Đưa Nam Hầu đi, thế tử Nam Hầu từ bên trong vọt ra đã sớm lệ rơi đầy
mặt. Trác Tĩnh và Lâm Hàn đi theo phía sau hắn cũng là khuôn mặt bất đắc dĩ, nếu không phải bọn họ lôi kéo thì thế tử Nam Hầu đã sớm lao ra rồi. Thấy thế tử Nam Hầu chạy ra phía ngoài cửa phòng, Diệp Ly đứng lên nói: “Ngươi đi đâu vậy?”
Thế tử Nam Hầu dừng lại một lúc, Trác Tĩnh và Lâm Hàn một trái một
phải đã sớm ngăn lại trước mặt hắn. Thế tử Nam Hầu quay đầu lại nói:
“Làm con, làm chồng, sao ta có thể nhìn cha mẹ vợ con bị hàm oan bỏ tù?
Huống chi chuyện này vốn là bởi vì ta mà xảy ra.” Diệp Ly đi tới trước
mặt hắn, thản nhiên nói: “Ngươi bây giờ xông ra có ích lợi gì? Đi ra lại thêm nhiều người bị giải vào Thiên lao áp tải đi pháp trường? Hay là
ngươi muốn đi tới trước Ngự tiền giải thích, ngươi cảm thấy Hoàng thượng sẽ cho ngươi cơ hội này sao?” Thế tử Nam Hầu thống khổ che mặt, Diệp
Ly nói những lời này làm sao hắn lại không hiểu. Nhưng hiện giờ ngoài
phụng bồi phụ thân cùng nhau hồi kinh, phụng bồi với người nhà đối diện
với mấy vấn đề này thì hắn có thể làm được gì?
“Nam Hầu đi lần này, cũng chưa chắc không có đường sống.” Nhìn bọn họ, Mặc Tu Nghiêu nhàn nhạt cau mày nói.
Thế tử Nam Hầu vui mừng nhìn về phía Mặc Tu Nghiêu , Mặc Tu Nghiêu
nhíu mày nói: “Trong tay Hoa quốc công có Thiết quyển đan thư Cao Tông
hoàng đế ban cho Hoa gia, cho dù là tử tội cũng có thể thoát.”
“Nhưng là. . . . . .” Thế tử Nam Hầu chần chờ, Thiết quyển đan thư
hắn nghe nói qua, nhưng là triều đại cũng chỉ có Hoa gia năm đó từng có
ân cứu mạng đối với Cao Tông được ban cho một phần. Ngay cả nhiều thế
hệ hộ quốc Định Quốc Vương phủ cũng không có vật như vậy. Nhưng là vật
quý trọng như vậy, Hoa Quốc Công phủ. . . . . . Mặc Tu Nghiêu cúi mắt
nói: “Hoa quốc công tất sẽ không keo kiệt tiếc vật chết. Bổn vương chỉ
sợ. . . . . .” Chỉ sợ Mặc Cảnh Kỳ nhất định muốn mệnh của Nam Hầu, cho
dù Thiết quyển đan thư cứu ông ta chỉ sợ cũng khó thoát khỏi cái chết.
Diệp Ly hiển nhiên cũng nghĩ đến băn khoăn của Mặc Tu Nghiêu, khẽ gật
đầu nói với Lâm Hàn bên cạnh nói: “Truyền tin cho Mặc Hoa, hết sức bảo
vệ chu toàn cho Nam Hầu.”
Thế tử Nam Hầu cũng dần dần tỉnh táo lại rồi cúi đầu về phía hai người nói: “Nam Tuấn Phi đa tạ Vương gia Vương phi.”
Diệp Ly lắc đầu nói: “Thế tử cần gì đa lễ.” Thế tử Nam Hầu cười khổ
nói: “Tại hạ tên là Tuấn Phi, sau này Vương gia Vương phi vẫn là gọi
thẳng tên họ đi. Ta hôm nay còn là thế tử gì nữa.”
