Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 9




Bạch Nhược Y làm việc nhanh gọn, ra khỏi quán cà phê là đi Paris ngay.

Điều này dẫn đến việc cô tới quá sớm, vốn là hẹn với khách hàng gặp mặt vào buổi trưa hôm sau, thế mà cô lại đến trước một ngày. Ngồi ở trong phòng khách sạn, Bạch Nhược Y hơi buồn rầu, không biết làm gì mới đúng, cô mở máy tính ra oán trách với thư ký của mình, tại sao không nói rõ lộ trình, hại cố lãng phí thời gian một cách vô ích.

Thư2ký nói với cô khách sạn này đặc biệt nhất chính là hồ bơi của họ, vừa lớn vừa sang trọng, nằng nặc đề nghị cô đi thử một lần. Bạch Nhược Y cẩn thận suy nghĩ về đề nghị của thư ký, nhớ tới cũng đã rất lâu rồi mình không có thả lỏng. Bạch Nhược Y gập máy tính lại, đi thẳng đến hồ bơi trong khách sạn. Hồ bơi này thật sự giống như thư ký miêu tả, sang trọng rộng lớn, khách sạn cổ ở cũng coi như5là một khách sạn xa hoa, bởi vậy khách cũng không đồng như những khách sạn bình thường khác. Bạch Nhược Y vào phòng thay quần áo thay một bộ đồ bơi, lộ ra da thịt trắng nõn của cô cùng với dáng người quyến rũ. Mấy tên đàn ông nghỉ ngơi ở cạnh hồ bơi thấy Bạch Nhược Y ra ngoài, tất cả đều mở to hai mắt nhìn.

Cực phẩm, tuyệt đối là cực phẩm. Bạch Nhược Y đã sớm quen với những ánh mắt mang theo tính xâm lược nồng6đậm này, cũng may hồ bơi khá lớn, cô đi tới khu vực ít người mới từ từ xuống nước. Mới vào trong nước có hơi lạnh, đến lúc cô bắt đầu bơi mới cảm thấy độ ẩm vừa phải, Bạch Nhược Y tiện tay hất tóc dài trên người ra sau, mái tóc ướt đẫm dính sát sau lưng khiến cô không thoải mái lắm. Mà ở chỗ hồ bơi lại có một người đàn ông mặc quần áo bình thường giản dị đang đứng, rất rõ ràng là anh không5đến để bơi. Anh tới bên cạnh hồ bơi nghỉ ngơi, chỉ là không nghĩ đến sẽ gặp phải cô. Một đôi mắt đen thâm thúy không thấy đáy hơi nheo lại, không nói một lời mà nhìn chăm chú người phụ nữ vô cùng phong tình trong hồ bơi. Làn da của cô vẫn trắng như vậy, vô cùng mịn màng, nhất là khi ở trong nước lại càng trắng đến gần như trong suốt. Có câu nói “trắng che trăm xấu”, chỉ riêng làn da của cô đã có thể3nói là ưu tú, huống chi mặt của cô cũng cực kì xinh đẹp, quả thật chính là con cưng của Thượng Đế.

Thoáng nhìn một cái, chỉ có kinh hồng“.

(*) Chỉ liếc mắt một cái đã lưu lại ấn tượng sâu sắc mãnh liệt.

Một lát sau, Bạch Nhược Y cảm thấy hơi mệt, bơi qua cạnh hồ, cô muốn đi lấy một ly đồ uống lạnh.

Nhưng cả người cô vừa mới đến mép hồ thì đã có một bàn tay màu đồng cầm một ly chanh đá để ở trước mặt cô.

Cô nhướn mày mỉm cười, không ngờ người đến gần này lại biết mình muốn lấy chanh đá. Cô ngẩng đầu nhìn người đến gần, sắc mặt chợt trầm xuống, cũng không nói gì, chỉ lướt qua cơ thể anh, tự mình đi lấy một ly đồ uống lạnh khác.

Uống xong ly nước lạnh, Bạch Nhược Y cũng không còn hăng hái bơi lội nữa, mà đi về phía một cái cửa ra khác. Nhưng cánh tay màu lúa mạch đó lại duỗi ra nắm cổ tay Bạch Nhược Y kéo lại. “Làm gì vậy?” Bạch Nhược Y xoay người lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông đó. “Lấy năm trăm vạn của tôi chạy đến nơi này làm người giàu có rồi trở mặt hả? Hay là cô đã tìm được một kim chủ khác, dùng cơ thể của mình đổi được không ít tiền rồi?” Khoé miệng Thẩm Đình Thâm mang theo nụ cười thản nhiên, vừa tựa như châm chọc vừa tựa như đùa cợt. Khuôn mặt Bạch Nhược Y không chút cảm xúc nhìn Thẩm Đình Thâm, cô không biết sau khi xa cách một năm, Thẩm Đình Thâm gặp lại mình còn muốn tìm mình nói chuyện là tâm trạng gì.

Theo đạo lý mà nói, hai người không có chút tình cảm nào, sau khi ly hôn đều có cuộc sống của riêng mình, cho dù tình cờ gặp cũng nên là giả bộ như không quen biết mới đúng chứ.

Bạch Nhược Y bĩu môi: “Tôi với anh đã không còn chút quan hệ nào, việc này cũng không phiền Thẩm Đình Thâm anh quan tâm. Huống chi năm trăm vạn đó cũng không phải là anh cho tôi, là tôi dùng những tấm ảnh đổi lấy, anh cũng đừng cảm thấy tối giống như chiếm tiện nghi của anh vậy. Muốn trách thì trách lúc anh và Hạ Tiêu Tiêu ở chung với nhau không cẩn thận.”

Bạch Nhược Y cô cũng không hề có ý châm biếm Thẩm Đình Thâm, cô đã không muốn có bất cứ dính líu nào với anh, chẳng qua là cô đang khách quan trần thuật lại sự thật mà thôi.

Thẩm Đình Thâm hiểu từ đầu đến cuối Bạch Nhược Y không hề có chút tình cảm nào với anh, dù là tình vợ chồng hay là cảm xúc oán hận cũng không hề có. Anh rất ngạc nhiên, rốt cuộc Bạch Nhược Y là dạng phụ nữ gì, khi xưa dù anh kết hôn với cô cũng không muốn giúp cô cứu tập đoàn Bạch thị, lúc này cô lại không oán hận mình một chút nào sao? Không phải cô nên hận anh thấu xương sao?

Thẩm Đình Thâm nhếch môi mỏng, nhìn Bạch Nhược Y từ trên xuống dưới tựa như lần đầu tiên gặp cô: “Không thể không nói kỹ năng diễn xuất của cô rất tốt, thật sự rất khó tưởng tượng người phụ nữ phục vụ ở dưới thân tôi một năm trước cũng tên là Bạch Nhược Y.” Thẩm Đình Thâm cũng không biết rốt cuộc mình đang làm gì, cố gắng chọc Bạch Nhược Y nổi giận, từ đó chứng minh Bạch Nhược Y vẫn còn oán hận mình sao? “Anh còn muốn nói kỹ năng trên giường của tôi cũng tốt phải không?” Bạch Nhược Y nhếch môi cười cười: “Mặc dù những lời khen này tôi đã chán nghe rồi, có điều vẫn phải cám ơn Thẩm Đình Thâm anh đã khen.”

Nói xong Bạch Nhược Y liền dùng sức tránh thoát khỏi tay Thẩm Đình Thâm, không mang theo một chút tình cảm lập tức quay đầu đi. Giống như Thẩm Đình Thâm chỉ là một người đàn ông đáng ghét mà thôi, hoàn toàn không hề khơi nổi một chút gợn sóng nào trong lòng Bạch Nhược Y.

Ban đêm.

Bạch Nhược Y mới vừa nhớ kỹ tài liệu thì nghe chuông cửa vang lên.

Đưa thức ăn khuya sao? Bạch Nhược Y vô thức nhìn thử đồng hồ góc dưới bên phải máy tính, hơn tám giờ. Cô vừa mới ăn xong bữa tối hơn một tiếng, bây giờ lại đến đưa thức ăn khuya có phải là quá sớm hay không? Lông mày nhỏ nhắn của Bạch Nhược Y hơi nhíu lại, nếu thật sự tới đưa thức ăn khuya, cô cần phải đi tranh luận với quản lý ở đây về việc sắp xếp thời gian ăn khuya. Nhưng khi mở cửa ra thì cô lại thấy Thẩm Đình Thâm vẫn mặc bộ quần áo giản dị trước đó, đôi mắt hẹp dài hơi rủ xuống mang theo một chút ý lạnh đứng ở cửa. Thấy Bạch Nhược Y mở cửa, anh lập tức mở miệng nói: “Khách hàng của tôi uống nhiều ngủ thiếp đi ở phòng tôi, tôi không muốn ngủ chung với anh ta cho nên tôi muốn ngủ chung với cô.” Giọng điệu của Thẩm Đình Thâm hoàn toàn không phải câu nhờ vả mà là câu trần thuật không cho phép từ chối. Nếu là người bình thường thấy khí thế này của Thẩm Đình Thâm nhất định sẽ ngoan ngoãn để cho anh ta đi vào.

Nhưng Bạch Nhược Y không phải người bình thường, cô chỉ coi như Thẩm Đình Thâm cũng uống quá nhiều rượu, thậm chí ngay cả mở miệng từ chối cô cũng lười nói, trực tiếp dùng sức đóng cửa lại. Cánh cửa phát ra một tiếng Trầm” hơi lớn, Thẩm Đình Thâm bĩu môi, trong lòng thầm nói một câu đáng chết.

Dựa vào thân phận và khuôn mặt của Thẩm Đình Thâm, dù ở nơi nào phần lớn phụ nữ cũng đều chạy theo như điên. Chưa từng có chuyện anh bị sập cửa vào mặt, người phụ nữ này cố tình chơi lạt mềm buộc chặt với anh sao? Từ đó khơi dậy hứng thú của anh? Hay là có thật sự không có một chút cảm giác nào với anh?

Thẩm Đình Thâm trở lại phòng của mình, lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc điện thoại: “Giúp tôi điều tra thời gian Bạch Nhược Y trở về, cần phải mua được vé máy bay bên cạnh chỗ của cô ấy.” Lý Lâm ở đầu bên kia nghe Thẩm Đình Thâm nhắc tới Bạch Nhược Y, hết sức nghi hoặc, tại sao chủ tịch đến Paris một chuyến lại đụng phải Bạch Nhược Y rồi? Dĩ nhiên những lời này anh nhất định không dám trực tiếp hỏi Thẩm Đình Thâm, mà lập tức trả lời: “Vâng, chủ tịch, anh yên tâm tôi nhất định giúp anh mua được vé.”