Về đến nhà, Sở Tiếu Ca lập tức ném Hỉ Ca cho Tiểu Cửu, bản thân cậu tót vào phòng ngủ, khóa trái cửa lại, nói làm sao cũng không chịu ló mặt ra. Tiểu Cửu cùng Hỉ Ca mở nhạc hát karaoke ở phòng khách, âm thanh gào rú như tiếng sói tru, rốt cục Sở Tiếu Ca đầu hàng, cậu cũng chạy xuống gia nhập đội ngũ hát hò. Dù sao, chỉ cần Hỉ Ca còn tỉnh, cậu chắc chắn không có khả năng được ngủ an ổn. May mắn khu vực này không có vấn nạn gây nhiễu (trật tự công cộng), bằng không, bọn họ nhất định đã bị hàng xóm hận chết.
Buổi sáng hôm sau, Hỉ Ca thần thanh khí sảng từ trên ghế sofa tỉnh dậy, hoàn toàn không nhìn thấy dáng vẻ thống khổ sau khi say rượu. Ngược lại, Sở Tiếu Ca một bộ dáng thảm thương bò từ dưới đất lên, đầu tóc bù xù, run rẩy trở về phòng ngủ của mình.
Sau khi rèn luyện thân thể, ăn hết bữa sáng phong phú, Hỉ Ca cảm thấy mỹ mãn, quyết định trở về trong phòng ngủ tiếp tục sự nghiệp chơi game.
Vừa mới tiến vào trò chơi, Hỉ Ca đột nhiên nhận được một cái thông tấn khí. Đầu bên kia truyền đến một giọng nữ thật thanh lãnh: – “Hỉ Ca, ta đã trở về.”
Chỉ một câu nói! Nhưng câu nói này khiến Hỉ Ca nhịn không được phải rùng mình. Cô còn đang thắc mắc, không biết người nào dám vênh váo mang danh tiếng Vực Sâu chạy loạn khắp nơi. Nguyên lai, cô ta đã trở lại.
“Ngươi tìm ta chỉ để nói câu này hả?” – Rất nhanh Hỉ Ca sắc mặt liền khôi phục bình thường.
“Đương nhiên không phải. Bổn cô nướng đến là để cười nhạo ngươi .” – Thanh âm mang theo ý cười khi thấy người gặp họa.
Hỉ Ca nhịn không được trợn mắt: – “Ngươi tốt tâm quá nhỉ?!”
“Hứ, ngươi đúng là dọa người. Bổn cô nương tìm ngươi là muốn nói cho ngươi biết, chúng ta tiếp tục đánh cuộc.”
“Ủa, lần trước là ai sắp sửa thua thì đột nhiên biến mất, ngươi còn nhớ rõ sao?”
“Kháo! Sao ngươi nhớ dai thế!” – thanh âm có vài phần bất mãn. Không phải không muốn thực hiện đánh cuộc, ai bảo Hỉ Ca đề ra đánh cuộc quá xảo quyệt làm chi!
“Được rồi, đánh cuộc thì đánh cuộc, hi vọng lần này ngươi sẽ thắng.” – Hỉ Ca kiểm tra ba lô, phát hiện dược phẩm còn rất nhiều, liền không vội thoát phụ bản, quyết định ở lại Sa Bảo tìm địa phương xoát quái.
Từ trong phụ bản đi ra, Hỉ Ca trực tiếp thăng 2 cấp, còn kém mấy vạn kinh nghiệm sẽ lên tới 44 cấp. Khi lên cấp 45, cô sẽ học được kỹ năng băng thuật tối khủng. Gọi là băng vũ. Băng vũ có tổng cộng 10 cấp. Nghe đồn, kỹ năng này từ cấp 9 trở về trước, trên cơ bản không hề có lực công kích, chính là cái kỹ năng lởm. Nhưng khi lên tới cấp 10, băng vũ liền biến thành cực uyên băng vũ, sẽ mang kỹ năng cơ bản nâng lên thành cấm chú.
Điều duy nhất làm cho người ta khó chịu là, kỹ năng này tốn 5000 điểm pháp lực cho một lần sử dụng. Cho nên một băng thuật sư thông thường dùng không nổi kỹ năng sang quý dường ấy. Bởi vì dù có luyện thành, cũng không đủ pháp lực để sử dụng. Vì vậy, kỹ năng siêu khủng này ai cũng biết rõ nhưng không mấy ai luyện qua.
“Bổn cô nương khẳng định sẽ thắng, hừ.” – thông tấn khí đột nhiên bị cắt đứt.
Hỉ Ca bất đắc dĩ cười cười. Lại nói, chỉ sợ không ai có thể tưởng tượng được, lão đại của Vực Sâu sẽ là một nữ nhân. Hơn nữa, cô ta còn là kẻ đối đầu của Hỉ Ca, tính cách người này ti bỉ vô sỉ, lòng dạ hẹp hòi, cộng thêm không biết phân rõ phải trái! Đồng dạng, đối phương cũng hình dung y như vậy về Hỉ Ca. Còn chuyện, sự thật là thế nào, này còn phải đợi hạ hồi phân giải.
Bọn Cuồng Vũ chưa online, Hỉ Ca mang theo tiểu giọt nước nhà cô nơi nơi dọn quái. Hiện tại xác suất triệu hồi thành công tiểu nữ vương tăng cao không ít, Hỉ Ca triệu
Ban đầu, nơi này chỉ có một mình Hỉ Ca, dần dần người tới nhiều hơn, Hỉ Ca nhìn xuống thanh kinh nghiệm, còn có 2% nữa sẽ thăng cấp, cô cũng không tính đổi địa phương, đành đến một góc vắng vẻ tiếp tục xoát quái. Nếu chỉ có một mình, có lẽ Hỉ Ca sẽ không thu hút ánh mắt người ta, quan trọng là, bên người cô còn có một tiểu nữ vương. Tạo hình của tiểu nữ vương rất dễ gây sự chú ý. Bộ dáng nhỏ bé đáng yêu, vừa nhìn đã biết là sủng vật của người chơi. Quái vật hình người không phải là lạ, nhưng sủng vật hình người lại có quần công kỹ năng thì rất ít thấy qua.
Dẫn tiểu nữ vương đi một vòng tìm quái. Kết quả, quái không thấy mống nào, nhưng phía sau lại xuất hiện một đám ngoạn gia.
“Hỉ Ca? Ngươi thế nào chạy tới nơi này?” – hóa ra là người quen.
Hỉ Ca thở dài, vì sao ở chỗ này lại gặp Lôi Thương chứ?
“Không thấy sao, ta đang đánh quái.” – Đem đám quái tiểu nữ vương dẫn tới giết chết. Sau khi giết, nhìn trên mặt đất chỉ thấy bạch bản trang bị, Hỉ Ca bĩu môi. Bản thân vận khí triệt để tiêu thất, đánh hơn một giờ, một kiện lục sắc trang bị đều không thấy đâu.
“Nga ~~~ muốn hay không cùng ta đi đánh BOSS?” – Lôi Thương cười hì hì dán người qua, bộ dáng quyến rũ.
“… Ngươi có chủ ý gì?”
“Hắc hắc, Dược sư trong nghiệp đoàn chúng ta đều đã bị ca ca mang đi, đội ngũ không đủ người!” – gặp được một y sư tốt như Hỉ Ca, hắn làm sao có thể buông tha chứ. Tuy rằng chỉ cùng Hỉ Ca gặp qua 3 lần, nhưng Lôi Thương đối với Hỉ Ca thật sự có cảm tình. Hơn nữa kỹ thuật của Hỉ Ca ngay cả Lôi Thần cũng nhịn không được mà tán thưởng. Nếu không phải biết Hỉ Ca cùng “tên kia” có quan hệ mờ ám, hắn nhất định đã đem Hỉ Ca lôi kéo vào Kinh Lôi Hội rồi.
“Đánh cái gì?” – Hỉ Ca nhìn đội ngũ trước mặt, có 4 tên nam, đúng là không có dược sư.
“Thừa dịp mọi người bận rộn khai hoang di tích, chúng ta đi tầng 3 Sa Lục đánh Sa Long Vương đi, nói không chừng còn có thể đánh rớt tọa kỵ đấy.”