“Khởi bẩm Vương gia Vương phi, vị Chu đại nhân vừa rồi lưu lại một
phong thư cho Vương phi.” Thị vệ ngoài cửa trình lên một phong thư được
phong kín.. Diệp Ly nhướng mày, có chút kỳ quái lấy ra phong thư nhìn
một chút không có gì vấn đề, “Chu đại nhân?” Thị vệ gật đầu nói: “Mới
vừa rồi trước khi đi, Chu đại nhân lén giao phong thư cho thuộc hạ, xin
thuộc hạ chuyển giao Vương gia Vương phi.” Mặc Tu Nghiêu cau mày nói:
“A Ly biết Chu Dục?” Mới vừa rồi lúc Chu Dục vừa tiến đến thì thần sắc
Diệp Ly có một chút ngoài ý muốn, mặc dù chợt lóe rồi biến mất có điều
Mặc Tu Nghiêu vẫn luôn chú ý nàng nên thấy được. Diệp Ly lắc đầu nói:
“Chắc là Tiến sĩ khoa này đi. Năm ngoái từng có gặp mặt một lần.” Trí
nhớ của Diệp Ly mặc dù không phải là đã gặp qua là không quên được nhưng cũng không kém quá xa, Chu Dục vừa mở miệng nói chuyện nàng liền nhớ
lại tới, chính là người thư sinh năm ngoái bán tranh ở Thận Đức Hiên.
Không nghĩ tới hắn không chỉ có thi đậu Tiến sĩ, hôm nay còn trở thành
chủ bộ của Đại Lý Tự. Mặc dù chức quan không cao nhưng quả thật là một
chức có thực quyền. Chỉ cần năng lực vận khí không phải quá kém thì
tương lai hẳn là có một tiền đồ không tệ.
Mở phong thư ra, Diệp Ly cúi đầu vừa nhìn lập tức thay đổi sắc mặt.
Trầm mặc đưa phong thư cho Mặc Tu Nghiêu , Mặc Tu Nghiêu vừa nhìn, sắc
mặt vốn không hòa nhã lại càng thêm âm trầm. Vỗ bàn lạnh lùng nói:
“Người đâu! Lập tức đoạt Nam Hầu về, người nào dám ngăn cản, giết không
tha!” Trác Tĩnh, Lâm Hàn cùng nhau trả lời bước nhanh đi ra ngoài. Nam
Tuấn Phi cũng biết đã xảy ra chuyện, mặt liền biến sắc cũng đi theo Trác Tĩnh và Lâm Hàn chạy vội đi ra ngoài.
Trong đại sảnh chỉ còn lại có hai người là Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly, nhưng không khí càng thêm trầm trọng. Nhìn sắc mặt âm trầm của Mặc Tu
Nghiêu, Diệp Ly cũng không nói nhiều, không tiếng động ngồi ở đó nhìn
hắn. Hồi lâu, hình như cuối cùng Mặc Tu Nghiêu từ trong tức giận cực độ tỉnh táo lại, hai đầu lông mày nhiều hơn một tia mỏi mệt cùng bất đắc
dĩ. Một lần nữa cầm lấy thư đặt lên bàn, Mặc Tu Nghiêu nhìn Diệp Ly
cười khổ nói: “A Ly, ta mệt mỏi quá . . . . . .” Diệp Ly không nói gì
tựa vào trên đầu vai hắn, vỗ nhẹ nhẹ bờ vai của hắn. Mặc Tu Nghiêu vươn
cánh tay ra ôm người ngồi ở bên cạnh mình, hấp thu ấm áp nhàn nhạt trên người nàng truyền đến, nhưng làm thế nào cũng không thể chống đỡ được
âm hàn dâng lên từ đáy lòng. Nhìn phong thư tràn ngập chữ viết quen
thuộc trong tay, Định Quốc Vương phủ quả nhiên đã bị người hận đến trình độ như vậy sao? Chẳng qua là Hoàng thượng. . . người làm như thế thì
không sợ giang sơn Đại Sở từ đó sẽ bị hủy hoại trong chốc lát sao?
Phong thư cũng không phải do Chu Dục viết . Mà là bút ký của Hoa lão
quốc công, không có ai biết Hoa lão quốc công ở dưới loại tình huống nào mới chỉ có thể tìm Chu Dục người mới vào triều làm quan không quá nửa
năm đưa tới phong thư này. Tình huống ở trong thư nói tới mới thật sự
làm cho lòng người lạnh lẽo. Mặc Cảnh Kỳ đáp ứng cắt nhường ba châu mười một thành đất đai của Tây Bắc cho Tây Lăng, mà điều kiện chính là cùng
Tây Lăng trong ứng ngoài hợp tiêu diệt toàn bộ Mặc gia quân. Cùng tham
dự hành động còn có Mặc Cảnh Lê chiếm cứ Nam Phương cùng với nước Nam
chiếu. Nói cách khác, rất có thể lúc này. . . Nam Chiếu đã xua binh tiến vào Toái Tuyết quan.
