Tiếng hô rất vang, lại cực kỳ có lực, bên trong tràn đẩy sự uy nghiêm cùng khí thế sát phạt khiến cho tất cả binh sĩ đều giật mình, thậm chí bọn hắn không thể tin rằng tiếng hô vừa rồi lại được xuất phát từ vị thiếu niên này. Nhìn mọi người còn đang sửng sốt, Nguyễn Vô Niệm lại lần nữa quát lớn.
- Ta, Ngự tiền vệ sĩ vệ uý, lệnh cho binh sĩ sở Thiên Định tập hợp, trong vòng mười giây người nào không đến lập tức xử theo quân pháp! Mười, chín...
Các binh sĩ trong sở Thiên Định lập tức vội vàng bò dậy chạy đến trước mặt của Nguyễn Vô Niệm xếp thành hàng ngũ, dù sao bọn hắn cũng là cấm quân chứ không phải là quân đội ở các đạo, huống chi quân pháp của Đại Việt rất nghiêm minh, không ai muốn bị chịu đòn roi cả. Rất nhanh liền đã xếp ngay hàng thẳng lối, chỉnh tề khi Nguyễn Vô Niệm đếm đến tiếng cuối cùng. Đối với tốc độ của những binh sĩ này Nguyễn Vô Niệm khá hài lòng, thực không hổ danh là quân đội hùng mạnh nhất vùng Đông Nam Á hiện tại. Nguyễn Vô Niệm nói lớn.
- Thập trưởng bước lên phía trước.
Trong hàng lập tức bước lên phía trước chín người. Bọn hắn chính là sĩ quan cơ sở bên trong quân, Nguyễn Vô Niệm còn nhận ra trong số này còn có cả Đỗ Quân Đao - người dắt hắn vào doanh. Nguyễn Vô Niệm nhíu mày nói.
- Còn một người nữa đâu?
Một sở dù chỉ có bách nhân đội có thể không có một bách phu trưởng nhưng mỗi mười người thì phải có một thập trường, đây rõ ràng thiếu một người.
Lúc này từ bên trong nhà gỗ, một binh sĩ y giáp không chỉnh tề mới vội vã chạy ra ngoài đứng vào bên trong hàng. Nguyễn Vô Niệm lập tức quát lớn.
- Người đến trễ lập tức bước ra khỏi hàng.
Giọng nói có lực, nghiêm khắc vô cùng, thậm chí Nguyễn Vô Niệm không tự chủ lại phát ra khí thế lúc hắn tham gia chiến trận lao vào hàng vạn quân Nguyên, khí thế sát phạt khiến cho các binh sĩ Cấm quân rợn tóc gáy, dù bọn hắn là Cấm quân, thế nhưng cũng có rất nhiều người còn chưa ra chiến trường bao giờ, còn chưa thấy sát khí nào như thế. Đỗ Quân Đao ánh mắt nhìn về phía Vô Niệm cũng thay đổi, dường như hắn đã quá xem thường vị tân nhiệm vệ uý này.
Binh sĩ kia thân hình có hơi run đi ra nói.
- Thập trưởng Vũ Lương chào vệ uý. Vừa rồi... ta có ngủ...
- Im miệng!
Nguyễn Vô Niệm quát lớn một tiếng làm cho Vũ Lương phải ngậm miệng lại. Nguyễn Vô Niệm cảm thấy suốt mười mấy năm qua còn chưa bao giờ hắn nói lớn như ngày hôm nay. Hắn nói tiếp.
- Một khi mệnh lệnh được ban xuống thì không có bất kỳ lý do nào để các ngươi có thể nguỵ biện về việc mình không hoàn thành nhiệm vụ. Nếu như là kẻ địch tập kích, bọn chúng để thời gian cho các ngươi ngủ sao?
Cả một trăm người họng câm như hến, bởi vì Nguyễn Vô Niệm nói quá có lý, bọn hắn không thể cãi được, trong bọn hắn có nhiều người cũng đã từng đi ra chiến trường, bọn hắn biết một khi bị tập kích bất ngờ thì kết quả sẽ như thế nào. Vũ Lương cũng không thể cãi được lập tức cúi đầu xuống xấu hổ. Nguyễn Vô Niệm gọi.
- Đỗ Quân Đao, theo quân pháp kẻ này bị trị tội gì?
Mọi người đều tò mò không biết vì sao tân nhiệm vệ uý lại biết tên của Đỗ Quân Đao. Đỗ Quân Đao cũng không ngờ Nguyễn Vô Niệm lại gọi hắn, nhưng hắn vẫn đáp lớn.
- Bẩm vệ uý, theo quân pháp bị đánh hai mươi quân côn!
Hai mươi quân côn là một hình phạt rất nặng, bị đánh hai mươi gậy không nằm trên giường vài ngày thì cũng thật khó có thể đi lại được. Nghĩ đến đây Vũ Lương không khỏi run người lên liền quỳ xuống nói.
- Thuộc hạ phạm tội lần đầu, xin vệ uý khai ân!
Hắn còn định dập đầu thì Vô Niệm đã quát lớn.
- Đứng lên, các ngươi là đại trượng phu, dưới đầu gối có hoàng kim, làm sao có thể dễ dàng quỳ xuống như vậy. Đầu gối chỉ để quỳ trước Thiên tử, trước cha mẹ, không phải là để quỳ xuống cầu xin người khác. Đứng lên cho ta!
Câu cuối cùng Nguyễn Vô Niệm như nộ hống khiến cho Vũ Lương giật mình đứng dậy, thế nhưng hắn không khỏi thấm thía những lời Nguyễn Vô Niệm vừa nói, kể các những binh sĩ khác như vậy. Chưa bao giờ có ai gọi bọn hắn là bậc trượng phu, chưa bao giờ có ai dạy bọn hắn tôn nghiêm của chính bản thân mình là thế nào. Ngày hôm nay Nguyễn Vô Niệm sẽ dạy bọn hắn.
- Các ngươi là binh lính, không phải dân đen, trên đầu các ngươi là hoàng ân, trên vai các ngươi là bách tính, các ngươi gánh trên mình trọng trách bảo vệ xã tắc, báo đáp hoàng ân. Các ngươi là quân nhân, là bộ mặt của triều đình, bộ mặt của hoàng đế, các ngươi phải có tôn nghiêm, phải ngẩng cao đầu, nếu như các ngươi quỳ xuống chẳng phải là làm mất mặt bệ hạ, mất mặt quốc gia, mà chính tôn nghiêm của các ngươi, danh dự của các ngươi cũng bị hai cái đầu gối của các ngươi đè nát hay sao.
Các binh sĩ im lặng, thế nhưng trong người bọn hắn một ngọn lửa lại bắt đầu được nhen nhóm, ngày hôm nay bọn hắn đã biết rằng mình khác với dân chúng thế nào, tôn nghiêm của bọn hắn quan trọng đến như thế nào. Không ai chịu thua kém người, trước đây bọn hắn mơ mơ hồ hồ, thế nhưng hôm nay bọn hắn biết rõ bọn hắn là ai, nhiệm vụ của bọn hắn là gì. Không phải ngẫu nhiên mà ngày xưa Hoài Văn hầu thêu lá cờ sáu chữ "phá cường địch, báo hoàng ân", đó không chỉ là khẩu hiệu mà còn là kim chỉ nam để cho gia nô quân hiểu rõ mục tiêu của bọn hắn chính là đánh tan quân thù bởi vì trên đầu bọn hắn chính là hoàng ân cuồn cuộn.
- Vũ Lương, hiện tại ngươi cam tâm chịu phạt không?
Nguyễn Vô Niệm lại hạ giọng nói, lúc này Vũ Lương lại khác biệt, hắn ngẩng cao đầu lên nói lớn.
- Bẩm vệ uý, thuộc hạ tình nguyện chịu phạt!
Nguyễn Vô Niệm gật đầu nói.
- Được, vậy ta phạt ngươi lập tức chạy quanh doanh địa mười vòng, chạy xong lập tức quay trở về báo cáo.
- Dạ?
