Thịnh Thế Đích Phi

Chương 294: Hôn sự của Từ tam công tử




“Làm sao…làm sao có thể?” Từ Thanh Phong nói hơi cà lăm, rõ ràng là bạn tốt của biểu muội và Nhị tẩu nhà hắn, Hoa tiểu thư của Hoa quốc công phủ mà, tại sao lại biến thành Dương cô nương gì đó? Quan trọng nhất là! Tại sao nàng lại đúng lúc này nghe được lời của hắn!

Nhìn bộ dáng ảo não của Từ Thanh Phong, Diệp Ly và Tần Tranh lặng lẽ trao đổi ánh mắt một cái. Tần Tranh lại cười nói: “Tam đệ, đệ biết nàng ấy à?”

“Chuyện này…” Từ Thanh Phong có chút quẫn bách, “ Lúc trước ở kinh thành…vô tình gặp mấy lần.”

Rốt cuộc cũng là do mình sinh ra, Từ Nhị phu nhân sao có thể không thấy Từ Thanh Phong hơi khác thường, chớp mắt một cái, cười khanh khách nhìn Diệp Ly nói: “Ly nhi, chuyện này là ta lỗ mãng. Ta thấy Tam ca của cháu sắp phải đi xa nên nhất thời sốt ruột mà có chút loạn. Cháu tốt nhất là nói với Dương cô nương một chút, ngày mai ta sẽ tự mình tới cửa nói lời xin lỗi. Đứa con bất hiểu này …Thôi, ta cũng chẳng muốn quản hắn nữa.”

“Mẫu thân….” Từ Thanh Phong có chút lo lắng nhìn bóng dáng ngoài cửa giờ đã không thấy, lại nhìn mẫu thân bộ dáng nhàn nhã ngồi đó, không khỏi gấp đến đỏ mặt. Từ Nhị phu nhân bình tĩnh cầm khăn tay xoa chút mồ hôi trên trán, nghiêng người nói với Từ Đại phu nhân: “Đại tẩu, muội nhìn thấy đứa con bất hiếu này l tức giận, chúng ta trở về đi.”

Từ đại phu nhân nhìn Từ Thanh Phong một chút, bưng miệng cười gật đầu nói: “Cũng được, lát nữa chúng ta ra khỏi thành đi thăm Lão thái gia và bọn Ngự Thần, Duệ nhi một chút, bên ngoài mát mẻ, so với ở nhà thì dễ thở hơn nhiều.”

Từ Nhị phu nhân mỉm cười đồng ý, “Đại tẩu nói rất đúng. Chúng ta về trước đi. Tranh Nhi con về trễ một chút cũng không sao, thuận tiện thay mẫu thân nói lời xin lỗi với Dương tiểu thư.”

Tần Tranh cười yếu ớt, nhẹ nhàng cúi chào nói: “Tranh nhi hiểu rồi, Đại bá mẫu và mẫu thân đi thong thả.”

Đưa mắt nhìn hai vị phu nhân rời đi, Tần Tranh và Diệp Ly nhìn nhau cười một tiếng, nhìn về Từ Thanh Phong ủ rũ cúi đầu đứng một bên. Diệp Ly chớp mắt, cười híp mắt, tiêu sái đến bên cạnh Từ Thanh Phong, “Tam Ca, nói một chút coi, tại sao huynh lại biết Nhược Hoa?”

“Nhược Hoa?” Từ Thanh Phong mờ mịt.

Diệp Ly nhướng mày, lúc này Từ Thanh Phong mới hồi phục tinh thần, gương mặt luôn sảng lãng hiếm khi lộ ra mấy phần quẫn bách và ngượng ngùng, Diệp Ly và Tần Tranh nhìn mà trong lòng cười thầm không dứt.

“Ách…Thật sự là đã gặp qua hai lần ở kinh thành. Mặt khác, hai ngày trước không phải ta vừa về đã tới Định Vương phủ một chuyến sao? Phượng Tam muốn ta đưa chút đồ cho Trầm tiên sinh. Sau đó, nhìn thấy nàng…cùng Vô Ưu ở chỗ Trầm tiên sinh.” Từ Thanh Phong khổ não nhìn Diệp Ly nói: “Ly nhi, ta thật sự không cố ý. Ta…Ta không biết nàng chính là Dương cô nương mà, nếu như ta biết…”

Diệp Ly cười híp mắt nhìn hắn cười hỏi: “Nếu Tam ca biết thì thế nào?”

Từ Thanh Phong cúi đầu trầm ngâm trong chốc lát, nhưng có chút ủ rũ lắc đầu nói: “ Quên đi, không có gì. Chuyện này.. Hai người thay ta nói với Hoa..Dương cô nương một tiếng xin lỗi. Ta thật sự không cố ý.”

Tần Tranh nghi ngờ nhìn Diệp Ly có chút không hiểu tại sao Từ Thanh Phong bất thình lình thay đổi. Diệp Ly cười tỉm tỉm nói: “Nói xin lỗi thì phải tự mình đi mới có thành ý chứ?” Từ Thanh Phong lắc đầu một cái nói: “Vẫn là quên đi, Dương cô nương là nữ nhi khuê các, ta đường đột tới, không tốt cho khuê dự của nàng. Ly nhi, Nhị tẩu ta đi trước đây.”

Nhìn Từ Thanh Phong xoay người rời đi, Diệp Ly nhíu mắt, giơ tay kéo Từ Thanh Phong thấp giọng nói: “ Tam ca, huynh sợ sau khi xuất chinh vạn nhất có chuyện gì lại làm trễ nải con gái nhà người ta, nhưng huynh có sợ lúc huynh còn sống trở về mà cô nương người ta đã là la phu hữu phu* không ?” Từ Thanh Phong kinh ngạc nhìn Diệp Ly, Diệp Ly lại cười nói, “ Chuyện này nhất định có biện pháp giải quyết, huynh đi nói rõ ràng với Thiên Hương đi. Định Vương phủ chúng ta không có người chỉ biết khua môi múa mép như vậy, nghe lời…”

* La Phu hữu phu: Bắt nguồn từ bài thơ Mạch thượng tang

“La Phu trước xe đáp

“Sứ quân sao quên ư!

Sứ quân đã có vợ

La Phu có trượng phu.”

Khuôn mặt tuấn tú của Từ Thanh Phong nhất thời đỏ bừng, lập tức lùi lại mấy bước nhìn chằm chằm Diệp Ly, “Ly nhi…”

Diệp Ly lôi kéo Tần Tranh, phất tay một cái nói với hắn: “Mau đi đi, muội và Tranh nhi còn chút chuyện muốn nói, không rảnh đi khắc phục hậu quả cho huynh đâu. Nếu hôm nay không có người đi xin lỗi nàng, cô nương nhà người ta nhất thời thương tâm, nói không chừng liền…” Từ Thanh Phong sắc mặt trắng bệch, xoay người vội vã rời đi.

Sau lưng, hai nữ tử liếc mắt nhìn nhau rồi ôm bụng cười to.

“Ly nhi, muội lại làm vậy với Tam đệ…” Tần Tranh cười đủ rồi, vừa lau nước mắt vừa lắc đầu nói. Diệp Ly bất đắc dĩ nhún vai nói: “Muội nào có chọc ghẹo huynh ấy. Tam ca thẳng thắn, tính tình chỉ sợ còn thành thật hơn Nhị ca, muội mà không nói như vậy, không chừng huynh ấy lại không muốn ra cửa nữa, chờ huynh ấy trở lại Thiên Hương lại lấy người khác rồi thì huynh ấy còn không khóc chết?”

“Thân trong đại cục, Tam đệ mới tự loạn trận cước. Chờ đệ ấy hồi phục tinh thần lại…”

“Huynh ấy dám làm gì muội?” Diệp Ly ngửa đầu cười nói, Tam ca vốn đánh không lại nàng! Hơn nữa, nếu chuyện thành, còn sợ Tam ca không cám ơn nàng sao?

