Thịnh Thế Khói Lửa

Chương 170: Xảo ngộ (gặp gỡ bất ngờ)




“Các ngươi vô liêm sỉ! Đồ tiện nhân!” – Long Khố Nhi trừng mắt, hung tợn nhìn hai người kia. Long Hồn cúi đầu không phản bác. Dù sao, là hắn không đúng trước, mặc dù Long Khố Nhi có điểm kiêu ngạo nhưng từ đầu đến cuối luôn đối xử với hắn rất tốt.

“Ngươi mới là tiện nhân! Người ta đã không thích ngươi, còn lôi kéo làm gì, còn bảo không “ti tiện” hả?!” – nữ dược sư không phải tay vừa, lời nói đủ thâm.

“Anh ta nói khi nào hệ thống cho phép kết hôn liền cưới ta, vậy mà nói là không thích ta sao? Ngươi nghĩ ta là người dễ khi dễ có phải hay không?”

“Khố Nhi, thực xin lỗi!” – Long Hồn chỉ có thể nói ra lời này.

Hỉ Ca ở phía sau cảm khái lắc đầu. Trường hợp này, còn đứng nói này nói nọ làm cái gì a, động thủ ngay mới là công đạo. Hiện tại, Long Tộc đang chiếm ưu thế về số lượng, không thừa dịp ra tay, đợi thành viên của Thần Điện chạy đến, lúc đó mới là phiền phức.

Đáng tiếc, Long Tộc không ai biết nghĩ như Hỉ Ca.

Hai bên lại nói nói thêm 10 phút, kể lể chuyện xưa cái gì đó, lúc này Long Khố Nhi mới không thể nhẫn nhịn mà ra tay với nữ dược sư. Lão đại vừa ra tay, đội ngũ đi theo liền lập tức động thủ.

100 người đánh nhau, không phải là khung cảnh hoành tráng gì, bất quá, vẫn có chút ý tứ. Đang hí hửng xem kịch, Hỉ Ca đột nhiên cảm giác phía sau không đúng, trực tiếp xoay người quăng ra một cái băng quang.

Thích khách tay cầm một cây chủy thủ màu xanh thoát khỏi trạng thái ẩn độn. Thấy mình bị phát hiện, tên thích khách không hàm hồ, trực tiếp hướng Hỉ Ca vọt tới. Hiểu Hiểu vung tay, một cỗ phấn màu trắng bay ra, thích khách liền trúng “mê muội”, trong 10s, hắn không thể tấn công. Đây là Hoa Chướng, 80 cấp kỹ năng, học từ kỹ năng thư, là một kỹ năng không tồi khi PK, đương nhiên là tổ đội PK. Hỉ Ca ngày xưa luyện qua chức nghiệp vũ giả, đương nhiên nhận biết Hoa Chướng, cũng biết hạn chế của nó. Người học kỹ năng này phải là vũ giả cường hãn, giữ chức vị tay đấm của tổ đội giết người. Người xui xẻo nhất chính là vị thích khách kia. Hắn vốn nghĩ chỉ là 2 nữ nhân mà thôi. Ai biết, hắn còn chưa kịp đến gần đã bị người ta phát hiện, bây giờ còn bị khống chế. Sau khi kỹ năng Hoa Chướng hết thời hạn, bạn thích khách đã biến thành thi thể nằm dài dưới đất trước mặt bọn Hỉ Ca.

Giết người xong, Hỉ Ca không có tâm tình ở đây xem náo nhiệt nữa, chuẩn bị trở về. Còn không đợi cô bỏ đi, Sát Thần đã mang theo 10 người hướng bên này đi tới. Nhìn thi thể trên mặt đất, khóe mắt Sát Thần nheo lại. Những người hắn mang theo bên mình đều là tinh anh do chính tay hắn bồi dưỡng. Đám người này hiện tại toàn bộ đều đã 86 cấp. Bây giờ, có một người cứ như vậy bị người giết, tâm tình hắn không tệ mới là lạ. Sát Thần không động thủ, bởi vì hắn nhận ra Hỉ Ca cùng Hiểu Hiểu. Nếu chỉ có một mình Hiểu Hiểu, hắn khẳng định không buông tha. Vấn đề là, lúc ở Băng Xuyên Giáp, thành viên của Thứ đã nói rất rõ ràng, nếu hắn động tới Hỉ Ca, ngày sau hắn khỏi cần lăn lộn ở Nam Uyên đại lục nữa. Tuy biết như vậy, nhưng chuyện hôm nay, nếu hắn không nói tiếng nào mà thả bọn họ đi, hắn làm sao ăn nói với thủ hạ đây?

“Không biết thủ hạ của ta vừa rồi đã đắc tội thế nào với hai vị tiểu thư đây?” – Sát Thần bước tới trước, thái độ coi như hòa hảo. Đáng tiếc, đã nhìn thấy bộ mặt thật của hắn, Hỉ Ca biết ngay tên này chẳng có hảo ý gì.

“Hắn vô duyên vô vớ đánh lén bọn ta. Bọn ta là phòng vệ chính đáng. Không thể nói bọn ta sai được.” – Hỉ Ca biết rõ đạo lý, ở vùng đất nào có thế lực của vùng đất ấy. Hỉ Ca biết vì sao Sát Thần có thái độ nhân nhượng như vậy. Đương nhiên, cô không ngại ra uy một lần.

Thích khách vừa được cứu sống đưa mắt trừng Hỉ Ca. Hắn vào đội tinh anh của Thần Điện đến nay còn chưa bị giết qua lần nào. Hơn nữa, còn là bị giết khi chưa chạm tới gấu váy của đối thủ nữa. Ủy khuất này, hắn không thể nào cứ như vậy bỏ qua được.

“Phó bang chủ, hai người này núp ở đây lâu như vậy, khẳng định là có ý đồ muốn đánh lén.” – Thích khách nói xong, không thấy Sát Thần nói gì, sắc mặt trở nên khó coi, lại nói tiếp – “Khẳng định cô ta ghi hận chuyện lần trước ở Băng Xuyên Giáp.”

Ngu ngốc!!! Sát Thần hận không thể đem người kia đi chặt đầu. Hắn chuẩn bị cấp cho Hỉ Ca một cái bậc thang để hai cô rời đi, xem như chưa có chuyện gì xảy ra. Bởi vì nếu cứ dây dưa với hai người này, khẳng định không có chuyện tốt. Cho dù giết 2 cô ở đây rồi sao? Đợi người ta đến trả thù hả?

“Câm miệng.” – Sát Thần trừng mắt nhìn thích khách kia, sau đó quay đầu nhìn Hỉ Ca – “Lần này là do chúng ta không đúng. Là hắn lỗ mãng, không phân rõ phải trái. Bất quá, nơi này rất nguy hiểm, có thể mời hai người rời khỏi đây không?”

Hỉ Ca biết trong lòng tên này vẫn còn ghi hận, có điều hắn nói chuyện còn dễ nghe, trên mặt không lộ ra biểu tình gì.

“Tái kiến. Lần sau, nhớ nhắc nhở thủ hạ, nên nắm rõ tình hình rồi hẳn ra tay. Dù sao, thăng một cấp cũng mất vài ngày thời gian.” – Hỉ Ca chính là vui sướng khi thấy người gặp họa. Cô chẳng có ấn tượng tốt với Thần Điện. Sau này cô kiến bang ở Nam Uyên, mọi người sẽ là đối thủ, cần gì phải khách khí chứ.

Nhìn Hỉ Ca cùng Hiểu Hiểu rời đi, Sát Thần oán hận chửi một câu.

“Con bà nó! Về sau, nếu gặp 2 người này, các ngươi lột bang huy giấu đi, sau đó ra sức giết chúng cho ta!!!”

Bọn Hỉ Ca lại tìm một địa điểm, bắt đầu xoát quái. Lần này Hỉ Ca đem con heo ra, cho nó ăn kinh nghiệm.

“Sát Thần nhất định không bỏ qua cho ngươi đâu.” – Hiểu Hiểu nói.

“Sát Thần là một tên tiểu nhân. Không đối phó ta mới là lạ đó.” – Hỉ Ca không chút để ý. Người muốn đối phó cô rất nhiều, viết xuống sổ còn không đủ chỗ đây này, kém gì một tên Sát Thần.

Chẳng qua, Hỉ Ca nghĩ cũng không nghĩ tới, chưa tới nửa giờ sau, lại có kẻ chạy tới chỗ của cô. Hơn nữa, người tới không chỉ có một. Năm thích khách, hai vũ giả. Bảy người đều có cập bậc sàn sàn 80 cấp, đều mang mặt nạ che giấu thân phận. Hỉ Ca chỉ biết người giết cô tên là Dạ Đàm. Đương nhiên, tên này cũng không sống nổi. Hiểu Hiểu chết sau Hỉ Ca một chút, lúc đi còn kéo theo một tên chôn cùng.

Sống lại trong Nam Uyên thành, không thấy hai tên kia xuất hiện ở điểm hồi sinh. Hỉ Ca cùng Hiểu Hiểu không có ý chờ bọn hắn, rất nhanh liền ly khai. Sau khi Hỉ Ca rời đi, chừng một giờ sau, hai thích khách mới sống lại ở điểm hồi sinh.

“Hỉ Ca kia công kích rất cao. Muốn đối phó không phải là chuyện dễ dàng.” – Dạ Đàm vừa đi vừa nói chuyện với nữ thích khách bên cạnh.

“Chứ không phải do ngươi khinh địch hả? Nghĩ đánh cận chiến với thuật sĩ thì sẽ không bị thương? Bất quá, mạng của cô ta đáng tiền thật, giết một lần được đến 3 ngàn kim.” – nữ thích khách cười cười.

“Mới không phải. Ta đã rất cẩn thận. Ai biết trước lúc chết cô ta còn vẫy ra một chiêu bạo đánh, hơn một vạn điểm thương tổn. Nhìn trang bị trên người cũng không phải đồ tốt a, thật không biết tinh thần lực của cô ta cao bao nhiêu?” – Dạ Đàm than thở.

“So với việc nghiên cứu chuyện này còn không bằng nghĩ xem lần sau làm thế nào để giết cô ta a?”

Hai người đi đến truyền tống trận, đưa tiền, sau đó biến mất.

Bị người giết, đương nhiên Hỉ Ca không dễ dàng buông tha như vậy. Người giết Hiểu Hiểu gọi là Dạ Thương. Nghe qua rất giống một tổ chức, bằng không tên gọi cũng không giống nhau như vậy. Người muốn mạng của Hỉ Ca, là Lam Sắc sao?

Hỉ Ca và Hiểu Hiểu đi đến tiệm tạp hóa, chuẩn bị bán tháo mấy thứ tạp nham trong ba lô. Đột nhiên thông tấn khí của Hỉ Ca vang lên, người gọi đến là Thiên Hạ Vô Đạo. Hỉ Ca nghĩ nửa ngày mới nhớ ra người nọ là ai. Chính là người lần trước đến giao nhiệm vụ (giết Phù Đồ).

“Hỉ Ca, xin chào. Không biết pháp trượng đã đúc xong chưa?” – Thiên Hạ Vô Đạo không dong dài, trực tiếp đi vào chủ đề.

“Lão đại của các ngươi cần gấp sao?” – Hỉ Ca liếc mắt nhìn Hiểu Hiểu, cười mị mị không chút hảo ý.

“À, cũng không gấp. Ta thuận tiện hỏi thăm thôi.” – đây là chuyện thường tình. Mặc dù biết Hỉ Ca không thể hủy ước, nhưng cũng không thể để thời gian quá dài được.

“Đã đúc xong rồi. Ta hiện tại ở Nam Uyên thành, ngươi có thể qua đây lấy không?”

“Ngươi ở Nam Uyên thành? Vậy thì tốt quá, lão đại cũng đang ở đó. Chúng ta hẹn địa điểm đi, sau đó ta nói lão đại đến tìm ngươi.”

“Cái này… không tiện lắm. Không bằng ngươi nói lão đại của ngươi thêm bạn tốt ta đi, sau đó ta gửi bưu ký cho hắn.” – Hỉ Ca thập phần muốn biết người kia đã đắc tội thế nào với Hiểu Hiểu. Nhưng mỗi lần nhắc tới, Hiểu Hiểu liền nghiến răng nghiến lợi, hận không thể cắn nuốt tên kia. Hỉ Ca cảm thấy cô tốt nhất không nên tò mò chuyện bát quái này.

“Như vậy sao? Cũng được. Vậy cảm ơn ngươi.” – Thiên Hạ Vô Đạo không cưỡng cầu. Hắn không quan tâm vì sao Hỉ Ca không muốn gặp lão đại, hẳn là có lý do chính đáng, chỉ cần có thể lấy tới pháp trượng là được.

Vừa tắt thông tấn khí, Hỉ Ca còn chưa đợi được Khờ Dại thêm bạn tốt đã thấy Hiểu Hiểu đứng bên cạnh hai mắt phóng lửa. Đây là chuyện gì xảy ra? Theo ánh mắt Hiểu Hiểu nhìn tới, hắc hắc, cô có ý tốt muốn giúp Hiểu Hiểu tránh mặt Khờ Dại. Ai biết, Khờ Dại đã tự mình dâng tới cửa.

“Thực xảo!” – Hỉ Ca trộm liếc nhìn Hiểu Hiểu, nhếch mép cười thật tươi. Người bên cạnh đã sắp bùng nổ rồi, hy vọng Hiểu Hiểu có thể nhẫn nại một chút – “Vừa lúc, vũ khí đã làm xong, ngươi nhìn thử xem.”

Hỉ Ca đem pháp trượng giao cho Khờ Dại, hiệp ước giữa hai người trực tiếp giải trừ. Khờ Dại cầm Lăng Tiêu Dận xem xét một hồi, vẻ mặt yêu thích không nỡ buông tay.

“Thật cảm ơn! Nếu không khách khí, có thể cùng ta đi Cát Tường tửu lâu một chuyến không? Ta mời khách.”