Thịnh Thế Khói Lửa

Chương 202: Gặp gỡ




Ở Long Thành, bang chúng Long Môn đương nhiên không ít. Chuyện bang chủ cùng áp trại phu quân hôn nhau giữa đường cái rất nhanh lọt vào tai A Li, sau đó tin tức này ngay lập tức lên trang nhất của tờ báo lá cải. Nhất thời, đi đến đâu cũng thấy bang chúng Long Môn phe phẩy trên tay một tờ báo, hơn nữa cứ nhìn Hỉ Ca là bọn họ sẽ lộ ra vẻ mặt tươi cười quỷ dị. Rốt cuộc, Hỉ Ca nổi giận. Người hứng chịu cơn giận của Hỉ Ca đương nhiên là kẻ đầu sỏ ngay ra vụ này – Thất Tử. Hắn bị Hỉ Ca một cước đá bay đến bên người Sở Tiếu Ca, bị bắt đi theo đội ngũ khai hoang bản đồ, trở thành lao động miễn phí.

Hỉ Ca thì nhàm chán đi cùng đám cao tầng lãnh đạo của Long Môn ra ngoài luyện cấp. Dù sao, cô hiện tại là đỉnh điểm mà người ta nhìn vào soi mói, không nhất thiết phải đứng trên bảng top ten, nhưng ít nhất cô không thể quá tụt hậu rồi làm bẻ mặt cả bang Long Môn. Chính là, sau 90 cấp, kinh nghiệm cần để thăng cấp thật sự nhiều lắm. May mà đội ngũ có Khờ Dại và Cảnh Dĩnh, đều là hàng cao thủ tấn công, vậy mà sau 3 ngày miệt mài đánh quái, Hỉ Ca mới đạt tới 98% của cấp 91.

Trong đội ngũ, trừ bỏ Cô Tửu, những người còn lại đều đã trên 90 cấp. Tạm thời Hiểu Hiểu có cấp bậc cao nhất, 93. Chuyện này có liên quan đến sở thích xoát quái điên cuồng của Hiểu Hiểu. Bất quá, nhờ thế mà Long Môn cuối cùng có được một người lọt vào top 5 bảng cấp bậc.

Hiện tại, trên thế giới, người chơi đạt tới cấp 90 không hề ít, ai cũng muốn được một lần xuất hiện trên bảng cấp bậc cho oai phong. Chính vì thế, các khu vực quái cấp cao đều đầy rẫy đội ngũ đi xoát quái. Vốn dĩ đây không phải vấn đề lớn. Có điều, quá nhiều người tụ tập ở một chỗ thì sẽ dễ dàng xảy ra va chạm. Đội ngũ của họ không đứng yên một chỗ, thường xuyên thay đổi địa điểm, vì vậy đến nay còn chưa gặp phải phiền toái gì.

Xui xẻo không chừa một ai. Xui xẻo đến cũng không ai có thể ngăn cản được.

Lần này Hiểu Hiểu chọn một địa điểm xoát quái ở gần đầm lầy. Cảnh trí không đẹp cho lắm, được cái quái vật rất nhiều, là 90 cấp Phi Xà (rắn biết bay?), trừ bỏ tốc độ nhanh hơn một chút, lại có độc, còn thì Phi Xà khá dễ đánh. Mọi người ăn giải độc tề của Cô Tửu, sau đó thả tâm đi đánh quái. Trong đội ngũ, chỉ có Cô Tửu và Khờ Dại là thân nam nhi. Dược sư không thể dụ quái, cho nên nhiệm vụ quan trọng này rơi xuống đầu Khờ Dại. Còn lại 3 nữ nhân… thong thả đứng một chỗ phóng kỹ năng là xong.

Thừa dịp này, Hỉ Ca đem tiểu nữ vương của cô gọi ra. Tiểu nữ vương vẫn mang hình dạng tiểu loli (bé gái đáng yêu), cấp bậc tăng lên, trừ bỏ công kích cao hơn một chút, các mặt khác không hề thay đổi. Hỉ Ca đang phân vân, mỗi ngày tốn tiền cho tiểu nữ vương ăn trân châu có phải là lãng phí quá không? Sau khi cấp bậc tăng lên, tiểu nữ vương có thể rời khỏi Hỉ Ca ở khoảng cách xa. Cho nên, Hỉ Ca bắt nó đi dụ quái. Kết quả, quái đâu không thấy, lại thấy nó dẫn về một đám người chơi.

Nhìn 3 người đi phía sau tiểu nữ vương, Hỉ Ca nhịn không được cảm thán trong lòng. Thật không ngờ lại đụng mặt bọn Quân Công Tử ở đây. Bất quá, lần này bọn họ nhiều thêm một người nam nhân, là một kiếm khách, thoạt nhìn thực lực rất không tồi. Chính là diện mạo của tên này khiến Hỉ Ca khó chịu, một tên tiểu bạch kiểm cao ngạo. Hỉ Ca có rất nhiều tật xấu. Ví dụ như lần đầu tiên gặp mặt mà cô cảm thấy không thích người nào đó, từ đấy về sau trong lòng sẽ luôn có khúc mắc với người đó. Mặc dù bên ngoài cô chẳng tỏ vẻ gì cả, nhưng cơ bản là côsẽ không đặt người nọ vào trong mắt.

Gặp Quân Công Tử, cho dù lần trước chẳng thoải mái gì, nhưng dù sao hắn cũng là bằng hữu của Thất Tử, vì vậy Hỉ Ca lịch sự đi lên chào hỏi một tiếng. Quân Công Tử nhìn thấy cô bé mặc quần hồng, mũm mĩm đáng yêu như tiểu công chúa chạy đến bên cạnh Hỉ Ca liền vung vẩy pháp trượng thì ngốc lăng một chút.

“Đây là…”

“Sủng vật của ta.” – trên diễn đàn xuất hiện qua không ít sủng vật mang hình người, có người còn tỉ mỉ diễn giải quá trình nuôi dưỡng sủng vật ra làm sao, phần lớn người chơi sẽ dưỡng sủng vật có công kích kỹ năng. Bất quá, Hỉ Ca từng lướt mắt nhìn qua hình chụp mấy sủng vật tấn công này rồi, chẳng có con nào coi ra hồn cả, không có con nào xinh xắn giống như tiểu nữ vương nhà cô.

“Ah.. thực đáng tiếc!”

Em gái của Quân Công Tử vừa nghe xong liền nhẹ giọng than thở một câu. Hỉ Ca chỉ liếc mắt một cái, không tỏ vẻ gì.

“5 vạn kim tệ, ta mua sủng vật của ngươi.” – Nhìn vẻ mặt thất vọng của cô gái đứng bên cạnh, Liễu Tùy Phong liền lên tiếng, ý đồ muốn dùng tiền mua đứt sủng vật của Hỉ Ca.

Vốn dĩ, sủng vật là buộc định (sau khi nhận chủ thì không thể trao đổi), nhưng có không ít ngoạn gia than phiền với công ty trò chơi về loại quy định này. Thế là trong lần đổi mới vừa rồi, Thịnh Thế đã giải trừ buộc định này. Chỉ cần bỏ ra 2 ngàn kim tệ là có thể thực hiện chuyển giao sủng vật.

Hỉ Ca cho tiểu nữ vương nhà cô ăn hắc trân châu, tính tới nay đã không biết tiêu bao nhiêu vạn kim tệ rồi. Bỏ ra 5 vạn kim liền nghĩ có thể mua sủng vật hình người của cô sao? Tên này không phải ngốc bình thường a~~ Đại khái bởi vì Liễu Tùy Phong mở miệng với thái độ quá kiêu ngạo, Hỉ Ca còn chưa kịp phản ứng, Cô Tửu đứng kế bên đã giận dữ thay cô.

“5 vạn kim có thể mua được một con sủng vật hả? Ngươi là đang quăng tiền bố thí cho ăn mày sao?” – Cô Tửu nói chuyện không chút khách khí khiến cho Liễu Tùy Phong nghẹn họng, cả khuôn mặt biến đỏ biến.

“5 vạn kim cũng không ít à.” – em gái của Quân Công Tử lên tiếng.

“Đúng vậy, rất nhiều. Ngay cả cái đầu sủng vật còn mua chưa nổi.” – Cô Tửu tiếp tục châm chọc. Không biết hôm nay hắn ăn phải thứ gì, tự nhiên bạo phát. Hỉ Ca ngăn cản không kịp.

Bất quá, Cô Tửu đây là đang nói sự thật. Từ lúc bắt đầu nuôi dưỡng tiểu nữ vương đến giờ, đút cho nó ăn bao nhiêu hắc trân châu, Hỉ Ca đã không còn nhớ nổi. Lúc đầu chỉ thu mua hắc trân châu ở Nam Uyên đại lục, về sau tiểu nữ vương thăng cấp, sức ăn càng ngày càng khủng hoảng, Hỉ Ca đốt không biết bao nhiêu tiền để thu mua hắc trân châu trên toàn thế giới. Có lẽ vì sự cứng đầu nên Hỉ Ca mới tiếp tục làm cái chuyện điên rồ đó. Cô chưa từ bỏ ý định nuôi dưỡng tiểu nữ vương đến khi nó trưởng thành. Mặc kệ sau này nó trở thành Hắc Hải Nữ Vương với thân hình khủng bố như thế nào, ít nhất Hỉ Ca sẽ thỏa mãn vì đã hoàn thành xong một tâm nguyện. Nhắc tới mới nói, hình như Hỉ Ca toàn nuôi dưỡng mấy thứ tham ăn thì phải. Ngay cả tọa kỵ của cô, Băng Tuyết Long Vương cũng đã ăn không biết bao nhiêu băng hệ bảo thạch rồi, vậy mà đến nay nó vẫn không có dấu hiệu sẽ tiến hóa. Con heo của cô bao giờ mới thăng thiên aaaaaa

“Em gái…” – Quân Công Tử bất mãn trừng mắt nhìn em gái, sau đó cười cười xoay người giải thích với Cô Tửu – “Thật xin lỗi. Bằng hữu của ta không rõ tình hình cho lắm.”

Cô Tửu bị Hỉ Ca liếc mắt cảnh cáo, thế nên hắn chỉ bĩu môi, sau đó im lặng không nói gì nữa.

Vốn dĩ bọn họ không tính quá thân quen. Hỉ Ca đối với người lạ lại không nhiều lời. Quân Công Tử đại khái có điểm xấu hổ, đang muốn dẫn em gái rời đi. Cố tình, cô em gái cứ nhìn chằm chằm tiểu nữ vương không chịu nhúc nhích.

Lúc này Khờ Dại dẫn quái trở về, phía sau hắn có hơn 50 con Phi Xà. Một đám rắn nhun nhúc như thế đúng là ghê tởm. Em gái của Quân Công Tử kinh hô một tiếng, sợ hãi nhảy lùi ra sau.

Hỉ Ca chẳng quan tâm cô ta sợ hãi thành bộ dạng gì, bình tĩnh huy pháp trượng, quăng ra một cái băng đống thuật, giúp Khờ Dại bảo trì khoảng cách với đám Phi Xà. Cô Tửu quăng qua một cái hồi huyết. Lượng huyết của Khờ Dại chậm rãi nhích lên. Kế tiếp, 3 thuật sĩ bắt đầu phóng quần công. Quần công của Hỉ Ca và Khờ Dại đều học từ kỹ năng thư, hơn nữa còn là loại kỹ năng có công kích cực cao. Hai người phóng một lần kỹ năng, huyết lượng của đám Phi Xà rơi hơn 4/5. Cảnh Dĩnh rất thành thật đứng ở một bên dùng hỏa công giết từng con quái đang ngắt ngư sắp chết. Bọn họ không phải là lần đầu tiên liên hợp như thế này, tuyệt đối sẽ không lãng phí một chút pháp lực nào, người trong đội ngũ nhìn mãi thì thấy quen mắt, nhưng người ngoài nhìn tới sẽ thật sự kinh ngạc.

Nhìn đội ngũ 5 người phối hợp ăn ý, có thể nói dùng một tốc độ khủng bố để xoát quái, Quân Công Tử có chút hâm mộ, ánh mắt nhìn Hỉ Ca càng thêm tò mò. Anh rất biết nhìn người. Đội ngũ của Hỉ Ca ai cũng là hàng cao thủ, là loại người không dễ chọc vào. Nhất là tên thuật sĩ dụ quái kia, một thân trạng bị cực phẩm cùng với lực công kích cao ngất, ngay cả anh nhìn thấy cũng phải hoảng sợ trong lòng.

“Công Tử, chúng ta đi trước đi.” – Liễu Tùy Phong vừa gửi đi một cái tin nhắn, sau đó kéo tay Quân Công Tử.

“Tại sao phải đi chứ? Nơi này cũng không phải là đất đai sở hữu của họ.” – em gái Quân Công Tử có chút không phục. Cô thật chán ghét Hỉ Ca, nhất là vẻ mặt bình tĩnh kia. Lại nghĩ tới cảnh Hỉ Ca ôm Thất Tử ở giữa đường cái…. chuyện đó nhất định là cố ý… càng nghĩ càng hận!!!

“Nhưng là…” – Liễu Tùy Phong có chút cấp bách. Đáng tiếc, không ai để ý đến hắn. Cuối cùng hắn chỉ có thể ở lại cùng.

10 phút sau, bọn Hỉ Ca vẫn tiếp tục vừa trò chuyện vừa đánh quái, xem như bên cạnh không có bóng người.

“Người của Thần Điện tới, chạy mau!” – Khờ Dại đi ra ngoài dụ quái, không ngờ hắn thông báo một câu trên kênh đội ngũ, sau đó máu của hắn rơi ngay xuống số 0. Đại khái hắn đã trọng sinh về thành.

Hỉ Ca hiểu được, người tới nhất định rất đông. Bằng không, Khờ Dại không thể không có lấy một cơ hội phản kích như thế được. Hỉ Ca không nói hai lời, dẫn người trực tiếp quay đầu bỏ chạy. Lúc xoay người, ánh mắt của cô nhìn tới 3 người đứng bên cạnh thì liền chuyển lạnh.

Nhìn bọn Hỉ Ca chạy trốn, Liễu Tùy Phong nhếch mép cười một cái, tâm tình rất tốt. Nhưng vừa ngẩng đầu thì chống lại ánh mắt như đang cười của Quân Công Tử, hắn vội thu lại vẻ mặt đắc ý.