Thịnh Thế Khói Lửa

Chương 155: Cũng may đũa mốc không đáng tiền




Hỉ Ca cầm vỉ thuốc trở vào phòng thì thấy A Thất đã ôm gối ôm ngủ mất tiêu. Khóe miệng của hắn khẽ nhếch, giống như đang mơ một giấc mộng đẹp. Hỉ Ca nhẹ nhàng đặt ly nước và vỉ thuốc lên bàn kê ở đầu giường, sau đó cẩn thận khiên một cái ghế lại ngồi kế bên giường. A Thất ngủ thật an tường. Hỉ Ca khoanh chân trên ghế, chống cằm, ngồi nhìn khuôn mặt đang ngủ say của A Thất mà ngẩn người. Cô chưa bao giờ nhìn thấy một A Thất im lặng như vậy. Vẻ mặt vô hại lại đơn thuần. Thoạt nhìn, rất đáng yêu!

Cứ nhìn một hồi, mí mắt của Hỉ Ca nặng nề sụp xuống.

Không biết qua bao lâu, Hỉ Ca mở mắt ra, ánh sáng trong phòng đã lần nữa chuyển tối, cô phát hiện mình đang nằm trên giường, bên hông có cánh tay gác lên. Hỉ Ca ngốc lăng một chút, sau đó xoay người, vừa lúc nhìn vào đôi mắt của A Thất.

“Hỉ Ca~~~” – A Thất thấy Hỉ Ca tỉnh liền cười hì hì dán mặt lại.

Xem ra A Thất đã ôm cô lên giường. Vậy mà không làm cô tỉnh giấc? Hỉ Ca có chút kinh ngạc. Trước khoan nói tới chuyện này, Hỉ Ca đưa tay sờ trán A Thất, vẫn còn hơi sốt, bất quá tinh thần đúng là khá hơn rất nhiều.

“Anh uống thuốc trước đã.” – Hỉ Ca chống tay ngồi lên muốn xuống giường lấy thuốc. Ai biết vừa chồm người lên đã bị A Thất kéo trở lại. Mất thăng bằng, Hỉ Ca trực tiếp ngã đè lên hắn.

“Anh lại muốn làm gì?” – Hỉ Ca không bị đau, bởi vì hành động của A Thất không hề thô lỗ.

“Hôn một cái~” – A Thất giữ chặt Hỉ Ca, choàng tay sau cổ kéo đầu cô xuống, sau đó liền hôn lên môi.

Nói thật, A Thất ở phương diện này không có kinh nghiệm gì cả. Hai người ở trong trò chơi cũng chưa bao giờ luyện hôn môi. Bất quá, người ta nói, mấy chuyện này là vô sự tự thông. A Thất hiện giờ không đủ thể lực để tập luyện (vì bị bệnh) nhưng hắn tràn trề tinh lực để học hỏi nha. Ban đầu, Hỉ Ca có chút kinh ngạc, nhưng cô không đẩy A Thất ra. Cô tùy ý để hắn càn quét đôi môi của mình. Một lúc sau, A Thất vì thiếu dưỡng khí nên phải buông người (… haha…). Hỉ Ca thì có cảm giác giống như trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Nhất thời, trong phòng ngủ chỉ nghe tiếng thở dốc cùng tiếng tim đập của hai người. Lại một chốc, tựa hồ A Thất còn chưa thỏa mãn, hắn xoay người đem Hỉ Ca đặt dưới thân, lần nữa cúi đầu hôn nhẹ lên đôi môi đã có chút đỏ của cô. Hỉ Ca hơi dịch chuyển thân thể, tìm một tư thế thoải mái, sau đó quàng tay lên cổ A Thất, chuyên tâm hôn. Hỉ Ca là loại người luôn biết mình muốn gì. Nụ hôn có tính cưỡng đoạt của A Thất ban đầu làm cô ngượng ngùng một chút, nhưng cô tuyệt không có ý kháng cự hắn, bởi vì cô cũng thích.

“Hỉ Ca, Tiểu Cửu nói…”

Lúc Sở Niệm xuất hiện, A Thất đang ôm Hỉ Ca hôn đến quên trời quên đất, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới riêng, dĩ nhiên không nghe thấy bất cứ âm thanh nào.

Tình hình lúc đó là như vầy. Sở Niệm mở cửa phòng, nhìn thấy Hỉ Ca bị một nam nhân đặt dưới thân, không nhìn thấy khuôn mặt của Hỉ Ca nhưng từ động tác của nam nhân liền biết bọn họ đang… e hèm… làm chuyện đỏ mặt. Cả hai người đều không nhận ra sự tồn tại của anh, Sở Niệm không muốn quầy rầy chuyện tốt của người ta, anh chỉ khựng lại một giây liền yên lặng lui ra khỏi phòng. Đứng ở bên ngoài, Sở Niệm trầm tư, bóng dáng của tên nam nhân kia sao lại quen thuộc như vậy? Vả lại, không phải Hỉ Ca đang cùng A Thất…Nghĩ tới đây, sắc mặt Sở Niệm biến đen, một cước đá bay cửa phòng. Âm thanh cửa phòng bị đá quấy nhiễu hai người trên giường. A Thất vẻ mặt như đưa đám quay đầu nhìn, đối diện ánh mắt như bão lửa của Sở Niệm.

“Ngươi sao lại ở đây?” – Sở Niệm băng lãnh hỏi. Hỉ Ca thề, trong nháy mắt, nhiệt độ xung quanh liền giảm 10 độ, kiểu này đỡ tốn tiền mở máy lạnh.

“Ta vì sao không thể ở trong này?” – A Thất nhìn Sở Niệm, ánh mắt cũng nổi bão.

“Lá gan ngươi thật lớn. Xem ra lần trước ngươi ăn giáo huấn còn chưa đủ?” – Sở Niệm nghiến răng nói, làm cho Hỉ Ca một trận rùng mình.

“Hừ… muốn giáo huấn ta, ngươi còn non tay lắm.” – A Thất xoay người ngồi lên. Buổi tối lúc lên giường đã đem áo khoác cởi, vừa rồi lại lăn qua lăn lại nên áo sơ mi của hắn hiện giờ mở bung 2 cúc áo.

Nhìn A Thất chỉnh áo sơ mi, bên trong vẫn còn quấn băng trắng, Sở Niệm nhe răng, cất giọng đe dọa: – “Ngươi muốn tự mình đi ra, hay là đợi ta đá ngươi ra?”

… thấy anh họ nháy mắt biến thành bộ mặt ác ma, Hỉ Ca nhất thời cứng ngắt.

“Ai đi còn chưa biết đâu.” – A Thất khiêu khích đáp trả.

Sự thật sao? Hỉ Ca đồng thời mời cả hai tên đó đi ra khỏi phòng ngủ của cô. Ngồi trên giường, nhìn cánh cửa bị đá hư, Hỉ Ca nhịn không được thở dài, lo âu nghĩ, không biết có nên bắt anh họ bồi thường tiền sửa cửa hay không? Đợi nửa ngày, không nghe âm thanh đấm đá kịch liệt vang lên từ phòng khách. Hỉ Ca phân vân hồ nghi, lại thấy Tiểu Cửu âm thầm chạy lên.

“Họ đâu rồi?” – Hỉ Ca hỏi, nhìn biểu tình của Tiểu Cửu, xem ra đã bị dọa không ít.

“Ngoài tiểu viện… ách… trao đổi tình cảm. Ta cảm thấy Thất ca sẽ thua…”

“A Thất đánh không lại anh họ sao?” – Hỉ Ca kinh ngạc.

“Không phải. Mấu chốt là Nhị ca đang cầm roi.”

Vũ khí chuyên dụng của Sở Niệm là roi. Có điểm không hợp với hình tượng của anh. Nhưng uy lực của roi đúng là kinh khủng đến dọa người. Thực lực của A Thất và Sở Niệm vốn ngang nhau, nhưng bây giờ một người cầm vũ khí, một người đánh tay không, khẳng định có chênh lệch.

“Vậy sao?” – Hỉ Ca gật đầu, đưa tay mò xuống gối đầu. Quả nhiên! Hỉ Ca khóe miệng giơ lên. Cô từ dưới gối đầu lấy ra một cái vỏ đao. Xem ra A Thất nhà cô lần này sẽ không bị đuổi đi. Hắn còn biết tìm vũ khí phòng thân. Quan trọng là, làm sao hắn biết cô đem chủy thủ giấu dưới gối đầu? Dù sao, hai người đánh nhau sẽ không hại đến tính mạng. Liền tùy tiện họ chơi đùa đi.

Quăng vỏ đao lên giường, Hỉ Ca đứng lên hỏi: – “Đến giờ ăn cơm chiều rồi sao?”

“… ngươi không lo lắng hả?” – Tiểu Cửu đi theo phía sau, kinh ngạc hỏi.

“Ta có lo lắng thì họ sẽ không đánh nhau sao?” – Hỉ Ca nhún vai. Cô biết Sở Niệm trong lòng biết phân nặng nhẹ. Cho dù hai người tồn tại thâm cừu đại hận gì đó, nhưng A Thất hiện giờ là bạn trai của cô, Sở Niệm chắc chắn không xuống tay quá nặng.

Sở Tiếu Ca bị Tiểu Cửu bắt đi ra ngoài mua đồ, lúc trở về, liền thấy ngoài sân có hai người đang PK (đánh nhau). Một người cầm roi. Một người cầm chủy thủ. Mẹ của ta ơi, đây là chuyện gì xảy ra? Âm thành cửa sắt mở ra ầm ĩ, đương nhiên ai cũng nghe thấy, bất quá hai người đang đánh nhau đều không có ý muốn dừng tay. Cho nên, Sở Tiếu Ca trưng mình ngồi trong xe, trở thành khán giả bất đắc dĩ. Lúc hai người hơi tách xa ra, Sở Tiếu Ca lúc này mới thấy rõ, cùng anh họ đánh nhau không ngờ là Thất ca. Đột nhiên nhìn thấy Thất ca, trong lòng Sở Tiếu Ca thật cao hứng. Có điều, lúc này chạy ra chào hỏi hình như hơi nguy hiểm đến tính mạng à.

“Sở Tiếu Ca, nước tương đâu?” – Hỉ Ca mở cửa sổ, hướng ngoài viện hỏi lớn, thuận tiện nhìn hai bóng dáng đang đánh nhau kia.

“Ở đây.” – Sở Tiếu Ca chợt nhớ tới nhiệm vụ vinh quang cao cả của mình, vội vàng ôm gói to gói nhỏ lách mình chạy vào nhà.

Tiền viện của Sở gia rất rộng. Nhưng mà phạm vi công kích của hai người kia không hề nhỏ. Sở Tiếu Ca dán lưng sát vào vách tường, nhích từng bước, vậy mà không cẩn thận vẫn bị sợi roi của Sở Niệm quất trúng. Sở Tiếu Ca “A” một tiếng. Sở Niệm sửng sốt, dừng tay. A Thất chớp lấy thời cơ, chủy thủ trong tay lóe lên, hướng tới trước ngực Sở Niệm.

“A Thất!!!”

Mắt thấy sắp đắc thủ, một tiếng kêu của Hỉ Ca từ xa vang lên, thân người A Thất hơi chững lại, sau đó ngoan ngoãn thu hồi chủy thủ. Sở Niệm hung tợn trừng mắt liếc, ánh mắt khiêu khích nồng đậm, giống như còn muốn đánh một trận nữa. A Thất đương nhiên có cùng ý tưởng. Có điều Hỉ Ca đang chờ hắn nha. Ai lại rỗi hơi bỏ bạn gái mà đi bồi một tên nam nhân a~

“Hỉ Ca~~” – A Thất xoay người, không thèm nhìn Sở Niệm, chạy đến chỗ Hỉ Ca.

Thấy tên kia lại ôm biểu muội cục cưng, Sở Niệm cả người gân xanh nổi lên, thân mình run run. Nếu không phải có mặt Hỉ Ca ở đây, anh chẳng dễ dàng tha cho tên tiểu tử thối kia!!!

“Khụ… anh họ , cái kia…. hay là vào nhà ăn cơm trước đi.” – Sở Tiếu Ca từ vách tường đi qua vỗ vai Sở Niệm. Haiz… cậu hiểu, đây gọi là bệnh luyến muội (yêu thương em gái). Có điều cậu thật thắc mắc, Thất ca đâu đến nỗi là người xấu, vì sao anh họ cứ như muốn ăn thịt người vậy?

“Có bị thương không?” – Sở Niệm đối với lực khống chế của mình rất tin tưởng. Nhưng mà tiếng kêu của Sở Tiếu Ca rất dọa người, anh hơi lo lắng.

Sở Tiếu Ca ngượng ngùng gãi đầu: – “Hắc hắc… không có. Theo bản năng liền kêu ra tiếng vậy thôi.”

“…”

Mặc dù không tình nguyện, rốt cuộc Sở Niệm vẫn đi theo Sở Tiếu Ca vào phòng. Anh không cố ý trừng A Thất, nhưng ánh mắt đảo qua đảo lại cũng sẽ dừng lại trên người tên kia. Kiểu như thấy A Thất quấn quít lấy Hỉ Ca, trong lòng Sở Niệm liền nghiến răng nghiến lợi, tên hỗn trướng này dám sờ biểu muội của ta, tên hỗn trướng này dám ôm biểu muội của ta… vân vân và vê vê.

Bữa cơm diễn ra trong không khí thập phần quỷ dị. Mặc dù Sở Niệm và A Thất không chính thức đánh nhau, chỉ tranh đồ ăn. Thật là tai họa. Cũng may Tiểu Cửu thông minh, biết trữ đồ ăn trong bếp. Thế là Hỉ Ca, Tiểu Cửu cùng Sở Tiếu Ca bưng chén cơm chạy vào phòng bếp, để lại A Thất và Sở Niệm trên bàn ăn vung đũa loạn xạ. Hỉ Ca thở ra, trong nhà nhiều đũa, toàn loại rẻ tiền, hư hao cũng không đau lòng. Cơ mà, hai người này có thù hằn gì với đôi đũa a… đem đũa toàn bộ bẻ đôi là sao?!