Thịnh Thế Khói Lửa

Chương 180: Chơi ăn gian thực đáng xấu hổ




Mặc dù Long Môn Khách Điếm đã thành lập hơn 2 tháng, nhưng ở Nam Uyên đại lục vẫn chưa có tên tuổi là mấy. Không ngờ, khoảng 2 ngày nay, chẳng hiểu sao trên thế giới lại rộ lên chuyện các người chơi ở bang phái khác rút khỏi bang phái của họ để gia nhập Long Môn. Lúc sự việc mới diễn ra, mọi người chưa nghĩ gì nhiều. Ai biết, sự việc càng nháo càng lợi hại. Nghe đồn, có một phó bang chủ của bang phái nào đó nói rằng Đường Chủ của Long Môn hứa cho hắn một kiện truyền kỳ vũ khí để hắn gia nhập Long Môn. Hắn đã dùng lời nói chính nghĩa để từ chối. Loại đồn đãi này càng lúc càng nhiều, hơn nữa, không có dấu hiệu sẽ giảm bớt. Buồn cười nhất là, những người lui bang kia đều không gia nhập Long Môn, ngược lại đầu quân vào 2 bang phái bậc trung. Sau đó, hai bang phái bậc trung này tuyên bố Long Môn sử dụng thủ đoạn cạnh tranh thấp kém hèn hạ làm xấu mặt Nam Uyên đại lục, bọn hắn vì chính nghĩa phải tiêu diệt Long Môn. Cũng không biết bọn họ lấy tự tin ở đâu ra mà dám tuyên bố như vậy. Hai bang kéo qua đánh một bang, ý tứ ghê chứ. Thư khiêu chiến được gửi tới tổng đàn bang hội của Long Môn. Bởi vì Hỉ Ca không có mặt, cho nên mọi người vẫn chưa hồi đáp.

Hỉ Ca về đến nơi liền thấy nguyên một đám người chằm chằm nhìn cô với vẻ mặt hưng phấn khó tả. Quả nhiên, mọi sự chuẩn bị đâu vào đó rồi, còn đợi một câu hiệu lệnh của cô mà thôi!!!

“Là ta đắc tội với ai? Hay là các ngươi đắc tội với ai?” – Hỉ Ca nhếch mép. Chiêu này lợi hại, có thể khiến 2 bang phái chỉa mũi dùi vào cô, là cảm thấy Long Môn dễ ăn hiếp sao?

“Tạm thời chưa tra ra. Dù sao, không phải Khổ Độ thì là Thần Điện.” – Cuồng Vũ cầm tấm thiếp trong tay, mặt trên có hiển thị tên và nhân số. Hai bang phái này cộng lại khoảng 6 ngàn người. Long Môn hiện giờ có khoảng 3 ngàn thành viên mà thôi. Long Môn còn chưa làm cái gì đã bị xem là cái đinh trong mắt. Này có thể xem là vinh hạnh không?

Hỉ Ca nhướng mày hỏi: -“Đúng rồi, bọn Phong Bão đã đến chưa?”

“Đến rồi. Tổng cộng có 23 người, cấp bậc đều trên 80. Trong đó có 15 thích khách, thực lực không tồi, ngươi làm sao lừa được người ta hay vậy?”

“Bọn họ là bị mê đảo bởi sắc đẹp của ta.” – Hỉ Ca tỉnh bơ nói.

“…” – Cuồng Vũ chẳng thèm nói gì, đại khái đã thành thói quen, lâu lâu lại nghe Hỉ Ca yy (tự sướng), chai lỳ rồi chẳng bị đã kích nữa, thuận tay ném thư khiêu chiến qua – “Ngươi tính sao?”

Mở danh thiếp nhìn, Hỉ Ca bĩu môi: – “Thân là phó bang chủ, ngươi có nhiệm vụ vì bang chủ mà giải quyết ưu tư a~”

“Cho nên?” – Cuồng Vũ vẻ mặt dữ tợn, Hỉ Ca dám nói câu nào phật ý, đảm bảo sẽ chết không toàn thây.

“Nói kế hoạch của ngươi trước đi. Mọi người bàn luận một chút.”

Trong trò chơi, việc lấy ít thắng nhiều không phải là không có khả năng. Cho dù cấp bậc chênh lệch, nhưng có trang bị hỗ trợ, rồi kỹ thuật cá nhân, 1 vs 2 không phải là chuyện gì khó khăn.

“Trong 6 ngàn thành viên này, có 5500 là người chơi 60 cấp. Phái Khờ Dại một mình đi giải quyết là được.” – còn chưa đợi Cuồng Vũ lên tiếng, Hiểu Hiểu đã chen ngang.

Hỉ Ca nghe xong, đầu đầy hắc tuyến, không biết Khờ Dại lại đắc tội gì với Hiểu Hiểu nữa đây. Cơ mà… chủ ý này không tồi nha~

“Hiểu Hiểu…” – Khờ Dại trốn trong góc tường, trồng nấm, vẻ mặt ủy khuất giống như bị bỏ rơi.

“Hừ…” – Hiểu Hiểu trừng mắt một cái, sau đó tiếp tục nói – “Còn có đám thích khách dưới tay Sở Tiếu Ca nữa, kéo qua xử lý chủ lực của đối phương chắc không có vấn đề gì. Những người còn lại cố thủ là được.”

Bang chiến lần này là do hệ thống đề ra, chơi theo kiểu chiến trường, giết đối thủ sẽ có điểm tích phân. Sau hai giờ chiến đấu, bên nào có điểm cao hơn thì thắng. Cấp bậc khác nhau, điểm tích phân sẽ khác nhau. Người chết sẽ không thể tiếp tục tham gia chiến đấu. Kỳ thật, kiểu đánh bang chiến này là sân chơi của đám tinh anh ngoạn gia, bởi vì người chơi cấp thấp chỉ là mấy con số tích phân mà thôi.

Cuồng Vũ không bố trí gì nhiều. Chủ yếu vì phần lớn thành viên Long Môn còn chưa thân thuộc với nhau, độ ăn ý khi phối hợp chẳng có bao nhiêu. Đối với kiểu bang chiến diễn ra trên phạm vi rộng như này, bọn họ chỉ có thể vừa đi vừa mò mẫm. Cuồng Vũ suy tính, trong lần bang chiến này, cô sẽ quan sát rồi tìm ra những thành viên có tiềm năng để bồi dưỡng về sau.

Hỉ Ca chấp nhận khiêu chiến xong hệ thống lập tức thông báo trên kênh công cộng 2 lần. Nhưng vì bọn họ không phải là đại bang phái nên chẳng có nhiều người chú ý cho lắm. Sau khi tiếp nhận khiêu chiến, bọn họ có 15 phút chuẩn bị, sau đó những người đang online của hai phe sẽ bị hệ thống truyền tống vào chiến trường. Bởi vì Cuồng Vũ ở kênh bang phái đã thông báo trước, cho nên thành viên của Long Môn không ai tỏ ra lo lắng.

Trên chiến trường.

Thật không ngờ, ở đây lại gặp người quen.

Quân sư của Khổ Độ sao lại ở đây? Nhìn thấy Chư Cát Hầu, ánh mắt Hỉ Ca nheo lại. Đây là mệnh lệnh của Minh Độ Thiên sao? Như vậy, hàng ngũ tinh anh của đối phương có thể là người của Khổ Độ?

“Hỉ Ca, nơi này không phải Đông Châu Xích Hỏa. Ta không phải Đoạn Lang. Ngươi muốn sống yên ổn ở Nam Uyên đại lục, trước hết phải hỏi ý kiến của bang chủ chúng ta mới được.” – Chư Cát Hầu không nhanh không chậm mở miệng.

“Ngươi đương nhiên không phải Đoạn Lang. Tên kia tốt xấu có thể theo ta chơi đùa một chút. Còn ngươi à? Ngươi không xứng.” – Hỉ Ca chẳng thèm khách khí, vốn dĩ cô không có ấn tượng tốt với Chư Cát Hầu. Nếu hôm nay không có đám thích khách của Thứ, chắc hẳn thắng thua còn khó nói, nhưng mà… muốn đánh bại cô sao, vậy phải xem Khổ Độ có tài cán này hay không?!

“Có tư cách hay không… lát nữa ngươi sẽ biết.” – Chư Cát Hầu sớm biết miệng lưỡi Hỉ Ca lợi hại, hắn không tài nào đấu võ mồm thắng cô được, hơn nữa, hắn không muốn dây dưa.

“Đứng phía sau Chư Cát Hầu là đám người nằm trong top cao thủ của Khổ Độ. Xử lý bọn hắn đầu tiên.” – Hỉ Ca nhỏ giọng nói với Cuồng Vũ.

“Ngươi yên tâm.”

Hệ thống tuyên bố bang chiến bắt đầu.

Người của đối thủ toàn bộ biến thành hồng danh. Hai bên lao vào nhau giống như nước thủy triều, rất nhanh liền tạo thành một trường hỗn chiến. Nhìn ra được, đối phương không xem bang chúng bình thường là cái đinh gì, những người này vốn chỉ là vật hy sinh. Ngay cả đám tinh anh cũng chỉ là vật hy sinh cao cấp. Chân chính chiến sĩ là đám người ở bên cạnh Chư Cát Hầu.

Đối phương dùng cách đánh trực diện, trong khi thành viên của Long Môn thì không như thế. Hiện tại, toàn bộ bang chúng của Long Môn đều do Khờ Dại và Hiểu Hiểu cai quản. Hai người này gặp nhau là như chó với mèo, nói hai ba câu liền lao vào đánh nhau. Đương nhiên, là Hiểu Hiểu ra tay bạo lực với Khờ Dại. Bất quá, trên chiến trường, độ ăn ý của hai người này không ai so sánh được.

Vốn Cuồng Vũ không trông cậy gì vào đám tân binh của bang phái, chẳng ngờ Hiểu Hiểu lại biết cách bố trí đội hình mang tới kết quả tốt đến không tưởng.

