Thịnh Thế Diên Ninh

Chương 51: Âm mưu buông xuống




Chương 51: Âm mưu buông xuống

Không bao lâu sau, Vũ Lương mệt thở hồng hộc đã chạy về được đến nơi, 10 vòng tuy không quá rộng, tổng quãng đường chắc cũng chỉ chừng ba bốn cây số thôi, thế nhưng đừng quên trên người hắn vẫn có mặc giáp hơn mười ký trên người, với thể lực của hắn hiện tại thực hiện một lần chạy như vậy đã là một thử thách cực hạn.

Thực tế Nguyễn Vô Niệm cũng là muốn dựa trên biểu hiện của Vũ Lượng mà tiến hành huấn luyện cho đám binh lính này, ít nhất là 20 lính thường trực bao gồm cả đám Thập trưởng, đối với tiêu chuẩn hiện tại mà nói bọn hắn là tinh nhuệ, thế nhưng trong mắt của Nguyễn Vô Niệm bọn hắn lại quá yếu gà, ít ra là so với gia nô quân kiếp trước của Nguyễn Vô Niệm lại quá yếu.

Hiện tại Nguyễn Vô Niệm còn chưa muốn mở rộng huấn luyện toàn bộ binh sĩ, hay nói cách khác hiện tại hắn không đủ sức để làm như vậy, huấn luyện một chi quân đội tinh nhuệ quá tốn kém, kiếp trước Nguyễn Vô Niệm có điền trang bạt ngàn đủ cung ứng nuôi một đội quân gia nô hàng ngàn người tinh nhuệ, thế nhưng hiện giờ hắn chỉ có cái nịt, thậm chí còn chưa bằng cái nịt, chỉ bằng lương thưởng 10 bó lúa một tháng của triều đình hiện tại tuyệt đối không thể huấn luyện được ra một đơn vị quân đội tinh nhuệ như Nguyễn Vô Niệm mong muốn.

Hai binh sĩ đỡ Vũ Lương vào xong, lúc này Nguyễn Vô Niệm mới nói.

- Hôm nay ta đến báo danh với Đô chỉ huy sứ Lê Thụ, đồng thời cũng là gặp mặt với các binh sĩ của sở Thiên Định, từ nay các ngươi là binh sĩ dưới trướng của ta, phải tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của cấp trên, nếu không cứ theo quân pháp xử lý. Đã rõ chưa?

- Đã rõ thưa vệ uý.

Bọn lính đồng thanh hô, tuân lệnh cấp trên, trong quân pháp đã có rất rõ, trái lệnh chém không tha. Nguyễn Vô Niệm lại nói tiếp.

- Hai ngày sau ta phụng chỉ dụ của thánh thượng đi lên Thái Nguyên có công cán, nhiệm vụ vô cùng quan trọng, hơn nữa còn có vận tải theo đồ khí giới, quân nhu các loại, ta cần 20 kỵ theo ta đi Thái Nguyên, trên đường hung hiểm, cần phải vũ trang đầy đủ. Hiện tại ai muốn theo ta?


- Thuộc hạ, thuộc hạ!

Bên dưới có đến hơn một nửa người giơ tay xung phong muốn đi, quả thực đối với bọn hắn cứ ở mãi giữ hoàng thành và cung thành cũng là một nhiệm vụ cực kỳ mệt mỏi, vì vậy khi có cơ hội bọn hắn thật muốn ra ngoài, thậm chí Vũ Lương đứng còn muốn không nổi cũng vấn cố gắng giơ tay lên xung phong, số còn lại thì chỉ muốn hết phiên sau đó trở về nhà. Nguyễn Vô Niệm âm thầm nhớ lại những gương mặt này, chỉ có những người muốn kiến công lập nghiệp, không ngừng thăng tiến thì mới xứng đáng trở thành binh lính của hắn. Nguyễn Vô Niệm nói.