Vũ Lương không khỏi sửng sốt, không phải là phải phạt hai mươi quân côn hay sao, sao bây giờ lại bắt chạy mười vòng rồi. Đỗ Quân Đao nhanh trí đá vào mông đít hắn một cái nói.
- Là vệ uý tha cho ngươi, còn không mau chạy!
- A, ta lập tức chạy.
Vũ Lương không nói hai lời lập tức xộc xệch chạy đi. Nguyễn Vô Niệm nhìn theo dáng vẻ chất phát của Vũ Lương không khỏi hơi cười, đám binh lính này là một đám người đơn thuần. Rung cây doạ khỉ, giết người lập uy khi mới tiếp quản lính mới là một điều ngu ngốc.
Kiếp trước Nguyễn Vô Niệm được Hưng Đạo vương truyền thụ cho binh thư yếu lược đã nói trong thưởng phạt tướng giết người lớn làm uy, thưởng cho người nhỏ là điều sáng suốt, thế nhưng trong phép dùng người cũng có nói: Lính chưa thân thiết với mình mà phạt chúng thì là điều ngu ngốc, bởi vì chúng không phục, mà không phục thì sẽ khó dùng; khi lính đã thân thiết mình phạt mà không làm thì cũng không dùng được; Cho nên phải lấy văn mà sai khiến chúng, lấy võ mà sửa trị chúng đó mới là phép dùng người.
Nguyễn Vô Niệm vừa mới tiếp quản sở Thiên Định, đến mặt người cũng chỉ mới biết được Đỗ Quân Đao, quân tâm còn chưa phục, nếu phạt nặng thì sẽ phản tác dụng, nhưng hắn cũng không thể tha thứ cho Vũ Lương, bởi như vậy đám lính sẽ càng cho hắn là kẻ mềm yếu, sau này sai sử sẽ khó khăn. Vì vậy Nguyễn Vô Niệm trước dạy cho bọn hắn biết bọn hắn là ai để kéo dần khoảng cách giữa hai bên, lại nâng cao tinh thần của binh sĩ, sau lại giảm phạt cho Vũ Lương, chạy mười vòng quanh doanh địa không phải là một hình phạt nhẹ, thế nhưng sẽ không tổn thương da thịt đến mức phạt hai mươi quân côn. Như vậy Nguyễn Vô Niệm vừa thu phục được quân tâm lại vừa răn đe được bọn chúng.
Đến mức Lê Thụ đứng đằng xa cũng không khỏi gật đầu, giọng của Nguyễn Vô Niệm rất lớn, không chỉ hắn mà các binh sĩ của các sở khác nghe cũng rất rõ ràng, nhìn thấy các binh sĩ vốn trong mắt mơ màng, bây giờ lại sáng tỏ Lê Thụ không khỏi hài lòng, có lẽ sự xuất hiện của Vô Niệm sẽ khiến cho quân Ngự tiền vũ sĩ có sự đổi mới tích cực.
- Không hổ là người hoàng đế nâng đỡ, kẻ này nếu có thể sống sót đến ngày trưởng thành tuyệt đối sẽ là rường cột của quốc gia.
Lê Thụ cười đánh giá, sau khi trở về phòng hắn gọi quan tư mã của vệ sở đến nói.
- Sở Thiên Định vừa mới có tân nhiệm vệ uý, chính là La Hiên bá, đồng thời cũng là hồng nhân của bên cạnh bệ hạ. Sắp đến hắn có chuyện công cán đi Thái Nguyên, cần ngựa, cần lương, cần vũ khí, bất kể thứ gì lập tức cung ứng, không được chậm trễ, thánh thượng trách tội xuống ngươi không gánh nổi.
- Hạ quan tuân lệnh.
Quan tư mã nhận lệnh xong lập tức trở về kho chuẩn bị, Lê Thụ lúc này mới sáng tỏ vì sao bệ hạ lại phái hắn đến quân Ngự tiền vũ sĩ, chính là vì để nâng đỡ, bảo vệ cũng như cho không gian để La Hiên bá có thể trưởng thành.
Mười vạn năm trước, Kiếp tộc phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Cổ Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, quét ngang võ giới.
Mời đọc: