thương đánh, mà cái kỹ năng lôi chuy chỉ có thể phá vỡ lớp phòng ngự của Lôi Thương mà thôi. Ta nói, 2 tên đến đánh lén dù ở Nam Uyên đại lục có thể tính là người nổi danh trên bảng cấp bậc, đáng tiếc người bọn hắn đụng phải hôm nay cũng không phải là quả hồng mềm (kẻ yếu).

Theo cách đánh giá của Hỉ Ca, Lôi Thương ở Tây Vực Sa Hải có lẽ nằm trong top 10 của bảng tổng hợp thực lực đi. Không thể không nói, người chơi đại gia như hắn sẽ có thêm một cái ưu thế nữa. Đó là trang bị chói mắt. Ít nhất, kẻ nghèo như cô sẽ không khơi khơi mang theo 3 kiện tử phẩm trang bị đi qua đại lục khác làm chuyển chức nhiệm vụ. Lỡ như bị giết, tìm lại trang bị là điều không thể, thêm nữa, thông đạo chưa khai mở, các đại lục chưa thể lưu thông qua lại, cho nên ngay cả muốn báo thù cũng phải đợi về sau.

“Ta thay mặt bọn họ cảm tạ ngươi.” – Hỉ Ca nhếch miệng cười, huy cao pháp trượng, đem tên kiếm khách đang muốn bổ đôi cô kia đóng băng tại chỗ. Sau đó quăng qua hai cái băng trùy, huyết lượng của gã liền giảm hơn một nửa.

Bắc Yến Phi mới thực sự là gấp. Cô ta Vốn dĩ đã lên 30 cấp, bị Hỉ Ca giết một lần, rớt xuống 29 cấp. Mặc dù không cần phải làm lại chuyển chức nhiệm vụ, nhưng kỹ năng thêm huyết mới học được giờ lại không thể sử dụng. Cho nên cô ta chỉ có thể dùng một cái kỹ năng liên tục thêm huyết cho cả hai tên đồng bọn. Đáng tiếc, mỗi lần cô ta chỉ có thể thêm vài chục điểm huyết lượng. Sau một lát thì Ngũ Tần Đạo bị Lôi Thương oanh chết. Hai người này đánh theo cách rất quanh minh chính đại. Cả hai đều là lôi thuật sĩ. Cùng đứng chôn chân tại chỗ, dùng đúng một chiêu duy nhất, ngươi đánh qua, ta đánh lại. Một chút rồi một chút hao mòn huyết lượng của đối thủ. Có điều, huyết lượng của Lôi Thương còn chưa vơi nửa phần, tên kia đã nằm đo ván.

Bắc Yến Phi thấy một người ngã xuống, lúc này tâm tư có chút hoảng hốt. Cô ta tuy bề ngoài thoạt nhìn già dặn nhưng thật ra là tiểu bạch thỏ (người ngu ngốc), nhìn bộ dáng tưởng là loại giết người thành thục nhưng chung quy đều là giả vờ đóng kịch mà thôi. Có những loại người, không cần bồi dưỡng cũng sẽ bộc lộ khí chất (giết người?!). Mà Bắc Yến Phi… không thuộc về loại người này.

Vừa thoải mái giết chết tên kiếm khách, Hỉ Ca không quên quay đầu cấp cho Ô Tặc Vương một cái băng đống thuật. Sau đó mới đi đối phó Bắc Yến Phi. Tính ra Hỉ Ca và Lôi Thương phối hợp thực ăn ý, cô vừa quăng ra hai cái băng trùy, Lôi Thương liền oanh một đạo lôi liên, Bắc Yến Phi ngay cả thời gian để thêm huyết cho bản thân cũng không có, oanh liệt ngã xuống đất.

“Đáng tiếc a. Ám sát của ngươi thất bại rồi.” – Hỉ Ca liếc nhìn thi thể của Bắc Yến Phi, người vẫn chưa chịu hồi địa phủ, nở một nụ cười lạnh. Sau đó quay đầu chuyên tâm đối phó Ô Tặc Vương.