“Mặc Cảnh Kỳ điên rồi.” Diệp Ly nhẹ giọng nói. Tập hợp lực lượng của
ba nước đối phó với Mặc gia quân, có lẽ có thể làm. Nhưng là Mặc Cảnh Kỳ có nghĩ tới hay không một khi Mặc gia quân bị chôn vùi, Tây Lăng và Nam Chiếu thật còn có thể dựa theo ước định lui về sao? Cái này có khác gì
làm cho người ta ăn miếng thịt vào trong miệng rồi còn nhả ra? Mặc Tu
Nghiêu trầm giọng nói: “Hắn đúng là người điên. A Ly, hình như nàng gả
cho một phu quân vĩnh viễn phiền toái không ngừng rồi.” Diệp Ly bất đắc
dĩ cười nói: “Hiện tại mới biết được cũng đã chậm.”
Đám người Nam Hầu trở lại vô cùng nhanh, lúc Trác Tĩnh và Lâm Hàn đến đoàn người bọn họ cũngvừa mới ra cửa thành. Chỉ trong vòng một khắc
đồng hồ mà đã trở lại phủ Thái Thú. Sắc mặt Vương Kính Xuyên rất khó
coi, trầm giọng nói: “Định Vương điện hạ, ngài đây là ý gì?” Nam Hầu
cũng nghi hoặc nhìn Mặc Tu Nghiêu, nhưng ông cũng hiểu vô duyên vô cớ
Định Vương sẽ không để cho người ngăn bọn họ lại . Mặc Tu Nghiêu lãnh
đạm nhìn chằm chằm Vương Kính Xuyên, nhàn nhạt hỏi: “Vương đại nhân có
còn chuyện gì chưa nói cho Bản vương hay không?”
Nghe vậy, trong lòng Vương Kính Xuyên chợt lạnh. Chẳng biết tại sao
đột nhiên cảm thấy thần sắc bình tĩnh lạnh nhạt của Định vương bây giờ
so với mới vừa rồi cố ý thả ra uy áp Định Vương càng thêm đáng sợ. Cười lớn nói: “Vương gia đây là ý gì? Xin thứ cho hạ quan bất tài.”
Mặc Tu Nghiêu cười lạnh nói: “Thật hay cho một cái bất tài. Bản
vương cũng không biết Hoàng thượng lại phái một tên đần độn đến Tây Bắc. Nếu Vương đại nhân không nhớ rõ, Bản vương không ngại nhắc nhở Vương
đại nhân hai câu. Ví dụ như. . . chuyện ở trên đường hồi kinh âm thầm
giết Nam Hầu chẳng hạn. Nói vậy Vương đại nhân chắc là không quên mất
chứ ? Hử?” Vương Kính Xuyên khiếp sợ trợn to hai mắt, đạo mật chỉ này là trước một khắc hắn ra kinh mới tự mình ở trước mặt Hoàng thượng nhận
được. Có thể nói trên đời này ngoài hắn ra thì cũng chỉ có một mình
Hoàng thượng biết. Sau khi tiếp chỉ hắn lại càng ra roi thúc ngựa chạy
tới Tây Bắc, Vương Kính Xuyên thật sự nghĩ mãi mà không rõ cho dù thám
tử của Định Quốc Vương phủ có bản lĩnh thông thiên nhưng làm thế nào lại nhận được tin tức cực kì bí mật như vậy? Nghe lời Mặc Tu Nghiêu nói…,
Nam Hầu ngẩn ra nhưng ngay sau đó nở nụ cười khổ. Đứng ở phía sau hắn
Nam Tuấn Phi cũng tròn mắt như muốn nứt ra, nếu không phải bị Lâm Hàn
lôi kéo chỉ sợ sẽ xông qua xé nát Vương Kính Xuyên.
Vương Kính Xuyên cũng biết, rơi vào trong tay Định Vương là mình
không có chỗ trốn. Thân thể mềm nhũn quỳ rạp xuống đất, “Vương gia thứ
tội, vi thần cũng là phụng chỉ làm việc. Cầu xin Vương gia tha mạng.”
Mặc Tu Nghiêu lười nhìn hắn, Diệp Ly phất tay nói: “Dẫn đi đi.”
Vương Kính Xuyên rất nhanh bị hai thị vệ kéo xuống, Diệp Ly lúc này
mới nhìn về phía Chu Dục trầm mặc đứng ở một bên cười yếu ớt nói: “Chu
đại nhân, ngươi không sợ sao?”
Thần sắc Chu Dục thong dong, chắp tay nói: “Vi thần tin tưởng Vương
phi không phải là người lạm sát kẻ vô tội.” Diệp Ly nhàn nhạt mỉm cười,
gật đầu nói: “Chuyện này còn phải đa tạ Chu đại nhân. Nhưng hành động
lần này của Chu đại nhân. . . sau khi hồi kinh chỉ sợ là không dễ khai
báo.” Tin tức Hoàng đế giao dịch với Tây Lăng là Hoa quốc công nhờ Chu
Dục đưa tới, nhưng về chuyện Nam Hầu cũng do chính mình Chu Dục phỏng
đoán. Vương Kính Xuyên tự cho là tin tức bí ẩn, nhưng không biết những
ngày qua Chu Dục đi theo bên cạnh hắn, chỉ từ trong thần thái và việc
làm bình thường của hắn liền có thể đoán ra Hoàng đế xử trí đối với một
nhà Nam Hầu. Chu Dục trầm mặc chốc lát nói: “Năm ngoái nhờ có Vương phi
giúp đỡ, vi thần mới có thể kịp thời xoay sở đến ngân lượng mời đại phu
chẩn bệnh cho gia mẫu. Trước đó vài ngày gia mẫu sống thọ và chết tại
nhà, vi thần vốn muốn xin chỉ có đại tang giữ đạo hiếu cho gia mẫu, lại
bị phái tới đi theo Vương đại nhân tới Tây Bắc. Có thể thấy được là cơ
duyên xảo hợp muốn vi thần báo đáp đại ân của Vương phi. Vi thần hôm nay một mình, cũng không có cái gì cần cố kỵ.”
Mặc Tu Nghiêu như có điều suy nghĩ, gật đầu nói: “Nếu như thế, Chu đại nhân có nguyện bỏ qua công danh tạm thời ở lại Tây Bắc?”
Chu Dục ngẩn ra, mặc dù hắn không sợ chết nhưng cũng không phải là
muốn tìm chết. Hành động lần này của Định Vương hiển nhiên là cố ý bảo
vệ mình, nhìn thoáng qua Diệp Ly ngồi ở bên cạnh mỉm cười, Chu Dục rất
nhanh làm ra quyết định, “Đa tạ Vương gia chứa chấp.”
“Nam Hầu còn có Vương đại nhân nên làm cái gì bây giờ? Vương gia có chủ ý gì không?” Diệp Ly mỉm cười hỏi.
Mặc Tu Nghiêu cười nói: “A Ly hỏi như thế chắc là đã có chủ ý.”
Diệp Ly cười một tiếng, “Tây Bắc đang thời chiến loạn, người Tây Lăng tàn bạo khắp nơi, đoàn người Vương đại nhân bất hạnh gặp phải cường đạo hoặc là toàn quân bị binh lính Tây Lăng diệt cũng không lạ. Vương gia
nghĩ sao?” Mặc Tu Nghiêu khen: “A Ly nói cực hay .” Nam Hầu tiến lên
bái tạ nói: “Đa tạ Vương gia, Vương phi.” Diệp Ly lắc đầu nói: “Hầu gia
an tâm ở đây là được, chẳng qua là muốn ủy khuất Hầu gia một chút thời
gian rồi. Nam Hầu phủ. . . . . .” Nam Hầu buồn bả cười một tiếng nói:
“Mặc cho số phận đi, chỉ mong Hoàng thượng nghe được tin tức hai cha con ta bỏ mạng có thể giơ cao đánh khẽ bỏ qua cho một nhà già trẻ.”
An bài lại chỗ cho cha con Nam Hầu, Lâm Hàn lĩnh mệnh đi bố trí cảnh
tượng nhóm người Vương Kính Xuyên gặp nạn. Mặc dù cha con Nam hầu còn có Chu Dục là giả , nhưng ít nhất Vương Kính Xuyên phải là hàng thật giá
thật . Lâm Hàn cũng là cao thủ ngụy trang Diệp Ly tự mình huấn luyện ra, tự nhiên sẽ không ở hiện trường lưu lại sơ hở, chỉ là cha con Nam Hầu
nhất định phải mai danh ẩn tích trong một thời gian ngắn. Những chuyện
này hiện tại cũng chỉ có thể coi như là chuyện nhỏ, lực chú ý của Diệp
Ly và Mặc Tu Nghiêu toàn bộ tập trung vào trên mật hàm Hoa quốc công đưa tới.
Nhận được tin tức, cho dù là Phượng Chi Dao bình thường luôn là một bộ dáng mạn bất kinh tâm* ( thờ ơ, không để ý đến cái gì ) cũng không nhịn được nữa, từ trong ghế nhảy dựng lên sẽ phải lãnh binh
giết trở lại kinh thành, lại bị Mặc Tu Nghiêu gọi lại. Phượng Chi Dao
trầm mặt nói: “Đã đến trình độ như vậy, Vương gia còn muốn che chở Mặc
Cảnh Kỳ? Còn muốn che chở Đại Sở? Giang sơn này Mặc Cảnh Kỳ hắn đều
không để ý thì chúng ta nhiều chuyện làm gì?” Mặc Tu Nghiêu hờ hững,
trầm giọng nói: “Bản vương muốn che chở cho tới bây giờ cũng không phải
là Mặc Cảnh Kỳ, Mặc gia quân muốn che chở cũng không phải là ngàn dặm
giang sơn Đại Sở. Mà là. . . lê dân bách tính sống trên mảnh đất này.
Phượng Tam, lúc này cùng Mặc Cảnh Kỳ quyết liệt, không cần quản Tây
Lăng, Nam Chiếu, Bắc Nhung, Đại Sở chính mình sẽ chiến loạn nổi lên bốn
phía, khói lửa nghi ngút.”
Phượng Chi Dao lạnh lùng nói: “Vậy bây giờ làm sao bây giờ? Cho dù
chúng ta cái gì cũng không nói, Mặc Cảnh Kỳ sẽ tính như vậy sao? Nếu như chúng ta ở phía trước giao chiến với Tây Lăng, Vương gia có thể bảo đảm hắn sẽ không ở sau lưng đâm cho chúng ta một đao?” Mặc Tu Nghiêu im
lặng, hắn không cách nào bảo đảm. Mặc Cảnh Kỳ có thể cùng Tây Lăng kí
xuống hiệp nghị như vậy, liền tỏ vẻ bản thân hắn cũng đã chuẩn bị xong
tùy thời tùy chỗ ở sau lưng chọc cho Mặc gia quân một đao. Nhưng là hiện tại. . . . . . Một đôi bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn mềm mại ấm áp nhẹ
nhàng cầm tay của hắn, Mặc Tu Nghiêu ngẩng đầu lên đối diện với đôi
mắt mỉm cười của Diệp Ly. Diệp Ly nhìn Phượng Chi Dao chưa bao giờ có
nổi giận nói: “Hiện tại không công khai là đúng, chúng ta không có chứng cớ. Những năm này Mặc Cảnh Kỳ nuôi dưỡng thế lực cũng không ít. Mặc
gia quân tổng cộng chỉ có bảy mươi vạn đại quân, Phượng Tam còn nhớ được Đại Sở tổng cộng có bao nhiêu người?”
Phượng Chi Dao ngẩn ra, dần dần bình tĩnh lại, suy tư chốc lát nói:
“Hơn hai trăm vạn. Hơn nữa. . . Mặc Cảnh Kỳ là hoàng đế, âm thầm thậm
chí còn có thể tồn tại quân đội mà chúng ta không biết.”