Bang chúng của đối thủ toàn chơi theo kiểu xáp lá cà, cho dù có tổ chức theo đội ngũ thì chạy loạn một hồi cũng tan mất đội hình. Đa phần, bọn họ cứ thấy người đứng trước mặt là giơ đao lên giết thôi. Đây chính là điểm khác biệt giữa bang phái cấp cao và bang phái hạng hai.

Long Môn thì ngược lại, có sắp xếp đội hình chỉnh chu đàng hoàng. Đi đầu là kiếm khách, cơ hồ đem tất cả công kích chặn rớt. Thuật sĩ đứng cuối cùng, liên tục phóng viễn trình quần công. Dược sư và vũ giả thì đứng ở chính giữa. Đám thích khách từ lúc trận chiến bắt đầu đã len lỏi vào hàng ngũ của địch.

Chư Cát Hầu không dự đoán được đám tân binh của Long Môn lại có thể phối hợp ăn ý như vậy. Vừa ra trận liền đập ngay lên đầu hắn một gậy thị uy.

“Chư Cát Hầu, nếu cứ tiếp tục thế này, e là chúng ta sẽ thua đó.” – Ngũ Linh đứng phía sau, chậm rãi lên tiếng. Đưa mắt nhìn số lượng bang chúng phe mình không ngừng tụt xuống, khóe miệng khẽ nhếch, giống như chuyện này cùng cô không quan hệ gì cả.

“Bọn họ không trụ lâu được đâu. Phái thích khách qua.” – Chư Cát Hầu là người có con mắt tinh tường. Hắn nhìn ra được, tân binh cũng chỉ là tân binh. Sau khi thích khách phe hắn lọt vào vòng trong, đội hình bên kia liền hỗn loạn, không cách gì khôi phục lại nguyên trạng.

Hỉ Ca không truyền lệnh cho đám thích khách của Thứ chạy qua bên kia gây rối như cách Chư Cát Hầu đã làm. Cô, cũng giống như Chư Cát Hầu, im lặng đứng một bên quan sát. Thật ra, giữa cô và Chư Cát Hầu chẳng có thâm cừu đại hận gì. Lần duy nhất kết thù là hồi Chư Cát Hầu cướp mất pháp bào của cô mà thôi.

“Có hứng thú theo ta chơi đùa một chút không?”

Trên bảng tổng hợp thực lực của chức nghiệp thuật sĩ, Hỉ Ca đứng dưới Chư Cát Hầu. Nhưng Minh Độ Thiên lại nói thực lực của Hỉ Ca cao hơn hắn một bậc. Mặc dù Chư Cát Hầu không đem lời Minh Độ Thiên để ở trong lòng, nhưng vô luận làm sao hắn cũng không thể chấp nhận ý kiến này. Hắn không cho rằng thực lực bản thân thua kém Hỉ Ca. Hôm nay, hắn sẽ chứng minh điều đó.

“Thắng ngươi thì được lợi gì chứ? – Chư Cát Hầu đã chuẩn bị tốt lắm, xung quanh hoàn toàn không có người quấy rối.

“Nếu ngươi thắng, về sau, hễ chỗ nào có mặt ngươi, ta tuyệt đối sẽ không xuất hiện. Nếu ngươi thua, các ngươi phải thừa nhận hành vi chèn ép Long Môn hôm nay là sai trái.”

“… Thành giao.”

Hỉ Ca đưa mắt nhìn, trong mắt xẹt qua một ánh sáng quỷ dị. Trang bị của Chư Cát Hầu cao cấp hơn Hỉ Ca. Phải nói là, trừ bỏ vũ khí ra, cái gì cô cũng thua kém hắn. Còn nữa, phòng ngự của hắn rất cao, nhanh nhẹn không thấp, cho nên hai người mà PK, Hỉ Ca chẳng chiếm được chút tiện nghi nào. Hỉ Ca có khả năng tự hồi huyết, đối với chuyện PK thì đây là một lỗi bug (luật PK là không cho phép dùng dược phẩm để hồi huyết). Đương nhiên Chư Cát Hầu đã sớm tính toán đến điểm này. Cho nên, ngay từ đầu hắn không hề có ý muốn chân chính cùng Hỉ Ca PK. Mới đánh vài chiêu, Hỉ Ca đột nhiên cảm giác sau lưng phát lạnh. Cô xoay người, tung ngay một cái băng trùy. Thích khách trúng chiêu của cô, đồng thời cô cũng bị chém một đao. Không ngờ trên chủy thủ của thích khách còn bôi độc dược, là Kịch Liệt, mỗi 3s rơi 1000 huyết, liên tục 12s.

“Vô sỉ!! Không hổ là người của Khổ Độ.”

“Quá khen! Quá khen! Ai bảo chức bang chủ của ngươi cho đến 100 điểm tích phân làm chi.” – Chư Cát Hầu cười lạnh. Bất quá, hắn còn chưa cười xong, một thanh chủy thủ đã xuất hiện ngay trước ngực hắn.

“Chơi ăn gian thực đáng xấu hổ.” – Thất Tử hiện ra trước mặt Chư Cát Hầu, vừa nháy mắt vừa cười tươi rói.