- Ta chỉ cần 20 kỵ thôi, ta sẽ lấy Đỗ Quân Đao và Vũ Lương làm hai thập trưởng, các ngươi chọn trong những người xung phong để đi Thái Nguyên, yêu cầu là phải biết cưỡi ngựa, cần năm người biết bắn cung, năm người biết bắn súng. Sau khi chọn người xong lên danh sách đến tư mã nhận đồ quân nhu, quân lương, khí giới, lĩnh 21 con chiến mã, chọn loại ngựa Bắc Hà tốt nhất. Hai ngày sau lập tức lên đường.

- Tuân lệnh vệ uý.

Ngày hôm đó Nguyễn Vô Niệm còn lệnh cho Mạc Khoa mổ hai con heo đem vào để khao quân coi như kết thân với các binh sĩ. Nguyễn Vô Niệm cũng dành một ngày để chuẩn bị mọi thứ trước khi đi, điều đáng mừng chính là Mạc Khoa báo cáo trở lại doanh thu ngày thứ hai vẫn rất không tệ, vẫn lãi được hơn trăm quan, điều này đến từ việc bán bánh. Việc tiệm Điềm mỗi ngày ra hai loại bánh mới khiến cho khánh hàng không khỏi tò mò đi vào tiệm xem thử, tạo thành hiệu ứng đám đông khiến cho tiệm Điềm lúc nào cũng đông khách, danh khí ngày càng tăng cao, dù rằng có một lượng lớn người chỉ xem qua cho biết, không mua được thế nhưng thái độ của nhân viên trong tiệm luôn rất tốt, bọn hắn cảm thấy vô cùng thoả mãn, đi ra ngoài liền bốc phét một phen, khiến người người khi nói về tiệm Điềm thì đều là điều tích cực.

Trong khi đó ở bên trong điện cần chánh, Lê Khang đã đi vào bên trong gặp mặt hoàng đế, hắn vừa nghe Lê Thụ nói về việc Nguyễn Vô Niệm đi Thái Nguyên, hắn liền biết đến là việc gì.

- Bệ hạ tin tưởng Nguyễn Vô Niệm sẽ làm được sao? Hắn còn quá trẻ.

Buồn cười chính là Lê Khang chính là người đầu tiên nói Nguyễn Vô Niệm là ngọc thô cần phải rèn dũa thì lúc này cũng chính là người lo lắng hắn còn quá trẻ làm lỡ việc. Dù sao việc này lại liên hệ chặt chẽ đến vùng biên giới quốc gia, nếu như Nông Kính ngã về phía Quảng Tây Đại Việt có lẽ sẽ phải tốn một phen động binh. Lê Bang Cơ nói.


- Trẫm tin tưởng Vô Niệm sẽ không làm Trẫm thất vọng, so với những người còn đang bập bõm học văn hoá Nùng thì Vô Niệm rõ ràng tốt hơn, chưa kể khả năng ứng biến cũng như khứu giác chính trị của hắn cũng tốt hơn những người kia, vì vậy Trẫm nghĩ Vô Niệm khả năng thành công còn lớn hơn. Huống chi... đây cũng là ý tứ của Thánh từ (Thái hậu).

Lê Khang nghe đến đây thì không nói gì nữa, ý định của Thánh từ là không thể thay đổi, huống chi bệ hạ nói đúng, nếu như Nguyễn Vô Niệm đã nghĩ ra kế sách tức là hắn cũng đã có cách để đối phó với tình hình này. Hi vọng Vô Niệm sẽ không làm hắn thất vọng đi.

Một bên khác Lê Hoài Chi cũng mang tin tức đến cho Lê Ê, Nội mật viện bọn hắn chịu trách nhiệm giữ điển chương, chế độ, văn thư của triều đình, vì vậy thông tin cũng là nhanh nhất. Việc Thái Nguyên Lê Ê chú ý rất chặt, do đó mệnh lệnh cho Nguyễn Vô Niệm đi Thái Nguyên được soạn ra văn bản Lê Hoài Chi lập tức biết được.

- Thằng nhóc La Hiên bá này ỷ có một chút công cán lại không biết trời cao đất rộng, hoàng đế cũng thật là hồ đồ, lại giao việc này cho một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch đi làm.

