Nhìn thấy Lê Thụ dập đầu tạ tội Lê Bang Cơ gánh nặng trong lòng cũng buông lỏng, thực tế đối diện với một nhiếp chính đại thần ở trên đầu mình suốt mười mấy năm cũng không hề dễ dàng gì. Lê Bang Cơ nói.
- Lần này Trẫm ân xá cho khanh, phong cho chức vị cũng là cho khanh một cơ hội. Chỉ cần khanh tỏ rõ năng lực và sự trung thành, con trai khanh - Lê Thị cũng được tha cũng là việc không phải không thể.
Gõ cho một gậy lại ban cho trái táo, điều này Lê Bang Cơ đã dùng vô cùng điêu luyện. Lê Thụ bị bắt giam vào ngục cũng là vì Lê Thị, thế nhưng càng nhiều là vì tranh đấu cung đình, hắn vẫn vô cùng thương con, bốn năm trong ngục hắn cũng không biết Lê Thị còn sống hay đã chết, chỉ còn con trai lê Quát có lẽ đã cùng mẹ trở về quê quán đi. Nay nghe Lê Thị còn sống, cũng có thể được tha bổng, Lê Thụ lập tức nói.
- Tạ ơn bệ hạ khai ân, thần thề chết trung thành với bệ hạ, trung thành với Đại Việt không bao giờ gian dối hai lòng.
Lê Bang Cơ gật đầu, Lê Thị chính là lá bài mà Lê Bang Cơ muốn dùng để lôi kéo Lê Thụ. Hiện tại bảo vệ kinh thành có năm quân thiết đột và sáu quân ngự tiền, việc bảo vệ kinh thành, hoàng thành giao cho Nhập nội tư đồ bình chương sự Lê Hiệu và Nhập nội đô đốc bình chương sự Lê Lựu, còn bảo vệ cung thành là nhiệm vụ của của các ngự tiền quân và ngự tiền vũ đội do đô chỉ huy sứ chỉ huy, việc giao cho Lê Thụ làm đô chỉ huy sứ Ngự tiền vũ sĩ chính là biểu lộ sự tin tưởng của Lê Bang Cơ đối với Lê Thụ.
Lê Thụ đương nhiên rõ ràng tâm ý của bệ hạ, lập tức bái nói.
- Thần tạ ơn thánh ân!
Thế nhưng Lê Bang Cơ lắc đầu nói.
- Khanh cũng không cần tạ ơn Trẫm. Muốn cảm ơn thì hãy đi cảm ơn La Hiên bá, về sau các ngươi cùng một vệ quân, muốn báo ân cũng không phải chuyện khó.
Vì sao Lê Bang Cơ lại phái Lê Thụ đi Ngự tiền vũ sĩ mà không phải là một cánh quân khác, cốt chính là vì muốn Lê Thụ chăm sóc cho Nguyễn Vô Niệm, bởi Vô Niệm chính là người đã xin tha cho Lê Thụ, Lê Thụ mang ân tuyệt đối sẽ tìm cách báo ân cho Nguyễn Vô Niệm. Vô Niệm trong quân thân cô thế cô, có Lê Thụ ở đó làm cây cột chống trời, không ai có thể tổn thương được hắn.
Lê Thụ chưa hề nghe đến La Hiên bá, Đại Việt từ sau khi lập quốc đến nay sau đợt phong tước cho các khai quốc công thần ra thì ban tước khá ít, trừ khi là con cái của các khai quốc công thần được kế thừa tước vị của cha anh, sau lại bị giảm tước vị. Nhưng không sao, muốn tra ra việc này rất dễ. Lê Thụ chỉ cần hỏi một chút là ra, đã là người bệ hạ gửi gắm, tuyệt đối là hồng nhân của bệ hạ, giao du một chút cũng không lỗ lã gì.
Trong khi đó buổi chiều tối, tiệm Điềm cuối cùng cũng đóng cửa, Nguyễn Vô Niệm từ phủ Bá tước cưỡi ngựa già đi vào bên trong tiệm liền nhìn thấy bọn Lê Hốt đã mệt mỏi rã rời. Suốt một ngày trời bọn hắn đã phải tiếp đến hàng trăm lượt khách, nói chuyện đến khản cả cổ, tính tiền mỏi cả tay, lúc này Lê Hốt đã nằm vật lên cả trên bàn thở dốc, Mạc Khoa, Thái Sung, Nguyễn Trình còn đang kiểm đếm tiền bên trong hộc, từng đống tiền xu được đổ ra để kiểm đếm. Nguyễn Vô Niệm nói.
- Để Mạc Khoa tiếp tục tính tiền, còn lại nhanh chóng đi thu dọn đồ đạc, chúng ta đến Bá tước phủ, đó mới là nhà của chúng ta.
- Tuân lệnh ông chủ!
Vừa nghe đến chuyển sang nơi ở mới, Lê Hốt lập tức nhảy cẩn lên vọt thẳng lên lầu gói ghém đồ đạt, nào có chút vẻ mệt mọi nào khi nãy đâu. Nguyễn Trình nói.
- Ông chủ, để Thái Sung đi gói đồ, ta ở đây giúp đỡ cho Mạc quản sự.
Nguyễn Vô Niệm gật đầu, bọn hắn đã lớn, sắp xếp công việc tuỳ bọn hắn là được. Thế là trong tiệm hì hục chia ra làm hai đội người làm công việc của chính mình. Lát sau Mạc Khoa dừng lại bàn tính thở dài một hơi nói.
- Ông chủ, hôm nay chúng ta bán được tổng cộng 132 cân đường các loại thu về 63 quan 3 tiền, 200 phần bánh chiên, 100 phần bánh flan thu về 110 quan, sau khi khấu trừ chi phí sản xuất chúng ta thu về lãi ròng 119 quan 1 tiền 10 đồng.
Nghe Mạc Khoa báo cáo xong Nguyễn Vô Niệm dù có dự đoán trước nhưng cũng không khỏi hít sâu vào một hơi để tăng ô xy lên cho não. Ngày hôm nay bọn hắn bán đã gần hết một nửa số hàng hoá vận chuyển đến hôm trước, thế nhưng càng bất ngờ chính là các phần bánh đều đã được bán sạch sẽ, mà lợi nhuận nó đem về còn cao hơn cả việc bán đường. Tính trung bình lợi nhuận của Nguyễn Vô Niệm thu được là bảy phần, đó chính là sức mạnh của chiêu bài hàng ngự phẩm, dân giàu của xứ kinh kỳ này đồng ý mua.
Thế nhưng Nguyễn Vô Niệm biết rõ đường những ngày sau sẽ bán ít đi, dù sao người mua đường cũng không thể ăn hết một cân đường trong vòng một ngày được, thị trường trong cung ngược lại sẽ tiêu thụ lớn hơn không ít. Khi đó các loại bánh bán ra như thế này sẽ là món hàng chủ lực, khi tiệm Điềm mỗi ngày bán ra là mỗi loại bánh khác nhau chứ không phải là cứ hai loại bánh như vậy.
Nguyễn Vô Niệm bảo Mạc Khoa.
- Lập tức viết thư đưa cho Hoàng Võ ngày mai lập tức quay trở về bảo xưởng tiếp tục mở rộng sản xuất theo mô thức cũ, tăng cường sản xuất đường thượng phẩm làm ngự phẩm cho hoàng đế. Mặc khác bây giờ đường vận chuyển đến cũng phải tăng người bảo vệ, tuyệt đối không được để đường bị cướp đi. Bây giờ bọn hắn đã thấy giá trị của đường, tuyệt đối sẽ đỏ mắt.
Mạc Khoa cũng biết rõ lợi hại trong đó lập tức vâng lệnh đi viết thư cho xưởng ở Lôi Dương. Không bao lâu sau bọn Lê Hốt cũng đã dọn đồ xong chất lên hai con ngựa thồ quay trở về phủ Bá tước.
- Uầy, phủ thật lớn, ta nhìn nhà Đỗ phú ông ở huyện cũng không lớn đến vậy.
Lê Hốt đứng trước La Hiên bá phủ không khỏi cảm thán nói, ở Lôi Dương Đỗ phú ông chính là địa chủ giàu có nhất vùng, thế nhưng thổ trạch cũng chỉ rộng có nửa mẫu, còn không thể hoành tráng bằng phủ Bá tước thế này. Thái Sung gõ hắn một cái nói.
- Đương nhiên, ngươi nhìn đây là phủ bá tước, làm sao địa chủ có thể so được, còn không mau đi vào.
Nhìn thấy Nguyễn Vô Niệm đi vào hai nữ hầu còn đang quét sân lập tức cúi chào nói.
- Chào ông lớn về nhà! Chào các cậu về nhà!
Bọn hắn đã được Nguyễn Lộc dặn dò qua, cũng biết thân phận của đám người Mạc Khoa. Bọn Lê Hốt lần đầu tiên được người khác hành lễ như vậy không khỏi luống cuống không biết phải làm như thế nào. Nguyễn Vô Niệm nói.
- Được rồi, các ngươi tiếp tục làm việc đi, chút nữa còn có ăn tối.
Hiện tại phủ bá tước thực hành chế độ ăn ba bữa, bao ăn no khiến cho đám người hầu vô cùng phấn khởi, không chỉ được tiền lương cao, còn được ăn no, bọn hắn cứ ngỡ mình đang sống trong cơn mơ, không bao giờ muốn tỉnh lại vậy. Nguyễn Vô Niệm quay sang bọn Mạc Khoa nói.
- Ở phía sau là khu nhà của người ở, dãy nhà dọc là phòng ngủ, các ngươi có thể chọn mỗi người một phòng hoặc hai người một phòng tuỳ ý, cần việc gì thì cứ gọi bọn người ở làm là được.
Đối với Nguyễn Vô Niệm bọn Mạc Khoa không phải người ở, không phải người làm thuê mà đúng nghĩa hơn có lẽ nên gọi là "môn khách", Nguyễn Vô Niệm đối với bọn hắn có công ơn tái tạo, bồi dưỡng, bọn hắn đối với Vô Niệm vô cùng trung tâm, tựa như hai cánh tay của Nguyễn Vô Niệm vậy.
Đám người Lê Hốt rất nhanh đi tìm phòng cho chính mình, còn Vô Niệm gọi Mạc Khoa và Nguyễn Lộc đi vào phòng khách, Nguyễn Lộc một buổi chiều cũng đã mua trở về được vài cái bình gốm sứ, vài bước liễn treo ở bên trong phòng khách coi như trang trí. Theo ý của Nguyễn Vô Niệm, thay vì đặt tấm phản thì hắn lại sắm về một bộ bàn ghế đặt chính giữa nhà như những căn nhà truyền thống ở đồng bằng Bắc bộ, còn tấm phản đặt ở bên phía gian phải.
Nguyễn Vô Niệm nói.
- Bệ hạ đã hạ chỉ cho ta hai ngày sau phải đi Ngự tiền vũ sĩ doanh báo danh, bốn ngày sau lại phải đi công cán ở Thái Nguyên, do đó ở Thăng Long này phải giao lại cho hai ngươi. Nguyễn Lộc quản trong phủ ta rất yên tâm, thế nhưng Mạc Khoa quản lý ở tiệm có thể có nhiều vấn đề hơn, vài ngày có người đỏ mắt ta e rằng sẽ có người gây khó dễ. Dù tấm biển vàng ngự phong còn đó, thế nhưng không ngoại trừ có kẻ sẽ cho chúng ta ngán chân, vì vậy ngươi cần phải chú ý nhiều hơn. Ta cũng sẽ dẫn theo Thái Sung cùng đi Thái Nguyên, Mạc Khoa ngươi có thể tuyển trong phủ một hai người ở huấn luyện một chút để bù vào, nên nhớ chúng ta là cửa hàng ngự phong, từ phong thái, khí chất, đẳng cấp phải ở một tầm cao khác so với những tiệm khác, không được để bên trong tiệm rối loạn cũng như phiền hà đến khách nhân, nếu có kẻ gây rối trực tiếp báo quan phủ tới bắt là được.
main cực kỳ bá đạo, phong cách cơ bắp dùng lực phục người, tay xé hằng tinh