Trong lúc nữ dược sư và tử y vũ giả đấu võ mồm, bạch y vũ giả ở bên này đã thu hồi cầm khí (vũ khí hình cây đàn), quay sang nhìn Hỉ Ca. Hóa ra là con trai. Có điều hành vi cử chỉ của hắn cực kỳ tao nhã. Hắn nở nụ cười có chút e thẹn
“Thật xin lỗi, là bằng hữu của ta tò mò muốn đùa vui một chút.”
Hỉ Ca cười cười, không biết phải nói gì. Điểm phiền toái là bọn họ đã tấn công quái, cô nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ thì phải gia nhập tổ đội với họ.
“Đây là quái nhiệm vụ của ta. Có thể tổ đội không?”
Tự biết bản thân làm sai, 3 người lập tức thêm Hỉ Ca và Thất Tử vào đội.
Bạch y vũ giả tên là Đạp Tuyết Tẫn Y (gọi tắt là Đạp Tuyết). Tử y vũ giả gọi là Huyết Nhiễm Thanh Sam (gọi tắt là Huyết Sam, không dám gọi Thanh Sam sợ lộn với bạn Thanh Lam T_T). Nữ dược sư gọi là Lâm Tuyết.
Lúc bắt đầu, Hỉ Ca không chú ý lắm, nhưng chừng một chốc sau, cô cảm thấy quan hệ giữa 3 người này thiệt là quỷ dị. Lâm Tuyết tựa hồ có hảo cảm với Đạp Tuyết, nhưng lại có cử chỉ thân mật với Huyết Sam, cái kiểu giống như bọn họ mới là một đôi. E hèm… cô chỉ tới đánh quái làm nhiệm vụ thôi. Chuyện riêng nhà người ta không nên tò mò.
Vốn nghĩ, đánh hầu vương xong liền cùng Thất Tử trở về giao nhiệm vụ. Ai biết, giữa đường lại nhảy ra chuyện phiền phức. Người ta nói, vận khí không tốt, cho dù uống nước cũng sẽ bị mắc nghẹn. Ờ thì chuyện xảy ra với Hỉ Ca không thể gọi là “vận khí xấu” được, nhưng cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.
Trên Di Thất đại lục, mỗi cuối tuần, ở một địa điểm bất kỳ nào đó, sẽ xuất hiện bảo rương quái. Trong vòng 2 giờ đồng hồ, 4 chủng bảo rương là bảo thạch – vàng – bạc – đồng sẽ lần lượt xoát tân. Bảo thạch bảo rương mỗi lần chỉ xuất hiện một cái, những loại khác thì nhiều hơn. Bên trong bảo rương sẽ có tài liệu, hoặc là trang bị, phẩm chất không cao nhưng cũng không quá kém.
Bọn Hỉ Ca vừa đánh xong hầu vương liền nhìn thấy bảo rương rơi ngay trước mặt, hơn nữa là loại bảo thạch bảo rương quý hiếm. Vấn đề là, cái rương vừa xuất hiện chưa tới 10 giây, cả đội ngũ còn chưa kịp phản ứng thì đã bị 2 đội ngũ bao vây.
Tốc độ kinh người a~ Hỉ Ca nhịn không được cười khổ.
Hỉ Ca đối với rương báu này nọ không có nhiều hứng thú. Với cô mà nói, cho dù là bảo thạch bảo rương thì đồ vật có giá trị cao nhất cũng chỉ đáng giá vài vạn kim tệ mà thôi. Đương nhiên, nếu người chơi may mắn, có thể lụm được kỹ năng thư bên trong bảo rương. Nhưng cái này còn mờ mịt hơn mua xổ số với mong đợi trúng độc đắc nữa. Cho nên, Hỉ Ca chưa từng nghĩ đến chuyện theo dõi chu trình xuất hiện của bảo rương.
Cô không có hứng thú với bảo rương không có nghĩa là người khác cũng không có hứng thú. Trên đời tồn tại những người chuyên môn nghiên cứu quy luật xuất hiện của bảo rương, sau đó tổ chức một đội ngũ đi rà xoát những địa phương “có thể” xuất hiện bảo rương. Kế tiếp, bọn họ chính là “ôm cây đợi thỏ”. Thật bất hạnh, bọn Hỉ Ca vô duyên vô cớ trở thành “con thỏ” của họ.
Bảo rương ở ngay trước mắt, nếu không đánh thì thật có lỗi với bản thân à. Hỉ Ca không thiếu tiền, nhưng cô tuyệt đối không chê tiền nhiều a. Lại nói, người phản ứng đầu tiên trong đội ngũ không phải Hỉ Ca mà là Thất Tử. Đợi đến khi 4 người còn lại ý thức được phải hành động thì Thất Tử đã đứng trước bảo rương, tay cầm chủy thủ không ngừng đâm thọt. Bảo rương quái không công kích người chơi, nhưng huyết lượng lại dày đến bất bình thường, phòng ngự thì cao đến mức tuyệt vọng. Nghe đồn, đội ngũ có thể trong vòng 15 phút mở được bảo rương là đội ngũ có lực công kích cao dọa người.
Nhìn thấy đội ngũ của Hỉ Ca đã động thủ, hai đội nhân mã kia bỗng nhiên lùi lại. Có vẻ họ quen biết nhau. Sau khi trao đổi gì đó, bọn họ đều tự động mang người rời đi.
“Hỉ Ca, lại đây!” – Thất Tử đưa tay ngoắc.
“Vâng?!” – Hỉ Ca tổng cảm thấy chuyện này có điểm khó tin. Cô quay đầu nhìn thoáng qua khung cảnh xung quanh, sau đó mới đi tới bên cạnh Thất Tử.
“Chỉ sợ bọn họ sẽ còn trở lại. Em trai, cẩn thận chút!” – Đạp Tuyết vừa nói vừa đưa tay khảy nhẹ cây huyền cầm, khóe miệng nhếch lên, một bộ dáng không chút để ý. Nhưng Hỉ Ca vẫn cảm thấy, tên này chưa từng buông bỏ phòng bị.
“Đại ca, ai sẽ trở lại?” – Huyết Sam chính là em trai của Đạp Tuyết. Đây là nghe Lâm Tuyết nói. Lâm Tuyết là bạn thanh mai trúc mã của họ. Hai anh em nhà này chẳng những ngoại hình không giống nhau mà tính cách cũng nam bắc cách biệt một trời một vực.
“Lát nữa nhớ bảo hộ Lâm Tuyết. Còn hai người…” – Đạp Tuyết do dự.
“Bọn tôi không sao. Yên tâm.” – Hỉ Ca tin tưởng, có Thất Tử ở đây, hai người bọn họ phối hợp ăn ý một chút, đừng nói là vài ba người, ngay cả một đội ngũ họ cũng thừa sức đối phó. Chỉ hy vọng ba người kia không tạo thêm phiền phức là được.
Quả nhiên, đại khái bọn người kia đợi họ hơi thả lỏng một chút liền bất thần quay trở lại.
Chiến đấu chấm dứt. Đối phương chết 7, bỏ trốn 3. Trong đó có 4 người là bị Thất Tử lặng yên cắt cổ. Nhìn thấy vẻ mĩm cười khi giết người của Thất Tử, ba người còn lại trong đội ngũ đều rùn mình. Không phải họ chưa từng thấy qua cao thủ, chính là chưa thấy qua dạng cao thủ như Thất Tử. Vừa rồi lúc giết người, động tác của Thất Tử trôi chảy liền mạch, hơn nữa cảm giác còn chân thật đến đáng sợ. May mắn, đây chỉ là trò chơi mà thôi. Kinh hách chỉ là cảm giác tạm thời. Rất nhanh, Huyết Sam và Lâm Tuyết liền quấn lấy Thất Tử, một hai đòi lãnh giáo vài chiêu. Tựa hồ, hai người này có tâm sùng bái cao thủ. Có điều, nhìn thấy Lâm Tuyết dựa sát vào người Thất Tử, hai hàng lông mày của Hỉ Ca liền chau lại.
Những người kia sau khi bị giết, phỏng chừng có quay lại thì bảo rương cũng đã mở ra. Cho nên, thời gian sau đó không có ai đến gây phiền toái nữa. Rương báu mở ra, bên trong là một kiện trang bị ám kim. Xem ra, nhân phẩm của toàn đội ngũ đều đen đủi như nhau. Trang bị là của vũ giả. Hỉ Ca không thèm liếc mắt luôn, tùy ý bọn Đạp Tuyết xử lý.
Vốn định cùng Thất Tử trở về, ai ngờ Huyết Sam nói hắn cũng đi giao nhiệm vụ, vừa lúc tiện đường, Hỉ Ca không thể thoái thác, vì thế 5 người lại cùng nhau lội trở về thành. Bọn họ vừa đi vừa trò chuyện. Kỳ thật, chỉ có 4 người nói. Thất Tử bình thường rất ít mở miệng, nhất là với người xa lạ, hắn chẳng nói tiếng nào, trên mặt chỉ đeo một mạt cười mĩm, làm cho người khác có cảm giác hắn đang ngại ngùng. Nghe đồn, vẻ mặt này của Thất Tử đã lừa gạt không biết bao nhiêu người rồi.
Nói chuyện một hồi, Hỉ Ca mới biết, Đạp Tuyết thế nhưng là cao tầng lãnh đạo của Cẩm Y.
Cẩm Y là một bang phái loại trung của Đông Châu Xích Hỏa. Nhưng từ lúc Chư Cát Hầu tiến quân vào Đông Châu, không ngờ bang phái này lại phát sinh dị biến. Bọn họ vậy mà đứng lên đối đầu với Chư Cát Hầu, đánh bất phân thắng bại. Kết quả, thế lực ở Đông Châu Xích Hỏa hiện tại bị chia đôi, một bên là Minh Hoàng – bang phái của Chư Cát Hầu và một bên là Cẩm Y.