Lê Ê hừ lạnh không vui nói, hắn không ngờ bệ hạ lại bác bỏ hai kế sách của hắn, nhưng lại sử dụng kế sách của một thằng nhóc mới mười lăm tuổi còn chưa được vào triều. Lê Hoài Chi nói.

- Bệ hạ dù sao cũng còn nhỏ tuổi, cần phải có sự giúp đỡ của các trọng thần, lần này thất bại cũng coi như là một bài học, cũng để tên La Hiên bá kia cút khỏi triều đình.

Dù Vô Niệm còn chưa khởi hành thế nhưng bọn hắn đã cho rằng Vô Niệm chắc chắn thất bại rồi. Lê Ê lắc đầu nói.

- Làm sao như thế được, việc tư ra việc tư, việc công ra việc công, dù bệ hạ có không nghe lời ta can gián, thế nhưng ta cũng không thể để tình huống biên giới xấu đi được, đây là vấn đề liên quan đến an nguy của vùng biên giới. Phái một đội người đi chặn đánh hắn, không cần giết, chỉ cần doạ lui bọn chúng là được. Tên nông dân vừa ra chiến trường thấy cảnh chém giết chắc chắn sẽ hoảng sợ chạy trở về. Khi đó để đài quan hặc tội đuổi hắn đi là được. Bệ hạ đến khi đó lại phải dùng đến chúng ta.


- Đại nhân nói phải.

Cuối cùng cũng đến ngày bọn hắn xuất binh, Nguyễn Vô Niệm từ sớm đã vào trong hoàng thành gặp mặt các binh sĩ, Lê Bang Cơ cũng đã cho Lỗ Bộ ty vận chuyển đến "quà" cho Nông Kính gồm 40 cây giáo, 20 thanh gươm, một bộ giáp, 400 mũi tên, 40 thỏi sắt, ngoài ra còn có gần trăm thanh nông cụ. Nguyễn Vô Niệm còn bảo Mạc Khoa mua vào ba mươi ký muối chất vào một bao mang đến.

Nhìn như không nhiều, thế nhưng sắt và muối chính là hai thứ mà triều đình quản rất chặt, đặc biệt là đối với những châu, sách, động miền cao, triều đình rất hạn chế cung ứng muối và sắt lên hai nơi trên này, bình thường người trên miền ngược phải xuống miền xuôi bán các loại đặc sản trên đó sau đó mua muối đem trở về, hoặc một số thương nhân sẽ đem muối lên vùng cao bán, dù thu lợi lớn nhưng đồng thời cũng cực kỳ hung hiểm, dù sao đường lên miền ngược thực sự không dễ dàng chút nào.

Đỗ Quân Đao cùng Vũ Lương cũng đã tập hợp binh mã từ sớm, y giáp sẵn sàng, bọn hắn đến nhận đồ khiến cho quan tư mã không khỏi toát mồ hôi. Bọn hắn đòi giáp, gươm, súng đạn đều phải là hàng mới, đặc biệt mỗi người trang bị ít nhất là một thanh mã thương, một thanh gươm. Ngoài ra còn có năm súng hoả thương, kèm theo mỗi súng là 40 phát đạn, mười cây cung, mỗi cây kèm theo ba mươi chi mũi tên.

Quân lương phải đủ ăn trong vòng một tuần, ngoài ra còn phải có ngũ cốc cho ngựa đầy đủ. Nếu không phải có khẩu dụ của bệ hạ cũng như mệnh lệnh từ đô chỉ huy sứ, hắn thực sự nghĩ đám người này định đi tạo phản chứ không phải là đi công cán gì. Chi phí cho đám người này đi công cán còn cao hơn gấp đôi cả một đội quân có quân số tương đương. Nguyễn Vô Niệm biết rõ bệ hạ ủng hộ hắn, có Lê Thụ chống lưng, quan tư mã chắc chắn không dám làm khó, nên hắn để cho Đỗ Quân Đao và Vũ Lương mặc sức đòi. Hai con hàng này vốn cũng bị quan tư mã hành khổ không ít, lần này lập tức mở công phu sư tử ngoạm đòi lương.



Mười vạn năm trước, Kiếp tộc phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Cổ Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, quét ngang võ giới.
Mời đọc: