Nguyễn Vô Niệm biết Trình Tuân vì lo lắng cho hắn, cũng vì tự hận mình làm quan mà để cho bọn giặc cướp nhởn nhơ mà tức giận, hắn cười nói.
- Không việc gì, đó chỉ là một lũ ô hợp mà thôi, quan binh giết đến liền tan ra, chém liền mấy chục đầu. Quan sát sứ đại nhân nhìn xem, trên áo giáp này đều là máu của bọn chúng.
Một đám ô hợp vậy mà quan quân bấy lâu nay lại không tiêu diệt được, bá tước người ta chỉ dẫn theo mười mấy người lại phá tan được ổ cướp. Trình Tuân không khỏi vì vậy mà khâm phục Nguyễn Vô Niệm.
Nguyễn Vô Niệm gọi Thái Sung mang đồ vật đến, cũng không phải là thứ gì quý giá, chỉ là mấy cân trà mà thôi, Nguyễn Vô Niệm nói.
- Lần này đi công cán, được Quan sát sứ giúp đỡ nhiều, đây có chút trà nhạt không quý giá gì, xin đại nhân nhận lấy cho.
Nguyễn Vô Niệm biết Trình Tuân là người thanh liêm, vì vậy không tặng quà quý giá. Quả nhiên Trình Tuân nhìn thấy chỉ là trà thì cũng vui lòng mà nhận lấy. Dù sao hai người là đồng liêu, về sau có thể còn gặp mặt nhau nhiều, nhận một chút quà thì cũng dễ dàng nói chuyện.
- Còn có một việc ta muốn nhờ đại nhân giúp đỡ.
Nghe Nguyễn Vô Niệm mở lời Trình Tuân lập tức nói.
- Mời La Hiên bá nói, chỉ cần có thể giúp được, ta tuyệt đối không chối từ.
Trình Tuân tính cách thẳng thắng, vô cùng hợp ý Nguyễn Vô Niệm, hắn nói.
- Tình hình là lần này đánh hải tặc ta cứu được tổng cộng hơn hai trăm nạn dân, đều là những người dân, lái buôn bị cướp biển bắt đi. Ta quyết định cấp phát tiền lương cho bọn hắn trở về quê, nhưng có một số người ta dự định để bọn họ đi La Hiên, trong số đó phần lớn là phụ nữ, ngài hiểu chứ.
Trình Tuân nhanh chóng hiểu ý tứ của Nguyễn Vô Niệm, hắn cũng thở dài nói.
- Các nàng cũng là người mệnh khổ, bá tước cũng là suy nghĩ chu toàn, quả thực đi La Hiên sẽ là việc tốt cho bọn hắn. Bá tước yên tâm, ta tạm thời sẽ an trí bọn hắn tại Vạn Ninh, người về quê sẽ về quê, người cần đi La Hiên thì ta sẽ chăm sóc bọn hắn cho đến khi người của bá tước đến đón đi.
Trình Tuân cảm thấy việc này chính là việc tạo phúc cho dân chúng, vì vậy hắn không ngần ngại mà đồng ý, thực sự bây giờ tìm được một quan lại như Trình Tuân cũng không phải là điều dễ dàng. Nguyễn Vô Niệm nói tiếp.
- Như vậy thì xin nhờ vào Quan sát sứ đại nhân, người của ta nhiều lắm là mười ngày sẽ đến nơi để đưa bọn họ đi Thái Nguyên, chi phí ăn ở của bọn họ ta đương nhiên sẽ chịu, ngài chỉ cần cho bọn họ chỗ ở, đừng để người khác làm phiền bọn họ là được. Các nàng đều là người khổ, tinh thần đang ở mức dễ dàng suy sụp, nếu chịu phải sự quấy nhiễu, chỉ sợ việc không hay sẽ xảy ra.
Trình Tuân đương nhiên cũng gật đầu đồng ý, xã hội Đại Việt khác Đại Minh ở chỗ dù rằng vẫn chịu sự ảnh hưởng của Nho giáo khiến cho địa vị người phụ nữ trở nên thấp đi, thế nhưng người Việt đối với phụ nữ vẫn có một sự tôn trọng nhất định mà không phải khinh bỉ, đạo thờ mẫu vẫn được giữ nguyên vẹn và phát triển. Nguyễn Vô Niệm lại nói.
- Còn một chuyện nữa ta muốn nhờ chính là lần này đánh vào hang giặc cướp ta thu được rất nhiều tài vật, định hiến lên triều đình, thế nhưng ta chưa được phép mà đi đánh giặc cướp là trái với điều lệnh, vì vậy xin Quan sát sứ giúp ta viết một bức tấu chương lên viết rõ tình hình nói đỡ cho ta phần nào. Còn về phần ta cũng sẽ lập tức viết tấu chương thỉnh tội với bệ hạ.
Nguyễn Vô Niệm trong lòng thầm đoán đám người kia sau khi phát hiện ra được ổ cướp đã bị hắn tiêu diệt nhất định sẽ liên kết với đám đài quan hặc tội hắn, tấu chương của hắn đương nhiên có thể dùng để biện luận, thế nhưng nếu có thêm tấu chương của Trình Tuân nêu rõ sự nguy hại của cướp biển, từ đó càng nâng cao lên giá trị hành động của Nguyễn Vô Niệm.
Trình Tuân cũng hiểu sự hiểm nguy bên trong triều đình, ở trong triều đài quan đấu đá với các quan lại hắn cũng có nghe nói vô cùng quyết liệt, thầm nghĩ rằng Nguyễn Vô Niệm cũng là sợ bị cuốn vào vòng xoáy này. Trình Tuân cho rằng hành động của Nguyễn Vô Niệm cứu vớt không chỉ cho hàng trăm người bị cướp biển bắt, mà còn trừ đi sự nguy hại cho bách tính sau này, đáng ra phải được tuyên dương. Thế nhưng đám đài quan chỉ chờ người khác làm sai quy tắc để nhảy vào cắn thôi. Trình Tuân cảm thấy mình phải có trách nhiệm đối với việc này. Hắn nói.
- La Hiên bá yên tâm, ta lập tức viết tấu chương, gửi công văn hoả tốc lên triều đình để bẩm tâu.
- Tạ ơn Quan sát sứ đại nhân rồi.
Nguyễn Vô Niệm cũng từ chối lời mời cơm của Trình Tuân, Trình Tuân liêm khiết vì vậy nên cuộc sống cũng không khá giả gì, mời cơm Nguyễn Vô Niệm sẽ làm cho cuộc sống của hắn khó khăn hơn, đó là điều mà Nguyễn Vô Niệm không muốn, huống chi hắn còn có việc cần phải giải quyết.
Lúc Nguyễn Vô Niệm trở về đến quân doanh thì đám binh sĩ của Thiên Đinh sở đã nhìn hắn với ánh mắt sáng rỡ, hẳn là Đỗ Quân Đao đã nói về ban thưởng của hắn đối với mỗi người. Lần này thì đám người Thiên Định sở hoàn toàn bị Nguyễn Vô Niệm thuần phục rồi, ân uy đều dùng đến vô cùng có hiệu quả. Bây giờ Nguyễn Vô Niệm bảo bọn hắn đi hướng Đông, bọn hắn tuyệt đối sẽ không đi hướng Tây.
Nguyễn Vô Niệm bắt đầu thông báo với đám người nạn dân về việc Quan sát sứ của Vạn Ninh sẽ tiếp quản chăm lo cho bọn hắn, để bọn hắn về nhà, còn những người đi La Hiên thì chừng mười ngày sau sẽ có người đến đón. Lôi Thuý không cùng hắn trở về Đông kinh mà ở lại lo nhiệm vụ phân phối thức ăn và tiền cho đám nạn dân, đồng thời còn phải lo người tuyển thuỷ thủ để chuẩn bị cho những chuyến ra biển. Lôi Thuý từng cùng cha chuẩn bị lo đi viễn dương, việc này đối với nàng cũng sẽ vô cùng quen thuộc. Diêm tiêu Nguyễn Vô Niệm lệnh cho người đem lên tàu, sau đó năm chiếc tàu vận tải lại treo lên cờ quan sau đó chậm rãi theo đường sông quay trở về Đông kinh.
========Ta là đường phân cách=========
Trong thời gian Nguyễn Vô Niệm đi Vân Đồn, tâm tình của Lê Bang Cơ cũng dần dần bình ổn lại, nếu như hiền đệ cho rằng hắn là hôn quân thì tất sẽ có lý do, hắn sẽ tìm cơ hội để hỏi rõ, còn hiện tại hắn càng phải hoàn thiện chính mình, càng chứng minh cho hiền đệ thấy rằng hắn là minh quân chứ không phải là hôn quân như theo ấn tượng của hiền đệ (thực tế chỉ là do Lê Bang Cơ nghĩ lầm).
Từ đó Lê Bang Cơ lao đầu vào chính sự, ngày đêm phê duyệt tấu chương, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, thậm chí tam sảnh, tam quán cũng bị sự tích cực của hoàng đế làm cho sợ hãi, tấu chương đưa lên chẳng mấy chốc đã được trả về khiến cho bọn hắn phải chỉnh sửa, sau đó phát ra mệnh lệnh rối bù cả đầu. Mấy bộ xương già của đám người Lê Ê, Lê Bí cũng muốn chịu không nổi.
Thậm chí đến cả đức Thánh từ Nguyễn Thị Anh cũng không thể nhìn con trai mình vất vả sớm hôm như thế. Nhưng bà lại không thể trách cứ con trai của mình được, liền gọi đến Đào Biểu trách mắng.
- Thân làm nội thị, chức trách của ngươi là phải hầu hạ bệ hạ cẩn thận, nay bệ hạ lâm bệnh mới khỏi lại tiếp tục lao tâm lao lực, các ngươi là phận bề tôi lại không biết khuyên ngăn, chẳng lẽ các ngươi lại muốn bệ hạ lần nữa ngã xuống sao. Đáng ra lần trước Ai gia nên chặt đầu các ngươi thì hơn.
- Nô tài biết tội!
Đào Biểu không dám cãi, chỉ có thể quỳ đó xin tội. Thực tế ai cũng biết đây chính là Thái hậu giận chó đánh mèo, đến nàng còn không khuyên ngăn được con mình thì bọn Đào Biểu thân phận nô tài làm sao có thể khuyên ngăn được. Thành thử bọn hắn thân phận nhỏ bé, chỉ có thể mặc cho Nguyễn Thị Anh chửi mắng mà thôi.
Nhìn bộ dáng mặc kệ đời của Đào Biểu Nguyễn Thị Anh cũng nhụt chí, nàng đương nhiên biết được lỗi không phải của đám người này. Nàng hỏi.
- Bệ hạ trở nên như vậy nhất định là có nguyên do, sau lần đổ bệnh Ai gia đã thấy điều không bình thường. Ngươi có biết là nguyên nhân gì hay không?
Đào Biểu đương nhiên hiểu rõ, bệ hạ tích cực như vậy chẳng phải là muốn chứng minh cho La Hiên bá xem mình không phải là hôn quân. Thế nhưng hắn dám nói thật cho Thái hậu biết sao? Đáp án đương nhiên là không. Thế nhưng Đào Biểu cũng mở ra một mặt lưới nói.
- Bẩm Thái hậu, nô tài cũng không rõ ràng, bệ hạ nói rằng lúc này thiên hạ còn đang lầm than, thân là quân chủ, bệ hạ phải siêng năng việc nước chăm lo cho dân chúng, vì vậy mới làm việc sớm hôm. Ấy là ý tốt, thế nhưng không ngừng lao tâm lao lực, tuy vậy thần đoán rằng La Hiên bá có thể khuyên ngăn được bệ hạ.
Mười vạn năm trước, Kiếp tộc phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Cổ Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, quét ngang võ giới.
Mời đọc: