Thịnh Thế Diên Ninh

Chương 38: Thái hậu dạy bảo




Chương 38:

- Bẩm Hoàng Thái hậu, đây là danh sách những cô gái chuẩn bị cho đợt tuyển tú sắp tới.

Từ khi từ bỏ chính trường lui trở về hậu cung, thời gian của Nguyễn Thị Anh rảnh rỗi hơn rất nhiều, ngôi vị của Bang Cơ đã vững chắc, nàng cũng không cần vì con mà bôn ba, nhìn thấy Diên Ninh hoàng đế trưởng thành lên từng ngày, bản thân nàng trong lòng vô cùng vui vẻ. Thời gian quá rảnh rỗi, nàng bắt đầu nghĩ đến việc tuyển tú cho con trai. Diên Ninh hoàng đế năm nay đã 15 tuổi, cũng xem như là đến tuổi trưởng thành, lên ngôi từ sớm lại bận chính sự, do đó đến hiện tại cũng chưa từng lập hoàng phi, vì vậy bây giờ nàng cũng phải tính đến chuyện tuyển phi tử cho con trai mình, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ, trong khi con trai ở ngôi cửu ngũ chí tôn thì vẫn còn chưa thành gia đây.

Lúc này bên ngoài cung nữ đi vào quỳ xuống hành lễ tâu.

- Bẩm Thái hậu, nội thị Đào Biểu có gọi người đến báo bệ hạ đang trên đường sang đây.

Việc lễ nghi trong hoàng cung, trừ khi hoàng đế có dặn dò riêng, còn nếu bình thường thì Đào Biểu phải có nhiệm vụ phái hoạn quan dưới quyền đi đến các cung để báo trước chuẩn bị tiếp đón hoàng đế. Tại cung của Thái hậu cũng không ngoại lệ. Nguyễn Thị Anh nghe nói con trai đến thăm lòng không khỏi vui mừng, con trai dù sống chung một Cung thành, thế nhưng Diên Ninh hoàng đế bận việc chính sự, cũng không có quá nhiều thời gian để đi sang thăm mẹ. Thái hậu thì sợ làm phiền phức chính sự, cũng hạn chế sang thăm, thành thử mỗi lần Lê Bang Cơ đến thăm nàng nàng đều vui mừng như nhìn thấy đứa con đi xa trở về dù rằng hai người chỉ cách nhau chưa đến một cây số.

- Bệ hạ giá đáo!

Tiếng nội thị bên ngoài hô lớn, ở bên trong điện Thái hậu đã sớm chuẩn bị trà bánh, dù con trai có là vua của một nước đi chăng nữa thì đối với nàng Lê Bang Cơ cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi. Lê Bang Cơ mặc hoàng bào đi vào bên trong điện, Đào Biểu đi phía sau còn cầm theo một cái tráp. Lê Bang Cơ đến đứng trước mặt Nguyễn Thị Anh khom người hành lễ.

- Con chào mẹ, lâu nay con không dám trễ nãi việc quốc gia, đến hôm nay mới đến thăm mẹ được xin mẹ thứ lỗi.

Nguyễn Thị Anh nhìn đứa con lớn của nàng nay đã nên người trong lòng không khỏi ấm áp, cũng phải có đến gần hai tháng rồi hai người còn chưa gặp được nhau đi. Nguyễn Thị Anh nói.


- Mẹ đương nhiên biết con bận việc quốc gia, nên cũng không dám quấy rầy con cùng các vị đại thần. Đến, ngồi đây với mẹ, mẹ có chuẩn bị bánh ngọt mà con thích nhất đây.

Lê Bang Cơ cười hắc hắc ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Thị Anh nói.

- Mẹ, hôm nay con đến là mang cho mẹ đồ ngon. Đào Biểu, pha trà.

Nguyễn Thị Anh không biết con trai định làm gì, thế nhưng thấy con trai muốn tạo sự bất ngờ cho mình nàng cũng không ngăn cản, thậm chí nàng rất vui lòng hưởng thụ cảm giác này, quan hệ mẹ con trong triều có mấy ai được thân cận như vậy, thậm chí hoàng đế còn phải đề phòng chính mẹ ruột của mình sẽ ảnh hưởng đến triều chính.