Trong khách viện Định Vương phủ, nơi đình viện rộng rãi u tĩnh Hoa Thiên Hương một mình ngồi bên bồn hoa buồn phiền. Nàng vốn không để tâm mấy lời của Từ Thanh Phong, dù gì nhân phẩm mấy vị công tử Từ gia nàng cũng biết một chút, nếu không thời điểm cô cô nói ý của Nhị phu nhân với nàng thì nàng cũng không thể không đồng ý. Nhìn tình huống vừa rồi cũng biết Từ Thanh Phong là bị Từ Nhị phu nhân ép mà nói không lựa lời.

Mặc dù biết Từ Thanh Phong không phải là có ý kiến gì với nàng nhưng mà một cô nương lại bị người khác ghét bỏ như vậy, bảo không tức giận là không thể nào. Ít nhất lúc ấy, nàng liền không chút do dự dùng quyển sách dày trong tay đánh hắn. Đáng tiếc, lại không đập trúng mặt Từ Thanh Phong !

Họ Từ kia! Tốt nhất là ngươi đừng rơi vào tay bản cô nương.

Từ Thanh Phong vượt tường lặng lẽ lọt vào trong vườn, liền thấy một cô gái xinh đẹp yểu điệu đang dùng sức ngắt một nắm hoa. Không khỏi rụt cổ một cái, hắn cũng không phải đần. Chắc chắn lúc này trong lòng cô nương kia tuyệt đối là đang thầm bóp cổ mình.

“Khụ…” Từ Thanh Phong ho nhẹ một tiếng, có chút lúng túng nhìn Hoa Thiên Hương quay đầu nhìn hắn, đầu tiên là sửng sốt, sau đó gương mặt xinh đẹp trầm xuống xoay người rời đi.

“Cái đó…Hoa, Dương cô nương!.” Từ Thanh Phong vội vàng kêu lên.

Hoa Thiên Hương quay đầu lại, nhàn nhạt nhìn hắn nói: “Từ Tam công tử có gì chỉ giáo?”

Từ Thanh Phong có chút không tự nhiên tiến lên nói: “ Mấy lời vừa rồi..kì thực ta không có ý đó. Kính xin cô nương tha lỗi.” Dung nhan xinh đẹp của Hoa Thiên Hương hiện ra một tia lãnh diễm vui vẻ, “Công tử nói quá lời, tiểu nữ không biết từ đâu tới, là con nhà giàu mới nổi lại dung chi tục phấn nào dám trách tội Từ Tam công tử.”

“Dương cô nương…” nhìn khuôn mặt hé ra hơi lạnh trước mặt, Từ Thanh Phong chỉ cảm thấy tay chân luống cuống, còn khẩn trương hơn cả ra chiến trường đánh giặc. Trong lòng càng thêm vạn phần tiếc nuối mình không có tài ăn nói khéo léo như Đại ca cùng Tứ đệ Ngũ đệ, tối thiểu cũng nên như Nhị ca đầu gỗ, thấy núi thái sơn đổ cũng không đổi sắc. Hắn thậm chí không biết lúc này mình có đỏ mặt hay không nữa.

Hoa Thiên Hương mặt lạnh nhìn bộ dáng quẫn bách của nam tử trước mặt, không nhịn được khẽ giương khóe miệng, liếc mắt nhìn trời. Bộ dáng này sao thoạt nhìn giống như là bản cô nương đang bắt nạt hắn vậy ?

“Nếu Từ công tử không có chuyện gì thì mời trở về đi.” Chờ chốc lát mà cũng không thấy Từ Thanh Phong chủ động nói chút gì, Hoa Thiên Hương cũng lười dây dưa với hắn ở chỗ này. Không chừng mất cả buổi chiều mà đối phương cũng không nhất định có thể nói ra nửa câu.

Mắt thấy Hoa Thiên Hương xoay người rời đi, Từ Thanh Phong trong lòng quýnh lên, liền đưa tay muốn kéo nàng lại.

“Ngươi…”

“A?!.” Phục hồi lại tinh thần, phát hiện mình mạo phạm cô nương nhà người ta, trong lòng Từ Thanh Phong càng thêm hoảng hốt, gần như sắp không nhịn được mà chạy trối chết. Nhưng trong đầu không khỏi hiện ra cảnh lúc trước biểu muội mình thấp giọng nhắc nhở. La phu hữu phu…La phu hữu phu…. Nhất thời trong đầu hiện lên cảnh tượng cô gái trước mắt cùng một nam tử không rõ mặt bái đường thành thân. Từ Thanh Phong vội vàng lắc đầu ném cảnh tượng vừa vụt qua ra khỏi đầu. Quả thật hắn và Hoa Thiên Hương đã gặp nhau hai lần ở Sở Kinh nhưng mà Từ Thanh Phong cũng không để ý. Cho đến hai ngày trước trở về thành, vì né tránh mẫu thân nên hắn mới viện cớ giúp Phượng Tam tặng đồ mà chạy tới Định Vương phủ, lại vừa đúng lúc thấy công chúa Trường Nhạc tán gẫu với Hoa Thiên Hương ở chỗ Trầm Dương. Vừa thấy đúng là giật nảy mình.

Lúc ấy Từ Thanh Phong cũng không để ý, cho đến khi về nhà bị mẫu thân lôi kéo nói một đống chuyện thành thân. Vốn là càng nghe hắn càng cảm thấy nhức đầu nhưng đồng thời trong đầu lại không ngừng hiện lên dung nhan xinh đẹp kia, Từ Thanh Phong cũng không phải người ngu, tất nhiên hiểu mình có thiện cảm với con gái người ta, nhưng vì hắn sắp phải xuất chinh nên cũng không dám suy nghĩ nhiều. Không ngờ còn chưa bắt đầu mà mình đã đắc tội người ta rồi.

Hoa Thiên Hương kì quái nhìn nam nhân trước mặt, im lặng không nói.

“Hoa, Dương cô nương….Ta thật sự không cố ý. Ta không biết là nàng, mẫu thân luôn cùng ta nói mấy chuyện này, ta bị ép cho nên mới nói ra lời như vậy. Thật ra thì ta muốn nói với mẹ ta là, ta đã….đã có ý trung nhân.” Nói đến đây, bên tai Từ Thanh Phong đã có chút đỏ nên cúi đầu.

Hoa Thiên Hương không nhịn được mặt hắc tuyến. nhàn nhạt nói: “Nếu là hiểu lầm thì giải khai là được. Ta không trách Từ Tam công tử, công tử trở về đi. Cáo từ.”

Nhìn Hoa Thiên Hương xoay người rời đi, Từ Thanh Phong không khỏi ngẩn ngơ. Hắn…nói sai gì rồi sao?

Phía sau, cách đó không xa bên ngoài cửa hình mặt trăng, Diệp Ly và Tần Tranh không nhịn được liếc mắt. Tam ca ( Tam đệ) bình thường cũng không ngu như vậy mà. Diệp Ly cắn răng, gỡ xuống một trâm hoa sen trên đầu ném tới, bịch một tiếng nện vào đầu Từ Thanh Phong. Từ Thanh Phong sờ cái đầu, quay lại thấy hai người nhô đầu ra liền dở khóc dở cười. “Ly nhi, Nhị tẩu, hai người ở đây làm gì?”

“Ngu ngốc….Mau thổ lộ đi.” Diệp Ly thấp giọng nhắc nhở.

“Hả?” Từ Tam công tử đỏ mặt, quay đầu trộm liếc Hoa Thiên Hương vừa xoay bước qua bồn hoa rời đi, chỉ còn lưu lại vạt áo. Diệp Ly chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Huynh không nói rõ ràng làm sao nàng ấy biết được huynh có ý gì?” Tần Tranh che miệng cười nói: “Tam đệ, chỉ sợ Thiên Hương cho rằng đệ thích cô nương khác rồi.”

“Đệ…đệ không có…”

“Không có còn không mau đi!.”

Cuối cùng cũng phản ứng được sự việc có chút không bình thường, Từ Thanh Phong vội vàng xoay người đuổi theo. Diệp Ly và Tần Tranh liếc mắt nhìn nhau lặng lẽ đi theo. Mới vừa đi hai bước liền nghe thấy giọng nói Từ Thanh Phong truyền đến cách đó không xa, “Dương cô nương, ý của ta là ý trung nhân của ta chính là nàng!.”

Giọng nói Từ Thanh Phong không lớn nhưng tuyệt đối không coi là nhỏ, ít nhất Diệp Ly và Tần Tranh còn đứng ở cửa viện đều nghe đến nhất thanh nhị sở hai người nhìn thấy mà cùng che mặt thở dài.

Phía sau bụi hoa, Hoa Thiên Hương bị hắn bất thình lình tỏ tình mà sợ hết hồn. Còn chưa kịp nói gì, trên ngọn cây bên cạnh tường một bóng người bịch một tiếng rớt từ trên cây xuống. Từ Thanh Phong vội vàng ngăn Hoa Thiên Hương ở phía sau, bất mãn trừng mắt nhìn ám vệ lạ mặt này, “Ngươi ở đây làm gì?”

“Canh gác mà. Xin lỗi đã quấy rầy, ngài cứ tiếp tục…” Ám vệ mặt vô biểu tình bình tĩnh nói, lần nữa nhảy lên ngọn cây, suy nghĩ một chút lại quay đầu bồi thêm một câu, “Chúc mừng.”

“Đa tạ.” Từ Thanh Phong cười khúc khích nói.

“ Bịch !” Ám vệ mới vừa leo lên cây lại một lần nữa ngã xuống, nhưng lần này là ở phía ngoài tường rào. Từ gia Tam công tử tuyệt đối không có khả năng ngu ngốc đến tận hai lần như vậy, nhất định là do tư thế đứng nghiêm của hắn không đúng!

Đợi đến khi Từ Tam công tử phục hồi tinh thần xoay người lại, thấy Hoa Thiên Hương trợn mắt nhìn mình một cái rồi xoay người chạy như bay. Từ Tam công tử nhất thời mờ mịt. “Đây là…Ta lại nói sai gì rồi sao?”

“Huynh không nói sai nhưng huynh chọn nhầm chỗ rồi.” Diệp Ly và Tần Tranh đi ra từ phía sau bụi hoa, vẻ mặt phẫn nộ nhìn chằm chằm hắn.

“Có ý gì?”

Diệp Ly cười híp mắt nói: “Mới vừa rồi không chỉ có chúng ta mà trong viện ngoài viện có ít nhất trên mười người nghe được lời tỏ tình chân thành của Tam ca huynh đó.”

“Vậy thì sao?” Đương nhiên hắn biết ám vệ trong Định Vương phủ rất nhiêu. Chính là tố chất tâm lý kém quá, mời vừa rồi người kia trong chốc lát mà rơi xuống hai lần.

Tần Tranh tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, “Tam đệ. Nhược Hoa là một cô nương chưa gả. Như đệ vừa rồi…là muốn cô nương người ta…”

Từ Thanh Phong bừng tỉnh đại ngộ, “Ly nhi, Nhị tẩu, đa tạ hai người chỉ điểm. Ta đi trước.” Dứt lời, Từ Tam công tử trực tiếp xoay người chạy như bay ra khỏi viện.

“Đệ đi đâu đó?”

“Mời mẫu thân đệ đi đề thân…” Xa xa truyền đến thanh âm Từ tam công tử, Diệp Ly và Tần Tranh lưu lại chỉ có thể hai mặt nhìn nhau.

“Vương phi, Từ thiếu phu nhân.” Phía sau núi giả, Hoàng hậu lôi kéo Hoa Thiên Hương bước ra. Thấy Diệp Ly và Tần Tranh, Hoa Thiên Hương hiếm khi e lệ cúi đầu. Diệp Ly tiến lên áy náy nói: “Phu nhân, tính tình Tam ca thẳng thắn, không câu nệ tiểu tiết. Nếu có chỗ nào mạo phạm phu nhân và Nhược Hoa thì kính xin hai người tha lỗi. Nhưng Từ gia tuyệt đối không có ý khinh mạn, điểm này xin người tin tưởng.” Hoàng hậu mỉm cười nói: “Ta tất nhiên tin tưởng lời của Vương phi…Từ Tam công tử…Khụ, tính tình cũng tốt.”

Thấy Diệp Ly và Hoàng hậu có lời muốn nói, Tần Tranh cũng tính thăm dò ý định của bạn tốt một chút. Kéo Hoa Thiên Hương một cái, thấp giọng cười nói: “Chúng ta hàn huyên chút đi.”

Hoàng hậu mỉm cười nhìn cháu gái nói: “Đi đi, ta và Vương phi cũng có chút chuyện muốn nói.”

Lúc này Tần Tranh mới lôi kéo Hoa Thiên Hương rời đi, sau đó Hoàng hậu xoay người nhìn Diệp Ly nói: “Ta tin tưởng Vương phi và Từ gia đều có thành ý, chuyện hôm nay sợ là có chút hiểu lầm. Chẳng qua là, tuy Từ tam công tử đã biểu lộ ý định với Nhược Hoa nhưng…” Diệp Ly cười nói: “Hôn nhân đại sự, chúng ta tất nhiên không thể cưỡng cầu. Cho dù Nhược Hoa và Tam ca vô duyên thì ta cũng đảm bảo chuyện ngày hôm nay sẽ không ảnh hưởng đến danh dự của nàng. Ám vệ Định Vương phủ sẽ không truyền ra tin đồn gì cả.”

“Để Vương phi phải bận tâm rồi.” Hoàng hậu áy náy nói.

“Phu nhân nói gì vậy, một người là biểu ca một người là bạn tốt của ta, sao ta có thể không quan tâm được?” Diệp Ly cười yếu ớt nói.

Diệp Ly và Hoàng hậu vừa dứt lời thì Tần Tranh và Hoa Thiên Hương cũng tay trong tay trở lại. Nhìn nụ cười trên mặt Tần Tranh và khuôn mặt đỏ ửng xinh đẹp của Hoa Thiên Hương, Diệp Ly cũng biết đáp án. Cũng không nói thêm điều gì khiến Hoa Thiên hương không được tự nhiên, chỉ đối với nàng khẽ mỉm cười. Hoa Thiên Hương yêu kiều, thấp giọng nói: “Ly nhi, cám ơn muội.”

“ Nói ngốc gì đó.”

Động tác Từ gia rất nhanh, sáng sớm ngày thứ hai Từ Nhị phu nhân liền tới cửa xin cưới. Nếu nam nữ hai bên đều đồng ý thì Hoàng hậu tất nhiên không làm khó mà đồng ý luôn. Cuối cùng, bởi vì sắp phải xuất chính nên hai nhà thương nghị sang năm mới làm đám cưới. Mặc dù có chút tiếc nuối không thể lập tức cưới con dâu nhưng cũng đã định rồi, Nhị phu nhân liền thở phào nhẹ nhõm, cả ngày mặt mày vui vẻ. Từ Đại phu nhân nhìn thấy vừa hâm mộ vừa bất đắc dĩ, đáng tiếc mấy đứa con nàng… một nhi tử này so với nhi tử khác càng thêm khó trị, chung quy vẫn không có cách nào cho bọn họ đi vào khuôn khổ.

Sau khi hôn sự của Từ Thanh Phong định xong, nháy mắt đã tới thời gian xuất binh.

Ngày hôm đó, hai mươi tháng sáu, sáng sớm, trời trong xanh, mây nhạt. Ly thành ngày thường náo nhiệt lại khó có khi yên tĩnh trở lại, mà bên ngoài thành tấp nập tiếng trống rung trời.

Tướng sĩ Mặc gia quân mặc quần áo màu đen, trong tay nắm binh khí sáng như tuyết, chỉnh tề đứng thẳng ở cửa thành chờ lệnh. Chung quanh dân chúng tới đưa tiễn dõi mắt nhìn lại chỉ thấy một màu đen vô tận giống như sóng biển dâng. Trong màu đen còn có vô số ngân quang lóe sáng dưới ánh mặt trời, ở nơi này mùa hè nóng bức lại thêm vài phần lạnh như băng cùng nhuệ khí.

Phía sau những binh lính là một hàng tuấn mã cường tráng hữu lực yên lặng đứng thẳng. Cho dù là tiếng trống trận rung trời cũng không thể khiến bọn chúng kinh động nửa phẩn, bên người mỗi con chiến mã là một thân ảnh mặc hắc bào cao ngất. Tổ hợp một người một ngựa như vậy làm người ta phảng phất thấy được dáng vẻ chiến đấu anh dũng oai hùng của họ trên chiến trường.

“Này…Đây chính là Hắc Vân Kỵ mà.” Trong đám người tiễn đưa có người tò mò nói nhỏ. Bản năng của con người luôn ngưỡng mộ nhân vật anh hùng, cho nên tất cả nam tử nhìn bọn họ thêm vài phần kính sợ mà thiếu nữ thì trong mắt nhiều hơn vài phần ngưỡng mộ.

“Không hổ là Hắc Vân kỵ, thiên hạ này, cũng chỉ có Định Vương phủ mới có binh mã tinh nhuệ như vậy.” Mọi người rối rít nghị luận, ánh mắt nhìn về cửa thành phía trước càng thêm kính sợ.

Cửa thành, văn võ quan viên lớn nhỏ của Ly thành cũng tới đưa tiễn đại quân, ngay cả Thanh Vân tiên sinh và Tô Triết luôn không hỏi chiến sự cũng mang theo học sinh thư viện Ly Sơn cùng tới. Điều này là vì luật nghĩa vụ quân sự ở Tây Bắc, người đọc sách ở Tây Bắc nếu không có tình huống đặc biệt thì sau khi đến một độ tuổi nhất định nào đó sẽ phải trải qua ít nhất một năm binh dịch rồi mới có thể tham gia cuộc sát hạch làm quan. Cho nên ở Tây Bắc việc văn nhân xem thường võ tướng hay quan niệm văn võ khinh thường lẫn nhau ở đây mờ nhạt hơn những nơi khác nhiều. Thậm chí, có một số học sinh sau thời gian binh dịch dứt khoát xếp bút nghiên mà đi theo nghiệp binh đao.

“Sau này Ly thành phải làm phiền Thanh Vân tiên sinh trấn giữ.” Mặc Tu Nghiêu hướng về Thanh Vân tiên sinh cung kính vái chào. Thanh Vân tiên sinh vội vàng đưa tay đỡ hắn, gật đầu cười nói: “Vương gia cứ việc yên tâm, lần này đi, lão phu chúc Vương gia kỳ khai đắc thắng ( thắng ngay từ trận đầu)”.

Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Đa tạ ông ngoại chúc lành.”

“Mẫu thân, mẫu thân….Mẫu thân không cần Tiểu Bảo nữa sao?” Mặc Tiểu Bảo tội nghiệp lôi kéo vạt áo Diệp Ly, ngước đầu nhỏ dùng cặp mắt ướt nhẹp nhìn nàng. Diệp Ly than nhẹ một tiếng, cúi đầu sờ sờ đầu nhỏ của con nói: “ Mẫu thân và phụ vương con phải đi xa nhà, Tiểu Bảo ở nhà phải ngoan ngoãn nghe lời Thái công và cữu công, có biết hay không?”

“Mẫu thân lừa trẻ con! Rõ ràng là mẫu thân muốn cùng phụ thân đi đánh giặc, mới không phải là đi xa nhà.” Mặc Tiểu Bảo tức giận nói.

Diệp Ly bất đắc dĩ, “Được rồi, mẫu thân là đi đánh giặc, Tiểu Bảo ở nhà ngoan nhé.”

“Tiểu Bảo cũng muốn đi giúp mẫu thân đánh giặc.” Mặc Tiểu Bảo hưng phấn nói.

Trên mặt Diệp Ly trượt xuống hai hàng hắc tuyến, quả nhiên…nàng biết ngay mà…

“Không được, con còn quá nhỏ. Trưởng thành rồi mới có thể đi.”

Diệp Ly lắc đầu nói. Mặc Tiểu Bảo vô cùng tiếc nuối nhìn binh lính đang đứng nghiêm đợi lệnh nơi xa, mắt to lấp lánh sinh quang, “Thật ạ? Tiểu Bảo trưởng thành thì có thể dẫn nhiều binh lính như vậy đi đánh giặc ạ?”

Diệp Ly không nói gì gật đầu một cái, mặc dù nàng không tính là trời sinh tính tình lương thiện nhưng cũng miễn cường xem là người yêu hòa bình đi. Tại sao con trai nàng sinh mỗi lần nhắc tới đánh giặc lại hưng phấn như vậy chứ?

Vừa nói dứt lời với Thanh Vân tiên sinh, Mặc Tu Nghiêu quay đầu lại, bế Mặc Tiểu Bảo xốc lên, nhìn thẳng vào mình. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mặc Tiểu Bảo nhìn thẳng vào mắt phụ vương hắn, hắn còn đang tức giận tối qua phụ vương không cho hắn và mẫu thân ngủ cùng nhau đây.

“Ở nhà, nghe lời?” Mặc Tu Nghiêu nhướng mày, nhàn nhạt nói.

Mặc Tiểu Bảo trừng mắt lạnh lùng nhìn phụ vương hắn, dùng giọng nói còn lạnh nhạt hơn nói: “Bảo vệ tốt mẫu thân, thắng trận lớn?”

Mặc Tu Nghiêu vươn tay vuốt vuốt đầu tiểu nhi tử hỏi: “Không có chuyện gì khác muốn nói sao?” Mặc Tiểu Bảo do dự một chút, có chút rối rắm nói: “Tự mình cẩn thận.” Hiển nhiên, bạn học Mặc Tiểu Bảo có chút không quen biểu lộ sự quan tâm với phụ vương.

Những người khác nhìn bộ dáng Mặc Tiểu Bảo rối rắm lại cố vờ bình tĩnh không nhịn được trong lòng buồn cười. Nhưng ngược lại cũng không ai kéo xuống mặt mũi của Mặc tiểu thế tử, Từ Thanh Trần ho nhẹ một tiếng, nói với hai người: “Hết thảy cẩn thận. Ly thành có ta rồi, hai người cứ việc yên tâm.”

Mặc Tu Nghiêu gật đầu nói: “ Ta tất nhiên tin công tử Thanh Trần, tất cả mọi chuyện liền giao phó cho huynh.”

Diệp Ly nhẹ giọng nói: “Đại ca, bảo trọng.”

“Tự mình cẩn thận.” Nhìn cô gái một thân trang phục màu trắng không chút son phấn, trâm cài lại càng thêm vẻ hiên ngang, Từ Thanh Trần nhẹ giọng dặn dò.

Nữ quyến Từ gia cũng tiến lên nói lời từ biệt với Diệp Ly, Từ đại phu nhân nhìn Diệp Ly nghiêm mặt nói: “Ngự Thần và Quân Hàm cháu cứ việc yên tâm, hai mợ sẽ chiếu cố hai đứa nó thật tốt. Cháu ở bên ngoài trăm ngàn lần phải cẩn thận.”

“Ly nhi, bảo trọng.” Tần Tranh và Hoa Thiên Hương lôi kéo Diệp Ly thấp giọng nói. Mặc dù đã sớm biết Diệp Ly khác bọn họ nhưng bây giờ thấy nàng thản nhiên mặc chiến bào đứng bên cạnh Định Vương thì các nàng mới thực sự nhận ra, bạn tốt của các nàng thật sự không giống họ. Từ xưa đến nay chuyện nữ nhi gia ra chiến trường đối với các nàng mà nói đều chỉ diễn ra trên truyền thuyết. Mà bây giờ, các nàng không chỉ thêm bội phục năng lực và dũng khí của Diệp Ly mà còn hâm mộ nàng có thể sóng vai với trượng phu cùng chung tiến thối, quyết đoán quả cảm.

“ Muội biết rồi, hai người cũng bảo trọng.” Diệp Ly mỉm cười nói.

“Vương gia, Vương phi, canh giờ sắp đến.” Trác Tĩnh một thân nhung trang tiến lên thấp giọng bẩm báo.

Mặc Tu Nghiêu gật đầu một cái, nói với Diệp Ly: “A Ly, chúng ta lên đường thôi.”

“Được.” Diệp Ly gật đầu, mỉm cười lên tiếng.

———- Vài lời nói với người xa lạ——–

Từ Tam công tử không thể nào lại ngu như vậy, nhất định là do cách tôi viết không đúng.