Diệp Ly gật đầu nói: “Một khi xé rách mặt, thật ra thì đại đa số dân
chúng là tin hoàng gia hơn một chút. Cho dù bình thường dân chúng đều
tin tưởng chúng ta. . . Lâu dài mà nói cũng là có lợi, nhưng trong
khoảng thời gian ngắn không có bất kỳ ích lợi gì. Mà chúng ta, cũng rất
có thể phải cùng đối mặt với quân đội hơn hai trăm vạn. Mặc gia quân. . . Chính là có anh dũng thiện chiến như thế nào chăng nữa cũng không có
cách nào chiến thắng được quân đội nhiều như vậy được.” Phượng Chi Dao
không cam lòng nói: “Chẳng lẽ cứ nhịn như vậy?”
Diệp Ly lắc đầu nói: “Không phải là cứ nhịn như vậy, mà là chúng ta cần phải có thời gian.”
Phượng Chi Dao trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng kêu lên nói: “Ta hiểu
được, nhưng là Vương gia Vương phi, ta muốn hồi kinh một chuyến.”
Mặc Tu Nghiêu cau mày nói: “Ngươi hồi kinh có thể làm cái gì?”
Phượng Chi Dao cười khổ nói: “Vương gia, tin tức này hôm nay ngay cả
ám vệ trong kinh thành cũng còn không có được. Là từ đâu truyền tới ta
và ngài trong lòng đều biết rõ. Ta không yên lòng. . . . . .” Mặc Tu
Nghiêu nói: “Ngươi trở về đối với nàng càng nguy hiểm, Phượng Tam,
ngươi cho tới bây giờ cũng không phải là người có thể ẩn nhẫn.” Phượng
Chi Dao chán nản nói: “Không sai. . . Những năm này nếu không phải Vương gia ngăn cản, ta. . . . . .” Mặc Tu Nghiêu nhìn hắn, nhướng mày nói:
“Ngươi đang ở đây trách ta?” Phượng Chi Dao lắc đầu cười khổ nói:
“Không, ta biết. . . bất kể ta làm như thế nào nàng cũng không theo ta
đi. Vương gia. . . Đã cứu mạng hai người chúng ta.” Mặc Tu Nghiêu nói:
“An tâm đợi ở Tây Bắc. Bản vương bảo đảm cho dù ở Sở kinh mọi người chết sạch thì nàng ấy cũng sẽ sống .” Phượng Chi Dao đột nhiên ngẩng đầu,
ánh mắt trầm tĩnh nhìn Mặc Tu Nghiêu , “Vương gia có sắp xếp người. . . . . .”
Mặc Tu Nghiêu nói: “Chúng ta coi như là cùng nhau lớn lên từ nhỏ,
huống chi những năm này nàng ấy cũng giúp Định Quốc Vương phủ không ít.
Sao Bản vương lại không để ý sống chết của nàng ấy?”
Trong mắt Phượng Chi Dao hiện lên một tia an tâm, một lần nữa ngồi xuống, “Đa tạ Vương gia.”
Mặc Tu Nghiêu thản nhiên nói: “Bản vương không phải vì ngươi.”
Phượng Chi Dao cười nói: “Ta biết, ta là vì chính mình cảm ơn Vương gia.”
Lời của tác giả: tất cả mọi người đều chán ghét hoàng đế, ha ha,
không có biện pháp nào cả. Hoàng đế cũng là bất đắc dĩ, hắn muốn trở lên mạnh mẽ, rất muốn lưu danh thiên cổ, nhưng hắn không biết hắn não tàn.
Bề ngoài cho rằng hoàng đế không não tàn như thế, rất nhiều hành vi đừng nói là hoàng đế căn bản người bình thường cũng hiểu không nên làm thế.
Về phần Định Vương phủ, bọn hắn không phải là tử trung ngu trung, hiện
tại tình huống này không thể vạch mặt hoàng đế mà chỉ có thể âm thầm gây sự, nếu vạch mặt thì Mặc gia quân sẽ trực tiếp phải đối đầu với Tây
Lăng, Nam Chiếu, Đại Sở thậm chí là Bắc Nhưng vây công. Mặc gia quân có
thù quá sâu với các nước khác, ngoại trừ ngươi chết ta sống thì không
còn đường khác để đi.
Lời của beta: Sa chỉ nói một câu thôi – Mặc Cảnh Kỳ đúng là đầu tôm,
đầu trồng húng, đầu bã đậu, beta đến đoạn có tên này chỉ tổ bực mình.