Người ta nói, kẻ thù của địch nhân chính là bằng hữu. Hỉ Ca tự nhiên cũng nghĩ vậy, cho nên hảo cảm với bọn Đạp Tuyết lại tăng thêm vài phần. Điều bí mật của Cẩm Y chính là không ai biết bang chủ rốt cuộc là ai. Từ sau khi Cẩm Y thay đổi bang chủ vào 2 tháng trước, đến nay còn chưa có người nhìn thấy vị bang chủ thần bí này.
Long Môn Khách Điếm ở Nam Uyên xem như có chút danh tiếng, nhưng trên bảng đánh giá của thế giới thì Long Môn chỉ là bang phái nhỏ. Cho nên trừ bỏ những người quen biết với Hỉ Ca ra, rất ít người chú ý tới sự tồn tại của Long Môn. Vì vậy, khi Hỉ Ca nói tên bang phái, bọn Đạp Tuyết đều có vẻ mặt mờ mịt như nhau.
“Hỉ Ca, có muốn đến bang phái chúng ta hay không? Đại ca của ta là trưởng lão. Hai người nếu gia nhập Cẩm Y, ta xem chưa tới vài ngày liền có thể tiến tinh anh đoàn đó.”
Tinh anh đoàn của Cẩm Y không khác các bang phái khác. Chẳng qua, muốn tiến vào tinh anh đoàn phải là người trung thành với bang phái, nghĩa là bọn họ phải vượt qua một cái khảo hạch. Huyết Sam đánh giá Thất Tử và Hỉ Ca rất cao nên mới mạnh miệng nói ra đề nghị kia. Thất Tử tiếp tục trầm mặc. Hỉ Ca chỉ cười cười. Cô nghiêng đầu nhìn Thất Tử, thấy vẻ mặt hắn hiện rõ vẻ không kiên nhẫn. Cô tin chắc, Huyết Sam mà nói dông dài thêm 2 câu nữa, hắn liền quay đầu đi xử lý tên kia ngay.
“Em trai!” – Đạp Tuyết thấy em trai không ngừng cố gắng tận lực khuyên bảo Hỉ Ca, lại nhìn biểu tình trên mặt Hỉ Ca, không nhịn được phải gọi một tiếng. Đạp Tuyết là người cẩn thận. Hắn vừa rồi phát hiện, từ lúc em trai chạy tới bên cạnh Hỉ Ca, áp khí xung quanh Thất Tử liền giảm xuống. Đại khái chỉ có em trai ngu ngốc của hắn mới không phát hiện ra sự dị thường.
“Ca, anh gọi em làm gì?” – Huyết Sam không thèm quay đầu lại.
Đạp Tuyết thật đau đầu với dây thần kinh thô của đứa em trai. Hắn đưa tay chỉ vào một NPC đứng cách đó không xa.
“Nơi giao trả nhiệm vụ của em ở trước mặt rồi.”
“À, thấy rồi. Hỉ Ca a~ ngươi giữ gìn sức khỏe. Trở về ta lại tìm ngươi tán gẫu nha~” – Huyết Sam lúc rời đi vẫn không quên nói thêm một câu.
Hỉ Ca gật đầu cười cười: “Tạm biệt. Có rảnh ghé Nam Uyên thành chơi, ta sẽ mời khách.”
“Không cần khách khí. Hỉ Ca, về sau có gặp phiền toái, cứ đến Cẩm Y tìm ta.” – Đạp Tuyết lễ độ đáp lời, sau đó mang theo hai người bỏ đi.
“Em muốn mời hắn đi tìm chết sao?” – Thất Tử âm trầm nói. Vẻ mặt u ám biểu lộ tâm tình của chủ nhân đang cực kỳ không tốt.
“… haiz… anh thật nhỏ mọn.” – Hỉ Ca nhịn không được phụt cười, quay đầu lấy tay xỉa xỉa vào mặt Thất Tử. Ta nói, biểu tình ăn dấm chua của Thất Tử thật rất đáng yêu. Mặc dù cô không hiểu vì đâu mà hắn lại ăn dấm chua đến loại trình độ vi diệu này???
“Hừ…” – Thất Tử giận dỗi. Hắn đâu có định làm tể tướng, nuôi bụng bự để làm gì chứ*. Cái tên Huyết Sam kia sớm muộn gì cũng chết!!!!! **Hỉ Ca nói là “nhỏ bụng” nhưng mình thấy nó không rõ nghĩa nên đổi thành “nhỏ mọn”. Còn Thất Tử thì đi theo ý nói ban đầu, nên mới so sánh bụng nhỏ với bụng to. Còn vì sao hình ảnh tể tướng lại gắn liền với cái bụng bự thì mình không biết…**
Những lời nói lúc chào từ biệt nhau chỉ là lời khách sáo đầu môi. Hỉ Ca không đem lời nói của Đạp Tuyết xem như là thật. Dù sao, bọn họ biết nhau có vài tiếng đồng hồ mà thôi. Cô cho rằng Đạp Tuyết cũng đồng dạng không xem lời cô nói là thật. Ai biết bọn họ có cơ hội gặp mặt nhau nữa hay không. Vậy mà, còn chưa đến một tuần, trong lúc Long Môn vẫn đang máu lửa cử hành đại hội luận võ, Huyết Sam lại mò tới tìm Hỉ Ca.