Thịnh Thế Điềm Hôn: Cô Vợ Nhỏ Đừng Hòng Bỏ Trốn

Chương 31




Thanh Y chạy nhanh về lớp, cô thở gấp mặt mũi đỏ lên, bạn cùng bàn cô quay sang nhìn cô.

“ Y Y cậu vừa đi đâu mà thở gấp vậy” Bạn cùng bàn hỏi cô

“ Mình không sao đâu.” Thanh Y cười gượng

Sau buổi học ngày hôm nay, Thanh Y thở dài mệt mỏi. Cô sắp xếp đồ rồi đi ra khỏi trường, vừa ra đến cổng cô thấy một chiếc xe Lamborghini đỗ trước cổng trường. Người đàn ông ngồi trên xe không ai khác chính là Doãn Bối Lạc, hắn thấy cô đi ra liền vẫy vẫy tay. Thanh Y nhìn hắn, hình như hắn đang vẫy tay gọi cô. Thấy cô đứng im hắn liền xuống xe đi đến chỗ cô, kéo tay cô đi.

“ Thầy...thầy định kéo em đi đâu” Thanh Y vừa đi vừa hỏi

Doãn Bối Lạc kéo cô đến chỗ xe. Hắn lôi cô vào xe rồi mở cửa xe đẩy Ngôn Hy vào chả khác nào bắt cóc.

Hắn di chuyển sang phía tài xế ngồi, quay sang nhìn cô mỉm cười nói: “ Đưa em đi ăn”

“ Không, em muốn về. Em không muốn đi cùng thầy“ Thanh Y lạnh lùng nói

Bỗng nhiên bụng cô kêu lên, khuôn mặt cô đỏ bửng lên vì ngương.Doãn Bối Lạc cười rồi phóng xe đi với tốc độ khủng khiếp, cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại trước một nhà hàng. Thanh Y nhẹ nhàng mở cửa cùng hắn bước vào. Hắn lịch sự kéo ghế cho cô ngồi rồi kêu cả bàn thức ăn. Nhìn vào đống thức ăn trên bàn Thanh Y ngồi ôm bụng rồi lại nhìn chằm chằm vào Doãn Bối Lạc.

“Em...em có thể ăn sao.” Cô vừa ngượng vừa đói.

“ Tất nhiên. Không thì tôi đưa em đến đây làm gì.”. Hắn ta dựa lưng vào ghế, nhìn cô rồi lạnh lùng nói.

* Vụt * Bỗng có ai đó đi qua bàn ăn của Thanh Y làm cô đang ăn liền ngẩng mặt nhìn, cô cảm thấy rất lạ hình như bóng dáng đó đã gặp ở đâu rồi. Đang ngây ra thì cô bị Doãn Bối Lạc dung dung người.

“ Tại sao em lại không ăn nữa. Em quen cô ta à”. Hắn nhíu mày hỏi cô.

“ À..... Ờ....Em không quen cô ta. Tôi ăn no rồi. Mà nãy giờ chưa thấy thầy động vào thức ăn tí nào cả. Thầy không đói sao” Thanh Y hỏi

Hắn nhìn cô mỉm cười, thấy gần mép cô dính đồ ăn liền lấy giấy với tay ra lau cho cô mỉm cười nói: “ Nhìn em ăn là tôi no rồi ”

Hắn thấy cô ăn xong rồi liền kéo ghế đứng dây. Không nói gì liền kéo tay cô đi đến shop quần áo. Hắn lấy những bộ quần áo đẹp là mẫu mới nhất mới phát hành trên thị trường. Khi cô mặc trên người những bộ quần áo đẹp thì trở thành một mỹ nhân điển hình, tuy tuổi còn nhỏ, nhưng thật là làm động lòng người. Sau khi mua xong thấy trời cũng đã tối, hắn liền đưa cô về nhà. Trên đường đi cô quay sang nhìn hắn.

“ Thầy Doãn, sao thầy lại tốt với em vậy” Thanh Y hỏi

“ Tôi tốt với em là vì em sau là của tôi” Doãn Bối Lạc mỉm cười nói

Thanh Y đỏ mặt quay sang phía khác, cuối cùng cũng đến nơi. Cô chào hắn một tiếng rồi chạy nhanh vào nhà. Vào đến nhà cô liền vội chạy vào phòng vất tất cả những quần áo đẹp mà Doãn Bối Lạc tặng lên giường rồi vội vàng đi tắm rửa. Tắm xong cô nằm ườn lên giường rồi nhớ lại lúc ăn thấy hình bóng của cô gái đó rất thân thuộc giống như đã gặp ở đâu rồi. Cô cố nhớ cho ra nhưng không tài nào nhớ được. Cả một ngày mệt mỏi cô chỉ mong có một giấc ngủ ngon thôi. Cứ nghĩ vẩn vơ như vậy Thanh Y thiếp lúc nào không biết.