Không bao lâu sau Đào Biểu liền dâng lên hai tách trà thơm, vừa nhìn vào bên trong ly trà Nguyễn Thị Anh không khỏi sửng sốt.

- Hoa cúc sao?

Lê Bang Cơ gật đầu đắc ý nói.

- Chính là hoa cúc, thứ này gọi là trà hoa cúc, có tác dụng thanh nhiệt, giảm mệt mỏi và mất ngủ. Hôm nay con đi gặp kỳ nhân vừa vặn gặp hắn có thứ trà này, nghe nói là con muốn mua về tặng mẹ, hắn liền đem tặng hết cho con.

Nguyễn Thị Anh nghe xong trong lòng không khỏi ấm áp. Nàng gần đây quả thực có mất ngủ bởi vì những cơn ác mộng, nàng mơ thấy được những công thần của nhà Lê mà nàng đã giết hại, bọn hắn quay trở về đòi mạng kêu oan, nàng còn mơ thấy cả tòa cung điện bị đốt cháy, nàng bị kẹt bên trong, cách đó không xa là Bang Cơ đã nằm trong vũng máu, giấc mơ quá thật, đến mức nàng không dám ngủ trở lại. Nguyễn Thị Anh khẽ nhấm một ngụm, quả nhiên có hương thơm mát của hoa cúc, vị thanh của trà, lại có một vị ngọt nhẹ vô cùng dễ chịu, nàng chưa từng uống một loại trà nào như vậy cả. Nguyễn Thị Anh nói.

- Người này quả thực là một kỳ nhân. Để mẹ đoán xem, hẳn kia chính là La Hiên bá đúng không.



Lê Bang Cơ nghe xong không khỏi sửng sốt, hắn không ngờ mẹ mình trong phút chốc lại đoán ra được như vậy. Nguyễn Thị Anh nhìn bộ dáng của con trai liền cười nói.

- Chẳng lẽ mẹ không hiểu con hay sao, dù mẹ không tham dự triều chính, thế nhưng gần đây La Hiên bá nổi tiếng như vậy mẹ không khỏi không quan tâm, người khác không nhìn thấy được chẳng lẽ mẹ lại không nhìn ra con đang làm mọi cách để bảo vệ vị La Hiên bá kia hay sao.

Trước khi Đào Công Soạn dạy dỗ Lê Bang Cơ thì người đầu tiên dạy Lê Bang Cơ đế vương tâm thuật chính là mẹ của hắn. Chính Nguyễn Thị Anh là người dạy hắn phải biết nhường nhịn, nghe lời khuyên của các vị đại thần nhiếp chính, trước tiên phải bảo vệ địa vị của mình, sau đó mới thu mua nhân tâm dần dần lấy lại quyền lực. Nguyễn Thị Anh nói tiếp.

- Một người để con phải cố gắng bảo vệ như vậy chứng tỏ trong lòng con địa vị của người đó cũng không bình thường. Thậm chỉ cả hai có thể có quan hệ rất tốt, đến mức con đủ nhận quà từ thần tử.

Nụ cười của Lê Bang Cơ cứng ngắt lại, mẹ hắn thực sự quá hiểu hắn, lên đến vị trí này mấy ai là nữ nhân tầm thường đây, chỉ dựa vào mấy dữ kiện, mẹ hắn đã có thể đoán ra. Lê Bang Cơ gật đầu nói.

- Mẹ đoán không sai, đây chính là quà ra mắt của La Hiên bá.

Lê Bang Cơ bây giờ mới kể về quá trình đi vi hành gặp được Nguyễn Vô Niệm, kể về tài năng của hắn, sự bất ngờ của Lê Khang khi gặp mặt cũng như việc Nguyễn Vô Niệm hiến hai kế giúp đỡ cho hoàng đế. Nguyễn Thị Anh vừa uống trà vừa chậm rãi nghe xong liền nói.

