Edit: Theresa Thai
Beta: Sakura
Ngày hôm nay, trong Ly thành đặc biệt nhộn nhịp. Lần nhộn nhịp như thế gần đây nhất vẫn là lúc tiệc mừng thọ của Thanh Vân tiên sinh vào một năm trước, nhưng khi đó phần lớn khách mời đến đây dự tiệc đều đến với mục đích thăm dò và có dụng ý khác. Còn lần này, trái lại đều thay đổi tâm tình khác. Một loại tâm tình xen lẫn vừa kính sợ lại vừa thán phục, hơn nữa còn có ý lấy lòng như có như không.
Trong vòng một năm, vô luận là Định Vương phủ hay toàn bộ thiên hạ đều xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Người có mắt đều có thể nhìn ra được, thiên hạ hôm nay đã không còn ai có thể đối kháng với Định Vương được nữa, ít nhất, trong vòng mười năm tới sẽ không có. Mà tất cả mọi người đều không tự chủ được mà bắt đầu lo lắng rằng, sau khi Định Vương phủ khôi phục lại nguyên khí, có thể lại xua binh chinh chiến tứ phương lần nữa hay không, mà đến lúc đó lại có ai có khả năng ngăn cản thiết kỵ của Định Vương phủ đây? Nếu như không phải liên quân ba nước mới vừa đánh bại, nếu như không phải dòng họ và thế lực hiện nay thật sự chênh lệch quá lớn, thì chỉ sợ liên quân các nước sẽ lại vây công một lần nữa. Nhưng hiện tại, nếu không có thực lực để cứng đối cứng, thì cũng chỉ có thể nhượng bộ.
Bữa tiệc này được tổ chức trong Định Vương phủ. Bởi vì chỉ là tiệc tròn một tuổi của hai đứa bé thôi, nên Định Vương phủ cũng không mở tiệc lớn để chiêu đãi khách mời, khách tới đây cũng chỉ là sứ thần của các nước và quan viên văn võ của Định Vương phủ mà thôi, còn các nhân vật thống trị nổi tiếng của các nước thì đều không có mời. Tất nhiên, dù khách mời không nhiều lắm, nhưng dân chúng Ly thành cũng vẫn nhộn nhịp tấp nập như đón tết vậy.
Trong tiểu viện trong Định Vương phủ, sáng sớm hai cục cưng vừa thức dậy đã được mặc vào quần áo đẹp mới, được Diệp Ly ôm giao cho đám người Hoa Thiên Hương đã đến từ sáng sớm cùng chơi đùa. Hai vị Từ phu nhân, kể cả Tần Tranh nữa, đều đã đi ra ngoài bận rộn chuyện tổ chức tiệc, cho nên mấy đứa bé cũng chỉ có thể giao cho mấy cô nương khuê các trông nom.
“Mẹ… Mẹ, mẹ……” Tâm nhi mặc một bộ váy nhỏ màu hồng phấn thêu hoa phù dung, trên cổ mang một chiếc khóa trường mệnh tinh xảo bằng ngọc, trên hai tay và hai chân đều đeo vòng bạc, ngồi trong lòng Mặc Vô Ưu xinh xắn như Ngọc Nữ bên cạnh Quan Âm nương nương trong tranh vậy.
Vô Ưu cười híp mắt vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé của Tâm nhi nói: “Tiểu Tâm nhi à, mẹ đang bận, sẽ đến chơi với muội liền.” Sáng sớm thức dậy đã không nhìn thấy mẹ, Tâm nhi không vui, “Mẹ, mẹ……”
Ở bên cạnh, Lân nhi nghe thấy tỷ tỷ gọi mẹ thì cũng ồn ào theo. Hơn nữa rõ ràng Lân nhi còn có lực hành động hơn tỷ tỷ, bò dậy khỏi tấm thảm dày mềm mại lắc lư muốn đi ra ngoài. Hoa Thiên Hương liền vội vàng ôm bé trở lại, “Lân nhi ngoan nha, mẹ sẽ tới chơi với các con liền. Bảo bối ngoan, chơi với tỷ tỷ trước đi nha.”
Nghe được tỷ tỷ hai chữ, Lân nhi lập tức quay đầu nhìn Tâm nhi, đợi đến khi Hoa Thiên Hương đặt các bé vào cùng nhau, hai chị em liền nghiêng nghiêng ngả ngả chơi cùng nhau, đã quên mất chuyện muốn đi tìm mẹ. Nhìn hai chị em ngồi trên giường êm rộng rãi y y nha nha nói những lời mà người lớn nghe không hiểu, tất cả mọi người không khỏi cười một tiếng.
“Tâm nhi, ca ca tới chơi với muội nè!” Ngoài cửa, Mặc Tiểu Bảo dẫn theo Từ Tri Duệ, Lãnh Quân Hàm và Tần Liệt vui vẻ vọt vào, vươn tay ra muốn ôm Tâm nhi. Tâm nhi rõ ràng cũng rất thích người anh trai Mặc Tiểu Bảo này, lập tức vươn tay nhỏ bé ra muốn ôm.
Mặc Tiểu Bảo vui mừng hớn hở ôm muội muội vào lòng, nhìn qua mấy tiểu bằng hữu như đang khoe khoang. Còn khi nhìn sang đệ đệ ở bên cạnh thì lại ghét bỏ đủ kiểu, hoàn toàn quán triệt truyền thống vinh quang bé gái là bảo bối, bé trai là cỏ dại của Định Vương phủ. Tiểu bằng hữu Mặc Ngự Phong mới vừa tròn một tuổi vẫn không được anh trai mình chú ý, thấy Mặc Tiểu Bảo ôm tỷ tỷ luôn ở cùng mình ngày ngày đi, lập tức giận dữ, “Tiểu Bảo hư! Tỷ tỷ… Tỷ tỷ!”
Bị đệ đệ kêu nhũ danh, khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú của Mặc Tiểu Bảo lập tức biến thành màu đen. Cũng may là Tâm nhi ở trong lòng cậu quay đầu lại nhìn nhìn đệ đệ, lại nhìn nhìn ca ca đang ôm mình bị làm khó một phen, vẫn vươn tay nhỏ bé về phía đệ đệ đang ở trên giường, “Đệ đệ, đệ đệ……”
Bất đắc dĩ, Mặc Tiểu Bảo chỉ đành phải thả muội muội về giường êm lại, cho nên hai đứa bé liền ôm lấy nhau. Mặc Ngự Phong lại càng mở to đôi mắt to long lanh nhìn chằm chằm Mặc Tiểu Bảo, giống như trước mắt chính là đại phôi đản muốn chia rẽ hai chị em mình vậy.
Nhìn Mặc Tiểu Bảo bị chọc tức đến sắc mặt đều vặn vẹo, mọi người không phúc hậu cười ra tiếng.
“Sao Tiểu Thế tử cũng tới?” Mặc Vô Ưu che miệng cười hỏi. Từ nhỏ quan hệ của Mặc Tiểu Bảo và Mặc Vô Ưu khá tốt, nghe thấy tỷ ấy hỏi, liền cười nói: “Bên ngoài rất bận rộn, mẹ chê bọn đệ cản trở, nên bảo đệ tới chơi với các em.”
Mặc Vô Ưu gật đầu, hôm nay đúng là bề bộn nhiều việc. Huống chi Nữ Vương Nam Chiếu mất tích đến bây giờ còn chưa tìm được, trong Định Vương phủ người đến người đi chỉ sợ cũng không phải là quyết định an toàn. So sánh với tiền viện, thì nội viện có trọng binh phòng thủ, người không có phận sự không thể tiến vào cũng an toàn hơn rất nhiều. Mặc Vô Ưu cười nói: “Vậy rất tốt ah, Tiểu Thế tử hãy cùng trông nom Lân nhi và Tâm nhi với tỷ, Thiên Hương và Vân Ca đi.”
Mặc Tiểu Bảo nhìn hai đứa em đang ôm nhau tương thân tương ái trên giường êm đầy u oán một cái, cậu thật sự không phải là mẹ chồng ác muốn chia rẽ uyên ương mà!
Vô luận tiền viện của Định Vương phủ nhộn nhịp tấp nập, người đến người đi như thế nào, thì trong thư phòng nội viện lại vẫn yên tĩnh như ngày thường. Thân là chủ nhân, Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly cũng không có đi ra ngoài tiếp khách, mà là nhàn nhã thong dong ngồi trong thư phòng đọc sách. Lấy thực lực và thân phận hiện nay của Định Vương phủ, khách nhân có thể làm cho bọn họ tự mình nghênh đón căn bản ít đến không đáng kể, còn khách nhân có thân phận quý trọng chân chính thì cũng sẽ không đến mà không nói trước.
Mặc Tu Nghiêu nhàn nhã thong thả lật một bản dã sử (sách lịch sử được dân gian ghi chép hoặc lưu truyền, thường có nhiều yếu tố hư cấu), nằm trên giường êm, đầu gối lên chân Diệp Ly, một mái tóc trắng như tuyết tùy ý xõa tung ở trên chân Diệp Ly, có vài sợi còn rủ xuống mặt đất.
“Khởi bẩm Vương gia, Vương phi, Nữ Vương Nam Chiếu vào thành.” Ngoài cửa, Trác Tĩnh bình tĩnh bẩm báo.
Mặc Tu Nghiêu lật qua một trang sách, ung dung đáp: “Biết, phái người trông chừng. Nắm chắc thời cơ cứu Nữ Vương Nam Chiếu ra, nói cho mọi người biết không nên hành động thiếu suy nghĩ, tận lực bảo đảm an toàn cho Nữ Vương Nam Chiếu.”
“Thuộc hạ tuân lệnh.”
Diệp Ly khẽ nhíu mày nói: “Tiểu Vương tử đâu?”
Tần Phong trầm mặc một lát, rồi trầm giọng nói: “Không nhìn thấy Tiểu Vương tử, nhưng mà, chúng ta đã bày nhãn tuyến ở tất cả những nơi có thể nhốt người trong Ly thành, cho nên… Thuộc hạ hoài nghi Mặc Cảnh Lê có thể giấu Tiểu Vương tử ở một nơi mà chúng ta sẽ không hoài nghi.”
Diệp Ly im lặng, dĩ nhiên nàng hiểu Tần Phong đang chỉ điều gì, cúi đầu nhìn Mặc Tu Nghiêu, Mặc Tu Nghiêu nhắm nửa con mắt, nói một cách thản nhiên: “Nên làm cái gì thì liền làm cái đó, nhất định phải cứu Tiểu Vương tử Nam Chiếu ra. Bây giờ Nam Chiếu… Rất quan trọng với chúng ta.” Quan trọng không phải là công chúa An Khê và Tiểu Vương tử, mà là thân phận của bọn họ. Trong vòng mấy năm gần nhất, Định Vương phủ cũng không định xuất binh nữa, nhưng ngay cả như vậy, thì Tây Lăng và Đại Sở cũng bắt buộc phải có người kiềm chế. Mà ở phương Nam, Nam Chiếu có dân phong mạnh mẽ dĩ nhiên là sự lựa chọn tốt nhất. Ít nhất trong vòng mấy chục năm trong tương lai, Nam Chiếu cũng sẽ là đồng minh của Định Vương phủ.
“Thuộc hạ hiểu, thuộc hạ cáo lui.” Có sự bày tỏ thái độ của Mặc Tu Nghiêu, đương nhiên Tần Phong sẽ không có gì cố kỵ nữa, liền xoay người ra cửa làm việc.
Trong phòng, Diệp Ly thản nhiên nói: “Người bị Mặc Cảnh Lê nắm giữ trong tay tuyệt đối không chỉ mỗi một Mặc Cảnh Du.” Mặc Cảnh Du mới vừa tới Ly thành không lâu, hơn nữa ở Ly thành cũng không có chút căn cơ nào, Mặc Cảnh Lê ra vào Ly thành không có chút tung tích nào, đây cũng không phải Mặc Cảnh Du có thể làm được. Chắc chắn đã có người rất tinh tường hoàn cảnh và mọi việc của Ly thành âm thầm giúp đỡ.
Mặc Tu Nghiêu mỉm cười nói: “Đương nhiên. Trên đời này… Vô luận lúc nào cũng đều không thiếu những kẻ có lòng dạ khó lường, tùy thời chờ phản chiến trở mặt. Nếu không phải vì để bắt những con sâu đáng ghét này, thì sao Bản vương sẽ giữ Mặc Cảnh Lê lại lâu như vậy chứ?”
“Mặc Cảnh Lê có thể nhìn ra chàng thả dây không?” Diệp Ly hơi lo lắng hỏi, nếu là như vậy thì công chúa An Khê và đứa bé kia sẽ gặp nguy hiểm. Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Nếu Mặc Cảnh Lê còn muốn làm vài chuyện vào hôm nay nữa, thì vô luận có nhìn ra hay không, hắn ta cũng sẽ tới. Huống chi… Ta đoán hiện tại chỉ sợ hắn ta đã bị cừu hận che mất tâm trí rồi. Cho dù Bản vương thả dây ở ngay dưới mí mắt của hắn ta, thì hắn ta cũng không nhìn ra.”
“Chàng trái lại hiểu rõ hắn ta.” Diệp Ly nhíu mày nói. Thật ra thì theo Diệp Ly thấy, cừu hận của Mặc Cảnh Lê dành cho Mặc Tu Nghiêu hơi khó hiểu. Trên chiến trường, thắng bại là chuyện thường của nhà binh, thua hay thắng cũng phải tự gánh chịu. Mặc Cảnh Lê lại vì cái này mà hận Mặc Tu Nghiêu đến mất đi lý trí thì căn bản là chuyện không thể tưởng tượng được. Huống chi, Mặc Cảnh Lê rơi vào tình trạng hôm nay, không phải là do Thái Hoàng Thái hậu và các tôn thất Đại Sở phản bội hắn ta, Tây Lăng lợi dụng hắn ta sao? Tính thế nào thì Định Vương phủ cũng không đủ để xếp hạng nhất mới đúng.
Mặc Tu Nghiêu cười khẽ, đương nhiên hắn sẽ không nói cho A Ly rốt cuộc hắn đã làm gì Mặc Cảnh Lê.
“Hạ thần Trần Tú Phu cầu kiến Vương gia với Vương phi.” Ngoài cửa, vang lên một giọng nói. Mặc Tu Nghiêu ngồi dậy, lạnh lùng nói: “Vào đi.” Cửa thư phòng được đẩy ra, Trần Tú Phu đi vào, cung kính hành lễ, “Bái kiến Vương gia, Vương phi.”
Diệp Ly lại cười nói: “Tú Đình tiên sinh không cần đa lễ, mới vừa đến Ly thành liền bị rất nhiều chuyện vụn vặt quấn thân, cực khổ cho tiên sinh rồi.”
Trần Tú Phu chắp tay cười nói: “Vương phi nói quá lời, chuyện thuộc bổn phận, không dám nói khổ.” Mấy ngày nay Trần Tú Phu trôi qua quả thật không dễ dàng gì, thậm chí khiến cho Trần Tú Phu thấy hơi hối hận tại sao mình lại bị Từ Thanh Bách dụ dỗ mấy câu liền theo hắn ta cùng trở về. Vừa đến Ly thành, Định Vương liền lập tức tuyên bố, bổ nhiệm hắn làm Tả tướng. Ngay tức khắc khiến cho sắc mặt của các thế gia danh môn của Đại Sở vốn còn khách khách khí khí với hắn thay đổi. Cũng đúng, trong Định Vương phủ, quyền lợi võ tướng đều nằm trong tay những tướng lãnh Mặc gia quân trung thành với Định Vương đến chết, mà hai vị trí cao nhất đại biểu quan văn thì một cái là Đại công tử Từ gia ngồi, một cái lại tiện nghi cho một người ngoài đến từ Tây Lăng như hắn. Tại sao có thể không khiến cho những người đang thầm lục đục tính toán nhau mấy ngày nay tức giận chứ? Chẳng qua là mấy ngày nay bị Định Vương chỉnh một trận, nên tất nhiên những người này không dám nghị luận Định Vương dùng người không khách quan (dùng người chỉ xem xét trên quan hệ thân thiết cá nhân, không đánh giá qua đạo đức, tài năng), vì vậy tất cả bất mãn đều dồn hết lên người tên Tả tướng này là hắn. Rồng mạnh không áp rắn địa phương, mặc dù năng lực, thủ đoạn của Trần Tú Phu không tầm thường, nhưng đến cùng thì cũng là một người ngoài mới vừa đến Ly thành, nên cuộc sống trong mấy ngày qua liền có thể nghĩ.
Thậm chí có đôi khi Trần Tú Phu phải hoài nghi, Định Vương phong hắn làm Tả tướng chính là vì để áp chế những thế gia danh môn có danh tiếng lâu năm của Đại Sở này, đồng thời cũng diệt sạch những người mà bản thân là Tả tướng như hắn có thể cấu kết cùng. Nhưng vô luận Định Vương làm như vậy là vì cái gì, thì Trần Tú Phu biết mình cũng chỉ có tiếp nhận chức vị Tả tướng này thôi. Không phải vì quyền thế, cũng không phải bị Định Vương áp bức, mà là bởi vì chỉ có đứng cao hơn, thì hắn mới có thể thực hiện lý tưởng và hoài bão của mình.
“Tả tướng có chuyện gì?” Khác với Diệp Ly, trừ những người thân cận như Từ Thanh Trần hoặc cựu thần tâm phúc của Định Vương phủ ra, thì Mặc Tu Nghiêu luôn luôn gọi thẳng kỳ danh (cả họ lẫn tên) hoặc chỉ gọi chức vị. Như vậy làm cho người ta cảm giác được sự khác biệt giữa thân sơ rất rõ ràng, vừa mới bắt đầu có thể sẽ làm cho người ta hơi khó chịu, nhưng trái lại cũng sẽ làm cho người ta càng biểu hiện cẩn thận hơn. Bởi vì… Điều này chứng tỏ Vương gia còn chưa xem ngươi thành tâm phúc chân chính, người có chí hướng tất nhiên càng liều mạng tiến tới hơn, người không cho lý tưởng cũng sẽ thu liễm một chút. Mà quan trọng hơn là, điều này cũng đồng thời tỏ rõ địa vị và uy thế cao cao tại thượng của Định Vương, làm cho người ta không tự chủ được mà sinh lòng thần phục.
Trần Tú Phu gật đầu nói: “Khởi bẩm Vương gia, Trấn Nam Vương Tây Lăng cầu kiến.”
Mặc Tu Nghiêu nhướng mày, “Lôi Đằng Phong, hiện tại hắn ta tới có chuyện gì?” Vừa mới dứt lời, trong lòng Mặc Tu Nghiêu liền nhớ ra, nói: “Mộ Dung Thận và Nam hầu……” Trần Tú Phu cười nói: “Đúng vậy, chúc mừng Vương gia, mới vừa nhận được tin tức, Mộ Dung tướng quân và Nam hầu đánh một đường thế như chẻ tre, hiện nay đã tiến gần tới thành trì giáp biên giới với Tây Lăng, toàn bộ đại quân Tây Lăng cũng đã rút về.”
Nghe tin tức như thế, không chỉ Mặc Tu Nghiêu, mà tâm tình Diệp Ly cũng trở nên tốt hơn, mỉm cười nói: “Quả nhiên là tin tức tốt.” Nếu là những quan viên khác, thì lúc này khó tránh khỏi sẽ nói mấy câu vuốt đuôi như: Trong tiệc mừng một tuổi của Tiểu Thế tử và Tiểu Quận chúa mà truyền đến tin vui như vậy, Tiểu Thế tử và Tiểu Quận chúa thật là hồng phúc tề thiên,… Nhưng Trần Tú Phu sẽ không, thứ nhất là tính cách của hắn không cho phép, thứ hai Trần Tú Phu vốn là người Tây Lăng, những lời nịnh nọt này do hắn nói ra không khỏi lộ ra vẻ có chút lãnh khốc vô tình. Cho nên Trần Tú Phu chỉ là trầm mặc chờ quyết định của Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly.
Mặc Tu Nghiêu đứng dậy, cười nói: “Cũng tốt, mời Trấn Nam Vương vào đi. Mặt khác… A Ly, truyền tin qua bên Đại Sở, kêu bọn họ phái người tới nói chuyện một chút về vấn đề ba mươi vạn binh mã kia.” Mặc dù đuổi binh mã Tây Lăng đi chính là binh mã của Đại Sở nhưng Mặc Tu Nghiêu lại không tính tặng vùng đất phía Bắc sông Vân Lan cho Đại Sở. Nếu không có Mộ Dung Thận và Nam hầu, thì ba mươi vạn người kia cũng chỉ là đồ ăn được tặng cho Tây Lăng mà thôi. Nếu mình đã ra sức, thì tất nhiên không thể không có chỗ tốt gì rồi. Mặc dù hiện tại Đại Sở có Mặc Cảnh Du ở đây, nhưng ở trong mắt Mặc Tu Nghiêu, Mặc Cảnh Du đã chẳng khác gì người chết cả, nên tất nhiên là cần Đại Sở phái người khác tới đàm phán.
Diệp Ly gật đầu nói: “Ta biết rồi.”
“Định Vương, Vương phi, Tú Đình tiên sinh.” Lôi Đằng Phong bước vào khách sảnh ngoài thư phòng, bình tĩnh gật đầu với hai người. Thần sắc bình tĩnh không nhìn ra hắn ta mới vừa nhận được tin tức Tây Lăng lại chiến bại một lần nữa chút nào.
Diệp Ly mỉm cười gật đầu nói: “Trấn Nam Vương không cần đa lễ, mời ngồi.”
Lôi Đằng Phong ngồi xuống, thần sắc hơi phức tạp nhìn Trần Tú Phu đang ngồi ở bên tay trái một cái. Người này vốn là đại nho số một số hai của Tây Lăng, năng lực, tài trí và suy nghĩ cũng đều là tốt nhất. Đáng tiếc ở Tây Lăng mấy chục năm cũng không được trọng dụng, lại không nghĩ rằng Hoàng thành Tây Lăng chỉ mới thất thủ mấy năm, đã được thăng lên chức vị Tả tướng Định Vương phủ. Nên nói Mặc Tu Nghiêu biết nhìn người, hay những người khác có mắt không tròng đây?
“Trấn Nam Vương có chuyện gì quan trọng?” Mặc Tu Nghiêu dựa vào ghế, thong thả hỏi.
Trong lòng Lôi Đằng Phong hơi bất đắc dĩ cười khổ, so khí thế với Mặc Tu Nghiêu thì bản thân hắn liền yếu hơn rất nhiều, huống chi bây giờ mình lại có việc cầu người ta, chủ động tới cửa thì lại càng thấp hơn người ta một đầu. Nhưng vừa nghĩ đến tin tức vừa mới truyền từ trên chiến trường về, Lôi Đằng Phong cũng biết mình phải kéo cái mặt này xuống. Hiện tại trên biên giới Tây Lăng đúng là chỉ có hơn ba mươi vạn binh mã Đại Sở cùng với hai người là Mộ Dung Thận và Nam hầu, nhưng phải biết rằng, hiện tại toàn bộ chiến sự Trung Nguyên đã kết thúc, nếu Mặc Tu Nghiêu muốn, thì bất cứ lúc nào cũng có thể điều động thiết kỵ cùng với tướng lãnh Mặc gia quân chạy tới phương Nam tăng viện cho hai người Mộ Dung Thận. Đến lúc đó thì thật sự là tai họa của Tây Lăng.
Chắp tay, Lôi Đằng Phong trầm giọng nói: “Thật không dám giấu diếm, hôm nay Bản vương đến đây quấy rầy Vương gia và Vương phi chính là vì chuyện ngừng chiến giữa hai quân chúng ta. Nói vậy, chắc Vương gia và Vương phi đã nhận được chiến báo ở tiền tuyến, đại quân Tây Lăng đã rút về ranh giới trước khi khai chiến đấu của Tây Lăng và Đại Sở.”
Mặc Tu Nghiêu gật đầu, cau mày nói: “Hai quân ngừng chiến đương nhiên là chuyện tốt. Mấy năm nay chinh chiến liên tục, dân chúng các nơi đều khổ không thể tả, Trấn Nam Vương có lòng ngừng chiến, Bản vương rất mừng. Có điều, giao chiến với Tây Lăng là binh mã Đại Sở, chỉ sợ chuyện này… Còn phải gặp Du Vương của Đại Sở mới có thể định ra.”
Lôi Đằng Phong nhíu mày, nhìn Mặc Tu Nghiêu nghiêm túc nói: “Định Vương cần gì phải như thế? Ta và ngài đều hiểu… Mặc dù giao chiến là binh mã Nam Sở, nhưng chiến hay ngừng, còn không phải đều do Định Vương định đoạt ư? Huống chi… Chỉ sợ Du Vương cũng không có cơ hội nói với ta và ngài chuyện này. Hiện tại quốc sự Tây Lăng bận rộn, Bản vương cũng không đợi được đến lúc Nam Sở phái sứ giả tới, kính xin Định Vương điện hạ thông cảm.”
Mặc Tu Nghiêu rất hứng thú đánh giá Lôi Đằng Phong một lúc lâu, mới cười nói: “Xem ra, tin tức của Trấn Nam Vương thật đúng là rất linh thông.”
Lôi Đằng Phong cười khẽ một tiếng nói: “Định Vương cũng biết quan hệ của hoàng thất Tây Lăng và núi Thương Mang, tất nhiên có một vài con đường tin tức đặc biệt.”
Mặc Tu Nghiêu hờ hững gật đầu nói: “Nếu Trấn Nam Vương đã thành tâm, vậy thì đương nhiên Bản vương cũng không muốn sinh thêm rắc rối. Chỉ là… Còn một vài chuyện chúng ta vẫn nên nói rõ ràng trước.” Lôi Đằng Phong khẽ cau mày, “Toàn bộ quân ta đã rút khỏi lãnh thổ của Đại Sở, mặt khác, tình báo về Đại Sở và Mặc Cảnh Lê trong tay Bản vương cũng có thể giao cho Định Vương. Không biết Định Vương điện hạ còn yêu cầu gì khác nữa?”
Mặc Tu Nghiêu nhướng mày cười nói: “Cái này sao… Tất nhiên là bồi thường. Phương Nam giàu có đông đúc, mấy năm nay Tây Lăng cũng lấy được không ít lợi ích từ Trung Nguyên, chẳng lẽ Trấn Nam Vương chưa từng nghĩ tới phải bồi thường cho dân chúng Trung Nguyên chút gì sao?” Lôi Đằng Phong trầm mặc nhìn khuôn mặt mang đầy vẻ đương nhiên của Mặc Tu Nghiêu. Kỳ thật nếu nói Tây Lăng đã làm gì dân chúng Trung Nguyên thì thật đúng là oan uổng cho Lôi Chấn Đình và Lôi Đằng Phong. Có nói thế nào thì Tây Lăng cũng khác Bắc Nhung, mặc dù phân thành hai nước riêng biệt với Đại Sở nhưng cũng vẫn là có cùng một nguồn gốc. Hơn nữa trên lý trí, Lôi Chấn Đình luôn xem nơi mà mình đứng thành thuộc địa của mình, cộng thêm năng lực của Lôi Chấn Đình cũng không phải là loại như Mặc Cảnh Kỳ và Mặc Cảnh Lê có thể so sánh, cho nên, nói tóm lại, kỳ thật, cuộc sống của những dân chúng này cũng còn không tính là tệ.
Nhưng thân là bên chiến bại, hơn nữa còn là bên khai chiến, người bị hại kiêm người thắng yêu cầu bồi thường, trái lại Lôi Đằng Phong cũng không có lập trường gì có thể cự tuyệt, hít sâu một hơi, Lôi Đằng Phong cúi đầu nói: “Tây Lăng có thể bồi thường cho Định Vương phủ ba mươi vạn lượng bạc trắng.”
Mặc Tu Nghiêu lắc đầu, “Tám mươi vạn lượng. Tây Lăng có nhiều mỏ bạc ở phương Nam, chút ngân lượng này đừng nói Tây Lăng không bồi thường nổi đi?”
Sắc mặt Lôi Đằng Phong biến đổi, lắc đầu nói: “Nhiều nhất là bốn mươi vạn lượng.” Đạo lý rao giá trên trời, trả giá dưới đất, đương nhiên Mặc Tu Nghiêu hiểu rõ, quay đầu nhìn Diệp Ly cười một tiếng, rồi cười cười giơ tay lên nói với Lôi Đằng Phong: “Bảy mươi vạn.”
“Không được, bốn mươi lăm vạn lượng. Định Vương, Tây Lăng không gánh nổi giá cao hơn nữa đâu, nếu thật sự không được… Bản vương cũng không thể làm gì.” Ngụ ý là, Định Vương rao giá quá cao, nếu Tây Lăng không gánh nổi, vậy thì còn không bằng liều chết đánh một trận. Mặc Tu Nghiêu nhìn một chút Diệp Ly và Trần Tú Phu hơi tiếc nuối một chút, cười nói: “Vậy cũng được, làm tròn, năm mươi vạn lượng.”
Sắc mặt Lôi Đằng Phong xanh mét, trầm giọng nói: “Có thể, chia ra trả trong vòng ba năm.”
Thật ra thì Mặc Tu Nghiêu cũng không thiếu tiền, thời hạn ba năm cũng không coi là dài, nên tất nhiên cũng không gấp gáp, hài lòng gật đầu nói: “Không thành vấn đề, như vậy Bản vương đa tạ Trấn Nam Vương đã thương cảm. Bản vương sẽ lập tức hạ lệnh cho Mộ Dung Thận và Nam hầu rút binh. Hy vọng Tây Lăng cũng có thể tuân thủ ước định!”
“Điều này thì đương nhiên.” Lôi Đằng Phong trầm giọng nói.
Lôi Đằng Phong đồng ý sảng khoái, tâm tình Mặc Tu Nghiêu cũng tốt, hài lòng gật đầu nói: “Thật tốt, đã như vậy, chuyện còn dư lại cứ để cho người bên dưới bàn bạc đi. Chuyện này liền giao cho… Giao cho Tả tướng chịu trách nhiệm đi.”
Trần Tú Phu sửng sốt, vội vàng đứng lên nói: “Vi thần tuân lệnh.” Trần Tú Phu hiểu, đây là sự tín nhiệm dành cho mình, nhưng đồng thời cũng là khảo nghiệm dành cho mình. Chuyện đàm phán với Tây Lăng giao cho một người vốn là người Tây Lăng như hắn chịu trách nhiệm, cũng có nghĩa là Định Vương bày tỏ sự tín nhiệm và ủy thác trọng trách dành cho mình với quan viên lớn nhỏ trong Ly thành.
Lôi Đằng Phong ngơ ngác một chút, nhìn Trần Tú Phu một cái rồi gật đầu nói: “Như thế, liền làm phiền Trần tướng. Hôm nay trong Định Vương phủ sự vụ bận rộn, Bản vương liền cáo từ trước.”
Trần Tú Phu nói một cách lạnh nhạt: “Trấn Nam Vương nói quá lời.”
Mặc Tu Nghiêu gật đầu nói: “Vậy Bản vương cũng không quấy rầy Trấn Nam Vương nữa, Tả tướng, chuyện Tây Lăng liền giao toàn quyền cho ngươi giải quyết.”
“Dạ, Trấn Nam Vương, mời.” Lôi Đằng Phong và Trần Tú Phu một trước một sau cáo từ lui ra khỏi khách sảnh.
Diệp Ly nhìn cửa trống rỗng, nói một cách thản nhiên: “Lôi Đằng Phong… Vẫn non hơn Lôi Chấn Đình nhiều.” Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Đã khá tốt rồi, vốn không có khả năng Lôi Chấn Đình vừa chết thì hắn ta liền biến thành Lôi Chấn Đình thứ hai được. Hơn nữa… Hắn ta cũng không biến thành Lôi Chấn Đình được. Nhưng mà, có thể nhẫn nhịn… Cũng rất tốt.” Lôi Chấn Đình là chém giết từ trong rất nhiều hoàng tử của Tiên hoàng Tây Lăng ra, mặc dù còn không ngồi lên ngôi vị Hoàng đế, nhưng cũng một mình nắm quyền to sau khi Tiên hoàng Tây Lăng băng hà, phần năng lực này cũng không phải là loại thiên chi kiêu tử được Lôi Chấn Đình sủng ái che chở từ nhỏ như Lôi Đằng Phong có thể có. Lôi Đằng Phong có thể đủ năng lực ổn định trận thế trong lúc mấu chốt, lúc nên nhẫn có thể nhẫn cũng đã vô cùng tốt rồi. Đợi một thời gian nữa, hẳn sẽ trở thành một người thống trị có thể bảo vệ những cái đã có khá tốt. Nhưng muốn có bộ dáng uy chấn tám phương như lúc Lôi Chấn Đình còn sống, thì chỉ sợ hơi khó khăn.
“A Ly cần gì để ý đến hắn ta chứ? Vẫn nên thử nghĩ xem… Năm mươi vạn lượng mà Tây Lăng bồi thường cho chúng ta nên tiêu như thế nào đi.” Mặc Tu Nghiêu ôm Diệp Ly thấp giọng cười nói. Năm mươi vạn, vô luận là với Định Vương phủ hay với Tây Lăng, thì đều tuyệt đối không phải là một con số nhỏ. Bằng không Lôi Đằng Phong cũng sẽ không kiên trì muốn chia ra trả trong vòng ba năm. Mà Định Vương phủ có số tiền này, tổn thất trong mấy năm nay đánh giặc trên cơ bản cũng được lấp đầy. Lại càng không cần phải nói đến hiện nay thuộc địa của Định Vương phủ đã rộng gần gần bốn phần năm lãnh thổ của Đại Sở trước đây và một phần ba lãnh thổ của Tây Lăng. Diện tích hiện nay của Định Vương phủ cũng đã lớn hơn tổng diện tích hiện có của cả Tây Lăng và Đại Sở cộng lại. Bây giờ tất cả cũng đã coi như là tạm thời kết thúc, tính hết cả đoạn đường này, cuối cùng tất cả lợi ích đều bị Định Vương phủ chiếm.
Diệp Ly nhìn Mặc Tu Nghiêu đầy tò mò, hỏi: “Chàng muốn tiêu thế nào?” Tiền bồi thường chiến tranh thì đương nhiên là sung vào công khố của Định Vương phủ rồi, hiển nhiên cũng không có chỗ dư để Mặc Tu Nghiêu muốn tiêu thế nào liền tiêu thế đó. Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu làm việc luôn luôn công tư rõ ràng, cho dù cả Định Vương phủ đều là của họ, nhưng hai người cũng chưa bao giờ nghĩ đến lấy ngân lượng công để dùng vào việc riêng. May mà hai người cũng không phải là người thích phô trương xa hoa, nên cũng chưa từng lo lắng về mặt ngân lượng.
Mặc Tu Nghiêu vừa vuốt tóc Diệp Ly, vừa suy nghĩ lời nói của Diệp Ly, cũng thấy hơi bất đắc dĩ, “Bản vương muốn xây cho A Ly một tòa cung điện lộng lẫy.” Nhìn bộ dáng ủ rũ của hắn, Diệp Ly không khỏi cười một tiếng nói: “Mấy ngày trước còn nói qua mấy năm nữa liền dẫn ta đi ra ngoài du sơn ngoạn thủy. Chờ đến khi cung điện của chàng hoàn thành, vậy cho ai ở đây?”