Ở Tây Vực sa mạc, Sa Lục là bản đồ rớt ra tọa kỵ nhiều nhất. Đặc biệt là BOSS tầng 2 và 3, Sa Hạt Vương và Sa Long Vương, bởi vì hai tọa kỵ này là loại mới, độc nhất vô nhị, cho nên xác suất đánh được vẫn rất khó khăn. Lôi Thương mặc dù đã có Sa Hạt tọa kỵ, nhưng người nào lại không thích Sa Long kia chứ. Bất quá có thể đánh được triệu hoán thạch hay không, hoàn toàn nhờ vào vận khí. Đặc biệt là vật phẩm đánh rớt ở bản đồ này sẽ trực tiếp rơi vào ba lô của ngoạn gia, còn không biết ai sẽ là người có vận khí hảo.
Tuy rằng Hỉ Ca không chán ghét thiên lý mã, cũng không thích chạy loạn khắp nơi, nhưng nghe Lôi Thương nói như vậy, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý. Hơn nữa nhìn xem bộ dáng của Lôi Thương, phỏng chừng nếu cô không đồng ý, hắn nhất định không buông tha cho cô.
“Hỉ Ca, ngươi tại sao không đi đánh di tích bản đồ?”
Sa Lục rất gần Sa Bảo, khoảng 20 phút lộ trình. Hỉ Ca cưỡi ngựa, mặc cái phòng sa bào cực kỳ dị hợm, đi bên cạnh Lôi Thương.
“Ngày hôm qua mới từ Mai Sa Hoàng Cung đi ra.”
“Rớt đồ gì tốt không?” – Lôi Thương hai mắt sáng ngời, Mai Sa Hoàng Cung thuộc loại địa phương tương đối giàu có. Nơi đó quái rớt ra trang bị cũng khá nhiều
“Chúc phúc bộ trang.”
“Hả, chúc phúc bộ trang? Ai cầm tới?” – Lôi Thương hiển nhiên là người biết xem hàng. Thuật sĩ có thể đeo 3 kiện trang bị kia, tuyệt đối không phải là điều vui sướng bình thường.
“Ta mua hai kiện, còn một cái… hừ, nó sớm muộn gì cũng là của ta.”
Xem hành động ngày đó của Hoa Mỹ Nhân, Hỉ Ca khẳng định cô ta cũng có 2 kiện của chúc phúc bộ trang. Cô ta thiếu chính là thứ đang ở trong tay Thất Tử. Lần này, cái nhẫn kia nhất định phải thuộc về cô! Bằng không cô sẽ bầm thây Thất Tử! Cho hắn biết lừa gạt cô sẽ lãnh hậu quả khủng bố thế nào. Lôi Thương thấy Hỉ Ca đằng đằng sát khí, chỉ biết há mồm không dám tiếp tục nói, cũng không biết rốt cuộc cô đang nghĩ đến cái gì.
Đi không bao lâu, Hỉ Ca rốt cục nhìn thấy Sa Lục trong truyền thuyết. Đó là một tòa thành chìm bên dưới sa mạc, theo cầu thang đá đã bị gió cát bào mòn đi xuống, nhất thời rất khó thích ứng với sự u ám. Mới vừa đặt chân xuống, Hỉ Ca nhận được tin tức hệ thống: bạn phát hiện Sa Lục.
Đập vào mắt Hỉ Ca đầu tiên là một cung điện xa hoa, trừ bỏ có chút cũ nát ở bên ngoài, nơi này cũng không có gì đặc biệt. Trên vách tường treo mấy bức bích hoạ sắc thái tiên diễm, đại điện được chống đỡ bằng những cột đồ đằng điêu khắc, nét đặc trưng quen thuộc của các bộ tộc sinh trưởng trên vùng sa mạc.
Đi được vài bước, Hỉ Ca phát hiện trên vách tường xuất hiện cái gì đó động đậy. Một con sa hạt đen xì từ bên trong bò ra. Có chút cảm giác như đang xem phim Vua Bọ Cạp, Hỉ Ca một bên theo Lôi Thương đi về phía trước, một bên bớt chút thời gian nhìn ngó xung quanh. Một toà địa cung to lớn thế này, nếu không có sự tồn tại của loài sinh vật sa hạt đáng ghét kia thì tốt biết bao.
Tầng một đều là quái cấp 20, khoảng cách chủ động cừu hận rất gần, trừ phi ngoạn gia đi đến trước mặt chúng, bằng không căn bản chúng không chú ý đến. Hỉ Ca cùng đoàn đội thực nhẹ nhàng lướt vào tầng 2.
Sa Lục tầng 2 có chút âm lãnh. Cung điện không còn nguyên vẹn, xung quanh là đống đá cùng đất cát lẫn lộn v với nhau. Nơi này Sa hạt là 35 cấp. Lôi Thương nói giết chết một vạn Sa Hạt thường có thể dẫn ra Sa Hạt Vương, hơn nữa thù hận là cố định. Sa Long Vương cũng đánh như vậy. Để phòng ngừa có ngoạn gia không đứng đắn tranh giành, ở trong này đánh quái, ngoạn gia chỉ có thể tổ đội, không thể lui đoàn. Mỗi ngày Sa Hạt Vương cùng Sa Long Vương chỉ có thể triệu hồi một lần trong một giờ, hơn nữa một vạn quái thường kia cũng phải ở đây đánh trong một giờ đó mới được.
Đội ngũ của Hỉ Ca, tính cả cô, tổng cộng có 3 thuật sĩ, một kiếm khách, một thích khách, đều thuộc loại tấn công cao. Nếu không có người cố ý đoạt quái, Sa Long Vương hẳn sẽ là vật nằm trong lòng bàn tay.
Lôi Thương vì khối triệu hoán thạch Sa Long Vương mà đã lao tâm khổ tứ tính kế nhiều ngày, bằng không vì sao ngay cả di tích bản đồ hắn cũng chưa đi, thừa dịp lúc này chạy tới đánh Long Vương chứ. Người trong Kinh Lôi Hội gửi tin tức lại, nói bên trong Sa Lục không phát hiện bóng dáng ngoạn gia, Lôi Thương liền vội vã chạy ngay tới.
Đánh vài con sa hạt chặn đường xong, Hỉ Ca cùng Lôi Thương xuống Sa Lục tầng 3. Mới vừa đi đến cửa, đột nhiên thấy bóng một ngoạn gia đi tới.
“Lôi Minh, ngươi không phải đang làm nhiệm vụ à, sao lại chạy đến đây?” – Lôi Thương gặp người quen, có chút kỳ quái hỏi.
“Năm phút trước, có một đội nữ nhân đi xuống đây, hẳn là người của Mỹ Nhân Bang.”
Lôi Thương nhíu mày: – “Lại là Mỹ Nhân Bang!”
Một núi không thể có hai hổ, cho nên Mỹ Nhân Bang cùng Kinh Lôi Hội thường xuyên xảy ra va chạm. Cũng may Lôi Thần luôn nhường nhịn Hoa Mỹ Nhân. Tuy đại sự không phát sinh nhưng tiểu sự thì không thể tránh khỏi. Đoạt BOSS, giết người… là loại tiểu sự xảy ra hằng ngày.
“Một lát nếu có đánh nhau…” – Lôi Thương quay đầu nhìn về phía Hỉ Ca, còn chưa nói hết câu đã bị Hỉ Ca cướp lời.
“Nếu có đánh nhau, ta nhất định sẽ chạy trốn.”
“Đồ chết nhát.” – Lôi Thương than thở một câu, cũng không xem lời Hỉ Ca nói là thật.
“Xí, ta là thương tiếc mạng nhỏ của ta à nha. Sẽ đánh nhau sao?” – Hỉ Ca nhìn xung quanh, trên đất bất chợt chui ra một con sa long. Tuy hệ thống đã tận lực mỹ hóa (biến cho đẹp đẽ), nhưng trong mắt Hỉ Ca, nó vẫn chỉ là một con giun khoác khải giáp. Mặc dù Hỉ Ca không sợ sâu, nhưng cô đối với sinh vật có hình dáng giống con giun lại vô cùng chán ghét. Nhất là sau cơn mưa, khi đi ra ngoài tản bộ liền sẽ gặp cái loại sinh vật có bề ngoài không mấy đẹp đẽ này.
Sa Lục tầng 3 rất lớn. Lôi Minh đem vị trí của mấy người Mỹ Nhân Bang chỉ cho Lôi Thương rồi mới đi về giao nhiệm vụ. Lôi Thương ngẫm nghĩ, quyết định không chủ động đi tìm phiền toái, mà tìm một phương hướng khác bắt đầu xoát quái.
Hỉ Ca đem Tiểu nữ vương ra để dẫn quái, thích khách và kiếm khách cũng chạy đi lùa quái. Trong chốc lát, 2 người một sủng (vật) dẫn về một đám đông nghìn nghịt sa long. Thích khách cùng kiếm khách kỹ thuật đều không tồi, chuyện dẫn quái cơ bản không mất chút máu nào. Hỉ Ca không cần lãng phí thời gian thêm huyết cho họ, cô thi triển đóng băng thuật đánh vào đám sa long trước mắt. Ba thuật sĩ điên cuồng hướng trên người đám quái kia quăng ra quần công kỹ năng. Chốc chốc là một đạo ngũ lôi, lát sau lại là một biển lửa ngút trời. Hỉ Ca càng khoa trương, quần công kỹ năng của cô phóng ra một loạt băng tiễn, không tới 2 phút, gần 200 con quái cứ như vậy ngã ạch xuống.
Điểm ưu việt của nơi này chính là tốc độ reload (sinh quái mới) cực mau. Đáng tiếc điểm kinh nghiệm quá ít, lại không rớt tiền, bằng không thật sự là một địa điểm luyện cấp hoàn hảo. Hỉ Ca mắt thấy đánh nhiều như vậy mà bản thân kinh nghiệm mới tăng được hơn 1%, liền nhịn không được lắc đầu. Bất ngờ là khi cô mở ba lô, thế nhưng phát hiện bên trong có một mảnh (ghép) Sa Long triệu hoán thạch. Mấy thứ này được hệ thống phân phối ngẫu nhiên, là vật phẩm không buộc định. Cần 50 mảnh để ghép thành khối tinh anh Sa Long triệu hoán thạch.
Mắt thấy còn có năm phút đồng hồ nữa là hết thời gian quy định, bọn họ cũng đã giết hơn 9700 con. Lượt đánh cuối cùng, kiếm khách cùng thích khách đi ra ngoài không chỉ dẫn vài trăm quái vật về mà còn dẫn thêm 2 nữ nhân. Xem danh hiệu trên người 2 nữ nhân kia, thật hiển nhiên là người của Mỹ Nhân Bang. Phỏng chừng là bọn họ đánh không xong cho nên mới lại đây gây phiền toái.
Hai nữ nhân kia đều là thích khách. Các cô thế nhưng không công kích bọn họ mà quay sang cướp quái. Lôi Thương vừa thấy hành động của 2 cô ta liền trực tiếp đổi thành hình thức chủ động công kích, một cái ngũ lôi oanh đỉnh bổ xuống, đem cả quái lẫn người cùng đánh. Hai người đó còn chưa kịp hiểu tình thế đã bị Hỉ Ca dùng ba lượt băng trùy xử lý một người, người còn lại bị một đạo ngũ lôi giáng xuống, rồi bị thích khách trong đội Hỉ Ca trực tiếp cắt cổ. Thoải mái khoái trá xử lý 2 người tự tìm phiền toái xong, bọn họ rốt cục trong một phút cuối cùng đem Sa Long Vương dẫn xuất ra.
Tuy rằng Sa Long Vương chỉ hơn Sa Long quái bình thường có một cái tự, nhưng hình tượng này quả thật là khác nhau một trời một vực. Mãnh long uy vũ trước mắt kia so với hình ảnh mấy con giun ngọ nguậy hiển nhiên không cùng một đẳng cấp.
Người lơ là như Hỉ Ca mà cũng bị Sa Long Vương hấp dẫn, đối với triệu hoán thạch kia nổi lên hứng thú. Bởi vì vừa rồi cừu hận của Hỉ Ca cao nhất, công kích cũng là cao nhất, cho nên Sa Long Vương vừa xuất hiện, việc đầu tiên nó làm chính là tấn công cô. Cũng may Hỉ Ca đủ linh mẫn để né tránh. Còn chuyện cô không cẩn thận đem Lôi Thương ném qua trước mặt Sa Long Vương, tuyệt đối là hiểu lầm nha ~~
Kiếm khách nhanh chóng đem thù hận kéo trở về, Hỉ Ca thuận tay ném cho Lôi Thương một cái huyết tế. Lôi Thương sắc mặt cuối cùng mới khôi phục bình thường. Hắn thật không rõ, nữ nhân này thế nào mà vừa thấy chuyện sống chết trước mắt liền như vậy nhát gan, thật ti bỉ! Muốn đẩy cũng nên đẩy cái tên thích khách máu trâu bên cạnh cô kìa, làm sao có thể đẩy một thuật sĩ gầy yếu như hắn chứ!
