Thịnh Thế Đích Phi

Chương 408: Hiến trường, lựa chọn




Edit: Ca Tang
Beta: Sakura

“Là. . . Là Mặc Tu Nghiêu. . . thám tử dò đường nói, nhìn thấy Vương kỳ Định Vương phủ!”

“Mặc Tu Nghiêu?! ” Lôi Đằng Phong đột nhiên xoay người, không cẩn thận đá đổ lư hương đặt bên chân. Hung hăng nhìn chằm chằm vào binh lính tới báo tin trước mắt, hỏi: “Ngươi xác định là Mặc Tu Nghiêu?!”

Binh lính có chút khó xử nhìn thế tử đang thất thố, hắn cũng chỉ nghe thám tử dò đường báo lại, sao có thể khẳng định trăm phần trăm được? Suy nghĩ một chút vẫn nói: “Thám tử khẳng định có nhìn thấy Vương kỳ Mặc gia quân ” Vương kỳ Mặc gia quân màu đen thêu ngân mãng chỉ khi Định Vương tự mình dẫn quân mới có thể treo.

Lôi Đằng Phong lấy lại bình tĩnh, mới nói: “Để thám tử đi vào, ta muốn đích thân hỏi hắn.”

“Vâng.”

Rất nhanh, thám tử ra ngoài thám thính tình huống đi vào, hướng về phía Lôi Đằng Phong hành lễ nói: “Thuộc hạ tham kiến thế tử. ” Lôi Đằng Phong vung tay lên, vội vã nói: “Không cần để ý mấy chuyện này, ngươi nói ngươi thấy tám mươi vạn Mặc gia quân đi về phía này?”.

Thám tử gật đầu nói: “Bẩm Thế tử, tuyệt đối không sai. Tám mươi vạn chỉ hơn mà không kém. Thời điểm thuộc hạ thấy bọn chúng, bọn chúng vẫn còn ở ngoài trăm dặm. Lấy tốc độ hành quân của bọn chúng, sau khi thuộc hạ cưỡi khoái mã chạy về chỉ sợ. . . Nhiều nhất chưa tới một canh giờ nữa, quân tiên phong của bọn chúng sẽ tập hợp với binh mã do Mộ Dung Thận và Nam Hầu chỉ huy.”

Lôi Đằng Phong trầm giọng hỏi: “Ngươi thấy Vương kỳ của Định Vương phủ?”

“Vâng, thuộc hạ tuyệt đối không nhìn lầm. Cho nên, vừa nhìn thấy Vương kỳ thuộc hạ liền ra roi thúc ngựa chạy về. ” Thám tử khẳng định gật đầu nói. Lôi Đằng Phong phất tay một cái nói: “Bản vương biết rồi, ngươi đi xuống trước đi.”

“Thuộc hạ cáo lui.”

Đợi thuộc hạ lui ra rồi, Lôi Đằng Phong có chút thất thần ngã ngồi trên ghế, thấp giọng lẩm bẩm nói: “Mặc Tu Nghiêu. . . Mặc Tu Nghiêu sao lại không chết? ” Dương tướng quân có chút lo lắng nhìn Lôi Đằng Phong, luôn miệng nói: “Thế tử. . . Thế tử, hiện giờ chúng ta có cần thông báo cho Vương gia trước không. Bên chỗ Vương gia chỉ sợ vẫn chưa biết. ” Mãi đến khi Mặc gia quân tiến tới gần bọn họ mới nhận được tin tức, đủ thấy hành tung của Định Vương cực kỳ bí ẩn, mà một khi động thủ hành động phi thường mau lẹ. Chỉ sợ Vương gia bên kia vẫn chẳng hay biết gì.

Được Dương tướng quân nhắc nhở, Lôi Đằng Phong lập tức phục hồi tinh thần, nói: “Đúng. . . Mau ! Ngươi phái người ra roi thúc ngựa đem tin tức có được ở nơi này đưa đến chỗ phụ vương. Chúng ta. . . ” Lôi Đằng Phong hít sâu một hơi nói: “Chúng ta ngăn cản Mặc gia quân trước đã, ít nhất. . . ít nhất phải cho phụ vương thời gian chuẩn bị.”

Dương tướng quân cau mày, không đồng ý nói: “Thế tử, không thể được. Bây giờ binh mã của Định Vương gấp chúng ta mấy lần, một khi hợp lại với binh mã của Mộ Dung Thận thì binh mã trong tay Định vương có thể lên tới hơn trăm vạn. Đến lúc đó… ” Đến lúc đó không cần đánh mà chỉ cần dựa vào nhân số Định Vương cũng có thể đè chết bọn họ. Suy nghĩ một chút, Dương tướng quân nói: “Mạt tướng nguyện ý lưu lại chặn Định Vương, xin Thế tử lập tức lên đường đi đến đại quân của Vương gia.”

“Không được ! ” Lôi Đằng Phong quả quyết cự tuyệt, cho dù hắn không phải là đối thủ của Mặc Tu Nghiêu thì cũng tuyệt đối không làm ra chuyện không đánh mà lui kia.

Dương tướng quân lo lắng nói: “Xin Thế tử nghĩ lại ! Chống lại Định Vương, cho dù là một mình mạt tướng hay là hai người chúng ta cùng ở lại thì chỉ sợ cũng không có gì khác biệt. Thế tử cần gì. . . cần gì phải làm chuyện hy sinh vô ích như vậy? Chỉ cần Vương gia và Thế tử còn sống thì Tây Lăng ta vẫn còn cơ hội chuyển bại thành thắng.”

“Dương tướng quân… ” Lôi Đằng Phong thấp giọng thở dài nói. Lôi Đằng Phong là Thế tử Trấn Nam vương phủ, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì tương lai chính là chúa tể Tây Lăng, sao có thể không hiểu cái gì gọi là lấy hay bỏ? Nhưng mà lấy tính cách của hắn mà bảo hắn ở trên chiến trường làm ra chuyện bỏ lại tướng sĩ chạy trốn thì cũng là hết sức làm khó.

Dương tướng quân kiên quyết nói: “Thế tử, thời gian không còn nhiều. Mạt tướng cũng không nắm chắc có thể ngăn cản Định Vương bao lâu, kính xin Thế tử mau chóng lên đường ! ” Lôi Đằng Phong nhắm mắt lại, hít sâu một hơi. Hướng về phía Dương tướng quân xá một xá nói: “Lôi Đằng Phong thật có lỗi với tướng quân, xin tướng quân nhận của ta một lạy. ” Trong lòng hai người đều hiểu rõ, mấy năm này bất luận là tướng lĩnh Tây Lăng hay Bắc Nhung ,rơi vào trong tay Mặc Tu Nghiêu không một người nào có kết quả tốt. Dương tướng quân lựa chọn ở lại tất nhiên là thập tử vô sinh.

Dương tướng quân vội vàng đỡ Lôi Đằng Phong nói: “Thế tử nói quá lời, mạt tướng thân là tướng lĩnh Tây Lăng vì quốc vong thân là bổn phận, huống hồ. . . Có thể đánh một trận với Định Vương thì đời này có chết cũng không uổng. Thế tử đi nhanh đi.”

Còn chưa thấy mặt đối thủ đã chạy trối chết, thật sự không phải là chuyện vinh quang gì. Nhưng mà nhiều năm dạy dỗ cũng nói cho Lôi Đằng Phong biết, lúc này không đi chỉ sợ sẽ không đi được nữa. Quan trọng hơn là, Lôi Đằng Phong có dũng khí vì quốc vong thân nhưng không thể vì dũng cảm nhất thời mà bỏ mặc Trấn Nam vương phủ không quản được. Trận chiến này, Lôi Đằng Phong không nhìn thấy chút máu tanh nào nhưng nhất định sẽ trở thành cơn ác mộng cả đời hắn.

Trên khe núi cách doanh trại Tây Lăng không xa, Lôi Đằng Phong quay đầu liếc mắt nhìn doanh trại vẫn còn yên ắng, rốt cục hạ quyết tâm quay đầu lại vung roi ngựa lên,trầm giọng nói: “Đi ! ” Thị vệ và binh lính sau lưng Lôi Đằng Phong cũng im lặng giục ngựa đi theo Thế tử. Bọn họ không biết tại sao Thế tử đột nhiên rời hỏi doanh trại, nhưng thân là thuộc hạ cùng binh lính, cũng không đến phiên bọn họ lựa chọn, chuyện bọn họ có thể làm chỉ là phục tùng.

Đoàn người Lôi Đằng Phong ra roi thúc ngựa, lộ trình chỉ vài trăm dặm cho nên rạng sáng canh tư ngày thứ hai đã chạy tới. Lôi Đằng Phong đột nhiên đến khiến Lôi Chấn Đình lấy làm kinh hãi, trong lòng biết tất đã xảy ra chuyện lớn, nếu không lấy tính tình Lôi Đằng Phong tuyệt đối sẽ không dễ dàng rời khỏi doanh trại của mình. Vội vàng đứng dậy ra ngoài đón hắn, chỉ thấy Lôi Đằng Phong một thân phong trần, đôi mắt đỏ bừng, hiển nhiên là mệt mỏi không thôi.

“Đằng Phong, xảy ra chuyện gì? ” Lôi Chấn Đình cau mày hỏi. Nhìn thấy Lôi Chấn Đình, bước chân Lôi Đằng Phong có chút bất ổn, đi lên túm lấy Lôi Chấn Đình nói: “Phụ vương. . . Mặc Tu Nghiêu, Mặc Tu Nghiêu…”

Trong lòng Lôi Chấn Đình trầm xuống, giữ Lôi Đằng Phong lại lạnh lùng nói: “Đằng Phong, trấn định lại ! Từ từ nói… ” Lôi Đằng Phong nhìn Lôi Chấn Đình một chút, hít sâu một hơi, khàn khàn nói: “Phụ vương. . . Mặc Tu Nghiêu còn sống.”

Lôi Chấn Đình trong lòng chấn động, nhưng không quá thất thố. Từ dáng vẻ thất hồn lạc phách của Lôi Đằng Phong khi nhắc tới Mặc Tu Nghiêu Lôi Chấn Đình cũng đã dự liệu được một chút. Lôi Chấn Đình nhàn nhạt nhìn Lôi Đằng Phong hỏi: “Mặc Tu Nghiêu không chết, cho nên con bỏ chạy trở về?”

Có lẽ dáng vẻ trấn định thong dong của Lôi Chấn Đình làm ảnh hưởng nên Lôi Đằng Phong cũng từ từ bình tĩnh một chút. Nhắm hai mắt lại, khóe mắt Lôi Đằng Phong hơi co quắp nói: “Mặc Tu Nghiêu mang theo ít nhất tám mươi vạn đại quân đi từ phía Lật Dương ra. Hơn nữa binh mã của Mộ Dung Thận và Nam Hầu. . . Phụ vương, phía sau chúng ta, có ít nhất một trăm vạn Mặc gia quân.”

Lôi Chấn Đình khe khẽ thở dài, giơ tay lên vỗ vỗ bả vai Lôi Đằng Phong nói: “Phụ vương biết rồi, con làm đúng lắm. ” Hơn hai mươi vạn đại quân Tây Lăng kia có thể không cần, Dương tướng quân cũng có thể chết, thậm chí Lôi Chấn Đình ông cũng có thể chết, nhưng mà Lôi Đằng Phong thì không thể. Ông ta đã già, còn Lôi Đằng Phong. . . mới là hi vọng mai sau của Tây Lăng. Lôi Đằng Phong áy náy nhìn Lôi Chấn Đình, đạo lý này hắn đương nhiên hiểu, nhưng vẫn không thể không vì sự bất lực của mình mà cảm thấy áy náy. Nếu như hắn có năng lực chống lại Mặc Tu Nghiêu thì cho dù Mặc Tu Nghiêu chết rồi sống lại cũng có thể thế nào?

Thấy Lôi Đằng Phong dần dần bình tĩnh lại, Lôi Chấn Đình mới đi qua một bên ngồi xuống. Chuyện Mặc Tu Nghiêu chết rồi đột nhiên sống lại đối với ông ta mà nói cũng là một đả kích không nhỏ, khiến ông không thể không bắt đầu suy xét lại toàn bộ mọi chuyện lần nữa. Mặc Tu Nghiêu tuyệt đối không có chuyện vô duyên vô cớ giả chết, thậm chí không tiếc vứt bỏ tất cả ưu thế Mặc gia quân chiếm được trước đó. Đến nước này, Lôi Chấn Đình đương nhiên cũng nhìn ra chút manh mối. Nếu chiếu theo tình huống ban đầu mà đánh tiếp, không có gì bất ngờ xảy ra thì ít nhất cũng phải đánh đến ba năm năm năm mới có thể phân thắng bại. Bây giờ nhìn lại. . . Mặc Tu Nghiêu chơi chiêu giả chết này rõ ràng là muốn nhanh chóng giải quyết cục diện bế tắc trước mắt. Hơn nữa hiển nhiên là cực kỳ hữu hiệu, ít nhất. . . Bây giờ rất có thể Mặc Cảnh Lê đã bị hắn giải quyết xong. Nếu không, Mặc gia quân không thể nào vượt qua Lật Dương nhanh như vậy. Còn có, gần trăm vạn đại quân này. . . tất nhiên vốn là binh mã của Mặc Cảnh Lê.

“Mặc Cảnh Lê, tên phế vật ! Bản vương quả thật đã quá xem trọng hắn. ” Lôi Chấn Đình trầm giọng nói.

“Phụ vương, Mặc Cảnh Lê vốn không phải đối thủ của Mặc Tu Nghiêu. ” Lôi Đằng Phong cau mày nói. Lôi Chấn Đình cười lạnh nói: “Đối thủ?! Nếu Bản vương đoán không sai thì tên phế vật đó ngay cả giao thủ cùng Mặc Tu Nghiêu cũng không có mà cứ như vậy bị Mặc Tu Nghiêu phế đi. Nếu không, con cho rằng vài chục vạn đại quân của Mặc Tu Nghiêu kia là từ đâu tới? Mặc Tu Nghiêu cũng không phải là thần tiên, phương Bắc nhiều năm liên tục chiến loạn, dân số vốn đã thưa thớt. Hắn có thể dùng cách gì mà trong thời gian ngắn như vậy đã lấy ra một đội quân bảy tám chục vạn người? ” Quân đội không phải cứ có người là được. Vừa phải là nam tử trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng hơn nữa phải trải qua một vài huấn luyện căn bản. Nếu không nhiều người lên chiến trường như vậy, vừa loạn lên một cái liền không những không giết địch nhân mà còn có thể giết chết người mình.

“Ý của phụ vương là, tám mươi vạn đại quân của Mặc Tu Nghiêu là đoạt từ trong tay Mặc Cảnh Lê sao? ” Lôi Đằng Phong cả kinh nói.

Lôi Chấn Đình cười lạnh nói: “Không thì ở đâu ra nữa? Con mới vừa nói. . . Mộ Dung Thận và Nam Hầu không ở trong quân sao? ” Lôi Đằng Phong gật đầu một cái, mặc dù hắn không chưa hiểu hết những gì đang diễn ra, nhưng liên lệ với sự xuất hiện đột ngột của Mặc Tu Nghiêu, Lôi Đằng Phong cảm giác được có chút không đúng. Liền đem tất cả mọi chuyện từ đầu đến cuối không bỏ sót chút nào báo lại Lôi Chấn Đình. Lôi Chấn Đình nhíu mày một cái, đừng nói là Lôi Đằng Phong mà ngay cả bản thân ông ta cũng nghĩ không thông, lúc này Nam Hầu và Mộ Dung Thận không đợi Mặc Tu Nghiêu cùng về Hồng Nhạn Quan mà chạy đi nơi nào. Nghĩ không ra, đành không thể làm gì khác hơn là tạm thời mặc kệ, sau khi phân phó tướng lĩnh cùng phụ tá chú ý động tĩnh bên Mặc Tu Nghiêu, Mặc Cảnh Lê và Nam Sở, Lôi Chấn Đình đưa mắt nhìn chằm chằm Hồng Nhạn Quan. Việc đã đến nước này, lấy tốc độ của Mặc Tu Nghiêu bọn họ có muốn lui lại cũng không kịp nữa rồi. Huống hồ nếu cứ xám xì xám xịt bỏ chạy như vậy thì thể diện Tây Lăng vứt đi nơi nào? Nếu như Mặc Tu Nghiêu ở phía sau đuổi mãi không tha mà nói…, đối với Tây Lăng càng thêm bất lợi. Mặt khác, Lôi Chấn Đình mơ hồ dự cảm, lần này. . . sẽ là lần cuối cùng ông ta giao thủ cùng Mặc gia quân.

Trong Hồng Nhạn Quan, Mặc gia quân vẫn mặc một thân đồ trắng, trận địa sẵn sàng đón địch. Ngoài Hồng Nhạn Quan, đại quân Tây Lăng đồng dạng khí thế lành lạnh, như hổ rình mồi. Trên cổng thành, Diệp Ly và Nguyên Bùi lão tướng quân đứng sóng vai, bên cạnh chính là đám người Phượng Chi Dao, Lãnh Hạo Vũ, Hàn Minh Nguyệt, Tần Phong. Nguyên Bùi tướng quân cười hắc hắc nói: “Xem ra Lôi Chấn Đình quyết tâm đánh hạ Hồng Nhạn Quan đây. Nhìn trận thế này. . . chính là không chiếm được Hồng Nhạn Quan thề không lui binh. ” Phượng Chi Dao cau mày nói: “Lôi Chấn Đình ăn lộn thuốc gì vậy? Thương thế của ông ta còn chưa khỏi đi?”

Diệp Ly gật đầu một cái, lạnh nhạt nói: “Không tốn hai ba tháng thì vết thương của ông ta không thể nào tốt lên được.”

“Các ngươi nhìn bên kia kìa… ” Hàn Minh Nguyệt đứng một bên, giơ tay lên chỉ một cái, nhàn nhạt nói. Mọi người theo phương hướng hắn chỉ nhìn lại thì thấy bên cạnh chiến kỳ bay bay phía sau đại quân là một gã nam tử cao lớn khoác chiến bào. Phượng Chi Dao cau mày nói: “Người đó là. . . Lôi Đằng Phong, tại sao hắn lại ở đây? Hắn không phải đang cùng Mộ Dung tướng quân. . . Chẳng lẽ… ” Diệp Ly quả quyết nói: “Không đâu, một mình Lôi Đằng Phong không thể nào đối phó được sự liên thủ giữa Nam Hầu và Mộ Dung tướng quân. Sắc mặt Lôi Đằng Phong không tốt lắm, chắc bên kia đã xảy ra chuyện gì. ” Hàn Minh Nguyệt khiêu mi nói: “Vương phi có chắc không? Nếu là như vậy thì vì sao Mộ Dung tướng quân và Nam Hầu còn chưa trở lại? ” Diệp Ly cau mày, lắc đầu nói: “Chuyện này. . . Ta cũng không biết.”

Hàn Minh Tích vỗ trán, rên rỉ một tiếng chỉ vào bên dưới nói: “Ta nói này, hiện tại điều chúng ta cần lo lắng hẳn là đám người phía dưới mới phải. Hơn sáu mươi vạn đại quân. . . ngay cả dùng đá đập cũng có thể đập bể Hồng Nhạn Quan đi?”

Nguyên Bùi bất mãn nhìn lướt qua Hàn Minh Tích nói: “Hàn tiểu tử ngươi nói gì vậy, chỉ cần lão phu còn một hơi thở, Hồng Nhạn Quan nhất định sẽ không bị phá !”

“Vậy lão nhân gia người phải sống cho lâu vào nhé. ” Hàn Minh Tích giật giật khóe miệng cười nói.

Trên cổng thành, mọi người nói đến vui vẻ nhưng các tướng lĩnh Tây Lăng dưới thành tâm trạng lại không được tốt như vậy. Đặc biệt là khi nhìn đến từng lớp từng lớp người mặc y phục trắng, cảnh tượng này trong mắt người Tây Lăng vốn là đìu hiu nặng nề nhưng bây giờ lại giống như Mặc gia quân công khai giễu cợt bọn họ vậy. Một tướng lĩnh Tây Lăng tính tình nóng nảy dẫn đầu lao ra, trường thương trong tay chỉ thằng về phía cổng thành, hét lên: “Mặc gia quân còn không xuống đây chịu chết !”

Phía trên, Phượng Chi Dao cong khóe môi nói: “Xem ra người Tây Lăng hôm nay uống lộn thuốc rồi, tốt thôi. Bản công tử liền tới bồi các ngươi. ” Tay phải Phượng Chi Dao khẽ chống lên tường thành, một thân áo đỏ rêu rao liền trực tiếp nhảy xuống từ trên đầu thành. Trên chiến trường, Phượng Chi Dao thu hồi chiến phiến mình thường dùng, trường kiếm trong tay mở ra đâm về phía tướng lĩnh kia. Tướng lĩnh kia cũng là một viên mãnh tướng nổi danh trong quân Tây Lăng, đối với Mặc gia quân có mối thâm cừu huyết hận, lúc trước Mặc Tu Nghiêu ở trong hoàng thành Tây Lăng giết người, trong đó có người nhà của hắn. Lúc này thấy Phượng Chi Dao vọt tới, cũng vung trường thương không chút né tránh đâm về phía Phượng Chi Dao. Trong nháy mắt hai người đã giao thủ qua bảy tám chiêu, ai cũng không chiếm được tiện nghi. Phượng Chi Dao khẽ gợi lên môi mỏng, thấp giọng khẽ lẩm bẩm nói: “Có chút thú vị. Bản công tử cũng muốn nhìn xem ngươi có bản lĩnh gì mà kêu Mặc gia quân chịu chết.”

“Vương phi, không đúng rồi. . . ” Nguyên Bùi đang xem cuộc chiến đột nhiên nheo mắt trầm giọng nói: “Mau gọi Phượng Tam trở lại ! ” Đáng tiếc đã không kịp nữa rồi, Nguyên Bùi còn chưa dứt lời, vạn mũi tên từ phía đại quân Tây Lăng đã đồng loại bắn về phía Phượng Chi Dao. Mọi người trên lầu không khỏi kinh hô: “Phượng Tam?! ” đột nhiên có biến, Phượng Chi Dao mặc dù kinh ngạc nhưng không loạn. Nhanh chóng lao về phía trước, rơi xuống trên lưng ngựa của vị tướng lĩnh Tây Lăng đang muốn nhân cơ hội thối lui khỏi chiến trường kia. Tướng lĩnh Tây Lăng kia lật người muốn đánh Phượng Chi Dao rớt xuống ngựa, nhưng không ngờ trên cổ chợt lạnh thân mình liền rơi khỏi lưng ngựa. Phượng Chi Dao sau khi giết tên tướng lĩnh Tây Lăng kia cũng không dám dừng lại, phóng như bay về phía thành lâu trước mặt, rốt cục dưới làn mưa tên, ở một khắc cuối cùng đem mình quăng vào sau tấm bình phong chắn trước cửa thành, tránh được một kiếp.

Phượng Chi Dao ngã trên mặt đất thở hổn hển đầu đầy mồ hôi. Mới vừa rồi hắn rõ ràng cảm thấy được mưa tên bắn qua gáy, có thể trốn được một kích bất ngờ này cũng coi như là hồng phúc tề thiên.

Đang lúc Phượng Chi Dao vừa thở vừa thầm mắng Lôi Chấn Đình hèn hạ thì binh mã song phương cũng lao vào đánh nhau. Rất nhanh, cửa thành mở ra ,vô số quân sĩ Mặc gia quân vọt ra ngoài. Nhân số đại quân Tây Lăng quá nhiều, nếu như không ra khỏi thành đánh địch mà nói…, một khi Lôi Chấn Đình bất chấp tất cả dùng mạng người không ngừng trèo lên tường thành thì sớm muộn gì Hồng Nhạn Quan cũng không giữ được. Biện pháp tốt nhất chính là khiến cho đại quân Tây Lăng không cách nào đến trước tường thành. Nhưng mà như thế sẽ khiến Mặc gia quân tổn thất rất lớn, có thể kiên trì tới lúc nào thì cũng không đoán trước được. Nhưng chuyện đến nước này, ngoại trừ tử thủ, bọn họ không thể làm gì khác.

Mặc gia quân vừa ra khỏi thành liền nhanh chóng lọt vào vòng vây của đại quân Tây Lăng. Nhân mã rời thành không tới mười vạn, so sánh với hơn sáu mươi vạn đại quân Tây Lăng thì hiển nhiên chênh lệch quá lớn. Mặc dù Mặc gia quân dũng mãnh vô cùng, nhưng dưới chiến thuật biển người như vậy thì phần thắng cũng không nhiều. Lúc này,từ trong đại quân Tây Lăng đột nhiên có một đám người đi ra. Những người này đều mặc hoàng y, so với binh sĩ Tây Lăng bình thường càng thêm sắc bén dũng mãnh. Dưới tình huống một chọi một, thậm chí so với tướng sĩ Mặc gia còn lợi hại hơn một chút. Bọn họ mới vừa gia nhập một lát đã có không ít tướng sĩ Mặc gia quân chết thảm, mặc dù tạm thời còn chưa đủ để rung chuyển phòng tuyến do tướng sĩ Mặc gia quân lấy máu thịt dựng lên nhưng mà về lâu dài, kết cục cũng là chuyện trong dự liệu.

“Là Kim Y vệ. ” Lãnh Hạo Vũ trầm giọng nói. Giống như ám vệ của Định Vương phủ và hoàng thất Đại Sở, trong tay Lôi Chấn Đình cũng có một đội binh mã chuyên bảo vệ riêng mình, gọi là Kim Y vệ. Lôi Chấn Đình ngay cả đội cảnh vệ vốn được coi là đòn sát thủ ngầm của mình cũng lấy ra, lúc này mọi người đều nhận ra Lôi Chấn Đình không chỉ quyết tâm công phá Hồng Nhạn Quan mà trong đó còn ẩn dấu một tia gấp gáp.

“Tần Phong, Kỳ Lân mang đến bao nhiêu người? ” Diệp Ly trầm giọng hỏi.

Tần Phong nói: “Ba đội ở lại giữ Ly thành, hai đội đi theo Lữ tướng quân, một đội đi theo Trương tướng quân, còn thừa lại sáu đội đều ở Hồng Nhạn Quan. ” Những năm này, thành viên Kỳ Lân đã lên đến ba ngàn người, phân ra thành mười hai tiểu đội. Lần này, biết thủ Hồng Nhạn Quan không dễ cho nên Tần Phong liền điều tất cả Kỳ Lân còn lại đến Hồng Nhạn Quan, có thể sử dụng bất cứ khi nào. Diệp Ly gật đầu nói: “Rất tốt, bốn đội ngăn Kim Y vệ lại, hai đội còn lại. . . chém đầu !”

“Thuộc hạ lĩnh mệnh ! ” Tần Phong thần sắc nghiêm nghị, hướng về Diệp Ly chào một cái, xoay người xuống thành đi triệu tập nhân thủ.

Trong chiến trường hỗn loạn, một đám người áo đen xuất hiện. Nhân số không tới một ngàn người tất cả đều mặc quần áo màu đen như Mặc gia quân bình thường. Nhưng chỉ khi bọn họ xông về phía địch nhân người ta mới cảm giác được lực công kích của bọn họ đáng sợ đến mức nào. Kim Y vệ bị tách ra sau khi giao thủ với tướng sĩ Mặc gia quân giờ tràn ngập nguy cơ, Kim Y vệ mà tướng sĩ Mặc gia quân khó có thể ngăn cản trong tay bọn họ lại yếu ớt giống như không chịu nổi một kích. Võ công của bọn họ chưa chắc đã cao hơn Kim Y vệ, nhưng thủ đoạn của bọn họ hiển nhiên hiệu quả hơn Kim Y vệ nhiều, khả năng hợp tác cũng cao hơn đám Kim Y vệ tâm cao khí ngạo. Năm nghìn Kim Y vệ vốn đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi sau khi chống lại hơn nghìn Kỳ Lân liền nhanh chóng bị chia ra thành nhiều mảnh nhỏ, sau đó từng cái từng cái tiêu diệt. Mà hai đội còn lại lấy khí thế chưa từng có vọt tới sau lưng đại quân Tây Lăng.Trong quá trình này, có rất nhiều người tụt lại phía sau, thậm chí chết đi, nhưng mà những người còn lại vẫn không ngừng xông về phía trước.

Lôi Chấn Đình và Lôi Đằng Phong ngồi trên lưng ngựa nhìn Kỳ Lân đang chém giết với Kim Y vệ ở phía xa, “Đây chính là Kỳ Lân?”

Lôi Chấn Đình ngưng trọng gật đầu, cho dù chiến trường hỗn loạn thì vẫn có thể thấy rằng dưới lưỡi dao sắc bén của Kỳ Lân,Kim Y vệ mà ông ta vốn hết sức yên tâm đang dần giảm xuống với tốc độ kinh người, “Bắn tên ! ” Một đội binh mã đáng sợ như vậy, tuyệt đối không thể để bọn họ tồn tại. Roi ngựa trong tay Lôi Chấn Đình vung lên, lạnh lùng nói.

“Hắc Vân Kỵ, bắn tên ! ” Trên cổng thành, Diệp Ly cũng đồng dạng ra lệnh. Trong nhất thời, trên chiến trường tên rơi như mưa, vô luận là Mặc gia quân hay đại quân Tây Lăng cũng tử thương vô số.

“Phụ vương, nhìn bên kia! ” Lôi Đằng Phong cả giận, chỉ về phía trước nói.

Lôi Chấn Đình ngẩn ra, một đội ngũ chưa đến năm trăm người giống như một mưa tên màu đen bắn thẳng về phía cao tầng đại quân Tây Lăng. Trên chiến trường, giữa mấy chục vạn binh mã Tây Lăng bọn họ vẫn có thể mở ra một con đường máu vọt về phía bên này. Lôi Đằng Phong cau mày nói: “Bọn chúng muốn ám sát phụ vương?! Mau, bắn tên ! ” nhưng mà cũng không dễ dàng như vậy, mũi tên đầu tiên của binh sĩ Tây Lăng vừa mới bắn ra, những người này liền nhanh chóng tản ra hòa vào đại quân Tây Lăng. Nếu bắn tên thì có thể ngay cả người mình cũng bắn chết, hơn nữa lấy thân thủ của những người này, chỉ sợ người chết hơn nửa là bên mình. Nhưng mà một khi nguy hiểm được giải trừ, những người này lại lấy tốc độ như cũ nhanh chóng tập trung một chỗ, thậm chí trong quá trình này vẫn duy trì tình thế xông về phía trước. Nếu nghiêm túc nhìn, liền phát hiện, những người này bất luận là tản ra hay tụ lại vẫn luôn duy trì một trận thế.

“Phụ vương, người trước cứ tránh đi. ” Lôi Đằng Phong lo lắng nói. Nếu là lúc thường thì Lôi Đằng Phong tuyệt đối sẽ không đề nghị như vậy, nhưng hiện tại phụ vương trọng thương chưa lành, căn bản không thể ra tay. Một khi những người này vọt tới trước mặt… Hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.

Ánh mắt Lôi Chấn Đình hơi trầm xuống, cúi đầu liếc mắt nhìn thương thế của mình, thở dài, “Không cần ! Bọn chúng không xông tới được đâu !”

“Phụ vương ! ” Lôi Đằng Phong không đồng ý nói. Lôi Chấn Đình vung tay lên ý bảo hắn không cần nói nữa, đồng thời phân phó tướng lĩnh hai bên, “Không tiếc bất cứ giá nào, ngăn những người này lại !”

“Vâng !”

Cờ chỉ huy vung lên, vô số binh lính Tây Lăng dần dần áp sát về phía Trấn Nam Vương bên này. Hai đội Kỳ Lân rốt cục lọt vào vòng vây trùng trùng điệp điệp, nhưng mà ngay cả như vậy, bọn họ cũng không chút tán loạn hay luống cuống, giống như trong mắt chỉ có một mục tiêu vậy, vẫn tiến về phía trước, tiến về phía trước. . .

“Vương phi, không giết được Lôi Chấn Đình rồi, để bọn họ rút về đi. ” Trên cổng thành, Lãnh Hạo Vũ nhìn màu đen lẫn trong vô số mảng vàng nơi xa, lo lắng nói.

Diệp Ly nhắm mắt lại, cũng không nói tiếp.

Tần Phong bên cạnh thấp giọng nói: “Bọn họ không rút lui được, hơn nữa cũng sẽ không rút về. ” Bởi vì hai đội Kỳ Lân chỉ khoảng năm sáu trăm người này mà gần một phần ba binh mã Tây Lăng trên chiến trường cũng rút lui trở về. Sức ảnh hưởng của Trấn Nam Vương đối với đại quân Tây Lăng so với Mặc Tu Nghiêu đối với Mặc gia quân mà nói chỉ cao hơn chứ không thấp hơn, mà Trấn Nam Vương bây giờ cực kì suy yếu, căn bản không chịu được chút ngoài ý muốn nào. Bọn họ không nhất định phải giết Lôi Chấn Đình mà chỉ cần làm ra dáng vẻ bất kể mọi giá giết chết Lôi Chấn Đình, điều này cũng đủ khiến đại quân Tây Lăng khẩn trương không thôi. Mà những Kỳ Lân này nhất định sẽ trở thành vật hi sinh cho trận chiến.