Mặc Tu Nghiêu ngẩng đầu lên nhìn nàng, nói một cách nghiêm túc: “Bản vương muốn cho A Ly cung điện to lớn lộng lẫy nhất, quần áo trang sức xinh đẹp nhất, món ngon mỹ vị tinh xảo nhất. Chỉ cần là A Ly muốn, thì Bản vương cũng sẽ tìm đến cho A Ly.”
Diệp Ly mỉm cười nhìn hắn, cười nói: “Ta lại không biết ta còn có tiềm chất làm yêu cơ mất nước đó. Hao tài tốn của. Ta chỉ muốn cả nhà chúng ta bình an vui vẻ hạnh phúc với nhau, có thể làm việc mà mình muốn được rồi. Đã nhiều năm như vậy, mắt thấy chúng ta có thể sống an an ổn ổn thật vui vẻ, ta cảm thấy… Ta muốn, cũng đã chiếm được rồi.”
“A Ly chưa từng nói với ta muốn gì.” Mặc Tu Nghiêu hơi tiếc nuối không cam lòng nói. A Ly không có yêu cầu và khát vọng xa vời với quyền thế, hoa phục và châu báu, cho dù là Mặc Tu Nghiêu thì cũng có đôi khi không có thể xác định được rốt cuộc nàng có cái gì đặc biệt yêu thích hoặc là đặc biệt chán ghét, điểm này luôn khiến cho Định Vương canh cánh trong lòng.
“Bởi vì ta muốn, chàng đều đã cho ta từ lâu rồi.” Diệp Ly mỉm cười nói.
“Cho nàng rồi?” Mặc Tu Nghiêu hơi mờ mịt.
Diệp Ly dựa vào ngực hắn, nhẹ giọng nói: “Một một đời một đôi người. Chỉ có cái này… Mới là ta muốn.”
Mặc Tu Nghiêu sửng sốt, giơ tay lên ôm thật chặt vòng eo mảnh khảnh của nàng, thấp giọng nói: “Cả một đời một đôi người… Kiếp này, Mặc Tu Nghiêu chỉ có một mình A Ly.” Không có hứa hẹn, thề non hẹn biển gì, Mặc Tu Nghiêu chỉ nói một cách thản nhiên, giống như chỉ trần thuật một cách đơn giản mà thôi, nhưng lại khiến cho người ta an tâm hơn bất cứ lời thề nào. Diệp Ly khẽ gật đầu, “Ta biết. Ta cũng vậy.”
Trần Tú Phu đi cùng Lôi Đằng Phong ra khỏi cửa thư phòng, hai người đi sóng vai với nhau. Lôi Đằng Phong nhìn Trần Tú Phu bên cạnh, không khỏi cười nói: “Xem ra Tú Đình tiên sinh ở Định Vương phủ rất được Định Vương và Vương phi trọng dụng.”
Trần Tú Phu nói một cách nghiêm túc: “Ơn tri ngộ của Vương gia và Vương phi, Trần Tú Đình vô cùng cảm kích.” Lôi Đằng Phong trầm ngâm một lát, rồi cười hỏi: “Nếu như Bản vương chấp nhận phong tiên sinh làm Đại Thừa tướng Tây Lăng, vậy không biết tiên sinh có nguyện hạ mình trở về Tây Lăng, phụ tá Bản vương hay không?”
Thần sắc Trần Tú Phu bình tĩnh, đánh giá hắn ta một lát, rồi nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Trung thần không thờ hai chủ. Trần Tú Đình không dám tự xưng là trung nghĩa, nhưng cũng không phải là loại người hai mặt ba đao, lắc lư không định. Thịnh tình của Trấn Nam Vương, Trần Tú Đình không dám nhận.”
Vốn Lôi Đằng Phong cũng chỉ muốn thử dò xét mà thôi, nên tất nhiên cũng không trông đợi Trần Tú Phu sẽ ngã về Tây Lăng dễ dàng như thế. Chẳng qua là bị Trần Tú Phu từ chối dứt khoát như thế, ngược lại Lôi Đằng Phong cảm thấy hơi khó chịu, dừng chân nhìn Trần Tú Phu hỏi: “Không biết Tú Đình tiên sinh có nhận định gì về tình trạng của Tây Lăng hiện nay? Chuyện này… Hẳn là có thể nói đi.”
Trần Tú Phu do dự một chút, rốt cuộc mở miệng nói: “Quân không ra Quân, thần không ra thần, hoặc là thần mạnh chủ yếu, cuối cùng không phải đạo lâu dài. Trấn Nam Vương vẫn tính toán sớm đi.” Lôi Đằng Phong sửng sốt, còn muốn hỏi nữa, nhưng Trần Tú Phu đã không có ý định nói gì nữa, nghiêng người giơ tay lên nói với Lôi Đằng Phong: “Trấn Nam Vương, mời.”
Lôi Đằng Phong cũng chỉ đành nuốt lời muốn hỏi vào lòng, gật đầu nói: “Trần tướng, mời.”