- Mới mười hai tuổi đã tài năng như vậy, quả thực chính là lương đống của quốc gia, nếu như vậy con cần phải biết trọng dụng, lôi kéo kẻ này về phía mình. Lần này con cũng làm đúng, hắn còn quá trẻ, đi vào triều sớm cũng là hại hắn, chi bằng trước tiên để hắn lịch luyện. Còn hai kế hắn hiến lên... thực sự không tệ, nhưng hắn phải là người thực hiện.

Nguyễn Thị Anh không nhìn theo con mắt tình cảm như Lê Bang Cơ, nàng càng nhìn theo hướng lý trí, thậm chí dù Lê Thụ là đích thân nàng hạ chiếu ngục, thế nhưng nếu có lợi cho Bang Cơ thì thả Lê Thụ ra nàng không hề phản đối, thậm chí để nàng đi xin lỗi Lê Thụ nàng cũng bằng lòng. Đối với tình cảm của Lê Bang Cơ và Nguyễn Vô Niệm nàng có hiểu được phần nào, Bang Cơ từ nhỏ đã mất cha, huynh đệ xa lánh, thậm chí đứa trẻ Tư Thành kia nàng vô cùng ưa thích muốn đưa vào cung làm bạn với Bang Cơ, thế nhưng Lê Tư Thành dường như tính cảnh giác rất lớn, luôn giữ khoảng cách như gần như xa với Bang Cơ, do đó lúc này có một người như Vô Niệm Lê Bang Cơ liền cảm giác như mình có một đứa em thân thiết. Nhưng nàng đương nhiên sẽ không để tình cảm đó làm ảnh hưởng đến quốc sự, đối với nàng Vô Niệm là một viên ngọc thô cần mài dũa, cần phải ân uy cùng phát, đồng thời phải dạy cho hắn mấy bài học để bớt kiêu ngạo chủ quan đi.


- Mẹ không phải nói hắn là bậc lương đống của quốc gia sao, nếu như cử hắn đi Thái Nguyên, đường đi hung hiểm, nếu có gì bất trắc chẳng phải là Đại Việt ta mất đi một nhân tài hay sao.

Quả nhiên Lê Bang Cơ lúc này do dự không quyết, hắn không muốn Vô Niệm đi Thái Nguyên. Thế nhưng Nguyễn Thị Anh lắc đầu cười nhẹ nói.

- Bang Cơ, mẹ đã dạy con như thế nào? Người không trải qua sóng gió thì sẽ không thể trưởng thành. Vô Niệm cũng vậy, nếu như hắn không được lịch luyện, không được mài dũa thì không thể nào trở thành một viên ngọc sáng, một năng thần cho con được. Mẹ biết con muốn bảo vệ Vô Niệm, thế nhưng bây giờ khi Vô Niệm còn chưa vào triều nếu hắn phạm sai lầm con còn có thể bảo vệ hắn, một khi sau này hắn vào triều rồi thì một bước phạm sai lầm sẽ không dễ dàng sửa chữa đến như vậy.

Lê Bang Cơ cúng người lại, mẹ hắn nói không hề sai chút nào, hắn bởi vì lo lắng cho Vô Niệm mà không muốn Vô Niệm bước vào nơi hung hiểm, thế nhưng lại chưa nghĩ đến một mai nếu vào triều thì nơi đó còn đáng sợ hơn việc đi đến Thái Nguyên rất nhiều, ở trong triều đám đài quan chính là con hổ đói, chỉ đợi chờ Vô Niệm phạm sai lầm để bâu vào sâu xé. Lê Bang Cơn đứng lên khom người nói.

- Con xin nhớ lời mẹ dạy bảo.

Nguyễn Thị Anh nhìn Lê Bang Cơ đã tỉnh ngộ không khỏi gật đầu, biết nghe lời can gián mới là đấng minh quân. Nàng nói.

- Con đã nghĩ thông suốt thì tốt, đương nhiên cũng không phải chúng ta để mặc hắn bước vào nơi hung hiểm, con có thể cử theo một đội cấm vệ tốt nhất bảo vệ hắn đi Thái Nguyên.




main cực kỳ bá đạo, phong cách cơ bắp dùng lực phục người, tay xé hằng tinh