Sa Long Vương không khó đánh, chính là huyết lượng hơi nhiều một chút, lại có thể điều khiển mấy cột cát. Khi cột cát xuất hiện, trong 30s phải đem nó đánh vỡ, bằng không nó sẽ hồi huyết. Bốn người kia thực sự đã phối hợp quen, Hỉ Ca chỉ cần thêm huyết là được, cho nên cũng không xuất hiện sai sót. Ngẫu nhiên Hỉ Ca còn dư ra chút thời gian để cùng Lôi Thương bọn họ đánh đánh vài chiêu. Đại khái đánh khoảng chừng 50 cột cát, huyết lượng của Sa Long Vương rốt cuộc thấy đáy. Mắt thấy thắng lợi trước mắt, một trận thanh âm ồn ào theo cách đó không xa đột nhiên truyền tới.
“Mỹ Nhân Bang đến, lát nữa mọi người cẩn thận chút.” – Lôi Thương phân phó trên kênh đội ngũ, sau đó tăng tốc độ đánh quái. Không còn cột cát xuất hiện, Hỉ Ca chỉ cần cấp kiếm khách thêm huyết, thế nên cô cũng gia nhập đội ngũ đánh quái.
Ngay tại thời điểm Sa Long Vương ầm ầm ngã xuống, đám người Mỹ Nhân Bang xuất hiện trước mặt bọn họ. Hỉ Ca nhìn lướt qua, tổng cộng có 8 người đến. Hình như Mỹ Nhân Bang cũng đang bận rộn khai hoang ở di tích bản đồ, bằng không đã không có ít người đến như vậy.
“Lôi Thương, ngươi giết người của chúng ta là có ý gì?” – người lên tiếng là Đường chủ Yến Mỹ Nhân. Cô ta vừa xuất hiện liền trực tiếp chất vấn Lôi Thương, biểu cảm kia, hừm, thật muốn cho cô ta một gậy.
“Thích giết thì giết, ngươi định làm gì ta?” – Lôi Thương còn mở ra chủ động công kích hình thức. Hắn vừa mới kiểm tra túi đồ một chút, Sa Long Vương triệu hoán thạch không có rớt vào túi hắn, vốn hắn đang hậm hực, nay lại có người đến tra hỏi, ai còn dám mong hắn khẩu khí sẽ ôn hòa a.
Hơn nữa, căn cứ hiểu biết của Hỉ Ca đối với hắn mà nói, tên này căn bản không phải là người biết thương hương tiếc ngọc. Thật không biết thời điểm Beta, các nữ ngoạn gia chết mê chết mệt hắn ở điểm nào?! Lời nói của Lôi Thương hiển nhiên có tính khiêu khích nhất định, Yến Mỹ Nhân kia bị nói mặt đỏ tai hồng, hẳn là không ngờ tới Lôi Thương sẽ nói như vậy.
“Ngươi… ngươi nhất định phải cho chúng ta một cái công đạo.”
“Ta có thể đại biểu Kinh Lôi Hội, nhưng ngươi có thể đại biểu Mỹ Nhân Bang sao? Đừng nói ta khinh thường ngươi à.”
“Thực ác mồm… ” – Hỉ Ca lắc đầu. Cô luôn cho rằng ác độc là từ dùng để hình dung vu bà (phù thủy?!), không nghĩ tới, từ này đặt trên người Lôi Thương lại chuẩn xác như vậy.
Nữ nhân tức giận kỳ thực rất đáng sợ. Yến Mỹ Nhân đầu óc nóng lên, căn bản quên mất lời trưởng lão đã dặn qua, không thể động tới Lôi Thương. Cô ta hiện tại một lòng chỉ muốn đem Lôi Thương giết chết, tốt nhất là có thể thi hành tiên thi (đánh xác chết).
Giết thành viên bình thường của Kinh Lôi Hội chỉ là chuyện nhỏ, nhưng Lôi Thương chính là Kinh Lôi Hội lão nhị. Nếu như giết hắn, vấn đề liền biến lớn. Mỹ Nhân Bang sẽ vô tình cùng Kinh Lôi Hội kết đại cừu.