Thịnh Thế Đích Phi

Chương 440: Phiên ngoại 6: Khuynh Vân Ca (5)




Edit: Theresa Thai

Beta: Sakura

Tháng sáu tháng bảy ở Trung Nguyên chính là lúc khắp mọi nơi đều nóng bức không chịu nổi. Trong thành Quảng Lăng ở phía Bắc sông Vân Lan, một thiếu nữ áo vàng đang bước đi thỏng thả trên đường phố. Mặc dù bây giờ chiến sự thiên hạ mới vừa bình định không lâu, tất cả vùng đất ở phía Bắc sông Vân Lan đều thuộc về dưới trướng Định Vương phủ, Đại Sở vốn có lãnh thổ bát ngát từ đây lại chân chính an phận ở một góc, nhưng hiệu suất xử lý mọi chuyện của Định Vương phủ tương đối mau, nên chỉ mới hai ba tháng ngắn ngủi, nhiều địa phương không bị chiến hỏa ảnh hưởng quá nhiều như Quảng Lăng đã khôi phục lại phồn hoa vốn có.

Thiếu nữ áo vàng thản nhiên đi ở trên đường cái, thỉnh thoảng xem bên này một chút sờ bên kia một chút, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ lệ tràn đầy nụ cười sáng lạn, dẫn tới người đi đường qua lại rối rít liếc nhìn.

Thiếu nữ này chính là Vân Ca cô nương đã trốn khỏi Từ phủ ở Ly thành. Sau khi ra khỏi Ly thành, Vân Ca đi thẳng về phía Nam, vừa làm nghề y vừa du ngoạn chung quanh, cũng trải qua hết sức tự tại. Mặc dù cũng từng gặp một vài phiền toái nhỏ, nhưng lấy công phu của nàng ấy thì đương nhiên giải quyết cũng không khó khăn gì. Ngược lại đã khiến cho tiểu cô nương đi xa nhà lần đầu tiên từ nhỏ đến lớn này đi thẳng một đường thuận lợi tới Quảng Lăng.

“Cô nương… Cô nương có phải là Trầm Vân Ca – Trầm cô nương không?”

Lúc Vân Ca đang nhìn một quầy bán kẹo nhỏ bên đường cau mày, do dự có nên mua hay không, thì một nam tử xa lạ đột ngột xông tới, lôi kéo Vân Ca kêu lên. Vân Ca mở to hai mắt, hơi nghi ngờ nói: “Ta là Trầm Vân Ca, ngươi là ai? Sao ngươi biết tên của ta?”

“Trầm cô nương… Trầm cô nương, cầu xin cô nương cứu mẹ ta với.” Nam tử nói một cách lo lắng, vừa nói vừa muốn quỳ xuống đất. Vân Ca vội vàng đưa tay đỡ hắn ta, nói: “Ngươi đừng nóng vội, ngươi nói từ từ xem. Sao ngươi biết… Ta có thể cứu mẹ ngươi?”

Nam tử nói: “Trầm cô nương có y thuật cao minh, tâm địa thiện lương, cứu mạng của rất nhiều người, tiểu… Cũng là nghe người ta nói đến, nghe nói Trầm cô nương tới Quảng Lăng, nên mới  vội vàng đuổi theo tới đây. Cầu xin cô nương xả lòng từ bi……”

Nhìn khuôn mặt của hắn ta sắp trở nên đỏ bừng, Vân Ca vội vàng gật đầu nói: “Ngươi đừng vội, ta nhất định sẽ cứu mẹ ngươi. Mẹ… Mẹ ngươi đang ở đâu?”

Nam tử đỏ mặt, hơi xấu hổ nói: “Ta vội vả vào thành tìm cô nương, nên đã để mẹ ta ở nhờ trong một nhà nông ở ngoài thành.”

“Vậy chúng ta mau đi thôi.” Thấy nam tử lo lắng như thế, Vân Ca cũng không dám trì hoãn nhiều nữa, trực tiếp đi tới cửa thành.

Trong một trà lâu cũng nằm trong thành Quảng Lăng, công tử Thanh Trần mặc một thân áo trắng đang ngồi gần cửa sổ, nhàn nhã ung dung đánh giá dòng người đến người đi trên đường cái ở dưới lầu.

“Công tử.” Một nam tử mặc một bộ quần áo bình thường màu xám tro bước nhanh lên lầu, đi tới bên cạnh Từ Thanh Trần nói nhỏ: “Trầm cô nương vừa ra khỏi thành ạ.” Công tử Thanh Trần khẽ cau mày nói: “Mới vừa vào thành, tại sao lại ra khỏi thành rồi?”

Sau khi ra khỏi Ly thành, công tử Thanh Trần đi dọc theo hành trình của Vân Ca. Nhưng tâm tính của Vân Ca luôn thay đổi, hành tung trôi nổi, có đôi khi nhất thời nổi hứng một ngày vượt qua hai ba trăm dặm đường cũng là bình thường. Mà thân là tay trói gà không chặt, hiển nhiên công tử Thanh Trần không có cách nào hành hạ theo nàng ấy như thế. Cho nên đi theo một đường, cho đến mấy ngày trước bọn họ mới chính thức bắt kịp tung tích của Vân Ca. Nhưng Từ Thanh Trần lại không lập tức đi gặp Vân Ca, mà là mang người đi theo sau nàng ấy từ rất xa. Ngày hôm qua Từ Thanh Trần đoán được Vân Ca có thể sẽ tới Quảng Lăng, nên bọn họ liền đi đến Quảng Lăng canh chừng trước một bước, nhưng không nghĩ tới Vân Ca vừa mới đến, còn chưa nhìn thấy người thì đã ra khỏi thành rồi.

“Lúc nãy ở trên đường có người tìm Trầm cô nương xin chữa bệnh, Trầm cô nương liền đi theo người ra thành.” Nam tử mặc áo bình thường nhỏ giọng bẩm báo: “Đã có người theo sau rồi ạ.”

“Xin chữa bệnh?” Công tử Thanh Trần nhíu mày, trên đoạn đường đi này chỉ cần gặp phải có người cần giúp đỡ thì Vân Ca cũng sẽ ra tay giúp đỡ. Y thuật của nàng ấy có thể có được Trầm Dương khen ngợi thì đã đủ thấy đúng là rất tốt. Một đường đi tới, cũng có một vài người, nhưng……

Thấy thần sắc công tử Thanh Trần trầm xuống, thị vệ vội nói: “Công tử đừng lo, thân thủ của Trầm cô nương không kém, hơn nữa có thị vệ âm thầm đi theo, sẽ không xảy ra chuyện gì.” Từ Thanh Trần suy nghĩ một chút, rồi đứng lên nói: “Chúng ta cũng đi xem sao.” Võ công của Vân Ca rất tốt, nhưng kinh nghiệm giang hồ thì trên căn bản lại là không có. Nếu không cũng sẽ không bị bọn họ đi theo suốt một đường mà cũng không nhận ra được. Từ Thanh Trần cảm thấy cái người ngăn nàng ấy ở trên đường xin chữa bệnh hơi kỳ lạ. Cho dù Vân Ca có để lại một chút danh tiếng ở những nơi mà nàng ấy đi ngang qua, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không truyền nhanh như vậy. Mà theo hành trình của Vân Ca, đối phương lại càng không khả năng dẫn theo một bệnh nhân đuổi kịp.

“Dạ.” Dựa theo thần sắc ngưng trọng của công tử Thanh Trần, thị vệ này cũng biết chỉ sợ đã xảy ra chuyện, nên vội vàng lên tiếng đi theo Từ Thanh Trần xuống lầu.

Ngoài thành Quảng Lăng, Vân Ca đi theo nam tử xin chữa bệnh kia, càng đi càng thấy hoang vu, nên liền hơi nghi ngờ dừng bước.

“Trầm… Trầm cô nương, sao vậy?” Nam tử kia quay đầu lại nhìn Vân Ca cười làm lành nói. Vân Ca nhìn hắn ta cau mày nói: “Mẹ ngươi ở đâu, chỗ này khắp nơi đều không có bóng người.”

Thần sắc nam tử kia hơi cương cứng, nói: “Thì ở phía trước. Trầm cô nương, chúng ta đi mau một chút đi.” Vân Ca do dự một chút, nhưng vẫn gật đầu tiếp tục đi theo người nọ về phía trước.

Lại đi về trước một đoạn, rốt cuộc Vân Ca cảm thấy không đúng, “Rốt cuộc ngươi dẫn ta đi đâu?” Trên đoạn đường này, Vân Ca cũng đã gặp một vài chuyện, tất nhiên biết rõ trên đời này cũng không phải chỉ có người tốt. Mặc dù lúc đầu bởi vì vẻ mặt lo lắng và lời cầu khẩn của nam tử mà không suy nghĩ nhiều, nhưng nếu quả thật có bệnh nhân thì sao sẽ để ở một nơi vắng vẻ lại khó tìm như vậy chứ?

Nam tử kia quay đầu lại, nhìn Vân Ca cười hắc hắc. trên gương mặt vốn nhìn qua trung hậu đàng hoàng giờ đây lại có thêm nụ cười ác ý, ngay lập tức lộ ra bộ mặt thật, “Hắc hắc, Trầm cô nương, ngươi đi theo chẳng phải sẽ biết sao, cần gì mà hỏi như vậy?”

“Ta không đi!” Vân Ca trầm giọng nói, “Ta muốn trở về, ngươi căn bản cũng không có người muốn ta chữa bệnh.”

“Tuy nói không có bệnh cần chữa, nhưng Trầm cô nương… Ngươi xem Bản công tử có bị bệnh khó chữa nào không?” Một giọng nói hơi lưu manh vang lên từ phía sau, trên sơn đạo vốn còn trống trải không người nào đột nhiên nhô ra mấy nam tử, cầm đầu chính là một thanh niên gầy gò. Chỉ thấy sắc mặt người nọ vàng khè, gầy như que củi, trong đôi mắt đục ngầu mang theo ý tà tứ, khiến cho dung mạo bình thường càng trở nên bỉ ổi hơn, làm cho người ta chỉ nhìn một cái thì đã cảm thấy cực kỳ chán ghét.

Nhưng, Vân Ca trầm mặc nhìn mấy nam tử một cái trước mắt. Mấy người này cũng không phải là người bình thường, cho dù là nam tử xanh xao vàng vọt kia thì cũng có biết một chút công phu, “Các ngươi tránh ra, ta muốn đi về.” Vân Ca nhíu nhíu mày, hơi không vui nói. Nàng cũng không phải thật sự là người không có nửa điểm tức giận, có lòng tốt tới giúp người ta chữa bệnh lại bị người ta lừa, nói không tức giận đó là nói dối.

“Tránh ra?” Mọi người nhìn nhau, rối rít cười lớn lên.

“Trầm cô nương, vì muốn gặp cô nương Bản công tử đã đi theo ngươi suốt cả ngày rồi. Cứ để ngươi đi về như vậy, chẳng phải là Bản công tử đã lỗ lớn rồi sao?” Nam tử gầy gò kia híp mắt nhìn chằm chằm Vân Ca cười nói, “Bản công tử thành tâm muốn mời cô nương chữa bệnh. Không bằng, cô nương đến nhà Bản công tử ở mấy ngày đi?”

Chống lại đôi mắt đục ngầu, Vân Ca đã cảm thấy một trận ác hàn, liếc hắn ta một cái, nói: “Ngươi không có bệnh, chỉ cần chịu khó tu sinh dưỡng tính là được rồi.” Mặt mũi của nam tử này gầy gò, ánh mắt đục ngầu vô thần, vừa nhìn là biết do túng dục quá độ.

Nói xong cũng không nữa để ý tới mấy người này nữa, Vân Ca liền xoay người quay lại đường cũ. Nam tử kia thấy Vân Ca lại không nể mặt như vậy, liền không khỏi giận dữ, vung tay lên nói: “Còn không mau mời mỹ nhân này về làm khách cho Bản công tử.”

“Dạ!” Đám người đi theo bên cạnh hắn ta lên tiếng đáp, rồi đồng loạt bao vây Vân Ca lại.

“Cẩn thận một chút, đừng làm mỹ nhân của Bản công tử bị thương.” Tên này chính là một công tử danh môn ở gần Quảng Lăng, chẳng qua là bản thân không có bản lãnh gì, ỷ vào gia sản thích lũy của bậc cha chú ăn chơi đàng điếm thì thôi, tính tình lại háo sắc nên thỉnh thoảng làm ra một vài chuyện cường đoạt dân nữ. Chỉ là trời cao Hoàng đế ở xa, thiên hạ này mới định nên cũng không có người quản. Sáng sớm hôm nay ra cửa liền thấy Vân Ca đang chữa bệnh bao tử cho lưu dân ở trấn trên, cái kẻ bị sắc dục ăn lên đến não này đã không tiếc đi theo suốt mấy chục dặm mới nghĩ ra một biện pháp lừa gạt Vân Ca.

Trên quãng đường đi này, Vân Ca cũng không phải dễ ức hiếp, tức giận trợn mắt trừng bọn họ một cái, rồi đánh một chưởng vào nam tử đang đến gần mình. Mặc dù mấy người đi theo bên cạnh nam tử không phải là cao thủ gì, nhưng cũng đã học được mấy chiêu công phu. Thấy Vân Ca động thủ, những người khác cũng tiến lên vây công Vân Ca theo. Nam tử gầy gò kia vừa thấy Vân Ca lại có công phu, thì không khỏi càng hưng phấn lên, “Lại còn có công phu nữa. Tốt! Mau… Mang tiểu mỹ nhân này về cho Bản công tử, Bản công tử muốn nạp nàng ta làm thiếp!”

Sắc mặt Vân Ca giận đến đỏ bừng, khoát tay, một tia sáng bắn nhanh tới nam tử kia. Nam tử kia cũng biết một ít công phu quyền cước, vừa thấy ám khí đang bay nhanh đến liền vội vàng lóe thân tránh né, quay đầu lại thấy phi tiêu cắm trúng vào cây cũng bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh.

“Phế vật! Còn không mau lên, ngay cả nữ nhân cũng không đánh lại!” Nam tử giận dữ hét.

Mặc dù mấy nam tử có thân người cao lớn, nhưng công phu cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của Vân Ca. Trong lúc đánh nhau, mấy người này liếc nhau một cái, trong đó có hai người thu hút sự chú ý của Vân Ca, còn một người liền lấy từ trong ngực ra một gói đồ ném về hướng Vân Ca. Trong lòng Vân Ca cả kinh, “Nhuyễn cân tán?”

Vân Ca chính là người học y, đương nhiên biết sự lợi hại của Nhuyễn cân tán này. Nhưng nàng bị mấy người cuốn lấy, mặc dù cố gắng tránh thì vẫn bị dính một chút, nên ngay lập tức cũng bất chấp những người này, Vân Ca liền huy chưởng bức lui một nam tử, rồi phi thân bỏ chạy ra xa. Trong lòng nàng rất rõ ràng, một khi độc tính của Nhuyễn cân tán phát tác, nàng sẽ thật sự chỉ có thể mặc cho người làm thịt.

“Còn không mau đuổi theo! Một đám phế vật!” Con vịt đến miệng còn để bay, nam tử kia lập tức giận dữ, nổi giận nói.

“Công tử… Cô nương kia thật giống như không phải người bình thường……” Một người trong đó nhỏ giọng khuyên nhủ, mặc dù bọn họ không có kiến thức gì, nhưng người trúng Nhuyễn cân tán còn có thể chạy, hơn nữa võ công còn lợi hại như vậy, thì thấy thế nào cũng không giống như là người bình thường. Lỡ như thật sự chọc phải người nào đó không nên dây vào…

“Bản công tử mặc kệ nàng ta có bình thường hay không.” Nam tử kia cười lạnh nói: “Ở trên đất Quảng Lăng này, còn có người lợi hại hơn Hoàng gia ta sao? Đợi nàng ta thành người của Bản công tử……” Thấy hắn như thế, những thị vệ này tự nhiên cũng không dám phản đối, nên vội vàng đuổi theo phương hướng Vân Ca đã chạy trốn.

Vân Ca vừa thi triển khinh công chạy nhanh tới thành Quảng Lăng, vừa rõ ràng cảm thấy mình đang đổ mồ hôi, hơn nữa thân thể cũng có chút như nhũn ra khiến cho không còn sức lực gì nữa. Rất rõ ràng bởi vì đoạn đường chạy như điên này của nàng, Nhuyễn cân tán phát tác càng mãnh liệt hơn. Nhưng hiện tại trên tay nàng lại không có thuốc để giải Nhuyễn cân tán.

Dần dần, ngay cả khinh công cũng không thể dùng nữa, rốt cuộc Vân Ca kiệt lực ngã xuống ven đường, cả người vô lực ngay cả tay cũng không nâng nổi.

Chết tiệt… Trong lòng Vân Ca không nhịn được thầm mắng mấy tên bại hoại kia, đồng thời cũng hơi lo lắng. Nàng nhớ… Hình như lúc nãy ở trên đường đã bắt gặp một vài vị thuốc có thể giải độc… Vân Ca vừa cố gắng nhớ lại, vừa cố gượng chống thân thể muốn đứng lên đi về hướng trong trí nhớ, nhưng mới vừa đứng lên thì đã ngã sấp xuống.

Rất nhanh, mấy cái nam tử đã bắt kịp. Thấy Vân Ca ngã sấp trên đất, nam tử gầy gò kia đắc ý cười lớn lên, “Tiểu mỹ nhân, ngươi chạy đi, sao lại không chạy?”

Vân Ca hung dữ trừng hắn ta, “Ngươi khốn kiếp… Hèn hạ!”

Nam tử cười càng thêm đắc ý, “Khốn kiếp? Hèn hạ? Điều này cũng phải trách cô nương ngươi nha, nếu không phải cô nương ngươi không chịu ngoan ngoãn nghe lời một chút, Bản công tử cũng không muốn mạo phạm mỹ nhân như thế đâu. Gia tài trong nhà Bản công tử bạc vạn, chỉ cần ngươi biết điều trở về với Bản công tử, thì ngươi sẽ được hưởng vinh hoa phú quý vô tận.”

“Ai cần gia tài bạc vạn của ngươi!” Vân Ca nói một cách khinh thường. Nàng cũng có rất nhiều tiền, Ly tỷ tỷ nói, tiền mà cha để lại cho nàng đủ để nàng sống cẩm y ngọc thực cả đời.

Nam tử kia cũng đã không còn kiên nhẫn nữa, thấy Vân Ca như thế không khỏi cười lạnh một tiếng nói: “Không cần? Đợi đến lúc đó ngươi cũng sẽ không nói như vậy nữa. Tiến lên, mang tiểu mỹ nhân về cho Bản công tử.”

Hai nam tử tùy tùng tiến lên muốn kéo Vân Ca lên, nhưng Vân Ca lại dùng sức cắn đầu lưỡi mình một ái, thừa dịp bị đau nhức kích thích vung tay lên ném một cái ám khí, sau đó nhân cơ hội lúc mọi người tránh né ám khí dùng chút sức lực mới vừa tích góp được đứng dậy cố gắng chạy về phía trước.

“Bắt nàng ta cho ta!” Sau lưng truyền đến tiếng la hổn hển của nam tử kia.

Vân Ca cố gắng chạy về phía trước, nhưng ý chí của con người có mạnh mẽ cỡ nào thì cũng không chống lại được tác dụng của dược tính. Bởi vì dùng quá nhiều sức lực, Vân Ca rõ ràng cảm thấy trước mắt mình đang từ từ biến thành màu đen, khi nàng lại ngừng lại một lần nữa thì đã cảm thấy cả người vô lực, nàng sắp hoàn toàn ngất đi. Cho nên nàng liều mạng tự nói với mình không thể dừng lại, không thể dừng lại……

“Đứng lại! Nha đầu chết tiệt kia……” Mấy người kia đã bắt kịp.

Vân Ca không khỏi tuyệt vọng, nàng chỉ là một tiểu cô nương chưa từng trải qua bao nhiêu chuyện đời, gặp phải loại chuyện này mà có thể kiên trì đến bây giờ thì đã rất khó rồi. Không nhịn được nữa, nước mắt liền chảy xuống từ khóe mắt, Vân Ca lại ngã xuống đất một lần nữa.

“Hu hu….”

“Đần như vậy, còn chạy tới đây. Nếu huynh không đến tìm muội, thì muội phải làm sao đây?” Một giọng nói êm ái mang theo bất đắc dĩ nhàn nhạt vang lên, nhưng nghe vào trong tai Vân Ca thì lại không khác gì âm thanh của tự nhiên. Vân Ca liền ngã vào trong một vòng ôm mang theo một tia mát lạnh và mùi mực thơm, trong chớp mắt không khỏi hơi giật mình. Ngẩng đầu lên, vừa lúc lọt vào trong một đôi mắt dịu dàng và trầm tĩnh. Chẳng qua là, hiên tại trong đôi mắt này lại có thêm một chút lãnh ý và gợn sóng lăn tăn.

“Từ… Từ Thanh Trần, thật sự là huynh?”

“Không phải huynh thì còn có thể là ai?” Từ Thanh Trần bất đắc dĩ khẽ than thở, thấy muội ấy cực khổ chống đỡ, cũng chỉ đành thương tiếc thở dài, vỗ nhẹ mái tóc của muội ấy, nói: “Là huynh, không sao. Ngoan… Ngủ đi.”

Vân Ca chỉ cảm thấy an tâm, tựa vào trong lòng huynh ấy từ từ nhắm hai mắt lại.